ZingTruyen.Store

Chuyen Ver Chantao Nha Minh Chu Ngay Dem Bi Trom Vieng Tham

Chu Nhất Thủy nói: "Tên trộm này thật vô sỉ, bị bắt liền giả bộ bất tỉnh, Nhạc huynh, ngươi chờ đó, ta đi tìm dây thừng trói hắn lại."

Vì thế trong phòng chỉ còn lại hai người Phác Xán Liệt cùng Hoàng Tử Thao hôn mê bất tỉnh.

Phác Xán Liệt ngồi ở bên cạnh Hoàng Tử Thao, cảm thấy khăn đen che trên mặt hắn rất là chướng mắt, dứt khoát tháo bỏ một phen, cũng xem như là hiếm khi thấy được dung mạo thật sự của thiên hạ đệ nhất thần trộm.

Tên trộm này, bộ dạng còn rất đoan chính.

Hắn vừa mới nghĩ như vậy, liền buông lỏng cảnh giác, chỉ chờ Chu Nhất Thủy cầm dây thừng lại đây, việc này sẽ xong xuôi.

Hoàng Tử Thao đang nằm trên đất đột nhiên mở mắt, vươn tay cởi đai lưng của hắn, Phác Xán Liệt bất ngờ không kịp đề phòng, còn chưa hồi phục tinh thần, đai lưng đã bị kéo nhanh một cái, đảo mắt Hoàng Tử Thao đã ở ngoài cửa, nhìn hắn cười nhạt một tiếng: "Dám giở trò với tặc gia."

Phác Xán Liệt ngơ ngẩn: "..."

Hoàng Tử Thao đã quay đầu chạy như điên ra mấy trượng.

Vì sao sáng nay hắn lại không đánh nhiều thêm vài cái nút chết trên đai lưng chứ ?!

...

Đêm nay Phác Xán Liệt gặp ác mộng.

Hắn đẩy Hoàng Tử Thao ngã xuống đất, vươn tay cởi đai lưng Hoàng Tử Thao, ngược lại không ngờ Hoàng Tử Thao nghiêng người dùng sức chế trụ hắn, nhìn hắn cười nhạt một tiếng: "Cùng tặc gia ngoạn cứng rắn."

Nói xong, thử kéo một cái, liền kéo đứt đai lưng hắn.

Phác Xán Liệt tỉnh mộng, vẻ mặt bình tĩnh, khó hiểu không vui.

Đây là giấc mơ gì vậy trời !

Ngày hôm sau Chu Nhất Thủy lại đưa ra chủ ý cho hắn.

Khinh công Hoàng Tử Thao vô cùng tốt, còn về võ công, kì thực không hề mạnh, chỉ cần có thể chế trụ hắn trước một bước, lấy võ công của Phác Xán Liệt, bắt giữ hắn rất dễ dàng.

Phác Xán Liệt nhíu mày.

Nếu hắn có thể có tốc độ của Hoàng Tử Thao, sẽ còn bị hắn đùa giỡn nhiều tháng như vậy sao !

Chu Nhất Thủy nghe vậy, thập phần đồng tình vỗ vỗ bả vai Phác Xán Liệt, thở dài: "Ngươi vẫn là cam chịu đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store