Chuyen Ver Nay Ho Tong Please Don T Kiss Me 2
Ánh Hân mặt đỏ lên, nhịn không được đẩy anh, than thở nói: "Bệnh thần kinh!"
"Anh không có bệnh thần kinh." Thanh Tùng tâm tình thật tốt, bởi vì buông lỏng chuyện sắp phải thi đấu với trường cao đẳng kia mà tâm tình mệt nhọc cũng bị cuốn trôi rồi.
Rất nhanh, hai người đi tới phòng thay đồ, phòng thay đồ lớn lớn nhỏ nhỏ, Ánh Hân còn nhớ rõ cảnh tượng lần trước cùng Thanh Tùng vào cùng phòng thay đồ.
Quả thực là... Chuyện cũ không chịu quên!
"Vào đi, cho em ba phút." Thanh Tùng nói xong, ngồi ở ghế dài bên ngoài, trên ghế dài vẫn còn để lại đồng phục bóng rổ, chiếc áo số sáu, không biết của ai.
Cũng đã đến nơi này, nếu không đi vào liền có vẻ làm kiêu. Bất quá dù sao đến lúc đó cũng cần phải mặc, chi bằng hiện tại thử trước một lần
Nghĩ như vậy, Ánh Hân trong lòng thả lỏng một chút, đem bánh mì cùng sữa ném cho Thanh Tùng, mang theo túi lớn vào phòng thay quần áo của anh.
Bố trí nơi này với lần trước giống nhau như đúc, Ánh Hân đem túi lớn để ở trên ghế. Mở túi ra, bộ váy trắng lập tức hiện ra ngay trước mắt.
Toàn bộ váy tựa như một đóa hoa sen trắng, vừa vặn bao bọc ở nửa người trên.Váy cao trên đầu gối năm phân, lưng đính một bông hoa tinh xảo, có một đường nối với đai lụa hoa rộng quanh ở phía sau lưng, tạo thành một cái nơ khổng lồ. Băng nơ bướm dài theo váy khoảng chừng hai mươi phân, mặc váy vào, toàn bộ cơ thể tỏ ra linh động hoạt bát.
Cô cũng không biết chuyện còn cần lễ phục dạ hội, mà lễ phục dạ hội này là Viên Thanh Thanh sáng sớm chuẩn bị cho cô. Nhìn chính mình trong gương, Ánh Hân hốc mắt không khỏi đã ươn ướt.
"Nguyễn Ánh Hân, em ở bên trong tắm luôn sao?" Ngoài cửa truyền đến tiếng Thanh Tùng trêu chọc.
Cô đứng ngây ngốc ở bên trong thời gian có chút lâu, cô bây giờ mới hồi phục tinh thần lại, đi tới cửa, nhẹ nhàng mà xoay tay cầm cửa.
"Cạch" một tiếng, cửa mở.
Thanh Tùng ngậm ống hút nhìn qua, ánh mắt anh nháy một cái, tiện đà đứng dậy, đi nhanh đi đến trước mặt cô, kéo cánh tay của cô, mạnh mẽ đem cô xoay một vòng.
Bị Thanh Tùng nhìn chằm chằm như vậy thật đúng là toàn thân đều đã cứng ngắc, Ánh Hân ra vẻ thoải mái, khóe miệng cong lên cười hỏi: "Như thế nào? Nhìn cũng không tệ phải không?"
Thanh Tùng lắc đầu: "Ba phút, đem đồng phục mặc trở lại. Hơn nữa, lát nữa bảy giờ cũng không cần mặc nó vào."
Ánh Hân sửng sốt, nghĩ thầm rằng, khó coi đến như vậy sao? Nhìn một phút đồng hồ cũng không muốn nhìn? Đúng là chính cô cũng cảm thấy được bản thân mình rất tốt mà, váy này thiết kế thật sự rất đẹp, so với trận đấu lần trước cô vẫn thích nó hơn. Bất quá, nghe mẹ nói, lễ phục dạ hội lần này cũng là do cửa hàng "thỏ con đáng yêu" gì đó làm.
"Khó coi như vậy sao?" Ánh Hân nhịn không được nhíu mi, có chút không dám chắc hỏi lại một câu: "Thật là khó coi lắm sao?"
"Không có." Thanh Tùng hạ mi mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, nói từng chữ từng câu: "Không phải khó coi, mà là... Quá đẹp."
"..."
Gì?!
Thứ lỗi phản xạ có vẻ chậm của cô, nhưng là, lời này là có tứ gì đây? Nếu đẹp, vì cái gì muốn để cho cô lập tức thay ra? Cô quả thực không hiểu rồi.
Không chờ cô đem nghi ngờ hỏi ra miệng, Thanh Tùng chính mình nói: "Quá đẹp nên anh sợ lại có người cướp đoạt em. Một Trấn Minh đã quá đủ rồi, anh thực không muốn có thêm nhiều tình địch. Cho nên, em mặc đồng phục là tốt rồi, vĩnh viễn cũng không được mặc bộ y phục xinh đẹp kia."
Thật đúng là! Bá đạo!
Ánh Hân nhịn không được khóe miệng cong lên: "Hồ Lê Thanh Tùng, lời này của anh cũng quá ích kỷ rồi. Em muốn mặc nó, cũng khiến cho anh có cảm giác bất an như vậy sao. Vậy để cho anh không cảm thấy bất an thì em sẽ không lấy anh nữa. "
"Chẳng lẽ em không muốn lấy anh sao?" Thanh Tùng nheo mắt lại, đôi mắt phát ra tia nguy hiểm, thật khiến cho người ta không thể nào không kiêng kị anh. Cảm giác áp bức này là bẩm sinh.
"Không" Ánh Hân cực nhẹ nhàng trả lời một câu.Một giây sau, cô chỉ cảm thấy phía sau lưng mình đã là tường, cánh tay Thanh Tùng liền đặt trên vai cô, cánh tay kia nhẹ nhàng chống đỡ tường.
Đây là... Cái gọi là vây vào tường sao?
Trong phim thần tượng nữ chính bị nam sinh chống tay vây hãm lại ép sát vào tường, đều có một bộ dạng thẹn thùng, nhưng vì cái gì cô lại cảm thấy sợ hãi?
Vẫn là nói, phim thần tượng căn bản chính là diễn bừa?
"Nguyễn Ánh Hân, vài ngày không chỉnh em, lá gan càng ngày càng lớn rồi?"
"Hử" tiếng phát ra qua kẽ răng anh, khiến người nghe sởn gai ốc.
"Em..." Ánh Hân sợ hãi rụt rè nuốt nước miếng một cái, rõ ràng âm thanh nước miếng truyền vào màng tai, khiến cho cô bỗng nhiên cảm giác xấu hổ.
Thanh Tùng khóe miệng nhếch lên, ghé sát vào mặt cô. Ánh Hân chỉ cảm thấy lông mi anh đụng tới trán của cô, có một loại ngứa kỳ lạ in nhuộm toàn thân.
"Hỏi lại em một lần nữa, em có phải hay không không muốn lấy anh?" Thanh Tùng thật sự nói.
Có phải hay không ngoài anh ra thì không gả cho bất kì ai khác? Ánh Hân chìm vào suy nghĩ.
Có một câu cô cảm thấy nói rất hay: Trên đời này bất cứ người nào rời đi, thì Trái Đất vẫn quay, ngày hôm sau Mặt Trời vẫn lặng lẽ nhô lên như thường lệ.
Nếu không thể gả cho Thanh Tùng, cô cũng sẽ không cưỡng cầu. Cho nên, làm sao nói ra câu nói kia, ngoài anh ra thì không gả cho ai?
"Nói chuyện." trong giọng nói Thanh Tùng có chút vội vàng, anh vội vàng muốn Ánh Hân trả lời vấn đề này, giống như là đứa trẻ vội vả muốn ăn kẹo.
"Không" Ánh Hân chắc chắn trả lời, ánh mắt vô cùng trong suốt, chứng minh tính chân thật của những lời này, cô không phải đùa giỡn, mà là từ nội tâm trả lời.
Bộ mặt biến dạng, bị từng tiếng nói vừa rồi siết chặt. Thanh Tùng ngăn chặn trong lòng không tức giận, dằn lại từng từ hỏi: "Vì cái gì?"
Tuy Thanh Tùng cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng, nhưng cô vẫn có thể nghe ra ngữ khí anh đã hạ thấp nhiệt độ.
Cô nhìn chằm chằm Thanh Tùng kia giống như đêm tối thâm thúy, thành khẩn nói: "Nếu anh về sau chán ghét em, cảm thấy em không thú vị, nghĩ không muốn cưới em, chối bỏ hiện thực, em không có lựa chọn nào khác. Anh là Hồ đại thiếu gia, mà em, cái gì cũng không có, chỉ là một nha đầu được người Hồ gia thu nhận, có tư cách gì, để bắt anh phải cưới em? Cho nên, em không phải không muốn gả cho anh, chỉ là, nếu không phải anh, những người khác em cũng sẽ không gả cho. Lời này của em, anh hiểu chưa? Thanh Tùng?"Anh như ngừng thở, vẫn không nhúc nhích, nhìn Ánh Hân, trong lúc này chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Có một loại cảm xúc không thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt nổi lên trong lòng. Hai tay của anh không thể khống chế đặt lên vai cô, lông mi giống như cánh chim khẽ run: "Sẽ không có chuyện đó, Ánh Hân, anh sẽ không, vĩnh viễn sẽ không chán ghét em. Anh thề!"
Ánh Hân hốc mắt dần dần đỏ, cô kiễng chân lên, lưu lại trên chóp mũi Thanh Tùng một nụ hôn.
"Em tin anh, sẽ không."
Thanh Tùng đáy mắt dần hiện lên ý cười, hai cái bóng chồng chéo cùng một chỗ, to như vậy trong câu lạc bộ bóng rổ, nhưng là xuất hiện hương vị hoa hồng.
Đó là... hương vị ngọt ngào.
Trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, tối như mực, bầu trời đến một ngôi sao cũng không có. Trời cuối mùa thu ban đêm nhiệt độ lại càng giảm.
Vừa đi ra câu lạc bộ bóng rổ, Thanh Tùng không chút do dự liền đem áo khoác của mình cởi ra, động tác có chút thô lỗ che ở trên vai cô, tay gắt gao ôm lấy vai cô đi về phía trước.
Lúc này còn cách nửa giờ mới tới bảy giờ, đèn bên câu lạc bộ văn nghệ sáng trưng, các thành viên chính của Anime-club cùng câu lạc bộ Hip-hop đang đang tiến hành luyện tập lần cuối.
Ánh Hân không cam lòng lại hỏi một câu: "Em thật sự chỉ có thể mặc đồng phục sao?"
"Không sai." Thanh Tùng dùng ngữ khí không hề thương lượng nói.
Người con gái của anh, không để cho người khác nhìn đến! Anh không ngốc, chính mình đi gọi tình địch!
"Đúng là, tất cả mọi người đều mặc lễ phục dạ hội. Không biết, còn tưởng rằng em là quên mặc, hoặc là, sẽ có khả năng có người cảm thấy rằng em không có nổi lễ phục mà mặc, làm mất mặt Hồ gia!" Cô chiến đấu lần cuối.
Không phải cô thích hư vinh, mà là, tất cả mọi người mặc lễ phục dạ hội, cô một mình đi mặc đồng phục, quả thực bẽ mặt không thể hình dung ra!
Hơn nữa, cô cũng làm mất mặt mình là xong, còn mặt mũi của Hồ gia. Viên Thanh Thanh cũng hy vọng cô có thể thay mặt Hồ gia giành lấy vinh quang này!
"Anh nói không được là không được."Thanh Tùng thái độ kiên định, khom lưng lấy túi lớn chứa lễ phục dạ hội trong tay cô: "Đừng suy nghĩ nữa, em vẫn nợ anh một ân tình, đây là ân tình em phải trả."
Chết tiệt! Nếu không nói, cô cũng đã quên chuyện này!
Trở về lớp, mọi người còn đang xem "chuyến du lịch kinh hoàng", cô đẩy cửa, toàn lớp đều hét rầm lên, khiến bọn họ thiếu chút nữa bị hoảng sợ.
"Ánh Hân mau tới đây!" Momo kêu cô ngồi trở lại vị trí, cực kì lắm chuyện hỏi: "Cậu vừa mới đi đâu vậy? Như thế nào hơn nửa ngày cũng không gặp? Tớ còn tưởng rằng cậu không tham gia hoạt động bữa tiệc tối hôm nay, trực tiếp trở về rồi!"
Ánh Hân xấu hổ nhéo nhéo lỗ tai, nở nụ cười nói: "Đưa đồ ăn cho Thanh Tùng, anh ấy cùng huấn luyện viên Lý Nam thảo luận về trận đấu với trường cao đẳng, cơm tối cũng chưa ăn, nên tớ qua đó đưa."
"Kia... Cậu ăn cơm tối chưa? Tớ với Giang Nam bây giờ đi ăn, cậu nói mình không đói bụng, cậu hẳn là không ăn để giành cho anh ấy, chính mình còn không đi ăn đi?" Momo có chút lo lắng nhìn cô hỏi.
Cô quên cả chuyện mình chưa ăn gì.
Đúng là hiện tại đi ăn cũng không còn kịp rồi, đợi lát nữa tiệc sẽ có đồ ăn.
Nghĩ như vậy, Ánh Hân vỗ vai Momo, cười hì hì nói: "Tớ cũng không ngốc, mua cho anh ấy ăn, đương nhiên cũng mua cho chính mình ăn chứ. Cái này là phim khủng bố sao? Tớ vừa bước vào, toàn lớp đều kêu lên."
Momo trợn trừng mắt nói: "Kia còn không phải bởi vì cậu tới sớm tới muộn không tới, lại cứ vào thời điểm mấu chốt nhất đi vào? Tất cả mọi người tưởng rằng quỷ đến. Nhưng mà, cậu vừa rồi nói huấn luyện viên Lý Nam... Tớ thấy cô ấy vẫn cực kỳ trẻ tuổi, đừng bảo là mượn cớ thảo luận trận đấu, lừa đem Thanh Tùng thiếu gia đi! Phải biết rằng, loại nữ nhân hai, ba mươi tuổi này cần tình yêu nhất!"
Ánh Hân bất đắc dĩ thở dài, thậm chí còn không quan tâm lời Momo nói. Lý Nam... Hồ Lê Thanh Tùng... Đây cũng là suy nghĩ quá thôi?
Trong phòng học đèn bị tắt đột nhiên phát sáng lên, toàn lớp lại bộc phát ra trận thét chói tai.
Chủ nhiệm lớp trông hung dữ bất thường dưới ánh đèn huỳnh quang.
