Singapore cũng như những nơi tôi từng đến. Càng gần đến nửa đêm càng vắng vẻ. Cứ như dòng người hối hả vừa mới đây đã tan thành từng cơn gió lạnh thổi quanh vậy. vương Minh đề nghị có chăng bọn tôi nên tự thưởng cho mình những cốc ca cao nóng bốc khói đến mủi lòng ở 123 and 4 cafe. Rõ ràng là BJ hưởng ứng rất nhiệt tình, cậu ta không hề thích ca cao nóng của Vương Minh, mà chỉnh mềm lòng bởi 123 and 4 cafe. Tôi quay sang Alex. Y như mọi khi, Alex lắc đầu từ chối. Mặc cho BJ nài nỉ đủ trò. BJ miễn cưỡng đồng ý khi tôi và Vương Minh bảo ba đứa đi cũng không sao, nhưng kèm theo đề nghị laf Alex sẽ đưa chúng tôi đến đó. Vì rõ ràng là cả bọn đều thấy năm mươi phần trăm charge taxi lúc này là ngu xuẩn khi Alex có xe riêng. Xe Alex gửi ở bãi giữ miễn phí đối diện Cineleisure. Tôi từng thổ lộ với Vương Minh và BJ rằng, một ngày nào đó, khi có đủ tiền, tôi sẽ tậu một chiếc xe cà tàng để đậu ở bãi đỗ xe này. Và dĩ nhiên, tụi nó ủng hộ cả hai tay hai chân để khỏi phải chen lấn trong những ngày cuối tuần trên tàu điện ngầm đến cửa hàng. Chúng tôi ngồi theo thứ tự, BJ vào trước, rồi đến tôi, Vương Minh vào sau cùng. Lúc Vương Minh đóng cửa xe, tôi cảm giác như chếnh choáng giữa mơ và thật. Rõ ràng là Jungkook. Tôi vung tay ra ngoài, va vào lọ nước hoa xịt trong ô tô của Alex làm nó vỡ tan thành từng mảnh. - Dừng lại, please!!! - Tôi buột miệng la lớn. Alex giật mình xoay lại nhìn tôi. Vương Minh và Alex ngạc nhiên ngước mắt về chàng trai đeo ba lô thủng thẳng đi ngang qua. Chỉ là một chàng trai xa lạ mà tôi nghĩ rằng quen thuộc. Tôi lắc đầu. Vương Minh với tay lên đưa tôi tờ khăn giấy, lặng lẽ. Tôi vừa lau chút máu đang rỉ ra từ chỗ xước, vừa nhặt những mảnh vỡ nhỏ bỏ ra khỏi xe. Alex nhún vai nhấn ga, chiếc xe lăn bánh. "
When you go away and then look back, you will se how childish you were with me..."********************
Tôi ngước nhìn lên trần xe bằng kính trong suốt. Đem đen, bầu trời cô đơn rộng thành từng mảng thênh thang tối. Không có ngôi sao nào soi sáng bầu trời đêm nay. Tôi bỗng nhớ về chàng trai lạ mặt mà tôi lầm tưởng là Jungkook. Có lẽ ánh sáng mập mờ đã hỗ trợ cho một người lạ có gương mặt cùng chiếc ba lô màu ghi tối suýt soát giống Jungkook của tôi. Kỳ lạ, đâu phải một sớm một chiều mà tôi vẫn nhớ cụ thể như thế được?
Alex đỗ xe cho ba đứa tôi xuống. Không khí ở ngoài thoảng hương của đất. Tôi bước nhanh ra để nhường đường cho Vương Minh, vừa đi vừa hít một hơi sâu, trong lòng thấy rất ấm áp. Bỗng Alex từ trong xe nói vọng ra.
- Cậu ấy chỉ là ngày hôm qua, Jisoo.
Tôi xoay lại nhìn Alex. Rõ ràng là đêm vẫn ở cạnh tôi lúc này. Tôi có thể cảm nhận được vị sương lạnh trên môi mình. Nhưng nắng, nắng tràn ra từ mắt tôi. Những tia nắng ấm áp của ngày hôm qua làm má tôi đỏ ửng. Ngày hôm qua là một ngày thật xa, thật cao, và thật hoang đường.
Tôi như không thể tin được, Jungkook đã chết.
Cả tối ấy, tôi ngồi ở cửa sổ nhìn xuống cây mộc lan. Tận hưởng cảm giác em ả.