[Chuyển Ver][Tường Lâm] Thác Liễu! Thác Liễu!
Chương 35
Yêu nhau là chuyện hai người, nhưng đồng thời cũng là chuyện của rất nhiều người nữa.
Cái này giống như việc mấy cô bạn gái nêu ra vấn đề nan giải để hỏi người yêu mình, nếu em và mẹ anh rớt xuống sông, anh sẽ cứu ai?
Hạ Tuấn Lâm dĩ nhiên sẽ không trả lời rằng sẽ cứu mẹ trước, sau đó nhảy xuống sông tự tử cùng người yêu.
Khiến ba mẹ thương tâm thống khổ vì chuyện tình yêu bản thân, loại chuyện này Hạ Tuấn Lâm không làm được. Nhưng Nghiêm Hạo Tường đã lấy mất tâm của Hạ Tuấn Lâm , mất anh, Hạ Tuấn Lâm cũng chỉ còn một cái xác không hồn.
Không thể cùng lúc có cả cá và tay gấu, Hạ Tuấn Lâm đương nhiên hiểu rõ, nhưng giữa Nghiêm Hạo Tường và phụ mẫu, cậu không thể thiếu bất kì ai trong số họ.
Tình cảm dành cho hai bên không thể đem lên cân mà đong đếm, cậu nghĩ mãi không ra cách hòa giải, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy đầu mình đau đến sắp nứt ra rồi.
Cậu ôm đầu gục mặt trên bàn làm việc, bên chân là vali của ba cậu để lại, từng giây từng khắc đều khiến cậu phiền não đến cực độ.
Nghiêm Hạo Tường ở trong văn phòng đi tới đi lui ba vòng, người ở ngoài đều không hiểu anh đang muốn làm gì nên đâm ra hoảng sợ, ai cũng liều mạng cúi thấp đầu, giống như đang chơi trò bỏ khăn, không biết Nghiêm tiên sinh sẽ bỏ khăn cho kẻ xấu số nào đây.
Kẻ xấu số này đương nhiên là Hạ Tuấn Lâm .
Ai kêu cậu giả chết gục mặt trên bàn làm chi...... Nghĩa khí các đồng nghiệp đều đã quăng cho cá ăn mất hết rồi.
Hạ Tuấn Lâm ủ rũ ủ rũ đi theo sau Nghiêm Hạo Tường tiến vào văn phòng, đóng cửa liền xoay người kéo lại tất cả các rèm cửa xuống.
Đây là muốn làm cái gì? Đang dùng hình tra tấn riêng sao? Nếu không phải tính mạng quan trọng hơn, mọi người thật sự rất muốn dán mặt lên cửa kính nghe ngóng a.
Quả nhiên, sau một lát bên trong truyền ra tiếng thét chói tai của Hạ Tuấn Lâm ,
"Nghiêm tiên sinh! Tôi đau đầu! !"
Đây rốt cuộc là đang dùng hình cụ gì a a a a? ! Sắc mặt mọi người theo tiếng kêu thảm thiêt đó mà biến sắc, liều mạng trở về chỗ ngồi chăm chú làm việc như các lão tăng ngồi thiền. Cho dù chuyện gì có phát sinh cũng không liên quan tới họ, Tiểu Hạ cậu coi như là vật tế thần vậy, ngàn vạn lần đừng để Nghiêm tiên sinh đại khai sát giới đó.
Các đồng nghiệp không có khả năng nghĩ tới rằng Nghiêm Hạo Tường mới là người chịu khổ.
Hạ Tuấn Lâm vừa vào văng phòng trước hết là đóng chặt cửa sổ, sau đó lập tức nhào lên người Nghiêm Hạo Tường , gắt gao ôm chặt lấy cổ anh.
"Nghiêm tiên sinh! Tôi đau đầu! Ba của tôi lần này thật sự nổi giận, là thật đó!"
Nghiêm Hạo Tường bị ghìm chặt đến thở không nổi, chỉ có thể gật đầu. Thiếu chút nữa đem chuyện kết thúc ngay tại đây, Hạ Tuấn Lâm buông tay ra, còn vỗ vỗ ngực Nghiêm Hạo Tường giúp anh thuận khí, sau đó miễn cưỡng ngồi trên ghế salon, ôm chân thu mình thành một khối.
Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy bộ dáng sầu não của cậu, xoay người ôm lại, vỗ nhẹ lên lưng cậu
"Ngày mai chúng ta tìm họ nói chuyện."
