Chuyen Ver Bhtt Thy Anh Chi Oi Em Yeu Chi
CÔNG TY ĐÁ QUÝ TN...-Hi...Thư kí Hoàng...Thư kí HoàngCô tung tăng vui vẻ đến công ty như mọi ngày, đi từ thang máy ra mọi người trong văn phòng ai thấy cô vào cũng vui vẻ chào cô. Cô cũng lịch sự vui vẻ chào lại họ. Có lẽ hôm nay là ngày đặc biệt gì đó khiến cho tâm tình cô cũng trở nên vui vẻ hơn bình thường. -Chào mọi người...Làm việc tốt nhaCạch...-Ủa...chưa tới sao? Lại nướngCô bước vào văn phòng nhìn xung quanh căn phòng không thấy nó đâu. Mọi thứ vẫn yên tĩnh một cách lạ thường. Cô nghĩ nó đi trễ nên cũng ngồi xuống bàn làm việc riêng của mình làm việc như mọi hôm nhưng cô làm việc cho tới giữa trưa mà vẫn không thấy tăm hơi nó đâu cả nên lấy điện thoại ra gọi cho nó. -Sao gọi cả ngày rồi không nghe máy chứ? Đồ chết bầm em đi đâu rồi.Diệp Anh đang ngồi trong bàn làm việc cả buổi sáng không thấy nó đến công ty nên lo lắng gọi điện thoại nhưng cô gọi cả chục cuộc mà chẳng ai thèm nghe máy hết. Cô bắt đầu lo lắng và khó chịu ngồi ở bàn làm việc mà nhìn điện thoại độc thoại một mình.-Nay sinh nhật mình em ấy không nhớ thật sao?...Hay là có chuyện gì rồi.... Cô ủ rũ tủi thân vì nghĩ ngày sinh nhật mình mà không biết là nó có nhớ hay không mà cả ngày mất tích nhưng cô cũng lo lắng cho sự an toàn của nó nên tiếp tục gọi thêm vài lần nữa. Nhưng cuối cùng sự lo lắng của cô cũng được xoa dịu khi cuối cùng nó cũng chịu bắt máy.-Aloo... Vừa nghe tiếng nói của kẻ trốn mất bóng cả ngày lo lắng được xoa dịu nhưng sự khó chịu lại tăng lên, Diệp Anh giận dữ quát to vào điện thoại :-Đồ chết bầm...em biết tôi gọi em bao nhiêu lần rồi không? Em đi đâu cả ngày mà không tới công ty vậy hả? Có biết tôi lo lắng cho em lắm không?... -À...hihi. Em xin lỗi. Hôm nay em phải đi làm công việc rất quan trọng nên hôm nay không đến công ty được. Có thể chắc muộn lắm mới về nên chiều chị nhớ lái xe về cẩn thận nha.-Vậy sao. ( Em ấy quên hôm nay là sinh nhật mình thật sao?)...Vậy thôi em làm việc đi. Công việc quan trọng hơn. Bye...Diệp Anh ủ rũ buồn bã cúp máy rồi ngồi chống cằm bĩu môi nhìn về hướng chỗ ghế nó hay ngồi mà buồn rầu. Sinh nhật mà không có người yêu bên cạnh đúng là buồn hết chỗ nói. Tan làm Diệp Anh cũng chẳng buồn đi đâu nên một mạch đi về nhà chui rúc trong phòng.-Đồ chết bầm....em đó, nói yêu tôi mà sinh nhật tôi em cũng không nhớ nữa. Yêu...yêu con khỉ mốc. Huk...Cô giận dỗi như 1 đứa con nít ngồi trên giường cầm con khủng long đưa ra trước mặt chỉ chỉ vào mặt nó trách móc. Cứ tưởng như con khủng long đó là Thy Ngọc vậy. Trách xong rồi cũng ôn nhu ôm vào lòng mình.-Khủng long....mày nói xem..có phải em ấy quên sinh nhật tao luôn không? Mày thấy có ai như tao không? Sinh nhật mà phải ở nhà 1 mình như thế này...Người yêu thì cả ngày chẳng thấy mặt mũi méo mó đâu cả...haiz Đang ngồi mơ mộng đột nhiên điện thoại cô reo lên. Nhìn vào thấy số điện thoại của Kim Phụng nên liền nhấc lên nghe.-Aloo...Diệp Anh hả con..Con có thể giúp bác được không?Bên trong giọng nói của 1 phụ nữ đứng tuổi vang lên. Nhậm ra mình đang nói chuyện với mẹ người yêu nên cô cũng lễ phép đáp lại.-Vâng...bác nói đi ạ-Hôm nay bác cùng Kim Phụng đi ra ngoại ô có chút việc, hồi nãy bác gọi về thì Thy Ngọc đang ở nhà nhưng đang nói nó đột nhiên im lặng. Bác lo nó có chuyện gì rồi.-Dạ..con sẽ qua ngay ạ...-Cám ơn con, Diệp Anh.Nói rồi mẹ nó cúp máy. Cô cũng nhanh chân nhảy xuống giường thay một bộ đồ vào rồi chạy xuống nhà lấy xe lái tới nhà nó. Một lúc sau xe cô cũng dựng trước cửa Trần gia. Cô nhìn vào trong nhà không thấy 1 bóng dáng cận vệ hay người làm nào, đèn thì chỉ có vài cái nho nhỏ loe loé lên thôi, nên lòng càng bất an hơn chạy nhanh vào cửa vào của Trần gia. Nhưng vừa chạy tới thì thầy cái đứa chết bầm kia đang đứng dựa cửa nghiêng đầu tươi cười nhìn cô. Cô bất ngờ cũng có phần khó hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nó từ từ đi tới chỗ cô nắm tay cô nói :-Hihi...Chị tới rồi à...đi thôi.... Nói rồi nó nắm tay cô dắt đi sang bên hông dọc theo hướng nhà mình. Đi tới đâu những ánh đèn tự phát sáng đến đó. Phía trước nó vẫn tươi cười nhìn cô ôn nhu nắm tay cô. Phía sau cô đi theo nó nhìn những ánh đèn lắp lánh khung cảnh lãng mạng lúc này mà trong lòng vui sướng vô cùng, nhưng trong lòng cũng vẫn không hiểu nó muốn làm gì muốn dẫn cô đi đâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store