ZingTruyen.Store

Chuyen Ver Gyuseok Hieu Ung Mo Neo

Từ đảo trở về nội địa, ngồi thuyền hơn một tiếng, bây giờ lại gần trưa, vừa khéo là giờ ăn trưa, Seokmin cũng biết yêu cầu này có chút quá đáng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ban đầu Seokmin sở dĩ để Jiyeon đóng giả anh, cũng là bởi vì hai người có mối quan hệ tốt, việc gì cũng có thể giúp đỡ nhau, vì vậy giày vò thì giày vò, trong trường hợp khẩn cấp thì đương nhiên lại là chuyện khác.

Taekyung và người giúp việc ở bên cạnh, thấy Seokmin bối rối như vậy, đều tò mò nhìn sang.

Anh ổn định tâm trí, cầm điện thoại đi đến đài quan sát bên ngoài biệt thự, nhìn du thuyền ở phương xa đang dần đến gần nói: "Mingyu ở trên đảo."

"Mingyu?" Trong giọng nói của Jiyeon có chút kinh ngạc, "Em bảo cậu ấy tới à?"

"Làm sao có thể."

Seokmin không bao giờ phải lo cơm ăn áo mặc từ khi còn nhỏ, cho đến tận bây giờ cũng chưa từng mắc nợ. Nếu phải nói ra thì Mingyu là chủ nợ duy nhất của anh, anh nợ hắn một món nợ tình cảm không ngừng để ý còn có rối bời, không có chuyện gì ai lại mời chủ nợ đến nhà?

"Vậy là cậu ấy đến tìm em?" Jiyeon lại hỏi.

"Không có."

Tạm thời không đề cập tới có rất ít người biết Seokmin ở trên hòn đảo này, sau khi chia tay, Mingyu liền chặn KakaoTalk của anh, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn còn chặn.

Nếu hắn thật sự có chuyện cần tìm anh, không khôi phục bạn tốt, hỏi thẳng ở trên KakaoTalk được sao?

Vả lại, từ khi Mingyu lên đảo đến nay, cũng không thấy hắn có chuyện gì đặc biệt.

"Gần đây, em ấy bị phong sát, trùng hợp tới đây du lịch." Seokmin giải thích.

"Nghe nói chuyện cậu ấy bị phong sát..." Jiyeon lẩm bẩm một câu, lại đổi giọng thoải mái nói, "Đảo của em lớn như vậy, cũng không chắc sẽ chạm mặt cậu ấy đâu."

"Không được." Seokmin kiên quyết nói, "Nếu em ấy phát hiện chúng ta quen nhau thì sẽ rất phiền phức."

"Vậy coi như không quen biết đi." Jiyeon không muốn uổng công đi chuyến này.

Seokmin đau đầu thở ra một hơi, kiên nhẫn hỏi: "Chị có chắc kỹ năng diễn xuất của mình không thành vấn đề?"

Dù sao anh cũng là một diễn viên chuyên nghiệp xuất thân chính quy, diễn vai người lạ đương nhiên không thành vấn đề, nhưng Mingyu còn chuyên nghiệp hơn anh, Jiyeon làm sao có thể diễn trước mặt hắn?

"Sao lại không được?" Jiyeon bất mãn nói, "Chị vừa rồi còn cùng cậu ấy ăn cơm mà."

...Hình như cũng có chút thuyết phục.

"Không được đâu." Seokmin hạ quyết tâm, "Để hôm khác đi."

Dù sao hòn đảo và sơn trang cũng là địa bàn của Seokmin, anh muốn ra lệnh đuổi khách, Jiyeon cũng hết cách.

Nhưng đến lúc này rồi mà còn phải quay về thì đúng là giày vò, Jiyeon thương lượng nói: "Vậy chị ăn một bữa cơm rồi đi có được không? Em cho người đến đón chị lên đi, xong rồi lại đưa chị xuống, như vậy chắc chắn sẽ không chạm mặt Mingyu. Chúng ta đã lâu không gặp rồi, chị còn muốn tìm em tâm sự đây."

Chỉ mất mười phút lái xe lên núi, xác suất chạm mặt Mingyu thật sự rất thấp.