"Xem phim kịnh dị sao? Các em tốt xấu gì cũng học chính trị, học chủ nghĩa duy vật, sao lại đi xem cái gì chủ nghĩa duy tâm phim kinh dị hà? Về sau không nên xem." Chủ nhiệm lớp đi qua liền trực tiếp đem video clip tắt mất.
"Chủ nhiệm lớp cũng thật là, chính mình sợ xem phim ma, lại lại dùng ngữ khí cao ngạo đó giảng đạo lý, thật sự không biết nói gì!" Momo tiến đến bên tai cô nhỏ giọng than thở, nghe được cô chỉ biết cười khổ.
"Thời gian còn có mười lăm phút, tất cả mọi người mau đi thay lễ phục dạ hội đi." Chủ nhiệm lớp hạ cặp kính vàng xuống, tạm dừng một phen mới tiếp tục nói: "Vốn là muốn để cho mọi người về nhà một chuyến, thay đồ xong rồi đến trường, nhưng suy xét đến hôm nay mưa đường trơn, nên để cho mọi người ở lại trường học. Sắp đến phiên chúng ta, nhanh đi đổi lễ phục dạ hội đi."
"Quá tốt rồi! Ánh Hân tớ nói với cậu..., lễ phục dạ hội của tớ siêu cấp xinh đẹp, hoàn toàn có thể tôn lên dáng người hoàn mỹ của tớ!" Momo nói xong, cầm túi lớn muốn đi ra, vội tới xem cô.
Chủ nhiệm lớp chú ý tới bên này, trực tiếp quăng một cái ánh mắt lạnh lùng bay qua tới: "Hai người có nhiều điều muốn nói như vậy, vậy thì cùng bạn học khác thay đồ sau đổi lượt thay đồ đi!"
"A?!" Momo chu miệng lên, đáng thương tội nghiệp nói: "Em sai rồi! Chủ nhiệm!"
"Các bạn học đều đã đi đến nhà vệ sinh rồi, hai người đợi mọi người ra rồi vào!" Chủ nhiệm lớp dùng ngữ khí không để thương lượng nói.
Mọi người lập tức bận rộn, Mạnh Tiểu Nam đi tới trước mặt các cô, vui sướng nói: "Ai bảo các cậu nhiều chuyện chi?"
"Cút!" Momo hung hăng trợn trừng mắt, Ánh Hân lo lắng cô lại bị phạt ở lại.
Trong phòng học rất nhanh trở nên vắng vẻ trống không, chỉ còn lại có hai người các cô. Momo than thở, hối hận vừa rồi vì cái gì nói nhiều như vậy.
"Ánh Hân yêu dấu, tớ rất xin lỗi cậu, hại cậu vô tội mà lại bị la." Momo lau nước mắt không tồn tại, giả mù sa mưa nói.
Ánh Hân khóe miệng cong lên: "Không sao, tớ không ngại."
Kỳ thật cô nghĩ muốn nói đúng lắm, cô không những không ngại, vẫn còn cám ơn cậu ấy chứ! Dù sao cô cũng không có lễ phục để thay, còn không bằng thừa dịp tất cả mọi người đi hội quán nghệ thuật, cô lén lút đứng cuối hàng, như vậy đều không bị mọi người chú ý, để cho mọi người không phát hiện cô không thay đổi y phục.
Sau khi các bạn học đã thay đổi quần áo, không tập hợp lại, mà trực tiếp đi hội quán nghệ thuật. Cho nên trong lòng Momo càng thêm lo lắng, nôn nóng kéo cô đến phòng thay đồ.
Ước chừng vài phút, phòng kế liền vang lên âm thanh mở cửa, Momo căn bản không phát hiện thời điểm cô đi vào, trong tay căn bản không lấy lễ phục.
Sau khi thần tốc thay đồ, Momo gõ cửa thúc giục cô nói: "Ánh Hân, sao rồi? Cũng bảy giờ rồi!"
"Cái gì..." Ánh Hân do dự nói: "Bộ y phục này có chút khó bận, cậu đi trước đi, tớ phải làm theo trình tự rườm rà, muốn xong thật lâu đó!"
Momo trầm mặc một giây, cực kỳ nghĩa khí nói: "Không được! Tớ muốn chờ cậu, tớ là cái loại vì một buổi dạ hội liền vứt bỏ bằng hữu sao? Không phải!"
Ánh Hân nghe nói như thế, bứt tường trong cô tan vỡ rồi. Nha đầu kia, khi nào thì trở nên nghĩa khí như thế? Thời khắc mấu chốt không cần nghĩa khí như vậy?
Cô quả thực là khóc không ra nước mắt!
Trong lúc cô đang xúc dộng, Momo lại bổ sung một câu: "Bất quá, cậu đã thành tâm thành ý muốn tớ đi trước, tớ đây đành đi trước! Một hồi tới tìm tớ!"
Tiếng nói vừa ngừng, mặt đất vang lên tiếng bước chân rời đi, tiếng bước chân càng lúc càng xa, Ánh Hân lúc này mới nặng nề mà thở ra một hơi: "Cuối cùng cũng đi!"
Trong túi tiền di động phát sáng lên, không tồi, buồng vệ sinh tương đối sáng, nếu không cô thật không phát giác có điện thoại đến.
Màn hình biểu hiện, là điện thoại của Thanh Tùng.
"Alo?!" Ánh Hân trong giọng nói nhịn không được dẫn theo chút ảo não.
Bên kia âm thanh có chút ồn ào, nghe nói như thế, Thanh Tùng nhịn không được nhíu mày: "Em làm sao vậy? Đang ở nơi nào?"
"Còn có thể ở đâu? Trốn ở phòng thay đồ!" Ánh Hân khó chịu ngột ngạt nói xong, mở cửa, bước nhanh đi ra khỏi phòng."Đang giận sao?" Thanh Tùng nhíu mày: "Anh chờ em ở cửa phòng học, nhanh lên nha."
Nghe nói như thế, Ánh Hân ngẩn người, tắt điện thoại di động, bước nhanh hướng phòng học đi đến.
Còn chưa đi đến phòng học, liền nhìn đến điểm sáng giống như đom đóm chớp lóe chớp lóe, trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc.
Ánh Hân vài bước đi qua, dứt khoát đoạt lấy điếu thuốc trong tay Thanh Tùng: "Nói với anh nhiều lần như vậy, không được hút thuốc, không được hút thuốc, anh như thế nào không nghe a?!"
Thanh Tùng vô tội nhún nhún vai, dáng bộ giống động vật nhỏ đáng thương tội nghiệp nói: "Anh không có hút thuốc, em xem trong tay em là cái gì."
Ánh Hân theo bản năng cúi đầu xem.
Ôi chao, ai, ôi! Thật đúng là không phải thuốc lá, là xì gà! Cô đã nói như thế nào lại nhiều khói thuốc như vậy?!
Ánh Hân hít một hơi sâu, hung hăng hướng Thanh Tùng trừng mắt, trầm giọng nói: "Anh thất đáng đánh đòn! Thuốc lá cùng xì gà, có cái gì khác nhau sao?"
Tiếng nói vừa ngừng, cô đem điếu thuốc trong tay, a... Không, phải nói là xì gà, trực tiếp từ trên lầu ném tiếp xuống, chớp lóe chớp lóe điểm sáng rất nhanh tiêu mất không thấy.
"Ehh!"Thanh Tùng hơi tiếc nuối bước lên phía trước nhìn: "Kia đúng là Behike!"
"Cái gì Baker với không Baker gì." Ánh Hân trợn trừng mắt: "Xì gà và thuốc lá có hại cho phổi, làm thế nào để cho anh hiểu đây, rất nhiều lần nói với anh vẫn không nghe? Hoàng Phúc đã cai thuốc rồi, còn anh thì sao?"
Thanh Tùng nhếch nhếch khóe môi, trêu tức nói: "Em thực sự tin tưởng cậu ta cai thuốc rồi hả? Em hiện tại đi nghe một chút, trên người cậu ấy cũng có hương vị của Behike."
Ánh Hân hồ nghi nhíu mi, nhịn không được dò hỏi: "Behike tới cùng là thứ gì?"
"Tên một loại xì gà tên mà thôi, giá bán mười tám ngàn tám trăm sáu mươi đôla một hộp (18.860 $)." Thanh Tùng nói xong, thở dài nhìn cô nói: "Nguyễn Ánh Hân, thời điểm em ném nó thật đúng là tuyệt không nương tay, một hộp trên bốn mươi triệu, em vừa rồi ném một xấp tiền!"
Ánh Hân hung hăng nuốt nước miếng một cái, cô ít đọc sách, có thể hay không không dọa cô? Xì gà cũng không phải hoàng kim, làm gì có xì gà đắt tiền như thế chứ?
Cô chỉ cảm thấy máu toàn thân đều kêu gào: Đi nhặt nó về, nhặt về!
"Thôi! Vợ của anh có tư cách tiêu xài. Đi thôi, chúng ta đi thể hội quán nghệ thuật." Thanh Tùng hào phóng không ngại mới vừa rồi Behike bị ném xuống, đưa tay kéo cô hướng cửa thang lầu đi đến.
"Đừng đi, em không muốn đi!" Ánh Hân dừng bước, cực kì không tình nguyện nhìn Thanh Tùng.Từ từ! Cô nhìn thấy gì?!
Lúc này cô mới phát giác Thanh Tùng mặc toàn thân một bộ đồ màu đen cổ điển! Cà vạt màu xanh đậm nổi bật lên, khí chất anh tỏa ra thật bức người
Cái gia tên hỏa kia, thật sự là bất luận mặc cái gì đều hài hòa như vậy, quả thực là trời sinh móc treo quần áo.
"Vì cái gì không đi?" Thanh Tùng nghi hoặc nhìn cô hỏi.
"Anh nói xem là vì cái gì?!" Ánh Hân cơ hồ muốn điên lên: "Anh không cho em thay lễ phục dạ hội, nhưng chính mình lại thay đổi tây trang!"
Thanh Tùng ánh mắt vô tội, tay trải ra rất nghiêm túc và nói: "Anh chưa nói anh không đổi sao?"
Cô thực sự không nói nên lời......!
Kết quả sau cùng là, cô bị Thanh Tùng mạnh mẽ lôi kéo đi hội quán nghệ thuật. Bên trong hội quán nghệ thuật người người tấp nập, náo nhiệt như lần trước khai mạc. Không giống lắm, lần trước khán giả đều mặc đồng phục, chỉ có lên người lên biểu diễn mới thay y phục của chính mình hoặc váy. Nhưng bây giờ mỗi người đều đã mặc y phục đẹp, cả đám người đều ngăn nắp loá mắt, chỉ có cô... Toàn trường duy nhất một người mặc đồng phục.
Có lẽ, này cũng là một loại phong cách? Cô chỉ có thể dùng phương thức này an ủi chính mình rồi.
Nhưng tốt là vào thời điểm này tầm mắt mọi người đều chú ý trên sân khấu vĩ đại kia, những người này mặc "Phế phẩm" chế tác ra váy cùng y phục, nhóm "Người mẫu", cũng không có người chú ý tới cô.
Mà Thanh Tùng cũng không phải là người thích bị mọi người nhìn mình, lôi kéo cô đi tới một góc.
"Hồ Lê Thanh Tùng." Ánh Hân kiễng chân lên, nhỏ giọng để sát vào bên tai anh nói: "Chúng ta đi trước đi, anh nói với giáo viên một tiếng, thầy khẳng định cho chúng ta đi."
Tựa hồ là muốn đùa cô, Thanh Tùng nhất quyết cự tuyệt: "Không cần."
"Vì cái gì?!" Ánh Hân nhịn không được dậm chân, nhưng sợ làm cho người khác chú ý, lại không dám dậm chân quá vang, miễn bàn có bao nhiêu xoắn xuýt rồi!
"Không vì cái gì." Thanh Tùng môi gợi lên: "Em không muốn xem lớp mình nhận giải nhất sao?"
Ánh Hân đang muốn nói chuyện, tiếng nhạc vang lên, tiếp theo phê người mẫu vào bàn. Sáu người mẫu xếp thành hai đội, mỗi người trên người đều treo đầy lon!
Nguyên lai cái gọi là dùng phế phẩm làm y phục, liền là như thế này...
Trong lúc Ánh Hân thất thần, Thanh Tùng nhân cơ hội hôn lên gương mặt cô một cái, cô cũng không kịp phản ứng.
Thời điểm phục hồi tinh thần lại, Thanh Tùng đã đắc ý dương dương tự đắc nhếch miệng cười.
"Vô lại!" Ánh Hân ra vẻ sinh khí trợn mắt nhìn anh.
Thanh Tùng vẻ mặt oan uổng mở miệng nói: "Anh muốn vô lại, còn hắn?"
Thanh Tùng nói xong, ánh mắt rơi vào cái mặt sau cột bóng rỗ kia, hiện tại mọi ngọn đèn đều đã tập trung tại trên sân khấu, dưới sân khấu biến thành u ám. Mà mặt sau của cột bóng rỗ kia, vừa lúc lại có một bóng mờ lớn, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là nhìn không tới phía sau có người.
Hơn nữa còn là hai người, hai cái... chồng chéo lên nhau cùng một chỗ!
Ánh Hân kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, tại sao hai người xếp chồng lên nhau?
Cô theo bản năng dò hỏi: "Hai người kia đang làm gì? Như thế nào lại ở đây..."
"Hôn môi." Thanh Tùng không xấu hổ nói thẳng, quay đầu nhìn cô, khóe miệng tà mị cong lên độ cong mộng ảo: "Xem bản thiếu gia trong lòng cùng giống bị mèo cào rồi. Nếu không, em hỗ trợ giải quyết nhu cầu sinh lý của anh?"
Ánh Hân trợn mắt nhìn: "Nếu còn nói lung tung, em sẽ phải đánh anh."
Thanh Tùng ra vẻ sợ hãi, giơ hai tay làm động tác "xin hàn". Vừa đúng lúc này, góc tối kia hai người rốt cục tách ra..
Bởi vì tò mò, Ánh Hân lập tức trợn tròn mắt nhìn, không nghĩ tới, trong đó có đúng một người cô nhận ra!
"Là Lạc thiếu!" Trong lòng cô liền kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, quả thật cũng không có gì kinh ngạc. Lần đầu tiên cô gặp Lạc thiếu, Lạc thiếu lại đi cùng Irene làm chuyện mất mặt.
Hiện giờ gặp anh cùng người khác hôn môi nơi đông người, cô cũng không kinh ngạc gì.
Thanh Tùng nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt tràn ra một tia ghen tuông: "Ah? Còn nhớ hắn?"
