Chuyen Ver 12cs The Than
Tiếp đến nàng xếp công văn theo màu, phân thành nhiều loại, núi công văn nhỏ nhanh chóng được nàng phân xong, lúc xếp xong chồng cuối cùng, nàng khẽ thở phào một hơi, ngẩng đầu, thì phát hiện Hiên Thiên Yết đang lẳng lặng nhìn nàng.Khiếp sợ không ít, nàng liền ngây ra.Hiên Thiên Yết vẫn lẳng lặng nhìn nàng, rồi bước về phía nàng, Liễu Bảo Bình cả kinh, vội đứng dậy, chỉ vào mấy chồng công văn trên bàn, như đang khoe công lao: "Bệ hạ, thần thiếp đã phân loại tất cả tấu chương rồi, xin bệ hạ hãy kiểm duyệt."Y nhìn lướt qua, thản nhiên nói: "Xem như tay chân cũng nhanh nhẹn.""... ..." Nàng cúi đầu, không biết nói gì, lại nghe y nói: "Chẳng lẽ Liễu phi không có gì muốn nói với trẫm sao?""... ..." Nàng ngẩng đầu, nhìn y hoài nghi.Y không trả lời, nói với bên ngoài: "Vào đi!"Một lúc sau, một thị nữ tiến vào, cúi đầu quỳ xuống: "Nô tỳ bái kiến bệ hạ, bái kiến Liễu phi nương nương."Liễu Bảo Bình có hơi nghi ngờ, nhìn nhìn thị nữ kia, nhìn nhìn Hiên Thiên Yết, không biết y có dụng ý gì, bỗng dưng nghe y nói: "Ngươi mau nói cho Liễu phi nương nương, hôm qua người đã thấy những gì?"Vừa nghe những lời này, Liễu Bảo Bình như hiểu ra y đang định nói gì: "Bệ hạ......""Nếu Liễu phi muốn nói thì hãy chờ một chút, trước hết hãy nghe nô nhi này nói gì đã." Y thản nhiên nói, khiến kẻ khác không thể chất vấn gì thêm."Dạ!" Cắn môi, sắc mặt Liễu Bảo Bình trắng đi.—- Chỉ là tranh chấp với thị nữ của cung khác mà thôi, thật sự nghiêm trọng đến vậy sao?"Hồi bệ hạ." Thị nữ kia nói: "Ngày hôm qua có hai thị nữ tranh chấp với nhau, trong đó có một người nô tỳ biết, là người trong cung của Đào phi, tên Thược Nhi, người kia thì nô tỳ chưa hề gặp, chỉ nghe thị nữ khác nói, là...... là......" Nàng nhìn nhìn Liễu Bảo Bình, rồi nói tiếp: "Là thị nữ Xử Nữ thuộc của hồi môn Liễu phi nương nương mang đến.""Nguyên nhân tranh chấp là gì?" Hiên Thiên Yết hỏi."Là vì Thược Nhi bàn tán với các thị nữ khác......" Nàng lại nhìn nhìn Liễu Bảo Bình: "Thược Nhi và các thị nữ khác bàn tán rất nhiều chuyện về Liễu phi nương nương, ngôn từ thì không mấy dễ nghe, Xử Nữ nghe xong liền xô Thược Nhi một cái, cả hai liền động thủ với nhau.""Được rồi, ngươi lui xuống đi!""Dạ."Thị nữ lui xuống, Liễu Bảo Bình buông bộ mặt đang nghiêm, không nhìn y."Không phải hồi nãy Liễu phi muốn nói gì sao?" Hiên Thiên Yết biết rõ còn hỏi, ngồi vào chiếc ghế Liễu Bảo Bình mới ngồi, cầm lấy trục cuốn tranh đặt ở mặt trên cùng, tay phải vớ lấy chén trà, thì thấy nước trà đã hết, không hề nâng mắt, nói với nàng: "Trà!"Không phải hồi nãy Liễu phi muốn nói gì sao?" Hiên Thiên Yết biết rõ còn hỏi, ngồi vào chiếc ghế Liễu Bảo Bình mới ngồi, cầm lấy trục cuốn tranh đặt ở mặt trên cùng, tay phải vớ lấy chén trà, thì thấy nước trà đã hết, không hề nâng mắt, nói với nàng: "Trà!""A, dạ!" Liễu Bảo Bình vội cầm lấy ấm trà rót đầy vào chén, vừa nhấc tay thì thấy y đang nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt âm trầm: "Đây là cái gì?"Trong tay y, rõ rang chính là bức họa cung nữ nàng vừa mới phân ra."Bức họa cung nữ." Nàng trả lời không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh."Tại sao lại đặt nó trên chồng công văn quan trọng?""Thần thiếp cho rằng, quốc gia đại sự đương nhiên quan trọng, nhưng đại sự cả đời của bệ hạ cũng quan trọng giống vậy."Y như nghẹn họng trước những lời của nàng, sắc mặt âm trầm, nói: "Nhiễu loạn trật tự trong cung, về lý nên phạt ba mươi trượng rồi tống ra khỏi cung.""Thần thiếp biết.""Hả?" Y nhìn nàng cân nhắc: "Chẳng lẽ Liễu phi không tính cầu tình thay thị nữ kia?""Thiên tử phạm pháp, đồng tội với thứ dân, huống chi, thật sự là nô tỳ của thần thiếp làm sai, thần thiếp không dám trái với kỷ cương, cầu tình thay nàng.""Thì ra Liễu phi là người thấu tình đạt lý đến vậy!" Y nheo mắt, sự mỉa mai thoáng hiện giữa đáy mắt sâu thẳm."Thần thiếp còn có lời muốn nói." Không đợi Hiên Thiên Yết mở miệng, nàng tiếp lời: "Xử Nữ phạm sai lầm đương nhiên là lỗi của nàng, nhưng cũng do thần thiếp không biết dạy dỗ thị nữ của mình, đây là khuyết điểm của thần thiếp, xin bệ hạ hãy minh xét, đuổi Xử Nữ ra khỏi cung cũng được, về phần phạt ba mươi trượng, thần thiếp nguyện thay Xử Nữ chịu phạt." Nàng quỳ rạp xuống, dập đầu: "Xin bệ hạ hãy minh xét."Hiên Thiên Yết có hơi kinh ngạc: "Liễu phi có biết mình đang nói gì không? Phạt ba mươi trượng, dù là một trang Đại hán* cũng không thể chịu nổi, huống chi một thiếu nữ như Liễu phi." (*Đại hán: người đàn ông vạm vỡ)"Thần thiếp biết.""... ...""Đứng dậy đi!" Y bỗng nhiên nói."Xin bệ hạ hãy đáp ứng thỉnh cầu của thần thiếp.""Đứng dậy!""