ZingTruyen.Store

Chuyen Ver Hao Da Vu Luu Vu Em Co Chac Se Thoat Khoi Toi

   ~~~( Hai người họ lại mần thịt nhau rồi. Tôi hạnh phúc ghê)~~~

    Santa sau khi tập xong phát hiện điện thoại báo một cuộc gọi nhỡ của Lưu Vũ, gọi lại thì đã báo tắt máy, hắn cũng không suy nghĩ gì, tắm rửa một trận rồi lấy xe đi đến đại học A. Ai ngờ đến rồi lại không thấy bóng dáng ai, vị tổng giám đốc lại phải quay xe trở về nhà chính, nghĩ rằng cậu đã tự về trước rồi.

    Lưu Vũ ban đầu tính sẽ đi ăn trưa rồi về, cuối cùng bi ai phát hiện ví tiền của mình quên ở nhà nên đành phải gọi xe về. Cậu quả thực đã về nhà, nhưng mà lúc đó trong nhà ngoài Màn Thầu ngủ phơi bụng ở ngoài cửa, Rott nằm trong phòng khách, Lod ở ngoài sân ra cũng không có ai khác, cũng không có xe của hắn. Người nọ sực nhớ ra hôm nay mọi người đã nghỉ hết, bản thân lại không về, có lẽ hắn đã ra ngoài ăn trưa rồi.

    Cuối cùng, Lưu Vũ lại đổ đầy khay thức ăn một lần nữa, thay quần áo rồi rời đi, cũng nhắn tin gửi cho hắn về dự định tối nay.

    Mà người tính không bằng trời tính, đến buổi tối tâm tình Santa đặc biệt xấu, Lưu Vũ cả ngày nay đều không về nhà, gọi điện thì lại tắt máy, sau đó một tin nhắn cũng không có gửi về.

    Hắn sau khi từ trường về liền một mực ngồi ở nhà đợi cậu, nhìn khay đồ ăn của chó mèo đầy ắp, bản thân hắn cái gì cũng chưa vào bụng, mà cậu nhẫn tâm ngay cả chút thành ý làm đồ ăn cho hắn cũng không có.

    Thẳng đến khi kim đồng hồ đã chỉ đến số 9, Santa đã muốn bùng nổ đến nơi, mở điện thoại ra chuẩn bị gọi cho A Báo đi tìm người thì vừa lúc Leo gọi đến.

   _"Có chuyện gì?" Giọng nói lạnh băng vang lên, lông mày cũng cau lại, khuôn mặt tối tăm đến cực điểm, đối phương nghe qua là biết thời điểm này không nên chọc giận hắn.

    Thế nhưng đây là Leo, ở đầu bên kia qua tiếng nhạc xập xình nói thật lớn, thoạt đầu Santa nghe không rõ, tâm tình càng trở nên tồi tệ, "Tìm một chỗ nào yên tĩnh mà nói!"

    Lưu tiểu miêu cả ngày trốn mất dạng, đây là muốn thử thách sự kiên nhẫn của hắn sao!

    Qua một lúc lâu, hắn còn tưởng Leo đầu bị cửa kẹp đến nơi rồi thì đầu bên kia mới yên tĩnh một chút, có vẻ như đã ra ngoài, giọng có hơi kích động, giống như là đã phát hiện trò vui, "Này, mau đến đây đi, tôi có kinh hỉ cho cậu".

   _"Không đến!" Từ chối thẳng thừng.

    Song Leo vẫn không bỏ cuộc, "Tôi nói thật đó, cậu nếu không nhanh đến, sau này có hối hận cũng không kịp đâu", âm cuối còn nhấn mạnh tỏ vẻ nghiêm trọng, nghe có vẻ thật sự có chuyện.

    Lông mày rậm cau lại, lầm bầm vài tiếng, cuối cùng hắn vẫn đứng dậy, lấy chìa khoá xe bước ra ngoài. Nếu quả thực là không có gì to tát, vậy hắn liền chỉnh Leo vài lần là được rồi.

    Lại nói cậu như thế nào vẫn chưa trở về?