"Cái gì!" Ánh Hân trừng mắt nhìn anh, vô duyên vô vớ, cũng không biết ghen cái gì, cô cũng không mắc chứng dễ quên, còn nhớ rõ Lạc thiếu người này cũng cực kỳ bình thường thôi.
Thanh Tùng trái lại không có nhìn cô, giương càng ra vẻ kinh ngạc hô: "Lạc thiếu rất trùng hợp, ở chỗ này cũng có thể gặp cậu."
Âm thanh cũng không quá lớn, nhưng cũng vừa đủ để cho Lạc thiếu nghe thấy.Lập tức, Lạc thiếu liền dời ánh mắt qua, hạ cánh tay đang ôm nữ sinh kia xuống cười nói: "Oh là Thanh Tùng thiếu gia, thật trùng hợp."
Ánh mắt anh ta nhìn Thanh Tùng đầy phức tạp, có kiêng kị đồng thời lại có ánh mắt nói khinh người củ6a xã hội thượng lưu nhưng không rõ ai khinh thường ai.
Thanh Tùng mím môi, khôi phục bộ dạng lạnh lùng, chỉ có trước mặt Ánh Hân, anh mới có thể để lộ ra bộ dạng không bình thường khác của mình.
Vài giây sau, anh tính toán hỏi: "Lạc lão gần đây thân thể thế nào?"
Thấy lời hỏi thăm khách sáo đó, Lạc thiếu lại có cảm giác trong câu nói đầy sự ngạo mạng, giống như là quân vương cổ đại hỏi một thần tử "Cha ngươi có khỏe không"? Một câu hỏi, nhưng cũng đã phân rõ cấp bậc.
Lạc thiếu khẽ cắn môi, cố nặn ra nụ tươi cười: "Rất tốt, vừa bay một vòng thế giới, gần đây ghé Lệ Giang lấy cảnh, ông cũng hay nhắc chủ tịch Hồ, không biết tình hình gần đây ra sao."
Anh ta nói như vậy, ánh mắt dời về phía Ánh Hân đang trầm mặc không nói, nghĩ thầm, Nguyễn Ánh Hân này là khối xương, thực sự rất khó gặm.
Không nói đến Ánh Hân khó gần, đã nói này Thanh Tùng đứng ở một bên, anh cho dù ăn mật gấu, cũng không dám công khai làm càng.
"Cha tôi cũng rất tốt, đã làm Lạc lão nhọc tâm." Thanh Tùng lông mày nhíu lại, chuyển đổi đề tài: "Tuy nhiên Lạc thiếu phong lưu nổi danh ai cũng biết, nhưng tại trường học công khai hôn môi cũng không tốt lắm đâu?"
Người nào đó giống như quên chính mình cũng thường xuyên làm càn như vậy.
Lạc thiếu vẫn không nói chuyện, nữ sinh mặc lễ phục dạ màu đen kia bước lên phía trước anh một bước nói: "Chuyện này không liên quan đến Lạc thiếu, là tôi tự nguyện!"
"À?" Thanh Tùng nheo mắt, khóe mắt mang theo ý cười, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, ý cười kia, vẫn chưa chạm đáy mắt, mà đáy mắt anh, còn một mảnh hàm ý.
Nữ sinh không thể khống chế sợ run cả người, nhanh chóng im lặng, không dám nói thêm nữa một chữ.
Dù sao đối phương là Hồ Lê Thanh Tùng cô nhất thời kích động, mà lại quên người kia là Hồ Lê Thanh Tùng, Hồ đại thiếu gia!
"Hồ thiếu gia tựa hồ quản cũng quá nhiều chuyện rồi." Lạc thiếu châm chước câu chữ: "Nhưng là cậu nói rất đúng, là không nên, tôi sẽ chú ý. Cô, vẫn lại là đi tìm bạn học nói chuyện đi."
Nữ sinh trên mặt tuy không tình nguyện, nhưng một bên sợ đắc tội Thanh Tùng, một bên lại là Lạc thiếu bảo cô đi, cũng chỉ biết cắn môi, cực kì không tình nguyện bước đi.
"A." Lạc thiếu đi lên phía trước vài bước, kinh ngạc nhìn cô dò hỏi: "Ánh Hân, cô như thế nào không thay lễ phục? Là người Hàn gia..."
"Là tôi không cho cô ấy thay." Thanh Tùng trực tiếp cắt ngang lời Lạc thiếu chưa nói hết, tay ôm vai Ánh Hân, mượn việc này biểu thị công khai quyền sở hữu: "Dáng vẻ cô ấy mặc lễ phục, không nghĩ muốn để cho quá nhiều người bụng dạ khó lường nhìn đến."Lạc thiếu thất thần, lập tức xấu hổ cười cười: "Hồ thiếu gia quả nhiên là... Có tâm rồi. Tôi đi sân khấu bên kia nhìn xem đèn sân khấu có ổn không, không tiếp tục làm phiền."
Lại là khách khí một phen, cuối cùng Lạc thiếu cũng rời đi.
Thanh Tùng nhìn bóng lưng anh ta ẩn vào trong đám người, theo chóp mũi phát ra tiếng hừ lạnh: "Nếu không nể mặc Lạc lão, hắn còn có thể chó đội lớp người ở trước mặt anh sao?"
Vừa rồi một phen đối thoại, Ánh Hân chỉ cảm thấy ngực đều ngưng thở, bọn họ - những người này nói chuyện, thật sự là quá bứt người, trực tiếp đánh một trận thật tốt?
Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng đồng thời cô cũng rõ, nếu hai người kia thực sự đánh một trận, cũng không phải là chuyện thiếu niên bình thường đánh một trận, lập tức đề cập đến giới kinh doanh, Giới Giải Trí cùng...
Này cũng khó trách Lạc thiếu còn có thể tự tin đứng trước mặt Thanh Tùng, một chút không nóng không lạnh mà nói chuyện. Hắn đây là liệu định Thanh Tùng bận tâm sau lưng hắn có đủ loại ích lợi, nhưng Lạc thiếu không nghĩ tới, Hồ Lê Thanh Tùng người này cái gì đều có thể làm ra được.
"Được rồi được rồi, có cái gì mà tức giận?" Ánh Hân khuyên giải an ủi vỗ vỗ bờ vai của anh, nhân cơ hội nói: "Ở đây thật nhàm chán, không bằng... Chúng ta nên đi thôi?"
Cô đúng là một phút đồng hồ cũng không nghĩ muốn nán lại trong này quá lâu.
"Lớp chiến thắng còn chưa có tuyên bố, chờ một chút." Thanh Tùng nói xong, đem áo khoác cởi tiếp xuống phóng tới trong tay cô nói: "Anh đi phòng vệ sinh, em ở chỗ này không được chạy loạn, anh trở về nếu tìm không thấy em..."
Ánh Hân nhếch nhếch khóe môi, biết trước tiên đi là không thể thực hiện được, đành phụ giúp anh: " Được được, em sẽ không chạy loạn, anh mau đi đi."
Thanh Tùng này mới đi tới, Ánh Hân hướng góc sáng thối lui, miễn không dẫn tới phiền toái là được.
Phía trên sân khấu lại thay đổi một lượng lớn người mẫu, những người mẫu váy mặc trên người tất cả đều làm duy nhất từ bịch xốp, khoan hãy nói, rất đẹp mắt!
"Kia không phải Nguyễn Ánh Hân sao?" Có người nói như vậy một tiếng, cô vội vàng quay mặt đi, tránh cho người khác nhìn thấy.
"Thật đúng là." Thanh âm Trần Niệm Niệm vang lên, lập tức ả ta liền đi về phía này.
Thật sự không nghĩ muốn gặp người nào liền có thể gặp người đó, Trần Niệm Niệm từ khi sau hoạt động, cả người lại càng bùng nổ tức giận, cô một chút cũng không nghĩ muốn vào lúc này nhìn thấy Trần Niệm Niệm.
Nhưng mà sự thực chứng minh, là họa vẫn tránh không khỏi!"Nguyễn Ánh Hân, cô như thế nào lại vẫn mặc đồng phục?" Trần Niệm Niệm cười khanh khách đi lên phía trước, trêu chọc nói: "Nên không phải là... Lại có người chán ghét cô đem lễ phục của cô cắt rồi hả? Có nhiều người như vậy chán ghét cô, cô có nghĩ rằng đây không phải là lỗi của riêng cô không?"
Trần Niệm Niệm cư nhiên vẫn còn ghi hận vào sự tình lần trước, Ánh Hân tức, lại vẫn cực kỳ lịch sự trả lời: "Không phải, là có nguyên nhân khác. Như thế nào? Các người không lên sân khấu xem trình diễn, thích xem tôi mặc đồng phục ak?"
Sau đó, Trần Niệm Niệm trực tiếp coi như không có, bắt lấy phía trước cô mà nói truy vấn nói: "Nguyên nhân khác... Là nguyên nhân gì? Nếu không bị người khác cắt lễ phục mà nói, cô vì cái gì không thay?"
Ánh Hân cắn chặt răng, để cho đầu não chính mình được thanh tỉnh.
Trần Niệm Niệm cùng hai nữ sinh sau lưng cô ta, nếu cùng mình động thủ, tuyệt đối không phải đối thủ. Nhưng, thân phận hiện tại của cô, đại diện cho Hồ gia. Cô cũng không hy vọng ngày mai tin tức đầu đề là: Vị hôn thê của người thừa kế tập đoàn Hồ thị cùng người khác đánh nhau.
Sau khi tỉnh táo lại, Ánh Hân rõ ràng không để ý các cô. Tầm mắt vượt qua đầu vai các cô, nhìn tiếp theo các người mẫu lục đục lên sân khấu
Cảm giác được chính mình bị coi như không có, Trần Niệm Niệm trong lòng lửa giận càng tăng lên, vài bước tiến lên, gây sự nói: "Cô như thế nào không nói? Là bị tôi nói trúng rồi à? Tôi hi vọng, cô về sau tốt nhất cẩn thận một chút! Cùng nha đầu Giang Nam kia lui tới, ít xuất hiện tại công cộng, ít tự cao lại!"
Những thứ này lại cáo buộc ở trên đầu cô, cô thật đúng là cảm thấy vô tội, nhưng lúc này cái gì cũng không có thể nói. Trầm mặt, im lặng là câu trả lời mạnh mẽ nhất đối với kẻ thù!
"Niệm Niệm tỷ..." Phía sau một nữ sinh lôi kéo cánh tay Trần Niệm Niệm, thấp giọng nói: "Trong tay cô ấy cầm giống như là áo khoác của Thanh Tùng thiếu gia, lúc anh thay y phục tôi đã thấy qua, tôi hiện tại có thể khẳng định là của Thanh Tùng thiếu gia. Sợ lát nữa Thanh Tùng thiếu gia tới rồi, chúng ta vẫn lại là đi thôi."
Nữ sinh trên mặt tràn ngập sợ hãi, một cô gái khác cũng gật đầu: "Đúng vậy Niệm Niệm tỷ, chuyện của tỷ cùng Hoàng Phúc thiếu gia, cũng không liên quan Ánh Hân, kẻ thù của chúng ta là Giang Nam. Đi nhanh đi, chẳng thế thì tôi sợ..."
"Sợ cái gì?!" Trần Niệm Niệm khinh thường bỏ nữ sinh lôi kéo cánh tay cô ta ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có cái gì phải sợ? Tôi bất quá là ở đây dạy cô làm phải làm người như thế nào, như thế nào mới có thể để cho chính mình không trở thành cái gai cho mọi người chỉ trích! Cô ta nên cảm tạ tôi!"
Ánh Hân đem những lời này đặt ngoài tai, trong lòng vẫn cực kỳ phẫn nộ, nếu là Manh Tiểu Nam, không chừng hiện tại đã xông lên nắm chặt cổ Trần Niệm Niệm rồi. Đúng là làm như vậy chỉ biết mang đến không biết bao nhiêu hậu quả, cô tuyệt đối phải nhịn xuống, không thể cùng Trần Niệm Niệm chấp nhặt.
Chính là nói, chó cắn ta, ta không thể cắn lại chó.
"A - -" Trần Niệm Niệm ở phía sau đột nhiên kêu lên.
Một bàn tay, thẳng tay túm tóc của cô, chủ nhân của cái tay kia...
"Thanh Tùng thiếu gia!"
"Thanh Tùng thiếu gia!" Hai cô gái hét lên cùng một lúc, Ngay sau đó vội vàng lui về phía sau vài bước, toàn thân run run nhìn về phía sắc mặt như băng của anh.
Ánh mắt Thanh Tùng đầy sát khí nhìn chằm chằm vẻ mặt thống khổ Trần Niệm Niệm, khóe môi gợi lên một nụ cười yếu ớt: "Tôi còn thật không biết vị hôn thê của tôi còn cần người khác tới dạy như thế nào để làm người."
"Thanh... Thanh Tùng thiếu gia!" Trần Niệm Niệm không dám tin mở to hai mắt nhìn, cô giờ phút này chỉ cảm thấy đại não muốn hôn mê, không nghĩ tới, Hồ Lê Thanh Tùng thật đúng là xuất hiện rồi!
Hai nữ sinh khuyên bảo cô đi, cô cũng nghĩ Thanh Tùng sẽ xuất hiện, đúng là lúc ấy tức giận che mờ lý trí, may là cô ta chưa động thủ với Ánh Hân, nếu không là cô ta tự tìm đường chết!
Huống chi, cô ta nghĩ tới, tính khí Thanh Tùng như thế nào, thật hung tàn và đáng sợ, nhưng cũng sẽ không đối một người nữ sinh động thủ.
Nhưng cô ta lại đột nhiên nhớ tới, lúc ấy, Thanh Tùng trực tiếp đưa cô ta ra ngoài sân thượng. Mà hiện tại, một phen liền nắm tóc của cô ta như vậy tính cái gì? Cô ta cư nhiên, lại quên sự kiện thống khổ như vậy!
Cũng là thời điểm Hoàng Phúc thay cô xoay sở, cô mới ngược lại thích cậu.
"Hồ gia trên dưới cũng không ai dám nói với cô ấy như vậy, Trần Niệm Niệm cô là cái thứ gì?" Lúc Thanh Tùng nói lời này, vẫn nụ cười đó, nhưng nụ cười lại quỷ dị giống như một ác ma nổi danh !
"Tôi... Tôi sai rồi..." Trần Niệm Niệm trong lòng sợ hãi muốn chết, nước mắt trong hốc mắt rơi ra. So với da đầu bị đau đớn, Thanh Tùng ác ma này tươi cười càng có có lực sát thương hơn.
Cô ta cơ hồ quỳ xuống van xin Thanh Tùng.
Náo loạn như vậy, dù nơi này chỉ là góc tường, nhưng vẫn khiến mọi người chú ý tới tình hình bên này. Trong chốc lát đám người trở nên xôn xao, gần như mọi người đều chú ý tập trung ở đây.
