[Chuyển ver] [HwangYoo] [hmh x ysh] Cạm Bẫy Của Ái Thê
Chương 2
Seonho sau khi tan ca, trên mặt mang hưng phấn đuổi tới một nhà hàng cao cấp ở khu Gangnam.
Cậu cúi đầu nhìn xuống đồng hồ trên tay, sau khi tan làm cậu liền lập tức lao ra khỏi văn phòng, nhưng vẫn là so với thời gian ước định thời gian đã muộn vài phần, hy vọng Minhyun hyung sẽ không phải đợi thật lâu.
Bởi vì cúi đầu xem đồng hồ, cho nên Seonho cũng không có chú ý tới phía trước có một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang từ cửa chính đẩy cửa đi ra nhà ăn, bởi vậy làm cậu đâm sầm vào đối phương, thật hoảng sợ, còn trọng tâm không vững ngả về phía sau rồi ngã xuống, may mắn đối phương đúng lúc thân thủ giữ cậu lại.
"Cẩn thận!" Nam nhân trẻ tuổi phi thường đón lấy cậu, xem cậu đứng vững mới buông tay ra.
Đụng vào người còn được cứu, Seonho vì chính mình không cẩn thận hướng đối phương giải thích,"Tiên sinh, thực xin lỗi, ta là không chú ý xem phía trước, thật sự thực có lỗi."
Thấy rõ ràng diện mạo của chàng trai trước mặt, bộ dáng thanh tú đáng yêu làm cho nam tử trẻ tuổi đáy mắt có một chút thưởng thức, hắn nhìn cậu, sau đó nở nụ cười."Người nên giải thích là ta, ta hẳn là nên chờ ngươi ra trước rồi mới đi ra."
Rõ ràng là cậu không đúng, nhưng đối phương lại ngược lại hướng cậu giải thích, làm cho Seonho càng thêm ngượng ngùng."Không phải là lỗi của ngươi, là ta vừa mới cúi đầu xem đồng hồ mới có thể đụng vào ngươi, thật sự đứng không dậy nổi."
"Ta hướng ngươi giải thích, ngươi lại hướng ta giải thích, như vậy chúng ta huề nhau, không cần nói ai có lỗi." Nam tử trẻ tuổi sang sảng cười.
Nghe được đối phương nói như vậy, Seonho cũng cười.
Cậu cười rộ lên càng thêm ngọt ngào đáng yêu."Ngươi là tới nơi này tìm bằng hữu..." Nam tử trẻ tuổi định tiến thêm một bước làm quen chàng trai ngọt ngào trước mắt, không ngờ lời nói bị nam nhân cao lớn anh tuấn phía sau xuất hiện đánh gãy.
"Phát sinh chuyện gì?"
Nghe được thanh âm quen thuộc truyền đến, Seonho quay đầu, tiếng nói ôn nhu trong veo hô:"Minhyun hyung."
Minhyun mắt nhìn người đang cùng cậu nói chuyện, sau đó hướng cậu đi tới, bàn tay to mang hàm xúc ý tứ bảo vệ, hoặc giống như là cố ý hướng đối phương biểu thị công khai không được tiếp cận tiểu Seonho của hắn, vây quanh cậu trai nhỏ bé xinh đẹp, hỏi:"Seonho, làm sao vậy?"
Đối với vòng tay ôm vững chắc của Minhyun hyung, Seonho đã tập mãi thành thói quen." Ta mới vừa rồi không cẩn thận đụng vào vị tiên sinh này."
"Phải không?" Thu lại ánh mắt, con ngươi đen lạnh lùng nhìn nam tử trẻ tuổi, sau đó tầm mắt lại lần nữa trở lại trên người cậu."Vậy ngươi có cùng người ta giải thích không?"
"Ân, đã giải thích." Giống như một đứa nhỏ nghe lời đang được hỏi đáp, cậu gật đầu liên hồi.
"Nếu đã hướng người ta giải thích thì tốt rồi." Minhyun dắt bàn tay nhỏ bé của cậu, ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn lại nam tử kia."Chúng ta đi vào."
"Hảo." Được đôi tay ôn nhu cầm lấy, Seonho cười đến ngọt ngào theo hắn cùng nhau đi vào nhà ăn.
Nhìn theo cậu trai làm cho chính mình sinh ra cảm giác tâm động ngọt ngào đang đi vào nhà ăn, người đàn ông trẻ tuổi tuy rằng muốn mở miệng gọi cậu lại, bởi vì hắn thật muốn làm quen với cậu, nhưng thẳng cho đến khi thân ảnh của cậu biến mất sau cánh cửa, lời hắn muốn nói như bị chặn lại ở yết hầu, chung quy cũng không nói được tiếng nào.
Bởi vì hắn bị người được cậu trai ngọt ngào kia gọi là "Minhyun hyung" con ngươi đen láy kia lợi hại cùng ánh mắt bá đạo chấn trụ, xuyên thấu qua ánh mắt, nam nhân kia thực rõ ràng là muốn cảnh cáo hắn, đừng nghĩ tiếp cận chàng trai của hắn.
Kỳ thật nam nhân kia cảnh cáo hắn mặc dù cũng có tác dụng uy hiếp, nhưng chân chính làm cho hắn không thể đem lời nói ra, là thái độ của cậu trai, từ khi "Minhyun hyung" của cậu xuất hiện, trong mắt cậu cũng chỉ có hắn, ngay cả lúm đồng tiền giống như đoá hoa nhỏ khi cậu mỉm cười ngọt ngào cũng là vì nam nhân kia mà xuất hiện, mà hắn tựa như chỉ là người qua đường giáp ất bính tiểu nhân vật. *cái này ý nói là nhân vật phụ chả liên quan, hehe*
Ai! Thật sự là đáng tiếc.
Vừa mới rồi hắn thật sự có một khắc cảm giác như bị cậu trai kia cấp điện, bởi vì cậu đúng là kiểu người mà hắn thích, ngọt ngào, đáng yêu, hồn nhiên, làm cho người ta muốn bảo hộ yêu thương cậu. *nhưng mà con tui chỉ suốt ngày Minhyun hyung của nó thui a*
Nhưng hắn nhìn ra được là, chàng trai kia thực sự rất yêu "Minhyun hyung" của cậu ấy.
Mà người kia, tuy rằng giống nhau đều mặc tây trang, nhưng "Minhyun hyung" thoạt nhìn khí vũ phi phàm, như là tinh anh trong tinh anh, thân hình cao lớn đầy đủ, hơn nữa còn bày ra khí thế lạnh lùng bức người, làm cho người ta không dám lỗ mãng, sau đó không thể không cúi đầu nhận thua, hắn thật sự so ra kém người ta.
Mặc dù có điểm không cam lòng, nhưng chàng trai kia cùng "Minhyun hyung" xác thực thực xứng đôi, chỉ có thể nói hắn gặp cậu quá trễ.
Nếu ngày nào đó bọn họ lại lần nữa gặp mặt, mà cậu trai kia không có cùng "Minhyun hyung" của cậu cùng một chỗ nữa, như vậy hắn nhất định phải lập tức theo đuổi cậu, sẽ không lại để sai lỡ dịp cơ hội.
Người thanh niên trẻ tuổi nghĩ như vậy, nhưng trong chốc lát lại cố tự nở nụ cười. Hắn chỉ sợ sẽ không còn khả năng sẽ có cơ hội đi, dù sao cũng không có người ngốc đến nỗi buông ra một chàng trai thuần khiết đáng yêu như vậy đâu.
Hắn quay đầu mắt nhìn nhà ăn, cười cười sau đó rời đi.
Minhyun cùng Seonho tiến vào nhà ăn, bởi vì trước đó đã đặt bàn trước, bởi vậy có một nữ phục vụ dẫn bọn họ đi hướng bàn của khách quý đã đặt trước.
"Về sau đi đường không cần hấp tấp như vậy, phải cẩn thận một chút, biết không?" Minhyun đối với việc vừa mới không cẩn thận đụng vào người khác của Seonho ân cần dạy bảo.
"Vâng, ta biết rồi." Cậu ngọt ngào cười.
Hắn ra vẻ tức giận."Ta là đang mắng ngươi, cư nhiên còn cười được."
"Ta chỉ biết Minhyun hyung là quan tâm ta thôi." Trên khuôn mặt phấn nộn ý cười thêm lớn.
"Còn có, nếu đã hướng đối phương giải thích là tốt rồi, không cần cùng đối phương lại nói chuyện nhiều làm gì, đối với những người nhàm chán đến gần phải biết rằng cự tuyệt, hiểu không?" Nhớ tới người đàn ông trẻ tuổi vừa mới cùng Seonho nói chuyện kia, hắn nhìn ra được là đối phương tầm mắt vẫn luôn đặt ở trên người Seonho, nếu không phải hắn xuất hiện xuất hiện đúng lúc, tiểu tử kia khẳng định muốn làm cái gì đó.
"Đến gần?" Seonho không hiểu tại sao lại có chuyện đến gần ở đây.
"Giống như vừa mới như vậy chính là đến gần." Seonho cậu đơn thuần bề ngoài, tâm tư cũng là phi thường đơn thuần giống nhau."Tóm lại, đừng tìm nam tử xa lạ nói chuyện là được rồi, phải biết bảo hộ chính mình."
