Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ
Chương 25: Mùa Thu Màu Xanh Xám _ Kỹ năng làm chuyện đó của anh giỏi lắm à?
Lưu ý: Nhân vật, nội dung, tình tiết trong chuyện đều được sáng tạo nhằm mục đích giải trí, không liên quan đến bất kỳ nhân vật hay sự kiện nào trong cuộc sống, cân nhắc kỹ khi đọc.
Chap 4: "Kỹ năng làm chuyện đó của anh giỏi lắm à?"
Reng... reng!
Chuông báo thức vang lên không ngừng, kéo Thiên An ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Đêm qua, cậu phải vật lộn mãi mới có thể chợp mắt. Và nếu không phải vì quá mệt mỏi mà thiếp đi, thì hình ảnh chiếc cổ mượt mà của An Phong vẫn sẽ ám ảnh cậu. Hình ảnh ấy cứ vô duyên xuất hiện, không cách nào xua đuổi ra khỏi tâm trí.
Mất một khoảng thời gian dài, Thiên An mới có thể bước xuống giường để chuẩn bị đi học. Không còn tâm trạng để ăn sáng, cậu khoác chiếc Balo lên vai, cẩn thận kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa rồi lững thững bước về phía thang máy.
"Thiên An, chào buổi sáng."
Hơi nóng bất ngờ phả vào tai, giọng nói đó như truyền thẳng vào trung tâm não bộ của Thiên An.
Ngay lập tức, cả người cậu đông cứng lại như que kem, không thể bước thêm được nữa. Dùng hết chút sức lực còn lại, Thiên An từ từ quay đầu sang bên trái. Khoảng cách chiều cao chết tiệt giữa hai người vô tình đưa ánh mắt của cậu ngang tầm với 'trái khế' trên chiếc cổ quyến rũ của An Phong.
Não bộ phát ra tín hiệu cầu cứu, cơ thể Thiên An một lần nữa đồng loạt biểu tình. Mọi thứ bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát. Đẩy mạnh An Phong sang một bên, cậu lao đầu chạy như điên về phía cầu thang bộ.
"Thiên An, thang máy bên này mà."
Anh ta đang với theo nói điều gì đó, nhưng Thiên An chẳng buồn nghe. Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ được gì thêm chỉ biết chạy trốn khỏi An Phong. Phải cứu lấy mình đã không thì nguy to.
"Hộc... hộc... hộc."
Hơi thở của Thiên An trở nên gấp gáp và khó khăn. Cậu không thể hiểu nổi tại sao lại "bắt" bản thân phải chạy bộ suốt 20 tầng chung cư chỉ vì tên khốn đó. Đây là lần đầu tiên Thiên An cảm thấy mình làm một việc ngu ngốc đến vậy.
Giữa thành phố rộng lớn, thiếu gì chỗ ở, vậy mà anh ta, một kẻ thoạt nhìn đã toát lên vẻ giàu có, lại chọn ngay chung cư này, thậm chí còn là căn phòng kế bên cậu. người như anh ta An Phong chắc chắn là có ý đồ không tốt rồi. Có lẽ nó nằm trong kế hoạch hành hạ Thiên An chăng.
Nói đến đây, Thiên An mới nhận ra rằng dạo gần đây rõ ràng anh ta không còn bày ra những trò não tàn để hành hạ mình nữa. Dẫu vậy, thì lý do An Phong chuyển đến khu Thiên An ở là gì thì vẫn còn là một ẩn số.
Sau cuộc "marathon" vừa rồi, đôi chân của Thiên An đã gần như rã rời. Mọi bộ phận trên cơ thể như không còn thuộc về cậu nữa, cứ như là đi mượn vậy. Giờ phải đi bộ thêm khoảng 500 mét nữa mới đến điểm xe buýt, nghĩ thôi cũng đủ thấy nản rồi.
"Này, Thiên An em là đồ ngốc hay gì? Thang máy không đi lại chạy bộ tận 20 tầng như thế?"