"Sai rồi? Lúc nói sao không nghĩ xem chính mình nói những lời này sẽ có hậu quả như thế nào?" Thanh Tùng không buông tay, cứ như vậy túm tóc cô ta, gần như muốn đem da đầu cô ta lột ra.
Ánh Hân lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cô vừa rồi vẫn chú ý tới sân khấu, cố tình không để mình chú ý tới những lời nói đó của Trần Niệm Niệm, nhưng đột nhiên âm thanh Thanh Tùng vang lên, cô lúc này mới rời mắt khỏi sân khấu. Lại thấy Trần Niệm Niệm quỳ trên mặt đất, mà anh trên cao nhìn xuống đang túm tóc của cô ta.
Bất quá... Cho dù là như vậy, tư thế Thanh Tùng vẫn oai hùng hiên ngang như cũ là... Từ từ, cô tự dưng lại loạn lên không biết làm gì?!
Không đợi cô đi lên, Mạnh Tiểu Nam từ chỗ sân khấu bên kia chạy nhanh tới, cùng đi còn có Hoàng Phúc. Nhỏ thần tốc đã chạy tới, há mồm hỏi: "Ánh Hân, xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Xảy ra chuyện gì rồi hả? Kỳ thật cô cũng không rõ lắm, cô chỉ biết là, Trần Niệm Niệm đã nói gì đó khiến cho người ta tức giận, còn về sau... Khi cô lấy lại tinh thần cứ như vậy rồi.
Cô đem những gì mình biết nói cho Mạnh Tiểu Nam, Mạnh Tiểu Nam chậc chậc lắc đầu: "Chắc chắn là Thanh Tùng thiếu gia nghe được cậu bị Trần Niệm Niệm mắng, tức giận! Thật là ác giả ác báo!"
"Hư - -" Ánh Hân nhíu mày: "Đừng nói như vậy, mình đi khuyên nhủ anh ấy, nhiều người nhìn như vậy, thật mất mặt."
"Mặt mũi? Cậu vẫn còn có thể quan tâm tới mặt mũi người phụ nữ này sao?"
Mạnh Tiểu Nam giữ chặt tay cô, ngăn cản cô tiến lên: "Cô ta chửi cậu, mà cậu vẫn có thể đối xử như thế với cô ta sao? Mình đã nói bao nhiêu lần, nhiều khi tốt chưa chắc đã được tốt lại! Không được đi!"
Mạnh Tiểu Nam nói như vậy, cũng không hoàn toàn là vì Trần Niệm Niệm có quan hệ với Hoàng Phúc, nhỏ chỉ là yêu thương Ánh Hân, muốn để cho người mắng Ánh Hân chịu chút giáo huấn mà thôi!
"Thanh Tùng thiếu gia, cầu xin người, tha cho Niệm Niệm tỷ đi..." Hai nữ sinh đánh bạo đi lên phía trước cầu xin tha thứ cho Trần Niệm Niệm.
Trên cái thế giới này, người tuyệt đối không thể đắc tội là người của Hồ gia, mà người của Hồ gia, nhất quyết không thể đắc tội nhất định là Hồ Lê Thanh Tùng!
Trên mặt Trần Niệm Niệm chảy đầy nước mắt, gương mặt được trang điểm tinh xảo cũng bị hủy hoại trong chốc lát. Nước mắt chứa đầy cảm xúc, hơn là bị nắm tóc một cách nhục nhã, mà đối với người con trai trước mắt này lại rất sợ hãi.
Rõ ràng mới chỉ là một đứa trẻ chưa đầy hai mươi tuồi, lại có ánh mắt đáng sợ như vậy. Có thể dễ dàng đánh nát tuyến phòng ngự trong lòng của cô, làm cho người ta thấy vô cùng sợ hãi.
"Thanh Tùng." Hoàng Phúc cuối cùng nhịn không được đi lên phía trước: "Bộ dạng cậu như thế này, mối quan hệ Trần gia cùng chúng ta sẽ khó cứu vãn được, coi như hết. Hoặc là... Có chuyện gì, chúng ta ra chỗ vắng người nói chuyện."
Trong những vấn đề này, trái lại Hoàng Phúc có một chút lý trí.
Kích thích những vấn đề này với Thanh Tùng sẽ tốt hơn? Nhờ Hoàng Phúc nhắc nhở, anh mới buông tóc ra, khớp ngón tay của anh trở nên trắng bệt.
"Cô nhớ kỹ!"Thanh Tùng hung hăng nhìn chằm chằm cô ta: "Hồ Lê Thanh Tùng tôi không dễ dàng động thủ đối với con gái, nhưng một khi sự tình liên quan tới người con gái của tôi, đừng nói con gái, trẻ con tôi cũng đánh, cô có ý kiến gì không?"
Có ý kiến?
Cô còn dám có ý kiến sao?Trần Niệm Niệm ngã xuống trên mặt đất, liên tục lắc đầu: "Không có... Không có. Tôi không dám, lần sau cũng không dám nữa!"
Cách đó không xa, môi Lạc thiếu hơi gợi lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Thú vị... Thật đúng là chuyện gì đều có thể làm được. Xem ra Nguyễn Ánh Hân này, ta tuyệt đối không thể động đến rồi."
Anh nói xong, thu hồi tầm mắt, xoay người đi tới.Mà vừa rồi ngay tại vị trí Lạc thiếu đứng, một người đi qua.
Ánh mắt Mã Cách gắt gao nhìn bóng lưng Lạc thiếu rời đi, vừa rồi theo như người đó nối, tất cả đều nghe được, một chữ cũng không bỏ sót. Trước ở trên sân trường lúc cùng Ánh Hân bị phạt chạy, đụng phải Lạc thiếu, cô ta còn tưởng rằng có thể nắm tên Lạc thiếu này trong tay.
Hiện tại xem ra, ý tưởng này không có khả năng rồi.
"Mất đi một con cờ, còn chưa dùng đến. Thậm chí, chúng ta còn chưa được tiếp xúc với Lạc thiếu, vậy mà đã..." Một bên Đỗ Giản Nhiên đi tới, thấp giọng rên rỉ một tiếng: "Trận này chúng ta, sợ là rất khó thắng."
"Tôi vốn không ôm ấp nhiều hi vọng đối với người này." Mã Cách nói xong, tầm mắt rơi vào Thanh Tùng, Trần Niệm Niệm đã được mấy nữ sinh đỡ đi ra khỏi hội quán nghệ thuật, còn Hoàng Phúc đang ở đấy nói gì đó với Thanh Tùng.
"Kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?" Đỗ Giản Nhiên chần chừ hỏi.
Mã Cách khinh thường thoáng nhìn Trần Niệm Niệm đang rời đi, hận nói: "Con nhỏ Trần Niệm Niệm đần độn này, đã công khai cùng Ánh Hân thách đấu, còn bị Thanh Tùng tóm được. Nó cũng thật sự là ngực to não nhỏ, rơi vào kết cục như thế này cũng là đáng đời. Nhưng mà... Chúng ta vẫn cần dùng đến cô ta, cho nên hiện tại việc phải làm, là phải đi tìm cô ta. Đi, hiện tại ra ngoài vẫn có thể đuổi kịp."
Hai người rất nhanh lẩn vào trong đám người, lợi dụng chỗ trống của đám người, lặng yên không một tiếng động ra khỏi hội quán nghệ thuật.
"Cậu quá manh động rồi." Hoàng Phúc cau mày, cực kì lo lắng nói: "Cho dù là giáo huấn cô ta, cũng có thể tìm chỗ vắng người, đằng này... Toàn bộ mọi người đều đã thấy được, Trần Niệm Niệm cũng sẽ không dám về nhà chính miệng mình nói ra toàn bộ, nhưng cũng khó để người Trần gia không nghe được phong phanh tin tức ở đâu đó."
So với việc khuôn mặt Hoàng Phúc trở nên u sầu đầy mặt, Thanh Tùng trái lại là bộ dạng lạnh lùng.
Ánh mắt anh vốn dùng xua đuổi đám người xung quanh, tiện đà nhìn về phía Hoàng Phúc, hoàn toàn thừa nhận nói: "Tôi thừa nhận, chuyện này, tôi hơi kích động rồi."
"Hiện tại, nên nghĩ ăn nói thế nào với người của Trần gia. Đương nhiên là phải xin lỗi, như thế nào cũng phải cho bọn họ lời xin lỗi xứng đáng " Hoàng Phúc nói xong, nhịn không được lại nói một câu: "Cậu thật sự là quá kích động rồi!"
Thanh Tùng nhíu mày: "Xin lỗi? Hồ Lê Thanh Tùng tôi là người biết nói xin lỗi sao?"
"Cậu..." Hoàng Phúc có chút nóng nảy, nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì, có chút kìm nén nên mặt đỏ lên.
Ánh Hân nhịn không được chen miệng nói: "Em đi xin lỗi! Sự tình do em mà ra, cho nên, nên là do em đi xin lỗi."
"Cậu nói cái gì..." Mạnh Tiểu Nam giữ chặt Ánh Hân, nhìn Thanh Tùng cười gượng một phen nói: "Các người đừng để ý đến cô ấy, tiếp tục tán gẫu tiếp tục tán gẫu...""Ai nha!" Ánh Hân cố gắng tránh khỏi tay Mạnh Tiểu Nam, lo lắng nói: "Tớ nói là sự thật. Tớ nguyện ý đi xin lỗi!"
Nếu Thanh Tùng không mở miệng nói được, cô đương nhiên nguyện ý đi xin lỗi! Huống chi, anh động thủ cũng là bởi vì cô.
"Không liên quan tới em." Thanh Tùng liếc nhìn cô một cái, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cô: "Anh cũng không cần đi xin lỗi, chờ coi đi, đến trước tối ngày mai, Trần gia nhất định sẽ đến để xin lỗi."
"Trần gia xin lỗi?" Mạnh Tiểu Nam có chút không hiểu, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phúc.
Hoàng Phúc cau mày nói: "Chuyện này nếu cậu ta không có động thủ, chỉ là mắng vài câu, Trần gia có thể thực sự sẽ đến xin lỗi. Nhưng việc này... Coi như quên đi, hoàng đế còn chưa gấp mà thái giám ta đã gấp rồi. Chỉ sợ nhị vị phụ huynh lại vì sự việc lần này mà tìm tới tôi để làm ầm ĩ một trận."
Trần gia thật sự sẽ đến xin lỗi sao? Ánh Hân nhìn biểu cảm trên mặt Thanh Tùng, trong lòng vẫn có chút không chắc chắn. Chính con gái mình bị túm tóc, sao có thể đến để xin lỗi được?
Mặc kệ, cô tin Thanh Tùng.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mọi ánh mắt lại chăm chú nhìn lên sân khấu. Cuối cùng đồng hồ cũng chỉ tám giờ, những ý tưởng về vũ hội hóa trang bảo vệ môi trường cuối cùng cũng kết thúc.
Mà bí mật về giải thưởng lớp hoạt động nghệ thuật tốt nhất, cũng sắp được hé lộ.
Hiệu trưởng cũng thay đổi trang phục toàn đồ Tây, giày Tây, nhưng vẫn không thể nào che đậy được cái bụng tròn vo như mang thai kia.
Ông cầm micro đi lên sân khấu, dưới sân khấu lập tức tiếng thét chói tai, nhưng tiếng thét chói tai này cũng không phải là bởi vì ông, mà là trong tay ông đang cầm tờ giấy kia. Trên giấy viết kết quả cuối cùng của cuộc bình chọn.
"Bây giờ, tôi tuyên bố, kết quả bình chọn của năm nay. Cao nhất đoàn, lớp giành được giải nhấp, lớp A năm nhất. Lớp đó, đã có những ý tưởng xuất sắc, phá họa nên một bức tranh kếu cấu rất tốt, sau khi xem xét chủ đề 'tĩnh' này..."
Bên kia, Trần Niệm Niệm được hai nữ sinh đỡ trở về phòng học.
"Niệm Niệm tỷ, chúng tôi lấy giúp tỷ lấy nước, tỷ ngồi nghỉ ngơi một lúc đi." Hai nữ sinh nói xong, cầm ly đi ra khỏi phòng học.
"Ai..." Trần Niệm Niệm nặng nề mà thở dài một hơi, trái tim nhỏ của cô ta, đến bây giờ vẫn còn đập mạnh, cô ta tự trách bản thân mình thật ngu ngốc, như thế nào mà ngốc như vậy, để Thanh Tùng đến gần cũng không biết.
Hiện tại, cô ta đã rất mất mặt rồi!
Nghĩ như vậy, cô ta bực bội nắm chặt tóc, chỗ tóc bị Thanh Tùng nắm da đầu vẫn hơi đau.
"Tôi còn đang nghĩ cô đã đi đâu, hóa ra là trốn ở nơi này." Mã Cách mang giày cao gót năm phân, cười nhạt đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Niệm Niệm, trong mắt hiện rõ ý châm biếm.
Mà phía sau cô Đỗ Giản Nhiên vẫn đi theo.
Trần Niệm Niệm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Mã Cách, không khỏi phiền muộn liền nói: "Cô tới làm gì?!"
Nếu không phải do cô ta xúi giục, cô cũng sẽ không mất mặt như vậy, nói không chừng cũng sẽ không gây sự với Ánh Hân, cũng sẽ không bị Thanh Tùng nghe được, bị Thanh Tùng sỉ nhục!
"Tôi tới làm gì?" khóe miệng Mã Cách cong lên càng lớn, cô ta liền trực tiếp đến trước mặt Trần Niệm Niệm ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ta nói: "Đương nhiên là nhắc nhở cô vẫn chưa hoàn thành xong chuyện rồi. Cô quên, tôi đã nói với cô, lớp chúng tôi làm báo tường là mời Tố Viện đến vẽ rồi hả? Bị Thanh Tùng ở trước bao người túm tóc, loại cảm giác này thật khó chịu? Mà tạo ra toàn bộ chuyện này là ai? Là Nguyễn Ánh Hân! Cô có thể đem danh hiệu lớp hoạt động nghệ thuật xuất sắc, chắp tay đưa cho bọn Nguyễn Ánh Hân sao?"
Đỗ Giản Nhiên kéo áo Mã Cách nói: "Thôi đi, sợ là cô ta đã bị Thanh Tùng thiếu gia làm cho sợ tới mức đi cũng không biết đường rồi, cô không thấy cô ta được người khác đỡ sao? Nói với cô ta như vậy cũng vô ích, cô ta sợ rồi."
Trần Niệm Niệm đập tay lên bàn, một giây sau cô ta đã đứng lên: "Ai nói tôi sợ rồi hả?! Tôi mà sợ Nguyễn Ánh Hân sao? Cô ta cùng Giang Nam, một người tôi cũng sẽ không bỏ qua!"