... ...""Ngươi thật cố chấp!" Y nói, giọng điệu có hơi bất đắc dĩ: "Trẫm không tính phạt nàng, ngươi đứng dậy đi!"Liễu Bảo Bình ngẩng đầu kinh ngạc nhìn y."Chuyện này, Trẫm đã sắp xếp rồi, không được nhắc lại nữa, cũng sẽ không kinh động đến mẫu hậu, tự ngươi giải quyết cho tốt đi!""Bệ hạ......" Kinh ngạc đến nỗi không biết nói gì, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng đã quên sạch.Y bỗng nhiên kéo tay nàng, cùng ngồi xuống nhuyễn tháp: "Hôm nay Trẫm được thấy lại một vật đã lâu không thấy ở chỗ Vân phi, Trẫm lấy làm kỳ lạ là, rõ rang Trẫm đã đưa nó cho một tiểu cô nương cách đây mười năm, tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ Vân phi nhỉ?""Bệ hạ đang nói cái gì vậy? Thần thiếp nghe không hiểu......" Nàng thì thào, mắt càng ngày càng trừng lớn hơn khi thấy y lấy cái hộp ra.—- Tại sao lại nhanh như vậy?Cái hộp ấy chính là thứ nàng đã tặng đi rồi, và dĩ nhiên bên trong là viên trân châu nàng đã đưa cho Vân phi.Quả nhiên, khi Hiên Thiên Yết mở cái hộp ra, bên trong chứa một viên trân châu rất tròn."Liễu phi không thấy kỳ lạ sao? Rõ ràng Trẫm đã đưa nó cho một tiểu cô nương mười năm trước, tại sao lại xuất hiện trong tay Liễu phi?""... ..." Cắn môi dưới, nàng có hơi lúng túng.Vốn viên trân châu nàng đưa cho Vân phi, chính vì biết Vân phi cũng được sủng ái ở trong cung, Hiên Thiên Yết cũng thường đến cung điện của nàng ta, nàng tin một ngày nào đó Hiên Thiên Yết sẽ thấy nó rồi nhớ đến chuyện trước kia, nhưng nàng không ngờ y lại phát hiện ra nó sớm như vậy, không phải nàng vừa tặng nó đi hay sao?Vốn viên trân châu nàng đưa cho Vân phi, chính vì biết Vân phi cũng được sủng ái ở trong cung, Hiên Thiên Yết cũng thường đến cung điện của nàng ta, nàng tin một ngày nào đó Hiên Thiên Yết sẽ thấy nó rồi nhớ đến chuyện trước kia, nhưng nàng không ngờ y lại phát hiện ra nó sớm như vậy, không phải nàng vừa tặng nó đi hay sao?Nàng từng nói, nếu y không nhớ, vậy nàng cũng sẽ không cưỡng cầu, nhưng nàng thấy bản thân lại không cam tâm, nàng muốn giành lại, muốn có được sự ấm áp thuộc về mình!Nhưng, giờ đã như nguyện rồi, tại sao lòng nàng lại hoảng? Lại loạn như vậy?"Chẳng lẽ Liễu phi không tính giải thích ư?""Đây là vật một người bằng hữu đã đưa cho thần thiếp." Ánh mắt y thực bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến nàng hoảng hốt, nàng cúi đầu không dám nhìn y, dõi theo viên trân châu trong tay y, lòng ngổn ngang.—- Đây không phải mục đích của ta sao? Tại sao sau khi thực hiện xong ta lại không thấy vui vẻ, tại sao thái độ của y không giống với tưởng tượng của ta?"Loại trân châu này, khắp thiên hạ chỉ có ba viên, một viên, Tiên Hoàng ban cho mẫu phi của Trẫm, một viên, Tiên Hoàng ban cho Trẫm, viên còn lại, đang ở trong tay đương kim Thái hậu, thật không hiểu, bằng hữu mà Liễu phi nói, rốt cục là người phương nào?"... ...""Là mẫu phi của Trẫm? Mẫu hậu của Trẫm? Hay là Trẫm?""Bệ hạ—-" Nàng hoảng sợ, không thể kiềm được mà thảng thốt: "Người thật sự không nớ sao? Không nhớ ta chút nào sao? Thật sự không nhớ Bình Nhi sao?" Nàng loạn rồi, tất cả đều loạn cả rồi, tại sao lại trở nên như vậy? Tại sao lại không thành công?"Liễu phi, ngươi sao vậy?" Y hoài nghi, nhìn vẻ mặt hoảng loạn của nàng, hỏi.Áp chế sự hoảng loạn trong lòng, nàng hít một hơi thật sâu, lệnh cho bản thân tỉnh táo lại: "Đây là thứ hồi nhỏ bệ hạ đưa cho thần thiếp, chẳng lẽ bệ hạ thật sự không nhớ sao?"Y đứng dậy: "Tiểu cô nương mười năm trước, thật là ngươi?""Đúng! Là thần thiếp!" Nàng đáp một cách nhanh chóng, thanh âm có hơi kích động.—- Y nhớ ra rồi, đúng không? Y rốt cục nhớ ra rồi sao?"... ..." Y cúi đầu nói gì đó, nhưng âm lượng quá thấp, nàng không nghe được.Nàng cúi đầu thấp hơn, lòng như bị một tảng đá đè nặng khiến nàng không thể thở được.Y bỗng nhiên vươn tay nâng cằm nàng lên, khẽ vuốt hai má nàng: "Vậy tại sao Liễu phi không sớm nói ra?""... ..." Ngón tay ấm áp lướt trên da thịt lạnh lẽo của nàng, nàng buông mắt, không để y thấy sự yếu đuối trong mắt nàng."... ...""... ..."Y nheo mắt, đánh giá thiếu nữ đang mang vẻ mặt tái nhợt trước mắt, sự hoang mang thoáng hiện nơi đáy mắt y.—- Người này, thật là tiểu cô nương ấy?Y nâng tay lên, lúc sắp chạm đến trán nàng thì dừng lại, rồi chậm rãi hất lọn tóc trên trán nàng.Yên tĩnh hồi lâu, y buông nàng ra, hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo bỏ đi.Căn phòng trống không, quạnh quẽ.Hai chân như không thể chống đỡ được sức nặng của cơ thể, nàng ngã khuỵu xuống đất trong bất lực, sự lạnh lẽo của sàn nhà truyền qua lòng bàn chân, rồi thẩm thấu dần, sau đó hội tụ ở ngực trái.—- Y không tin nàng.Gió đêm lạnh buốt thổi bung cửa sổ, bông tuyết lạnh lẽo táp vào mặt nàng, cảm thấy rét đến tận xương, nỗi sợ hãi, như sợi dây leo, siết chặt lòng nàng, đau đến tân xương tủy.Kim Ngưu mang bình trà nóng vào, mày nhíu chặt lại: "Trời lạnh như vậy mà Nương Nương lại ngồi trên nền đất, chẳng trách Nương Nương cảm thấy không được khỏe." Giọng điệu tuy trách cứ, nhưng ánh mắt lo lắng, đặt bình trà xuống chiếc bàn cạnh giường, sờ sờ trán Liễu Bảo Bình, Kim Ngưu hỏi: "Nương Nương có cảm thấy đỡ chút nào chưa?""