Cho dù có chạm mặt, một người ở trên đường, một người ở trong xe, cùng lắm thì chỉ có thể nhìn thoáng qua, quay đầu đi liền nói nhận nhầm người cũng không phải là không được.

Nghĩ đến thật sự là đã lâu không gặp Jiyeon, Seokmin buông lỏng: "Được rồi."

Nhưng mà, vào lúc này, giọng điệu của Jiyeon đột nhiên trở nên cổ quái: "Ừm, có một vấn đề."

"Cái gì?" Seokmin hỏi.

"Mingyu đang câu cá ở bến tàu."

Seokmin: ...?

"Cậu ấy bỏ cần câu xuống." Jiyeon như đang phát sóng trực tiếp, "Cậu ấy đứng lên."

Hai giây sau, giọng nói từ trong điện thoại truyền đến khiến Seokmin hoàn toàn không thể bình tĩnh lại: "Cậu ấy vẫy tay với chị."

Anh lập tức xoay người đi vào trong biệt thự: "Bây giờ chị đăng nhập KakaoTalk Dokyeom, em ấy mới cùng em tán gẫu, chị xem qua lịch sử trò chuyện đi."

"Được." Jiyeon nói, "Vậy chị cúp máy trước."

"Thầy Lee," Taekyung ở trong phòng ăn gọi Seokmin đang vội vàng, "Anh không ăn cơm sao?"

"Tôi ăn sau."

Seokmin đi thang máy lên phòng sách ở tầng hai, sau khi lấy ống nhòm trong ngăn kéo ra, anh lại đi tới sân thượng tầng hai có tầm nhìn bao quát.

Anh đặt ống nhòm lên sống mũi, điều chỉnh độ phóng phù hợp, những chi tiết trên bến tàu nhanh chóng hiện ra rõ ràng trước mắt.

Jiyeon mặc một chiếc váy dài đeo thắt lưng Bohemian, trên đầu đội một chiếc mũ ngư dân lớn, khuân mặt cô thỉnh thoảng bị che khuất dưới vành mũ nên không nhìn rõ lắm, nhưng dựa vào động tác cơ thể vẫn có thể đoán được cô đang diễn sự ngạc nhiên và cao hứng khi tình cờ gặp được bạn bè.

Không hổ là con gái của viện trưởng Học viện Điện ảnh Châu Cảng, mặc dù không được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng vẫn có chút năng khiếu diễn xuất.

Lại nhìn Mingyu, cũng không biết vị đại minh tinh này trúng gió gì, không đội mũ lưỡi trai, cũng không đeo khẩu trang mà chỉ đeo một cặp kính râm, đang câu cá ở bến tàu người đến người đi.

Khác với lúc mới lên đảo 'Người lạ chớ đến gần', hôm nay Mingyu rõ ràng là có tâm trạng rất tốt khi trông thấy 'Dokyeom', vừa nói vừa cười cùng 'Dokyeom' tán gẫu, mà người qua đường nhận ra hắn nên cảm thấy thích thú, liền cầm điện thoại đến gần.

Seokmin không nghe được nội dung cuộc trò chuyện, nhưng anh cũng biết người qua đường đang xin chụp ảnh chung.

Quả nhiên, Mingyu không đồng ý, chủ động kéo vali giúp Jiyeon, dẫn cô đến trung tâm sảnh.

Điện thoại rung hai lần, là Jiyeon gửi hai tin nhắn tới.

【Jiyeon: Chị chỉ có thể ở đây một đêm】

【Jiyeon: Bồi thường cho chị】

Kế hoạch không kịp thay đổi, Mingyu dẫn Jiyeon đến trung tâm sảnh check-in, Seokmin lo lắng một lúc, sợ nhận được tin nhắn của Jiyeon báo 'Không cẩn thận bị Mingyu nhìn thấy thẻ căn cước', 'Mingyu biết tên thật của chị không phải là Dokyeom'.

Nhưng cũng may, chuyện này không có xảy ra.

Sau khi, Jiyeon đi đến biệt thự cất hành lý xong, lại cùng Mingyu đi đến nhà hàng trong sơn trang.

Hai người trò chuyện dọc đường, bầu không khí khá vui vẻ, xem ra cô cũng không lộ ra sơ hở.