Tuy rằng không hiểu vì sao lại không được cùng nam nhân khác nói chuyện, dù sao đối phương chỉ là lễ phép hướng cậu giải thích, nhưng cậu sẽ không làm cho Minhyun hyung mất hứng, nếu hắn không thích cậu cùng người khác nói chuyện, như vậy cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Bởi vậy cậu gật đầu."Được, ta đáp ứng về sau không cùng người xa lạ nói chuyện."
Đối với Seonho nghe lời, Minhyun vừa mới rồi vẫn cảm thấy không khỏi hờn giận, tuấn nhan giờ mới có ý cười, hắn sủng ái xoa xoa đầu cậu. "Thực nghe lời, như vậy mới là em trai ngoan của anh."
Lúc này hai người đã tiến vào bàn được đặt trước, bởi vậy Minhyun cũng không có thấy sau khi Seonho nghe thấy từ "đệ đệ ngoan" xong, trên mặt lộ ra chua xót.
Bất quá Seonho rất nhanh liền áp chế nội tâm thực khó chịu kia, sau khi ngồi xuống cậu miễn cưỡng khởi động một chút đạm cười, không cho Minhyun hyung nhìn thấu cái gì, cậu sẽ không làm cho Minhyun hyung cảm thấy có áp lực gì.
Vài năm nay Minhyun hyung bên người vẫn có bạn gái, mà cậu thủy chung vẫn chính là em trai, nhưng là nếu hắn muốn cậu làm em trai ngoan của hắn, như vậy cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cầu có thể được mãi ở bên người hắn, cứ việc chua xót tràn đầy trong ngực, nhưng là cậu thực thỏa mãn, đặc biệt là hai năm trước hắn trở thành tổng giám đốc của công ty điện tử YS của nhà mình, sau đó cũng theo Hwang gia đại trạch chuyển ra ngoài, muốn gặp được Minhyun hyung sẽ không dễ dàng.
Trước đây một thời gian Minhyun hyung đã gây ra chuyện xấu rất lớn, truyền thông khắp báo đưa tin hắn sẽ có thể cùng bạn gái mới kết giao mấy tháng trước Stephanie kết hôn nhanh chóng. Stephanie trước kia là cái người mẫu, không lo mô đen sau mở hai cửa hàng trang phục tinh phẩm, cũng bắt đầu làm nhà thiết trang phục, hơn nữa trọng yếu nhất là, cô ta bộ dạng rất được.
Còn nhớ rõ khi đó làm cậu xem báo đưa tin thì khổ sở khóc, ngay cả cha mẹ cậu đã muốn di dân đi Việt Nam đều gọi điện thoại riêng trở về quan tâm cậu. Mẹ cậu bởi vì năm gần đây thở hổn hển nên bệnh càng thêm nghiêm trọng, bởi vậy một năm trước cha mang mẹ di cư đến chỗ nhiệt đới Việt Nam, để cho mẹ hảo hảo dưỡng bệnh.
Tuy rằng mẹ cậu bởi vì không đành lòng thấy cậu vẫn tiếp tục đơn phương yêu mến Minhyun hyung, bởi vậy muốn cậu tốt nghiệp đại học xong sẽ chuyển đến Việt Nam sống, nhưng là cậu vẫn lựa chọn ở lại Hàn Quốc, bởi vì cậu không muốn rời xa Minhyun hyung, mặc kệ như thế nào, cho dù là em trai cũng tốt, cậu đều muốn được ở bên cạnh hắn, cậu chính là như vậy thương hắn, không thể tự kiềm chế. *ôi con tui T.T*
Không nghĩ tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa, cậu thu hồi tâm tư, khó có thể cùng Minhyun hyung ăn cơm, cậu không muốn phá hỏng giờ phút này hảo tâm tình, bởi vậy cậu cúi đầu xem thực đơn.
Minhyun nhìn Seonho còn đang thật sự xem thực đơn bộ dáng, mỉm cười.
Ở trong mắt hắn, Seonho là người em trai mà hắn thương yêu nhất, bởi vậy hắn không có khả năng cưới cậu làm vợ.
Buổi tối hôm nay hắn sở dĩ thận trọng như vậy mời cậu ăn bữa tối, nguyên nhân ở chỗ giữa trưa bà nội hắn gọi điện thoại đến nói...
"Bà nội, con đã cùng nội nói qua rất nhiều lần rồi, con sẽ không cùng Seonho kết hôn."
"Vì sao? Mọi người biết nó đều nói Seonho thực thích ngươi, hơn nữa các ngươi từ nhỏ hai người tình cảm cũng rất tốt, ngươi cũng rất thương nó không phải sao?"
"Thương cậu cùng cưới cậu là hai việc khác nhau, ta yêu thương Seonho đó là bởi vì ta luôn coi cậu là em trai, là là em trai! Nội nghe không hiểu ý tứ này sao?" Nhà bọn họ không người nào không thích Seonho. *vâng má ghim hai từ EM TRAI*
"Báo chí gần đây thường đưa tin nói, gần đây nhất con cùng một người tên là cái gì Stephanie mô đen quan hệ rất thân mật, còn nói cái gì tùy thời đều có khả năng kết hôn tia chớp, là thật sao? Ngươi là bởi vì cô ta mà không nghĩ đến cưới Seonho sao?"
"Bà nội, chuyện tình cảm và hôn nhân của con nội làm ơn cho con chính mình xử lý cùng quyết định."
"Ta nói cho con biết, ta không đáp ứng ngươi cưới cái gì mô đen kia, ảnh chụp thoạt nhìn tuyệt không hiền thục thông minh, con bé đó không thích hợp với ngươi, ta muốn ngươi cưới Seonho, thằng bé đã sắp tốt nghiệp đại học, ta hy vọng ngươi mau chóng đem nó cưới vào cửa, làm cho Seonho chân chính trở thành thành viên nhà chúng ta." *nội muôn năm*
"Bà nội."
"Ta tính muốn con mời cha mẹ Seonho gần nhất có rảnh trở về Hàn Quốc một chuyến."
"Bà nội, nội muốn mời bọn họ về Hàn Quốc làm cái gì?"
"Đương nhiên là để thương lượng về hôn sự của con cùng Seonho, được rồi, ta gác điện thoại đây, con đi lo việc của con đi."
Nhớ tới chuyện bất đắc dĩ hồi trưa, Minhyun hơi nhíu mày lại.
Hắn không phải là lần đầu tiên có kết giao bạn gái, trên thực tế hắn chưa bao giờ không có bạn gái bên người, lần này bà nội hắn sở dĩ thái độ tích cực như vậy muốn hắn trong thời gian ngắn nhất cưới Seonho, đại khái nguyên do là vì giới truyền thông gần đây có đăng tin hắn có thể cùng với bạn gái vừa mới quen biết mấy tháng Stephanie kết hôn nhanh chóng.
Kia chỉ là thông tin từ riêng phía báo chí, hắn thừa nhận chính mình là đng hẹn hò cùng Stephanie, bởi vì cô bộ dáng thật xinh đẹp gợi cảm, hơn nữa cá tính lại tự nhiên hào phóng, hai người cùng một chỗ cảm giác thoải mái, nhưng là hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc cưới cậu, không, phải nói là trước mắt hắn hoàn toàn không có ý muốn kết hôn với bất kì ai.
Nhưng là muốn giải quyết vấn đề bà nội bức hôn, đồng thời cũng không muốn ba mẹ cậu bay về Hàn một chuyến, bởi vậy hắn quyết định buổi tối hôm nay cùng Seonho đem sự tình thảo luận cho xong, tối nay sẽ cùng quay về nhà cũ, để cậu tự mình hướng bà nội hắn cự tuyệt hôn sự này.
Hắn từ nhỏ nhìn Seonho lớn lên, đau cậu sủng cậu là vì cậu là một cậu em trai đáng yêu, trong lúc đó không hề có tính yêu đương, nhưng hai nhà lại đều hy vọng có thể kết làm thông gia, tuy nhiên hắn sẽ không cưới cậu làm vợ, bởi vì hắn không muốn mất đi một cậu em trai đáng yêu như cậu, hắn tin tưởng Seonho cũng hiểu được điểm này. *hix... cái lý luận này kiểu gì vậy =))*
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ của Minhyun, một nữ phục vụ khác tiến vào, nói rằng hắn có khách.
Đang lúc hoang mang vị khách này là ai, hắn thấy một thân ảnh cao cao đi vào đến."Stephanie?"
Stephanie cùng bằng hữu vừa lúc đang ở nhà này nhà ăn dùng cơm, vừa nãy mới thấy Minhyun dẫn theo một chàng trai diện mạo thanh tú trẻ tuổi đi vào nhà ăn, hai người vừa đi vừa nói chuyện, làm cho cô thực kinh ngạc.
Tuy rằng không có nghe thấy bọn họ nói cái gì, nhưng hắn liên tiếp quay đầu cùng cậu trai kia nói chuyện, biểu tình như là đang trách cứ, nhưng là ngay lập tức lại xoa xoa đầu cậu trai, động tác thật là thân mật tự nhiên, cô không thể nói rõ hai người bọn họ làm cho người ta cảm giác gì, nhưng tóm lại làm cho cô đang là bạn gái đương nhiệm của hắn đương nhiên không vui.
Nội tâm tuy rằng đang phi thường hờn giận, nhưng Stephanie cô cũng không phải là những nữ nhân tục tằng bình thường, loại chuyện khởi binh vấn tội cô sẽ không làm.
Chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp gợi lên một chút tươi cười gợi cảm, cô hướng bạn trai anh tuấn đi tới, nửa đùa nửa thật nói: "Nhìn thấy em anh kinh ngạc như vậy, sẽ không phải là tại em phá huỷ chuyện tốt của anh đi, đại thiếu gia của em." Cô cúi đầu hôn lên hai má của bạn trai. *Oẹ...thế mà kêu không tục tằng đi*
Minhyun cũng không có cự tuyệt cô tính hôn môi, đối với điệu bộ đùa vui của cô, hắn cười trừ. "Ngươi làm sao lại ở đây?"
"Ta cùng vài bằng hữu tới đây dùng cơm." Stephanie ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn, mắt đẹp liếc tới chàng trai trẻ tuổi. "Ngươi còn không giúp ta giới thiệu một chút tiểu bạn trai đáng yêu của ngươi sao?"
"Cái gì mà tiểu bạn trai, đừng nói với ta là là đang ghen đấy." Stephanie cùng hắn đều là ba mươi tuổi, cùng Stephanie kết giao có chỗ tốt, cô thành thục lý tính, bởi vậy giống loại ghen này hắn coi như cô là hay nói giỡn."Để ta giới thiệu, đây là Seonho, Seonho, đây là Stephanie." Minhyun giới thiệu hai người với nhau.
Việc nhìn thấy Minhyun hyung cùng bạn gái hắn thân thiết là một chuyện vô cùng khổ sở với Seonho, nhưng cậu vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười yếu ớt cùng đối phương chào hỏi, "Lee tiểu thư, xin chào."
"Nguyên lại ngươi chính là tiểu đệ đệ nhà hàng xóm mà Minhyun thường nhắc đến, quả nhiên là giống với lời nói của Minhyun, bộ dạng thật phi thường ngọt ngào đáng yêu." Stephanie đôi môi bắt đầu tươi cười, nhiệt tình nói. "Seonho đệ đệ, ta có thể giống như Minhyun gọi ngươi được không?"
"Có thể." Seonho không có phản đối.
"Seonho đệ đệ quả nhiên thực đáng yêu." Stephanie hai tròng mắt xinh đẹp rất nhanh hiện lên một chút quỷ sắc.
Cô đã sớm nghe qua về Seonho này, trước khi cô cùng Minhyun kết giao, cô chợt có nghe thấy qua đại soái hyung tổng giám đốc của YS trừ bỏ hai em trai, mặt khác còn phi thường yêu thương một cậu em trai hàng xóm ở nhà bên, vừa mới rồi nhìn thấy Minhyun che chở dắt tay cậu đi vào nhà ăn, thoạt nhìn thật đúng là không phải yêu thương bình thường đâu.
Tuy rằng cũng mới cùng Minhyun kết giao không lâu, nhưng cô có bao nhiêu điều đã biết về hắn, hắn cũng không phải là người đàn ông nhiệt tình, cho dù cô đã là người yêu của hắn, nhưng hắn chưa từng ở trường hợp công khai như vậy gắt gao nắm tay cô.
Tuy rằng thực mất hứng, nhưng Stephanie trên mặt vẫn luôn bảo trì tươi cười, thấy họ lấy thực đơn, cô nói: "Hai người còn không mau gọi đồ ăn sao? Ta thường tới nơi này ăn, Seonho đệ đệ, hay để ta đề cử cho ngươi thịt dê non này, mềm mại hương vị thực không sai được không?"
Đang lúc Seonho không biết nên cự tuyệt hảo ý của Stephanie như thế nào, Minhyun liền thay cậu trả lời.
"Seonho không thích ăn thị dê, cũng không thích ăn bít tết," Hắn thực tự nhiên nói, nhìn thực đơn,"Anh nghe nói đồ ăn liền điểm hấp nướng bắc hải tôm he tốt lắm, Stephanie, ngươi thấy sao?"
Sau khi Stephanie nói cô đã ăn rồi, Minhyun hướng phục vụ gọi hai phần Tôm he bắc hải hấp nướng.
Sau khi phục vụ sinh rời đi, Stephanie hướng Seonho giải thích,"Seonho đệ đệ, thật sự là thực có lỗi, ta không biết ngươi không thích ăn thịt dê."
"Không sao cả." Lời giải thích của Stephanie, làm cho cậu cảm thấy có chút không được tự nhiên, bởi vì không phải cô ấy sai, cô ấy lại không biết cậu không thích ăn thịt dê.
Cậu phát hiện Stephanie thật là một nữ nhân rất được, dáng người cũng tốt lắm, cá tính hào phóng sáng sủa, cùng Minhyun hyung ngồi cùng nhau, cảm giác phi thường xứng đôi vừa lứa, giờ phút này cậu cảm thấy Minhyun hyung và cậu khoảng cách phi thường xa xôi, cậu đối với cảm giác như vậy cảm thấy thập phần sợ hãi.
"Seonho đệ đệ, ngươi vẫn đang là sinh viên sao?" Stephanie hỏi.
"Cậu ấy ba tháng trước đã tốt nghiệp đại học, hiện tại đang làm ở một tạp chí." Minhyun thay cậu trả lời,"Nếu làm ở tạp chí đó không quen, thì phải đến công ty ta làm, biết không?"
Trên thực tế khi Seonho vừa tốt nghiệp, hắn liền muốn cậu đến YS đi làm, bất quá cậu lựa chọn đến tạp chí của bạn tốt công tác, nói là học đến thì phải có chổ dùng, bởi vì cậu học là hệ tin tức.
Seonho cười cười, không có đáp ứng.
"Ngươi không cần mỗi lần không muốn trả lời liền ngây ngô cười, phải nhớ kỹ lời ta nói."
"Ta biết rồi." Biết rõ cậu không muốn trả lời mà còn hung dữ như vậy.
Nghe Minhyun cùng Seonho đối thoại trong lúc đó, Stephanie phát hiện chính mình ngay cả một câu cũng không chen vào được. Càng đáng giận là, Minhyun đối với cô là chính quy bạn gái cũng không tránh khỏi rất xem nhẹ đi!
Xem ra cô nếu muốn trở thành tổng giám đốc phu nhân công ty điên tử YS, không thể chỉ trông vào giới truyền thông cố ý thả ra một ít sóng gió là được, mà cô cũng phải hảo hảo biết rõ ràng Minhyun cùng Seonho trong lúc đó là quan hệ, nói là huynh đệ, nhưng là sau một hồi lại làm cho người ta cảm thấy không phải như vậy, hai người này trong lúc đó ăn ý cùng thân mật tựa hồ quá mức......
Lúc này phục vụ đưa lên rau dưa hoa quả salad, ốc khô rau dưa nùng canh cùng đồ uống, Seonho thân thủ liền bỏ thêm đá vào đồ uống muốn uống, bởi vì cậu vừa mới một đường chạy tới nhà ăn, có điểm khát.
Không ngờ bị Minhyun lên tiếng ngăn cản," Còn chưa ăn cái gì trước, không cho phép ngươi uống đồ uống lạnh."
"Nhưng là......" Nhìn đồ uống còn đầy, cậu còn đang muốn uống nó.
"Ngoan, uống trước canh."
Đối với Minhyun cấm Seonho uống đồ uống lạnh, Stephanie cảm thấy bất khả tư nghị, đặc biệt hắn ngữ khí sủng ái như vậy."Mới trước đây mẹ em cũng là như vậy nói với em, nhưng hiện tại đã trưởng thành, hẳn là không có vấn đề gì."
"Không được, tiểu tử kia từ nhỏ bụng thường không được tốt, hơn nữa nếu uống đồ uống trước khi ăn, như thế cậu sẽ lại chỉ ăn được một chút." Seonho từ nhỏ liền thường chạy sang nhà bọn họ, bởi vậy ở nhà bọn họ cùng nhau ăn cơm là chuyện thường, tiểu tử kia từ nhỏ liền che khuất từng phần thật sự nghiêm trọng, sau khi lớn lên bụng lại không tốt, hắn như thế nào có thể không quan tâm cậu.
"Minhyun hyung, đừng nóng giận, ta uống trước canh là được." Seonho ngoan ngoãn cúi đầu ăn canh.
"Như vậy mới ngoan."
Stephanie nhìn một màn này, nội tâm cảm giác thật sự là càng lúc càng kém, mỗi lần cô đều muốn đánh vỡ không khí quá mức thân mật hài hoà giữa bọn họ, nhưng cô phát hiện chính mình ở trong bầu không khí hoà hợp giữa hai người họ giống như là người ngoài, hoàn toàn chen không lọt đi, cũng không ảnh hưởng được gì đến hắn trong lúc đó.
Sau đó cậu nhìn Minhyun dùng dĩa ăn đem salad cho Seonho rồi mới đưa cà rốt tới đĩa của chính mình.
Cô tế mi khẽ nhếch."Seonho đệ đệ của ngươi không dám ăn cà rốt?"
"Đúng vậy, cậu từ nhỏ chỉ sợ hương vị của cà rốt." Mỗi lần bọn họ cùng nhau ăn cơm, đều là hắn giúp cậu ăn luôn cà rốt.
Tuy rằng lúc trước bị bắt buộc uống canh, nhưng thấy Minhyun hyung đem loại thức ăn chính mình ghét nhất là cà rốt đi rồi, Seonho khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ không thôi."Cám ơn Minhyun hyung, như vậy ta sẽ đem salad cấp ăn xong."
