#3: Thích và không thích.
Cách giờ tan học còn có bảy tám phút, bọn con gái trong lớp đã quay lại.
“Tiếu Kiêu! Tớ còn nói sao không thấy, ra là cậu trốn về lớp trước?! Cậu có biết là…” Người đang ngoài cửa nói là ủy viên thể dục Lâm Ngọc, vẻ bề ngoài trông rất đáng yêu, nhưng sức thì cứ phải gọi là lực điền, là loại hình ngoài tầm kiểm soát của con trai.
Tiếu Kiêu ngẩng đầu lên, cau mày nói: “Nói nhỏ chút, Mục Cảnh ngủ rồi.”
Lâm Ngọc bị biểu tình nghiêm túc của Tiếu Kiêu làm sợ, liên tục gật đầu: “Ok ok, học bá ngủ rồi à?”
“Có chuyện gì?”
“Thầy thể dục tìm cậu.” Lâm Ngọc nhỏ giọng nói.
Tiếu Kiêu đứng lên, Lâm Ngọc tưởng rằng hắn định đi tìm thầy, nên cô đứng qua một bên nhường đường cho hắn, không ngờ là Tiếu Kiêu đi vòng qua cô nàng để đi đóng cửa sổ.
Lâm Ngọc:?
Tiếu Kiêu cởi áo khoác ngoài ra choàng lên người Mục Cảnh, ngẩng đầu lên thì trông thấy vẻ mặt ngu ngơ của Lâm Ngọc.
Nhỏ này bị ngố à?
Tiếu Kiêu hỏi: “Thầy Triệu ở đâu?”
“Hả… à, ở, ở dưới sân bóng rổ.”
“Ừm.”
Chờ cho Tiếu Kiêu đi ra khỏi lớp, Lâm Ngọc vừa định về chỗ ngồi, vừa quay đầu đã thấy Mục Cảnh nhanh nhẹn ngồi thẳng lên.
Lâm Ngọc:?!!!!
Mục Cảnh vẻ mặt lạnh nhạt: “Sao vậy?”
Lâm Ngọc: “Không, không… Học bá cậu tỉnh ? Ha ha ha ha ha ha……” Cười gượng x N
Mục Cảnh không hề quan tâm đến Lâm Ngọc, cậu cầm áo khoác của Tiếu Kiêu trong tay, thừa dịp không ai nhìn mình, cậu lén đưa lên mũi ngửi ngửi.
Hương vị cỏ xanh sạch sẽ.
Hương vị của Tiếu Kiêu.
Mục Cảnh trải áo lên bàn ―― cậu có thể chui đầu vào không?
Mục Cảnh lại nằm dài lên bàn, mặt cậu cọ qua cọ lại trên áo của Tiếu Kiêu.
Mùi của nắng, mang theo một cảm xúc ấm áp.
Cuối cùng là mùi gì nhỉ?
Nam sinh lứa mười bảy mười tám, còn thích vận dộng, trừ mùi mồ hôi ra thì còn mùi gì nữa à?
Nhưng Mục Cảnh lại thấy rất dễ chịu, mùi gì cũng được, chỉ cần là của Tiếu Kiêu, thì cậu thích hết.
Tiếu Kiêu tưởng là cậu ngủ rồi, thật ra cậu chỉ nhắm mắt nằm ghé lên bàn nghỉ tí thôi.
Người mình thích ở bên mình, sao mà ngủ được đây?
Mục Cảnh ngẩng đầu lên, vừa lúc trông thấy Lâm Ngọc hướng ánh mắt mong chờ về phía này.
Mục Cảnh: “……”
Lâm Ngọc: “……”
Hai người nhìn nhau nửa giây, trái tim Mục Cảnh bắt đầu nổi lên cảm giác kinh hoàng ―― không lẽ là cô phát hiện được thứ gì rồi?
Khi cậu khẩn trương thường hay nhíu mày, lần này cũng không ngoại lệ.
Lâm Ngọc sợ, cho rằng Mục Cảnh nổi giận, vội vàng xua tay nói: “Tớ, tớ…… học bá, tớ tưởng cậu không khỏe, cậu, cậu, cậu…… hu hu hu tớ không có cố ý nhìn cậu, cậu đừng giận nha.”
Mục Cảnh: “……”
Cái “hu hu hu” đó là gì vậy? Ngố kinh.
Nhưng mà nhìn biểu hiện của cô vậy thì chắc là không phát giác được gì, Mục Cảnh nghĩ vậy, không khỏi nhẹ nhõm trong lòng, hiếm lắm mới chịu trả lời cho Lâm Ngọc: “Tớ không tức giận.”
Lâm Ngọc đã chắp tay trước ngực bắt đầu luôn mồm xin lỗi, nghe Mục Cảnh nói như vậy, cẩn thận hỏi lại: “Thật sao?”