Bữa tiệc liên hoan sau lễ trao giải lần trước, mọi người trong đoàn làm phim cùng nhau ăn cơm, Mingyu cũng không thể luôn tán gẫu với 'Dokyeom'.

Nhưng lần này thì khác, lần này bọn họ có nhiều thời gian để trao đổi hơn, mà Mingyu am hiểu nhất chính là quan sát người khác.

Seokmin khó tránh khỏi có chút bận tâm, nhưng Jiyeon lại không thể lúc nào cũng truyền đạt nội dung cuộc trò chuyện giữa bọn họ được nên anh chỉ có thể nghĩ ra một cách ngu ngốc đó chính là để quản lý nhà hàng giả làm khách ngồi gần bọn họ nghe lén.

Seokmin gần như có thể tưởng tượng ra khi quản lý nhà hàng nghe được nhiệm vụ mà anh giao cho sẽ khó hiểu cỡ nào. Nhưng là một nhân viên có năng lực thì quản lý vẫn sẽ hoàn thành tốt công việc này.

【Quản lý nhà hàng: Họ đang nói về môi trường trên đảo】

【Quản lý nhà hàng: Cho tới chuyện bị phong sát】

【Quản lý nhà hàng: Mingyu được bồi thường mấy trăm triệu】

【Quản lý nhà hàng: Sau đó nói về đầu tư】

Chuyện bồi thường, Seokmin sớm đã nghe qua.

Nếu muốn phong sát Mingyu, vậy thì phải giải trừ toàn bộ hợp đồng của hắn. Hắn không có lỗi, đối tác giải trừ hợp đồng nhất định phải thanh toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng, mà khoản tiền này đương nhiên là người muốn phong sát Mingyu, cũng chính là cha ruột của hắn phải chi trả.

Vì vậy, mặc dù trước mắt Mingyu không có việc làm, nhưng số tiền tiết kiệm cũng đủ để hắn sống nửa đời còn lại.

Vụng trộm theo dõi một lúc, anh phát hiện Jiyeon đáng tin cậy hơn anh tưởng tượng, Seokmin dần dần buông lỏng.

Anh ăn xong bữa trưa, đuổi Taekyung đi, vừa định chợp mắt thì quản lý nhà hàng đột nhiên báo cho anh, bọn họ ăn xong dự định sẽ đi lên đỉnh núi.

Cách đây không lâu, Mingyu mới được phép ra vào đỉnh núi, bây giờ hắn dẫn người lên, đúng là không coi mình là người ngoài?

Seokmin đương nhiên sẽ không ra ngoài đón tiếp, anh như thường ngày vào phòng ngủ chợp mắt, nhưng còn chưa kịp nằm xuống giường, người giúp việc đã gõ cửa phòng: "Tiểu Lee, bạn cháu tìm cháu này."

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là Mingyu, Seokmin nói: "Nói cháu đang ngủ."

"Dì nói rồi, cậu ấy bảo dì đánh thức cháu, còn nói cháu sẽ không tức giận." Người giúp việc khó xử nói, "Cậu ấy còn nói, nếu dì không gọi, cậu ấy sẽ tự mình đi lên gọi."

Seokmin: "..."

Người này coi mình là phu nhân của ông chủ sơn trang thật sao?!

...Quên đi, không được tức giận, không tốt cho sức khỏe.

Anh nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, đi tới đài quan sát bên ngoài biệt thự.

Lúc này, Mingyu đang đứng bên cối xay gió màu trắng trò chuyện với Jiyeon, gió trên núi hơi lớn, Jiyeon cố gắng đè mũ, còn Mingyu thì hai tay đút vào túi quần, để mặc cho gió thổi bay vạt áo, trông khá nhàn nhã.

Seokmin đi về phía hai người bọn họ, anh đã sớm chuẩn bị giả vờ không quen biết Jiyeon, ai ngờ cô vừa trông thấy anh đã chủ động đi tới, thoải mái tự nhiên nói: "Anh chính là bạn của Mingyu sao? Xin chào, tôi là Dokyeom, là một biên kịch."

Seokmin: "?"

Chị à, chị có cần kịch tính như vậy không?

"Xin chào," Seokmin trong nháy mắt tiến vào trạng thái, "Tôi là Lee Seokmin."