"Tốt nhất là ngay cả đồ ăn của mình cũng ăn xong đi."
"Ta sẽ tận lực." Sức ăn của cậu không lớn. *ơ....à mà thôi =)))*
Khuôn mặt xinh đẹp của Stephanie hiện lên vẻ mặt vô cùng khó coi. Làm gì có nữ nhân nào hào phóng đến nỗi, nhìn thấy bạn trai của chính mình đi yêu thương nam nhân khác như vậy, cho dù chính là em trai, nhưng cảm giác kia thực làm cho người ta khó chịu, cô cố tình không phát tiết ra.
Sau đó Stephanie nhìn thấy Seonho nhìn Minhyun bằng ánh mắt mê luyến thật sâu, vừa nhìn thấy đã biết được tiểu tử trước mắt kia thực thích Minhyun, về phần Minhyun, hắn tuy rằng luôn nói chỉ coi cậu là em trai, nhưng Stephanie quả thực chưa từng gặp qua có hyung nào cưng chiều em trai như vậy.
Trong lòng nội tâm đố kị lại không thể phát tiết, thấy Seonho hưởng thụ sủng ái của Minhyun đối với mình, làm cho cô càng không thể chịu được. Có lẽ phải làm cho cậu ta hiểu được, Stephanie này mới chính là bạn gái của Minhyun, mà cậu ta chỉ là em trai mà thôi.
"Ta phải nên đi thôi, miễn làm cho bằng hữu chờ lâu lắm." Stephanie đứng lên, đưa tay đặt trên vai Minhyun, hướng hắn cười quyến rũ. "Đúng rồi, muộn một chút nữa ta có thể tìm ngươi không? Lần trước ta hình như có để quên cái gì ở chỗ ngươi."
Minhyun cười nhẹ."Được."
"Seonho đệ đệ, thật cao hứng khi được quen biết ngươi, hẹn gặp lại." Trước khi rời đi, Stephanie vẫn không quên hôn lên hai má bạn trai. "Hyunie, hẹn lát nữa gặp lại." Thấy Seonho trên mặt ý cười hoàn toàn biến mất, thậm chí vẻ mặt bộ dáng như đã bị đả kích, Stephanie mang khoái ý đi ra ngoài.
"Seonho, ngươi ăn phải phải là quá ít đi!"
Nhìn thấy cậu ăn rất ít, ngay cả tôm he hấp nướng cũng chỉ là ăn lấy lệ dường như một hai cái, biết cậu sức ăn rất ít, nhưng là không có khả năng lại ăn ít như vậy.
"Ngươi có gì không thoải mái sao?" Minhyun thân thủ sờ lên trán của cậu."Hoàn hảo, độ ấm bình thường."
Seonho quay mặt đi, rời khỏi bàn tay ấm áp kia vừa chạm đến, bởi vì lúc này hắn ôn nhu, sẽ chỉ càng làm cậu đối hắn yêu say đắm càng sâu, sau đó càng không thể tự kềm chế.
Nhưng cậu rất rõ ràng, hắn như vậy quan tâm cậu, đó là bởi vì cậu là "đệ đệ" của hắn.
Không có khẩu vị không phải bởi vì cậu thân thể không thoải mái, mà là vừa mới trước khi rời đi Stephanie nói những lời này, cô ta nói buổi tối sẽ đi tìm Minhyun hyung, sau đó bọn họ hẳn là hội cùng nhau qua đêm đi!
Cậu biết nam nữ kết giao, sẽ phát sinh tính quan hệ kia cũng thực là chuyện bình thường, nhưng là không biết vì sao, nhất tưởng đến Minhyun hyung ôm nữ nhân khác, lòng của cậu giống nhau bị cái gì đâm qua, làm cho cậu khó có thể hô hấp, ngực nhất thời đau đớn không thôi. *về đây má thương con ui*
Nếu có thể, cậu hy vọng Minhyun hyung có thể ôm cậu một lần......
Cảm xúc dị thường lo lắng, Seonho âm thầm hít một hơi thật sâu. Nếu Minhyun hyung biết cậu đối hắn có ý niệm không tuần trong đầu như vậy, hắn chỉ sợ sẽ thực khiếp sợ đi, bởi vì hắn sẽ biết cậu căn bản là không phải em trai ngoan như trong lời hắn nói.
"Seonho?"
Minhyun kêu to, làm cho cậu phục hồi tinh thần lại."Minhyun hyung, chuyện gì?"
"Ngươi biết không? Bà nội ta gần đây không biết làm sao vậy, cư nhiên lại bảo ta cùng ngươi kết hôn, nhưng ngươi là đệ đệ của ta, ta làm sao có thể cưới ngươi được, như vậy ta sẽ mất đi một đệ đệ đáng yêu mất." *lại đệ đệ again*
Bà nội của Minhyun hyung muốn hắn cưới cậu? Seonho vô cùng kinh ngạc, bởi vì Hwang bà bà trước giờ cũng không có cùng cậu nói qua chuyện này. Bất quá bà nội từ trước đến giờ cũng rất yêu thương cậu, cũng đã từng nói qua là cậu là cháu dâu bà hài lòng nhất, chính là cậu đã làm cho bà nội thất vọng rồi, bởi vì Minhyun hyung không có yêu cậu.
" Tuy rằng ta đã nói rất nhiều lần chúng ta chỉ là huynh đệ, không phải quan hệ yêu đương, nhưng bà nội thuỷ chung là nghe không vào, bà còn nói, muốn mời gì cha mẹ ngươi bọn họ về Hàn Quốc một chuyến để thương lượng hôn sự của chúng ta, ngươi nói có phải rất buồn cười hay không."
"Lục bà nội muốn cha mẹ ta về Hàn?" Việc này cậu hoàn toàn không biết.
"Nhìn thấy ngươi kinh ngạc như vậy, ta nghĩ bà nội hẳn là nói với ta trước, còn chưa có gọi điện thoại đi Việt Nam tìm bọn họ." Nếu không cha mẹ cậu hẳn sẽ cùng Seonho nói việc này. "Ta nghĩ bà nội tự chủ trương mời chú dì bọn họ trở về trước, nên chợt muốn chúng ta kết hôn đây mà."
Có thể không cần sao? Cậu rất muốn đáp ứng Hwang bà nội, bởi vì cậu thật sự muốn làm tân nương của Minhyun hyung a! Seonho rất muốn nói như vậy, nhưng là lời nói vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
"Ta nghĩ như thế này chúng ta nên cùng đi gặp bà nội, sau đó giải thích cho bà thấy, giữa chúng ta chính là loại tình cảm huynh đệ, một chút cũng không có ý muốn kết hôn, như vậy, ta nghĩ bà nội hẳn là sẽ không lại lấy việc này ra làm phiền ta nữa."
Cậu không muốn đi gặp Hwang bà nội, cậu không muốn cự tuyệt... Đột nhiên bụng của cậu có một trận đau đớn co rút, làm cho cậu đau đến nỗi mi tâm nhăn lại, bàn tay nhỏ bé gắt gao xoa bụng.
Thấy Seonho vẻ mặt biểu tình đau đớn, bàn tay nhỏ bé lại là đặt ở bụng, Minhyun khẩn trương lập tức đi đến bên cạnh cậu."Làm sao vậy, bụng lại đau?"
Cậu nhịn đau nói: "Ta, ta em không sao."
"Sắc mặt đều trắng bệch còn nói không có việc gì?" Minhyun xoa xoa hai má trắng bệch của cậu."Trách không được buổi tối ăn ít như vậy! Không được, ta phải lập tức đưa ngươi đi bệnh viện."
"Minhyun hyung, không cần!" Seonho ngăn cản nói.
"Nhưng mà......"
"Ở nhà ta có thuốc, ta trở về uống thuốc, nghỉ ngơi xong sẽ không có việc gì."
"Thật sự không cần đi bệnh viện sao?"
"Thật sự không cần." Seonho miễn cưỡng nở ra một chút cười yếu ớt.
"Được rồi, ta trước tiên đưa ngươi về nhà nghỉ ngơi, về phần đi gặp bà nội, ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi." Cho dù việc hắn bị bà nội đề nghị chuyện như vậy khiến hắn rất phiền lòng, nhưng không vội nhất thời như vây, dù sao tiểu tử kia đau thành như vậy, hắn thầm nghĩ làm cho cậu nhanh hảo hảo nghỉ ngơi.
"Hảo."
Minhyun giúp Seonho đứng lên, hai người rời khỏi nhà ăn.
Có thể là bởi vì Minhyun quá mau mong đem Seonho về nhà nghỉ ngơi, suốt dọc đường tốc độ xe tương đối nhanh, sau đó ở một con đường nhỏ, một chiếc xe mấy đột nhiên đi ra, hắn vì muốn tránh xe máy, nên liền đâm vào một xe tải nhỏ...
Sự tình phát sinh rất đột nhiên, Seonho ở sau bị mãnh liệt va chạm, cảm thấy đầu một trận đau nhức. Đau đớn làm cho cậu dần dần mất đi ý thức, sau đó cậu nghe thấy Minhyun hyung khẩn trương hô to tên cậu, cậu rất muốn mở miệng nói với hắn cậu không có việc gì, nhưng đầu của cậu đau quá......
Cậu trừ bỏ muốn nói với hắn không có việc gì bên ngoài, cậu còn muốn nói với hắn, cậu muốn cùng hắn kết hôn, muốn gả cho hắn, trở thành thê tử của hắn.
