ZingTruyen.Store

Chuyen Ver Bac Chien Trao Than Cho Soi

Tác giả: Hà Anh Nhã

-Chủ tịch chủ tịch

Khương hối hả chạy vào

- Có chuyện gì

- Anh bình tĩnh nghe cho kỹ. Anh sắp làm cha của hai cậu nhóc

- Cái gì ? Cậu nói cái gì...hai cậu nhóc...

Nhất Bác dường như ù tai trước những gì mình vừa nghe được

- Anh bình tĩnh, bác sĩ vừa báo nói cái thai là song thai đều là hai bé trai cái thai đang phát triển rất tốt

- Cậu....nói thật chứ

- Dạ đó là sự thật...chúc mừng anh

Nhất Bác cố kềm nén cơn vui sướng ôm chặt Khương

- Thật tốt thật tốt

"Chiến à chúng ta có hai cậu nhóc đấy, em ở đâu mau về giúp anh chăm sóc một đứa đi anh không chăm nỗi đâu"

------

2 năm sau

Gần hai năm trôi qua Nhất Bác vẫn không hề dừng việc tìm kiếm Tiêu Chiến mỗi khi đêm đến, nỗi nhớ anh cứ dạt dào, Chiến luôn hiện hữu trong tâm trí hắn, một ngày chưa tìm thấy anh lòng hắn vẫn chưa ngưng đau. Rất may ông trời đã thương, đã ban cho hắn hai cậu nhóc kháu khĩnh vô cùng đáng yêu. Huy và Lâm đã tròn một tuổi, nó giống Chiến đến lạ, mỗi khi nhìn chúng Nhất Bác cũng thấy được hình bóng anh

- Ba sẽ đi tìm ba Chiến về cho hai con

Ở một vùng núi cao, bình minh dường như đến sớm hơn mọi nơi, ánh nắng vàng tươi len lỏi qua từng cánh rừng từng mảng cây xanh mát để chạm đến một cán buồng nhỏ, nơi một chàng trai đang ngủ. Hai năm trước đây vùng núi cao này đón anh ta đến trong tình trạng đau khổ buồn bã và tuyệt vọng. Được dân làng cưu mang cho nên nên mạng sống của anh mới giữ được đến bây giờ

- Chiến à dậy ra đồng hái chè nào con

Anh ta vươn vai, lười biếng nói vọng ra

- Dạ con ra ngay

Tiêu Chiến ngồi dậy thoải mái ngắm nhìn cảnh vật đang dần thức tỉnh sau một đêm dài ngủ yên trong màn đêm u tối.

"Cũng gần hai năm rồi"

- Chủ tịch chúng ta chỉ có thể đi xe đến đây, chắc ta phải đi bộ lên

- Ừm

Hôm nay Nhất Bác cùng Khương đi kiểm tra tiến độ thu hoạch trà để đảm bảo chất lượng cho đợt xuất khẩu rất lớn sắp tới.

Hắn lặng lẽ bước đi, đôi mắt liên tục ngắm nhìn những đồi trà bạt ngàn xanh mát, lòng hắn dâng lên một cảm giác rất lạ

- Chủ tịch đằng trước là nhà bà Mưnh

- Ưm

- Ô xin chào chủ tịch xin chào

Một người đàn bà vùng núi hớn hỡ ra chào.

- Chào bà

- Xin mời chủ tịch vào

- Tiến độ thế nào

- À dạ rất tốt, hôm nay là ngày thu hoạch cuối cùng, ngày mai sẽ được đưa đến nhà máy. Chủ tịch có thể kiểm tra một chút mùi vị

- Tiêu Chiến à

Nhất Bác giật thót người, thất kinh mà đứng dậy

- Bà mới gọi ai, bà gọi ai hả

- Chủ tịch, ngài bình tĩnh

- À à hai năm trước cậu ấy lê thê đi đến đây tình trạng rất yếu, chúng tôi điều trị khá lâu mới khỏi. Khi tỉnh lại tôi dò hỏi thì mới biết cậu ấy đi lấy đồng hồ để đeo cho chú rễ vào ngày cưới nhưng khi đang đứng đón taxi thì bất ngờ bị hai người đàn ông lạ mặt kéo lên xe...rồi rồi liên tục bị họ cưỡng bức. Thật khốn nạn, khi đã thỏa mãn họ ném cậu xuống gần đây.

Sau đó anh bị trầm cảm khá lâu, lúc ngủ còn la hét gọi tên một người đàn ông tôi nghĩ chắc là chồng sắp cưới

Từng lời nói của bà Mưnh khiến trái tim Nhất Bác vỡ vụn, hắn cảm thấy mình sắp ngừng thở rồi, đau rất đau Tiêu Chiến của hắn chịu quá nhiều đau khổ vậy mà hắn không hề biết, hắn đúng là một thằng đàn ông tồi

- BÂY GIỜ CẬU NHÓC ĐÓ ĐÂU

- A đã đi hái trà rồi

- Ở ĐÂU

Nhất Bác không thể chịu đựng thêm nữa, chậm trễ thêm một chút hắn sẽ giết người mất

- Ơ ơ chủ tịch đi ra sau nhà...rồi đi thẳng là đến

Nhất Bác lập tức lao đi

- Cậu cậu chủ tịch bị sao vậy

- Cậu nhóc tên Tiêu Chiến đó là vợ sắp cưới của chủ tịch

- HẢ....

