Chuyen Ver Taekook Bi Van Nguoi Ghet Sau Khi Trung Sinh Bao Hong Toan Mang
Nửa tháng ở cùng, Lâm Chính Quốc lần đầu thấy Kim Thái Hanh có vẻ mặt u ám như vậy, tuy rằng nam nhân này ngày thường biểu cảm đều không thể hiện ra, nhưng chưa từng đáng sợ như vậy. Giữa lông mày và mắt của nam nhân phủ một tầng sương mờ, môi mỏng hơi nhấp, trầm giọng nói: " Bị thương sao lại không nói? "" Cái gì? "Lâm Chính Quốc nhìn theo hướng Kim Thái Hanh nhìn xuống, mới phát hiện ra chân mình đang chảy máu, kinh ngạc há miệng, vừa rồi ngã xuống cậu căn bản không nhận ra mình bị thương, quần tối màu nên cũng không nhìn ra. Cho nên, nhược điểm của không cảm nhận được cơn đau là đây. Có khả năng sẽ phát bệnh vào một ngày nào đó, chỗ nào đau cũng không biết được, có khi đột ngột qua đời cũng không biết gì, Lâm Chính Quốc nên cảm thấy may mắn vì những năm nay không có bệnh tật gì. Lâm Chính Quốc không biết nên nói gì, liền trầm mặc nhìn Kim Thái Hanh đang cong lưng cẩn thận xắn quần cậu lên, lộ ra bắp chân trắng nõn thon dài, chẳng qua trên bắp chân có vết thương nhỏ khoảng ba bốn centimet, không biết bị cái gì cắt qua. Miệng vết thương không sâu, vết thương cũng không nghiêm trọng, máu chảy ra cũng không nhiều lắm, cũng đã ngừng chảy sau, nhưng dòng máu đỏ tươi trên làn da trắng nõn mềm mại của thiếu niên trông rất đáng sợ. Kim Thái Hanh nhìn vết thương, đôi lông mày sắc bén càng nhíu lại, hắn kêu tài xế lập tức lái xe đến bệnh viện gần nhất, lại hỏi Lâm Chính Quốc: " Còn chỗ nào khác bị thương không? "Nam nhân sắc mặt dịu hơn một chút, nhưng vẫn là có chút đáng sợ, Lâm Chính Quốc chần chừ gật đầu, lại cúi đầu kiểm tra phần da thịt lộ ra, " Không... Không có... "Kim Thái Hanh nhìn thiếu niên đang không biết phải làm sao, hai mắt vẫn đỏ hoe, nước mắt trên mặt còn chưa khô, dáng vẻ đáng thương khiến không ai có thể buông lời trách móc. Kim Thái Hanh mím môi, cố nén cảm xúc muốn cởi quần áo cậu lên để kiểm tra, cuối cùng chỉ giơ tay dịu dàng xoa đầu cậu, hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc nói: " Vết thương có đau không? Sao lúc nãy không nói cho tôi biết? "Dưới ánh mắt của Kim Thái Hanh, Lâm Chính Quốc nhỏ giọng: " Có chút đau, à không...rất đau... "Đối với câu thứ hai, bản thân cậu cũng không biết chính mình bj thương, có lẽ là lúc cậu bị ngã từ trên cây xuống, lúc ngã xuống bất cẩn bị mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi trên mặt đất cứa trúng làm bị thương, chỉ có thể căng da đầu nói: " Tôi không muốn để anh biết tôi leo cây xuống tránh để anh phải lo lắng, nên không nói cho anh biết. "Điều này lại nhắc nhở Kim Thái Hanh, anh ngẩng mặt lên, dùng tay gõ lên trán đứa nhỏ, giọng nói trầm thấp vàng lên mang vẻ nghiêm nghị: " Tiểu Quốc, sau này không được làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Tôi hy vọng sau này nếu gặp chuyện như vậy nữa thì em có thể tìm tôi. "Đầu mũi Lâm Chính Quốc ảm thú đau nhói khi nghe những lời này phát ra từ miệng của anh. Cậu nghiêm túc gật đầu, sau đó cong khóe môi cười ngọt ngào với Kim Thái Hanh, đôi mắt to tròn ướt đẫm nước mắt long lanh, hơi cong thành hình lưỡi liềm, giống như những ngôi sao lấp lánh dưới ánh trăng. Kim Thái Hanh nhìn vào đôi mắt kia, hơi giật mình, sau đó lấy một cái bánh bao từ trong túi ra đưa đến miệng Lâm Chính Quốc, đôi môi mỏng mấp máy, nói ra một từ quen thuộc: " Ăn. "Lâm Chính Quốc: " .... Cảm ơn Thái Hanh. "Cả hai vội vàng ăn sáng trên xe, Kim Thái Hanh từ nơi khác trở về ngay trong đêm, cũng chưa ăn gì. Kim Thái Hanh thông qua cuộc điện thoại đêm qua có thể biết được đã có chuyện gì đó xảy ra, Lâm Chính Quốc có thể nói dối lừa gạt người