Ừ." Gật đầu với vẻ mệt mỏi, Liễu Bảo Bình cũng không còn sức để mở mắt.Vào buổi sáng hôm nay đầu Liễu Bảo Bình có cảm giác váng vất, vốn tưởng nghỉ ngơi một chút sẽ ổn, ai ngờ đầu càng ngày càng choáng, hơn nữa còn muốn phát sốt."Nương Nương hình như sốt rồi, hay mời Thái y đến xem thử cho Nương Nương đi." Kim Ngưu chau mày, lo lắng nói."Bản thân ta là đại phu mà......" Nàng thì thào, hất bàn tay đang thay nàng lau mồ hôi của Kim Ngưu ra.—- Ta không muốn kinh động ai khác, không muốn kinh động y, không hy vọng y cho rằng nàng đang giả bệnh."Đại phu đều chưa cho người khác chứ không chữa cho bản thân.""Không cần mà.""Không được, Nương Nương, lần này nô tỳ không thể nghe lời người được!" Kim Ngưu kiên quyết nói, nàng không biết Liễu Bảo Bình đang kiên trì làm gì, vì vậy không đợi Liễu Bảo Bình trả lời, nàng đã chạy nhanh ra ngoài.Liễu Bảo Bình không có sức ngăn cản, bóng đêm nặng nề trùm lấy nàng.Trong mộng, nàng ngủ không mấy yên ổn, dù nàng chạy đi đâu, đều bị một đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn nàng chăm chú, dù nàng chạy đi đâu, bóng đêm vô biên cũng luôn đợi nàng, nàng cứ chạy, chạy mãi, hai chân nặng đến nỗi mỗi lần nhấc lên nàng thở không ra hơi, nhưng nàng không thể dừng lại, nàng không thể không chạy.—- Sự tồn tại của ngươi chính là một sai lầm!Không đúng, không đúng, không phải như thế, không phải......—- Đều do ngươi hại! Ngươi là hung thủ! Hung thủ!Không phải nàng, hung thủ không phải nàng, không phải nàng cố ý, không được nói nàng như vậy.Không được......—- Ngươi trả mẫu thân lại cho ta! Trả mẫu thân lại cho ta! Ngươi đúng là yêu tinh hại người! Yêu tinh hại người!Nàng cũng có nỗi khổ, không phải do nàng cố ý."A—-"Nàng hét lên, mở bừng mắt."Nương Nương—-" Là thanh âm lo lắng của Kim Ngưu.Nàng mờ mịt nhìn đầu giường, đầu óc trống rỗng."Thái y, Nương Nương sao vậy?"Dời mắt trong vô thức, nàng thấy tay mình bị buộc bởi một sợi chỉ đỏ, ngơ ngác nhìn, vị Thái y trẻ tuổi thấy nàng tỉnh, thu hồi sợi chỉ đỏ, mỉm cười nói: "Nương Nương không đáng ngại, chỉ bị cảm lạnh mà thôi, bồi bổ vài ngày là khỏi thôi!""Sư huynh......" Thiên ngôn vạn ngữ, như nghẹn trong cổ họng, nàng chỉ biết ngây ra nhìn vị Thái y trẻ tuổi, vị Thái y trẻ tuổi cười cười, sự dịu dàng như nước giữa hai hàng chân mày lộ ra."Đã lâu không gặp, Bình Nhi!""Sư huynh......" Nhìn thấy sự dịu dàng của người thanh niên, như đứa trẻ lạc đường tìm thấy nhà, hai mắt nàng, trở nên mờ nhiềuạt: "Sư huynh, sư huynh—-" Nàng bật người ngồi dậy, ôm lấy người thanh niên dịu dàng: "Ta rất nhớ huynh, rất nhớ, nhớ lắm.""Ừ, ta biết." Vị Thái y trẻ tuổi vỗ vỗ lưng nàng, trấn an trái tim bất an của nàng."Ô, ô......" Nàng khóc nức nở, ôm chặt lấy y, như chụp được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ôm chặt đến nỗi khiến y đau.Người thanh niên khẽ chau mày, nhưng không đẩy nàng ra, khẽ giọng nói: "Lớn vậy rồi mà còn nhõng nhẽo.""... ..." Nàng lắc đầu, vẫn không muốn buông ra."Nương Nương—-" Xử Nữ lắc đầu: "Người đừng ôm chặt như vậy, Lãnh Thiếu gia đau đến nỗi chau mày kìa."Liễu Bảo Bình giờ mới phát hiện trong phòng ngoài Lãnh Song Tử ra còn có người khác nữa.Nàng buông y ra, nhớ đến sự thất lễ của mình vừa rồi, mặt có hơi hơi đỏ: "Sư huynh, huynh, sao huynh lại ở đây? Còn......" Nàng nhìn bộ y phục Thái y của y.Y không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn nàng: "Ta chỉ hy vọng, muội được hạnh phúc."Rất nhiều năm về sau, nàng mới hiểu ra, dưới ánh mắt dịu dàng của y, che dấu sự cay đắng không thể nói rõ."Sư huynh......""Đừng nói nữa, ta hiểu mà." Y cắt ngang lời nàng chưa nói xong, đứng dậy: "Tiến cung là ý nguyện của ta, muội không cần lo nghĩ nhiều làm gì."Liễu Bảo Bình kinh ngạc nhìn y, lẩm bẩm: "Nói dối......" Triều đình từng nhiều lần mời y đến Thái y viện, y đều từ chối, tại sao lần này lại đồng ý vào đây?Nhìn hai người bọn họ, Kim Ngưu bỗng nhiên hiểu ra tại sao Lãnh Thái y nghe tin Liễu phi sinh bệnh lại sốt ruột như thế, nhưng —-Ánh mắt nàng đầy sầu lo.—- Đây không phải là một hiện tượng tốt!Bốn người trong phòng chỉ mình Xử Nữ là cảm thấy vui, thấy Lãnh Song Tử đứng dậy, nàng kích động, chạy đến giữ lấy tay Lãnh Song Tử, hưng phát nói: "Tại sao Lãnh Thiếu gia lại trở thành Thái y? Tại sao, tại sao?"Y cười cười: "Chẳng lẽ Tiểu Xử Nữ không muốn thấy ta sao?""Muốn, muốn!" Nàng gật đầu lia lịa, sợ y hiểu lầm: "Xử Nữ thích Lãnh Thiếu gia nhất!""Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là Lãnh Thiếu gia, cứ gọi Lãnh Đại ca được rồi!""Dạ, Lãnh Thiếu gia!"Lãnh Song Tử lắc đầu bất đắc dĩ: "Thật không có cách bắt buộc ngươi!""Lãnh Thái y—-" Kim Ngưu chen ngang: "Nếu đã chẩn bệnh xong rồi, xin Lãnh Thái y hãy viết toa dược, để nô tỳ đi lấy."Y nhìn Kim Ngưu, ánh mắt kinh ngạc, hồi lâu, y mỉm cười.