Lòng của cậu đau quá, bởi vì cậu thật sự rất yêu hắn.
Cậu cúi đầu nhìn xuống đồng hồ trên tay, sau khi tan làm cậu liền lập tức lao ra khỏi văn phòng, nhưng vẫn là so với thời gian ước định thời gian đã muộn vài phần, hy vọng Minhyun hyung sẽ không phải đợi thật lâu.
Bởi vì cúi đầu xem đồng hồ, cho nên Seonho cũng không có chú ý tới phía trước có một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang từ cửa chính đẩy cửa đi ra nhà ăn, bởi vậy làm cậu đâm sầm vào đối phương, thật hoảng sợ, còn trọng tâm không vững ngả về phía sau rồi ngã xuống, may mắn đối phương đúng lúc thân thủ giữ cậu lại.
"Cẩn thận!" Nam nhân trẻ tuổi phi thường đón lấy cậu, xem cậu đứng vững mới buông tay ra.
Đụng vào người còn được cứu, Seonho vì chính mình không cẩn thận hướng đối phương giải thích,"Tiên sinh, thực xin lỗi, ta là không chú ý xem phía trước, thật sự thực có lỗi."
Thấy rõ ràng diện mạo của chàng trai trước mặt, bộ dáng thanh tú đáng yêu làm cho nam tử trẻ tuổi đáy mắt có một chút thưởng thức, hắn nhìn cậu, sau đó nở nụ cười."Người nên giải thích là ta, ta hẳn là nên chờ ngươi ra trước rồi mới đi ra."
Rõ ràng là cậu không đúng, nhưng đối phương lại ngược lại hướng cậu giải thích, làm cho Seonho càng thêm ngượng ngùng."Không phải là lỗi của ngươi, là ta vừa mới cúi đầu xem đồng hồ mới có thể đụng vào ngươi, thật sự đứng không dậy nổi."
"Ta hướng ngươi giải thích, ngươi lại hướng ta giải thích, như vậy chúng ta huề nhau, không cần nói ai có lỗi." Nam tử trẻ tuổi sang sảng cười.
Nghe được đối phương nói như vậy, Seonho cũng cười.
Cậu cười rộ lên càng thêm ngọt ngào đáng yêu."Ngươi là tới nơi này tìm bằng hữu..." Nam tử trẻ tuổi định tiến thêm một bước làm quen chàng trai ngọt ngào trước mắt, không ngờ lời nói bị nam nhân cao lớn anh tuấn phía sau xuất hiện đánh gãy.
"Phát sinh chuyện gì?"
Nghe được thanh âm quen thuộc truyền đến, Seonho quay đầu, tiếng nói ôn nhu trong veo hô:"Minhyun hyung."
Minhyun mắt nhìn người đang cùng cậu nói chuyện, sau đó hướng cậu đi tới, bàn tay to mang hàm xúc ý tứ bảo vệ, hoặc giống như là cố ý hướng đối phương biểu thị công khai không được tiếp cận tiểu Seonho của hắn, vây quanh cậu trai nhỏ bé xinh đẹp, hỏi:"Seonho, làm sao vậy?"
Đối với vòng tay ôm vững chắc của Minhyun hyung, Seonho đã tập mãi thành thói quen." Ta mới vừa rồi không cẩn thận đụng vào vị tiên sinh này."
"Phải không?" Thu lại ánh mắt, con ngươi đen lạnh lùng nhìn nam tử trẻ tuổi, sau đó tầm mắt lại lần nữa trở lại trên người cậu."Vậy ngươi có cùng người ta giải thích không?"
"Ân, đã giải thích." Giống như một đứa nhỏ nghe lời đang được hỏi đáp, cậu gật đầu liên hồi.
"Nếu đã hướng người ta giải thích thì tốt rồi." Minhyun dắt bàn tay nhỏ bé của cậu, ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn lại nam tử kia."Chúng ta đi vào."
"Hảo." Được đôi tay ôn nhu cầm lấy, Seonho cười đến ngọt ngào theo hắn cùng nhau đi vào nhà ăn.
Nhìn theo cậu trai làm cho chính mình sinh ra cảm giác tâm động ngọt ngào đang đi vào nhà ăn, người đàn ông trẻ tuổi tuy rằng muốn mở miệng gọi cậu lại, bởi vì hắn thật muốn làm quen với cậu, nhưng thẳng cho đến khi thân ảnh của cậu biến mất sau cánh cửa, lời hắn muốn nói như bị chặn lại ở yết hầu, chung quy cũng không nói được tiếng nào.
Bởi vì hắn bị người được cậu trai ngọt ngào kia gọi là "Minhyun hyung" con ngươi đen láy kia lợi hại cùng ánh mắt bá đạo chấn trụ, xuyên thấu qua ánh mắt, nam nhân kia thực rõ ràng là muốn cảnh cáo hắn, đừng nghĩ tiếp cận chàng trai của hắn.
Kỳ thật nam nhân kia cảnh cáo hắn mặc dù cũng có tác dụng uy hiếp, nhưng chân chính làm cho hắn không thể đem lời nói ra, là thái độ của cậu trai, từ khi "Minhyun hyung" của cậu xuất hiện, trong mắt cậu cũng chỉ có hắn, ngay cả lúm đồng tiền giống như đoá hoa nhỏ khi cậu mỉm cười ngọt ngào cũng là vì nam nhân kia mà xuất hiện, mà hắn tựa như chỉ là người qua đường giáp ất bính tiểu nhân vật. *cái này ý nói là nhân vật phụ chả liên quan, hehe*
Ai! Thật sự là đáng tiếc.
Vừa mới rồi hắn thật sự có một khắc cảm giác như bị cậu trai kia cấp điện, bởi vì cậu đúng là kiểu người mà hắn thích, ngọt ngào, đáng yêu, hồn nhiên, làm cho người ta muốn bảo hộ yêu thương cậu. *nhưng mà con tui chỉ suốt ngày Minhyun hyung của nó thui a*
Nhưng hắn nhìn ra được là, chàng trai kia thực sự rất yêu "Minhyun hyung" của cậu ấy.
Mà người kia, tuy rằng giống nhau đều mặc tây trang, nhưng "Minhyun hyung" thoạt nhìn khí vũ phi phàm, như là tinh anh trong tinh anh, thân hình cao lớn đầy đủ, hơn nữa còn bày ra khí thế lạnh lùng bức người, làm cho người ta không dám lỗ mãng, sau đó không thể không cúi đầu nhận thua, hắn thật sự so ra kém người ta.
Mặc dù có điểm không cam lòng, nhưng chàng trai kia cùng "Minhyun hyung" xác thực thực xứng đôi, chỉ có thể nói hắn gặp cậu quá trễ.
Nếu ngày nào đó bọn họ lại lần nữa gặp mặt, mà cậu trai kia không có cùng "Minhyun hyung" của cậu cùng một chỗ nữa, như vậy hắn nhất định phải lập tức theo đuổi cậu, sẽ không lại để sai lỡ dịp cơ hội.
Người thanh niên trẻ tuổi nghĩ như vậy, nhưng trong chốc lát lại cố tự nở nụ cười. Hắn chỉ sợ sẽ không còn khả năng sẽ có cơ hội đi, dù sao cũng không có người ngốc đến nỗi buông ra một chàng trai thuần khiết đáng yêu như vậy đâu.
Hắn quay đầu mắt nhìn nhà ăn, cười cười sau đó rời đi.
Minhyun cùng Seonho tiến vào nhà ăn, bởi vì trước đó đã đặt bàn trước, bởi vậy có một nữ phục vụ dẫn bọn họ đi hướng bàn của khách quý đã đặt trước.
"Về sau đi đường không cần hấp tấp như vậy, phải cẩn thận một chút, biết không?" Minhyun đối với việc vừa mới không cẩn thận đụng vào người khác của Seonho ân cần dạy bảo.
"Vâng, ta biết rồi." Cậu ngọt ngào cười.
Hắn ra vẻ tức giận."Ta là đang mắng ngươi, cư nhiên còn cười được."
"Ta chỉ biết Minhyun hyung là quan tâm ta thôi." Trên khuôn mặt phấn nộn ý cười thêm lớn.
"Còn có, nếu đã hướng đối phương giải thích là tốt rồi, không cần cùng đối phương lại nói chuyện nhiều làm gì, đối với những người nhàm chán đến gần phải biết rằng cự tuyệt, hiểu không?" Nhớ tới người đàn ông trẻ tuổi vừa mới cùng Seonho nói chuyện kia, hắn nhìn ra được là đối phương tầm mắt vẫn luôn đặt ở trên người Seonho, nếu không phải hắn xuất hiện xuất hiện đúng lúc, tiểu tử kia khẳng định muốn làm cái gì đó.
"Đến gần?" Seonho không hiểu tại sao lại có chuyện đến gần ở đây.
"Giống như vừa mới như vậy chính là đến gần." Seonho cậu đơn thuần bề ngoài, tâm tư cũng là phi thường đơn thuần giống nhau."Tóm lại, đừng tìm nam tử xa lạ nói chuyện là được rồi, phải biết bảo hộ chính mình."
Tuy rằng không hiểu vì sao lại không được cùng nam nhân khác nói chuyện, dù sao đối phương chỉ là lễ phép hướng cậu giải thích, nhưng cậu sẽ không làm cho Minhyun hyung mất hứng, nếu hắn không thích cậu cùng người khác nói chuyện, như vậy cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Bởi vậy cậu gật đầu."Được, ta đáp ứng về sau không cùng người xa lạ nói chuyện."