~~~~

    Người thanh niên kia... thực sự là Lưu Vũ!

    La Uyển Nhu kinh ngạc nhìn cậu. Từ lúc đi ăn đồ nướng, mắt cô vẫn chưa rời khỏi người này. Cậu hôm nay chỉ đơn giản mặc áo sơ mi trắng với quần dài bình thường, tóc chỉ dùng sáp cố định kiểu, nhìn vẫn như sáng nay là một nam thanh niên điềm tĩnh ôn hòa. Nhưng mà vừa mới bước vào bar thôi, không bao lâu cô liền thấy được vẻ mặt nam nhân yêu mỵ như thế nào.

    Mái tóc vuốt ra phía sau tùy tiện, đối với đồ uống mọi người mời cũng không hề kiêng nể, mắt phương hơi nheo lại cùng cánh môi nhếch lên mang tiêu ý lại có chút lười biếng. Mọi người cũng có vẻ kinh ngạc nhìn cậu, mấy nữ nhân ở quán bar cũng có phát hiện ra mỹ nam, thi thoảng sẽ uốn uốn vòng eo nhỏ vô tình hữu ý va phải người thanh niên.

    Xem ra, đây chính là bản chất ngầm của Lưu Vũ – một vị công tử ăn chơi mà lại không có trác táng.

    Nhưng mà cho dù có ngạc nhiên, bọn họ rất nhanh đều bỏ ra sau đầu, trước hết vẫn là vui vẻ chơi cho đã.

    La Uyển Nhu tối nay mặc một bộ váy ngắn màu đen, tóc cũng được làm xoăn cẩn thận, trang điểm nhẹ nhàng tôn lên làn da tự nhiên của nàng, khi đến gặp mặt mọi người ai cũng đều khen nàng. Vậy mà hiện tại đứng ở đây, so với đám nữ nhân ăn mặc hở hang luôn bám lấy cậu quả thực vẫn còn kém xa.

    Một nữ nhân tóc ngắn mặc áo cúp ngực với đầm ngắn bó sát tôn lên ba vòng chuẩn như dáng người mẫu, đôi môi đỏ hướng Lưu Vũ cười kiều diễm, "Oa, đêm nay là lần đầu em thấy một người đẹp trai như thế".

    Lưu Vũ thấy bàn tay cô định để lên vai mình, bước chân hơi lùi lại, trên mặt vẫn duy trì lễ độ, "Cảm ơn, cô cũng rất đẹp".

    Nhưng mà vừa xoay người qua đã thấy một nữ nhân khác, bộ cánh lưới mỏng tang, cánh tay cô kéo tay cậu dán vào bộ ngực đầy đặn kia, ở lồng ngực cậu còn cảm nhận rõ ràng móng tay của cô ta đang vẽ loạn lên, "Anh thực sự rất đẹp trai, có phải người mẫu không?"

    La Uyển Nhu đứng hồi lâu, không thể nhìn được đỏ mắt đi thẳng đến WC. Cô đem son môi đỏ ra, thoa chồng lên lớp son bóng màu hồng nhạt ban đầu, cũng chuốt mi lại cho cong dày thêm, nháy mắt đã trở nên kiều diễm xinh đẹp. Vừa lúc này, có hai người đi đến sau cô trò chuyện.

   _"Này, cậu thấy Lưu thiếu không?" Một nữ nhân tóc đỏ hỏi.

   _"Là cái người đẹp trai gây chú ý đó sao? Tại sao lại không?" Người kia che miệng cười.

    Cô gái tóc đỏ lấy phấn ra dặm nhẹ lên mặt, cười nói, "Lần trước tôi có gặp anh ấy ở bar Rosé, hỏi tên anh ấy, anh ấy nói là họ Lưu. Thật đẹp trai."

    Cô kia sửa sang lại tóc, hơi bĩu môi, "Lưu thiếu như thế nào so được với Uno Santa a?"

   _"Thôi đi, Uno Santa là dạng đàn ông gì, có nằm mơ cô cũng không với được đâu."