—- Có một người lợi hại như vậy ở bên cạnh nàng, xem ra y không cần lo lắng nữa rồi."Liễu phi Nương Nương, người hẳn rất rõ tình trạng của bản thân, không được tùy hứng nữa, tâm tình quá bất an sẽ không tốt cho sức khỏe của người, xin hãy nhớ kỹ lời thần, đừng uổng phí tâm tư của mọi người." Cuối cùng, y nhìn nàng sâu sắc, nói: "Thần, cáo từ trước.""Lãnh Thiếu gia, Xử Nữ đi theo người lấy dược!" Xử Nữ nhảy cẫng lên, theo sau Lãnh Song Tử: "Kim Ngưu tỷ, ngươi hãy chăm sóc Nương Nương thật tốt, Xử Nữ đi rồi về ngay!"Trong phòng chỉ còn lại Liễu Bảo Bình và Kim Ngưu: "Nương Nương, nằm xuống nghỉ ngơi đi!" Kim Ngưu đỡ nàng nằm xuống, vẻ mặt bình tĩnh không để lộ suy nghĩ, Liễu Bảo Bình bỗng nhiên nắm lấy tay nàng: "Ngươi biết rồi đúng không?"Bàn tay đang đắp chăn cho nàng của Kim Ngưu dừng lại, đứng thẳng dậy như không có chuyện gì xảy ra: "Nô tỳ không biết gì hết.""Thật vậy sao?" Nàng thất thần, chậm rãi buông tay."Nương Nương nghỉ đi, nô tỳ ở ngay bên ngoài, có việc gì cứ gọi nô tỳ một tiếng.""Ừ." Nàng nhắm mắt.Kim Ngưu lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, nhưng rất nhanh, nàng xoay người rời đi.Sau khi nàng rời đi, Liễu Bảo Bình mở mắt, nhìn đầu giường, khẽ cười khổ.—- Nếu nàng có thể nghĩ giống Kim Ngưu, rằng người nàng thích chính là sư huynh, có thể không phải đau khổ đến vậy."Nè! Ngươi đừng đi nhanh như vậy chứ, chờ ta với!" Hoa tuyết trải đay khắp vùng ngoại thanh, một thiếu nữ ần vận như mọt qua cầu bông gắng đuoi theo người thanh niên ăn vận đơn bạc đi đằng trước, thiếu nữ ăn vận quá kín từ trên xuống dưới chi còn thấy hai mắtệNgười thanh niên làm như không nghe thấy tiếng nàng, chỉ lo chạy."Nè! Nếu ngươi không đứng lại, bổn cô nương sẽ nói bà bà là ngươi ăn hiếp ta đỏ!" Thấy y không ngừng chạy, nàng đứng lại, chống nạnh uy hiếp.Thấy nàng đề cập đến mẫu thân y, y cứng còng, lúc định tiếp tục không để ý đến nàng, thanh âm nhàn nhã cúa nàng truyền đến: "Ta sẽ nói với bà bà là nhi tử ngoan ăn hiếp nhi tức của bà, xem xem ai mới là người thám hơn!" (*Nhi tức: con dâu)"Ngươi " Y tức giận xoay người trừng mắt nhìn nàng: "Diễn cũng đá diễn xorĩg rồi, nên chóng rời đi, đừng theo ta nữa!"Y lườm thiếu nữ trước mắt, ngọn lửa giận trong mắt như sắp thiêu cháy thiếu nữ đến nơi.Nếu biết chuyện sẽ thành ra như vậy, lúc trước y không nên cứu nàng khỏi tay bọn sơn tặc làm gì, tại sao y lại rước nhầm một người phiền phức như vậy cơ chứ?Thấy y dừng lại, đôi mắt nhìn nàng đầy vệ bất mãn, nhưng nàng không thèm để ý, cười híp mắt nhìn y: "Thì giờ mới là thật nè, vậy mới là một vị phu quân biết săn sóc thê tử chứ!"Y nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng quát: "Đó chí là diên kịch mà thôi, giờ đã diên xong rồi, ngươi mau cút đi cho ta nhờ!""Sao được chứ? Chúng ta đã bái đường thành thân, đây là sự thật, chẳng lẽ ngươi muốn bạc tinh bạc nghĩa với ta sao?"Đồng ý với nàng giả thành thân để tránh việc bức hôn của mẫu thân đúng là việc làm sai lầm nhất trong cuộc đời y mà!Y không ngừng nghĩ như vậy."Tướng công, nương tử đã làm sai điều gì mà ngươi muốn đuổi ta đi?" Nàng tỏ vẻ ấm ức, nhìn y rưng rưng đáng thương.Lạnh lùng nhìn nàng diễn kịch đến quá đáng, y phát hiện, để ý đến nàng là một hành động không mấy sáng suốt, cho nên y xoay người, tiếp tục chạy.Nàng muốn thì cứ để nàng nói, để tự nàng cảm thấy chán rồi rời đi còn tốt hơn so với việc y tự đuổi nàng."Nè, ngươi cõng ta đi đi, ta mệt chết đi được." Thiếu nữ bắt đầu nhõng nhẽo: "Cõng ta, cõng ta!"Y không quay đầu lại mà cứ tiếp tục chạy trên con đường của mình.Thiếu nữ thấy y không bị mắc mưu, nhún vai mất hứng, chạy đuổi theo: "Thật là, không thú vị chút nào cả.""Ngươi có biết tại sao ngươi đẹp vậy mà không ai đồng ý gả cho ngươi không?""Chẳng phải là vì ngươi lạnh lùng quá đó ư! Hơn nữa không thú vị chút nào cá, giống như một khúc gô!""Nhưng cũng may cô nương đây cỏ đôi mắt tinh tường nhìn anh hùng, ngươi không phải sợ không ai lấy, tuy hơi buồn, nhưng bốn cô nướng đây không ngại!""ừ, chúng ta thành thân đến nay đã được gần một tháng rồi, rốt cục khi nào ngươi mới dẫn ta đến viên phòng*. (*Viên phòng: bắt đầu cuộc sống vợ chồng)"A." Một tiếng thét truyền đến, thiếu nữ kinh ngạc nhìn thanh niên ngã lăn trên nền đất: "Ngươi khát nước đến vậy sao? Đến nỗi gặm cả tuyết.""Ngươi câm miệng ngay cho ta!" Đứng dậy một cách khó khăn, người thanh niên oán hận phun hết tuyết trong miệng ra: "Trữ Vân LƯU, rốt cục ngươi có biết xấu hổ hay không?""Á " Nàng chớp mắt nhìn y với vẻ vô tội: "Rốt cục ngươi đã nhớ tên ta rồi sao? Nhân Mã tướng công!"Nhìn đôi mắt to vô tội của nàng, Hàn Nhân Mã đành bất lực.Khách điếm náo nhiệt tiếng người, tiểu nhị ca khó xử nhìn người thanh niên và thiếu nữ tự xưng là thê tử của y: "Hai vị, rốt cục là lấy một gian phòng hay hai gian phòng đây?""Một gian!""Hai gian!"Ô! Tiểu nhị ca khóc không ra nước mắt.