ZingTruyen.Store

Chuyen Ver Nghe Noi Em Tham Yeu Toi Jichen

Lúc rời khỏi tiệm ăn, trời cũng đã sẩm tối. Ánh sáng màu đỏ cam trời hoàng hôn loang đến hơn nửa chân trời, toàn bộ cảnh vật trên đường phố được nhuộm sắc hồng rực rỡ, ấm áp mà mềm mại.

Nhưng Chenle cảm thấy đã sắp đến giới hạn chịu đựng của mình rồi.

Đằng trước là Shotaro đang bị Jung Sungchan dính mãi không buông. Nhân lúc cậu nhỏ thao thao bất tuyệt, anh gửi ánh mắt cầu khẩn trợ giúp, Chenle chỉ đành giả bộ không thấy.

Sau lưng là Park Jisung mặt lạnh ngàn năm không đổi, cắn ngón trỏ phải, khua chân đá mấy hòn sỏi. Cả người lạnh lùng âm u, làm Chenle sởn tóc gáy.

Cậu nghĩ thầm, mình và đàn em này cũng chưa tới mức không đội trời chung, không nên làm mọi chuyện căng thẳng quá. Thân là đàn anh thì mình cũng nên rộng lượng một chút.

Nghĩ vậy, Chenle hắng giọng, lúng túng nói "Em vẫn đi tàu điện ngầm đến trường hả?"

Park Jisung mơ màng nhìn cậu, chớp mắt không hiểu.

Chenle chợt thấy đứa nhỏ này cũng đáng yêu đó chứ, nghĩ một hồi "Em và Sungchan làm sao mà quen nhau?"

Park Jisung vẫn ngơ ngác.

Chenle nhịn không nổi "Cậu không hiểu anh nói gì hả? Có hiểu tiếng Hàn không thế?"

Lúc này Park Jisung mới gật đầu cắn môi, mãi mới có phản ứng. Chenle từ bỏ việc giao tiếp bình thường với Jisung. Mặt mũi nhăn nhó.

"Shotaro hyung xách theo Jung Sungchan láo toét chạy đâu mất rồi...?"

Mới có 1 phút đồng hồ nói chuyện ngắn ngủi, Jung Sungchan và Shotaro đã đi mất, bỏ lại cậu với Park Jisung lại trên con đường vắng vẻ. Đối phương thành thói quen, cắn ngón tay nhìn sang.

"Shotaro hyung, sao lại bỏ mặc em một mình ở đây? Không phải nói tới ôn chuyện với em sao sao sao...?"

Chenle ngửa mặt lên trời kêu rên hơn năm phút đồng hồ, bả vai bỗng bị vỗ mạnh.

Park Jisung đen mặt đứng một bên "Hyung, họ đi rồi, mình mau đi đi"

Chenle nhìn quanh, đường phố vốn thưa người, đều đang bất ngờ vì cơn "điên" của anh. Nếu bình thường đi theo là Na Jaemin, cậu ta sẽ che mặt đi mất làm như không quen biết. Lee Jeno thì sao? Tên đó lên cơn điên cùng với mình là không cần xét đến thời gian và không gian, nên không cần lo lắng.

"Anh đi hướng nào?" – Park Jisung phá lệ mở miệng. Chenle kinh ngạc, nhìn xung quanh. Đằng trước là trạm tàu điện ngầm rồi, tự nhiên anh nói lắp "Hyung, hyung đi hướng kia... đón tàu điện ngầm..."

Park Jisung như trong dự đoán "Vậy cùng hướng rồi. Chúng ta đi chung đi"

Tôi tất nhiên là biết cùng hướng. Chúng ta đi tàu điện ngầm lúc nào không lên xuống cùng lúc. Chenle gào thét trong lòng, ngoài mặt rụt rè, đuôi mắt cong lên mỉm cười lộ răng khểnh nhỏ "Được"

Park Jisung trở về mặt than, im lặng đứng bên Chenle. Anh định nói chuyện vài lần, nhưng cứ chạm đến ánh mắt đen vô tội, chỉ muốn ngẩng mặt lên trời cao than khóc. Tôi là người nói nhiều, cậu không chịu nói chuyện cũng tôi thì áp lực lắm đấy.

"Jisung à, trước kia vì anh không biết nên mới khiến chấn thương ở lưng của em tái phát. Nhưng hiện tại chúng mình hòa với nhau rồi đúng không?"

Park Jisung chậm rãi gật đầu.

"Jisung à, anh còn chưa biết em học lớp 10 khối nào đấy?" – Anh từ từ mở ra đề tài về học hành trường lớp, hi vọng giảm được không khí xấu hổ hiện tại.

"Lớp 10... khối C" – Park Jisung vò rối tóc. Chenle vừa định nói "Thật trùng hợp, anh là lớp 11 khối C luôn". Thì cậu đã nói tiếp "Anh cũng ở khối C phải không?"

"Ừ, đúng rồi... Sao cậu biết?" – Chenle còn nghĩ mình nổi tiếng đến vậy à, nhưng nhớ ra Park Jisung vừa nhập học đã được rất nhiều người bàn tán, mà mình còn không biết thì sao. 

Park Jisung cắn môi, không nói.

Chenle bất đắc dĩ ngậm miệng. Trong lòng tự hối hận vì đã lên tiếng, người này nói một câu khó khăn thế hả. Ngoài dự kiến Park Jisung lên tiếng "Anh... anh hát rất hay"

"Hả?"

"Em đã xem Chenle hyung biểu diễn nhiều lần" – Cậu nghiêm túc nhìn anh – "Anh hát rất êm tai"

Bỗng nhiên anh thấy đứa nhỏ này đáng yêu hơn nhiều. Tính đến chênh lệch chiều cao, nhưng Chenle vẫn muốn bày tỏ thiện chí, nên tự mình kiễng chân lên, định xoa đầu em nó một chút. Ai ngờ cậu nhanh chóng quay đầu tránh được, động tác nhanh nhẹn với vẻ mặt bình tĩnh hoàn toàn trái ngược.

Chenle ngượng ngùng buông tay xuống.

Quả nhiên khen mình gì đó là khách sáo hết. Dù sao bản thân là giọng hát chính của câu lạc bộ, cũng đoán được anh hát không tồi.

"Cậu bao nhiêu tuổi?" – Chenle muốn biết rõ tuổi đối phương liền hỏi.

Park Jisung nhìn lướt qua "Sinh năm 2002..."

"Ôi, nhỏ hơn anh 1 tuổi! Anh sinh năm 2001!" – Chenle đột nhiên nổi lên cảm giác "Haha, tôi là anh của cậu nha, tên nhóc!" Park Jisung nhíu mày nhấn mạnh "Không tới 1 tuổi"

"...Ah"

"Sinh tháng 2, cho nên tính là 01lines"

"Dù sao so với anh vẫn là nhỏ hơn" – Chenle không hiểu cậu ta cứ nhận mạnh điều đó làm gì. Nào ngờ Park Jisung vẫn rất nghiêm túc "Em không phải là nhóc. Chỉ học kém anh có 1 lớp thôi"

Chenle tự nhiên thấy xấu hổ, đáp qua loa có lệ "Được rồi, 1 lớp thì 1 lớp". Không khí ngượng ngùng mãi mới giảm được giờ lại tăng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store