Chuyen Ver Guria Yeu Them Lan Nua
Mới đó mà 1 tháng đã trôi qua một tháng tròn Minseok ngày ngày cặm cụi lau từng ngóc ngách trong căn biệt thự to lớn, một tháng tròn cho con người cao ngạo như Minhyung quen dần với chuyện trong nhà mình có một thằng con trai quê mùa đang làm người giúp việc cho hắn. Tách cà phê mỗi sáng đều được pha rất hợp với khẩu vị của hắn, bữa cơm tối luôn nóng và nếu hắn bất chợt về nhà thì cũng bắt gặp cậu đang lau dọn nhà cửa không dám lười nhác nửa giây. Hắn biết cậu rất siêng năng và được việc, không lắm lời và xưng hô lễ độ. Ngoại trừ cái vẻ ngoài quê mùa lúc nào cũng cúi gằm mặt xuống ra thì còn lại hắn hài lòng. Vì vậy hắn không khó dễ cậu nữa nói đúng hơn hắn không cần phải bận tâm và xem cậu như người vô hình.Hôm nay không phải giặt giũ nhiều và cũng không cần nấu cơm tối, Minseok xong việc sớm hơn mọi ngày. Cậu thay áo cẩn thận đóng kín cửa nẻo rồi ra ngoài. Hôm qua là ngày cậu nhận được tháng lương đầu tiên, cậu mang tiền đi gửi về quê cho ông bà Ryu. Lần đầu tiên cầm được món tiền lớn trong tay làm cậu thao thức suốt đêm không sao ngủ được.Từ ngày đi với Minseok đến siêu thị, dì Yoo đặc biệt có cảm tình với cậu trai hiền lành và lễ phép. Biết được hoàn cảnh của cậu dì thương cậu nhiều hơn cũng là tầng lớp nghèo nên dì không giúp được nhiều về vật chất. Chỉ cần cậu không hiểu hay không rõ gì thì dì đều nhiệt tình chỉ dẫn.Dì Yoo chỉ cậu thật cặn kẽ đường đến bưu điện, còn nhắc đi nhắc lại tên tuyến xe bus để cậu không lạc đường. Cậu đến Seoul đã một tháng nhưng chỉ toàn quanh quẩn trong khu chung cư trên con dốc cao tách biệt với bên ngoài thành ra cái gì cũng không biết. Bác Lee thỉnh thoảng có đến thăm cậu nhưng cũng chỉ được đứng ở cổng bảo vệ cậu nhờ bác báo tin cho cha mẹ ở quê rằng cậu rất khỏe mạnh để ông bà yên tâm. Giữa thành phố xa lạ to lớn còn được hai người hiền lành như Bác Lee và dì Yoo giúp đỡ, cậu thấy mừng và biết ơn họ nhiều lắm.Cậu gửi số tiền chẵn về quê, còn số lẻ ít ỏi cậu giữ lại để lo ăn uống cho bản thân. Suốt một tháng qua cậu không dám ăn gì ngoài mì gói, mỗi ngày cũng chỉ ăn có một gói. Cậu sút cân nhiều nhưng dù gì cũng là sức con trai nên không thấy mệt mấy.Trở về nhà lúc sập tối, Minhyung hôm nay đi bàn chuyện làm ăn nên không ăn cơm nhà. Gần đây hình như hắn thường xuyên như vậy, một tuần có khi hai ba lần. Minseok cầm hộp cơm vừa mua ngồi xuống góc bếp, vì hôm nay có tiền lương nên coi như tự khao mình một bữa, cậu thèm được ăn cơm cả tháng nay rồi.Cậu mở hộp cơm ra ăn ngon lành, bên trong chỉ có cơm trắng rau luộc chan chút nước tương và một con cá bé xíu nhỉnh hơn ngón tay cái một tý. Đối với người khác hộp cơm ấy chẳng là gì, đôi khi còn không muốn ăn nhưng với cậu nó đắt đỏ và thịnh soạn.Ngao~ . Nghe tiếng Jiji sát bên mình, Minseok