—- Rốt cục cần một gian hay hai gian đây?Hai người này giằng co lâu quá rồi, hắn còn việc phải làm, chưởng quầy đang nhìn hắn đầy bất mãn kìa.—- Chưởng quầy ơi, hắn cũng đâu có muốn!"Tiểu nhị ca, bạc ở chỗ ta, nghe ta đi, một gian!""Vậy tiểu nhân......" Tiểu nhị ca mặt mày hớn hở, chợt nghe một thanh âm lạnh lùng: "Hai gian!""Ơ—-" Tiểu nhiềuị ca hoảng sợ.—- Ánh mắt người này thật đáng sợ!"Nè, ngươi có để yên được không! Ta nói một gian là một gian, nghe rõ chưa!" Nói năng hùng hổ, thiếu nữ đưa tay bịt miệng người thanh niên, quay đầu với vẻ mặt tươi cười: "Phiền ngươi, tiểu nhị ca.""Á không, không phiền, mời qua bên này......" Xoay người, tiểu nhiềuị ca vừa định lên lầu thì cổ áo bị túm lại, quay đầu thì thấy vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ: "Ta nói hai gian, người có nghe hay không!""Nghe, nghe rồi!"—- Ô, ông trời, hắn phải nhanh chóng thoát khỏi bọn họ!"Tướng công, ngươi ghét ta đến vậy sao?" Thiếu nữ bỗng nhiên sửa thái độ, đáng thường nhìn người thanh niên: "Ta đã làm sai điều gì? Tướng công cứ nói ra để ta sửa, đừng vứt bỏ ta mà."—- Lại nữa!Thấy mọi người xung quanh dùng ánh mắt khiển trách nhìn y, y chỉ có thể day day mi tâm* một cách bất lực. (*Mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày, còn gọi là huyệt Ấn Đường)—- Chết tiệt, tại sao mỗi lần y biết nàng diễn kịch lại không thể nhẫn tâm cự tuyệt?"Một gian thì một gian!""Được ạ!" Tiểu nhiềuị ca như sợ y đổi ý, quay đầu nói với chưởng quầy: "Lầu một, gian đầu, phòng một!""Ha ha, Nhân Mã tướng công, ta biết ngươi tốt với ta nhất mà!" Nàng ôm cánh tay y cười híp mắt."... ..." Y không nói gì, đang tự hối hận một mình.—- Tại sao? Tại sao lại bị lừa nữa?Sau khi vào phòng, Hàn Nhân Mã bỏ cánh tay đang quấn quít lấy y ra, trực tiếp ngồi xuống ghế, nói với tiểu nhị ca: "Mang nước ấm vào trước, sau đó là cơm chiều.""Dạ, đến ngay!" Tiểu nhị ca khom lưng cúi đầu, lui ra ngoài: "Đến ngay!"—- Hô! Loại khách nhân này thật đáng sợ!"Tiểu Hổ, ngươi lại chết dí ở đâu vậy?" Bỗng dưng tiếng gầm sư tử Hà Đông của chưởng quầy từ dưới lầu truyền đến, vẻ mặt tiểu nhị ca suy sụp: "Đến ngay!"—- Người xui xẻo nhất chính là hắn!"Nhân Mã tướng công, ngươi muốn tắm trước à?" Nằm dài ra bàn nhìn y, Trữ Vân Lưu không quên hỏi."... ..." Y từ từ nhắm mắt lại, ngồi chuyên tâm.—- Nhiệm vụ lần này không thể xem thường, tinh thần phải hoàn toàn tỉnh táo mới được."Nhân Mã tướng công, đừng im lặng như thế, ta rất chán!""... ...""Nhân Mã tướng công......"Ném bao quà vặt đến trước mặt nàng, y lạnh lùng nói: "Đừng phiền ta!""Thật đúng là một khúc gỗ!" Nàng thầm bất mãn, cũng không phiền y nữa, trực tiếp cầm lấy bao quà vặt lên ăn để giết thời gian.Rất nhanh sau, tiểu nhị ca mang nước ấm đến, Hàn Nhân Mã mở mắt ra, nói: "Đi tắm!""Á?" Nàng ngồi thẳng dậy, ánh mắt trong suốt dõi theo y: "Ngươi muốn tắm với ta sao?""... ...""Nhân Mã tướng công—-""Nhanh đi!""Đi thì đi, dữ cái gì mà dữ! Hừ!" Chậm rãi bước qua pha chút nước ấm, vừa xoay người lại thì thấy Hàn Nhân Mã mở cửa ra ngoài: "Ta ra ngoài chờ rồi về!"Nhăn mũi, nàng làm mặt quỷ dõi theo bóng y cho đến khi thỏa mãn rồi mới cởi đồ đi tắm, tắm đã rồi tát nước, nét ưu buồn thoáng hiện nơi đáy mắt.—- Không biết giờ bọn họ thế nào rồi?Nhìn chằm chằm mặt nước hồi lâu, suy nghĩ vòng vo trăm lần rồi hồi thần, bỗng nhiên nhớ lại lần 'tảng băng lớn' xui xẻo bị nàng ăn bám, không khỏi bật cười khúc khích.—- A, 'tảng băng lớn' thật thú vị, vốn tưởng một người lạnh lùng như y nhất định rất nhàm, nhưng ngờ đâu mỗi lần chọc y thì không biết hứng thú từ đâu đến, rất muốn chơi! Nàng nhất định phải bám theo y!Hai canh giờ trôi qua, Hàn Nhân Mã nhìn nhìn sắc trời, cảm thấy cũng đủ lâu rồi mới vào phòng.Vừa đẩy cửa vào thì thấy ai kia đang ngồi rung chân rung đùi ngồi ăn cơm, thấy y trở lại cũng chỉ chào một tiếng: "Ngươi về rồi? Mau đến ăn cơm đi! Đồ ăn của khách điếm này cũng không tệ!" Cũng chẳng thèm liếc y lấy một cái, chỉ lo lấp đầy bụng mình.—- Bị gió lạnh thổi vào người cả ngày, còn phải gặm lương khô suốt, nàng buồn chết đi được.Liếc nàng một cái, y ngồi đối diện nàng, nhìn động tác ăn tao nhã nhưng mau lẹ của nàng, hỏi: "Nhà ngươi ở đâu?""Á?" Nghe vậy, nàng dừng động tác, nhìn y đầy kinh ngạc: "Rốt cục ngươi cũng đã quyết định đi gặp nhạc phụ của mình rồi sao?"Cầm cái bát đặt trước mặt lên, không để ý đến câu hỏi của nàng, chỉ nói: "Ăn mau lên, ta đưa ngươi về!""Không được!" 'Cộp' một tiếng, nàng nặng nề buông bát: "Ta không muốn về!"Y không để ý đến nàng, tiếp tục ăn cơm."Ta nói ta không muốn về, ngươi có nghe hay không?" Nàng đoạt lấy bát của y, trừng mắt."Tại sao?" Y rốt cục cũng nhìn nàng, chậm rãi hỏi."Không muốn về là không muốn về, tại sao cái gì!""Xem ra ngươi đã ăn no rồi, được lắm, chúng ta đi ngay bây giờ!" Y đứng dậy."Ta không muốn!""Lý do." Liếc nàng một cái, y ngồi lại."