ZingTruyen.Store

Chuyen Ver Vmin Tong Tai Phu Nhan Lai Bo Tron Roi

"Gia, chỗ bom kia có thể phá được, tuy nhiên một lượng lớn như vậy chỉ e là không đủ."

Tiêu Trạch nhìn một bom dày đặc đặt trên tường, nhanh chóng báo cáo tình hình cho Kim Tại Hưởng. Vừa rồi, bọn họ xông vào cũng đã phải tổn thất lớn nhân lực, đã không tìm được mấy người ở hoàng thất thì lại phải đối mặt với đống bom này. Hiện giờ, phu nhân đang nằm trong tay Empire thì lại càng khó hơn.

Kim Tại Hưởng gật đầu. Bây giờ, tốt hơn vẫn là nên tìm cái tên chó kia mà cho hắn thẳng một lỗ đạn vào thái dương, lớn già đầu rồi còn chơi trò trốn tìm.

Đoàng.

Một loạt tiếng súng vang lên, Tiêu Trạch và Kim Tại Hưởng lập tức tránh. Trước cửa căn hầm, có mấy tên sát thủ lăm le cầm súng. Kim Tại Hưởng rút súng ra, quay sang Tiêu Trạch, nói: "Có phải lúc này chúng ta nên nói là: Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng nhau. Hay là: Cảm ơn vì sự trung thành bao nhiêu năm qua của anh đối với gia không?"

Tiêu Trạch ánh mắt đơ dại nhìn thiếu gia nhà mình, trong tâm trí không ngừng gào lên rằng: Gia bị thần kinh rồi.

"Mấy vị huynh đệ, cho tôi hỏi ngoài đấy có bao nhiêu người vậy?" Kim Tại Hưởng hỏi lên, đáp trả là hàng loạt tiếng súng.

"Mẹ nó, gia đã làm gì đâu mà căng!" Trốn sau cây cột, Kim Tại Hưởng hét lên.

Tiêu Trạch: Gia, ngài không thể tự suy nghĩ về hoàn cảnh của mình sao?

Tiếng bước chân dần tiến đến chỗ hai người đang trốn.

Kim Tại Hưởng cười khẩy.

Đoàng.

Đoàng.

Đoàng.

Lại vang lên tiếng súng, Kim Tại Hưởng nhìn sang Tiêu Trạch: "Là cậu sao?"

Tiêu Trạch lắc đầu.

"Thằng nào dám cướp cơ hội tỏa sáng của gia?" Kim Tại Hưởng đứng dậy, nhìn một màn máu bắn tung tóe kia.

"Vẫn thích thể hiện như ngày nào." Vương Gia Nhĩ bước ra khỏi làn khói bụi, tay thoăn thoắt nạp đạn, ánh mắt chế giễu nhìn Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng cũng nhìn lại hắn: "Sao đổi phe nhanh vậy?"

Vương Gia Nhĩ: Đậu xanh rau má, không nói cảm ơn mà nói lời chó má này chi vậy?!

Vương Gia Nhĩ nhếch mép: "Tâm tình tốt."

Tiêu Trạch: Mẹ ơi, đây là toàn là hiệp hội điên.

"Lại xem bom có sứt soát gì không?" Kim Tại Hưởng gọi Tiêu Trạch tới.

"Yên tâm, không có. Mấy quả này đều bọc chống đạn để ngăn ngừa khả năng phá bom. Muốn vô hiệu hóa chúng phải có mật mã từ Empire." Vương Gia Nhĩ nói.

Kim Tại Hưởng lắc đầu.

"Trước hết đi tìm Empire đã, hắn đang ở chỗ này."

Vương Gia Nhĩ đã mấy cái xác ngáng chân mình, lạnh lùng nói.

Kim Tại Hưởng giao phó cho Tiêu Trạch gọi người quá quân đội tới chuyện bom đi, còn anh thì dời theo Vương Gia Nhĩ.

"Tiêu Trạch này, đừng cho người xuống dưới, kể cả quân ta hay quân chính phủ. Sẽ rất nhiều kẻ phải chết nên đừng để việc đó xảy ra." Anh trước khi đi vẫn không quên dặn dò.