    Lúc này, La Uyển Nhu kinh ngạc hoàn toàn, hóa ra Lưu Vũ thực sự là một cậu công tử, mấy quán bar nổi tiếng như thế, mọi người đều biết cậu gọi là Lưu thiếu.

    Nhưng có một điều căn bản cô không biết, nữ nhân kia nói lần trước chính là khoảng thời gian hai tháng trước, lúc đó vào thời điểm khoa của cậu tổ chức tiệc ở Rosé. Trùng hợp ngày đó cô lại không có đi, căn bản là không biết gì.

    Nhân vật chính cũng không có biết gì cả.

    Lưu Vũ ở bên trong phải vất vả lắm mới có thể thoát khỏi đám nữ nhân, tìm tới quầy rượu ngồi một mình. La Uyển Nhu bước ra ngoài, bỏ qua mấy tiếng huýt sáo cùng lời mời gọi, đi thẳng đến chỗ cậu.

   _"Lưu thiếu." Tự động kéo ghế lại gần, cô nàng ngọt ngào gọi.

    Lưu Vũ phản ứng có chút không tự nhiên khi nghe cách gọi "Lưu thiếu" của mọi người, cô nàng cũng không ngoại lệ, cậu chỉ gật đầu một cái rồi tầm mắt liền chuyển đi, không nói gì cả.

