[Chuyển Ver]{Gyuwoo}{Myungyeol} Cưới để yêu
Chap 57
Woohyun mất tích được ba ngày, đối Sunggyu giống như cả thế giới sắp mất đi ánh mặt trời.Sungyeol lo lắng ngồi bó gối trên sofa. Nếu lúc đó không để cậu ấy một mình, hiện tại đã không có chuyện gì xảy ra."Aish !"Nhìn tới người đối diện, Sungyeol chỉ biết thở dài. Sunggyu hắn mấy ngày nay không ăn không ngủ, suốt ngày chỉ cần điện thoại trên tay dò tìm cái gì đó. Hỏi thì không trả lời, chỉ im lặng đến đáng sợ."Này, ăn cái gì đó một chút đi. Lỡ bị bệnh, Woohyun trở về liền trách mắng tôi đó."Sungyeol lấy cơm nóng cho Sunggyu, cố gắng khuyên hắn ăn. Rốt cuộc như cũ vẫn không nhận được câu trả lời hay thậm chí một cái lắc đầu nào hết."Nè ! Không muốn ăn thì nói, cùng lắm cũng lắc đầu một cái ! Bộ anh bị câm hay sao?"".. Không ăn.""Không ăn cái gì? Ăn hết cho tôi ! Nếu nhịn như vậy Woohyun trở về tôi đã nhịn trước anh ! Lỡ anh đổ bệnh làm sao giúp cậu ta? Đừng có trẻ con như vậy !""...""Ăn đi ! Ăn hết đi ! Đừng nghĩ cái gì nữa. Myungsoo không phải đã ra ngoài giúp anh rồi sao? Lo ăn uống tử tế rồi tự thân tìm cậu ta đi."Sunggyu trầm mặc một lúc cũng nghe theo lời Sungyeol ăn hết cơm. Bởi vì đói bụng nên ăn rất nhanh đã hết. Mấy ngày nay nghĩ tới người kia liền không có tâm trạng ăn uống. Hiện tại cũng nuốt được bát cơm."Ngoài ba chúng ta ra, có ai biết Woohyun mất tích không?"Sungyeol đợi Sunggyu ăn xong mới chậm rãi hỏi. Việc này tốt nhất đừng nên để nhiều người biết, bởi vì cho dù biết cũng không thể nào gì, chỉ thêm rối loạn.Sunggyu lắc đầu. Thật hắn không có tâm trạng nói chuyện."Người làm ra việc này là...""Park Jiyeon."Cô ta lại trở về.Thật sự, Sungyeol hiện tại cũng không biết làm cái gì mới hợp lý. Người ta nói, lòng dạ nữ nhân rất thâm độc. Một khi đã muốn làm gì đó chắc chắn sẽ không nghĩ đến hậu quả. Lần này Woohyun bị nữ nhân kia bắt đi, chỉ có thề cầu xin Thượng đế đừng để xảy ra chuyện gì.___Woohyun bị tiếng nói chuyện ồn ào đánh thức. Hai mắt khẽ chớp vài cái mới phát hiện mắt đã bị bịt, tay chân cũng bị trói chặt.Cái này là bắt cóc?"Rốt cuộc là do dùng thuốc quá liều hay sao mà cậu ta đến giờ vẫy chưa tỉnh?"Đột nhiên có người hướng đến cậu chạm vào mặt vỗ vỗ. Âm thanh có chút khó hiểu."Không phải chết rồi chứ?""Cái gì chết?! Chỉ dùng thuốc mê, làm sao có thể chết."Một đám nam nhân đưa ra suy luận, đột nhiên có âm thanh của nữ nhân vang lên."Lấy nước lạnh đổ lên người cậu ta."Woohyun khẽ rùng mình. Không biết là đêm hay ngày, bất quá hiện tại đang nằm trên sàn, nếu bị tạt nước không chừng đứa nhỏ sẽ bị ảnh hưởng.Woohyun vội vàng đụng đậy tay chân, ý muốn người kia thấy đã tỉnh sẽ không tạt nước.