khác nhưng không thể lừa gạt được Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh biết hành vi của mình không phù hợp, hơn hai mươi năm nay anh chưa từng làm chuyện này, nhưng anh vẫn bỏ công việc để quay về trong đêm. Anh lo lắng đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì đó hoặc bị người khác bắt nạt, đứa nhỏ có thể tự mình giải quyết được không? Có thể xử lí nó hay không? Những suy nghĩ này chiếm trọn tâm trí Kim Thái Hanh. Có một số người, một số việc đáng giá và anh cam tâm tình nguyện. Trong bệnh viện, vết thương ở bắp chân của Lâm Chính Quốc cần phải khâu lại, Kim Thái Hanh không đành lòng nhìn nên ra ngoài đợi, lặng lẽ ngồi đợi ở hàng ghế dài ngoài hành lang, thỉnh thoảng cso bác sĩ, bệnh nhân và y tá đi ngang qua, nhìn thấy dáng người và vẻ ngoài của nam nhân nổi bật không khỏi ngoái đầu lại nhìn. Kim Thái Hanh không để ý đến những ánh mắt này, anh đang suy nghĩ một chuyện, cảm thấy có gì đó không đúng... Lúc anh phát hiện ra Lâm Chính Quốc bị thương ở chân, vẻ mặt của đứa nhỏ rõ ràng là kinh ngạc, điều này có nghĩa là trước đó cậu không hề biết bản thân bị thương. Vết thương nghiêm trọng đến mức chảy máu, nhất định sẽ đau, sao có thể không biết được? " Thái Hanh, vết thương của tôi xử lí xong rồi, chúng ta về thôi. "Dòng suy nghĩ của Kim Thái Hanh bị gián đoạn, anh đứng dậy đỡ đứa nhỏ đang lò cò ra ngoài, cúi đầu nhìn bắp chân đang quấn đầy băng trắng của cậu, " Sao em không gọi tôi? "Vừa nói, anh vừa ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Chính Quốc, vỗ tay lên vai mình ra hiệu cho thiếu niên leo lên. " Không cần phải phiền đến anh. Tôi có thể tự đi được, chỉ là một vết thương nhỏ thôi. "" Không sao đâu. "" Tôi bẩn lắm.... "" Trèo lên. "Giọng nói bình tĩnh mang theo một sức mạnh không thể cưỡng lại. Mỗi lần Kim Thái Hanh nói như vậy, Lâm Chính Quốc không thể từ chối, cậu do dự mím môi, chậm rãi nằm lên tấm lưng rộng rãi rắn chắc của người đàn ông. Kim Thái Hanh lấy hai tay nâng đỡ hai chân Lâm Chính Quốc, sau đó vững vàng mà đứng lên, đứa nhỏ lớn lên mảnh khảnh, trọng lượng cũng không quá nặng, anh cõng người trên lưng từng bước một tiến về phía trước. Lâm Chính Quốc tựa cằm trên vai Kim Thái Hanh, nhẹ nhàng hít thở, phòng khí nóng phả vào tai Kim Thái Hanh, giọng nói nhẹ nhàng mềm ấm vang lên bên tai: " Thái Hanh... Anh vì tôi nên mới gấp gáp trở về trong đêm sao? "Kim Thái Hanh ậm ừ, lại nói: : Không cho em nói xin lỗi. "Lâm Chính Quốc: " ..... " Vì sao Kim Thái Hanh biết cậu muốn nói cái gì, nhưng cảm thấy áy náy rất nhiều, nhưng lại cảm thấy sau khi phủi sạch sự thất vọng và u ám trước đó, cậu lại cảm thấy rất vui, cảm giác như có mật ngọt đang chảy qua trong tâm trí. Kim Thái Hanh vì cậu mà từ bỏ chuyến công tác, gấp gáp trở về trong đêm, không phải vì người khác, điều đó có phải đã chứng minh, cậu trong lòng của Kim Thái Hanh rất đặc biệt? Nếu Kim Thái Hanh quay đầu lại nói lúc này, có thể thấy được nụ cười trên gương mặt tuấn tú kia, khóe môi hơi nhếch lên, đuôi lông mày hơi cong lên, đôi mắt to tròn trong veo chuyên chú nhìn vào nửa gương mặt với đường cong ưu việt của nam nhân. Cậu múi nói chuyện với người đàn ông liền tìm kiếm chủ đề: " Thái Hanh, anh sao lại tìm được địa chỉ nhà tôi? "Kim Thái Hanh nói: " Xin lỗi, tôi lúc trước có điều tra chút thông tin về em. "Cho nên anh biết đứa nhỏ mấy năm nay sống như thể nào, cha thì ăn nhậu chơi gái cờ bạc là tên cặn bã, người mẹ thì tính cách mềm yếu ích kỷ, đối xử bất công chỉ yêu thương đứa con trai út, nhưng lại bắt đứa nhỏ là anh cả nghỉ học để đi làm kiếm tiền nuoi gia đình. Lâm Chính Quốc cười cười, " Không sao, anh cũng