    La Uyển Nhu lại cho rằng cô nói trúng tim đen của cậu nên mới mất tự nhiên, vui vẻ không thôi.

~~~~

    Khi Santa đi tới, bảo an nhìn thấy hắn liền cúi đầu lùi ra sau một bước, người đàn ông nhìn cũng không nhìn một cái, sắc mặt không tốt bước vào, tiến thẳng lên tầng hai. Đón đầu là bốn bảo an khác dàn hai bên, đứng ở trên là một người ngoại quốc tóc vàng, chính là Leo trước đó gọi điện cho hắn.

   _"Có việc gì?" Thanh âm băng lãnh vang lên.

    Leo hiển nhiên cũng không để mắt tới, khoác tay lên vai người đàn ông bắt đầu sánh bước đi cùng, "Nào nào, trước hết cứ ở đây chơi đùa một chút. Nhìn xem, tôi nhặt được cực phẩm đó". Nói xong, hắn còn chỉ chỉ tới nam nhân trẻ tuổi ngồi một mình ở bàn trong góc, còn đám người loạn thất bát tao đang ngồi gần đó chỗ của Leo.

   _"Đáng tiếc là chưa bắt tới tay, thật sự là băng sơn mỹ nhân." Leo thở dài, làm một bộ mặt chán nản nhìn nam nhân kia.

    Santa đưa mắt nhìn qua, trong lòng liền biết người này hoàn toàn không thích hợp ở trong hoàn cảnh như vậy. Âu phục phẳng phiu, yên lặng ngồi ở một bên chống tay nhìn khung cảnh dưới tầng, khuôn mặt trong tối không rõ ràng cho lắm, nhưng nhìn thấy được là một người dễ nhìn. Lông mày người nọ hơi cau lại, có lẽ bị ép buộc tới đây.

    Leo biết được hắn nghĩ cái gì, lại thở dài, "Thật sự không có biện pháp, nghĩ có thể đem cậu ấy đến đây để thả lỏng một chút. Thế nhưng rất khó khăn."

   _"Cẩn thận người đau là cậu đấy."Santa nhăn mày buông ra một câu tạm xem là quan tâm.

    Leo tuy là tính tình luôn cợt nhả thích trêu chọc người khác, thế nhưng tốt xấu gì cũng là bạn với Uno Santa nhiều năm, làm sao mà không biết người đàn ông này như thế nào, nếu còn kéo dài thêm nữa khẳng định hắn sẽ nổi điên lên, lúc đó ai cũng không dám lại gần.

   _"Aiz..." Lại thở dài, "Tôi biết là cậu đối với người kia đang có tư tâm, thế nhưng cũng phải nhanh chân chút đi, người ta sắp chạy mất rồi".

   _"Có ý gì?"

    Leo không có nói gì, kéo hắn ra đứng cạnh lan can, ngón tay thon dài chỉ thẳng xuống phía một người đang quay lưng lại với bọn họ ở quầy bar.

    Người này không thấy mặt rõ ràng lắm, nhưng khi mà nữ nhân mặc váy bó đen bên cạnh cười để tay lên cánh tay kia nói gì đó người nọ mới hơi nghiêng đầu qua nhìn. Santa thấy sườn mặt liền nhận ra là người mà hắn cả ngày nay đang tìm –Lưu Vũ.

   _"Lại nói, cậu ấy quả thực rất có sức hút, tôi ở trên này quan sát đã đếm không ra số nam nữ nhân tìm đến.... Ê, này..?" Leo bắt đầu khoa môi múa mép ở một bên, quay lại thì người đàn ông đã không thấy bóng dáng đâu.

    Lưu Vũ nhìn La Uyển Nhu nhẹ cười một cái, cánh tay hơi di chuyển tránh đi bàn tay kia của nàng. Nữ nhân này từ đầu tới cuối chuyện gì cũng sẽ nói được, nhiều lúc cậu chỉ ậm ừ cho qua, tầm mắt lơ đãng nhìn xung quanh, có lúc đứng dậy đi WC, tưởng khi quay lại nàng liền đi mất lại không ngờ được vẫn ngồi ở đó, tránh cũng không tránh được.

    Cậu biết cô là hoa khôi nổi tiếng đại học A thế nhưng lại có tính tình như vậy. Hình như hơi giống trà xanh ( tiểu tam) trong mấy phim ngôn tình trên ti vi.

   _"Lưu Vũ, có phải cậu vào làm việc cho SY rất thuận lợi không?" La Uyển Nhu nở nụ cười không ngừng hỏi cậu.

    Lưu Vũ nhìn qua cô, La Uyển Nhu phát hiện cậu giật mình nhìn gì đó, tầm mắt để phía sau cô, đến lúc quay lại thì bắt gặp người đàn ông cao lớn đang đi tới đây.