Đối với Seonho nghe lời, Minhyun vừa mới rồi vẫn cảm thấy không khỏi hờn giận, tuấn nhan giờ mới có ý cười, hắn sủng ái xoa xoa đầu cậu. "Thực nghe lời, như vậy mới là em trai ngoan của anh."
Lúc này hai người đã tiến vào bàn được đặt trước, bởi vậy Minhyun cũng không có thấy sau khi Seonho nghe thấy từ "đệ đệ ngoan" xong, trên mặt lộ ra chua xót.
Bất quá Seonho rất nhanh liền áp chế nội tâm thực khó chịu kia, sau khi ngồi xuống cậu miễn cưỡng khởi động một chút đạm cười, không cho Minhyun hyung nhìn thấu cái gì, cậu sẽ không làm cho Minhyun hyung cảm thấy có áp lực gì.
Vài năm nay Minhyun hyung bên người vẫn có bạn gái, mà cậu thủy chung vẫn chính là em trai, nhưng là nếu hắn muốn cậu làm em trai ngoan của hắn, như vậy cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cầu có thể được mãi ở bên người hắn, cứ việc chua xót tràn đầy trong ngực, nhưng là cậu thực thỏa mãn, đặc biệt là hai năm trước hắn trở thành tổng giám đốc của công ty điện tử YS của nhà mình, sau đó cũng theo Hwang gia đại trạch chuyển ra ngoài, muốn gặp được Minhyun hyung sẽ không dễ dàng.
Trước đây một thời gian Minhyun hyung đã gây ra chuyện xấu rất lớn, truyền thông khắp báo đưa tin hắn sẽ có thể cùng bạn gái mới kết giao mấy tháng trước Stephanie kết hôn nhanh chóng. Stephanie trước kia là cái người mẫu, không lo mô đen sau mở hai cửa hàng trang phục tinh phẩm, cũng bắt đầu làm nhà thiết trang phục, hơn nữa trọng yếu nhất là, cô ta bộ dạng rất được.
Còn nhớ rõ khi đó làm cậu xem báo đưa tin thì khổ sở khóc, ngay cả cha mẹ cậu đã muốn di dân đi Việt Nam đều gọi điện thoại riêng trở về quan tâm cậu. Mẹ cậu bởi vì năm gần đây thở hổn hển nên bệnh càng thêm nghiêm trọng, bởi vậy một năm trước cha mang mẹ di cư đến chỗ nhiệt đới Việt Nam, để cho mẹ hảo hảo dưỡng bệnh.
Tuy rằng mẹ cậu bởi vì không đành lòng thấy cậu vẫn tiếp tục đơn phương yêu mến Minhyun hyung, bởi vậy muốn cậu tốt nghiệp đại học xong sẽ chuyển đến Việt Nam sống, nhưng là cậu vẫn lựa chọn ở lại Hàn Quốc, bởi vì cậu không muốn rời xa Minhyun hyung, mặc kệ như thế nào, cho dù là em trai cũng tốt, cậu đều muốn được ở bên cạnh hắn, cậu chính là như vậy thương hắn, không thể tự kiềm chế. *ôi con tui T.T*
Không nghĩ tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa, cậu thu hồi tâm tư, khó có thể cùng Minhyun hyung ăn cơm, cậu không muốn phá hỏng giờ phút này hảo tâm tình, bởi vậy cậu cúi đầu xem thực đơn.
Minhyun nhìn Seonho còn đang thật sự xem thực đơn bộ dáng, mỉm cười.
Ở trong mắt hắn, Seonho là người em trai mà hắn thương yêu nhất, bởi vậy hắn không có khả năng cưới cậu làm vợ.
Buổi tối hôm nay hắn sở dĩ thận trọng như vậy mời cậu ăn bữa tối, nguyên nhân ở chỗ giữa trưa bà nội hắn gọi điện thoại đến nói...
"Bà nội, con đã cùng nội nói qua rất nhiều lần rồi, con sẽ không cùng Seonho kết hôn."
"Vì sao? Mọi người biết nó đều nói Seonho thực thích ngươi, hơn nữa các ngươi từ nhỏ hai người tình cảm cũng rất tốt, ngươi cũng rất thương nó không phải sao?"
"Thương cậu cùng cưới cậu là hai việc khác nhau, ta yêu thương Seonho đó là bởi vì ta luôn coi cậu là em trai, là là em trai! Nội nghe không hiểu ý tứ này sao?" Nhà bọn họ không người nào không thích Seonho. *vâng má ghim hai từ EM TRAI*
"Báo chí gần đây thường đưa tin nói, gần đây nhất con cùng một người tên là cái gì Stephanie mô đen quan hệ rất thân mật, còn nói cái gì tùy thời đều có khả năng kết hôn tia chớp, là thật sao? Ngươi là bởi vì cô ta mà không nghĩ đến cưới Seonho sao?"
"Bà nội, chuyện tình cảm và hôn nhân của con nội làm ơn cho con chính mình xử lý cùng quyết định."
"Ta nói cho con biết, ta không đáp ứng ngươi cưới cái gì mô đen kia, ảnh chụp thoạt nhìn tuyệt không hiền thục thông minh, con bé đó không thích hợp với ngươi, ta muốn ngươi cưới Seonho, thằng bé đã sắp tốt nghiệp đại học, ta hy vọng ngươi mau chóng đem nó cưới vào cửa, làm cho Seonho chân chính trở thành thành viên nhà chúng ta." *nội muôn năm*
"Bà nội."
"Ta tính muốn con mời cha mẹ Seonho gần nhất có rảnh trở về Hàn Quốc một chuyến."
"Bà nội, nội muốn mời bọn họ về Hàn Quốc làm cái gì?"
"Đương nhiên là để thương lượng về hôn sự của con cùng Seonho, được rồi, ta gác điện thoại đây, con đi lo việc của con đi."
Nhớ tới chuyện bất đắc dĩ hồi trưa, Minhyun hơi nhíu mày lại.
Hắn không phải là lần đầu tiên có kết giao bạn gái, trên thực tế hắn chưa bao giờ không có bạn gái bên người, lần này bà nội hắn sở dĩ thái độ tích cực như vậy muốn hắn trong thời gian ngắn nhất cưới Seonho, đại khái nguyên do là vì giới truyền thông gần đây có đăng tin hắn có thể cùng với bạn gái vừa mới quen biết mấy tháng Stephanie kết hôn nhanh chóng.
Kia chỉ là thông tin từ riêng phía báo chí, hắn thừa nhận chính mình là đng hẹn hò cùng Stephanie, bởi vì cô bộ dáng thật xinh đẹp gợi cảm, hơn nữa cá tính lại tự nhiên hào phóng, hai người cùng một chỗ cảm giác thoải mái, nhưng là hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc cưới cậu, không, phải nói là trước mắt hắn hoàn toàn không có ý muốn kết hôn với bất kì ai.
Nhưng là muốn giải quyết vấn đề bà nội bức hôn, đồng thời cũng không muốn ba mẹ cậu bay về Hàn một chuyến, bởi vậy hắn quyết định buổi tối hôm nay cùng Seonho đem sự tình thảo luận cho xong, tối nay sẽ cùng quay về nhà cũ, để cậu tự mình hướng bà nội hắn cự tuyệt hôn sự này.
Hắn từ nhỏ nhìn Seonho lớn lên, đau cậu sủng cậu là vì cậu là một cậu em trai đáng yêu, trong lúc đó không hề có tính yêu đương, nhưng hai nhà lại đều hy vọng có thể kết làm thông gia, tuy nhiên hắn sẽ không cưới cậu làm vợ, bởi vì hắn không muốn mất đi một cậu em trai đáng yêu như cậu, hắn tin tưởng Seonho cũng hiểu được điểm này. *hix... cái lý luận này kiểu gì vậy =))*
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ của Minhyun, một nữ phục vụ khác tiến vào, nói rằng hắn có khách.
Đang lúc hoang mang vị khách này là ai, hắn thấy một thân ảnh cao cao đi vào đến."Stephanie?"
Stephanie cùng bằng hữu vừa lúc đang ở nhà này nhà ăn dùng cơm, vừa nãy mới thấy Minhyun dẫn theo một chàng trai diện mạo thanh tú trẻ tuổi đi vào nhà ăn, hai người vừa đi vừa nói chuyện, làm cho cô thực kinh ngạc.
Tuy rằng không có nghe thấy bọn họ nói cái gì, nhưng hắn liên tiếp quay đầu cùng cậu trai kia nói chuyện, biểu tình như là đang trách cứ, nhưng là ngay lập tức lại xoa xoa đầu cậu trai, động tác thật là thân mật tự nhiên, cô không thể nói rõ hai người bọn họ làm cho người ta cảm giác gì, nhưng tóm lại làm cho cô đang là bạn gái đương nhiệm của hắn đương nhiên không vui.
Nội tâm tuy rằng đang phi thường hờn giận, nhưng Stephanie cô cũng không phải là những nữ nhân tục tằng bình thường, loại chuyện khởi binh vấn tội cô sẽ không làm.
Chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp gợi lên một chút tươi cười gợi cảm, cô hướng bạn trai anh tuấn đi tới, nửa đùa nửa thật nói: "Nhìn thấy em anh kinh ngạc như vậy, sẽ không phải là tại em phá huỷ chuyện tốt của anh đi, đại thiếu gia của em." Cô cúi đầu hôn lên hai má của bạn trai. *Oẹ...thế mà kêu không tục tằng đi*
Minhyun cũng không có cự tuyệt cô tính hôn môi, đối với điệu bộ đùa vui của cô, hắn cười trừ. "Ngươi làm sao lại ở đây?"
"Ta cùng vài bằng hữu tới đây dùng cơm." Stephanie ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn, mắt đẹp liếc tới chàng trai trẻ tuổi. "Ngươi còn không giúp ta giới thiệu một chút tiểu bạn trai đáng yêu của ngươi sao?"
"Cái gì mà tiểu bạn trai, đừng nói với ta là là đang ghen đấy." Stephanie cùng hắn đều là ba mươi tuổi, cùng Stephanie kết giao có chỗ tốt, cô thành thục lý tính, bởi vậy giống loại ghen này hắn coi như cô là hay nói giỡn."Để ta giới thiệu, đây là Seonho, Seonho, đây là Stephanie." Minhyun giới thiệu hai người với nhau.
Việc nhìn thấy Minhyun hyung cùng bạn gái hắn thân thiết là một chuyện vô cùng khổ sở với Seonho, nhưng cậu vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười yếu ớt cùng đối phương chào hỏi, "Lee tiểu thư, xin chào."
"Nguyên lại ngươi chính là tiểu đệ đệ nhà hàng xóm mà Minhyun thường nhắc đến, quả nhiên là giống với lời nói của Minhyun, bộ dạng thật phi thường ngọt ngào đáng yêu." Stephanie đôi môi bắt đầu tươi cười, nhiệt tình nói. "Seonho đệ đệ, ta có thể giống như Minhyun gọi ngươi được không?"
"Có thể." Seonho không có phản đối.
"Seonho đệ đệ quả nhiên thực đáng yêu." Stephanie hai tròng mắt xinh đẹp rất nhanh hiện lên một chút quỷ sắc.
Cô đã sớm nghe qua về Seonho này, trước khi cô cùng Minhyun kết giao, cô chợt có nghe thấy qua đại soái hyung tổng giám đốc của YS trừ bỏ hai em trai, mặt khác còn phi thường yêu thương một cậu em trai hàng xóm ở nhà bên, vừa mới rồi nhìn thấy Minhyun che chở dắt tay cậu đi vào nhà ăn, thoạt nhìn thật đúng là không phải yêu thương bình thường đâu.
Tuy rằng cũng mới cùng Minhyun kết giao không lâu, nhưng cô có bao nhiêu điều đã biết về hắn, hắn cũng không phải là người đàn ông nhiệt tình, cho dù cô đã là người yêu của hắn, nhưng hắn chưa từng ở trường hợp công khai như vậy gắt gao nắm tay cô.
Tuy rằng thực mất hứng, nhưng Stephanie trên mặt vẫn luôn bảo trì tươi cười, thấy họ lấy thực đơn, cô nói: "Hai người còn không mau gọi đồ ăn sao? Ta thường tới nơi này ăn, Seonho đệ đệ, hay để ta đề cử cho ngươi thịt dê non này, mềm mại hương vị thực không sai được không?"
Đang lúc Seonho không biết nên cự tuyệt hảo ý của Stephanie như thế nào, Minhyun liền thay cậu trả lời.
"Seonho không thích ăn thị dê, cũng không thích ăn bít tết," Hắn thực tự nhiên nói, nhìn thực đơn,"Anh nghe nói đồ ăn liền điểm hấp nướng bắc hải tôm he tốt lắm, Stephanie, ngươi thấy sao?"
Sau khi Stephanie nói cô đã ăn rồi, Minhyun hướng phục vụ gọi hai phần Tôm he bắc hải hấp nướng.
Sau khi phục vụ sinh rời đi, Stephanie hướng Seonho giải thích,"Seonho đệ đệ, thật sự là thực có lỗi, ta không biết ngươi không thích ăn thịt dê."
"Không sao cả." Lời giải thích của Stephanie, làm cho cậu cảm thấy có chút không được tự nhiên, bởi vì không phải cô ấy sai, cô ấy lại không biết cậu không thích ăn thịt dê.
Cậu phát hiện Stephanie thật là một nữ nhân rất được, dáng người cũng tốt lắm, cá tính hào phóng sáng sủa, cùng Minhyun hyung ngồi cùng nhau, cảm giác phi thường xứng đôi vừa lứa, giờ phút này cậu cảm thấy Minhyun hyung và cậu khoảng cách phi thường xa xôi, cậu đối với cảm giác như vậy cảm thấy thập phần sợ hãi.
"Seonho đệ đệ, ngươi vẫn đang là sinh viên sao?" Stephanie hỏi.
"Cậu ấy ba tháng trước đã tốt nghiệp đại học, hiện tại đang làm ở một tạp chí." Minhyun thay cậu trả lời,"Nếu làm ở tạp chí đó không quen, thì phải đến công ty ta làm, biết không?"
Trên thực tế khi Seonho vừa tốt nghiệp, hắn liền muốn cậu đến YS đi làm, bất quá cậu lựa chọn đến tạp chí của bạn tốt công tác, nói là học đến thì phải có chổ dùng, bởi vì cậu học là hệ tin tức.
Seonho cười cười, không có đáp ứng.
"Ngươi không cần mỗi lần không muốn trả lời liền ngây ngô cười, phải nhớ kỹ lời ta nói."
"Ta biết rồi." Biết rõ cậu không muốn trả lời mà còn hung dữ như vậy.
Nghe Minhyun cùng Seonho đối thoại trong lúc đó, Stephanie phát hiện chính mình ngay cả một câu cũng không chen vào được. Càng đáng giận là, Minhyun đối với cô là chính quy bạn gái cũng không tránh khỏi rất xem nhẹ đi!
Xem ra cô nếu muốn trở thành tổng giám đốc phu nhân công ty điên tử YS, không thể chỉ trông vào giới truyền thông cố ý thả ra một ít sóng gió là được, mà cô cũng phải hảo hảo biết rõ ràng Minhyun cùng Seonho trong lúc đó là quan hệ, nói là huynh đệ, nhưng là sau một hồi lại làm cho người ta cảm thấy không phải như vậy, hai người này trong lúc đó ăn ý cùng thân mật tựa hồ quá mức......
Lúc này phục vụ đưa lên rau dưa hoa quả salad, ốc khô rau dưa nùng canh cùng đồ uống, Seonho thân thủ liền bỏ thêm đá vào đồ uống muốn uống, bởi vì cậu vừa mới một đường chạy tới nhà ăn, có điểm khát.
Không ngờ bị Minhyun lên tiếng ngăn cản," Còn chưa ăn cái gì trước, không cho phép ngươi uống đồ uống lạnh."
"Nhưng là......" Nhìn đồ uống còn đầy, cậu còn đang muốn uống nó.
"Ngoan, uống trước canh."
Đối với Minhyun cấm Seonho uống đồ uống lạnh, Stephanie cảm thấy bất khả tư nghị, đặc biệt hắn ngữ khí sủng ái như vậy."Mới trước đây mẹ em cũng là như vậy nói với em, nhưng hiện tại đã trưởng thành, hẳn là không có vấn đề gì."
"Không được, tiểu tử kia từ nhỏ bụng thường không được tốt, hơn nữa nếu uống đồ uống trước khi ăn, như thế cậu sẽ lại chỉ ăn được một chút." Seonho từ nhỏ liền thường chạy sang nhà bọn họ, bởi vậy ở nhà bọn họ cùng nhau ăn cơm là chuyện thường, tiểu tử kia từ nhỏ liền che khuất từng phần thật sự nghiêm trọng, sau khi lớn lên bụng lại không tốt, hắn như thế nào có thể không quan tâm cậu.
"Minhyun hyung, đừng nóng giận, ta uống trước canh là được." Seonho ngoan ngoãn cúi đầu ăn canh.
"Như vậy mới ngoan."
Stephanie nhìn một màn này, nội tâm cảm giác thật sự là càng lúc càng kém, mỗi lần cô đều muốn đánh vỡ không khí quá mức thân mật hài hoà giữa bọn họ, nhưng cô phát hiện chính mình ở trong bầu không khí hoà hợp giữa hai người họ giống như là người ngoài, hoàn toàn chen không lọt đi, cũng không ảnh hưởng được gì đến hắn trong lúc đó.
Sau đó cậu nhìn Minhyun dùng dĩa ăn đem salad cho Seonho rồi mới đưa cà rốt tới đĩa của chính mình.
Cô tế mi khẽ nhếch."Seonho đệ đệ của ngươi không dám ăn cà rốt?"
"Đúng vậy, cậu từ nhỏ chỉ sợ hương vị của cà rốt." Mỗi lần bọn họ cùng nhau ăn cơm, đều là hắn giúp cậu ăn luôn cà rốt.
Tuy rằng lúc trước bị bắt buộc uống canh, nhưng thấy Minhyun hyung đem loại thức ăn chính mình ghét nhất là cà rốt đi rồi, Seonho khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ không thôi."Cám ơn Minhyun hyung, như vậy ta sẽ đem salad cấp ăn xong."
"Tốt nhất là ngay cả đồ ăn của mình cũng ăn xong đi."
