Chuyen Ver Nay Ho Tong Please Don T Kiss Me 2
Thời gian trôi đi, trôi qua 3 năm từ phổ thông sang đại học, lại từ đại học rồi tốt nghiệp, rồi Thanh Tùng được Viên Quốc Lập dẫn dắt trước sau, và giờ đây đã chính thức bước chân vào giới chính trị.
Đã từng ngang ngược, kiêu ngạo đến mức phát hận mà không thể viết rằng: "Tôi là người có quyền nhất". Hồ Lê Thanh Tùng của ngày hôm nay đã trở nên trầm mặc, nội tâm hơn bao giờ hết.
Đương nhiên,điều này cũng chỉ là đánh giá của những người xung quanh.
Tiếng chuông vang lên.
Dì Trương từ trong phòng bếp chạy đến, vừa chạy vừa cười nói: "Nhất định là thiếu gia trở về."
Ánh Hân cúi đầu chuyên chú nhìn mà nhớ ra bản thảo, ngày mai là tới thời hạn giao bản thảo, mà cô còn thiếu mười nghìn từ nữa, cho nên ngay cả ăn cơm cũng mang bản thảo đặt lên bàn.
Nghe được dì Trương nói nói, cô hơi ngẩng đầu lên một chút rồi lại cúi nhìn máy tính tiếp.
Dì Trương là từ Hồ gia điều tới, vì Ánh Hân hiện giờ đã mang thai năm tháng, Viên Thanh Thanh cố ý chọn rất nhiều người, nhưng Ánh Hân lại chỉ chừa lại một người duy nhất.
"Thiếu gia, người hôm nay trở về sớm a, cơm chiều còn chưa có xong a, bất quá lập tức nấu bây giờ chắc sẽ tốt." Dì Trương nhanh nhẹn đến lấy cái áo khóc Thanh Tùng bỏ ra, vắt ngang qua tay
Thanh Tùng không nói chuyện, ánh mắt thẳng địa nhìn về phía Ánh Hân, cất bước đi tới, trách cứ nói: "Không phải anh đã nói em không được phép động vào máy tính hay sao. Số nhuận bút đó, anh có thể cho em gấp trăm, gấp ngàn lần như thế."
Nói xong, Thanh Tùng hạ tay cầm bản thảo lên.
"Đây chẳng phải là chương kết rồi sao anh? Em viết xong cái bản thảo cuối cùng này, nhất định sẽ không động vào những thứ có bức xạ gì ấy nữa."
Ánh Hân nhíu mày, như muốn lấy lại bản thảo trên tay Thanh Tùng.
Thanh Tùng hít sâu một hơi,cố gắng kìm chế cảm xúc của bản thân, chậm chậm rút tay về.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, cơm đã xong rồi." Dì Trương đem hai chén cơm bưng lên bàn, không có chú ý tới không khí có chút không đối.
"Biết rồi." Thanh Tùng kéo ghế dựa ngồi xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Trong khoảng thời gian này, Ánh Hân tất cả tâm huyết cơ hồ đều đã đặt ở trong cuốn tiểu thuyết ấy. Có một lần Thanh Tùng vì để cho cô lo lắng, cố ý tại văn phòng đến đêm khuya mới trở về. Nửa cuộc điện thoại cũng không có, chẳng đợi anh về, đã leo lên giường ngủ ngon lành.
Thanh Tùng cảm thấy được, trong lòng Ánh Hân bây giờ, sự nghiệp so với người chồng này, muôn phần đã quan trọng hơn.
Nghĩ tới đây, trong lòng anh nhất thời giận dã man, mở to miệng xúc đầy cả thìa cơm.
"Thiếu gia, cậu ăn từ từ, kẻo nghẹn..." dì Trương tốt bụng nhắc nhở.
Thanh Tùng vừa muốn nói chuyện, chỉ nghe âm thanh khua qua khua lại của bát đũa. Ngay sau đó nghe được Ánh Hân nói câu: "Em ăn xong rồi."
Thanh Tùng liếc mắt một cái, chỉ có cơm là vơi bớt một nửa, đồ ăn còn lại dường như không hề động đũa.
"Nguyễn Ánh Hân!" Thanh Tùng đập mạnh xuống bàn: "Ngồi xuống chờ anh ăn xong!"
Dì Trương bị hoảng sợ, sững sờ đứng ở nơi đó không dám nói một lời.
Ánh Hân cũng sửng sốt một phen, Ngay sau đó trong mắt hiện lên nét tức giận: "Hồ Lê Thanh Tùng, anh nổi điên lại vì cái gì?"
"Nổi điên?" Thanh Tùng cười lạnh một phen: "Anh thật muốn nổi điên rồi. Cho nên, em tốt nhất đừng làm anh tức giận, khẩn trương ngồi xuống ăn xong cơm."
"Em đã nói rồi, em ăn no rồi. Ăn no hay chưa chỉ em biết rõ." Ánh Hân với tay như muốn mang theo máy tính.
Đúng là tay cô mới vừa đụng tới máy tính, một lực mạnh mẽ liền đè ép đi lên, ngón tay cô bị đè lên, theo bản năng thu tay lại. Trong tay bản thảo rơi xuống tại tấm thảm trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục.
"Anh lại làm gì?!" Ánh Hân bất chấp trên tay đau đớn, luống cuống tay chân ngồi xổm người xuống xem xét kí vốn là có bị hư hỏng.
"Xem ra em sợ cái máy tính này của em bị hư hơn gia đình của em." Thanh Tùng lạnh giọng nói.
Sau đó đè ép tay lên lên trên bức tường phía sau. Ánh Hân vì đau mà khẽ nhíu mày, cô cố rút tay mình ra khỏi bàn tay của Thanh Tùng lại bị anh dùng sức lớn hơn mà giữ lấy.
Ánh Hân cau mày, phun ra ba chữ: "Anh điên rồi." Sau đó cô liền giãy dụa: "Buông em ra, Hồ Lê Thanh Tùng, mau buông em ra."
Nhưng Ánh Hân càng giãy giụa thì Thanh Tùng càng trở nên cứng rắn, một tay anh nắm lấy hai tay cô ép cao quá đầu, tay kia thô bạo ôm lấy vòng eo cô mà ép sát với thân hình của mình khiến cho hạ bộ hai người càng trở nên ma sát gần kề.
Thanh Tùng biết rõ Ánh Hân đang mang thai, nhưng mà cơn tức giận không hiểu sao cứ xâm lấn trong đầu khiến cho hành động của anh, ngay cả suy nghĩ của anh cũng bị biến dạng.
"Nguyễn Ánh Hân, em nghe rõ cho anh, đừng để anh phát điên lên. Hôm nay anh sẽ cho em biết, cái gì mới là quan trọng."
Nói xong, Thanh Tùng liền cúi người xuống, cuồng bá hôn lên môi Ánh Hân, nụ hôn mạnh mẽ xâm chiếm, biểu lộ sự tức giận chứ không hề mang theo điểm dịu dàng nào. Cô không chịu được, cắn thật mạnh một cái, mùi máu tanh liền xộc ra, hòa tan vào không khí.
Thanh Tùng lúc này mới tạm ngưng lại nụ hôn kia, anh dùng lưỡi liếm nhẹ khóe môi, chất lỏng đặc sệt tanh tưởi liền tràn đầy trong khoang miệng.
Lúc này, hai mắt Thanh Tùng như thú hoang, anh không nói lời nào mà dùng sức, xé toạc quần áo trên người Ánh Hân.
ROẸT một tiếng, chiếc áo ngủ mỏng tanh trên người cô rách thành mảnh vụn, rơi xuống đất.
CHÁT!!!!!
Khuôn mặt Thanh Tùng nghiêng sang một bên. Không gian im lặng, không có lấy một tiếng động. Anh đứng dậy, không nói gì, bước ra ngoài.