giật mình ngừng ăn nhìn nó. Nó vẫn lộ ra vẻ không đếm xỉa tới cậu, chỉ chăm chăm nhìn vào con cá nhỏ trong hộp cơm.Một con người lãnh đạm suốt ngày chỉ có địa vị và công việc như Minhyung thì làm quái gì có sở thích tao nhã nuôi thú cưng. Jiji là quà kỉ niệm 1 tháng quen nhau GaIn tặng cho hắn. Hắn không hẳn là thích nhưng cũng không thể mang vứt đi được nên đành để nuôi. Việc nuôi Jiji cũng được hắn đơn giản hóa hết mức mèo ăn ít nên thỉnh thoảng đổ đầy thức ăn khô vào bát cho nó là xong. Chắc có lẽ vì phải sống với người lãnh đạm như hắn mà Jiji cũng dần bị ảnh hưởng, ban ngày nó ra sân nằm bất động chiều mát nó đi sang tụ tập với mấy con mèo trong khu tối lại về. Nó rất ít khi kêu, lúc nào cũng im lặng và giữ ánh mắt gườm gườm nhìn người khác. Minseok đã từng thử gần gũi với nó bằng cách vuốt ve, điều mà mấy vật nuôi khác đều thích. Hậu quả là cậu bị nó cào cho rách tay, từ đó về sau chẳng bao giờ nó lại gần cậu nữa. -“Jiji à”. Minseok khẽ gọi khi nó vẫn đứng bất động -“Mày sao thế Jiji?”Nhận ra ánh mắt nó như bị con cá trong hộp cơm thôi miên cậu thử dịch chuyển hộp cơm. Con cá bị đưa đến đâu thì mắt nó nhìn đến đó. Cậu đoán là nó thèm ăn cá vì suốt ngày bị ép ăn thực phẩm cho mèo. Cậu bật cười vì thấy nó giống mình, thèm cơm vì cả tháng sống bằng mì gói, nhưng ít ra bây giờ cậu cũng được ăn cơm rồi.Cậu nhìn con cá nhỏ – thứ ngon lành nhất trong hộp cơm rẻ bèo của mình rồi nhìn sang Jiji. Nghĩ một lát, cậu đưa tay cầm lấy con cá.Jiji nhìn thấy con cá trong hộp cơm bị cậu lấy thì lập tức trừng mắt rồi bỏ đi nhanh. Minseok thấy nó đi mỗi lúc một xa liền nhoài người đến cố bắt nó lại nhưng chỉ túm được cái đuôi. Bị chạm vào Jiji lập tức kêu to rồi xù lông lên hung hăng giơ móng vuốt chuẩn bị cho cậu một đòn miêu trảo như lần trước. -“Khoan, đừng cào tao lấy cá cho mày mà”Minseok vội nói rồi ấn con cá vào bàn chân giơ lên của nó, con Jiji im bặt, đôi mắt màu mật ong nhìn thẳng vào cậu -"Mày ăn đi". Cảm giác thèm mà không được ăn khó chịu lắm phải không tao hiểu mà. Ăn đi rồi sau này đừng cào tao nữa”.Chẳng biết Jiji có hiểu không chỉ thấy lớp lông trên người nó xìu xuống. Nó nhìn cậu rồi nhìn con cá trên sàn cậu đẩy đẩy con cá lại gần nó. Mấy giây sau nó cúi xuống cắn ngang con cá tha rồi tha ra chỗ cánh cữa ngoài vườn.Minseok mỉm cười quay lại ngồi vào góc bếp khi nãy tiếp tục ăn. Hộp cơm giờ chỉ còn cơm không dù sao cậu cũng chỉ thèm ăn cơm thôi, không có thức ăn cũng vẫn thấy ngon miệng mà. Mãi chăm chú vào bữa ăn của mình cậu không hay biết bên kia cánh cửa kính con Jiji đang lẳng lặng nhìn cậu nó khẽ kêu một tiếng rất nhỏ nó chưa phát ra tiếng kêu này với bất kì ai từ khi nó đến đây. Vì trong ngôn ngữ của loài mèo đó có nghĩa là cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store