... ...""... ..."Giằng co một hồi, nàng cũng đầu hang, cắn môi, nói: "Ta trốn hôn.""... ..." Y khều mi: "Phụ mẫu ép buộc? Không thích?""Không phải." Đáy mắt của nàng thoáng hiện sự cay đắng: "Ta rất thích người đó.""Hở?" Y không hiểu: "Vậy sao còn trốn hôn?""Đừng hỏi nữa!" Nàng không thể kiềm chế mà quát lên, thanh âm cực lớn, ngay cả chính nàng cũng bị dọa: "Ta......" Cắn cắn môi, nàng xoay mặt không nhìn y: "Nếu ngươi thật sự không muốn cho ta theo và không muốn lo cho ta nữa, vậy ngươi đi đi!"Khều mi nhìn nàng, giọng điệu của y vô cùng lạnh nhạt: "Ta là người trả tiền cho gian phòng này.""Ngươi, ngươi đúng là tên khốn nạn!" Nàng đẩy y ra một cách nặng nề, xông thẳng ra ngoài.—- Khốn nạn, tất cả đều là khốn nạn cả!Cửa bị đẩy bật ra đánh 'rầm' một tiếng, y ngồi xuống tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra, nghe tiếng tiểu nhị ca ở ngoài cửa cứ kiên trì hỏi: "Khách quan, có cần tiểu nhân đuổi theo không?""... ...""Khách quan?""Không cần." Rốt cục vẫn không thể làm bộ như không có chuyện gì, y đứng dậy: "Ta đuổi theo là được rồi."—- Gặp phải một kẻ phiền phức như vậy, y biết lắm mà!"Nương Nương, đừng làm nữa, ăn bữa trưa đã rồi hẳn tiếp!" Kim Ngưu thấy Liễu Bảo Bình trốn trong gian phòng nhỏ đổ bình này vào bình kia, ngoại trừ bất lực vẫn là bất lực.Nàng thật không hiểu, chủ tử của nàng sao lại hứng thú với việc chế dược đến vậy?"Ừ, sắp xong rồi, đợi chút nữa thôi." Vẫn không quay đầu lại, Liễu Bảo Bình không hề thấy sắc mặt nặng nề của Kim Ngưu, vẫn còn đang chìm đắm trong công việc của mình.Nàng không ngờ thì ra trong Hoàng cung lại có nhiều dược liệu quý giá hiếm có đến vậy, nàng có thể hái rất nhiều thảo dược ở hậu viện của Liễu uyển, trong đó có đủ loại dược liệu quý giá, tuy cũng có vài loại không có tác dụng gì, nhưng vậy là đủ rồi.Chỉ cần những thứ này, nàng đã có thể khiến mình bận rộn, cũng sẽ không để bản thân có thời gian rảnh để suy nghĩ miên man."Đang làm gì vậy?" Giọng nói trầm thấp vang lên khiến tay nàng giật bắn, cái bình trong tay rơi thẳng xuống đất, 'choang' tiếng vang lanh lảnh phát ra, bột phấn văng tung tóe.Sau đó thì nghe thấy thanh âm bối rối của Kim Ngưu: "Cung nghênh bệ hạ.""Lui xuống." Y nói."Nô tỳ tuân lệnh!" Lo lắng liếc Liễu Bảo Bình một cái, Kim Ngưu mới cúi đầu bước ra ngoài.Nghe tiếng đóng cửa, Liễu Bảo Bình mới tỉnh mộng, xoay người lại, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Thần thiếp cung nghênh bệ hạ."Hiên Thiên Yết lẳng lặng nhìn nàng, như đang muốn tìm kiếm cái gì đó trên mặt nàng, nhưng vẻ mặt nàng ngoài bình tĩnh thì vẫn là bình tĩnh."Liễu phi đang làm gì vậy?" Y hỏi, chậm rãi tiến vào, ánh sáng bị y chặn, Liễu Bảo Bình chỉ có thể cúi mặt nhìn cái bóng đang tiến về phía nàng."Hồi bệ hạ, thần thiếp đang nghiên cứu chế tạo tân dược."Y không nói gì, thận trọng quan sát căn phòng nhỏ u ám, cuối cùng tầm mắt y dừng lại trước một loạt bình sứ trên bàn: "Tất cả đều do Liễu phi chế ra?""Có một số phải, có một số không phải." Lúc nàng đang đoán dụng ý của y, lại nghe y nói: "Nghe nói ngươi bị bệnh, đã khỏe hơn chưa?""Đã khỏe rồi ạ." Nàng nhìn vị Đế Vương bỗng trở nên dịu dàng với vẻ thụ sủng nhược kinh*, trên khuôn mặt tái nhợt thoáng hiện vẻ kinh ngạc."Khí sắc của ngươi thoạt nhìn không được tốt lắm, có nên gọi Thái y đến xem qua không?""Đã, đã xem qua rồi.""Ừ, vậy thì được!" Y bỗng nhiên nắm tay nàng, rồi dắt ra ngoài, một cơn gió lạnh thổi đến, nàng rung mình gượng gạo."Ngươi ăn vận quá ít!" Như đang trách cứ nàng, nhưng ngay sau đó, một tấm áo choàng còn ấm quấn lấy nàng."Bệ hạ......" Nàng ngẩng mặt, nhìn vị Đế Vương bỗng trở nên khác trước, có hơi trố mắt.—- Y như vậy, như tiểu thiếu niên khi ấy, như tiểu thiếu niên đã nói sẽ dẫn ta đi, khóe môi y nở nụ cười, sự dịu dàng trong mắt y, động tác đầy thương yêu của y, tất cả mọi chuyện y làm, giống như y khi ấy.Tại sao, tại sao lại thành ra như vậy?Chẳng lẽ......Nàng trừng lớn hai mắt, bỗng dưng nắm lấy tay y: "Người tin ta thật sao? Người tin ta đúng không? Người nhớ ra ta rồi có đúng hay không?"Y không trả lời, hất lọn tóc trên trán nàng, vuốt ve một bên thái dương của nàng, động tác rất mực dịu dàng, nhưng nụ cười của y khiến nàng khó hiểu, nàng phát hiện, nàng không thể hiểu nổi ý nghĩa của nụ cười đó của y.Y không trả lời, hất lọn tóc trên trán nàng, vuốt ve một bên thái dương của nàng, động tác rất mực dịu dàng, nhưng nụ cười của y khiến nàng khó hiểu, nàng phát hiện, nàng không thể hiểu nổi ý nghĩa của nụ cười đó của y.—- Hạnh phúc đến quá nhanh, quá mãnh liệt, khiến ta không thể tin được, ta rất muốn tin, thật sự rất muốn......"Người thật sự nhớ ra ta rồi sao?" Hai mắt nàng đầy kỳ vọng, nhìn y tha thiết.