Cửa phòng bị hung hăng đóng sầm lại. Ngay sau đó truyền đến âm thanh rời đi của xe.
Dì Trương ở bên ngoài nãy giờ, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy ra đuổi theo, nhưng bóng dáng đấy giờ đã đi mất?
"Thiếu phu nhân, cô hãy gọi một cuộc điện thoại cho thiếu gia đi ạ, thanh âm chỉ nên nhẹ nhàng!" Dì Trương vẻ mặt sầu khổ: "Thiếu gia lần này hình như là thật sự tức giận."
Ánh Hân mở file tài liệu, thấy bản thảo đều bình thường, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Thiếu phu nhân?"
"Tôi nghe thấy được." Cô ôm máy tính đứng dậy, ngón tay đau nhức lúc này mới truyền tới não bộ thần kinh.
Cô nhìn thoáng qua ngón tay, móng tay chỗ ngón áp út che chỗ bầm tím một mảnh, hình như có máu tụ.
"Ôi! Thiếu phu nhân, cô bị thương sao!" Dì Trương chú ý tới ngón tay cô, vội vàng chạy tới lấy ra hộp ý tế.
"Tôi không sao." Ánh Hân bỏ ngón tay vào miệng: "Thương tổn dưới móng tay, hộp ý tế cũng vô dụng, dì để lại đi. Chính nó sẽ tự lành thôi."
Dì Trương do dự một chút, hỏi: "Thiếu phu nhân có muốn đi bệnh viện..."
"Không cần." Cô thở dài một hơi: "Một chút vết thương nhỏ mà, không cần nói việc này cho Phu nhân đâu."
Dì Trương biết cô là sợ Viên Thanh Thanh lo lắng, tiện gật gật đầu: "Tôi biết rõ, thiếu phu nhân."
"Được, tôi lên lầu viết bản thảo, Dì làm nóng sữa rồi mang lên nhé." Cô nói xong, cầm bản kí lên lầu.
Trong thư phòng chợt im ắng, một tia thanh âm của sự sống cũng không có. Ánh Hân mở đèn lên, đem bản kí đặt ở trên bàn viết bắt đầu viết bản thảo.
Rất nhanh, dù Trương mang lên ly sữa nóng, nhưng là không đặt xuống, đứng ở một bên một bộ muốn nói lại thôi.
Ánh Hân biết dì muốn nói gì, đem tầm mắt dời từ trên màn hình xuống, thở dài một hơi nói: "dì Trương, dì không cần lo lắng, Hồ Lê Thanh Tùng liền là tính tình trẻ con, đã đi thì khắc cũng phải về, dì đi nghỉ ngơi đi."
Dì Trương do dự một hồi, gật đầu lui ra, thư phòng lại khôi phục an tĩnh.
Ba giờ sau.
Ánh Hân đem bản thảo gửi đi cho biên tập xong, duỗi cái lưng mệt mỏi đứng dậy, đồng hồ báo thức đã chỉ hướng mười một giờ. Lướt ngang tầm mắt, cô hạ mắt đặt trên những hình ảnh thức ăn trên máy tính gì mà có bức xạ ấy, bên cạnh những bản thảo vừa hoàn thành, đứng ngẩn người ra.
"Xem ra cái máy tính này bị hỏng quan trọng hơn gia đình riêng của em nhiều."
Câu nói đấy của Thanh Tùng cứ vọng lại mãi trong đầu cô.
Ánh Hân gượng gạo cười một cái, tay đặt trên bụng, bàn tay che đi chí ít những sự thay đổi không đáng kể trên vùng bụng, trong đấy còn có cả một sinh linh...
"Làm sao mà quan trọng hơn gia đình nhỏ của chúng ta được, có thể sao?"
Thanh âm vang vọng trong thư phòng, dấy lên vài phần chua sót.
Rất lâu, cô mới rời phòng ngủ tắm rửa một cái, tắm rửa xong, lại ở trước cửa sổ đứng rất lâu, đồng hồ báo thức sắp chỉ hướng mười hai giờ, thế mà Thanh Tùng vẫn lại chưa có trở về.Lần trước Thanh Tùng giận dỗi cô, tuy nhiên khuya cũng đã trở về, đều tầm mười một giờ trở lại. Hiện tại đã là mười hai giờ rồi.
Cô do dự bước tới bước lui, rồi vẫn là cầm điện thoại, bấm dãy số quan thuộc gọi Thanh Tùng.
Bấm còn chưa xong, thanh âm từ điện thoại bỗng reo lên
"Hoàng Phúc?" Cô kinh ngạc nói: "Anh như thế nào trễ như vậy gọi điện thoại cho tôi a? Có phải Thanh Tùng xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Phúc trong khoảng thời gian này đang cố gắng phát triển sản nghiệp Lâm gia, nên gần đây không thường lui tới gặp gỡ Thanh Tùng.
Cho nên thấy Hoàng Phúc gọi đến, Ánh Hân cả người đều đã khẩn trương lên.
Cầu xin trời đất không xảy ra chuyện gì!
"Không phải, cậu ta không có xảy ra việc gì." Hoàng Phúc ho khan một tiếng, bên cậu ta có phần tranh cãi ầm ĩ, như là âm thanh của nhạc.
Ánh Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi, nén giận nói: "Anh làm tôi sợ muốn chết, vậy cậu gọi điện thoại tới có chuyện gì sao?"
"Ánh Hân a, làm anh em của Thanh Tùng, tôi không nên gọi cho cô cú điện thoại này. Nhưng lại là bằng hữu của cô, tôi tất phải gọi cho cô cú điện thoại này." Hoàng Phúc thanh âm có vẻ cực kỳ xoắn xuýt: "Tôi cũng bất tiện nói, tóm lại, cô hãy đến Thịnh Thế ktv đi."
Thịnh Thế ktv...
Hồ Lê Thanh Tùng lại muốn cho cô bất ngờ gì sao???.
Cô mơ hồ đoán được cái gì, lại bắt buộc chính mình không cần hướng đến phương diện đoán.
Ánh Hân vững vàng ngữ khí, dụng cực kì bình tĩnh thanh âm nói: "Tôi biết rồi, tôi nửa giờ sau sẽ đến."
"Tốt." Hoàng Phúc nói xong liền tắt máy.
Ánh Hân hai chân chột dạ, từ từ ngồi xuống mặt sàn. Trên mặt sàn bởi vì ấm hẳn sẽ không thấy cảm giác lạnh, nhưng cô lại cảm thấy được chính mình ngón tay đều đã phát run.
Ước chừng quá năm phút đồng hồ, cô mới cảm thấy được thân thể chính mình khôi phục khí lực, chống tay xuống sàn đứng lên.
Ánh Hân nhanh chóng thay đồ, mới vừa muốn đi ra cửa phòng, lại lui trở về, Ngồi ở trước bàn trang điểm, cẩn thận tìm một bộ trang sức trang nhã. Cô đã lâu không có trang điểm, nên nay trang điểm lên càng thêm động lòng người.
Dì Trương cửa phòng đóng chặt, bên trong không có ánh sáng, hẳn là ngủ.
Cô do dự một chút, rồi đặt tay trên chốt cửa chính, chính mình tự rời khỏi biệt thự.
Đêm khuya, cô tìm đến chiếc xe a4 Thanh Tùng mua cho cô, lên xe nhanh chóng rời lối mòn ra khỏi biệt thự
"Yêu anh, những lời đồn đại đều bỏ ngoài tai, nhưng anh lại xem tình cảm chúng ta như trò chơi trong rạp xiếc thú..."
Bên trong khu VIP của Thịnh thế, cách ăn mặc hở hang như đang mời gọi của các cô gái đang cầm micro mà hát, đưa đôi mắt đẹp đắm đuối đưa tình nhìn Thanh Tùng.
