ZingTruyen.Store

Cloy Ii Chuyen Di Cua Hanh Phuc

Sau rất nhiều ngày chờ đợi, Jeong Hyuk và Seri cuối cùng cũng có thể bắt đầu tận hưởng cuộc sống của hai người mà không thấp thỏm lo âu. Thời gian Seri ở Bắc Hàn trước đó, bọn họ dù tương đối an toàn trong nhà của Jeong Hyuk nhưng việc Seri luôn trông ngóng về miền Nam cùng với sự rình rập của quá nhiều tai mắt, cả hai chưa từng thật sự thoải mái. Thời gian Jeong Hyuk ở Nam Hàn cùng Seri, tuy lúc đó tình yêu đã mỉm cười với họ, nhưng bóng ma Jo Jeong Kang vẫn khiến anh luôn bận tâm cho sự an toàn của cô.
Nhưng giờ đây, trong căn nhà của chính họ, thế giới ngoài kia thật sự chẳng đáng quan tâm. Seri ngồi trên thảm sàn ngoài phòng khách, xem lại tài liệu trước khi đi đến chỗ hẹn. Jeong Hyuk loay hoay dọn dẹp trong bếp, thỉnh thoảng nhìn cô. Đối với anh, hiện thực lại giống như giấc mơ mà anh đã mong đợi rất lâu rồi, thậm chí còn hơn cả giấc mơ đẹp nhất mà anh từng có. Đó là việc, anh nhìn thấy cô đâu đó trong nhà mình, bước đến một bước nữa có thể nhìn thấy cô đang nhíu mày làm việc, thêm một bước nữa có thể ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô, và tuyệt vời nhất chính là có thể ôm cô trong lòng anh, nghe tiếng tim cô đập cùng với anh một nhịp. Anh mang cho cô cốc trà nóng, cầm theo sách rồi ngồi xuống bên cạnh Seri, dùng ánh mắt đầy cưng chiều nhìn cô.

"Ngày mai sẽ đi chọn bàn làm việc cho em, không thể ngồi tạm bợ thế này được!"

Seri lắc đầu.

"Không cần, em thích ngồi ở đây!"

"Nhưng bình thường bàn làm việc của em vốn phải rất rộng mà!"

Cô mỉm cười, đặt bàn tay lên sườn mặt anh.

"Ngồi ở đây sẽ thấy anh Jeong Hyuk đứng trong bếp, kể cả ở ngoài vườn, lúc nào cũng thấy!"

Nghe mấy câu của Seri, trái tim Jeong Hyuk bay bổng lơ lửng. Vừa ở chung một chỗ với cô không lâu nhưng càng lúc bọn họ càng trở nên quyến luyến nhau, thứ tình cảm ngọt ngào này kể cả anh cũng chưa từng tưởng tượng nổi. Jeong Hyuk hôn vội cô.

"Nhưng vẫn cần một bàn làm việc nghiêm túc, vậy thì mới có thể giữ cô Yoon Seri ở lại đây lâu dài được!"

Anh chỉ vào khoảng trống cạnh bếp.

"Bàn làm việc của em sẽ đặt ở đấy!"

Seri nhìn theo hướng tay anh. Chỗ mà Jeong Hyuk đã chuẩn bị thận chí còn thuận lợi hơn cả chỗ sô pha này, có thể ngắm anh ở trong bếp, lại có thể nhìn ra vườn.

"Chỗ này thì anh có thể vừa đọc sách ở sô pha, vừa ngắm em làm việc vậy!"

Jeong Hyuk cũng nghĩ giống cô, cũng đều muốn đặt đối phương vào trong tầm mắt mình. Seri vui vẻ tựa đầu vào vai anh.

"Anh còn bao nhiêu dự định nữa vậy! Thật đáng ngạc nhiên!"

Jeong Hyuk ôm vai cô, mỉm cười chậm rãi.

"Mọi thứ vẫn đang sắp xếp rồi em sẽ biết sớm thôi. Mà không phải em có hẹn sao, chuẩn bị đi thôi!"

