ZingTruyen.Store

Co Duyen At Se Gap Lai

Hết giờ học võ, nó xách xe đạp đi về. tự dưng bị ai đó nắm chặt cái yên xe sau.

- Azzz... Gì vậy? Buông ! - Nó bực bội.

- Đi về sớm vậy? - Anh cười cười nhưng cái tay vẫn vịnh cái yên xe.

Lúc này nó bực nhưng trong lòng thích lắm cơ.

- Thích !

- Này, lúc nào em cũng nói chuyện trống với anh vậy? - Anh nhăn nhó.

- Ai biểu sống ác quá chi!

- Em... - Anh đang định nói bổng có một tiếng cậu nhóc học lớp võ Cổ Truyền cùng Lân.

- Ủa? Bạn gái anh đấy hả anh Lân? - Giọng nói vô cùng hồn nhiên luôn.

- Em nghĩ sao vậy? Không có chuyện đó đâu nhaaaaa. - Nói vậy thôi, chứ trong lòng nó vui lắm.

- Tụi anh chỉ là bạn thôi. - Anh cười hiền.

- Hai anh chị nói dối, người yêu với nhau chứ gì! - Anh nhóc lườm lườm.

- Không! Anh em thôi! - Nói đến câu này, bỗng dưng anh trợn mắt nhìn nó chằm chằm. Nó vội cúi mặt xuống. Ấy chết, nó lỡ mồm.

Nó lập tức đạp xe về thẳng. Anh và nó chẳng ai nói lời nào.

Về tới nhà mà nó cứ nghĩ liên hồi. Ngu quá ngu mà. Xem là "Anh/Em" nữa thì còn là gì nữa chứ.

Nó vốn thích anh mà.

Tối về nó nằm mà cứ lăn qua lăn lại. Nó không thể ngủ được, nó còn phải ngạc nhiên cái câu đó khi nó thốt ra. Không biết anh ta sẽ nghĩ gì nhỉ?!.

Nghĩ một hồi nó ngủ lúc nào chẳng hay.


Chiều hôm sau, nó đến lớp học võ. Hôm nay Trâm bệnh, không thể đi học cùng nó được. Nó đi học một mình vậy.

Đến nơi, sân lớp võ vắng. Hình như chưa có ai đến thì phải. Nó đi đến ngồi xuống ghế đá gần đó. Lấy điện thoại ra ngồi bấm. 

- Nhi!

Hình như có ai kêu tên nó thì phải nó quay mặt nhìn. 

- Hết hồn! - Nó lườm.

- Làm gì mà ngồi bấm điện thoại buồn hiu vậy? - Anh hỏi nó.

- Chưa tới giờ học mà.

- Facebook nữa à ... Cho anh mượn điện thoại coi !! - Nó chưa kịp nói gì là cái điện thoại của nó nằm gọn trong tay anh rồi.

- LÂN !! ANH BIẾT LÀM NHƯ VẬY LỠ ĐIỆN THOẠI EM BỊ RƠI XUỐNG KHÔNG HẢ?! - Máu tràn lên não nó rồi.

- Hazz... Mà nó có rớt không?! - Anh cầm điện thoại nó chơi game.

- Không!

- Vậy thôi! - Anh vẫn điềm tĩnh chơi tiếp tục.

Im lặng một hồi. Nó hỏi.

- Anh! - Nó khều tay áo anh.

- Sao?! - Anh vẫn chơi game bình thường.

- Anh thích nhỏ Trâm à?! - Nó tò mò. Hỏi vậy chứ nó cũng buồn lắm. Lúc khi Trâm tập không được ngồi bên ghế đá, anh học bên lớp kia đi qua hỏi thăm nó nhiều lắm. Mà đến khi nó như vậy, nó thấy anh chỉ nhìn nó thôi. Chẳng hỏi gì sất. Nó buồn lắm.

- Tại sao em nghĩ vậy?.

- Em chỉ cảm thấy thôi! Mà phải không? - Giọng nó thì hào hứng mà trong lòng buồn ghê gớm lắm.

Anh dừng game lại. Nhìn nó.

- Em nghĩ sao mà anh đi thích nó? Mà tại sao em hỏi vậy? - Ôi! Lúc này nhìn anh nghiêm túc lắm cơ.

- Đã nói rồi, em chỉ cảm thấy thôi. - Nó nhún vai.

- Tuy anh F.A nhưng anh rất hiểu rõ tâm lý con gái lắm nha! - Anh chắc nịch.

- Ví dụ?! - Nó không tin anh. 

- Hay là em thích anh rồi buồn mới nghĩ anh thích Trâm đúng không? - Anh nhướn mày hỏi nó.

Nó xanh mặt luôn. Đúng rồi! Anh nói trúng tim đen của nó rồi. Nó không hề lắp bắp nhé. Nó vẫn bình tĩnh.

- Không! Sao anh lại nghĩ vậy?! - Nó cố gắng nhướn mày như anh.

- Mà đúng mà, phải không?! - Anh cười.

- KHÔNG BAO GIỜ NHÁ! - Nó khẳng định.

Anh chỉ cười rồi cầm máy tiếp tục chơi game. Còn nó, nó chỉ biết cúi gầm mặt xách cái cặp vào nhà vệ sinh thay đồ võ.

Thật sự là xấu hổ lắm đấy!. 




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store