Thanh Tùng đối với cô nâng ly rượu, ngửa đầu đem đồ uống một hơi cạn sạch.
Một khúc hoàn tất, cô gái ngồi xuống bên Thanh Tùng: "Hồ thiếu gia, tôi mời cậu một ly."
Người đàn ông này tại đây hiện tại là vua chúa, là thượng đế ở đây, đáng tiếc đã kết hôn, nhưng hiện tại xem ra, nghĩ muốn đoạt lại cũng không phải không có khả năng. Chỉ cần hắn đồng ý đi chơi một đêm với cô, thì cơ hội chắc chắn sẽ không vụt khỏi tầm tay
"Tiểu thư, cô không thể vào đây." Phục vụ ngăn cản Ánh Hân tiến đến: "Đây chính là Hồ thiếu gia, nhất quyết chọc giận cậu ấy, cô sẽ..."
"Tôi là vợ anh ấy." Ánh Hân thần sắc bất biến: "Cho nên, tôi không thể bước vào sao?"
Phục vụ sửng sốt một lúc lâu, sau khi lấy lại tinh thần, anh ta mới loạng choạng mở cửa cho Ánh Hân.
Cô liếc mắt một cái liền tìm được Thanh Tùng.
Người phụ nữa ăn mặc hở hang, hệt con rắn uốn lượn bám trên người Thanh Tùng.
Cô chau mày, không nói lời nào, căn phòng tự nhiên yên tĩnh lạ thường. Ở đây, những người thân quen đều biết Ánh Hân là vợ của Thanh Tùng đây...
Thanh Tùng cũng không buồn liếc sang Ánh Hân , không coi ai ra gì, giọng nói trầm thấp cùng xà nữ nói chuyện phiếm.
Hai người như đang tán tỉnh, nói chuyện tình cảm vui vẻ lắm, khóe miệng anh cứ nhếch lên, khẽ mỉm cười, dư quang lại phiêu hướng về phía Ánh Hân.
Ánh Hân không nói lời nào, liền như thế bất động. Hơn nửa ngày, mới phun ra bảy chữ: "Thanh Tùng, đừng làm loạn lên nữa."
Giờ nữ nhân kia mới chú ý đến Ánh Hân, không hờn giận vặn mi, nhỏ giọng hỏi han: "Hồ thiếu gia, cô ta là ai vậy? Thật mất hứng!"
Thanh Tùng không trả lời, một đôi sâu thẳm nhìn chằm chằm khóe mắt Ánh Hân, đáy mắt bắt đầu xuất hiện một sắc sương mai.
Ánh Hân ở trong lòng đè nén nỗi tức giận, vài bước đi lên, đi đến trước mặt Thanh Tùng, khom lưng kéo tay anh qua.
Biểu cảm lạnh như băng nhíu mày, anh lúc này mới chú ý tới Ánh Hân quần áo mỏng manh, phong phanh lạnh lẽo.Vốn thân thể yếu, lại còn đang mang thai, cư nhiên lại vẫn ăn mặc sơ sài như vậy.
Dường như anh càng nhíu mày chặt hơn.
Trong lòng xà nữ chú ý thấy anh nhíu mày, cho rằng anh là chán ghét người phụ nữ trước mắt đột nhiên xông vào đây, cảm thấy vui vẻ, cô ả dơ tay liền hất mạnh tay của Ánh Hân ra, lạnh lùng nói: "Cô là ai vậy?"
Thanh Tùng sắc mặt trầm xuống, không chờ mọi người phản ứng kịp, một tiếng động lớn vang lên, xà nữ khóe miệng chảy ra một tia máu, quỳ rạp trên mặt đất vẻ mặt không dám tin.
Thanh Tùng cư nhiên đánh cô ta!
Ngồi ở góc Hoàng Phúc ánh mắt cong lại, lộ ra một cái hiểu ý tươi cười.
Lúc này mới đúng! Vợ chồng nhỏ giận dỗi nhau, chính Thanh Tùng có thể được khi dễ Ánh Hân, nhưng tuyệt đối anh không cho phép người khác động vào nửa cọng tóc của cô!
Ánh Hân cũng là sửng sốt, không nghĩ tới Thanh Tùng lại có phản ứng mạnh như vậy.
"Em có biết sai chưa?" Thanh Tùng phụng phịu, cắn cắn môi dưới, không để ý đến xà nữ, một đôi mắt sâu, ấp áp nhìn Ánh Hân.
Trang điểm nhẹ lên, như vậy nhìn kỹ, nơi này không có một nữ nhân nào so được với Nguyễn Ánh Hân. Không hổ là vợ của Hồ Lê Thanh Tùng anh!
Nguyễn Ánh Hân hơi hơi cắn môi, cô chú ý tới nơi này rất nhiều người đều là người quen mặt, toàn là cậu ấm cô chiêu lại còn thấy ở đây, đành nhỏ giọng nói: "Em biết em sai rồi."
"Về sau có ngoan ngoãn ăn cơm hay không?" Thanh Tùng trong giọng nói lúc này dẫn theo một tia làm nũng.
Ánh Hân dịu lại ngoan ngoãn lần thứ hai gật đầu: "Về sau em sẽ ngoan ngoãn ăn cơm."
"Về sau không cho phép em được làm việc khi vắng mặt anh." Thanh Tùng nhìn chằm chằm vào mặt cô, kiềm chế chính mình hôn lên Ánh Hân vì xúc động.
Như thế thật ổn chứ?
"Biết rồi chồng." Cô gật đầu, nghĩ thầm rằng, dù sao bản thảo của cô đã giao xong rồi, sinh hạ hài tử trước, không cần ra truyện mới.
"Mau về nhà thôi. Anh tha thứ cho em rồi!" Thanh Tùng khóe miệng nhếch lên, ý cười kia là từ đáy lòng.
Hoàng Phúc đứng dậy: "Thanh Tùng, lúc này đi rồi hả? Không chơi?... Bạn gái sao?"
Thanh Tùng sắc mặt càng thay đổi, Liếc sang Hoàng Phúc một cái: "Đuổi khỏi thành phố, tôi không nghĩ lại muốn nhìn đến con người xấu xa của cô ta."
Xà nữ toàn thân run lên, mới vừa đứng lên thân thể lại xụi lơ trên mặt đất.
Thanh Tùng nhìn cũng không nhìn xà nữ lấy một cái, cởi chính áo khoác đang mặc, khoác choàng qua người Ánh Hân, trách cứ nói: "Ra đường cũng không xem trước sau, em muốn đông cứng chính mình sao? Đi!"
Ánh Hân bị anh ôm lấy đến khi ra đến ghế xe, ý tứ đều có chút không rõ ràng.
Cô cho rằng sự tình rất khó giải quyết, thậm chí có thể ly hôn với Thanh Tùng.
Không nghĩ tới, cô chỉ là nói một câu "Đừng làm loạn lên nữa", liền toàn bộ mọi chuyện đều đã giải quyết rồi!
Rời khỏi Thịnh Thế ktv, Thanh Tùng kéo cô lên xe, Ánh Hân như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng nói: "Em lái xe đến đây, xe đỗ ở phía trước."
Thanh Tùng ánh mắt trầm trầm: "Em đều đã lâu như vậy không lái xe, vạn nhất gặp chuyện không may làm sao bây giờ? Sao em không gọi điện thoại cho anh?"
Thanh Tùng một mực nghĩ Ánh Hân sẽ gọi cho anh! Không nghĩ cô trực tiếp chạy tới đây như vậy.
"Em..." Ánh Hân khẽ cắn môi: "Còn không phải vì anh hết sao!"
"Anh không có!" Thanh Tùng nóng nảy: "Anh ngay cả liếc nhìn cô ta một cái cũng cảm thấy chán ghét!"