Đúng như cậu mong muốn, nữ nhân kia ra lệnh không cần lấy nước, sau đó bật cười."Woohyun, có nghĩ tới một ngày gặp tôi trong tình cảnh này chưa a?""Tôi không muốn tâm trí bị vấy bẩn."Woohyun khinh miệt phun ra một câu. Bản thân cậu không sợ cô ta. Chỉ sợ mấy đứa nhỏ cùng nam nhân kia bị cô ta hại.Nữ nhân một bụng đầy uất hận, bên ngoài nhưng vẫn giữ vẻ tự nhiên."Cũng mạnh miệng nha. Cậu không sợ tôi sẽ giết cậu sao?""Nếu cô muốn giết hiện tại cũng không ở đây cùng đối thoại."Người kia chỉ vừa dứt câu, Woohyun liền đáp lại. Giống như biết sẵn người kia sẽ hỏi những gì vậy. Không cần suy nghĩ, cứ một mực nói ra.Nữ nhân tức giận lấy nụ cười ra che chắn. Bởi vì bịt mắt, Woohyun không hề biết có chuyện gì xảy ra, chỉ lúc sau đó mới cảm nhận áo bị kéo lên, một vật gì đó sắc nhọn lành lạnh đột ngột chạm vào bụng cậu."Tôi thật muốn dùng thứ này từng chút từng chút một nhẹ nhàng mở bụng cậu, sau đó từ từ mà lấy cái thứ trong bụng cậu ra a. Hẳn là thú vị lắm."Dao nhọn nhẹ nhàng ấn vào bụng Woohyun. Bản thân cảm nhận được dao nhọn kia chậm rãi kéo một đường dài xuyên qua lớp da mỏng ở bụng. Cam chịu cắn chặt môi dưới, Woohyun đau đến ứa nước mắt."Kiên cường a. Tôi cũng muốn làm lắm, bất quá đợi một người quan trọng tới, tôi sẽ ở trước mặt người đó làm vậy. Sẽ rất vui đi."Nữ nhân vỗ vỗ mặt cậu rồi cười to rời đứng dậy. Tiếp theo chỉ nghe tiếng đóng cửa cùng hàng loạt bước chân rời đi.Woohyun vừa mới nghĩ tất cả đều đã đi, tay định chạm vào vết thương trên bụng thì đột nhiên lại nghe tiếng bước chân dừng lại gần mình.Woohyun theo phản xạ liền nhích người ra xa, sau đó giật mình khi người kia chạm tới sau đầu, cởi bỏ bịt mắt cho cậu.Rất lâu mới tiếp xúc với ánh sáng khiến cho Woohyun phải nhắm mắt một lúc mới có thể mở ra.Nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt, Woohyun có chút nhỏ giọng sợ hãi."Anh muốn làm gì?"Nam nhân mặc kệ câu hỏi, chỉ từ tốn lấy khăn tay nhỏ cùng miếng băng keo cá nhân ra, lau vết máu trên bụng rồi dán lại miệng vết thương cho cậu."Anh không phải là người của cô ta sao? Như thế nào lại giúp tôi?""Không muốn giúp..?""Không phải—""Im miệng.Nam nhâm âm vực rất nhẹ nhàng bất quá lại rất có uy lực. Woohyun cũng đành ngậm miệng. Vết thương dưới bụng thật đau.Im lặng một lúc, Woohyun như nhớ tới cái gì đó mà vội vàng hỏi :"Tôi ở đây bao lâu rồi?""Ba ngày.""A?!"Lại vội vàng chạm tay vào bụng. Đã ba ngày không ăn. Đứa nhỏ sẽ không sao đi?"Có thai?"Nam nhân an nhàn ngồi trên ghế, hướng cậu hỏi. Lúc nhận được cái gật đầu miễn cưỡng kia liền nhíu mày.Nam nhân cầm túi đen bên cạnh, lấy ra hộp cơm cuộn đem tới trước mặt Woohyun. Sau đó nhìn tới tình trạng kia liền từ bi mà đút cậu ăn.Woohyun tuy là có ngượng ngùng, bất quá hiện tại đang rất đói bụng. Cũng chỉ đành ngậm ngùi nuốt xuống cơm cuộn cùng xấu hổ.Ăn uống lót bụng xong, Woohyun đang tính mở miệng cảm ơn liền bị câu nói của người kia chặn lại."Tôi không phải người tốt. Đừng cảm ơn."Cho dù không phải người tốt nhưng cũng đã giúp cậu, cho dù là làm như vậy vì mục đích gì, cậu cũng rất cảm kích."Cảm ơn anh."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store