Mục Cảnh: “Ừm.”
Lâm Ngọc chớp chớp mắt, được voi đòi Hai Bà Trưng hỏi: “Học bá tớ có thể hỏi cậu chuyện này không?”
Mục Cảnh có trực giác là chuyện mà Lâm Ngọc muốn hỏi có liên quan tới Tiếu Kiêu, vì thế cậu tiếp tục đáp lại: “Chuyện gì?”
“Cậu và Tiếu Kiêu biết nhau từ lâu rồi đúng không?”
Mục Cảnh ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc, không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy.
Lâm Ngọc lại xua tay nói: “Tớ không có ý gì, chính là…… ầy nói thế nào đây, tớ với cậu ta học chung cấp hai, nhân duyên của cậu ta rất tốt, tính tình cũng không tệ, bọn con trai trong lớp ai cũng chơi với cậu ta, cả con gái cũng nhiều đứa thích cậu ta nữa…… ủa không phải không phải, chuyện tớ muốn nói không phải cái này!”
Lâm Ngọc cũng không biết mình đang nói cái gì, cô nàng ngẩng đầu lên nhìn Mục Cảnh, cứ có một cảm giác vi diệu là cậu bạn trước mặt hình như đang có… địch ý với mình?
#à, Mục Cảnh chỉ là ngộ nhận cô thành tình địch thôi mà#
#ai bảo nói chuyện không suy nghĩ#
Trong đầu Lâm Ngọc cũng đã nhão như bột, cô chỉ nghĩ là mình cần phải nói ra một phát hiện mới cho Mục Cảnh nghe ―― một phát hiện độc nhất vô nhị.
Cô học chung với Tiếu Kiêu ba năm, chưa từng thấy Tiếu Kiêu làm ra vẻ mặt dịu dàng đến phát ngán đó bao giờ.
Nhưng mấy ngày gần đây, bằng vào vài lần vô tình nhìn thoáng qua, Lâm Ngọc phát hiện ra là chỉ cần Tiếu Kiêu ở bên cạnh Mục Cảnh sẽ tùy lúc tùy nơi lộ ra một nụ cười dịu dàng mang theo hormone vô cùng mạnh mẽ.
Nếu như hồi cấp hai Tiếu Kiêu cũng ôn nhu như vậy, nói không chừng cô cũng nhập bọn với mấy đứa con gái thích hắn mất rồi.
Lâm Ngọc méo miệng, cảm thấy mình đã bị lừa quá nhiều.
“Tớ không định nói chuyện này…… tớ muốn nói là……”
Lâm Ngọc có cảm giác, đối với Tiếu Kiêu, Mục Cảnh là một người rất quan trọng.
Cô chưa kịp nói hết câu, Tiếu Kiêu đã xông vào.
Tiếu Kiêu cười tủm tỉm gõ gõ tay lên bàn học, hỏi: “Hai ngươi mắt đưa mày lại gì thế?”
Mục Cảnh và Lâm Ngọc cùng lúc ngẩng đầu xem hắn, một người thì không cảm xúc, một người thì hoảng sợ.
Theo một góc độ nào đó, cũng xứng đôi phết.
Lửa giận của Tiếu Kiêu bị suy nghĩ này làm cháy lớn hơn nữa.
Chỉ cần hắn không có mặt, nhóc con nhà hắn lập tức dụ dỗ người khác!
Hắn cảm thấy vô cùng tủi, hận không thể đem Mục Cảnh giấu đi ngay bây giờ.
Dù sao thì Mục Cảnh của hắn cũng bé nhỏ như vậy.
Nhưng mà cái tên hẹp hòi nhỏ mọn này chỉ biết đem sự hờn dỗi của mình phát ra thông việc trêu chọc Mục Cảnh
Hắn xoa tóc Mục Cảnh đến rối tung trong ánh mắt sợ hãi của Lâm Ngọc, lực trên tay không lớn, nhưng đầu Mục Cảnh vẫn lắc lư qua lại theo động tác của Tiếu Kiêu.
Lâm Ngọc cảm thấy lần này học bá nhất định sẽ nổi bão, nhưng mà Mục Cảnh chỉ hơi hơi hé miệng, rồi lại khép lại.
Lâm Ngọc: “……” Chuyện gì vậy trời?!!
Thật ra Mục Cảnh muốn hỏi Tiếu Kiêu sao vậy, vì sao tâm trạng không vui, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào.
Tâm tình cậu bây giờ cũng không vui, cậu phát hiện một tình địch giống cái, cậu rất không vui, một chút cũng không muốn biết vì sao Tiếu Kiêu khó chịu.
Nghĩ là nghĩ như vậy, Mục Cảnh vẫn không thể khống chế được tầm mắt của mình, trộm liếc nhìn qua Tiếu Kiêu một cái.