Ánh Hân nhịn không được cười ra tiếng: "Tốt, em biết anh hẳn là không như vậy. Em đi lấy xe."
"Không cần, kêu người đến lấy về sẽ tốt hơn." Thanh Tùng nói xong trực tiếp khởi động động cơ, xe vững chắc hướng biệt thự hướng tới.
Anh quyết định, về sau sẽ không sử dụng loại phương pháp này nữa! Những cái loại phụ nữ bên ngoài ai ai cũng đều thối tha đáng chết!
Xe càng lúc càng xa.
...
Anh rất sợ những lúc cãi vã to tiếng với em, lo lắng rằng em nói quá lớn tiếng, cổ họng có thể khàn đi.Nhưng bây giờ sẽ không còn nữa. Nguyễn Ánh Hân. Anh yêu em.
Đây chỉ là suy nghĩ của Thanh Tùng, nhưng là nhìn vẻ mặt hạnh phúc đầy mãn nguyện này của anh, Ánh Hân cũng cảm thấy mình như là người hạnh phúc nhất thế gian vậy.
Xe chạy đến Hồ gia. Thanh Tùng nhanh chóng tháo dây an toàn ra, rồi đi sang phía bên kia, mở cửa xe, còn chưa để Ánh Hân kịp phản ứng, anh đã bế bổng cô trên ta, sau đó bước nhanh vào trong nhà.
"Hồ Lê Thanh Tùng, anh làm gì vậy hả? Mau thả em xuống, Hồ Lê Thanh Tùng."
Bịch.
Đúng là được thả xuống, nhưng là cô vừa được thả xuống ở trên giường, sau đó, ngay lập tức còn có một thân hình đè lên người cô. Không cần nhìn cũng biết, thân hình kia chính là của ai.
"Chúng ta cũng nên làm cho xong nốt chuyện đang dang dở chứ, bà xã.~"
Nghe câu nói này, Ánh Hân nhắm tịt mắt, chờ đợi nụ hôn cuồng bá. Môi cô chu ra, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy có động tĩnh gì, liền mở mắt. Thấy khuôn mặt đẹp trai của Thanh Tùng đang nhìn mình chăm chú, kèm theo đó, còn tặng khuyến mãi một nụ cười trên khóe miệng. Nhìn cơ hàm đang run lên của anh, cô biết anh đang cố nhịn cười.
"Ánh Hân, em thèm khát chồng em như vậy sao? Mỗi đêm đều không đủ sao?"
"Hồ Lê Thanh Tùng, anh đi chết đi." Ánh Hân thẹn quá hóa giận, đẩy Thanh Tùng ra, muốn đứng dậy liền bị anh kéo tay lại, cả người cô nằm trên người anh. Cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng ôm lấy cô, ôn nhu nói: "Ánh Hân à, anh xin lỗi, là lỗi của anh.
Ánh Hân cảm thấy rất ấm áp, dụi dụi đầu mình vào ngực anh, sau đó nói: "Đáng ghét. Làm người ta cảm thấy hạnh phúc chết đi được." Nói rồi cô đứng dậy. Trong lúc Thanh Tùng còn đang ngơ ngác muốn hỏi cô đi đâu thì cô đã bước vào nhà tắm, còn không quên nói vọng ra: "Em đi tắm, còn làm nốt chuyện đang dang dở nữa."
Nghe thấy vậy, Thanh Tùng mỉm cười. Nhìn theo bóng dáng khuất sau cánh cửa nhà tắm.
Tiếng nước chảy vừa dứt, cũng là lúc Ánh Hânbước ra khỏi nhà tắm. Trên người cô chỉ khoác một chiếc áo ngủ mỏng manh mềm mại. Mái tóc cô đang ướt nước, nhưng lại càng toát lên vẻ đẹp tà mị khiến người khác muốn phạm tội.
Trước ánh mắt ngơ ngác kia của Thanh Tùng, Ánh Hân có chút ngại ngùng hơi đỏ mặt mà bước tới, ngồi trên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh: "Hồ Lê Thanh Tùng, anh dám làm chuyện có lỗi với em, em phải trừng trị anh mới được."
Thanh Tùng bĩu môi một cái, nghiêng đầu nhìn sang Ánh Hân đang bày ra bộ dáng khiêu khích trước mắt mình, giả vờ vô tư hỏi: "Bà xã à, em định trừng trị anh như thế nào đây?"
Bàn tay Thanh Tùng sờ chậm rãi từ bắp đùi cô, sau đó đi lên trên, rồi dừng lại nơi giao điểm giữa hai chân của cô. Hai tay anh nắm lấy hai bên chân cô, tách ra, để cô ngồi dạng hai chân qua người anh, người cô ép sát với người anh.
Cảm nhận được đôi ngực mềm mại đang ma sát lấy tấm ngực đầy dặn của mình, Thanh Tùng cắn lên tai Ánh Hân một cái, xấu xa nói: "Là em dụ dỗ anh trước đấy nhé."
Nói xong, Thanh Tùng liền lật người Ánh Hân xuống, cả người anh đè lên người cô, tiếp theo, một nụ hôn của khúc dạo đầu liền rơi xuống, triền quấn lấy môi cô, hai chân cô bị tách ra, để hạ bộ Thanh Tùng cọ xát nơi bí mật của cô. Cả cơ thể cô vì thế mà trở nên khô nóng bất thường. Ánh Hân lúc này bị anh cưỡng hôn mà trở nên hít thở không thông, thiếu ô xi nghiêm trọng, cổ họng chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ đầy ám muội.
Nụ hôn vẫn cuồng nhiệt, lưỡi anh như rắn quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn của cô, kéo nhẹ một cái, thắt lưng áo ngủ của Ánh Hân rơi xuống, toàn bộ thân thể cô lập tức hiện ra, thân thể cô quả thật là trời sinh, da thịt vừa trắng vừa mềm, lại tràn đầy mùi thơm của sữa tắm.
Một chân của Thanh Tùng đưa tới, cọ xát nơi mềm mại đang được che chắn bởi quần lót của Ánh Hân, khiến cho toàn thân cô trở nên khô nóng. Anh hạ eo xuống, nơi hạ bộ cứng rắn của anh liền như muốn chọc thủng quần mà chui ra để trêu chọc nơi tư mật của cô.
Thanh Tùng đưa một tay vuốt ve lấy tấm lưng của Ánh Hân, sau đó chậm rãi đưa tới trước ngực, xoa nắn lấy nơi no tròn mềm mại của cô. Môi anh rời khỏi môi cô, trượt xuống dưới, ngậm lấy nụ hoa trên núi tuyết xinh đẹp, Ánh Hân mẫn cảm, ưỡn cong người lên như con tôm, lại khiến cho nơi tư mật chạm tới hạ bộ của Thanh Tùng mạnh mẽ hơn. Chỉ nghe anh gầm nhẹ một tiếng, liền nhanh chóng ởi thắt lưng da ra, rồi lập tức cởi luôn chiếc quần âu dưới thân.
Bên dưới, cả hai người đều đang chỉ cách nhau một lớp vải, nơi địa phương kia vì va chạm mà tuân trào ra một loại cảm xúc ma quái khuếch tán khắp cơ thể: " A... Thanh Tùng.. nóng quá..~."
Thanh Tùng đang ngậm lấy nhũ hoa của cô, lúc này mới nhả ra, tà mị nói: "Bà xã đã nóng vậy rồi, anh tất nhiên phải có nghĩa vụ thanh nhiệt cho bà xã~."
Nói xong, anh cởi chiếc quần nhỏ trên người mình, sau đó giật phăng đi chiếc quần còn lại trên người Ánh Hân
Phân thân to lớn của Thanh Tùng vì cố chịu đựng mà đã phát trướng đến to lớn, đang chĩa thẳng vào động hoa ẩm ướt của cô: "Ánh Hân, anh vào đây."