Nhất Bác chạy như điên dại, đôi mắt hắn đang nhoè đi cảm giác khi trước mắt hắn là cánh đồng trà bát ngát vô cùng hoảng sợ, hắn sợ sẽ không thấy cậu nhóc của hắn...hắn rất sợ

Nhưng hắn chết trân khi bóng dáng quen thuộc của Tiêu Chiến lọt vào đôi mắt hắn, bóng dáng này hắn vẫn thường ôm, hắn vẫn thường hôn, và hắn vẫn thường mơ tới rất nhiều lần

Đôi chân chậm rãi bước đến, hắn đã rất gần anh....Mùi hương này....

Nhất Bác giật mạnh túi đựng trà trên tay anh rơi xuống

- Á làm ơn..đừng

Tiêu Chiến chưa hiểu chuyện gì thì trước mắt mình đã tối sầm bởi cậu đã bị ai đó ôm vào lòng siết rất chặt

- Làm ơn đừng....

Nhưng nhanh chóng anh sững người khi nhận ra vòng tay này, mùi hương này. Người anh lập tức phát run

Nhất Bác lúc này cũng vô cùng ngổn ngang, hắn siết chặt người hắn thương nhớ hơn hai năm nay

- Nhất Bác à...là anh sao

- Thật to gan

Tiêu Chiến bật khóc đẩy hắn ra, anh không còn xứng đáng với hắn nữa, anh bị dấy bẩn mất rồi

Nhất Bác nhấc cằm anh lên mạnh mẽ mà cướp lấy đôi môi làm hắn điên đảo mỗi hắn lần chạm vào, ngón cái vuốt vài cái lên nốt ruồi nhỏ bé dưới môi mà hắn yêu thích

Hắn cứ hôn Tiêu Chiến điên cuồng như thế đến khi không thở nổi, rời khỏi đồi trà

Hắn không muốn nghe tên nhóc này nói, hắn muốn ăn tươi nuốt sống tên nhóc này

Tiêu Chiến bị hôn đến không thở được nữa, mặt anh đỏ tấy cố hết sức đẩy Nhất Bác ra

- Hụ hụ....ưm ưm

Vừa được ngớp chút không khí Tiêu Chiến lại bị cưỡng hôn một lần nữa. Chiến hết đường nên phải dùng kế

Bàn tay nhỏ nhắn vuốt nhè nhẹ lên bộ ngực Nhất Bác khẽ đẩy hắn ra

- Nhất Bác...

- Thật ngốc sao lại bỏ anh đi

-Ưm em em...

- Đừng nói, anh đã biết

- Anh anh....

Nhất Bác khẽ hôn lên cánh môi đã bị hắn làm cho sưng tấy. Nghịch ngợm mà cắn yêu một cái

- Em là của anh mãi mãi vẫn là của Vương Nhất Bác này

Tim Tiêu Chiến như tan chảy hoàn toàn, hai năm trước anh trốn Nhất Bác vì nghĩ người như hắn sẽ không thể chấp nhận một người đầu ắp tay gối của mình đã bị hai người đàn ông cưỡng bức, nhưng anh đã nghĩ sai về người đàn ông này rồi

Tiêu Chiến áp lòng bàn tay mình lên mặt hắn những ngón tay lướt nhẹ trên gương mặt làm anh hằng nhớ đêm mong, hai năm qua hắn già đi nhiều, còn có cả râu nữa.

- Anh già đi rồi

- Tại em hết, phải đền bù cho anh

- Anh không...

- Đừng nói gì hết về với anh có được không, anh sẽ giải quyết chuyện này cho em, nhé ?

Tiêu Chiến ngước lên nhìn hắn, khoé mắt anh cay cay.

- Ừm

Nhất Bác vô cùng vui mừng một lần nữa hôn anh ngây dại

- Ưm ưm Bác

- Về thôi

- Thả em xuống đi mà

- Không

Nhất Bác cứ ôm Tiêu Chiến, đi thẳng vào nhà làm anh ngượng chín mặt

- Khương về thôi, có chuyện rất rất quan trọng cần giải quyết

Tuấn Khương khẽ cười

- A cô con cảm ơn cô thời gian qua đã cho con tá túc, con đi nhé cô

- Ừm rảnh nhớ lên thăm cô nha

- Khương, điều tra hai năm trước. Tốt nhất là cắt cái bộ phận khốn khiếp đó đi, đem xác về cho người nhà chúng nó.

__________________________
Sao cho tuii đii ❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store