"Nhưng, chúng ta chưa biết được tình hình dưới đó. Hơn nữa có thể ngài sẽ chết." Tiêu Trạch kinh ngạc, lo sợ nói.

"Chết sao? Con người sinh ra là để phục vụ cái chết mà. Nếu tôi không trở lại được thì phải bảo vệ thật tốt phu nhân, chắc chắn bọn họ sẽ thả em ấy khi mấy quả bom kia được kích hoạt."

Kim Tại Hưởng vẫy tay tạm biệt.

"Nhưng..."

"Tiêu Trạch, đây là mệnh lệnh gia chủ."

Thanh âm cứng rắn nhắc nhở khiến cho Tiêu Trạch không thể nói tiếp được.

_

"Đường hầm sâu dưới lòng đất này có hai khu vực, chỗ ta đứng là khu vực giáp cận với mặt đất còn chỗ mà bọn chúng đang thực sự lập kế là ở dưới chân chúng ta." Vương Gia Nhĩ vừa đi, thản nhiên nói chuyện.

Kim Tại Hưởng cũng gật đầu lắng nghe.

Hai người này như đôi bạn đang cùng nhau tính kế làm sao để có thể bắt trộm gà nhà hàng xóm vậy.

"Còn nữa, Kim Tại Hưởng, xin lỗi vì chuyện lúc trước." Vương Gia Nhĩ đột nhiên dừng chân lại, thanh âm không cao không thấp nói.

Kim Tại Hưởng nhìn hắn: "Anh ngoại trừ lần bắn tôi suýt đi chầu Diêm Vương, giết bố vợ tôi, uy hiếp Nhị Cửu Thất bắt hắn nhả thông tin để Phác Chí Mẫn hận tôi và mấy lần truy sát tôi không ngừng, thì còn lại không có gì là quá đáng."

Càng nghe sao giống như đang mỉa mai vậy nhỉ?

Vương Gia Nhĩ nắm tay thanh quyền, nếu lúc đó, hắn biết được mọi chuyện và cả bí mật Vương Tại Diên đã ép Kim Tại Hưởng phải giấu đi thì bây giờ sẽ khác.

Kim Tại Hưởng đi vượt lên phía trước Vương Gia Nhĩ, nói: "Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu, bởi vì người mà anh làm hại không phải tôi mà chính là Phác Chí Mẫn, tôi không cho phép ai tổn thương em ấy."

Vương Gia Nhĩ không nói gì nữa, im lặng đi sau anh.

Bước chân dồn dập chạy tới, hai người nhanh chóng ẩn vào bên hành lang. Tiếng súng càng vang lên dữ dội như muốn phá nát màng nhĩ, vỏ đạn rơi đầy xuống đất.

"Vương Gia Nhĩ, giống như nhiều năm trước, chúng ta chơi đánh trận giả nhỉ?" Kim Tại Hưởng quay sang nhìn hắn.

Vương Gia Nhĩ cười nhẹ: "Hiếm lắm mới có cơ hội chơi lại lần nữa, ngại gì không làm liền."

Kim Tại Hưởng gật đầu, chờ tiếng súng kia dừng lại thì bất ngờ lao ra. Có hai tên sát thủ ở đó, súng mở chốt lập tức phục kích bắn chết, Vương Gia Nhĩ hỗ trợ phía sau.

Mấy tên bị tập kích bất ngờ không tránh được, súng lại dùng hết đạn nên bị xử tan tành.

"Chơi vui thật nha." Kim Tại Hưởng lấy băng đạn đã hết ra, lắp cái mới vào.

Tiếng súng đã thu hút sự chú ý mấy bọn khác, hai người phối hợp cùng nhau xử sạch, cuối cùng cũng tìm được căn phòng trung tâm kia.

Nhìn mấy vị hoàng gia sau một đêm dài lo lắng và chật vật. Người thì khóc đến mắt sưng đỏ lên, kẻ thì như hóa điên cứ gầm gừ như cho cắn mất tai.