    Không rõ vì cái gì, cả người Lưu Vũ liền lạnh đi, đến khi người đàn ông kia đến, bất giác ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt xanh đang nheo lại nhìn mình, cánh môi mỏng cũng câu lên cười lạnh. Không rõ ràng lắm, trong đôi mắt kia như ẩn chứa tức giận, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

   _"Santa..." Cậu ngây ra nhìn hắn.

   _"Tại sao lại ở đây?" Santa đột ngột hỏi, lông mày nhíu chặt, lời nói ra như muốn giết người.

   _"À... San tổng, hôm nay là buổi liên hoan lớp..." La Uyển Nhu suy nghĩ không biết gọi hắn ra sao, quyết định gọi là San tổng với hắn.

    Mà cô vừa định giải thích rồi, người đàn ông liền ngắt lời, ném cho cô ta ánh mắt không hề tốt đẹp, "Tôi có hỏi cô sao?"

    La Uyển Nhu ít nhất cũng nhận biết được tình hình, thấy hai người này không khí không tốt lắm, Uno Santa xem ra cũng đang tức giận, đành phải ngồi im lặng.

    Thẳng đến khi Santa đem Lưu Vũ kéo đi nàng mới hoàn hồn, đi theo định gọi cậu lại thì có một bảo an xuất hiện, ngăn cản không cho đi vào lối bên trong.

    Lưu Vũ Thanh tay bị nắm chặt kéo đi đến phát đau, người đàn ông phía trước vẫn cứ thẳng thừng bước đi, nói cũng không nói câu nào.

   _"Uno Santa, anh bỏ tay tôi ra." Cậu nhăn mi, muốn bỏ tay ra khỏi hắn.

    Người đàn ông nghe thấy câu này, lực kéo càng tăng, sắc mặt phải nói là cực điểm tồi tệ, đôi môi mỏng mím thật chặt chứng minh hắn đang vô cùng tức giận.

    Lưu Vũ không biết, chỉ có thể đi theo hắn, thầm nghĩ bản thân có chọc giận hắn cái gì không?

    Là tại cậu không có làm bữa trưa cho hắn sao?

    Nào có thể, hắn đã ra ngoài ăn rồi a..

    Là ăn trưa ở ngoài không ngon miệng sao?

    Hay là chưa ăn tối a?

    Đi thẳng đến khi gặp được căn phòng ở cuối hành lang, hắn mở cửa trực tiếp lôi cậu vào, tay kia đem cửa khóa trái lại.

    Lưu Vũ xoa xoa cổ tay đã hằn vết đỏ, người đàn ông đột ngột đến gần, đưa tay ôm cậu đẩy đến giường lớn. Cậu không chống được mới ngã xuống, cả người lập tức bị đè nặng, lúc đó mới hoảng hốt nhìn hắn.

   _"Uno Santa?"

   _"Tại sao lại chạy đến đây?" Santa đem cánh tay rắn chắc hạ xuống, chặn đường trốn của cậu, ánh mắt không hề có ý tốt.

   _"Có phải tôi quản em chưa đủ chặt không?"

    Lưu Vũ không hiểu gì vội lắc đầu, "Không phải...". Chưa có dứt câu, gáy đã bị kéo tới, cánh môi bị hắn xâm chiếm hoàn toàn, điên cuồng mà cắn xé.

    Cậu cả người run rẩy, bàn tay hắn chạy dọc khắp người, dùng sức mạnh ép chặt khiến cậu không thể tránh né, đến nụ hôn cũng cuồng dã không cho cự tuyệt, cậu chỉ có thể vô lực tiếp nhận. Áo sơ mi bị xé rách, từng cúc áo rơi vãi xuống, hắn ôm eo cậu nhấc lên, quần dài lập tức bị kéo ra.

   _"Uno Santa! Không được!" Lưu Vũ khó khăn lắm mới dứt ra được, thở hổn hển đưa tay đẩy hắn ra.

    Người đàn ông dường như không bị tác động gì nhiều, ánh mắt giận dữ cũng bị thay thế bằng lửa nóng tình dục, "Đã là người của tôi rồi, có cái gì không được?"

    Nói xong, hắn lại phủ xuống hõm cổ cậu.

   _"Đau!" Lưu Vũ kêu lên một tiếng, tay vung lên hướng vào vai hắn đấm tới.

    Ở cổ truyền tới cơn đau rát, cảm giác tựa như con mồi đang bị cắn xé.

    Khi Santa buông ra, hai mắt cậu đã rưng rưng nước mắt, ở hõm cổ hiện lên vết cắn rõ ràng, dấu hôn không còn đỏ ửng nữa, ngược lại thành màu đỏ thẫm.

    Hít thở không thông, cả người cậu bị lật lại, người đàn ông đem hai tay cậu đặt lại cùng một chỗ, sau đó rút ra miếng vải bị xé trong đống áo sơ mi thảm hại kia.

   _"Mau thả tôi ra!" Lưu Vũ hiểu được hắn muốn làm gì, liên tục giãy giụa muốn trốn ra ngoài, chân cũng đạp loạn lên.

    Santa mặc kệ cậu, dùng sức mạnh đem hai tay trói lại, cuối cùng buộc vào bên thành giường, "Ngoan nào".