"Anh không có bệnh thần kinh." Thanh Tùng tâm tình thật tốt, bởi vì buông lỏng chuyện sắp phải thi đấu với trường cao đẳng kia mà tâm tình mệt nhọc cũng bị cuốn trôi rồi.
Rất nhanh, hai người đi tới phòng thay đồ, phòng thay đồ lớn lớn nhỏ nhỏ, Ánh Hân còn nhớ rõ cảnh tượng lần trước cùng Thanh Tùng vào cùng phòng thay đồ.
Quả thực là... Chuyện cũ không chịu quên!
"Vào đi, cho em ba phút." Thanh Tùng nói xong, ngồi ở ghế dài bên ngoài, trên ghế dài vẫn còn để lại đồng phục bóng rổ, chiếc áo số sáu, không biết của ai.
Cũng đã đến nơi này, nếu không đi vào liền có vẻ làm kiêu. Bất quá dù sao đến lúc đó cũng cần phải mặc, chi bằng hiện tại thử trước một lần
Nghĩ như vậy, Ánh Hân trong lòng thả lỏng một chút, đem bánh mì cùng sữa ném cho Thanh Tùng, mang theo túi lớn vào phòng thay quần áo của anh.
Bố trí nơi này với lần trước giống nhau như đúc, Ánh Hân đem túi lớn để ở trên ghế. Mở túi ra, bộ váy trắng lập tức hiện ra ngay trước mắt.
Toàn bộ váy tựa như một đóa hoa sen trắng, vừa vặn bao bọc ở nửa người trên.Váy cao trên đầu gối năm phân, lưng đính một bông hoa tinh xảo, có một đường nối với đai lụa hoa rộng quanh ở phía sau lưng, tạo thành một cái nơ khổng lồ. Băng nơ bướm dài theo váy khoảng chừng hai mươi phân, mặc váy vào, toàn bộ cơ thể tỏ ra linh động hoạt bát.
Cô cũng không biết chuyện còn cần lễ phục dạ hội, mà lễ phục dạ hội này là Viên Thanh Thanh sáng sớm chuẩn bị cho cô. Nhìn chính mình trong gương, Ánh Hân hốc mắt không khỏi đã ươn ướt.
"Nguyễn Ánh Hân, em ở bên trong tắm luôn sao?" Ngoài cửa truyền đến tiếng Thanh Tùng trêu chọc.
Cô đứng ngây ngốc ở bên trong thời gian có chút lâu, cô bây giờ mới hồi phục tinh thần lại, đi tới cửa, nhẹ nhàng mà xoay tay cầm cửa.
"Cạch" một tiếng, cửa mở.
Thanh Tùng ngậm ống hút nhìn qua, ánh mắt anh nháy một cái, tiện đà đứng dậy, đi nhanh đi đến trước mặt cô, kéo cánh tay của cô, mạnh mẽ đem cô xoay một vòng.
Bị Thanh Tùng nhìn chằm chằm như vậy thật đúng là toàn thân đều đã cứng ngắc, Ánh Hân ra vẻ thoải mái, khóe miệng cong lên cười hỏi: "Như thế nào? Nhìn cũng không tệ phải không?"
Thanh Tùng lắc đầu: "Ba phút, đem đồng phục mặc trở lại. Hơn nữa, lát nữa bảy giờ cũng không cần mặc nó vào."
Ánh Hân sửng sốt, nghĩ thầm rằng, khó coi đến như vậy sao? Nhìn một phút đồng hồ cũng không muốn nhìn? Đúng là chính cô cũng cảm thấy được bản thân mình rất tốt mà, váy này thiết kế thật sự rất đẹp, so với trận đấu lần trước cô vẫn thích nó hơn. Bất quá, nghe mẹ nói, lễ phục dạ hội lần này cũng là do cửa hàng "thỏ con đáng yêu" gì đó làm.
"Khó coi như vậy sao?" Ánh Hân nhịn không được nhíu mi, có chút không dám chắc hỏi lại một câu: "Thật là khó coi lắm sao?"
"Không có." Thanh Tùng hạ mi mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, nói từng chữ từng câu: "Không phải khó coi, mà là... Quá đẹp."
"..."
Gì?!
Thứ lỗi phản xạ có vẻ chậm của cô, nhưng là, lời này là có tứ gì đây? Nếu đẹp, vì cái gì muốn để cho cô lập tức thay ra? Cô quả thực không hiểu rồi.
Không chờ cô đem nghi ngờ hỏi ra miệng, Thanh Tùng chính mình nói: "Quá đẹp nên anh sợ lại có người cướp đoạt em. Một Trấn Minh đã quá đủ rồi, anh thực không muốn có thêm nhiều tình địch. Cho nên, em mặc đồng phục là tốt rồi, vĩnh viễn cũng không được mặc bộ y phục xinh đẹp kia."
Thật đúng là! Bá đạo!
Ánh Hân nhịn không được khóe miệng cong lên: "Hồ Lê Thanh Tùng, lời này của anh cũng quá ích kỷ rồi. Em muốn mặc nó, cũng khiến cho anh có cảm giác bất an như vậy sao. Vậy để cho anh không cảm thấy bất an thì em sẽ không lấy anh nữa. "
"Chẳng lẽ em không muốn lấy anh sao?" Thanh Tùng nheo mắt lại, đôi mắt phát ra tia nguy hiểm, thật khiến cho người ta không thể nào không kiêng kị anh. Cảm giác áp bức này là bẩm sinh.
"Không" Ánh Hân cực nhẹ nhàng trả lời một câu.Một giây sau, cô chỉ cảm thấy phía sau lưng mình đã là tường, cánh tay Thanh Tùng liền đặt trên vai cô, cánh tay kia nhẹ nhàng chống đỡ tường.
Đây là... Cái gọi là vây vào tường sao?
Trong phim thần tượng nữ chính bị nam sinh chống tay vây hãm lại ép sát vào tường, đều có một bộ dạng thẹn thùng, nhưng vì cái gì cô lại cảm thấy sợ hãi?
Vẫn là nói, phim thần tượng căn bản chính là diễn bừa?
"Nguyễn Ánh Hân, vài ngày không chỉnh em, lá gan càng ngày càng lớn rồi?"
"Hử" tiếng phát ra qua kẽ răng anh, khiến người nghe sởn gai ốc.
"Em..." Ánh Hân sợ hãi rụt rè nuốt nước miếng một cái, rõ ràng âm thanh nước miếng truyền vào màng tai, khiến cho cô bỗng nhiên cảm giác xấu hổ.
Thanh Tùng khóe miệng nhếch lên, ghé sát vào mặt cô. Ánh Hân chỉ cảm thấy lông mi anh đụng tới trán của cô, có một loại ngứa kỳ lạ in nhuộm toàn thân.
"Hỏi lại em một lần nữa, em có phải hay không không muốn lấy anh?" Thanh Tùng thật sự nói.
Có phải hay không ngoài anh ra thì không gả cho bất kì ai khác? Ánh Hân chìm vào suy nghĩ.
Có một câu cô cảm thấy nói rất hay: Trên đời này bất cứ người nào rời đi, thì Trái Đất vẫn quay, ngày hôm sau Mặt Trời vẫn lặng lẽ nhô lên như thường lệ.
Nếu không thể gả cho Thanh Tùng, cô cũng sẽ không cưỡng cầu. Cho nên, làm sao nói ra câu nói kia, ngoài anh ra thì không gả cho ai?
"Nói chuyện." trong giọng nói Thanh Tùng có chút vội vàng, anh vội vàng muốn Ánh Hân trả lời vấn đề này, giống như là đứa trẻ vội vả muốn ăn kẹo.
"Không" Ánh Hân chắc chắn trả lời, ánh mắt vô cùng trong suốt, chứng minh tính chân thật của những lời này, cô không phải đùa giỡn, mà là từ nội tâm trả lời.
Bộ mặt biến dạng, bị từng tiếng nói vừa rồi siết chặt. Thanh Tùng ngăn chặn trong lòng không tức giận, dằn lại từng từ hỏi: "Vì cái gì?"
Tuy Thanh Tùng cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng, nhưng cô vẫn có thể nghe ra ngữ khí anh đã hạ thấp nhiệt độ.
Cô nhìn chằm chằm Thanh Tùng kia giống như đêm tối thâm thúy, thành khẩn nói: "Nếu anh về sau chán ghét em, cảm thấy em không thú vị, nghĩ không muốn cưới em, chối bỏ hiện thực, em không có lựa chọn nào khác. Anh là Hồ đại thiếu gia, mà em, cái gì cũng không có, chỉ là một nha đầu được người Hồ gia thu nhận, có tư cách gì, để bắt anh phải cưới em? Cho nên, em không phải không muốn gả cho anh, chỉ là, nếu không phải anh, những người khác em cũng sẽ không gả cho. Lời này của em, anh hiểu chưa? Thanh Tùng?"Anh như ngừng thở, vẫn không nhúc nhích, nhìn Ánh Hân, trong lúc này chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Có một loại cảm xúc không thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt nổi lên trong lòng. Hai tay của anh không thể khống chế đặt lên vai cô, lông mi giống như cánh chim khẽ run: "Sẽ không có chuyện đó, Ánh Hân, anh sẽ không, vĩnh viễn sẽ không chán ghét em. Anh thề!"
Ánh Hân hốc mắt dần dần đỏ, cô kiễng chân lên, lưu lại trên chóp mũi Thanh Tùng một nụ hôn.
"Em tin anh, sẽ không."
Thanh Tùng đáy mắt dần hiện lên ý cười, hai cái bóng chồng chéo cùng một chỗ, to như vậy trong câu lạc bộ bóng rổ, nhưng là xuất hiện hương vị hoa hồng.
Đó là... hương vị ngọt ngào.
Trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, tối như mực, bầu trời đến một ngôi sao cũng không có. Trời cuối mùa thu ban đêm nhiệt độ lại càng giảm.
Vừa đi ra câu lạc bộ bóng rổ, Thanh Tùng không chút do dự liền đem áo khoác của mình cởi ra, động tác có chút thô lỗ che ở trên vai cô, tay gắt gao ôm lấy vai cô đi về phía trước.
Lúc này còn cách nửa giờ mới tới bảy giờ, đèn bên câu lạc bộ văn nghệ sáng trưng, các thành viên chính của Anime-club cùng câu lạc bộ Hip-hop đang đang tiến hành luyện tập lần cuối.
Ánh Hân không cam lòng lại hỏi một câu: "Em thật sự chỉ có thể mặc đồng phục sao?"
"Không sai." Thanh Tùng dùng ngữ khí không hề thương lượng nói.
Người con gái của anh, không để cho người khác nhìn đến! Anh không ngốc, chính mình đi gọi tình địch!
"Đúng là, tất cả mọi người đều mặc lễ phục dạ hội. Không biết, còn tưởng rằng em là quên mặc, hoặc là, sẽ có khả năng có người cảm thấy rằng em không có nổi lễ phục mà mặc, làm mất mặt Hồ gia!" Cô chiến đấu lần cuối.
Không phải cô thích hư vinh, mà là, tất cả mọi người mặc lễ phục dạ hội, cô một mình đi mặc đồng phục, quả thực bẽ mặt không thể hình dung ra!
Hơn nữa, cô cũng làm mất mặt mình là xong, còn mặt mũi của Hồ gia. Viên Thanh Thanh cũng hy vọng cô có thể thay mặt Hồ gia giành lấy vinh quang này!
"Anh nói không được là không được."Thanh Tùng thái độ kiên định, khom lưng lấy túi lớn chứa lễ phục dạ hội trong tay cô: "Đừng suy nghĩ nữa, em vẫn nợ anh một ân tình, đây là ân tình em phải trả."
Chết tiệt! Nếu không nói, cô cũng đã quên chuyện này!
Trở về lớp, mọi người còn đang xem "chuyến du lịch kinh hoàng", cô đẩy cửa, toàn lớp đều hét rầm lên, khiến bọn họ thiếu chút nữa bị hoảng sợ.
"Ánh Hân mau tới đây!" Momo kêu cô ngồi trở lại vị trí, cực kì lắm chuyện hỏi: "Cậu vừa mới đi đâu vậy? Như thế nào hơn nửa ngày cũng không gặp? Tớ còn tưởng rằng cậu không tham gia hoạt động bữa tiệc tối hôm nay, trực tiếp trở về rồi!"
Ánh Hân xấu hổ nhéo nhéo lỗ tai, nở nụ cười nói: "Đưa đồ ăn cho Thanh Tùng, anh ấy cùng huấn luyện viên Lý Nam thảo luận về trận đấu với trường cao đẳng, cơm tối cũng chưa ăn, nên tớ qua đó đưa."
"Kia... Cậu ăn cơm tối chưa? Tớ với Giang Nam bây giờ đi ăn, cậu nói mình không đói bụng, cậu hẳn là không ăn để giành cho anh ấy, chính mình còn không đi ăn đi?" Momo có chút lo lắng nhìn cô hỏi.
Cô quên cả chuyện mình chưa ăn gì.
Đúng là hiện tại đi ăn cũng không còn kịp rồi, đợi lát nữa tiệc sẽ có đồ ăn.
Nghĩ như vậy, Ánh Hân vỗ vai Momo, cười hì hì nói: "Tớ cũng không ngốc, mua cho anh ấy ăn, đương nhiên cũng mua cho chính mình ăn chứ. Cái này là phim khủng bố sao? Tớ vừa bước vào, toàn lớp đều kêu lên."
Momo trợn trừng mắt nói: "Kia còn không phải bởi vì cậu tới sớm tới muộn không tới, lại cứ vào thời điểm mấu chốt nhất đi vào? Tất cả mọi người tưởng rằng quỷ đến. Nhưng mà, cậu vừa rồi nói huấn luyện viên Lý Nam... Tớ thấy cô ấy vẫn cực kỳ trẻ tuổi, đừng bảo là mượn cớ thảo luận trận đấu, lừa đem Thanh Tùng thiếu gia đi! Phải biết rằng, loại nữ nhân hai, ba mươi tuổi này cần tình yêu nhất!"
Ánh Hân bất đắc dĩ thở dài, thậm chí còn không quan tâm lời Momo nói. Lý Nam... Hồ Lê Thanh Tùng... Đây cũng là suy nghĩ quá thôi?
Trong phòng học đèn bị tắt đột nhiên phát sáng lên, toàn lớp lại bộc phát ra trận thét chói tai.
Chủ nhiệm lớp trông hung dữ bất thường dưới ánh đèn huỳnh quang.