Tiếu Kiêu thấy tóc Mục Cảnh bị mình xoa thành tổ chim, tâm trạng mới thoải mái hơn một chút. Hắn dịch sang phải một bước, chặn hướng tầm mắt nhìn về phía Mục Cảnh của Lâm Ngọc, bắt đầu chỉnh lại tóc cho Mục Cảnh.
Lâm Ngọc bị “quái vật khổng lồ” đột ngột chắn tầm nhìn của mình dọa sợ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ót của Tiếu Kiêu nửa buổi, cuối cùng rụt cổ đi trốn ―― cô có dự cảm là chờ cho Tiếu Kiêu quay đầu lại thì sẽ không đơn giản chỉ là chặn tầm nhìn.
Tiếu Kiêu sửa tóc cho Mục Cảnh xong, thì về lại chỗ ngồi của mình, giả bộ vô tâm hỏi Mục Cảnh: “Cậu và Lâm Ngọc đang nói gì đấy?”
Tay Mục Cảnh lần mò lấy bút trên bàn rồi nắm chặt lấy, “Cậu ấy có chuyện muốn nói với tớ.”
Câu này không thể tính là trả lời.
Tiếu Kiêu đương nhiên cũng nhận ra được Mục Cảnh không muốn thảo luận chủ đề này với hắn, nhưng hắn vẫn không khống chế được mình, “Cậu ta nói gì với cậu?”
Tay Mục Cảnh nắm bút vẫn chưa buông, “Cậu ấy chưa kịp nói, cậu đã về rồi.”
“May là tớ về.” Tiếu Kiêu nói, “Bằng không thì cậu chết chắc.”
Hoá ra là mình quấy rầy hai người đó thả thính nhau à? Cái gì mà “Cậu ấy chưa kịp nói, cậu đã về rồi.”? Hắn về…… hắn về thì sao, hắn về không được sao?! Không về thì crush cũng ubị cướp mất tiêu rồi!
Trong lòng Tiếu Kiêu chua loét, tính tình đã nhỏ mọn như vậy mà còn thích che giấu tâm trạng, lén lút ghen.
Tiếu Kiêu nhìn chằm chằm vào người đối diện, hai mắt như muốn phun lửa, hung dữ lạ thường.
Mục Cảnh hoàn toàn không rảnh đi coi biểu tình của Tiếu Kiêu, bây giờ tim gan phèo phổi cậu cũng đang loạn hết cả lên, mà một khi loạn thì sẽ nói không lựa lời, trong lòng nghĩ gì thì nói đấy, không tự khống chế được.
“Có phải cậu thích Lâm Ngọc hay không?” Mục Cảnh hỏi.
Ngọn lửa cháy bừng bừng trong Tiếu Kiêu lập tức tắt ngóm, hắn hơi sững ngươi, nhưng rất nhanh đã lấy lại phản ứng, thì ra là Mục Cảnh hiểu lầm.
“Tớ không thích Lâm Ngọc.” Tiếu Kiêu nghiêm túc trả lời vấn đề của Mục Cảnh, sau đó lại nói, “Tớ thích cậu.”
#
Năm lớp mười, nhóm Tiếu Kiêu tửng có một trận đấu bóng rổ giao hữu với trường khác, Mục Cảnh thân là bạn cùng bàn của Tiếu Kiêu cũng được vào ghế khán giả.
Tất cả bạn học đều cho rằng Mục Cảnh sẽ từ chối lời mời của Tiếu Kiêu, nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ.
Khi đó Mục Cảnh cũng đã bắt đầu thích Tiếu Kiêu rồi, và cũng từ khi đó cậu đã không thể nói không với bất kỳ yêu cầu nào của Tiếu Kiêu.
Nửa trận đầu kết thúc, nhóm con gái trong lớp sôi nổi đi lấy nước đem xuống hỗ trợ tinh thần cho bọn con trai.
Mục Cảnh ngồi ghế khán giả lén lút cầm notebook ghi chú: Sau khi chơi bóng rổ xong thì uống nước (nhớ phải mang nước)※
Từ đó về sau cậu sẽ luôn nhớ kĩ là khi Tiếu Kiêu đi chơi bóng rổ, thì phải đi xuống lầu mua nước, khi Tiếu Kiêu về lớp thì lặng lẽ đẩy chai nước qua cho hắn.
Lần đầu tiên thì Tiếu Kiêu không nghĩ nhiều như vậy, chỉ hỏi có phải Mục Cảnh không muốn uống hay không, Mục Cảnh cảm thấy lấy cái cớ này cũng rất ổn, vì thế gật đầu.
Nhưng mà sau hai lần như vậy, Tiếu Kiêu đã phát hiện ra không đúng.
