ZingTruyen.Store

Chuyen Ver Taejin Nhu Ta Chua Tung Quen Biet

Lúc Thạc Trân thức dậy đã là buổi trưa, Kim Thái Hanh đi làm từ sáng sớm cho nên hai người hoàn toàn không chạm mặt,

Thạc Trân cảm thấy may mắn vì không gặp anh, nếu không thực sự chẳng biết nên nói gì mới phải. Vừa nghĩ đến việc trưa nay sẽ ăn gì thì bất chợt tiếng chuông điện thoại reo vang, theo tiếng chuông đó, Thạc Trân  tìm khắp phòng khách một lượt, mãi lâu sau có mới phát hiện ra nó nằm dưới gối sô pha.

Thạc Trân vừa ấn nút nghe thì đầu bên kia bỗng vang lên giọng nói tức giận của người đàn ông : " Tiên sinh Kim Thạc Trân, đã hẹn 9 giờ sáng nay sẽ quay ngoài trời, bây giờ sắp 12 giờ rồi, cậu chết mất xác ở đâu vậy hả? Từ hôm qua tôi đã không ngừng gọi điện cho cậu, cậu toàn tắt máy. Phải mất bao công sức tôi mới tìm được số điện thoại nhà cậu, rốt cuộc cậu đang giở trò quỷ quái gì thế?”

Di động? Đó là cái gì nhỉ? Kể từ khi tỉnh lại trong bệnh viện tới giờ, Thạc Trân hoàn toàn không thấy di động của mình. Do giọng nói truyền qua khá lớn nên tai cậu đau nhức, hai huyệt thái dương cũng co giật liên tục, cậu đành phải đặt điện thoại cách xa tai một chút. Chỉ trong vài giây ngăn ngủi trong đầu Thạc Trân  bỗng hiện lên hình ảnh của một người đàn ông cao ráo, mặc một bộ y phục màu đen, tóc mules vô cùng nam tính.
(Hình ảnh)

Một cái tên vừa xa la vừa quen thuộc hiện lên trong đầu Kim Thạc Trân ... là Mẫn Doãn Kì? nhiếp ảnh gia Mẫn Doãn Kì? Người đàn ông hung dữ này tên là Doãn Kì? Thạc Trân không dám chắc đưa tay dạy hai huyệt thái dương đang nhói đau, nghi hoặc trước những hình ảnh thoát ẩn thoát hiện trong đầu.

Điện thoại lại vang lên tiếng thét giận dữ: “Kim Thạc Trân, rốt cuộc có có nghe thấy tôi nói gì không? Cậu đừng tưởng đặt điện thoại cách xa ra là có thể trốn tránh được nhé?"

“Hả? Tại sao anh lại biết tôi đặt điện thoại xa khỏi tai vậy?” Lẽ nào người đàn ông này có thiên lí nhãn

Người đàn ông nói chuyện qua điện thoại suýt chút
nữa ói máu: “Cậu đang ở đâu?”

“Ở nhà"

“Nội trong mười phút cậu phải có mặt ngay tại hiện trường cho tôi.”

“Vị tiên sinh này, xin hỏi anh là ai thế? Anh muốn tôi có mặt tại chỗ nào?”

Người đàn ông kia im lặng một hồi, có điều sau đó, tiếng cằn nhằn lại vang dội trở lại: “Kim Thạc Trân , cậu muốn giải trừ hợp đồng thì hãy suy nghĩ cho thật kĩ, dù gì thì cũng chỉ còn hai ngày nữa là hết hạn hợp đồng rồi!"

“Ồ, được thôi!" Thạc Trân ngoan ngoãn đáp lại, dung nhan đã bị hủy rồi còn quay ngoại cảnh gì nữa chứ?

Vừa nói dứt lời, Thạc Trân liền nghe thấy tiếng đập điện thoại từ đầu bên kia. Cậu chẳng hiểu gì cả, nhún vai nghĩ thầm: "Người đàn ông này chắc vừa ăn phải pháo.” Thạc Trân  quay người đi vào phòng bếp định làm vài món ăn, thế nhưng điện thoại lại đổ chuông, cô đành nhấc máy: “A lô ?“

"Kim Thạc Trân , cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu thấy khó chịu ở điểm nào? Tôi đã nói với cậu bao lần rồi, người đàn ông đó chọc giận cậu, cậu đừng có trút lên tôi và công việc. Cậu mau ly hôn đi rồi lập tức làm việc tử tế cho tôi. Cậu cứ nói một câu được thôi là tưởng sẽ giải trừ hợp đồng được sao? Cậu có ý gì hả?”