"Xem phim kịnh dị sao? Các em tốt xấu gì cũng học chính trị, học chủ nghĩa duy vật, sao lại đi xem cái gì chủ nghĩa duy tâm phim kinh dị hà? Về sau không nên xem." Chủ nhiệm lớp đi qua liền trực tiếp đem video clip tắt mất.
"Chủ nhiệm lớp cũng thật là, chính mình sợ xem phim ma, lại lại dùng ngữ khí cao ngạo đó giảng đạo lý, thật sự không biết nói gì!" Momo tiến đến bên tai cô nhỏ giọng than thở, nghe được cô chỉ biết cười khổ.
"Thời gian còn có mười lăm phút, tất cả mọi người mau đi thay lễ phục dạ hội đi." Chủ nhiệm lớp hạ cặp kính vàng xuống, tạm dừng một phen mới tiếp tục nói: "Vốn là muốn để cho mọi người về nhà một chuyến, thay đồ xong rồi đến trường, nhưng suy xét đến hôm nay mưa đường trơn, nên để cho mọi người ở lại trường học. Sắp đến phiên chúng ta, nhanh đi đổi lễ phục dạ hội đi."
"Quá tốt rồi! Ánh Hân tớ nói với cậu..., lễ phục dạ hội của tớ siêu cấp xinh đẹp, hoàn toàn có thể tôn lên dáng người hoàn mỹ của tớ!" Momo nói xong, cầm túi lớn muốn đi ra, vội tới xem cô.
Chủ nhiệm lớp chú ý tới bên này, trực tiếp quăng một cái ánh mắt lạnh lùng bay qua tới: "Hai người có nhiều điều muốn nói như vậy, vậy thì cùng bạn học khác thay đồ sau đổi lượt thay đồ đi!"
"A?!" Momo chu miệng lên, đáng thương tội nghiệp nói: "Em sai rồi! Chủ nhiệm!"
"Các bạn học đều đã đi đến nhà vệ sinh rồi, hai người đợi mọi người ra rồi vào!" Chủ nhiệm lớp dùng ngữ khí không để thương lượng nói.
Mọi người lập tức bận rộn, Mạnh Tiểu Nam đi tới trước mặt các cô, vui sướng nói: "Ai bảo các cậu nhiều chuyện chi?"
"Cút!" Momo hung hăng trợn trừng mắt, Ánh Hân lo lắng cô lại bị phạt ở lại.
Trong phòng học rất nhanh trở nên vắng vẻ trống không, chỉ còn lại có hai người các cô. Momo than thở, hối hận vừa rồi vì cái gì nói nhiều như vậy.
"Ánh Hân yêu dấu, tớ rất xin lỗi cậu, hại cậu vô tội mà lại bị la." Momo lau nước mắt không tồn tại, giả mù sa mưa nói.
Ánh Hân khóe miệng cong lên: "Không sao, tớ không ngại."
Kỳ thật cô nghĩ muốn nói đúng lắm, cô không những không ngại, vẫn còn cám ơn cậu ấy chứ! Dù sao cô cũng không có lễ phục để thay, còn không bằng thừa dịp tất cả mọi người đi hội quán nghệ thuật, cô lén lút đứng cuối hàng, như vậy đều không bị mọi người chú ý, để cho mọi người không phát hiện cô không thay đổi y phục.
Sau khi các bạn học đã thay đổi quần áo, không tập hợp lại, mà trực tiếp đi hội quán nghệ thuật. Cho nên trong lòng Momo càng thêm lo lắng, nôn nóng kéo cô đến phòng thay đồ.
Ước chừng vài phút, phòng kế liền vang lên âm thanh mở cửa, Momo căn bản không phát hiện thời điểm cô đi vào, trong tay căn bản không lấy lễ phục.
Sau khi thần tốc thay đồ, Momo gõ cửa thúc giục cô nói: "Ánh Hân, sao rồi? Cũng bảy giờ rồi!"
"Cái gì..." Ánh Hân do dự nói: "Bộ y phục này có chút khó bận, cậu đi trước đi, tớ phải làm theo trình tự rườm rà, muốn xong thật lâu đó!"
Momo trầm mặc một giây, cực kỳ nghĩa khí nói: "Không được! Tớ muốn chờ cậu, tớ là cái loại vì một buổi dạ hội liền vứt bỏ bằng hữu sao? Không phải!"
Ánh Hân nghe nói như thế, bứt tường trong cô tan vỡ rồi. Nha đầu kia, khi nào thì trở nên nghĩa khí như thế? Thời khắc mấu chốt không cần nghĩa khí như vậy?
Cô quả thực là khóc không ra nước mắt!
Trong lúc cô đang xúc dộng, Momo lại bổ sung một câu: "Bất quá, cậu đã thành tâm thành ý muốn tớ đi trước, tớ đây đành đi trước! Một hồi tới tìm tớ!"
Tiếng nói vừa ngừng, mặt đất vang lên tiếng bước chân rời đi, tiếng bước chân càng lúc càng xa, Ánh Hân lúc này mới nặng nề mà thở ra một hơi: "Cuối cùng cũng đi!"
Trong túi tiền di động phát sáng lên, không tồi, buồng vệ sinh tương đối sáng, nếu không cô thật không phát giác có điện thoại đến.
Màn hình biểu hiện, là điện thoại của Thanh Tùng.
"Alo?!" Ánh Hân trong giọng nói nhịn không được dẫn theo chút ảo não.
Bên kia âm thanh có chút ồn ào, nghe nói như thế, Thanh Tùng nhịn không được nhíu mày: "Em làm sao vậy? Đang ở nơi nào?"
"Còn có thể ở đâu? Trốn ở phòng thay đồ!" Ánh Hân khó chịu ngột ngạt nói xong, mở cửa, bước nhanh đi ra khỏi phòng."Đang giận sao?" Thanh Tùng nhíu mày: "Anh chờ em ở cửa phòng học, nhanh lên nha."
Nghe nói như thế, Ánh Hân ngẩn người, tắt điện thoại di động, bước nhanh hướng phòng học đi đến.
Còn chưa đi đến phòng học, liền nhìn đến điểm sáng giống như đom đóm chớp lóe chớp lóe, trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc.
Ánh Hân vài bước đi qua, dứt khoát đoạt lấy điếu thuốc trong tay Thanh Tùng: "Nói với anh nhiều lần như vậy, không được hút thuốc, không được hút thuốc, anh như thế nào không nghe a?!"
Thanh Tùng vô tội nhún nhún vai, dáng bộ giống động vật nhỏ đáng thương tội nghiệp nói: "Anh không có hút thuốc, em xem trong tay em là cái gì."
Ánh Hân theo bản năng cúi đầu xem.
Ôi chao, ai, ôi! Thật đúng là không phải thuốc lá, là xì gà! Cô đã nói như thế nào lại nhiều khói thuốc như vậy?!
Ánh Hân hít một hơi sâu, hung hăng hướng Thanh Tùng trừng mắt, trầm giọng nói: "Anh thất đáng đánh đòn! Thuốc lá cùng xì gà, có cái gì khác nhau sao?"
Tiếng nói vừa ngừng, cô đem điếu thuốc trong tay, a... Không, phải nói là xì gà, trực tiếp từ trên lầu ném tiếp xuống, chớp lóe chớp lóe điểm sáng rất nhanh tiêu mất không thấy.
"Ehh!"Thanh Tùng hơi tiếc nuối bước lên phía trước nhìn: "Kia đúng là Behike!"
"Cái gì Baker với không Baker gì." Ánh Hân trợn trừng mắt: "Xì gà và thuốc lá có hại cho phổi, làm thế nào để cho anh hiểu đây, rất nhiều lần nói với anh vẫn không nghe? Hoàng Phúc đã cai thuốc rồi, còn anh thì sao?"
Thanh Tùng nhếch nhếch khóe môi, trêu tức nói: "Em thực sự tin tưởng cậu ta cai thuốc rồi hả? Em hiện tại đi nghe một chút, trên người cậu ấy cũng có hương vị của Behike."
Ánh Hân hồ nghi nhíu mi, nhịn không được dò hỏi: "Behike tới cùng là thứ gì?"
"Tên một loại xì gà tên mà thôi, giá bán mười tám ngàn tám trăm sáu mươi đôla một hộp (18.860 $)." Thanh Tùng nói xong, thở dài nhìn cô nói: "Nguyễn Ánh Hân, thời điểm em ném nó thật đúng là tuyệt không nương tay, một hộp trên bốn mươi triệu, em vừa rồi ném một xấp tiền!"
Ánh Hân hung hăng nuốt nước miếng một cái, cô ít đọc sách, có thể hay không không dọa cô? Xì gà cũng không phải hoàng kim, làm gì có xì gà đắt tiền như thế chứ?
Cô chỉ cảm thấy máu toàn thân đều kêu gào: Đi nhặt nó về, nhặt về!
"Thôi! Vợ của anh có tư cách tiêu xài. Đi thôi, chúng ta đi thể hội quán nghệ thuật." Thanh Tùng hào phóng không ngại mới vừa rồi Behike bị ném xuống, đưa tay kéo cô hướng cửa thang lầu đi đến.
"Đừng đi, em không muốn đi!" Ánh Hân dừng bước, cực kì không tình nguyện nhìn Thanh Tùng.Từ từ! Cô nhìn thấy gì?!
Lúc này cô mới phát giác Thanh Tùng mặc toàn thân một bộ đồ màu đen cổ điển! Cà vạt màu xanh đậm nổi bật lên, khí chất anh tỏa ra thật bức người
Cái gia tên hỏa kia, thật sự là bất luận mặc cái gì đều hài hòa như vậy, quả thực là trời sinh móc treo quần áo.
"Vì cái gì không đi?" Thanh Tùng nghi hoặc nhìn cô hỏi.
"Anh nói xem là vì cái gì?!" Ánh Hân cơ hồ muốn điên lên: "Anh không cho em thay lễ phục dạ hội, nhưng chính mình lại thay đổi tây trang!"
Thanh Tùng ánh mắt vô tội, tay trải ra rất nghiêm túc và nói: "Anh chưa nói anh không đổi sao?"
Cô thực sự không nói nên lời......!
Kết quả sau cùng là, cô bị Thanh Tùng mạnh mẽ lôi kéo đi hội quán nghệ thuật. Bên trong hội quán nghệ thuật người người tấp nập, náo nhiệt như lần trước khai mạc. Không giống lắm, lần trước khán giả đều mặc đồng phục, chỉ có lên người lên biểu diễn mới thay y phục của chính mình hoặc váy. Nhưng bây giờ mỗi người đều đã mặc y phục đẹp, cả đám người đều ngăn nắp loá mắt, chỉ có cô... Toàn trường duy nhất một người mặc đồng phục.
Có lẽ, này cũng là một loại phong cách? Cô chỉ có thể dùng phương thức này an ủi chính mình rồi.
Nhưng tốt là vào thời điểm này tầm mắt mọi người đều chú ý trên sân khấu vĩ đại kia, những người này mặc "Phế phẩm" chế tác ra váy cùng y phục, nhóm "Người mẫu", cũng không có người chú ý tới cô.
Mà Thanh Tùng cũng không phải là người thích bị mọi người nhìn mình, lôi kéo cô đi tới một góc.
"Hồ Lê Thanh Tùng." Ánh Hân kiễng chân lên, nhỏ giọng để sát vào bên tai anh nói: "Chúng ta đi trước đi, anh nói với giáo viên một tiếng, thầy khẳng định cho chúng ta đi."
Tựa hồ là muốn đùa cô, Thanh Tùng nhất quyết cự tuyệt: "Không cần."
"Vì cái gì?!" Ánh Hân nhịn không được dậm chân, nhưng sợ làm cho người khác chú ý, lại không dám dậm chân quá vang, miễn bàn có bao nhiêu xoắn xuýt rồi!
"Không vì cái gì." Thanh Tùng môi gợi lên: "Em không muốn xem lớp mình nhận giải nhất sao?"
Ánh Hân đang muốn nói chuyện, tiếng nhạc vang lên, tiếp theo phê người mẫu vào bàn. Sáu người mẫu xếp thành hai đội, mỗi người trên người đều treo đầy lon!
Nguyên lai cái gọi là dùng phế phẩm làm y phục, liền là như thế này...
Trong lúc Ánh Hân thất thần, Thanh Tùng nhân cơ hội hôn lên gương mặt cô một cái, cô cũng không kịp phản ứng.
Thời điểm phục hồi tinh thần lại, Thanh Tùng đã đắc ý dương dương tự đắc nhếch miệng cười.
"Vô lại!" Ánh Hân ra vẻ sinh khí trợn mắt nhìn anh.
Thanh Tùng vẻ mặt oan uổng mở miệng nói: "Anh muốn vô lại, còn hắn?"
Thanh Tùng nói xong, ánh mắt rơi vào cái mặt sau cột bóng rỗ kia, hiện tại mọi ngọn đèn đều đã tập trung tại trên sân khấu, dưới sân khấu biến thành u ám. Mà mặt sau của cột bóng rỗ kia, vừa lúc lại có một bóng mờ lớn, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là nhìn không tới phía sau có người.
Hơn nữa còn là hai người, hai cái... chồng chéo lên nhau cùng một chỗ!
Ánh Hân kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, tại sao hai người xếp chồng lên nhau?
Cô theo bản năng dò hỏi: "Hai người kia đang làm gì? Như thế nào lại ở đây..."
"Hôn môi." Thanh Tùng không xấu hổ nói thẳng, quay đầu nhìn cô, khóe miệng tà mị cong lên độ cong mộng ảo: "Xem bản thiếu gia trong lòng cùng giống bị mèo cào rồi. Nếu không, em hỗ trợ giải quyết nhu cầu sinh lý của anh?"
Ánh Hân trợn mắt nhìn: "Nếu còn nói lung tung, em sẽ phải đánh anh."
Thanh Tùng ra vẻ sợ hãi, giơ hai tay làm động tác "xin hàn". Vừa đúng lúc này, góc tối kia hai người rốt cục tách ra..
Bởi vì tò mò, Ánh Hân lập tức trợn tròn mắt nhìn, không nghĩ tới, trong đó có đúng một người cô nhận ra!
"Là Lạc thiếu!" Trong lòng cô liền kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, quả thật cũng không có gì kinh ngạc. Lần đầu tiên cô gặp Lạc thiếu, Lạc thiếu lại đi cùng Irene làm chuyện mất mặt.
Hiện giờ gặp anh cùng người khác hôn môi nơi đông người, cô cũng không kinh ngạc gì.
Thanh Tùng nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt tràn ra một tia ghen tuông: "Ah? Còn nhớ hắn?"
"Cái gì!" Ánh Hân trừng mắt nhìn anh, vô duyên vô vớ, cũng không biết ghen cái gì, cô cũng không mắc chứng dễ quên, còn nhớ rõ Lạc thiếu người này cũng cực kỳ bình thường thôi.
