[Chuyển Ver][Tường Lâm] Thác Liễu! Thác Liễu!
Chương 10
Tiết trời đã bắt đầu bước vào giữa hè, trời xanh thăm thẳm, chỉ có ánh mặt trời sáng lạng không cần tiền mua chiếu sáng trước mặt. Ở trung tâm cao ốc có máy lạnh ngồi ngây người cho tới trưa, cũng phải đi ra ngoài cảm thụ thiên nhiên mùa hạ rồi.
Nhưng mà nguồn năng lượng tự thanh khiết cũng không tốt lắm, phơi nắng từ đầu đến chân hay là muốn lấy mạng người vậy.
Cho nên Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường ngồi trên tầng cao nhất của công ty, dưới bóng mắt mà ăn trái cây, không đúng, là ăn bánh donut đó.
Cảm thụ gió mát lướt qua gương mặt, miệng còn tràn ngập vị ngọt, Hạ Tuấn Lâm thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ.
Cậu duỗi lưng một cái, chứng kiến người ngồi bên cạnh dù ăn donut ngồi dưới đất cũng ăn thật đoan đoan chính chính.
Nói thật ra, hình ảnh này thật sự rất khó để có, làm cậu muốn chụp lại đem phán tán trên toàn bộ diễn đàn của công ty, sau đó chạy lên lầu hướng đến chúng sinh mà hét lớn, "Mau đến đây a, đây là sếp đại nhân a, đây là Đại ma vương trong truyền thuyết a, anh ta đang ăn bánh rán a!"
Đúng vậy, bởi vì cực kỳ đáng yêu cho nên mới không hợp chút nào.
Nghiêm Hạo Tường bị nhìn chòng chọc như vậy, nhướng mi mắt liếc cậu một cái
"Chuyện gì?"
Bên môi còn đang dính một chút chocolate của donut, nhưng bản thân Nghiêm Hạo Tường lại không biết, ăn vẫn rất chăm chú, nói cũng rất chăm chú, thời điểm nào cũng không hời hợt.
"Không có gì không có gì." Hạ Tuấn Lâm lắc đầu đong đưa như cái trống nhỏ nói.
Vừa định dán ảnh chụp đầy đường thì tâm tình lại trở nên mâu thuẫn . Nga ~ mình như vậy cũng giống như lão ba ngốc ở nhà đang nhìn con vậy, là chuyện gì đang xảy ra a, vừa muốn đem khoe nhưng cũng chỉ muốn cho riêng bản thân mình thôi.
Không phải tự bản thân Hạ Tuấn Lâm cho mình là tốt đẹp, nhưng cậu rõ ràng cảm thấy khổ tâm của mình đã hạ, tình bạn tốt giữa cậu và Nghiêm Hạo Tường đang dần phát .
Ví dụ, hiện tại lúc ở công ty cậu gặp Nghiêm Hạo Tường sẽ chào hỏi anh ta, sau đó Nghiêm Hạo Tường cũng ngừng lại hướng cậu "Uh" một tiếng
Mặc dù chỉ là chuyện nhỏ bé như lông mao trên chân, nhưng tình tình là đang phát triển theo hướng tốt nga.
Đã quên có một vị hiền triết từng nói qua, ranh giới con người đều phải dụng tâm cả. (thực ra không có ai nói cả)
Nói tóm lại, có bạn tốt cuộc đẹp sẽ thực tốt đẹp, có bạn tốt là có donut ăn a.
Không phải, Hạ Tuấn Lâm một chút cũng không có tham ăn. Sự tình là như vầy ——
Hạ Tuấn Lâm vì để xúc tiến sự tin tưởng lẫn nhau, cho nên cố ý quyết định thời điểm ăn sáng phải tăng cường nói chuyện.
Vì thế khi cậu nhìn thấy món bánh bí đỏ trong dĩa Nghiêm Hạo Tường thì nói
"Nghiêm tiên sinh, anh thích ăn ngọt sao?"
"Uh."
Nghiêm Hạo Tường gật gật đầu, nhìn về phía Hạ Tuấn Lâm, giống như đang đợi cậu nói tiếp.
Tinh tế hồi tưởng nhớ lại, đúng là như vậy! Ngày hôm qua anh ta ăn bánh bao đậu đỏ, trước đó ăn nem rán ngọt, hôm trước nữa ăn cháo trứng, thật sự là trong lúc vô ý đã phát hiện một vài điểm giống nhau.
Nhưng mà như thế thật sự là cùng với phong cách của Nghiêm tiên sinh một chút cũng không phù hợp a, còn tưởng rằng Nghiêm tiên sinh nhất định thích ăn mặn, sau đó uống nước thật đắng mà mặt vẫn không đổi sắc, không đúng, mặt không đổi sắc là muôn thuở rồi, nhưng mà cũng phải nói, cho dù là gương mặt có bị tê liệt đến đơ đi cũng có quyền được thích ăn đồ ngọt, cậu không thể bá quyền ngang ngược can thiệp được.