Ngay sau đó... căn phòng tràn đầy một cuộc yêu, không gian ngập đầy những âm thanh ma quái cùng nóng bỏng~
__________________________End_____________________________________
Đã từng ngang ngược, kiêu ngạo đến mức phát hận mà không thể viết rằng: "Tôi là người có quyền nhất". Hồ Lê Thanh Tùng của ngày hôm nay đã trở nên trầm mặc, nội tâm hơn bao giờ hết.
Đương nhiên,điều này cũng chỉ là đánh giá của những người xung quanh.
Tiếng chuông vang lên.
Dì Trương từ trong phòng bếp chạy đến, vừa chạy vừa cười nói: "Nhất định là thiếu gia trở về."
Ánh Hân cúi đầu chuyên chú nhìn mà nhớ ra bản thảo, ngày mai là tới thời hạn giao bản thảo, mà cô còn thiếu mười nghìn từ nữa, cho nên ngay cả ăn cơm cũng mang bản thảo đặt lên bàn.
Nghe được dì Trương nói nói, cô hơi ngẩng đầu lên một chút rồi lại cúi nhìn máy tính tiếp.
Dì Trương là từ Hồ gia điều tới, vì Ánh Hân hiện giờ đã mang thai năm tháng, Viên Thanh Thanh cố ý chọn rất nhiều người, nhưng Ánh Hân lại chỉ chừa lại một người duy nhất.
"Thiếu gia, người hôm nay trở về sớm a, cơm chiều còn chưa có xong a, bất quá lập tức nấu bây giờ chắc sẽ tốt." Dì Trương nhanh nhẹn đến lấy cái áo khóc Thanh Tùng bỏ ra, vắt ngang qua tay
Thanh Tùng không nói chuyện, ánh mắt thẳng địa nhìn về phía Ánh Hân, cất bước đi tới, trách cứ nói: "Không phải anh đã nói em không được phép động vào máy tính hay sao. Số nhuận bút đó, anh có thể cho em gấp trăm, gấp ngàn lần như thế."
Nói xong, Thanh Tùng hạ tay cầm bản thảo lên.
"Đây chẳng phải là chương kết rồi sao anh? Em viết xong cái bản thảo cuối cùng này, nhất định sẽ không động vào những thứ có bức xạ gì ấy nữa."
Ánh Hân nhíu mày, như muốn lấy lại bản thảo trên tay Thanh Tùng.
Thanh Tùng hít sâu một hơi,cố gắng kìm chế cảm xúc của bản thân, chậm chậm rút tay về.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, cơm đã xong rồi." Dì Trương đem hai chén cơm bưng lên bàn, không có chú ý tới không khí có chút không đối.
"Biết rồi." Thanh Tùng kéo ghế dựa ngồi xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Trong khoảng thời gian này, Ánh Hân tất cả tâm huyết cơ hồ đều đã đặt ở trong cuốn tiểu thuyết ấy. Có một lần Thanh Tùng vì để cho cô lo lắng, cố ý tại văn phòng đến đêm khuya mới trở về. Nửa cuộc điện thoại cũng không có, chẳng đợi anh về, đã leo lên giường ngủ ngon lành.
Thanh Tùng cảm thấy được, trong lòng Ánh Hân bây giờ, sự nghiệp so với người chồng này, muôn phần đã quan trọng hơn.
Nghĩ tới đây, trong lòng anh nhất thời giận dã man, mở to miệng xúc đầy cả thìa cơm.
"Thiếu gia, cậu ăn từ từ, kẻo nghẹn..." dì Trương tốt bụng nhắc nhở.
Thanh Tùng vừa muốn nói chuyện, chỉ nghe âm thanh khua qua khua lại của bát đũa. Ngay sau đó nghe được Ánh Hân nói câu: "Em ăn xong rồi."
Thanh Tùng liếc mắt một cái, chỉ có cơm là vơi bớt một nửa, đồ ăn còn lại dường như không hề động đũa.
"Nguyễn Ánh Hân!" Thanh Tùng đập mạnh xuống bàn: "Ngồi xuống chờ anh ăn xong!"
Dì Trương bị hoảng sợ, sững sờ đứng ở nơi đó không dám nói một lời.
Ánh Hân cũng sửng sốt một phen, Ngay sau đó trong mắt hiện lên nét tức giận: "Hồ Lê Thanh Tùng, anh nổi điên lại vì cái gì?"
"Nổi điên?" Thanh Tùng cười lạnh một phen: "Anh thật muốn nổi điên rồi. Cho nên, em tốt nhất đừng làm anh tức giận, khẩn trương ngồi xuống ăn xong cơm."
"Em đã nói rồi, em ăn no rồi. Ăn no hay chưa chỉ em biết rõ." Ánh Hân với tay như muốn mang theo máy tính.
Đúng là tay cô mới vừa đụng tới máy tính, một lực mạnh mẽ liền đè ép đi lên, ngón tay cô bị đè lên, theo bản năng thu tay lại. Trong tay bản thảo rơi xuống tại tấm thảm trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục.
"Anh lại làm gì?!" Ánh Hân bất chấp trên tay đau đớn, luống cuống tay chân ngồi xổm người xuống xem xét kí vốn là có bị hư hỏng.
"Xem ra em sợ cái máy tính này của em bị hư hơn gia đình của em." Thanh Tùng lạnh giọng nói.
Sau đó đè ép tay lên lên trên bức tường phía sau. Ánh Hân vì đau mà khẽ nhíu mày, cô cố rút tay mình ra khỏi bàn tay của Thanh Tùng lại bị anh dùng sức lớn hơn mà giữ lấy.
Ánh Hân cau mày, phun ra ba chữ: "Anh điên rồi." Sau đó cô liền giãy dụa: "Buông em ra, Hồ Lê Thanh Tùng, mau buông em ra."
Nhưng Ánh Hân càng giãy giụa thì Thanh Tùng càng trở nên cứng rắn, một tay anh nắm lấy hai tay cô ép cao quá đầu, tay kia thô bạo ôm lấy vòng eo cô mà ép sát với thân hình của mình khiến cho hạ bộ hai người càng trở nên ma sát gần kề.
Thanh Tùng biết rõ Ánh Hân đang mang thai, nhưng mà cơn tức giận không hiểu sao cứ xâm lấn trong đầu khiến cho hành động của anh, ngay cả suy nghĩ của anh cũng bị biến dạng.
"Nguyễn Ánh Hân, em nghe rõ cho anh, đừng để anh phát điên lên. Hôm nay anh sẽ cho em biết, cái gì mới là quan trọng."
Nói xong, Thanh Tùng liền cúi người xuống, cuồng bá hôn lên môi Ánh Hân, nụ hôn mạnh mẽ xâm chiếm, biểu lộ sự tức giận chứ không hề mang theo điểm dịu dàng nào. Cô không chịu được, cắn thật mạnh một cái, mùi máu tanh liền xộc ra, hòa tan vào không khí.
Thanh Tùng lúc này mới tạm ngưng lại nụ hôn kia, anh dùng lưỡi liếm nhẹ khóe môi, chất lỏng đặc sệt tanh tưởi liền tràn đầy trong khoang miệng.
Lúc này, hai mắt Thanh Tùng như thú hoang, anh không nói lời nào mà dùng sức, xé toạc quần áo trên người Ánh Hân.
ROẸT một tiếng, chiếc áo ngủ mỏng tanh trên người cô rách thành mảnh vụn, rơi xuống đất.
CHÁT!!!!!
Khuôn mặt Thanh Tùng nghiêng sang một bên. Không gian im lặng, không có lấy một tiếng động. Anh đứng dậy, không nói gì, bước ra ngoài.
Cửa phòng bị hung hăng đóng sầm lại. Ngay sau đó truyền đến âm thanh rời đi của xe.