Thanh Tùng trái lại không có nhìn cô, giương càng ra vẻ kinh ngạc hô: "Lạc thiếu rất trùng hợp, ở chỗ này cũng có thể gặp cậu."
Âm thanh cũng không quá lớn, nhưng cũng vừa đủ để cho Lạc thiếu nghe thấy.Lập tức, Lạc thiếu liền dời ánh mắt qua, hạ cánh tay đang ôm nữ sinh kia xuống cười nói: "Oh là Thanh Tùng thiếu gia, thật trùng hợp."
Ánh mắt anh ta nhìn Thanh Tùng đầy phức tạp, có kiêng kị đồng thời lại có ánh mắt nói khinh người củ6a xã hội thượng lưu nhưng không rõ ai khinh thường ai.
Thanh Tùng mím môi, khôi phục bộ dạng lạnh lùng, chỉ có trước mặt Ánh Hân, anh mới có thể để lộ ra bộ dạng không bình thường khác của mình.
Vài giây sau, anh tính toán hỏi: "Lạc lão gần đây thân thể thế nào?"
Thấy lời hỏi thăm khách sáo đó, Lạc thiếu lại có cảm giác trong câu nói đầy sự ngạo mạng, giống như là quân vương cổ đại hỏi một thần tử "Cha ngươi có khỏe không"? Một câu hỏi, nhưng cũng đã phân rõ cấp bậc.
Lạc thiếu khẽ cắn môi, cố nặn ra nụ tươi cười: "Rất tốt, vừa bay một vòng thế giới, gần đây ghé Lệ Giang lấy cảnh, ông cũng hay nhắc chủ tịch Hồ, không biết tình hình gần đây ra sao."
Anh ta nói như vậy, ánh mắt dời về phía Ánh Hân đang trầm mặc không nói, nghĩ thầm, Nguyễn Ánh Hân này là khối xương, thực sự rất khó gặm.
Không nói đến Ánh Hân khó gần, đã nói này Thanh Tùng đứng ở một bên, anh cho dù ăn mật gấu, cũng không dám công khai làm càng.
"Cha tôi cũng rất tốt, đã làm Lạc lão nhọc tâm." Thanh Tùng lông mày nhíu lại, chuyển đổi đề tài: "Tuy nhiên Lạc thiếu phong lưu nổi danh ai cũng biết, nhưng tại trường học công khai hôn môi cũng không tốt lắm đâu?"
Người nào đó giống như quên chính mình cũng thường xuyên làm càn như vậy.
Lạc thiếu vẫn không nói chuyện, nữ sinh mặc lễ phục dạ màu đen kia bước lên phía trước anh một bước nói: "Chuyện này không liên quan đến Lạc thiếu, là tôi tự nguyện!"
"À?" Thanh Tùng nheo mắt, khóe mắt mang theo ý cười, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, ý cười kia, vẫn chưa chạm đáy mắt, mà đáy mắt anh, còn một mảnh hàm ý.
Nữ sinh không thể khống chế sợ run cả người, nhanh chóng im lặng, không dám nói thêm nữa một chữ.
Dù sao đối phương là Hồ Lê Thanh Tùng cô nhất thời kích động, mà lại quên người kia là Hồ Lê Thanh Tùng, Hồ đại thiếu gia!
"Hồ thiếu gia tựa hồ quản cũng quá nhiều chuyện rồi." Lạc thiếu châm chước câu chữ: "Nhưng là cậu nói rất đúng, là không nên, tôi sẽ chú ý. Cô, vẫn lại là đi tìm bạn học nói chuyện đi."
Nữ sinh trên mặt tuy không tình nguyện, nhưng một bên sợ đắc tội Thanh Tùng, một bên lại là Lạc thiếu bảo cô đi, cũng chỉ biết cắn môi, cực kì không tình nguyện bước đi.
"A." Lạc thiếu đi lên phía trước vài bước, kinh ngạc nhìn cô dò hỏi: "Ánh Hân, cô như thế nào không thay lễ phục? Là người Hàn gia..."
"Là tôi không cho cô ấy thay." Thanh Tùng trực tiếp cắt ngang lời Lạc thiếu chưa nói hết, tay ôm vai Ánh Hân, mượn việc này biểu thị công khai quyền sở hữu: "Dáng vẻ cô ấy mặc lễ phục, không nghĩ muốn để cho quá nhiều người bụng dạ khó lường nhìn đến."Lạc thiếu thất thần, lập tức xấu hổ cười cười: "Hồ thiếu gia quả nhiên là... Có tâm rồi. Tôi đi sân khấu bên kia nhìn xem đèn sân khấu có ổn không, không tiếp tục làm phiền."
Lại là khách khí một phen, cuối cùng Lạc thiếu cũng rời đi.
Thanh Tùng nhìn bóng lưng anh ta ẩn vào trong đám người, theo chóp mũi phát ra tiếng hừ lạnh: "Nếu không nể mặc Lạc lão, hắn còn có thể chó đội lớp người ở trước mặt anh sao?"
Vừa rồi một phen đối thoại, Ánh Hân chỉ cảm thấy ngực đều ngưng thở, bọn họ - những người này nói chuyện, thật sự là quá bứt người, trực tiếp đánh một trận thật tốt?
Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng đồng thời cô cũng rõ, nếu hai người kia thực sự đánh một trận, cũng không phải là chuyện thiếu niên bình thường đánh một trận, lập tức đề cập đến giới kinh doanh, Giới Giải Trí cùng...
Này cũng khó trách Lạc thiếu còn có thể tự tin đứng trước mặt Thanh Tùng, một chút không nóng không lạnh mà nói chuyện. Hắn đây là liệu định Thanh Tùng bận tâm sau lưng hắn có đủ loại ích lợi, nhưng Lạc thiếu không nghĩ tới, Hồ Lê Thanh Tùng người này cái gì đều có thể làm ra được.
"Được rồi được rồi, có cái gì mà tức giận?" Ánh Hân khuyên giải an ủi vỗ vỗ bờ vai của anh, nhân cơ hội nói: "Ở đây thật nhàm chán, không bằng... Chúng ta nên đi thôi?"
Cô đúng là một phút đồng hồ cũng không nghĩ muốn nán lại trong này quá lâu.
"Lớp chiến thắng còn chưa có tuyên bố, chờ một chút." Thanh Tùng nói xong, đem áo khoác cởi tiếp xuống phóng tới trong tay cô nói: "Anh đi phòng vệ sinh, em ở chỗ này không được chạy loạn, anh trở về nếu tìm không thấy em..."
Ánh Hân nhếch nhếch khóe môi, biết trước tiên đi là không thể thực hiện được, đành phụ giúp anh: " Được được, em sẽ không chạy loạn, anh mau đi đi."
Thanh Tùng này mới đi tới, Ánh Hân hướng góc sáng thối lui, miễn không dẫn tới phiền toái là được.
Phía trên sân khấu lại thay đổi một lượng lớn người mẫu, những người mẫu váy mặc trên người tất cả đều làm duy nhất từ bịch xốp, khoan hãy nói, rất đẹp mắt!
"Kia không phải Nguyễn Ánh Hân sao?" Có người nói như vậy một tiếng, cô vội vàng quay mặt đi, tránh cho người khác nhìn thấy.
"Thật đúng là." Thanh âm Trần Niệm Niệm vang lên, lập tức ả ta liền đi về phía này.
Thật sự không nghĩ muốn gặp người nào liền có thể gặp người đó, Trần Niệm Niệm từ khi sau hoạt động, cả người lại càng bùng nổ tức giận, cô một chút cũng không nghĩ muốn vào lúc này nhìn thấy Trần Niệm Niệm.
Nhưng mà sự thực chứng minh, là họa vẫn tránh không khỏi!"Nguyễn Ánh Hân, cô như thế nào lại vẫn mặc đồng phục?" Trần Niệm Niệm cười khanh khách đi lên phía trước, trêu chọc nói: "Nên không phải là... Lại có người chán ghét cô đem lễ phục của cô cắt rồi hả? Có nhiều người như vậy chán ghét cô, cô có nghĩ rằng đây không phải là lỗi của riêng cô không?"
Trần Niệm Niệm cư nhiên vẫn còn ghi hận vào sự tình lần trước, Ánh Hân tức, lại vẫn cực kỳ lịch sự trả lời: "Không phải, là có nguyên nhân khác. Như thế nào? Các người không lên sân khấu xem trình diễn, thích xem tôi mặc đồng phục ak?"
Sau đó, Trần Niệm Niệm trực tiếp coi như không có, bắt lấy phía trước cô mà nói truy vấn nói: "Nguyên nhân khác... Là nguyên nhân gì? Nếu không bị người khác cắt lễ phục mà nói, cô vì cái gì không thay?"
Ánh Hân cắn chặt răng, để cho đầu não chính mình được thanh tỉnh.
Trần Niệm Niệm cùng hai nữ sinh sau lưng cô ta, nếu cùng mình động thủ, tuyệt đối không phải đối thủ. Nhưng, thân phận hiện tại của cô, đại diện cho Hồ gia. Cô cũng không hy vọng ngày mai tin tức đầu đề là: Vị hôn thê của người thừa kế tập đoàn Hồ thị cùng người khác đánh nhau.
Sau khi tỉnh táo lại, Ánh Hân rõ ràng không để ý các cô. Tầm mắt vượt qua đầu vai các cô, nhìn tiếp theo các người mẫu lục đục lên sân khấu
Cảm giác được chính mình bị coi như không có, Trần Niệm Niệm trong lòng lửa giận càng tăng lên, vài bước tiến lên, gây sự nói: "Cô như thế nào không nói? Là bị tôi nói trúng rồi à? Tôi hi vọng, cô về sau tốt nhất cẩn thận một chút! Cùng nha đầu Giang Nam kia lui tới, ít xuất hiện tại công cộng, ít tự cao lại!"
Những thứ này lại cáo buộc ở trên đầu cô, cô thật đúng là cảm thấy vô tội, nhưng lúc này cái gì cũng không có thể nói. Trầm mặt, im lặng là câu trả lời mạnh mẽ nhất đối với kẻ thù!
"Niệm Niệm tỷ..." Phía sau một nữ sinh lôi kéo cánh tay Trần Niệm Niệm, thấp giọng nói: "Trong tay cô ấy cầm giống như là áo khoác của Thanh Tùng thiếu gia, lúc anh thay y phục tôi đã thấy qua, tôi hiện tại có thể khẳng định là của Thanh Tùng thiếu gia. Sợ lát nữa Thanh Tùng thiếu gia tới rồi, chúng ta vẫn lại là đi thôi."
Nữ sinh trên mặt tràn ngập sợ hãi, một cô gái khác cũng gật đầu: "Đúng vậy Niệm Niệm tỷ, chuyện của tỷ cùng Hoàng Phúc thiếu gia, cũng không liên quan Ánh Hân, kẻ thù của chúng ta là Giang Nam. Đi nhanh đi, chẳng thế thì tôi sợ..."
"Sợ cái gì?!" Trần Niệm Niệm khinh thường bỏ nữ sinh lôi kéo cánh tay cô ta ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có cái gì phải sợ? Tôi bất quá là ở đây dạy cô làm phải làm người như thế nào, như thế nào mới có thể để cho chính mình không trở thành cái gai cho mọi người chỉ trích! Cô ta nên cảm tạ tôi!"
Ánh Hân đem những lời này đặt ngoài tai, trong lòng vẫn cực kỳ phẫn nộ, nếu là Manh Tiểu Nam, không chừng hiện tại đã xông lên nắm chặt cổ Trần Niệm Niệm rồi. Đúng là làm như vậy chỉ biết mang đến không biết bao nhiêu hậu quả, cô tuyệt đối phải nhịn xuống, không thể cùng Trần Niệm Niệm chấp nhặt.
Chính là nói, chó cắn ta, ta không thể cắn lại chó.
"A - -" Trần Niệm Niệm ở phía sau đột nhiên kêu lên.
Một bàn tay, thẳng tay túm tóc của cô, chủ nhân của cái tay kia...
"Thanh Tùng thiếu gia!"
"Thanh Tùng thiếu gia!" Hai cô gái hét lên cùng một lúc, Ngay sau đó vội vàng lui về phía sau vài bước, toàn thân run run nhìn về phía sắc mặt như băng của anh.
Ánh mắt Thanh Tùng đầy sát khí nhìn chằm chằm vẻ mặt thống khổ Trần Niệm Niệm, khóe môi gợi lên một nụ cười yếu ớt: "Tôi còn thật không biết vị hôn thê của tôi còn cần người khác tới dạy như thế nào để làm người."
"Thanh... Thanh Tùng thiếu gia!" Trần Niệm Niệm không dám tin mở to hai mắt nhìn, cô giờ phút này chỉ cảm thấy đại não muốn hôn mê, không nghĩ tới, Hồ Lê Thanh Tùng thật đúng là xuất hiện rồi!
Hai nữ sinh khuyên bảo cô đi, cô cũng nghĩ Thanh Tùng sẽ xuất hiện, đúng là lúc ấy tức giận che mờ lý trí, may là cô ta chưa động thủ với Ánh Hân, nếu không là cô ta tự tìm đường chết!
Huống chi, cô ta nghĩ tới, tính khí Thanh Tùng như thế nào, thật hung tàn và đáng sợ, nhưng cũng sẽ không đối một người nữ sinh động thủ.
Nhưng cô ta lại đột nhiên nhớ tới, lúc ấy, Thanh Tùng trực tiếp đưa cô ta ra ngoài sân thượng. Mà hiện tại, một phen liền nắm tóc của cô ta như vậy tính cái gì? Cô ta cư nhiên, lại quên sự kiện thống khổ như vậy!
Cũng là thời điểm Hoàng Phúc thay cô xoay sở, cô mới ngược lại thích cậu.
"Hồ gia trên dưới cũng không ai dám nói với cô ấy như vậy, Trần Niệm Niệm cô là cái thứ gì?" Lúc Thanh Tùng nói lời này, vẫn nụ cười đó, nhưng nụ cười lại quỷ dị giống như một ác ma nổi danh !
"Tôi... Tôi sai rồi..." Trần Niệm Niệm trong lòng sợ hãi muốn chết, nước mắt trong hốc mắt rơi ra. So với da đầu bị đau đớn, Thanh Tùng ác ma này tươi cười càng có có lực sát thương hơn.
Cô ta cơ hồ quỳ xuống van xin Thanh Tùng.
Náo loạn như vậy, dù nơi này chỉ là góc tường, nhưng vẫn khiến mọi người chú ý tới tình hình bên này. Trong chốc lát đám người trở nên xôn xao, gần như mọi người đều chú ý tập trung ở đây.