Mặc dù đã lâu rồi anh không diễn, khó tránh khỏi có chút lạ lẫm, nhưng cũng may kỹ năng diễn xuất vẫn online.

"Anh đã xem 'Sống có gì vui' chưa?" Mingyu nói với Seokmin, "Chính là cô ấy viết."

Seokmin không muốn đi sâu vào chủ đề này, nói: "Trên đảo không có rạp chiếu phim."

"Anh có thể tìm xem." Mingyu nói, "Phim này hay."

Seokmin đương nhiên biết phim này hay rồi?

Kịch bản là do anh viết mà.

"Được." Anh thuận miệng đồng ý.

Mingyu nói thêm: "Mấy năm trước, những bộ phim đồng tính mà tôi đóng cũng là do cô ấy viết."

Seokmin mím môi khó mà nhận ra: "Ồ, phải không."

Mingyu cuối cùng cũng kết thúc chủ đề này, chuyển sự chú ý sang Jiyeon: "Quyển đề tài tội phạm tiếp theo, là thể loại phá án sao?"

"Không phải, là phim xã hội đen." Jiyeon nói không ngừng, "Tôi định viết cảnh sát đi nằm vùng, anh ta yêu em gái của lão đại, sẽ có một số cảnh tình cảm."

Tầm mắt Mingyu dừng trên người Jiyeon, không nhìn thấy nét mặt của Seokmin.

Vì vậy, lúc này Seokmin không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Jiyeon, trong ánh mắt tràn đầy vẻ: Chị cũng giỏi bịa chuyện quá đi?

Kịch bản tiếp theo Seokmin muốn viết là đề tài phá án, anh chưa từng nói qua với Jiyeon, cho nên lúc này cô chính là đang thêu dệt vô cớ.

Nếu không phải Mingyu còn đang ở đây, Seokmin suýt chút nữa đã hỏi: "Chị là giám đốc điều hành ngân hàng đầu tư, lúc chị đi gặp khách hàng cũng cứ như thế thốt ra khỏi miệng sao?"

Cuối cùng, anh cũng hiểu được tại sao Jiyeon nói suốt dọc đường cũng không lộ ra sơ hở, bởi vì cô rất giỏi nói nhảm.

"Nếu bọn họ có thân phận này, vậy cuối cùng bọn họ đã định trước là bi kịch."

"Đúng, chính là bi kịch, như vậy mới có thể khắc cốt ghi tâm nha."

Hai người này lại còn tán dóc về 'bộ phim xã hội đen' không có này.

Seokmin cảm thấy bây giờ trông có vẻ giống một vở kịch hoang đường.

Cuộc sống trên đảo vốn vô cùng yên bình, kết quả vị khách không mời mà đến vừa đến, toàn bộ đều bị phá vỡ.

Thảo luận nội dung phim xã hội đen không có ý nghĩa gì, Seokmin không muốn tham gia, lại không tiện rời đi, đành phải lấy điện thoại ra giết thời gian.

Anh tiện tay mở KakaoTalk ra xem, thấy không có tin nhắn nào chưa đọc, liền nhàm chán mở khung chat của Mingyu.

Trong khung chat, toàn bộ tin nhắn đều bị từ chối, lần gần đây nhất là lễ trao giải, anh gửi một tin 'Chúc mừng', nhưng vẫn bị từ chối chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Nghĩ đến đủ loại chuyện trong hai ngày qua, bị túm lấy mắt cá chân, bị khiếu nại gây sự, bây giờ còn phải hy sinh giấc ngủ trưa để nói chuyện vớ vẩn này, Seokmin cảm thấy buồn phiền, nhập một câu oán giận vào khung chat 'Đàn em thối, thật là đáng ghét', sau đó bấm gửi đi.

Ngoài dự đoán, thông báo nhắc nhở không xuất hiện, tin nhắn đã gửi nằm yên tĩnh trong khung chat như bát nước hắt ra ngoài.

Seokmin hơi ngẩn người, không đợi anh kịp phản ứng, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng thông báo nhắc nhở của KakaoTalk.

Mingyu lấy điện thoại ra, cụp mắt xuống nhìn lướt qua, sau đó quay sang nhìn Seokmin, thản nhiên nói: "Em làm gì mà đáng ghét?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store