—- Yết ca ca, van ngươi đó, đừng để ta thất vọng lần nữa, van xin ngươi......"Nịnh Nhi, không phải sao? Ngươi không phải nói mình là Nịnh Nhi gì đó sao?""Không phải, ta không phải nàng, ta là Bình Nhi!" Ánh sáng trong mắt mờ dần, nàng bỗng muốn cười, cười sự ngu xuẩn của chính mình, chuyện đến giờ, tại sao còn ôm hy vọng với y? Y sớm đã không còn là tiểu thiếu niên mười năm về trước ấy, đã không phải nữa rồi.—- Yết ca ca của ta, đã không còn nữa!Y lấy viên trân châu kia ra, nói: "Viên trân châu này, là thứ Trẫm đưa cho Nịnh Nhi, nếu ở trên người ngươi, vậy không phải ngươi là Nịnh Nhi hay sao?""Người......" Nàng trừng mắt: "Người cho rằng tiểu cô nương mười năm trước chính là Liễu Thiên Bình ư?""Chẳng lẽ không phải?" Y dịu dàng vuốt ve một bên trán nàng: "Trẫm nhớ, mười năm trước, Trẫm đã gặp được một tiểu cô nương ở phủ Thừa tướng, ngươi nói tiểu nương ấy là ngươi, vậy ngươi chính là Liễu Thiên Bình, không phải sao?""... ..." Nàng trợn mắt, nhìn y khó tin."Sao không nói gì? Chẳng lẽ Trẫm nói sai sao? Không phải ngươi bảo mình là Liễu Thiên Bình, chính là tiểu cô nương kia sao?""Không phải, ta không hề nói vậy, ta là Liễu Bảo Bình, không phải Liễu Thiên Bình, cho đến giờ vẫn không phải......" Người quen người mười năm trước, rõ rang chính là Liễu Bảo Bình."Liễu Bảo Bình? Ha!" Y cười khẽ một tiếng, thanh âm dịu dàng như nước: "Đó là ai vậy?""... ..." Huyết sắc trên mặt nàng dần lui, thân thể loạng choạng, lùi về sau vài bước.—- Tại sao, tại sao y lại nói vậy, người quen biết y mười năm về trước chính là Liễu Bảo Bình, tại sao lại thành ra như vậy......"A!" Y cười cười, ôn hòa nói: "Ngươi đưa viên trân châu này cho Vân phi, không phải muốn Trẫm nhìn thấy sao? Ngươi không phải muốn nói cho Trẫm người chính là Liễu Thiên Bình ư? Ngươi là đang muốn nói cho Trẫm, những lời của Nhị nương là vu khống ngươi, có đúng không? Vậy sao giờ ngươi lại phủ nhận?""Không, ta chưa bao giờ nghĩ như vậy......" Nàng phủ nhận một cách yếu ớt, trong mắt đầy những đau thương.—- Tại sao người nhớ rõ lời hẹn ấy, chỉ có một mình ta? Ta là muốn để y thấy được, chính ta cũng không muốn để y nghĩ ta là Liễu Thiên Bình, người quen y mười năm trước, ro ràng là Liễu Bảo Bình, thế tại sao y lại nghĩ đó là Liễu Thiên Bình?Y đã sớm nhìn thấu màn kịch nhỏ này của nàng, nhưng vẫn không chịu tin nàng, hay là không muốn tin nàng......"Liễu Thiên Bình vốn không phải tiểu cô nương ấy, hai người vốn không phải cùng một người!""Thật vậy sao?" Y vẫn vuốt ve một bên thái dương của nàng: "Liễu Thiên Bình và tiểu cô nương kia có phải cùng một người không Trẫm không cần biết, nhưng—-" Y dừng một chút, nâng cằm nàng lên: "Trẫm chỉ biết, tiểu cô nươn kia từng ngã từ trên cây xuống, ở đây của nàng......" Y khẽ ấn thái dương của nàng: "Có một vết sẹo, tại sao ngươi lại không có?""Đó là vì......" Nàng đã cầu sư phụ xóa nó đi."Ngươi còn chưa chịu nói sao? Viên trân châu này từ đâu mà ra?" Y bỗng xô nàng ra, lạnh lùng nhìn nàng ngã xuống đất.Những hạt cát thô ráp làm xước cổ tay nàng, máu đỏ thấm nhuần, nàng ngờ ngác trông xuống hồ nước xanh biếc, mặt nước lạnh lẽo phản chiếu bóng hình nàng, thảm hại cực kỳ."Tiểu cô nương ấy đâu rồi? Tại sao viên trân châu này lại ở trong tay ngươi?" Lúc thấy viên trân châu này, y mới nhớ ra lời hẹn ước lúc nhỏ, nhưng—-Y chớp mắt, nhìn thiếu nữ ngã lăn trên nền đất với ánh mắt đầy chán ghét.Nếu không phải một bên thái dương của nàng không có vết sẹo, y đã tin nàng chính là tiểu cô nương ấy, dù sao hai người cũng rất giống nhau, tiếc thay, nàng quá sơ hở, lúc y bế tiểu cô nương ngã từ trên cây xuống đi tìm đại phu, đại phu đã tiếc nuối bảo vết sẹo ấy sẽ theo nàng cả đời này.Nếu không phải một bên thái dương của nàng không có vết sẹo, y đã tin nàng chính là tiểu cô nương ấy, dù sao hai người cũng rất giống nhau, tiếc thay, nàng quá sơ hở, lúc y bế tiểu cô nương ngã từ trên cây xuống đi tìm đại phu, đại phu đã tiếc nuối bảo vết sẹo ấy sẽ theo nàng cả đời này.Vậy nếu nàng thật sự là tiểu cô nương ấy, thế sao không thấy vết sẹo kia?"Viên trân châu này ở đâu ra?""Nó là của ta......" Nàng thì thào, chỉ biết lặp lại câu này, sắc mặt nàng tái đi như muốn trở nên trong suốt.—- Thì ra sự dịu dàng vừa nãy của y là giả, chẳng qua là muốn đùa giỡn ta thôi, tin ta cái gì chứ, nhớ ra ta cái gì chứ, đều là lừa taa cả, tại sao ta còn muốn tin? Tại sao còn muốn tin y? Yết ca ca của ta, đã không còn nữa, không còn nữa.—- Nhưng, đó là viên trân châu của ta, là viên trân châu Yết ca ca đã đưa cho ta, là của ta!Nàng bừng tỉnh, cố vùng vẫy đoạt lại viên trân châu trong tay y: "Người trả lại cho ta, đó là viên trân châu của ta, trả lại cho ta!"Y tránh tay nàng, chán ghét nói: "Liễu Bảo Bình, ngươi thật khiến kẻ khác cảm thấy ghê tởm!"Sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, kinh ngạc nhìn vị Đế Vương đang nhìn nàng từ trên cao, ánh nàng bỗng đầy hoang mang.