"Sai rồi? Lúc nói sao không nghĩ xem chính mình nói những lời này sẽ có hậu quả như thế nào?" Thanh Tùng không buông tay, cứ như vậy túm tóc cô ta, gần như muốn đem da đầu cô ta lột ra.
Ánh Hân lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cô vừa rồi vẫn chú ý tới sân khấu, cố tình không để mình chú ý tới những lời nói đó của Trần Niệm Niệm, nhưng đột nhiên âm thanh Thanh Tùng vang lên, cô lúc này mới rời mắt khỏi sân khấu. Lại thấy Trần Niệm Niệm quỳ trên mặt đất, mà anh trên cao nhìn xuống đang túm tóc của cô ta.
Bất quá... Cho dù là như vậy, tư thế Thanh Tùng vẫn oai hùng hiên ngang như cũ là... Từ từ, cô tự dưng lại loạn lên không biết làm gì?!
Không đợi cô đi lên, Mạnh Tiểu Nam từ chỗ sân khấu bên kia chạy nhanh tới, cùng đi còn có Hoàng Phúc. Nhỏ thần tốc đã chạy tới, há mồm hỏi: "Ánh Hân, xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Xảy ra chuyện gì rồi hả? Kỳ thật cô cũng không rõ lắm, cô chỉ biết là, Trần Niệm Niệm đã nói gì đó khiến cho người ta tức giận, còn về sau... Khi cô lấy lại tinh thần cứ như vậy rồi.
Cô đem những gì mình biết nói cho Mạnh Tiểu Nam, Mạnh Tiểu Nam chậc chậc lắc đầu: "Chắc chắn là Thanh Tùng thiếu gia nghe được cậu bị Trần Niệm Niệm mắng, tức giận! Thật là ác giả ác báo!"
"Hư - -" Ánh Hân nhíu mày: "Đừng nói như vậy, mình đi khuyên nhủ anh ấy, nhiều người nhìn như vậy, thật mất mặt."
"Mặt mũi? Cậu vẫn còn có thể quan tâm tới mặt mũi người phụ nữ này sao?"
Mạnh Tiểu Nam giữ chặt tay cô, ngăn cản cô tiến lên: "Cô ta chửi cậu, mà cậu vẫn có thể đối xử như thế với cô ta sao? Mình đã nói bao nhiêu lần, nhiều khi tốt chưa chắc đã được tốt lại! Không được đi!"
Mạnh Tiểu Nam nói như vậy, cũng không hoàn toàn là vì Trần Niệm Niệm có quan hệ với Hoàng Phúc, nhỏ chỉ là yêu thương Ánh Hân, muốn để cho người mắng Ánh Hân chịu chút giáo huấn mà thôi!
"Thanh Tùng thiếu gia, cầu xin người, tha cho Niệm Niệm tỷ đi..." Hai nữ sinh đánh bạo đi lên phía trước cầu xin tha thứ cho Trần Niệm Niệm.
Trên cái thế giới này, người tuyệt đối không thể đắc tội là người của Hồ gia, mà người của Hồ gia, nhất quyết không thể đắc tội nhất định là Hồ Lê Thanh Tùng!
Trên mặt Trần Niệm Niệm chảy đầy nước mắt, gương mặt được trang điểm tinh xảo cũng bị hủy hoại trong chốc lát. Nước mắt chứa đầy cảm xúc, hơn là bị nắm tóc một cách nhục nhã, mà đối với người con trai trước mắt này lại rất sợ hãi.
Rõ ràng mới chỉ là một đứa trẻ chưa đầy hai mươi tuồi, lại có ánh mắt đáng sợ như vậy. Có thể dễ dàng đánh nát tuyến phòng ngự trong lòng của cô, làm cho người ta thấy vô cùng sợ hãi.
"Thanh Tùng." Hoàng Phúc cuối cùng nhịn không được đi lên phía trước: "Bộ dạng cậu như thế này, mối quan hệ Trần gia cùng chúng ta sẽ khó cứu vãn được, coi như hết. Hoặc là... Có chuyện gì, chúng ta ra chỗ vắng người nói chuyện."
Trong những vấn đề này, trái lại Hoàng Phúc có một chút lý trí.
Kích thích những vấn đề này với Thanh Tùng sẽ tốt hơn? Nhờ Hoàng Phúc nhắc nhở, anh mới buông tóc ra, khớp ngón tay của anh trở nên trắng bệt.
"Cô nhớ kỹ!"Thanh Tùng hung hăng nhìn chằm chằm cô ta: "Hồ Lê Thanh Tùng tôi không dễ dàng động thủ đối với con gái, nhưng một khi sự tình liên quan tới người con gái của tôi, đừng nói con gái, trẻ con tôi cũng đánh, cô có ý kiến gì không?"
Có ý kiến?
Cô còn dám có ý kiến sao?Trần Niệm Niệm ngã xuống trên mặt đất, liên tục lắc đầu: "Không có... Không có. Tôi không dám, lần sau cũng không dám nữa!"
Cách đó không xa, môi Lạc thiếu hơi gợi lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Thú vị... Thật đúng là chuyện gì đều có thể làm được. Xem ra Nguyễn Ánh Hân này, ta tuyệt đối không thể động đến rồi."
Anh nói xong, thu hồi tầm mắt, xoay người đi tới.Mà vừa rồi ngay tại vị trí Lạc thiếu đứng, một người đi qua.
Ánh mắt Mã Cách gắt gao nhìn bóng lưng Lạc thiếu rời đi, vừa rồi theo như người đó nối, tất cả đều nghe được, một chữ cũng không bỏ sót. Trước ở trên sân trường lúc cùng Ánh Hân bị phạt chạy, đụng phải Lạc thiếu, cô ta còn tưởng rằng có thể nắm tên Lạc thiếu này trong tay.
Hiện tại xem ra, ý tưởng này không có khả năng rồi.
"Mất đi một con cờ, còn chưa dùng đến. Thậm chí, chúng ta còn chưa được tiếp xúc với Lạc thiếu, vậy mà đã..." Một bên Đỗ Giản Nhiên đi tới, thấp giọng rên rỉ một tiếng: "Trận này chúng ta, sợ là rất khó thắng."
"Tôi vốn không ôm ấp nhiều hi vọng đối với người này." Mã Cách nói xong, tầm mắt rơi vào Thanh Tùng, Trần Niệm Niệm đã được mấy nữ sinh đỡ đi ra khỏi hội quán nghệ thuật, còn Hoàng Phúc đang ở đấy nói gì đó với Thanh Tùng.
"Kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?" Đỗ Giản Nhiên chần chừ hỏi.
Mã Cách khinh thường thoáng nhìn Trần Niệm Niệm đang rời đi, hận nói: "Con nhỏ Trần Niệm Niệm đần độn này, đã công khai cùng Ánh Hân thách đấu, còn bị Thanh Tùng tóm được. Nó cũng thật sự là ngực to não nhỏ, rơi vào kết cục như thế này cũng là đáng đời. Nhưng mà... Chúng ta vẫn cần dùng đến cô ta, cho nên hiện tại việc phải làm, là phải đi tìm cô ta. Đi, hiện tại ra ngoài vẫn có thể đuổi kịp."
Hai người rất nhanh lẩn vào trong đám người, lợi dụng chỗ trống của đám người, lặng yên không một tiếng động ra khỏi hội quán nghệ thuật.
"Cậu quá manh động rồi." Hoàng Phúc cau mày, cực kì lo lắng nói: "Cho dù là giáo huấn cô ta, cũng có thể tìm chỗ vắng người, đằng này... Toàn bộ mọi người đều đã thấy được, Trần Niệm Niệm cũng sẽ không dám về nhà chính miệng mình nói ra toàn bộ, nhưng cũng khó để người Trần gia không nghe được phong phanh tin tức ở đâu đó."
So với việc khuôn mặt Hoàng Phúc trở nên u sầu đầy mặt, Thanh Tùng trái lại là bộ dạng lạnh lùng.
Ánh mắt anh vốn dùng xua đuổi đám người xung quanh, tiện đà nhìn về phía Hoàng Phúc, hoàn toàn thừa nhận nói: "Tôi thừa nhận, chuyện này, tôi hơi kích động rồi."
"Hiện tại, nên nghĩ ăn nói thế nào với người của Trần gia. Đương nhiên là phải xin lỗi, như thế nào cũng phải cho bọn họ lời xin lỗi xứng đáng " Hoàng Phúc nói xong, nhịn không được lại nói một câu: "Cậu thật sự là quá kích động rồi!"
Thanh Tùng nhíu mày: "Xin lỗi? Hồ Lê Thanh Tùng tôi là người biết nói xin lỗi sao?"
"Cậu..." Hoàng Phúc có chút nóng nảy, nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì, có chút kìm nén nên mặt đỏ lên.
Ánh Hân nhịn không được chen miệng nói: "Em đi xin lỗi! Sự tình do em mà ra, cho nên, nên là do em đi xin lỗi."
"Cậu nói cái gì..." Mạnh Tiểu Nam giữ chặt Ánh Hân, nhìn Thanh Tùng cười gượng một phen nói: "Các người đừng để ý đến cô ấy, tiếp tục tán gẫu tiếp tục tán gẫu...""Ai nha!" Ánh Hân cố gắng tránh khỏi tay Mạnh Tiểu Nam, lo lắng nói: "Tớ nói là sự thật. Tớ nguyện ý đi xin lỗi!"
Nếu Thanh Tùng không mở miệng nói được, cô đương nhiên nguyện ý đi xin lỗi! Huống chi, anh động thủ cũng là bởi vì cô.
"Không liên quan tới em." Thanh Tùng liếc nhìn cô một cái, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cô: "Anh cũng không cần đi xin lỗi, chờ coi đi, đến trước tối ngày mai, Trần gia nhất định sẽ đến để xin lỗi."
"Trần gia xin lỗi?" Mạnh Tiểu Nam có chút không hiểu, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phúc.
Hoàng Phúc cau mày nói: "Chuyện này nếu cậu ta không có động thủ, chỉ là mắng vài câu, Trần gia có thể thực sự sẽ đến xin lỗi. Nhưng việc này... Coi như quên đi, hoàng đế còn chưa gấp mà thái giám ta đã gấp rồi. Chỉ sợ nhị vị phụ huynh lại vì sự việc lần này mà tìm tới tôi để làm ầm ĩ một trận."
Trần gia thật sự sẽ đến xin lỗi sao? Ánh Hân nhìn biểu cảm trên mặt Thanh Tùng, trong lòng vẫn có chút không chắc chắn. Chính con gái mình bị túm tóc, sao có thể đến để xin lỗi được?
Mặc kệ, cô tin Thanh Tùng.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mọi ánh mắt lại chăm chú nhìn lên sân khấu. Cuối cùng đồng hồ cũng chỉ tám giờ, những ý tưởng về vũ hội hóa trang bảo vệ môi trường cuối cùng cũng kết thúc.
Mà bí mật về giải thưởng lớp hoạt động nghệ thuật tốt nhất, cũng sắp được hé lộ.
Hiệu trưởng cũng thay đổi trang phục toàn đồ Tây, giày Tây, nhưng vẫn không thể nào che đậy được cái bụng tròn vo như mang thai kia.
Ông cầm micro đi lên sân khấu, dưới sân khấu lập tức tiếng thét chói tai, nhưng tiếng thét chói tai này cũng không phải là bởi vì ông, mà là trong tay ông đang cầm tờ giấy kia. Trên giấy viết kết quả cuối cùng của cuộc bình chọn.
"Bây giờ, tôi tuyên bố, kết quả bình chọn của năm nay. Cao nhất đoàn, lớp giành được giải nhấp, lớp A năm nhất. Lớp đó, đã có những ý tưởng xuất sắc, phá họa nên một bức tranh kếu cấu rất tốt, sau khi xem xét chủ đề 'tĩnh' này..."
Bên kia, Trần Niệm Niệm được hai nữ sinh đỡ trở về phòng học.
"Niệm Niệm tỷ, chúng tôi lấy giúp tỷ lấy nước, tỷ ngồi nghỉ ngơi một lúc đi." Hai nữ sinh nói xong, cầm ly đi ra khỏi phòng học.
"Ai..." Trần Niệm Niệm nặng nề mà thở dài một hơi, trái tim nhỏ của cô ta, đến bây giờ vẫn còn đập mạnh, cô ta tự trách bản thân mình thật ngu ngốc, như thế nào mà ngốc như vậy, để Thanh Tùng đến gần cũng không biết.
Hiện tại, cô ta đã rất mất mặt rồi!
Nghĩ như vậy, cô ta bực bội nắm chặt tóc, chỗ tóc bị Thanh Tùng nắm da đầu vẫn hơi đau.
"Tôi còn đang nghĩ cô đã đi đâu, hóa ra là trốn ở nơi này." Mã Cách mang giày cao gót năm phân, cười nhạt đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Niệm Niệm, trong mắt hiện rõ ý châm biếm.
Mà phía sau cô Đỗ Giản Nhiên vẫn đi theo.
Trần Niệm Niệm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Mã Cách, không khỏi phiền muộn liền nói: "Cô tới làm gì?!"
Nếu không phải do cô ta xúi giục, cô cũng sẽ không mất mặt như vậy, nói không chừng cũng sẽ không gây sự với Ánh Hân, cũng sẽ không bị Thanh Tùng nghe được, bị Thanh Tùng sỉ nhục!
"Tôi tới làm gì?" khóe miệng Mã Cách cong lên càng lớn, cô ta liền trực tiếp đến trước mặt Trần Niệm Niệm ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ta nói: "Đương nhiên là nhắc nhở cô vẫn chưa hoàn thành xong chuyện rồi. Cô quên, tôi đã nói với cô, lớp chúng tôi làm báo tường là mời Tố Viện đến vẽ rồi hả? Bị Thanh Tùng ở trước bao người túm tóc, loại cảm giác này thật khó chịu? Mà tạo ra toàn bộ chuyện này là ai? Là Nguyễn Ánh Hân! Cô có thể đem danh hiệu lớp hoạt động nghệ thuật xuất sắc, chắp tay đưa cho bọn Nguyễn Ánh Hân sao?"
Đỗ Giản Nhiên kéo áo Mã Cách nói: "Thôi đi, sợ là cô ta đã bị Thanh Tùng thiếu gia làm cho sợ tới mức đi cũng không biết đường rồi, cô không thấy cô ta được người khác đỡ sao? Nói với cô ta như vậy cũng vô ích, cô ta sợ rồi."
Trần Niệm Niệm đập tay lên bàn, một giây sau cô ta đã đứng lên: "Ai nói tôi sợ rồi hả?! Tôi mà sợ Nguyễn Ánh Hân sao? Cô ta cùng Giang Nam, một người tôi cũng sẽ không bỏ qua!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store