không cần phải nói xin lỗi. "Kim Thái Hanh ừ một tiếng, khóe môi hơi cong lên, nghĩ đến những gì mà mẹ Lâm Chính Quốc đã làm, ý cười trên khuôn mặt liền thay đổi, trầm mặc một lát, anh thình lình mở miệng: " Em không phải do mẹ cậu sinh ra sao? Là nhặt được à? "Cậu hiển nhiên không nghĩ đến anh ta sẽ hỏi câu này, Lâm Chính Quốc ngẩn người, trên mặt cậu hiện ý cười, nửa nghiêm túc nửa vui đùa đáp: " Tôi đôi nghĩ cũng hoài nghi như vậy, nhưng tôi là do mẹ sinh ra, tự mình ôm tôi về nhà. "Cậu lại hỏi: " Anh vì sao lại nghĩ như vậy? "Kim Thái Hanh hơi nhăn mày, giọng nói lãnh đạm phát lên: " Bọn họ nhìn xấu như vậy, nhưng em lớn lên lại đẹp trai như vậy, không giống người một nhà. " Ngoại trừ vẻ nghiêm túc bên ngoài, tựa hồ còn có tia kiêu ngạo. Lâm Chính Quốc nghi hoặc, Kim Thái Hanh chưa thấy mát người nhà cậu, vì sao lại biết diện mạo của họ, nghĩ đi nghĩ lại, Kim Thái Hanh thần thông quảng đại, có tiền có thế, phỏng hừng đã điều tra được cả tông ti họ hàng nhà cậu, chắc chắn là đã nhìn qua ảnh chụp được. Cậu nhịn không được mà bật cười, bám chặt vào anh, giọng nói có chút giảo hoạt: " Nghe ý tứ của anh, Kim tổng là đang khen tôi đẹp trai sao? Đẹp cỡ nào vậy? "Thiếu niên trong giọng hàm chứa sự vui sướng, nói chuyện vui vẻ, hơi thở nóng ấm phả vào bên tai nam nhân kia, tựa như có dòng điện giật, một trận tê dại từ vành tai lan tỏa ra toàn thân. Kim Thái Hanh hiếm khi ửng đỏ hai bên tai, nói: "Em là người đẹp nhất! "--------------" Bà làm sao vậy? Trông chừng một người thôi mà cũng không làm được? " Điền Dĩnh Giai bực bội đi qua lại hai vòng ở ban công, giọng nói rụt rè thiếu tự tin của người phụ nữ vang lên trong điện thoại: " Tiểu Giai, mẹ xin lỗi. Mẹ không nghĩ đến thằng bé có thể trèo ra từ ban công, cũng không biết hiện tại như thế nào, nếu bị thương thì phải tính sao giờ... "" Được rồi, tôi không muốn nghe bà nói thêm về chuyện này nữa, muốn quan tâm con trai mình thì đi tìm cậu ta đi, còn nữa, tôi xin nhấn mạnh với bà, bà không phải là mẹ tôi, bà đừng có mà nhận người thân! "" Tiểu Giai... "Điền Dĩnh Giai không kiên nhẫn tắt điện thoại, hắn sắc mặt trầm xuống âm trầm chửi một cậu, vừa quay đầu liền thấy Điền Chính Văn đang đứng cách đó không xa, biểu tình trên mặt còn chưa phai nhạt, , lập tức hoảng sợ, " Anh hai, anh đứng đây từ khi nào vậy? "" Vừa mới đây thôi, em nói chuyện với ai vậy? Sao lại tức giận đến như vậy? "Điền Chính Văn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú và trắng nõn của Điền Dĩnh Giai , hoài nghi chính mình vừa rồi đã nhìn nhầm, nếu không sao anh lại nhìn thấy vẻ mặt u ám và không tốt lành gì trên mặt đứa em trai ngoan ngoãn. Điền Dĩnh Giai cười cười, " Em vừa rồi cùng bạn học tập lời thoại, vai diễn của em là nhân vật phản diện, rất độc ác. " Hắn chuyển đề tài: " Anh hai, anh hiện tại muốn ra ngoài sao? Đến buổi phỏng vấn của Ngày Mai Sao Trời? "" Như vậy sao... " Điền Chính Văn không biết có tin hay không, không nhắc lại chuyện này, " Đúng vậy, anh chuẩn bị đến buổi phỏng vấn, tạm thời không nói đến chuyện đó nữa, anh đi đây. "" Vâng, hẹn gặp lại anh hai. "Nhìn Điền Chính Văn đi ra cửa, nụ cười trên gương mặt Điền Dĩnh Giai tắt dần đi, thay thế là một cảm giác bực bội bất an, hôm nay Lâm Chính Quốc sẽ đến buổi phỏng vấn, thế nào cũng sẽ gặp mặt anh hai. Không sao, cho dù đến phỏng vấn thì sao? Hắn chưa từng nghe qua Lâm Chính Quốc biết ca hát hay nhảy múa, với điều kiện của gia đình Lâm Chính Quốc, sẽ không có tiền để học về những thứ này, chỉ sợ đến đó sẽ biến thành trò cười cho người khác. Lâm Chính Quốc chắc chắn sẽ không đậu!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store