Dì Trương ở bên ngoài nãy giờ, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy ra đuổi theo, nhưng bóng dáng đấy giờ đã đi mất?
"Thiếu phu nhân, cô hãy gọi một cuộc điện thoại cho thiếu gia đi ạ, thanh âm chỉ nên nhẹ nhàng!" Dì Trương vẻ mặt sầu khổ: "Thiếu gia lần này hình như là thật sự tức giận."
Ánh Hân mở file tài liệu, thấy bản thảo đều bình thường, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Thiếu phu nhân?"
"Tôi nghe thấy được." Cô ôm máy tính đứng dậy, ngón tay đau nhức lúc này mới truyền tới não bộ thần kinh.
Cô nhìn thoáng qua ngón tay, móng tay chỗ ngón áp út che chỗ bầm tím một mảnh, hình như có máu tụ.
"Ôi! Thiếu phu nhân, cô bị thương sao!" Dì Trương chú ý tới ngón tay cô, vội vàng chạy tới lấy ra hộp ý tế.
"Tôi không sao." Ánh Hân bỏ ngón tay vào miệng: "Thương tổn dưới móng tay, hộp ý tế cũng vô dụng, dì để lại đi. Chính nó sẽ tự lành thôi."
Dì Trương do dự một chút, hỏi: "Thiếu phu nhân có muốn đi bệnh viện..."
"Không cần." Cô thở dài một hơi: "Một chút vết thương nhỏ mà, không cần nói việc này cho Phu nhân đâu."
Dì Trương biết cô là sợ Viên Thanh Thanh lo lắng, tiện gật gật đầu: "Tôi biết rõ, thiếu phu nhân."
"Được, tôi lên lầu viết bản thảo, Dì làm nóng sữa rồi mang lên nhé." Cô nói xong, cầm bản kí lên lầu.
Trong thư phòng chợt im ắng, một tia thanh âm của sự sống cũng không có. Ánh Hân mở đèn lên, đem bản kí đặt ở trên bàn viết bắt đầu viết bản thảo.
Rất nhanh, dù Trương mang lên ly sữa nóng, nhưng là không đặt xuống, đứng ở một bên một bộ muốn nói lại thôi.
Ánh Hân biết dì muốn nói gì, đem tầm mắt dời từ trên màn hình xuống, thở dài một hơi nói: "dì Trương, dì không cần lo lắng, Hồ Lê Thanh Tùng liền là tính tình trẻ con, đã đi thì khắc cũng phải về, dì đi nghỉ ngơi đi."
Dì Trương do dự một hồi, gật đầu lui ra, thư phòng lại khôi phục an tĩnh.
Ba giờ sau.
Ánh Hân đem bản thảo gửi đi cho biên tập xong, duỗi cái lưng mệt mỏi đứng dậy, đồng hồ báo thức đã chỉ hướng mười một giờ. Lướt ngang tầm mắt, cô hạ mắt đặt trên những hình ảnh thức ăn trên máy tính gì mà có bức xạ ấy, bên cạnh những bản thảo vừa hoàn thành, đứng ngẩn người ra.
"Xem ra cái máy tính này bị hỏng quan trọng hơn gia đình riêng của em nhiều."
Câu nói đấy của Thanh Tùng cứ vọng lại mãi trong đầu cô.
Ánh Hân gượng gạo cười một cái, tay đặt trên bụng, bàn tay che đi chí ít những sự thay đổi không đáng kể trên vùng bụng, trong đấy còn có cả một sinh linh...
"Làm sao mà quan trọng hơn gia đình nhỏ của chúng ta được, có thể sao?"
Thanh âm vang vọng trong thư phòng, dấy lên vài phần chua sót.
Rất lâu, cô mới rời phòng ngủ tắm rửa một cái, tắm rửa xong, lại ở trước cửa sổ đứng rất lâu, đồng hồ báo thức sắp chỉ hướng mười hai giờ, thế mà Thanh Tùng vẫn lại chưa có trở về.Lần trước Thanh Tùng giận dỗi cô, tuy nhiên khuya cũng đã trở về, đều tầm mười một giờ trở lại. Hiện tại đã là mười hai giờ rồi.
Cô do dự bước tới bước lui, rồi vẫn là cầm điện thoại, bấm dãy số quan thuộc gọi Thanh Tùng.
Bấm còn chưa xong, thanh âm từ điện thoại bỗng reo lên
"Hoàng Phúc?" Cô kinh ngạc nói: "Anh như thế nào trễ như vậy gọi điện thoại cho tôi a? Có phải Thanh Tùng xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Phúc trong khoảng thời gian này đang cố gắng phát triển sản nghiệp Lâm gia, nên gần đây không thường lui tới gặp gỡ Thanh Tùng.
Cho nên thấy Hoàng Phúc gọi đến, Ánh Hân cả người đều đã khẩn trương lên.
Cầu xin trời đất không xảy ra chuyện gì!
"Không phải, cậu ta không có xảy ra việc gì." Hoàng Phúc ho khan một tiếng, bên cậu ta có phần tranh cãi ầm ĩ, như là âm thanh của nhạc.
Ánh Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi, nén giận nói: "Anh làm tôi sợ muốn chết, vậy cậu gọi điện thoại tới có chuyện gì sao?"
"Ánh Hân a, làm anh em của Thanh Tùng, tôi không nên gọi cho cô cú điện thoại này. Nhưng lại là bằng hữu của cô, tôi tất phải gọi cho cô cú điện thoại này." Hoàng Phúc thanh âm có vẻ cực kỳ xoắn xuýt: "Tôi cũng bất tiện nói, tóm lại, cô hãy đến Thịnh Thế ktv đi."
Thịnh Thế ktv...
Hồ Lê Thanh Tùng lại muốn cho cô bất ngờ gì sao???.
Cô mơ hồ đoán được cái gì, lại bắt buộc chính mình không cần hướng đến phương diện đoán.
Ánh Hân vững vàng ngữ khí, dụng cực kì bình tĩnh thanh âm nói: "Tôi biết rồi, tôi nửa giờ sau sẽ đến."
"Tốt." Hoàng Phúc nói xong liền tắt máy.
Ánh Hân hai chân chột dạ, từ từ ngồi xuống mặt sàn. Trên mặt sàn bởi vì ấm hẳn sẽ không thấy cảm giác lạnh, nhưng cô lại cảm thấy được chính mình ngón tay đều đã phát run.
Ước chừng quá năm phút đồng hồ, cô mới cảm thấy được thân thể chính mình khôi phục khí lực, chống tay xuống sàn đứng lên.
Ánh Hân nhanh chóng thay đồ, mới vừa muốn đi ra cửa phòng, lại lui trở về, Ngồi ở trước bàn trang điểm, cẩn thận tìm một bộ trang sức trang nhã. Cô đã lâu không có trang điểm, nên nay trang điểm lên càng thêm động lòng người.
Dì Trương cửa phòng đóng chặt, bên trong không có ánh sáng, hẳn là ngủ.
Cô do dự một chút, rồi đặt tay trên chốt cửa chính, chính mình tự rời khỏi biệt thự.
Đêm khuya, cô tìm đến chiếc xe a4 Thanh Tùng mua cho cô, lên xe nhanh chóng rời lối mòn ra khỏi biệt thự
"Yêu anh, những lời đồn đại đều bỏ ngoài tai, nhưng anh lại xem tình cảm chúng ta như trò chơi trong rạp xiếc thú..."
Bên trong khu VIP của Thịnh thế, cách ăn mặc hở hang như đang mời gọi của các cô gái đang cầm micro mà hát, đưa đôi mắt đẹp đắm đuối đưa tình nhìn Thanh Tùng.
Thanh Tùng đối với cô nâng ly rượu, ngửa đầu đem đồ uống một hơi cạn sạch.