Kim Tại Hưởng không có ý cởi trói thả cửa cho bọn họ. Anh quét một vòng xung quanh, ánh mắt sắc lạnh, trong một đám người có một người không bình thường.

"Thật ra, tôi cũng chả ý định cứu các vị đâu." Kim Tại Hưởng thản nhiên nói.

Mấy vị hoàng gia kia bị bịt miệng, ánh mắt trợn ngược nhìn anh.

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Anh quát lớn lại.

Vương Gia Nhĩ đứng bên cạnh anh, quan sát một lúc rồi mới khẽ nói nhỏ: "Tên đàn ông bị trói trong góc mặc áo sơ mi trắng kia và mụ đàn bà béo mặc váy hồng ở phía trái cách anh hai người."

Kim Tại Hưởng bây giờ cũng để ý thấy hai người khả nghi, bị bắt cóc quần thì phẳng phiu không chút nếp gấp, là thợ giặt hoàng gia cao siêu à.

Đôi chân dài bước tới từng bước đến chỗ mụ béo váy hồng, ngồi xổm trước mặt bà ta, tay cầm tay bà ta, ngắm nghía một hồi.

"Sao tay lại đầy vết chai thế này, chẳng giống người hoàng gia gì cả." Nói xong anh rút súng hướng về bà ta, mụ béo kia lộ nguyên hình, nhanh chóng ứng phó đánh lại anh.

Người đàn ông ở cuối góc cũng phát giác được, thân thủ nhanh lẹ rút súng định tương trợ cho đồng bọn nhưng chưa kịp rút thì bàn tay đã bị một viên đạn chọc thủng, thiếp theo đó là một viên găm vào thái dương.

Mấy người hoàng gia kia láo nháo hét lên.

"Tất cả cút ra ngoài!" Vương Gia Nhĩ hét lên, mấy người hoàng gia như tổ ong vỡ tổ chạy loạn.

Vương Gia Nhĩ cảnh giác, đánh tới người đàn ông chạy lướt qua mình. Đòn nào ra đều bị chặn lại. Kẻ giao thủ với hắn quả nhiên không tầm thường. Kim Tại Hưởng bẻ cổ ả sát thủ kia, lại nhìn thấy cảnh Vương Gia Nhĩ đang bị áp chế bởi một tên khác thì rút súng ra bắn về hắn ta. Nhưng mà lại không trúng, thân thủ kia quá nhanh, chắc chắc là sát thủ được đào tạo chất lượng.

Vương Gia Nhĩ bị đá văng về phía tưởng, miệng thổ huyết.

"Empire, cái chiêu đá ngược kia quá nhiên chỉ có anh là giỏi." Kim Tại Hưởng trào phúng nói.

Tên kia nhìn anh, khóe miệng cong lên, bàn tay đưa lên cổ, xé tan lớp da ngụy trang ra. Khuôn mặt thật cuối cùng cũng lộ ra, Empire không hổ danh con rắn xảo quyệt.

"V, anh không lo cho cho Chí Mẫn của anh sao?" Empire đưa tên lên mắt, tháo kính áp tròng màu xanh ra, hai con ngươi màu xám tàn khốc hiện ra.

"Hỏi thừa." Kim Tại Hưởng nói.

"Vậy thì phải chơi một trận đẹp mắt rồi." Empire cười, một quyền nhanh chóng giáng thẳng lao về phía anh.

_

"Vincent, người hoàng gia hình như đã được cứu thoát gần hết, chỉ còn Nữ hoàng và Thái tử là chưa ra thôi. Bây giờ, quân của Kim Tại Hưởng và chính phủ đã chặn ở cửa chính, chúng quá khó để lọt vào được. Đi bằng đường kia đi." Vũ Đình quan sát kĩ rồi nói.

"Được, chúng ta phải bằng mọi giá cứu được bọn họ." Vincent nói.

Bọn họ đổi hướng lái xe, đi tới mặt sau của lâu đài, lén bằng bằng đường hầm mà bọn họ chuẩn bị trước. Khi thấy cảnh người chết la liệt ở tầng trên căn hầm, Vũ Đình bỗng khựng lại: "Bọn họ chắc chắn ở tầng dưới."