Hạ Tuấn Lâm đem đầu dựa trên vai Nghiêm Hạo Tường
"Không cần, ba của tôi hiện tại chính là miệng núi lửa đang phun trào, nếu bây giờ đi tìm ông ấy, nhất định chưa kịp mở miệng đã bị bụi núi lửa vùi chết rồi, làm nhân vật chính trước khi chết nhất định phải nói nhiều mới được, tôi không muốn ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có."
"Không nên trốn tránh." Gương mặt Nghiêm Hạo Tường gần sát với cậu, tuy rằng tư thế thân mật, nhưng anh một chút cũng không thỏa hiệp.
"Được rồi, vậy chờ hai ngày nữa, đợi ba của tôi bình tâm lại hãy trở về." Hạ Tuấn Lâm quay về ôm chầm lấy Nghiêm Hạo Tường .
Bây giờ mà trở về có nghĩa là tự tìm đường chết, vẫn là chờ đến khi núi lửa phun trào xong rồi mới tiếp cận.
Hạ Tuấn Lâm đi ra khỏi văn phòng, sắc mặt vẫn xanh mét như trước. Các đồng nghiệp từ đầu tới cuối đều không dám hỏi cậu chuyện vì mới vừa xảy ra, tất cả các người trong ngành vừa trả qua một ngày đáng sợ nhất từ trước đến nay.
Buổi tối lúc ăn cơm, Hạ Tuấn Lâm vẫn trong tình trạng bi thảm đau buồn, Nghiêm Hạo Tường gắp thức ăn cho cậu, cậu cũng trộn tới trộn lui mà không ăn được một miếng nào.
Hạ Tuấn Lâm ngẩn người nhìn chén cơm, một đôi đũa mang theo miếng cá dừng lại ở trước mắt cậu.
"Há miệng." Nghiêm Hạo Tường nói.
"A..." Hạ Tuấn Lâm không được tự nhiên há miệng ra.
Miếng cá được đưa vào trong miệng cậu, Hạ Tuấn Lâm nhai nhai rồi nuốt vào, lại tiếp tục ngẩn người. Sau đó lại một muỗng canh mướp được đưa tới.
Cứ như vậy, Nghiêm Hạo Tường từng chút từng chút đúc cậu ăn, Hạ Tuấn Lâm cũng nhờ vậy mà ăn được hết bát cơm.
Bốn vị trưởng lão Nghiêm gia nhìn bộ dáng mất hồn của Hạ Tuấn Lâm cũng an ủi vài lời.
"Tiểu Hạ, không có gì đâu, họ sẽ hiểu thôi mà."
A ha ha ha... Hai vị nhà con có một nửa bình tĩnh như mọi người thì con đã không lo lắng như vậy rồi.
Hạ Tuấn Lâm miễn cưỡng gật đầu, khô khốc cười nói.
"Ân, con đã biết, cảm ơn thúc thúc và dì."
Nghiêm mẫu thân dừng đũa lại thở dài
"Tiểu Hạ, con cũng phải hiểu cho ba mẹ con, nhà con không phải như nhà chúng ta có nhiều con cái, chỉ có duy nhát một mình con thôi, hiện tại con và Tiểu Tường lại ở cùng một chỗ, bọn họ....Ai...."
Nói đến cuối vẫn là một tiếng thở dài, chính bản thân họ trước đó khi nghe tin cũng không khỏi bị hù dọa, bất quá Nghiêm Hạo Tường cùng Hạ Tuấn Lâm khác nhau, lời anh nói ra không phải để trưng cầu sự đồng ý, chỉ là thuần túy thông báo một tiếng,toàn bộ ý kiến phản đối đều không có hiệu quả.
Đều là cha mẹ, bọn họ đương nhiên hiểu tâm tình của ba mẹ Hạ Tuấn Lâm .
"Lại nói, trước đó cũng là lão Tam...."
Nghiêm phụ thân đang trong lúc nhớ lại chuyện cũ, kể đến một nửa lại đột ngột dừng lại. Nghiêm gia gia và Nghiêm nãi nãi quay đầu, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng cùng nghĩ tới một sự giúp đỡ.
Buổi tối Hạ Tuấn Lâm cuối cùng có thể thay quần áo của mình. Trong vali đồ vật này nọ đều được xếp ngăn nắp, Hạ mẫu thân không biết đã mất bao nhiêu tâm tư mới sắp xếp xong, ngay cả những thứ linh tinh như sạc pin điện thoại cũng không quên bỏ vào.
Hạ Tuấn Lâm thấy mắt mình hơi mờ đi, cầm lấy quần áo bỏ vào trong một góc.
Với loại tâm sự này, càng nghĩ nhiều càng khó ngủ, Hạ Tuấn Lâm lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, cuối cùng cũng bật dậy đi tìm Nghiêm Hạo Tường .