—- Đấy là ai? Tại sao y lại dùng ánh mắt ấy nhìn ta? Là Yết ca ca ư? Không phải, không phải, Yết ca ca sẽ không nhìn ta như vậy, Yết ca ca là người đối xử tốt với ta nhất trên thế gian này, y sẽ không đối xử với nàng như vậy, vậy thì đây là ai? Tại sao y lại nói ta thật đáng ghê tởm?"Ngươi thật sự không xứng có khuôn mặt giống Liễu Thiên Bình!" Y cúi xuống, ánh nhìn nghiêm túc lạnh lẽo đến cực điểm, chậm rãi nói từng chữ một: "Ngươi không xứng đáng có được khuôn mặt này chút nào!"—- Đau quá, ở đây, đau quá.Nàng ôm ngực, tầm mắt mơ hồ không thể nhìn rõ được sự khinh thường của y, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của y như một tấm lưới, quấn chặt lấy nàng.—- Không được, không được đối xử với ta như vậy, không được nói ta như thế, ta không làm gì sai, chẳng qua ta chỉ muốn lấy lại sự ấm áp thuộc về mình thôi, chẳng qua chỉ muốn lúc ta lạnh sẽ có ai đó ôm chặt ta, tại sao lại đối xử với ta như vậy, ta không làm sai cái gì cả, chẳng lẽ khao khát sự ấm áp cũng là sai hay sao?Tim như bị bóp nghẹn, nỗi đau này, đau sâu sắc, đau như bị rất nhiều ngân châm đâm vào da, kéo dài, nỗi đau kéo dài rất khó chịu, rất khó chịu."Trả lại cho ta, trả nó lại cho ta......" Tròng mắt nàng chỉ còn lại hình bóng viên trân châu: "Trả nó lại cho ta."—- Nó là của Yết ca ca đưa cho ta, là của Yết ca ca đưa cho ta, trả lại cho ta!Nàng bổ nhào đến muốn lấy lại, Hiên Thiên Yết đứng thẳng người, cười lạnh: "Ngươi muốn nó sao?""Trả lại cho ta!""Muốn thì tự đi mà lấy!" Y nở nụ cười tàn nhẫn, vung tay, một tiếng 'tỏm' phát ra từ hồ nước trong xanh bên cạnh.Nàng ngây người, ngơ ngác nhìn hồ nước trong xanh lạnh giá, từng vòng sóng nổi lên, sự tuyệt vọng, như những nhánh cây khô bám vào lòng, từng chút từng chút một để lại những dấu vết không thể xóa nhòa trong trái tim vỡ nát, ngấm vào da thịt, khắc vào xương tủy.—- Yết ca ca, chúng ta thật sự không thể quay trở về như trước saoNàng ngây người, ngơ ngác nhìn hồ nước trong xanh lạnh giá, từng vòng sóng nổi lên, sự tuyệt vọng, như những nhánh cây khô bám vào lòng, từng chút từng chút một để lại những dấu vết không thể xóa nhòa trong trái tim vỡ nát, ngấm vào da thịt, khắc vào xương tủy.—- Yết ca ca, chúng ta thật sự không thể quay trở về như trước sao......Lạnh lùng liếc nàng một cái, Hiên Thiên Yết phất tay bỏ đi như lần trước.—- Liễu Bảo Bình? Hừ! Lại còn mang tên giống nàng nữa chứ!Nàng mờ mịt quay đầu, bóng dáng kiên quyết rời đi trước tầm mắt mơ hồ của nàng dần dần đi xa cho đến khi biến mất.Trong đêm khuya tĩnh lặng, sự tuyệt vọng vỡ òa, trào ra khỏi hốc mắt, xẹt qua khóe mi, khóe môi, thấm sâu vào nền đất lạnh lẽo, rồi biến mất tăm......Lệ rơi, cũng sẽ có một khắc nào đó dừng lại.Vậy sự tuyệt vọng cũng sẽ biến mất trong chớp mắt sao?Nhắm mắt lại, nàng che dấu nỗi tuyệt vọng, nhưng lệ vẫn không ngừng tuôn rơi trên mặt nàng, dâng trào thành lụt.Đất cát trộn lẫn trong tuyết, bóng dáng y đã sớm biến mất, nàng bụm miệng, tiếng nức nở thoát ra ngoài, nghe rõ mồn một trong cõi đất trời tĩnh mịch."Ô ô......"Đừng, đừng đi, Yết ca ca đừng đi, đừng bỏ Bình Nhi lại.Van người! Bình Nhi rất cô đơn......—- Tại sao phải ném nó đi, rõ ràng người đã tặng cho ta, vậy tại sao lại ném nó đi......Hồ nước trong xanh lạnh giá dần trở nên yên ả, những gợn sóng nhạt dần, hồ nước trong như một mặt gương lạnh lẽo toát hơi lạnh, phản chiếu rõ ràng sự thảm hại của nàng.Nỗi đau này, không mấy rõ ràng, nhưng đau tận xương tủy.Đó là viên trân châu thuộc về nàng, là viên trân châu của nàng!Hoảng loạn, vì ngồi trên nền tuyết nên chân có hơi cứng lại, thân hình mảnh khảnh lung lay sắp đổ, nàng chậm rãi đến bên hồ —-Đó là viên trân châu của nàng, viên trân châu của nàng ở đây......"Nương Nương—-"Tiếng hô đầy kinh hoảng từ phía sau truyền đến, nàng chậm rãi xoay người, đôi mắt mơ hồ như thấy một khuôn mặt đang kinh hoảng, mở to mắt, nàng quay lại nhìn mặt hồ yên ả, nụ cười mỉm thản nhiên hiện trên khóe môi —-Viên trân châu của nàng, viên trân châu đó ở đây......Thân thể đổ về phía trước, tiếng hô lại vang lên từ phía sau, nàng chau mày bất mãn.—- Ồn thật.Giây tiếp theo, tiếng nước vang lên, thứ chất lỏng lạnh lẽo vây kín toàn thân nàng, cảm giác hít thở không thông trỗi dậy như thủy triều dâng.Nàng vẫy vùng trong lo sợ —-Thật khó chịu......Bàn tay đang vùng vẫy như vớ phải thứ gì đó nho nhỏ —-Đó là viên trân châu của nàng ư?Cơ thể đang vẫy vùng trầm tĩnh lại, khóe môi sắp đông cứng nở nụ cười thỏa mãn.—- May mà nó còn ở đây.Bóng đêm nặng nề nuốt sống tinh thần của nàng, nàng như lâm vào giấc mộng dài.Trong mộng, nàng vẫn là tiểu cô nương đào đất trồng cây dưới ánh mặt trời, sau lưng có ai đó tò mò hỏi: "Ngươi đang làm gì ở đây vậy?"Nàng xoay người, một tiểu thiếu niên vận y phục trắng muốt, đứng sau lưng nàng lẳng lặng mỉm cười, trên mặt y, thoáng hiện sự dịu dàng mà nàng biết.Đó là, Yết ca ca của nàng......
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store