[Chuyển Ver][Tường Lâm] Thác Liễu! Thác Liễu!
Chương 40: Phiên ngoại 1: Lần ngoại hỗn loạn cùng tính vấn đề (1)
Sáng mùng ba tết, Hạ Tuấn Lâm vẫn còn nằm trong chăn ngáy pho pho, trong khi đó Nghiêm Hạo Tường đã muốn rời giường.
"Anh làm gì thế a..." Hạ Tuấn Lâm dụi dụi mắt, giống như con bạch tuộc giống bám dính lấy bả vai Nghiêm Hạo Tường kéo anh quay trở về giường.
Sau khi hai người ngủ chung đã hình thành thói quan, chỉ cần có người thức trước, người kia cũng sẽ rời giường theo, nhờ thế mà cuộc sống hằng ngày của Hạ Tuấn Lâm dần dần có quy luật hơn, nhưng Nghiêm Hạo Tường tới cuối tuần vẫn là nằm thêm một chút. Hơn nữa mùa đông mà có thêm một cơ thể ấm áp nằm bên cạnh thì ngủ càng ngon.
Hiện tại đang nghỉ tết, không ngủ mà dậy để làm chi a.
"Mau ngủ đi..." Hạ Tuấn Lâm ngáp một cái, cọ cọ vai trái của Nghiêm Nghiêm Hạo Tường .
"Không được, phải đi chúc tết." Nghiêm Hạo Tường nằm ngửa trên giường, hai tay vòng qua ôm lấy Hạ Tuấn Lâm , giống như là ôm lấy trân bảo của đời mình.
"Chúc tết?" Hạ Tuấn Lâm từ trong ngực Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu lên.
Người nhà Nghiêm gia đông đúc, mọi người nghỉ Tết cũng không dài, cả gia đình đi thì có chút phiền phức, chỉ có đêm ba mươi là mọi người cùng nhau ở nhà cha mẹ chơi đùa, ngay cả việc chúc Tết cũng bỏ qua.
"Nhà của em." Nghiêm Hạo Tường vuốt tóc Hạ Tuấn Lâm .
Đến nhà mình chúc tết? Hạ Tuấn Lâm dọc theo thân thể Nghiêm Hạo Tường hướng lên trên cọ cọ, cọ lên đến tận mặt, khuỷu tay chống lên nhìn anh từ trên xuống.
"Anh tại sao đột nhiên lại nghĩ tới việc này?"
Những năm qua, hai người cũng không phải không nghĩ đến việc về nhà Hạ gia ăn tết, nhưng nghĩ đến thái độ xấu hổ xấu hổ của bên kia, cũng không giải quyết được gì, cuối cùng trở thành từng người đến chúc Tết.
"Ba của em cho cái này." Nghiêm Hạo Tường lấy phong lì xì từ đầu giường đưa tới trước mặt cậu.
Hạ Tuấn Lâm cầm lấy phong lì xì, trầm mặc một lát. Cậu không thể đoán ra được cha mẹ mình đến tột cùng là đang suy nghĩ điều gì khi đưa thứ này. Nhưng đây nhất định là chúc phúc cho anh và cậu.
"Được rồi." Hạ Tuấn Lâm nghe xong nhanh nhẹn đứng dậy. Thế nhưng cánh tay của Nghiêm Hạo Tường vừa rồi để sau gáy cậu đột nhiên ra sức, Hạ Tuấn Lâm mới lui lại đã bị nhấn đè xuống.
Hai hàm răng đập mạnh vào nhau, Hạ Tuấn Lâm đau đến phồng mang trợn má
"Đau muốn chết! Anh làm gì vậy a?"
"Hôn em."
Ở chung với nhau lâu như vậy, Hạ Tuấn Lâm đã biết Nghiêm Hạo Tường luôn luôn là hành động nhanh hơn lời nói. Tuy nói nếu cậu kêu dừng cũng có thể, Nghiêm Hạo Tường tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cậu, nhưng tại vì sao phải kêu dừng chứ?
Vì thế cậu chỉ than thở một câu
"Lần sau nhẹ một chút." Đáp lại rất rõ ràng.
Nghiêm Hạo Tường trở mình đặt Trì Vị Phong dưới thân
"Anh không phải.....nói muốn.....đi chúc Tết sao?" thanh âm của Hạ Tuấn Lâm bắt đầu trở nên đứt quãng hàm hồ rồi.
"Uh." Nghiêm Hạo Tường lập tức buông lỏng tay, rời giường.
"Anh là tên hỗn đản, giết không lo chôn, cứ như vậy phóng hỏa rồi quay đầu bỏ đi, có muốn bị bắt giam hay không a!" Hạ Tuấn Lâm cầm lấy gối ném tới.
Nghiêm Hạo Tường mỗi ngày đều đi tập thể hình, thân thủ ngày càng mạnh mẽ, chụp lấy cái gối đang bay tới, từ phía sau ló mặt ra nói
"Cùng nhau tắm."