"Cô đi theo lối khác xuống, tôi đi đường vòng. Nhớ kĩ thỏa thuận của chúng ta, cô xử tôi cứu." Vincent nói.

Cô ta đáp ứng rồi hai người triển khai kế hoạch.

Khi bọn họ đi tới căn hầm giam giữ mấy người hoàng gia, trời đã ngã sang màu tím, đồng nghĩa với việc, quả bom sắp nổ. Phác Chí Mẫn bị Vincent vác trên vai, đưa đến tầng hầm kia. Dọc đường đi đều là vách đá loang lổ, mùi bụi đã lâu năm khó ngửi.

Cậu được đưa tới căn phòng, Vincent gọi cậu tỉnh dậy. Nhìn xung quanh, cậu cứ ngỡ làm mình bị đánh chết xuyên không về thời chiến tranh. Nếu không phải cái bản mặt phòng đại của Vincent đang hiện hữu trước tầm nhìn thì cậu thật sự tin là như vậy. Cậu không nói gì cả, chỉ im lặng nhìn hắn.

Vincent nhìn đồng hồ, trong ánh mắt hắn thoáng chút sự mất kiên nhẫn. Hắn lẩm bẩm: "Còn ba tiếng nữa thì sẽ phát nổ."

"Chí Mẫn, cậu cứ cố gắng làm sao chống chọi đi nhé. Bản lĩnh của của cậu không tồi, V sẽ không bỏ mặc cậu đâu." Vincent ngoảnh người lại, nói với cậu.

"Tại sao lại làm như vậy? Tại sao lại bán đứng ruột thịt mình?" Phác Chí Mẫn mở miệng.

Vincent không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu quay người rời đi. Phác Chí Mẫn oán hận nhìn hắn, cả cơ thể vẫn còn cứng đời vì thuốc. Phải một lúc sau mới có lại cảm giác, chân tay cậu tê rần, nhức mỏi. Cố gắng gượng dậy, dựa vào tường đá thở dốc. Cơ thể cậu ổn định lại, một bước cứ thế tiến ra khỏi phòng.

Lần này đối diện với diện với cậu không phải là hành lang ẩm mốc hoang vắng mà chính là xác chết nằm la liệt, máu chảy khắp sàn. Những thứ trước mắt cậu, y hệt như những giấc mơ mà cậu thấy. Vách tường lởm chởm, dưới chân là xác chết.

Cậu đi qua những cái xác, không khí vốn khó ngửi mà bây giờ lại thêm mùi máu tanh, khiến người khác phải đau đầu. Cậu không biết Vincent đi đâu cả, chỗ này giống như mê trận. Đột nhiên có một thân ảnh ép cậu vào tường, mùi máu tanh xộc lên.

Cậu nhìn kĩ dung mạo người này, không quá xa lạ, Vương Gia Nhĩ. Hắn chật vật, nhếch nhác, khóe miệng rỉ máu, khẩu súng nóng bừng áp vào nơi hông cậu. Hắn khó khăn nói: "Yên tâm...tôi...không hại...cậu đâu."

Phác Chí Mẫn cả người bất động, cậu cảm thấy dường như có một làn nước ấm đang chảy lên người cậu.

Máu.

Hắn đang bị thương nặng.

"Phác Chí Mẫn, cậu đi về phía kia, cứ đi thẳng. Ngoài kia quân đội hoàng gia ở đó. Hắn sẽ không tìm ra cậu được." Vương Gia Nhĩ nén đau, nói rành rỗi. Vừa nói xong, cơ thể hắn bổ rập xuống.

Phác Chí Mẫn đỡ lấy hắn: "Anh cần gì phải làm vậy?"

Vương Gia Nhĩ cười nhẹ, khóe miệng trào máu: "Quả báo. Đây là báo ứng của tôi, tay tôi dính quá nhiều máu vô tội rồi."

Phác Chí Mẫn không nói gì, hắn là kẻ giết cha cậu, châm lên ngọn lửa hận thù, bây giờ lại kiệt quệ nằm đó chờ lưỡi hái Tử thần, cậu có chút thương hại.