    Bị trói lại rồi, cả người lập tức bị chủ nhân thân thể cường tráng này kích thích không ngừng, khiến cho Lưu Vũ chỉ có thể vô lực chống đỡ. Hiện tại, cậu biết được có làm thế nào cũng không thể chạy trốn được rồi.

    Santa là người đàn ông từng trải, chuyện giường chiếu hắn có thể nói là tự tin nhất. Hắn rất biết kích thích đối phương, huống chi là đối với Lưu Vũ kinh nghiệm một chút cũng không có, hắn ăn qua hai lần đã sớm nắm bắt được điểm yếu của cậu.

    Người thanh niên trong căn phòng ánh đèn mập mờ không rõ, cả người khẽ run lên, cơ thể sớm đã phản ứng vì khoái cảm, thần trí bắt đầu hỗn loạn không rõ ràng. Tấm lưng cảm nhận được lồng ngực săn chắc nóng như lửa thiêu áp tới, sau gáy truyền đến xúc cảm tê dại, làm cậu không tự chủ được, khẽ "Ưm" một tiếng.

    Đổi lại chính là tiếng cười trầm thấp của đối phương.

   _"Em thích sao?"

    Lưu Vũ không có đáp lại, lồng ngực đập loạn lên, chỉ biết được cơ thể hai người quấn lấy nhau dây dưa không dứt, biết được sức nóng từ đối phương tìm tới như thể muốn hòa tan trái tim cậu. Từng động tác, từng cái hôn của hắn, kéo theo là sự khát vọng mơ hồ.

   _"Vũ..." Cậu loáng thoáng nghe thấy người đàn ông gọi mình.

   _"Lưu Vũ, em thích tôi sao?" Hắn bắt lấy cằm của cậu, hơi thở nóng rực phả vào tai, kích thích vô cùng.

    Một câu nói này như kéo Lưu Vũ lại, cậu nhìn vào đôi mắt chăm chú của hắn, ẩn sâu bên trong là nhu tình nhàn nhạt, xoáy vào trong tâm trí cậu. Ánh mắt của người đàn ông này luôn khiến cho người khác trầm mê, khiến cho đối phương chỉ có thể thụ động nhận lấy.

    Cậu nhớ những lần hắn trêu chọc cậu, nhớ được những lần hắn đem cơm trưa cho cậu, nhớ được lần hắn cuồng dã xâm chiếm cậu, nhớ được lần hắn hôn lên trán cậu chào tạm biệt... Ẩn sâu trong đáy mắt đó, đều có sự nhu tình khó phát hiện ra.

   _"Vũ, em thích tôi sao?" Hắn lại hỏi.

    Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, trái tim không kiềm chế được loạn nhịp, có một loại khát vọng dâng lên, Lưu Vũ lần này thực sự tỉnh táo, nhưng bây giờ trí óc lại trở nên mơ hồ.

    Người thanh niên hơi xoay người, đem đôi môi mình nhẹ nhàng dán lên cánh môi mỏng của người đàn ông.

    Cậu vừa mới hôn thôi, người đàn ông như hóa thành dã thú, hắn đem mảnh vải đang gò bó tay cậu kéo ra, hai tay được tự do liền phủ lên cổ hắn. Santa ý cười lan đến đáy mắt, lửa dục vọng cũng không có giảm bớt, trái lại càng bùng lên dữ dội. Hắn đem eo cậu bắt lấy, luật động nhanh dần.

   _"Ô..." Lưu Vũ không chịu đựng nổi, ngã xuống giường, bàn tay to từ phía sau nắm chặt eo cậu, khoái cảm ập đến dồn dập không kịp thích ứng.

    Một hồi lâu sau, eo bị nắm đến đau nhức, khoái cảm như đã đến cực hạn, cả người Lưu Vũ run rẩy đến lợi hại, nước mắt cũng không tự chủ được rưng rưng, cậu chỉ có thể cầu xin hắn.

   _"Santa ... Em không chịu được.."

    Ánh mắt Santa lập tức trở nên đục ngầu, dục vọng người đàn ông dâng cao khó lòng nắm bắt, nhìn thấy rõ người ở dưới thân rên rỉ, trong suy nghĩ càng muốn đem cậu khi dễ, chiếm đoạt hoàn toàn người này.

    Lưu Vũ liên tiếp chịu từng đợt tấn công mãnh liệt của hắn, từ đợt này đến đợt khác, bắp tay cùng lưng người đàn ông cũng có vết tích của cậu không ít.

    Trong căn phòng tối, chỉ truyền ra tiếng da thịt va chạm mãnh liệt, tiếng nức nở cầu xin của người thanh niên, thi thoảng sẽ có tiếng gầm trầm thấp tựa dã thú của nam nhân...

   _"Santa ..."

    Người đàn ông tức giận ở trên giường thực đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store