“Chưa mở nắp thì có thể đợi đến mai để uống.” Trong nháy mắt Tiếu Kiêu vừa nói xong, cứ cảm giác là bầu không khí xung quanh người bạn cùng bàn mặt không biểu cảm của mình có gì đó thay đổi.
Như là cún con cụp tai xuống, vô cùng tủi thân.
“Ừm.”
Mục Cảnh duỗi tay muốn lấy nước về, ma xui quỷ khiến thế nào mà Tiếu Kiêu bắt lấy tay Mục Cảnh, sửa lời: “Tớ đoán bạn cùng bàn chắc không keo kiệt thế đâu, chai nước này coi như mời tớ đi ha?”
Mục Cảnh ngẩng đầu, Tiếu Kiêu hài lòng nhận ra hai tai của nhóc con đã vui vẻ dựng thẳng trở lại.
Nhưng mà cũng không thể viện cớ được nữa, chiều hôm sau Mục Cảnh cầm chai nước mới mua ảo não cau mày.
Bạn học đi ngang qua đều cho Tiếu Kiêu lại chọc cho học bá cùng bàn của hắn không vui, thở dài tiếc thương cho Tiếu Kiêu.
Mục Cảnh vặn nắp ra rồi đóng lại ―― như này thì tính là mở rồi.
Nhưng một lát sau lại cảm thấy như vậy vẫn không được, cầm chai nước đến trước mặt mình, vặn nắp ra, rồi cẩn thận để răng môi chạm lên miệng chai, nhấp một ngụm.
Nếu như lát nữa Tiếu Kiêu quay về uống, vậy thì hai người có tính là hôn gián tiếp chưa nhỉ?
Nghĩ vậy, cậu cầm chai nước uống liên tục vài ngụm nữa, lúc dừng lại thì nước trong chai chỉ còn một nửa.
……chắc là Tiếu Kiêu sẽ không muốn uống cái chai đã dính nước bọt của mình đâu.
Lần nữa cụp tai xuống, Mục Cảnh ngồi thừ tại chỗ một lúc, định đứng lên đi mua chai mới.
“Bạn cùng bàn cậu muốn làm gì đó?”
Ngẩng đầu, Mục Cảnh trông thấy Tiếu Kiêu đang đi về phía này.
Mục Cảnh theo bản năng duỗi tay cầm lấy chai nước còn thừa một nửa trên bàn, vừa lúc Tiếu Kiêu đi đến trước mặt cậu.
“Không cho tớ uống sao?”
Mục Cảnh vốn đã lùn hơn Tiếu Kiêu một khúc, bây giờ Tiếu Kiêu đứng, Mục Cảnh ngồi, cậu chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Kiêu.
Mục Cảnh nhìn thấy nét tươi cười trên mặt Tiếu Kiêu, trong mắt như mang theo ánh mặt trời, đong đầy ý cười nhìn cậu, nhìn đến cậu say nắng, cậu định nói “Chai này uống rồi”, cuối cùng lại thành ngẩn ngơ đưa cho hắn.
Tiếu Kiêu nhận lấy, cười giỡn nói: “Bạn cùng bàn, cậu hay mua nước cho tớ thế, có phải thích tớ hay không?”
Cái này đương nhiên là đùa.
Con trai với nhau đùa giỡn như vậy cũng không lạ, chủ yếu là cho con gái xem, thu hút con gái chú ý đến mình.
Nhưng Mục Cảnh trong lòng có quỷ, lúc này nghe Tiếu Kiêu nói như vậy thực sự bị dọa ngốc, sợ tới mức ngây người, không nói một câu nên lời.
Mà Tiếu Kiêu cũng lạ, giọng hắn lúc nói câu này không lớn không nhỏ, không phải muốn thu hút ai cả, chỉ đơn thuần muốn trêu Mục Cảnh thôi.
Hắn thấy Mục Cảnh không nói tiếng nào, vặn nắp ra uống nước, “Không cần nói ra đâu, tớ hiểu mà, nhất định bạn cùng bàn thích tớ, tớ cũng thích cậu nữa.”
Lúc này Mục Cảnh mới nghe ra là hắn đang nói dùa, không biết vì sao cậu thấy rất tức, cũng cảm thấy có chút buồn buồn, vì thế nghiêm túc trả lời Tiếu Kiêu: “Không thích. Tớ không thích cậu.”
Khi này thì đến phiên Tiếu Kiêu sửng sốt.
#
“Tớ thích cậu.”
Bây giờ Tiếu Kiêu lại nói như vậy.
Rõ ràng Mục Cảnh biết là Tiếu Kiêu nói đùa, nhưng tim vẫn đánh rơi một nhịp.
Mục Cảnh ngẩng đầu, lần này cậu vẫn định nghiêm túc trả lời Tiếu Kiêu.
“Tớ tin.” Cậu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store