"Ta sẽ tận lực." Sức ăn của cậu không lớn. *ơ....à mà thôi =)))*
Khuôn mặt xinh đẹp của Stephanie hiện lên vẻ mặt vô cùng khó coi. Làm gì có nữ nhân nào hào phóng đến nỗi, nhìn thấy bạn trai của chính mình đi yêu thương nam nhân khác như vậy, cho dù chính là em trai, nhưng cảm giác kia thực làm cho người ta khó chịu, cô cố tình không phát tiết ra.
Sau đó Stephanie nhìn thấy Seonho nhìn Minhyun bằng ánh mắt mê luyến thật sâu, vừa nhìn thấy đã biết được tiểu tử trước mắt kia thực thích Minhyun, về phần Minhyun, hắn tuy rằng luôn nói chỉ coi cậu là em trai, nhưng Stephanie quả thực chưa từng gặp qua có hyung nào cưng chiều em trai như vậy.
Trong lòng nội tâm đố kị lại không thể phát tiết, thấy Seonho hưởng thụ sủng ái của Minhyun đối với mình, làm cho cô càng không thể chịu được. Có lẽ phải làm cho cậu ta hiểu được, Stephanie này mới chính là bạn gái của Minhyun, mà cậu ta chỉ là em trai mà thôi.
"Ta phải nên đi thôi, miễn làm cho bằng hữu chờ lâu lắm." Stephanie đứng lên, đưa tay đặt trên vai Minhyun, hướng hắn cười quyến rũ. "Đúng rồi, muộn một chút nữa ta có thể tìm ngươi không? Lần trước ta hình như có để quên cái gì ở chỗ ngươi."
Minhyun cười nhẹ."Được."
"Seonho đệ đệ, thật cao hứng khi được quen biết ngươi, hẹn gặp lại." Trước khi rời đi, Stephanie vẫn không quên hôn lên hai má bạn trai. "Hyunie, hẹn lát nữa gặp lại." Thấy Seonho trên mặt ý cười hoàn toàn biến mất, thậm chí vẻ mặt bộ dáng như đã bị đả kích, Stephanie mang khoái ý đi ra ngoài.
"Seonho, ngươi ăn phải phải là quá ít đi!"
Nhìn thấy cậu ăn rất ít, ngay cả tôm he hấp nướng cũng chỉ là ăn lấy lệ dường như một hai cái, biết cậu sức ăn rất ít, nhưng là không có khả năng lại ăn ít như vậy.
"Ngươi có gì không thoải mái sao?" Minhyun thân thủ sờ lên trán của cậu."Hoàn hảo, độ ấm bình thường."
Seonho quay mặt đi, rời khỏi bàn tay ấm áp kia vừa chạm đến, bởi vì lúc này hắn ôn nhu, sẽ chỉ càng làm cậu đối hắn yêu say đắm càng sâu, sau đó càng không thể tự kềm chế.
Nhưng cậu rất rõ ràng, hắn như vậy quan tâm cậu, đó là bởi vì cậu là "đệ đệ" của hắn.
Không có khẩu vị không phải bởi vì cậu thân thể không thoải mái, mà là vừa mới trước khi rời đi Stephanie nói những lời này, cô ta nói buổi tối sẽ đi tìm Minhyun hyung, sau đó bọn họ hẳn là hội cùng nhau qua đêm đi!
Cậu biết nam nữ kết giao, sẽ phát sinh tính quan hệ kia cũng thực là chuyện bình thường, nhưng là không biết vì sao, nhất tưởng đến Minhyun hyung ôm nữ nhân khác, lòng của cậu giống nhau bị cái gì đâm qua, làm cho cậu khó có thể hô hấp, ngực nhất thời đau đớn không thôi. *về đây má thương con ui*
Nếu có thể, cậu hy vọng Minhyun hyung có thể ôm cậu một lần......
Cảm xúc dị thường lo lắng, Seonho âm thầm hít một hơi thật sâu. Nếu Minhyun hyung biết cậu đối hắn có ý niệm không tuần trong đầu như vậy, hắn chỉ sợ sẽ thực khiếp sợ đi, bởi vì hắn sẽ biết cậu căn bản là không phải em trai ngoan như trong lời hắn nói.
"Seonho?"
Minhyun kêu to, làm cho cậu phục hồi tinh thần lại."Minhyun hyung, chuyện gì?"
"Ngươi biết không? Bà nội ta gần đây không biết làm sao vậy, cư nhiên lại bảo ta cùng ngươi kết hôn, nhưng ngươi là đệ đệ của ta, ta làm sao có thể cưới ngươi được, như vậy ta sẽ mất đi một đệ đệ đáng yêu mất." *lại đệ đệ again*
Bà nội của Minhyun hyung muốn hắn cưới cậu? Seonho vô cùng kinh ngạc, bởi vì Hwang bà bà trước giờ cũng không có cùng cậu nói qua chuyện này. Bất quá bà nội từ trước đến giờ cũng rất yêu thương cậu, cũng đã từng nói qua là cậu là cháu dâu bà hài lòng nhất, chính là cậu đã làm cho bà nội thất vọng rồi, bởi vì Minhyun hyung không có yêu cậu.
" Tuy rằng ta đã nói rất nhiều lần chúng ta chỉ là huynh đệ, không phải quan hệ yêu đương, nhưng bà nội thuỷ chung là nghe không vào, bà còn nói, muốn mời gì cha mẹ ngươi bọn họ về Hàn Quốc một chuyến để thương lượng hôn sự của chúng ta, ngươi nói có phải rất buồn cười hay không."
"Lục bà nội muốn cha mẹ ta về Hàn?" Việc này cậu hoàn toàn không biết.
"Nhìn thấy ngươi kinh ngạc như vậy, ta nghĩ bà nội hẳn là nói với ta trước, còn chưa có gọi điện thoại đi Việt Nam tìm bọn họ." Nếu không cha mẹ cậu hẳn sẽ cùng Seonho nói việc này. "Ta nghĩ bà nội tự chủ trương mời chú dì bọn họ trở về trước, nên chợt muốn chúng ta kết hôn đây mà."
Có thể không cần sao? Cậu rất muốn đáp ứng Hwang bà nội, bởi vì cậu thật sự muốn làm tân nương của Minhyun hyung a! Seonho rất muốn nói như vậy, nhưng là lời nói vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
"Ta nghĩ như thế này chúng ta nên cùng đi gặp bà nội, sau đó giải thích cho bà thấy, giữa chúng ta chính là loại tình cảm huynh đệ, một chút cũng không có ý muốn kết hôn, như vậy, ta nghĩ bà nội hẳn là sẽ không lại lấy việc này ra làm phiền ta nữa."
Cậu không muốn đi gặp Hwang bà nội, cậu không muốn cự tuyệt... Đột nhiên bụng của cậu có một trận đau đớn co rút, làm cho cậu đau đến nỗi mi tâm nhăn lại, bàn tay nhỏ bé gắt gao xoa bụng.
Thấy Seonho vẻ mặt biểu tình đau đớn, bàn tay nhỏ bé lại là đặt ở bụng, Minhyun khẩn trương lập tức đi đến bên cạnh cậu."Làm sao vậy, bụng lại đau?"
Cậu nhịn đau nói: "Ta, ta em không sao."
"Sắc mặt đều trắng bệch còn nói không có việc gì?" Minhyun xoa xoa hai má trắng bệch của cậu."Trách không được buổi tối ăn ít như vậy! Không được, ta phải lập tức đưa ngươi đi bệnh viện."
"Minhyun hyung, không cần!" Seonho ngăn cản nói.
"Nhưng mà......"
"Ở nhà ta có thuốc, ta trở về uống thuốc, nghỉ ngơi xong sẽ không có việc gì."
"Thật sự không cần đi bệnh viện sao?"
"Thật sự không cần." Seonho miễn cưỡng nở ra một chút cười yếu ớt.
"Được rồi, ta trước tiên đưa ngươi về nhà nghỉ ngơi, về phần đi gặp bà nội, ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi." Cho dù việc hắn bị bà nội đề nghị chuyện như vậy khiến hắn rất phiền lòng, nhưng không vội nhất thời như vây, dù sao tiểu tử kia đau thành như vậy, hắn thầm nghĩ làm cho cậu nhanh hảo hảo nghỉ ngơi.
"Hảo."
Minhyun giúp Seonho đứng lên, hai người rời khỏi nhà ăn.
Có thể là bởi vì Minhyun quá mau mong đem Seonho về nhà nghỉ ngơi, suốt dọc đường tốc độ xe tương đối nhanh, sau đó ở một con đường nhỏ, một chiếc xe mấy đột nhiên đi ra, hắn vì muốn tránh xe máy, nên liền đâm vào một xe tải nhỏ...
Sự tình phát sinh rất đột nhiên, Seonho ở sau bị mãnh liệt va chạm, cảm thấy đầu một trận đau nhức. Đau đớn làm cho cậu dần dần mất đi ý thức, sau đó cậu nghe thấy Minhyun hyung khẩn trương hô to tên cậu, cậu rất muốn mở miệng nói với hắn cậu không có việc gì, nhưng đầu của cậu đau quá......
Cậu trừ bỏ muốn nói với hắn không có việc gì bên ngoài, cậu còn muốn nói với hắn, cậu muốn cùng hắn kết hôn, muốn gả cho hắn, trở thành thê tử của hắn.
Lòng của cậu đau quá, bởi vì cậu thật sự rất yêu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store