Một khúc hoàn tất, cô gái ngồi xuống bên Thanh Tùng: "Hồ thiếu gia, tôi mời cậu một ly."
Người đàn ông này tại đây hiện tại là vua chúa, là thượng đế ở đây, đáng tiếc đã kết hôn, nhưng hiện tại xem ra, nghĩ muốn đoạt lại cũng không phải không có khả năng. Chỉ cần hắn đồng ý đi chơi một đêm với cô, thì cơ hội chắc chắn sẽ không vụt khỏi tầm tay
"Tiểu thư, cô không thể vào đây." Phục vụ ngăn cản Ánh Hân tiến đến: "Đây chính là Hồ thiếu gia, nhất quyết chọc giận cậu ấy, cô sẽ..."
"Tôi là vợ anh ấy." Ánh Hân thần sắc bất biến: "Cho nên, tôi không thể bước vào sao?"
Phục vụ sửng sốt một lúc lâu, sau khi lấy lại tinh thần, anh ta mới loạng choạng mở cửa cho Ánh Hân.
Cô liếc mắt một cái liền tìm được Thanh Tùng.
Người phụ nữa ăn mặc hở hang, hệt con rắn uốn lượn bám trên người Thanh Tùng.
Cô chau mày, không nói lời nào, căn phòng tự nhiên yên tĩnh lạ thường. Ở đây, những người thân quen đều biết Ánh Hân là vợ của Thanh Tùng đây...
Thanh Tùng cũng không buồn liếc sang Ánh Hân , không coi ai ra gì, giọng nói trầm thấp cùng xà nữ nói chuyện phiếm.
Hai người như đang tán tỉnh, nói chuyện tình cảm vui vẻ lắm, khóe miệng anh cứ nhếch lên, khẽ mỉm cười, dư quang lại phiêu hướng về phía Ánh Hân.
Ánh Hân không nói lời nào, liền như thế bất động. Hơn nửa ngày, mới phun ra bảy chữ: "Thanh Tùng, đừng làm loạn lên nữa."
Giờ nữ nhân kia mới chú ý đến Ánh Hân, không hờn giận vặn mi, nhỏ giọng hỏi han: "Hồ thiếu gia, cô ta là ai vậy? Thật mất hứng!"
Thanh Tùng không trả lời, một đôi sâu thẳm nhìn chằm chằm khóe mắt Ánh Hân, đáy mắt bắt đầu xuất hiện một sắc sương mai.
Ánh Hân ở trong lòng đè nén nỗi tức giận, vài bước đi lên, đi đến trước mặt Thanh Tùng, khom lưng kéo tay anh qua.
Biểu cảm lạnh như băng nhíu mày, anh lúc này mới chú ý tới Ánh Hân quần áo mỏng manh, phong phanh lạnh lẽo.Vốn thân thể yếu, lại còn đang mang thai, cư nhiên lại vẫn ăn mặc sơ sài như vậy.
Dường như anh càng nhíu mày chặt hơn.
Trong lòng xà nữ chú ý thấy anh nhíu mày, cho rằng anh là chán ghét người phụ nữ trước mắt đột nhiên xông vào đây, cảm thấy vui vẻ, cô ả dơ tay liền hất mạnh tay của Ánh Hân ra, lạnh lùng nói: "Cô là ai vậy?"
Thanh Tùng sắc mặt trầm xuống, không chờ mọi người phản ứng kịp, một tiếng động lớn vang lên, xà nữ khóe miệng chảy ra một tia máu, quỳ rạp trên mặt đất vẻ mặt không dám tin.
Thanh Tùng cư nhiên đánh cô ta!
Ngồi ở góc Hoàng Phúc ánh mắt cong lại, lộ ra một cái hiểu ý tươi cười.
Lúc này mới đúng! Vợ chồng nhỏ giận dỗi nhau, chính Thanh Tùng có thể được khi dễ Ánh Hân, nhưng tuyệt đối anh không cho phép người khác động vào nửa cọng tóc của cô!
Ánh Hân cũng là sửng sốt, không nghĩ tới Thanh Tùng lại có phản ứng mạnh như vậy.
"Em có biết sai chưa?" Thanh Tùng phụng phịu, cắn cắn môi dưới, không để ý đến xà nữ, một đôi mắt sâu, ấp áp nhìn Ánh Hân.
Trang điểm nhẹ lên, như vậy nhìn kỹ, nơi này không có một nữ nhân nào so được với Nguyễn Ánh Hân. Không hổ là vợ của Hồ Lê Thanh Tùng anh!
Nguyễn Ánh Hân hơi hơi cắn môi, cô chú ý tới nơi này rất nhiều người đều là người quen mặt, toàn là cậu ấm cô chiêu lại còn thấy ở đây, đành nhỏ giọng nói: "Em biết em sai rồi."
"Về sau có ngoan ngoãn ăn cơm hay không?" Thanh Tùng trong giọng nói lúc này dẫn theo một tia làm nũng.
Ánh Hân dịu lại ngoan ngoãn lần thứ hai gật đầu: "Về sau em sẽ ngoan ngoãn ăn cơm."
"Về sau không cho phép em được làm việc khi vắng mặt anh." Thanh Tùng nhìn chằm chằm vào mặt cô, kiềm chế chính mình hôn lên Ánh Hân vì xúc động.
Như thế thật ổn chứ?
"Biết rồi chồng." Cô gật đầu, nghĩ thầm rằng, dù sao bản thảo của cô đã giao xong rồi, sinh hạ hài tử trước, không cần ra truyện mới.
"Mau về nhà thôi. Anh tha thứ cho em rồi!" Thanh Tùng khóe miệng nhếch lên, ý cười kia là từ đáy lòng.
Hoàng Phúc đứng dậy: "Thanh Tùng, lúc này đi rồi hả? Không chơi?... Bạn gái sao?"
Thanh Tùng sắc mặt càng thay đổi, Liếc sang Hoàng Phúc một cái: "Đuổi khỏi thành phố, tôi không nghĩ lại muốn nhìn đến con người xấu xa của cô ta."
Xà nữ toàn thân run lên, mới vừa đứng lên thân thể lại xụi lơ trên mặt đất.
Thanh Tùng nhìn cũng không nhìn xà nữ lấy một cái, cởi chính áo khoác đang mặc, khoác choàng qua người Ánh Hân, trách cứ nói: "Ra đường cũng không xem trước sau, em muốn đông cứng chính mình sao? Đi!"
Ánh Hân bị anh ôm lấy đến khi ra đến ghế xe, ý tứ đều có chút không rõ ràng.
Cô cho rằng sự tình rất khó giải quyết, thậm chí có thể ly hôn với Thanh Tùng.
Không nghĩ tới, cô chỉ là nói một câu "Đừng làm loạn lên nữa", liền toàn bộ mọi chuyện đều đã giải quyết rồi!
Rời khỏi Thịnh Thế ktv, Thanh Tùng kéo cô lên xe, Ánh Hân như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng nói: "Em lái xe đến đây, xe đỗ ở phía trước."
Thanh Tùng ánh mắt trầm trầm: "Em đều đã lâu như vậy không lái xe, vạn nhất gặp chuyện không may làm sao bây giờ? Sao em không gọi điện thoại cho anh?"
Thanh Tùng một mực nghĩ Ánh Hân sẽ gọi cho anh! Không nghĩ cô trực tiếp chạy tới đây như vậy.
"Em..." Ánh Hân khẽ cắn môi: "Còn không phải vì anh hết sao!"
"Anh không có!" Thanh Tùng nóng nảy: "Anh ngay cả liếc nhìn cô ta một cái cũng cảm thấy chán ghét!"
Ánh Hân nhịn không được cười ra tiếng: "Tốt, em biết anh hẳn là không như vậy. Em đi lấy xe."