"Vậy thì được." Hạ Tuấn Lâm ngồi dậy.
Chờ hai người cọ cọ xát xát từ trong phòng đi ra đã khoảng hai tiếng sau, hoàn hảo vẫn còn khá sớm, hiện tại mọi người trong nhà đều đang tụ tập trong phòng khách chờ bữa sáng.
"Cha, mẹ, hôm nay đến nhà Tiểu Hạ chúc tết." Nghiêm Hạo Tường đương nhiên phải thông báo một chút.
"Có thể đi sao?" Nghiêm mẫu thân mở to mắt.
"Con nghĩ là không có vấn đề gì đâu." Hạ Tuấn Lâm xoay đầu nói.
"Vậy thì tốt quá." Nghiêm mẫu thân vỗ bàn, "Mẹ cũng phải đi."
"Hả?" Dì Nghiêm có hưng phấn quá không a...
"Chúng ta cũng đi đi." Nghiêm lão nhị cũng vô giúp vui.
Nghiêm nhị ca anh đi làm cái gì, nhà em thật là xa lắm đó....Hạ Tuấn Lâm bắt đầu có dự cảm không tốt.
Hôm nay cảm giác đặc biệt linh. Quả nhiên ngay cả Nghiêm tam tỷ cùng Nghiêm đại ca cũng lên sân khấu..
Một khi đã như vậy, không bằng cả nhà cùng đi chúc tết đi." Nghiêm đại ca trầm ổn nói.
"Đúng vậy, dẫn theo cả những người trước kia chừng tới đi luôn đi." Nghiêm tam tỷ một năm trước đây đã kiếm được một anh rể người nước ngoài, mà nay trong bụng Tiểu Huyền Vũ đã được mấy tháng rồi, váy ngắn đổi thành váy bà bầu, giày cao gót mười phân đổi thành dép lê bình thường, nhưng tất cả chuyện đó đều không ảnh hưởng đến cá tính của chị. Cho dù trước mặt là anh rể ngoại quốc cũng không cản được khí thế đại quốc mênh mông bát ngát.
Hạ Tuấn Lâm hạ tầm mắt, chị ba a, nhà của em không có núi vàng núi bạc đâu, không đi một lần cũng đâu có mất miếng thịt nào nha!
"Yes, yes, chúng ta go." Anh rể ngoại quốc đối với mối quan hệ của Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường chấp nhận phi thường tự nhiên, còn rất tò mò về gia đình của Hạ Tuấn Lâm .
Hạ Tuấn Lâm từng bí mật cảm thán với Nghiêm Nghiêm Hạo Tường , may mắn bọn họ gặp được những người hiền lành thấu hiểu, không hề quay lưng nói xấu bọn họ.
Nghiêm Hạo Tường sờ sờ đầu Hạ Tuấn Lâm nói
"Mặc kệ người ta nói gì, chúng ta luôn ở cùng nhau."
Kỳ thật những lời châm chọc không phải là không có, bọn họ ở bên ngoài tận lực biểu hiện bình thường, nhưng người ngoài luôn nhìn ra có chút gì đó khác thường, nhưng mà những người chưa quen cũng có nói với bọn họ, bọn họ cũng tự biết cách trả lời.
Anh rể ngoại quốc vẫn chưa nói rành tiếng Trung quốc, bị chị ba hung hăng gõ đầu
"Ở Trung Quốc phải nói tiếng Trung cho em."
"Oh...." Anh rể ngoại quốc nói câu này là chuẩn nhất.
Sau khi thỏa luận chuyện đi chúc tết xong, kết quả là Hạ Tuấn Lâm dẫn cả đại gia đình Nghiêm gia về nhà mình.
Hạ Tuấn Lâm gọi điện thoại về nói cho nhà trước, dọa Hạ mẫu thân nhảy dựng lên, vội vàng nói bọn họ tới trễ một chút, bà còn phải đi mua thêm thức ăn.
Nghiêm mẫu thân đoạt lấy điện thoại nói "Tôi nói bà thông gia a..."
"Ân..." Hạ mẫu thân bị gọi một tiếng liền bị đông cứng người.
Nhưng mà Nghiêm mẫu thân luôn là người rất tự nhiên, tự nhiên đến mức làm cho người ta cảm thấy thật bình thường
"Bà không cần mua thêm gì đâu, chúng tôi hai ngày nay đã ăn quá nhiều rồi, chỉ là qua ngồi một chút thôi."
"Hảo hảo, tôi đây cũng phải chuẩn bị một chút. Tiểu Lâm cũng thật là, sao không nói sớm một chút."
"Không có, lúc đầu chỉ có hai đứa Tiểu Tường về thôi, rồi sau đó chúng tôi cũng muốn theo, vốn đã không đâu vào đâu rồi."
"Đúng vậy a, Tiểu Lâm cũng thật là..."