"Nếu như sống sót ra khỏi đây thì nhờ cậu một chuyện. Tới Vương gia viên, tìm tới căn phòng có cánh cửa màu hồng ở lầu hai, đi vào đó, tháo ống thở của người nằm ở đó và chốn cất cô ấy cẩn thận với quyển sách đặt trên bàn." Vương Gia Nhĩ vừa nói xong thì thổ huyết, hơi thở yếu dần rồi tắt lịm.

Phác Chí Mẫn đưa tay vuốt lấy đôi mắt hắn nhắm lại, cậu nhìn về phía đường mà Vương Gia Nhĩ lao ra, cậu biết anh đang ở đó. Đi theo dấu máu dài kia tới một chỗ, quanh quẩn là âm thanh của tiếng đồng hồ đếm ngược. Một bàn tay đầy máu bỗng nhiên vòng lên bịt miệng cậu lại.

"Đừng nói gì cả." Người phía sau khàn giọng.

Phác Chí Mẫn nhận ra giọng nói này, là gã, Empire. Đầu súng nóng rát áp vào sau lưng cậu, theo đó, một thứ ẩm ướt chảy dọc cổ cậu. Từ căn phòng có bom kia, Vincent đi ra ngoài, cầm súng chĩa về phía cậu và gã.

"Nói, đọc mật mã!" Hắn hét lên.

"Cậu bắn tôi thử xem, tôi cho người này đi đời." Empire dời súng lên cổ cậu, vết cháy bỏng hiện lên da thịt trắng nõn.

Vincent tức giận tột độ, nói: "Anh nghĩ cậu ta quan trọng với tôi sao?"

"Đúng." Empire cười nhẹ, họng súng ấn mạnh lên da cậu.

Đau đến chảy nước mắt.

Đoàng.

Lại một tiến súng vang lên, lần này bắn thẳng về phía cậu, cơn đau thấy tận ăn mòn cảm xúc. Phác Chí Mẫn trơ mắt, cắn răng nhịn đau. Người phía sau cậu khẽ "Hự.", viên đạn kia xuyên qua hông cậu bắn về phía gã.

Vincent chính là người ra tay.

Nhưng lại có điều không ngờ được. Khẩu súng vốn dĩ đang đặt trên cổ Phác Chí Mẫn lại đổi hướng họng súng, bắn ba phát liên hoàn về phía Vincent.

Hắn né không kịp, ăn trọn cả ba, ngã người xuống.

Phác Chí Mẫn tái xanh mặt, tai cậu vang lên tiếng ù ù khó chịu. Đột nhiên, cậu tự hỏi Kim Tại Hưởng ở đâu.

Empire vẫn chống cự được, đẩy cậu thẳng đến phía trước. Không khí im lặng tới lạ, đột nhiên vang lên tiếng lấp đạn.

"Chí Mẫn, không phải sợ." Thanh âm trầm ấm quen thuộc cất lên.

Nhiệt độ áp bực ngày càng đâm sâu vào da thịt cậu. Empire bên cạnh cười khẩy, nói: "V, mày nhìn đi, tình yêu mới chính là điểm yếu của mày. Đồ ngu xuẩn!" Thanh âm tàn nhẫn hét lên.

"Mày thua rồi." Empire mặc dù bị thương nặng nhưng vẫn có thể cười lớn mỉa mai được.

"Chí Mẫn, em có sợ không?" Kim Tại Hưởng hỏi cậu.

Phác Chí Mẫn nước mắt chảy dài, cố đáp lại anh: "Sợ."

"Có anh ở đây rồi, em đừng sợ chết. Nếu như em sợ quá, vậy thì để anh thay em kết thúc nỗi sợ ấy bằng cách bắn chết em. Anh hứa, em sẽ không đau một chút nào đâu, chỉ có anh đau thôi."

Trong cái chỗ tăm tối ấy, vang lên tiếng an ủi.

Một thân ảnh lao nhanh ra. Họng súng hướng về phía cậu bắn tới.

Đoàng. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store