An Phong bất ngờ túm lấy quai Balo của cậu, kéo cậu về phía mình. Thiên An mất đà, loạng choạng lùi lại. Cậu đã phải chạy 20 tầng chỉ để thoát khỏi An Phong. Vậy mà, xem kìa, anh ta lại vô duyên xuất hiện ngay trước mặt.
"Này, bỏ tôi ra nhé, anh đang làm cái gì thế?"
"Tôi đưa em đến trường."
Đây chính xác lời đề nghị hết sức ngớ ngẩn, tại sao Thiên An lại cần anh ta đưa mình đến trường chứ?
"Thần kinh à? Tôi có què chân cũng không cần anh đưa đến trường cơ mà."
"Dù thế thì, tôi vẫn muốn đưa em đến trường cơ mà."
"Không thích đâu."
"Nhưng thằng này thích."
"Thì kệ anh chứ, tôi không thích."
"Đã nói tôi thích mà."
"Anh như thế này là đang bắt cóc người khác đấy nhé."
"Suỵt! Đừng bướng."
Rõ ràng, Thiên An không hề hứng thú việc phải đi xe cùng anh. Nhưng xem ra, trong tình huống này chắc chắn An Phong sẽ không để cậu làm theo ý của mình rồi. Dẫu sao, cũng không phải chen lấn trên xe bus, đi thì đi Thiên An đành miễn cưỡng để anh ta kéo mình lên xe.
"Sao em không nói gì?"
"Tại sao tôi phải nói chuyện với anh."
"Thế em đang nghĩ gì đó?"
"Anh còn có thời gian quản xem tôi nghĩ gì à?"
"Tóm lại em nghĩ gì thế?"
"Tôi đang nghĩ xem liệu anh có phải một tên vô công dồi nghề, rảnh quá hóa rồ hay không?"
"Dĩ nhiên là không rồi, anh đây có công ăn việc làm đàng hoàng nha."
"Đàng hoàng gì mà tôi thấy anh chỉ biết bám theo làm phiền tôi? Không lẽ anh buôn bán nội tạng người à? Nói cho anh biết, anh mà có ý đồ đó với tôi thì anh chết chắc. Tôi nói rồi tôi có đai đen của taekwondo đó."
"Đầu óc em chỉ nghĩ được đến thế thôi à?"
"Chứ sao, rõ ràng anh là một tên đầu óc không bình thường, nên học mãi vẫn không ra được trường. Thế mà, lại có cả siêu xe để đi, đồ trên người cũng toàn đắp những thứ không rẻ tiền. À! Không lẽ anh là trai bao? Mà lại có người ngu ngốc đến mức bao một tên não có vấn đề như anh sao. Mà không đúng, dù sao nghề đó chỉ cần kỹ năng giỏi là được. Kỹ năng làm chuyện đó của anh giỏi lắm hả?"
"Em muốn thử không?"
Nụ cười khó hiểu của An Phong, khiến Thiên An bất an.
"Này không nhé, tôi là trẻ vị thành niên đó, anh muốn vào nhà đá bóc lịch à? Làm ơn hãy tập trung vào lái xe đi tôi chưa muốn gặp diêm vương đâu."
Thiên An nhanh chóng đẩy An Phong ra xa mình, ném cho anh một cái nhìn như một lời cảnh cáo.
"Xem em kìa, nói dối cũng ngốc nữa. Mà sao em cứ có thành kiến với tối thế nhỉ, không nghĩ tốt về tôi được hả?"
Bị lật tẩy việc nói dối, Thiên An khó chịu quyết định không thèm đáp lại lời của người bên cạnh. Dù có nghĩ nát óc, cậu cũng chưa thể tìm được một lý do để không nghĩ xấu về An Phong. Anh ta hoàn toàn không có điểm gì sáng để có thể níu giữ thiện cảm của Thiên An.