Hai bà chủ nhà cứ như vậy kéo dài câu chuyện, nếu không phải Hạ phụ thân và Nghiêm phụ thân ở hai bên ngăn cản, phỏng chừng nồi cháo điện thoại đã được nấu nhừ luôn rồi.
Vì thế cả nhà chậm rãi kéo qua nhà bên kia.
Trong lòng Hạ Tuấn Lâm có chút mất tự nhiên, không đúng, phải là cực kỳ mất tự nhiên mới đúng.
Nghiêm gia mỗi người đều có xe riêng, cậu ngồi chung với Nghiêm Hạo Tường là tốt rồi. Hiện tại đã thấy ngộp bởi vì nguyên đoàn xe đi phía sau mình.
"Chỉ là đi chúc tết thôi, có cần phải dàn trận như vậy không?" Cậu lầm bầm nói thầm.
"Em không thích?" Nghiêm Hạo Tường nghe được.
"Đương nhiên không phải rồi. Loại cảm giác này thật là phức tạp, Nghiêm tiên sinh, không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt."
"Uh." Nghiêm Hạo Tường cũng không hỏi tiếp.
Vẫn chìm đắm trong loại cảm giác khó nói ra này, Hạ Tuấn Lâm đã về tới nhà. Hạ mẫu thân cũng đã vội vàng đi mua chút đồ ăn, cũng may hai ngày trước còn lưu lại tảng thịt bò chưa nấu, hôm nay đem dọn lên bàn cũng không thành vấn đề đi.
"Mau vào mau vào." Hạ mẫu thân mở cửa, từ trong tủ giày tìm được vài đôi dép lê, nhưng xem ra vẫn còn thiếu.
"Nghiêm tiên sinh, chúng ta đi chân không đi." Không đi dép lê cũng không thành vấn đề, dù sao trong nhà cũng coi như ấm áp.
"Được." Nghiêm Hạo Tường cũng bỏ dép của mình ra.
Hạ mẫu thân đứng thẳng dậy
"Mẹ nói a Tiểu Lâm, sao còn nhiều năm như vậy vẫn chưa chịu sửa miệng?"
"Sửa cái gì ạ?"
Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường tháo dép, đóng cửa lại rồi bước vào nhà.
"Nghiêm tiên sinh a? !? Kêu như vậy thật xa lạ, mẹ đã sửa gọi thành Tiểu Tường, dì Nghiêm cũng gọi con là Tiểu Lâm." Nghiêm mẫu thân nhìn lướt qua đống giày hỗn độn để dưới đất, thật sự thu dọn không nổi, cũng đành tới ghế sopha ngồi xuống.
"Chính là... Cũng đã thành thói quen rồi..." Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu nghĩ nghĩ.
Nghiêm tam tiểu thư là phụ nữ có thai, được đãi ngộ đặc biệt, chị sớm đã ngồi suống bắt chéo chân nói
"Hạ bá mẫu, bọn họ thích gọi như vậy thì cứ để vậy đi a, không phải thú vị lắm sao? Tiểu Tường cũng đâu có gọi là Tiểu Lâm đâu."
"Đúng đúng đúng." Hạ phụ thân giảng hòa.
Hạ Tuấn Lâm vẫn là nghĩ nghĩ một chút, đến gần bên tai Nghiêm Hạo Tường hỏi
"Anh muốn em gọi anh như thế nào a?"
Nghiêm Hạo Tường nhìn thoáng qua anh cả chị cả, bọn họ bình thường đều kêu tên, nhưng mà Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường bỏ đi chữ lót nghe thật kỳ quái, như vậy không được.
Lại nhìn về phía anh hai chị hai, bọn họ xưng hô là ông xã bà xã, chẵng lẽ hai người đều gọi là ông xã? Cũng không được.
Chị ba có chồng người nước ngoài, thường xuyên kêu là darling, thân ái, sweetheart.....
Hạ Tuấn Lâm theo ánh mắt Nghiêm Hạo Tường nhìn theo, phát hiện dừng lại trên người chị ba, cậu đảo đảo mắt, thanh âm nho nhỏ như tiếng mũi kêu "thân...ái", ngữ điệu có hơi cao cao.
Cả người Nghiêm Hạo Tường cứng đờ, đầu đông cứng nhìn xuống."Phốc." Hạ Tuấn Lâm che miệng cười trộm.
Ai ngờ Nghiêm Hạo Tường rất nhanh tỉnh lại, cũng nghiêng đầu nói bên tai Hạ Tuấn Lâm , "Dear, Darling."
Lời nói tuy không có chút phập phồng nhưng là đang đọc chữ trên bảng đen, nhưng ở giữa còn bị ngắt nhịp nữa lại khiến cho Hạ Tuấn Lâm mặt đỏ tai hồng.
"Thôi bỏ đi, kêu như bình thường là tốt rồi." Cậu quơ quơ tay xua đi nhiệt khí trên mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store