Jeong Hyuk nhắc đến cuộc hẹn của cô. Seri nhanh chóng chuẩn bị, sau đó bước ra khỏi phòng đã thấy anh gọi sẵn xe và xếp lại máy tính cho cô. Mọi thứ sắp đặt một cách hoàn hảo.
Xe đưa cả hai qua phía bên kia thị trấn, sau đó leo lên sườn đồi rồi dừng lại trước một biệt thự đồ sộ. Người gác cổng nghe qua tên của Seri, vui vẻ mời hai người vào. Con đường chính nằm giữa những luống cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ, lại đầy những luống hoa mùa xuân đang nở rộ. Jeong Hyuk đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh theo thói quen.

"Cứu, cứu..."

Một người phụ nữ chạy từ vườn sau đến, gương mặt đầy sợ hãi.

"Alisha...Alisha rơi xuống hồ rồi!"

Người gác cổng đang đi cùng Seri và Jeong Hyuk vội vã chạy đi, không quên dặn hai người đứng đợi.

"Chúng ta đi xem xem có thể giúp gì cho họ không?"

Jeong Hyuk gật đầu, rất nhanh đã chạy theo người gác cổng về phía hồ. Vốn là đặc nhiệm tinh nhuệ, chẳng mấy chốc anh đã vượt lên trước, nhìn thấy
một bé gái nhỏ đang ngụp lặn dưới làn nước. Jeong Hyuk nhanh chóng lao xuống, nước hồ vẫn còn khá lạnh nhưng không cản được Jeong Hyuk tiến đến chỗ bé gái, nhanh chóng đưa em vào bờ. Do phát hiện sớm, cô bé chỉ có chút hoảng sợ nhưng không đến nỗi bị thương tích gì nghiêm trọng. Seri cũng đã kịp chạy đến, vội cởi khăn choàng của cô ủ ấm cho cô bé. Vừa lúc đó, một người đang ông cao lớn chạy đến, gương mặt thất thần.

"Alisha của bố, con sao thế này!"

Seri nhận ra đó chính là Roland mà cô muốn gặp, chỉ không ngờ lại trong tình huống như thế này.

"Là hai người này đã cứu cô chủ thưa ông!"

Mấy người làm khúm núm sợ hãi. Alisha thấy bố đã tới, gương mặt cũng đã bớt thất thần nhưng vì thời tiết khá lạnh, người cứ run lên từng hồi một. Roland lập tức đưa cô bé vào nhà, lại căn dặn người làm chăm sóc cho Jeong Hyuk. Seri lẳng lặng đi theo anh, chốc chốc xoa bàn tay Jeong Hyuk ủ ấm. Người giúp việc mang đến cho anh một bộ quần áo đơn giản, sau đó nhanh chóng mang quần áo của đi hông khô. Bọn họ ngồi trong phòng chờ của khách, Seri thỉnh thoảng hỏi anh lạnh không, có đủ ấm không, có thấy chỗ nào không khỏe không. Jeong Hyuk nhìn cô lo lắng, cũng chỉ biết ôm cô vào lòng, vỗ về an ủi.

"Anh không sao! Nước hồ cũng chẳng lạnh bằng ở Quân thôn! Chỉ hy vọng cô bé không sao!"

Giọng anh chậm rãi, từng chút từng chút bình ổn lại bất an trong lòng cô.

"Anh Jeong Hyuk này, em đang nghĩ nếu sau này chúng ta có con gái, anh chắc sẽ yêu con như Roland lúc nãy nhỉ?"

Jeong Hyuk nghe mấy lời của cô, lại nhớ đến mơ ước năm nào anh thổ lộ, muốn kết hôn, muốn cùng cô có một gia đình nhỏ.

"Anh sẽ yêu cả em và con! Chỉ cần hai người ở trong tầm mắt anh, đều sẽ được an toàn!"

Seri mỉm cười. Jeong Hyuk của cô sau nhiều năm vẫn không thay đổi, ấm áp và vững chãi. Cô nhất thời cảm thấy tình yêu quá lớn đến mức phải làm gì đó thực tế, liền vươn người định hôn anh thì nghe tiếng động. Roland vừa gõ cửa bước vào nhìn thấy hai người, có chút bối rối.

"Có vẻ tôi đến không đúng lúc rồi nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store