Chiếc xe dừng ngay trước cổng trường, trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu con mắt chứa đầy sự ngưỡng mộ, ghen tị cũng có, người ta thi nhau xì xào. Trong lòng không thoải mái, Thiên An nhanh chóng tháo dây an toàn mở cửa xe và bước xuống.
"Chiều tôi sẽ đón em nhé."
Cái gì mà 'chiều tôi sẽ đón em nhé'. Lại là một lời đề nghị hết sức ngớ ngẩn, mối quan hệ giữa hai người đâu phải kiểu hẹn hò, tại sao phải đưa đi đón về như thế?
"Anh bị hấp đấy à? Chúng ta không nhất thiết phải giống như một cặp đồng tính mà."
"Được rồi, không trêu em nữa, bữa sáng của em."
An Phong vừa nói vừa đưa cho cậu túi đồ ăn, bên trong có một chiếc bánh mì kẹp và một hộp sữa. Trước khi rời đi, An Phong còn dành cho cậu một nụ cười dịu dàng và ấm áp.
Đã rất lâu rồi, không ai cười với Thiên An như thế, cũng không ai quan tâm đến bữa ăn của cậu. Những hành động nhỏ bé của An Phong như thắp sáng cả khu vườn u tối trong tâm hồn Thiên An, khiến nó bất ngờ nở hoa.
"Ăn ngon nhé, hẹn gặp em sau."
Thiên An chưa kịp phản ứng gì, chiếc xe của anh ta đã phóng đi rồi.
Nhìn theo chiếc xe của An Phong khuất dần, sau đó cậu đi thẳng về phía tòa nhà khối kiến trúc.
An Phong ngày càng kì lạ, không còn điên cuồng chọc phá cậu như một tên khốn nữa. Thay vào đó, anh ta đột nhiên đối xử với cậu rất khác, không biết đây có phải là chiến lược trả thù mới không.
Dẫu sao đi nữa, cậu vẫn chưa thể quen với việc An Phong xuất hiện trong cuộc sống của mình. Anh ta liên tục updates những tính năng mới để khiến Thiên An phân tâm. Từ "vị trí" một tên khốn đeo bám anh ta chuyển sang "vị trí" là hàng xóm kỳ quặc. Mặc dù không còn xấu xa như trước, nhưng những lời nói và hành động khó hiểu của An Phong vẫn khiến Thiên An lo lắng không yên.
"Tôi đưa em đến trường nhé."
"Chiều tôi sẽ đón em nhé."
"Bữa sáng của em."
"Ăn ngon nhé, hẹn gặp em sau."
Sao tất cả chúng đều có "mùi" của ngôn tình vậy? Không lẽ anh ta bị ngộ độc ngôn tình? Hai thằng con trai thì ngôn tình cái khỉ gì?
Hai tiết học trôi qua trong sự mơ hồ, Thiên An không thể tập trung vào bất kỳ điều gì hết. Những dòng suy nghĩ vớ vẩn chiếm lấy hết không gian bộ não của cậu.
Ngay khi tiết học kết thúc, tiếng chuông điện thoại của Thiên An vang lên.
Cuộc gọi đến Tên khốn thích làm phiền người khác...
Thở dài rồi bắt máy, Thiên An không nói gì mà đợi đầu dây bên kia lên tiếng.
"Thiên An."
"Sao?"
"Em ăn trưa chưa?"
"Liên quan gì đến anh."
"Tôi đặt bữa trưa cho em nhé."
"Anh thần kinh à?"
"Hừm! Không hề."
"Sao anh cứ thích làm thế với tôi?"
"Tôi làm gì cơ?"
"Thì sao anh không bắt nạt tôi nữa?"
"Không biết nữa, chỉ muốn đối tốt với em thôi, tôi làm em khó chịu à?"
"Ừ."
Chẳng biết vì sao Thiên An lại trở nên nhạy cảm đến vậy? Cậu cúp máy mà không hề để ý đến An Phong ở đầu dây bên kia.
'Thà anh cứ là tên khốn trước kia còn dễ chịu hơn.'