Lại là người đàn ông thiếu lịch sự khi nãy. Kim Thạc Trân bị Doãn Kì mắng cho một trận tơi bời, tâm trạng lúc đầu còn vui vẻ giờ đây vô cùng ảo não. Nghĩ tới người đàn ông mà anh ta nhắc tới, hại cậu bị thương rồi mất trí nhớ, sau đó tỉnh lại còn bị một người đàn ông lạ mặt mắng xa xá. Thạc Trân thực sự rất tức giận, thế là liền lớn tiếng quát lại: “Nếu tôi chết thì có cần phải bàn giao lại cho anh không? Dung nhan bị hủy rồi thì còn quay cái gì nữa? Còn gì để anh quay nữa? Không giải trừ hợp đồng, lẽ nào đợi anh mang vàng đến cho tôi chắc? Liệu có cần phải đưa đơn ly hôn của tôi cho anh đọc để bày tỏ thái độ với công việc không? Anh hét cái gì? Lẽ nào tôi không biết tức giận sao? Hưm, đồ thần kinh".

Cộp ! Lần này là Thạc Trân dập máy trước. Tâm trạng vốn vui vẻ, giờ lại bị người đàn ông xa lạ, kì quái này làm cho tụt hứng. Thạc Trân  ném mạnh điện thoại lên so pha quay người đi vào bếp xem có thứ gì để ăn không thi chuông điện thoại lại reo, Nhất định là người đàn ông kì quái xa lạ và thiếu lịch sự khi nãy rồi. Cậu tức giận đùng đùng xông lại cầm điện thoại ấn phím nghe thét lên đầy tức giận: “Làm gì thế? Sợ tôi lừa anh sao? Vậy thị anh mau tới đi, tới mà xem có phải trên đầu tôi đang cuốn băng, xem xem có phải dung mạo của tôi đã bị hủy hoại? "

Đầu kia im lặng một hồi lâu không nói gì. Thạc Trân  lại tiếp tục thét lớn: “Ai biết được anh là cái quái gì chứ? Tôi tên là Kim Thạc Trân , không sai, thế nhưng không phải là người mà anh muốn tìm. Người đó đã chết rồi, ba ngày trước đã nhảy xuống sông Hộ Thành tự sát rồi, vừa hay bị cô hồn dã quỷ là tôi đây nhập vào. Nếu anh muốn một cô hồn dã quỷ chiếm xác như tôi đến quay ngoại cảnh thì cũng được thôi, vậy thì mau mang kiệu tám người khiêng tới rước tôi đi !"

“ Tiểu Trân.” Đầu kia điện thoại bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc

Thạc Trân  nín thở, tay cầm điện thoại đột nhiên cũng run lên: “Sao lại là anh” Nỗi tức giận trước người đàn ông xa lạ khi nãy đã biến mất, lúc này cậu vô cùng buồn bực và nhụt chỉ.

Hầy, người đàn ông đẹp trai quyến rũ này chính là ông xã của cô, không, hiện nay phải gọi là chồng cũ. Tuy tối qua đã kí đơn ly hôn rồi, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy quan hệ giữa hai người vẫn vô cùng phức tạp. Cậu không hiểu nổi, nếu anh đã muốn ly hôn, tại sao sau khi cậu kí tên, anh còn cố chấp ở lại? Hiện nay anh còn vô duyên vô cớ gọi điện đến nhà cậu nữa? Cậu vẫn luôn thấy, trong lòng như chứa một quả lựu đạn, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát, khiến cậu chẳng thể an thân. “Em... khi này cãi nhau với Doãn Kì sao?” Kim Thái Hanh đưa lời do thám

Mân Doãn Kì  là một nhiếp ảnh gia có tiếng trong nghề, cũng chính là nhiếp ảnh gia mà Thạc Trân  hợp tác lâu dài. Vì quan hệ công việc, Thái Hanh đã từng gặp mặt nói chuyện với Doãn Kì mấy lần.

Thạc Trân  mím môi, im lặng một hồi rồi nói: “Tôi cũng không biết anh ta là ai, dù sao thì cũng là một con người thiếu lịch sự, khiến người khác bực bội.”

Thì ra người đó là Doãn Kì. Thạc Trân  bất giác nhíu chặt đôi mày, không phải bác sỹ đã nói cậu bị mất trí rồi sao? Trong đầu cậu sao lại hiện lên những hình ảnh trước kia có liên quan đến Doãn Kì? Lẽ nào đây là biểu hiện của việc sắp phục hồi trí nhớ. Cứ như vậy, cậu sẽ nhanh chóng biết được rốt cuộc tại sao bản thân lại ngã xuống nước. Thế nhưng, cứ nghĩ đến điều này, Thạc Trân lại cảm thấy trái tim đau nhói như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào

“Em đã ăn cơm chưa?” Điện thoại lại truyền tới giọng nói ấm áp của Kim Thái Hanh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store