"Không cần, kêu người đến lấy về sẽ tốt hơn." Thanh Tùng nói xong trực tiếp khởi động động cơ, xe vững chắc hướng biệt thự hướng tới.
Anh quyết định, về sau sẽ không sử dụng loại phương pháp này nữa! Những cái loại phụ nữ bên ngoài ai ai cũng đều thối tha đáng chết!
Xe càng lúc càng xa.
...
Anh rất sợ những lúc cãi vã to tiếng với em, lo lắng rằng em nói quá lớn tiếng, cổ họng có thể khàn đi.Nhưng bây giờ sẽ không còn nữa. Nguyễn Ánh Hân. Anh yêu em.
Đây chỉ là suy nghĩ của Thanh Tùng, nhưng là nhìn vẻ mặt hạnh phúc đầy mãn nguyện này của anh, Ánh Hân cũng cảm thấy mình như là người hạnh phúc nhất thế gian vậy.
Xe chạy đến Hồ gia. Thanh Tùng nhanh chóng tháo dây an toàn ra, rồi đi sang phía bên kia, mở cửa xe, còn chưa để Ánh Hân kịp phản ứng, anh đã bế bổng cô trên ta, sau đó bước nhanh vào trong nhà.
"Hồ Lê Thanh Tùng, anh làm gì vậy hả? Mau thả em xuống, Hồ Lê Thanh Tùng."
Bịch.
Đúng là được thả xuống, nhưng là cô vừa được thả xuống ở trên giường, sau đó, ngay lập tức còn có một thân hình đè lên người cô. Không cần nhìn cũng biết, thân hình kia chính là của ai.
"Chúng ta cũng nên làm cho xong nốt chuyện đang dang dở chứ, bà xã.~"
Nghe câu nói này, Ánh Hân nhắm tịt mắt, chờ đợi nụ hôn cuồng bá. Môi cô chu ra, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy có động tĩnh gì, liền mở mắt. Thấy khuôn mặt đẹp trai của Thanh Tùng đang nhìn mình chăm chú, kèm theo đó, còn tặng khuyến mãi một nụ cười trên khóe miệng. Nhìn cơ hàm đang run lên của anh, cô biết anh đang cố nhịn cười.
"Ánh Hân, em thèm khát chồng em như vậy sao? Mỗi đêm đều không đủ sao?"
"Hồ Lê Thanh Tùng, anh đi chết đi." Ánh Hân thẹn quá hóa giận, đẩy Thanh Tùng ra, muốn đứng dậy liền bị anh kéo tay lại, cả người cô nằm trên người anh. Cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng ôm lấy cô, ôn nhu nói: "Ánh Hân à, anh xin lỗi, là lỗi của anh.
Ánh Hân cảm thấy rất ấm áp, dụi dụi đầu mình vào ngực anh, sau đó nói: "Đáng ghét. Làm người ta cảm thấy hạnh phúc chết đi được." Nói rồi cô đứng dậy. Trong lúc Thanh Tùng còn đang ngơ ngác muốn hỏi cô đi đâu thì cô đã bước vào nhà tắm, còn không quên nói vọng ra: "Em đi tắm, còn làm nốt chuyện đang dang dở nữa."
Nghe thấy vậy, Thanh Tùng mỉm cười. Nhìn theo bóng dáng khuất sau cánh cửa nhà tắm.
Tiếng nước chảy vừa dứt, cũng là lúc Ánh Hânbước ra khỏi nhà tắm. Trên người cô chỉ khoác một chiếc áo ngủ mỏng manh mềm mại. Mái tóc cô đang ướt nước, nhưng lại càng toát lên vẻ đẹp tà mị khiến người khác muốn phạm tội.
Trước ánh mắt ngơ ngác kia của Thanh Tùng, Ánh Hân có chút ngại ngùng hơi đỏ mặt mà bước tới, ngồi trên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh: "Hồ Lê Thanh Tùng, anh dám làm chuyện có lỗi với em, em phải trừng trị anh mới được."
Thanh Tùng bĩu môi một cái, nghiêng đầu nhìn sang Ánh Hân đang bày ra bộ dáng khiêu khích trước mắt mình, giả vờ vô tư hỏi: "Bà xã à, em định trừng trị anh như thế nào đây?"
Bàn tay Thanh Tùng sờ chậm rãi từ bắp đùi cô, sau đó đi lên trên, rồi dừng lại nơi giao điểm giữa hai chân của cô. Hai tay anh nắm lấy hai bên chân cô, tách ra, để cô ngồi dạng hai chân qua người anh, người cô ép sát với người anh.
Cảm nhận được đôi ngực mềm mại đang ma sát lấy tấm ngực đầy dặn của mình, Thanh Tùng cắn lên tai Ánh Hân một cái, xấu xa nói: "Là em dụ dỗ anh trước đấy nhé."
Nói xong, Thanh Tùng liền lật người Ánh Hân xuống, cả người anh đè lên người cô, tiếp theo, một nụ hôn của khúc dạo đầu liền rơi xuống, triền quấn lấy môi cô, hai chân cô bị tách ra, để hạ bộ Thanh Tùng cọ xát nơi bí mật của cô. Cả cơ thể cô vì thế mà trở nên khô nóng bất thường. Ánh Hân lúc này bị anh cưỡng hôn mà trở nên hít thở không thông, thiếu ô xi nghiêm trọng, cổ họng chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ đầy ám muội.
Nụ hôn vẫn cuồng nhiệt, lưỡi anh như rắn quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn của cô, kéo nhẹ một cái, thắt lưng áo ngủ của Ánh Hân rơi xuống, toàn bộ thân thể cô lập tức hiện ra, thân thể cô quả thật là trời sinh, da thịt vừa trắng vừa mềm, lại tràn đầy mùi thơm của sữa tắm.
Một chân của Thanh Tùng đưa tới, cọ xát nơi mềm mại đang được che chắn bởi quần lót của Ánh Hân, khiến cho toàn thân cô trở nên khô nóng. Anh hạ eo xuống, nơi hạ bộ cứng rắn của anh liền như muốn chọc thủng quần mà chui ra để trêu chọc nơi tư mật của cô.
Thanh Tùng đưa một tay vuốt ve lấy tấm lưng của Ánh Hân, sau đó chậm rãi đưa tới trước ngực, xoa nắn lấy nơi no tròn mềm mại của cô. Môi anh rời khỏi môi cô, trượt xuống dưới, ngậm lấy nụ hoa trên núi tuyết xinh đẹp, Ánh Hân mẫn cảm, ưỡn cong người lên như con tôm, lại khiến cho nơi tư mật chạm tới hạ bộ của Thanh Tùng mạnh mẽ hơn. Chỉ nghe anh gầm nhẹ một tiếng, liền nhanh chóng ởi thắt lưng da ra, rồi lập tức cởi luôn chiếc quần âu dưới thân.
Bên dưới, cả hai người đều đang chỉ cách nhau một lớp vải, nơi địa phương kia vì va chạm mà tuân trào ra một loại cảm xúc ma quái khuếch tán khắp cơ thể: " A... Thanh Tùng.. nóng quá..~."
Thanh Tùng đang ngậm lấy nhũ hoa của cô, lúc này mới nhả ra, tà mị nói: "Bà xã đã nóng vậy rồi, anh tất nhiên phải có nghĩa vụ thanh nhiệt cho bà xã~."
Nói xong, anh cởi chiếc quần nhỏ trên người mình, sau đó giật phăng đi chiếc quần còn lại trên người Ánh Hân
Phân thân to lớn của Thanh Tùng vì cố chịu đựng mà đã phát trướng đến to lớn, đang chĩa thẳng vào động hoa ẩm ướt của cô: "Ánh Hân, anh vào đây."
Ngay sau đó... căn phòng tràn đầy một cuộc yêu, không gian ngập đầy những âm thanh ma quái cùng nóng bỏng~
__________________________End_____________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store