Hạ Tuấn Lâm đầu chuyển mấy vòng, sau đó cắt đứt suy nghĩ miên man của mình, cười hì hì nói,
"Tôi cũng thích đồ ngọt, thích nhất là donut chocolate ấy."
Hạ Tuấn Lâm nói đến donut chocolate, trong miệng trở nên có chút hương vị, không khỏi thở dài một câu,
"Ai, đáng tiếc ở gần nhà tôi không có bán..."
Đối với người lười biếng lại tham ăn mà nói, đây chính là thời điểm tâm lý và hành động cực liệt giao chiến. Rốt cuộc là đi ra khỏi nhà mua, hoặc là đơn giản không cần ăn chính là cả một vấn đề lớn. đối với của hàng bánh donut ngọt ngào thập phần yêu quí trên đường cái, ta chưa một lần ghé vào thật có lỗi với ngươi a!
Nghiêm Hạo Tường gật gật đầu, cũng không nói gì.
Vì thế Hạ Tuấn Lâm tiếp tục nói nói. Trên mặt Nghiêm Hạo Tường vẫn không có biểu cảm gì, một bên luôn là Hạ Tuấn Lâm không ngớt lải nhải. Thế nhưng anh có nhìn Hạ Tuấn Lâm, cho nên có thể khẳng định anh đang nghiêm túc lắng nghe.
Cứ như vậy tới giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Tuấn Lâm không nghĩ tới sẽ đi theo mọi người đến nhà ăn chen chúc, liền gục xuống bàn làm lợn chết.
Đồng nghiệp trong văn phòng đã sôi nổi rời đi. Hạ Tuấn Lâm ánh mắt nửa mở nửa khép, bộ dạng uể oải liếc một cái đến văn phòng Nghiêm Hạo Tường, cửa vẫn còn đóng, không biết đang bận cái gì.
A, chẳng muốn đi ăn cái gì. Thức ăn a, các ngươi mau mau bay vào miệng của ta đi, ta nhất định sẽ hậu đãi a. Sau đó thức ăn thật sự bay tới. Nhưng mà bởi vì miệng đang đóng nên không có bay vào, chỉ là dừng ngay trước mắt.
Hạ Tuấn Lâm mở trừng hai mắt, tiêu cự thật muốn rớt ra, ngây ngốc nhìn gói thức ăn có nhãn hiệu của cửa tiệm bán donut quen thuộc.
Ân? Cậu vọt người ngồi dậy.
Nghiêm Hạo Tường cầm túi giấy quơ quơ trước mặt cậu, đợi cho Hạ Tuấn Lâm chịu phục hồi tinh thần lại sau, anh mới nói,
"Gần bên cạnh nhà tôi có."
Nghiêm tiên sinh, anh thật sự làm cho người ta cảm động, tôi sắp lệ nóng doanh tròng (nước mắt đầy mặt) rồi đây, tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được bộ dáng hoảng sợ của nhân viên cửa hàng khi anh đi mua bánh donut a! Hạ Tuấn Lâm hai tay giữ chặt túi giấy, dùng đôi mắt to tràn ngập nước mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường,
"Anh cư nhiên nhớ rõ."
Nghiêm Hạo Tường nói, "Đi tầng cao nhất ăn."
"Được, anh chờ một chút, tôi đi pha trà sữa."
Vì thế hai người đã lên tầng thượng cao nhất ăn cơm dã ngoại.
Góc tường chủ nghĩa xã hội đã hoàn toàn yên bình. Hạ Tuấn Lâm cười đến xuân phong mãn diện, thoáng cái đã gặm hết ba cái bánh.
"Nghiêm tiên sinh, anh thật là một người tốt a."
Cậu vừa uống trà sữa giữ ấm trong bình vừa cảm thán.
"Cám ơn."
Nghiêm Hạo Tường không chút hổ thẹn cho là đúng, cho nên anh không chút do dự cảm ơn, Hạ Tuấn Lâm cũng không phun đồ ăn ra nữa.
Sauk hi ăn uống no đủ liền bị thức ăn vây quanh, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy được thần trí bắt đầu phiêu phiêu đãng đãng.
Đây tuyệt đối không phải do cậu lười biếng, hết thảy đều là lỗi của Nghiêm tiên sinh, không biết vì cái gì mỗi lần cùng Nghiêm Hạo Tường ngồi cùng một chỗ, Hạ Tuấn Lâm liền cảm thấy an tâm muốn ngủ.