Thời gian đã không còn sớm, bên ngoài yên ắng, Hạ Tuấn Lâm nhẹ chân nhẹ tay bước đến trước cửa phòng Nghiêm Hạo Tường , cẩn thận gõ gõ, cửa phòng lập tức được mở ra.
"Nghiêm tiên sinh, anh còn chưa ngủ a?"
"Uh, có chuyện gì sao?"
"Tôi... Ngủ không được..." Hạ Tuấn Lâm đá đá mặt đất.
Nghiêm Hạo Tường đưa tay xoa nhẹ đầu của cậu, "Không có việc gì." Anh xoay người vào trong lấy áo khoác phủ lên người Hạ Tuấn Lâm , "Ra ban công, tôi pha sữa nóng cho cậu."
"Được." Nghiêm Hạo Tường đối với Hạ Tuấn Lâm mà nói chính là thuốc an thần còn hiệu quả hơn sữa nóng, toàn bộ bất an buồn bực trong lòng đều bị động tác ôn nhu của anh thổi bay đi mất .
Cách một luồng hơi nước tỏa ra từ ly sữa nóng, Nghiêm Hạo Tường thoạt nhìn thật tuấn tú mông lung, đương nhiên Nghiêm tiên sinh trước giờ đều rất đẹp trai, không cần chỉnh sửa photoshop giả tạo. Hạ Tuấn Lâm chống cằm, giương mắt lên nhìn ngắm Nghiêm Hạo Tường , cho anh một phần tình cảm tràn đầy.
Nghiêm Hạo Tường cũng đang nhìn cậu.
Vì cái gì trước đây chưa từng phát hiện, ánh mắt Nghiêm Hạo Tường luôn luôn chuyên chú như vậy,
Tôi hiện tại đã hiểu được cảm giác mấy người chết chìm trong ánh mắt thâm tình nha Nghiêm tiên sinh.
Hạ Tuấn Lâm đảo mắt, cười rộ lên. Cậu dùng ngón tay chấm chút sữa thoa lên môi Nghiêm Hạo Tường , Nghiêm Hạo Tường liền mút lấy.
Chính là người này, trong lòng cậu một lần nữa xác nhận.
Hạ Tuấn Lâm không phải là không lo lắng, sở dĩ cậu nói với ba mẹ mình, là bởi vì muốn cùng Nghiêm Hạo Tường ở cạnh nhau cả đời, là quang minh chính đại kéo dài mãi, không cần giấu diếm bất luận người nào.
Tuy rằng hiện tại vẫn không suông sẻ mấy, nhưng về sau nhất định sẽ hạnh phúc. Nhìn thẳng vào ánh mắt Nghiêm Hạo Tường , Hạ Tuấn Lâm lần đầu tiên có đủ niềm tin đối mặt với ba mẹ mình.
Hạ Tuấn Lâm chạm nhẹ vào ấn đường của Nghiêm Hạo Tường
"Anh là của tôi." Cậu lại chạm vào chóp mũi Nghiêm Hạo Tường "Người của anh cũng là của tôi." Tiếp tục ấn vào ngực Nghiêm Hạo Tường "Tâm của anh cũng là của tôi." Cuối cùng quơ tay khắp mặt anh "Cả người anh đều là của tôi."
Sau đó cậu ngây ngốc cười rộ lên.
Nghiêm Hạo Tường bắt lấy bàn tay dừng trước mặt mình, dùng giọng nói luôn kiên định không chút phập phồng của mình nói "Tôi vốn là của cậu." Anh dừng một chút, lại nới lỏng lực trên cánh tay "Cậu..." Anh có chút chần chừ "Hiện tại cũng là của tôi phải không?"
Hạ Tuấn Lâm biết trước kia mình đã để anh phải thương tâm, vì thế dùng sức quay về cầm lấy tay Nghiêm Hạo Tường
"Tôi đương nhiên là của anh."
Nghiêm Hạo Tường nghiên người qua bàn, hôn lên trán Hạ Tuấn Lâm .
Hạ Tuấn Lâm chạm lên nơi vừa được hôn "Làm gì vậy?"
"Đóng dấu." Nghiêm Hạo Tường nói.
Hạ Tuấn Lâm híp mắt cười "Ngu ngốc, đóng dấu phải là ở đây."
Cậu chống tay lên bàn, đem khuôn mặt đến trước mắt Nghiêm Hạo Tường , sau đó dừng một chút, đem môi hai người hợp lại làm một.
Tình yêu luôn khiến cho người ta trở nên thật ấu trĩ, đây chính là chân lý.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store