Bữa sáng của An Phong mua cho cậu chưa tiêu hóa hết. Cảm giác vẫn đầy một bụng thức ăn, vì thế Thiên An bỏ qua bữa trưa.
Thong dong bước dạo quanh sân trường, đôi chân vô thức đưa cậu đến trước cửa hàng tiện lợi quen thuộc. Tiến về phía tủ lạnh, Thiên An lấy một chai Yakult với ý nghĩ nó sẽ giúp ích cho việc tiêu hóa thức ăn.
Buổi trưa nên trường khá vắng vẻ. Hôm nay, thay vì lên thư viện như mọi khi, Thiên An lại chọn một góc khuất dưới tán cây cổ thụ, ngồi lặng người trên chiếc ghế đá. Ánh mắt cậu bần thần nhìn vào khoảng không vô định, và chìm đắm trong những suy nghĩ miên man.
"Thiên An, màu đen không phải màu đại diện cho thế giới này. Vũng bùn mà em đang sống, muốn thoát khỏi nó hay không là do em chọn. Em hãy sống như một bông hoa xinh đẹp giữa cuộc đời này, đừng trở thành kẻ cô độc trong vũng bùn nhơ nhớp."
Thời gian gần đây, An Phong luôn bày ra những hành động kỳ quặc, khiến cảm xúc của Thiên An trở nên rối loạn. Cậu lo lắng đến mức không thể kiểm soát, buộc phải tìm đến sự trợ giúp của bác sĩ tâm lý - người bạn đồng hành suốt thời gian dài.
Gần 5 năm qua, Thiên An như một "linh hồn" cô đơn giữa thế gian. Đã lâu rồi cậu không để ai bước vào cuộc sống tối tăm này. Sự xuất hiện của An Phong như một cơn lốc xoáy, làm xáo trộn hoàn toàn thế giới tĩnh lặng của cậu.
"Chìa khóa để thoát khỏi vũng bùn tăm tối này nằm chính trong tay em. Hãy thử đưa cánh tay của mình ra và đón nhận thế giới này một lần nữa. Hãy là Thiên An của năm 18 tuổi, không phải cậu bé năm 13 tuổi đón nhận nó."
Một ngày của Thiên An trôi qua với những ký ức rời rạc, những sự kiện bị lãng quên, những thông tin cá nhân không thể nhớ, những cảm xúc liên tục đảo lộn, những suy nghĩ méo mó và những hành động khó hiểu. Tất cả đều rời rạc và không thể kết nối với tâm trí cậu.
Thời gian cứ thế trôi đi, Thiên An trở thành kẻ khó ưa trong mắt mọi người. Họ nghĩ rằng cậu là một kẻ lập dị và bắt đầu xa lánh. Không một mối quan hệ nào có thể tồn tại bên cạnh Thiên An. Nghĩ lại, cậu không thể hiểu mình đã sống thế nào trong suốt thời gian qua. Vì vậy, Thiên An luôn sợ hãi khi có ai đó muốn bước vào cuộc sống của mình.
Bức tranh trong thế giới của Thiên An chỉ là những nét phác họa nguệch ngoạc đen trắng. Cho đến khi gặp An Phong, bức họa đó mới có màu và được thay thế bằng những nét vẽ chỉn chu. Anh ta chính là tia sáng duy nhất có thể chiếu vào thế giới của Thiên An, một thế giới bị thống trị bởi màu đen.
Tác giả: Kiều Vân (Kv. Euphoria)
* * *
Nếu như bạn yêu thích các tác phẩm mà mình viết thì mong rằng các bạn sẽ đọc thật kỹ và cho mình biết cảm nhận riêng của bạn nha. Đọc đừng quên nhấn theo dõi để nhận thông báo khi có chương mới nữa nè.
Do lần đầu viết lách nên sẽ có nhiều sai sót, mong rằng mình có thể nhận được lời góp ý mang tính xây dựng và cải thiện ở ngay tại chương đó. Cảm ơn độc giả của tui thật nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store