Chẳng lẽ là anh ta tản ra khí thôi miên sao?
Nhưng không lâu sau cậu thực sự chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng cái đầu dựa vào cái gì đó.
Mặc dù có điểm cứng, nhưng vẫn thoải mái, vì thế cậu điều chỉnh thân thể một chút rồi đi cùng hẹn với Chu công.
Sau 3g chiều, gió mát mùa hạ bắt đầu phả vào mặt, Hạ Tuấn Lâm đã có chút tỉnh táo nhưng vẫn luyết tiếc không chịu mở mắt. Cậu xoay xoay đầu, cái trán dường như cọ cọ tới một cái gì đó trơn trơn ấm ấm.
Ân? Tiếp tục cọ cọ.
Vì thế cậu dựa vào cái đó thử kéo một chút.
Làm như vậy một hồi, ý thức Hạ Tuấn Lâm đã hoàn toàn trở lại.
Dường như có một liên tưởng cực kỳ bất ổn, không nên không nên, đầu của ta a, ngươi ngàn vạn lần không cần tùy tiện bỏ tôi mà đi, tôi sẽ không bị sự thật phía trước mà hù chết đi!
Hạ Tuấn Lâm thân thể cứng ngắc, vẫn duy trì tư thế cũ, cắn môi mở mắt.
Oa đây nhất định là đang nằm mơ, chỉ là mộng, chỉ là mộng thôi a! Nơi cậu tựa vào rõ rành rành chính là vai của Nghiêm Hạo Tường, vậy vừa rồi cọ cọ chính là mặt của anh ta..... !
"Khụ."Cơ thể Hạ Tuấn Lâm vẫn cứng đơ, miễn cưỡng ho khan một tiếng, "Nghiêm tiên sinh?"
"Uh?"
Trên đỉnh đầu truyền đến dễ tiếng nam trung dễ nghe, đúng vậy tất cả chuyện này đều là sự thật, cho dù có đem toàn thân nhéo thành cũng là sự thật!
Không, làm ơn đem tôi đánh bất tỉnh đi, tôi tình nguyện cả đời làm người sống đời sống thực vật, cảnh trong mộng là thật sao a.....
Nghiêm Hạo Tường là nhìn không tới biểu tình đang nhe răng nhếch miệng trên mặt cậu, hỏi một câu, "Còn ngủ sao."
Có từ nghi vấn, đương nhiên là một câu hỏi.
"Không có không có." Hạ Tuấn Lâm ngồi dậy."Hình như muộn rồi, ha, ha ha..."
"Không sao." Nghiêm Hạo Tường nói đến phi thường trấn định, "Tôi ký giấy xin phép nghỉ."
Đáng giận Nghiêm tiên sinh, tuy rằng vẻ mặt anh thực chính trực như vậy, hóa ra cũng sẽ lấy việc công làm việc tư! Lần thứ hai rút lại lời nói trước trước trước đây, địa vị bất bình đẳng vẫn có thể vui vẻ làm bạn bè tốt!
Vì thế Hạ Tuấn Lâm dọn dẹp một chút, mang theo túi thức ăn còn sót lại, thảnh thơi chờ Nghiêm Hạo Tường cùng đi.
Khi Nghiêm Hạo Tường đứng dậy, thân thể bỗng nhiên dừng lại một chút, nhưng rất nhanh liền tự nhiên đứng lên.
Hạ Tuấn Lâm vẫn là "trí tuệ sâu sắc "đã phát hiện,
"Nghiêm tiên sinh, anh làm sao vậy?"
Nghiêm Hạo Tường trừng mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm không nói được một lời. Mặc dù đã bị loại ánh sáng như lễ rửa tội này chiếu cả trăm lần, Hạ Tuấn Lâm vẫn không thể quen a.
"Sao... Như thế nào..." Chẳng lẽ là vấn đề là do tôi sao?
"Bả vai đau." Nghiêm Hạo Tường rốt cục phun ra những lời này.
A! Quả nhiên là vấn đề là do tôi, bởi vì vừa rồi dựa vào vai anh ba giờ sao? Nghiêm tiên sinh anh sao lại không chút động đậy vậy.
Hạ Tuấn Lâm cảm thấy tội ác mình thật sâu nặng, vì thế làm chuyện tốt bù lại một chút
"Thế thì quay đầu lại, tôi giúp anh mát xa, yên tâm đi nha, tôi thường giúp ba tôi, tay nghề không tồi đâu."
Nghiêm Hạo Tường hơi hơi nghiêng đầu, sau một lát mới gật đầu.
A, Nghiêm tiên sinh, anh thật sự là người tốt!
Lần thứ hai trong nội tâm Hạ Tuấn Lâm trịnh trọng nói ra những lời này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store