Chuo I Hat Azoth
CHUỖI HẠT AZOTHtác giả: Phan Hồn Nhiênpost truyện: neverbeoverKÌ 01: NGƯỜI LẠ VỪA ĐẾN - Đi theo ta, Nguyên!Ngay cả khi lên tiếng một cáchkhoan thai và nhẹ nhàng nhất,giọng nói của nữ giám thị vẫn khôđanh như một mệnh lệnh. Cô gáinhỏ đứng dậy, vẻ yếu ớt và bị tấncông biến mất, khi cô đeo lên mặtchiếc kính râm màu hổ phách.Quấn lại chiếc khăn lụa in nhữnghình kỉ hà kì dị quanh cổ. Cô lẳnglặng nhấc chiếc valise kê sát chân.Cánh cửa văn phòng trường trunghọc quốc tế có cơ sở nội trú tựđộng khép lại sau lưng, như cómột bàn tay vô hình đẩy nhẹ. Chiếcvalise phồng căng bằng vải canvaslàm vai trái nữ học sinh mới lệchhẳn sang một bên. Thế nhưng gótgiày đế crep của cô vẫn lướt đi êmnhẹ trên sàn đá hoa cương, khồggây bất kì tiếng động nào, hoàntoàn phù hợp với không khí vắnglặng nơi đây.Dẫn trước vài met, bà giám thị códáng vóc cao lớn như một ngườiđàn ông trung niên, mái tóc màuthép búi chặt trong tấm lưới nhỏ.Ngay cả lúc nãy, khi đứng cạnhthầy hiệu trưởng oai nghiêm củangôi trường danh tiếng, nữ giámthị vẫn gây ấn tượng trấn áp bởiđôi vai ngang, chiếc lưng thẳngđứng, dễ khiến người ta nghĩ bêndưới lớp áo dày có nẹp một thanhsắt cứng nhắc. Với nhiệm vụ củangười dẫn đường mẫn cán, khôngthay đổi nhịp độ, bà sải từng bướcchân rất dài. Ngược hẳn với bà, nữhọc sinh mới chuyển đến có vócdáng mảnh khảnh đến mức khó tin.Mỗi bước đi, đầu gối cô ta hằn lêndưới lớp vải quần jeans bạc. Khuỷutay xanh tái, nhọn hoắt lộ ra dướitay áo T-shirt trắng. Ngay cả dảikhăn lụa kỉ hà khi bay nhẹ vì giócàng để lộ thêm cái cổ gầy guộcbất thường.Bất chợt, bà giám thi dừng chân,quay đầu lại:"Đi nhanh lên!".Nguyên bước đến gần, bà đưa taytoan đỡ hộ chiếc valise. Nhưng, côgái nhỏ giật mình, lùi lại. Rõ ràng,cô không muốn nhận sự giúp đỡ.Hay chính xác hơn, cô không muốnai khác chạm vào chiếc valise củamình. Bà giám thị nhướn mày:"Saoem không kéo nó trên bánh xe chodễ đi hơn?". Nguyên gật nhẹ, vẫntiếp tục xách chiếc valise trên tay.Bà giám thị giờ đây khó chịu ramặt:"Hãy mở miệng trả lời tử tếkhi người lớn nói chuyện. Ở trườngnày, dù gia đình có danh tiếng hayquyền lực đến đâu, đóng góp baonhieu tiền bạc để xây dựng cơ sởvật chất đi nữa, thì mỗi học sinhvẫn phải tuân theo đúng nội quy vàthực hiên mọi mệnh lệnh người lớnđề ra. Rõ chưa?". Nguyên im lặng,ngước nhìn bà giám thị cau có quađôi kính, to quá khổ trên gươngmặt bề ngang khá hẹp.- Đã nghe rõ, thưa cô!Nhắc lại đi!-Bà giám thị gần như quát lên.- Thưa cô, nghe rõ!Giọng nói của người lạ mới đếnvang lên khe khẽ, khó khăn, khảnđục. Nếu có kinh nghiệm, ngườiđối thoại sẽ tức khắc nhận ra đâylà giọng nói của một người đã câmlặng trong một thời gian rất dài.Ban giám hiệu, phòng giáo viên,thư viện, hội trường có sân khấubiểu diễn và các dãy phòng học củatrường nội trú quốc tế được tậptrung trong một tòa nhà cao sáutầng, mới được xây lên cách đâyvài năm, nằm ngay sát mặt đường.Khó thể hình dung ngay đằng saukhối nhà hiện đại ấy, lại có đến haikhối nhà cổ kính trong màu sơnvàng sậm, giống hệt nhau, đã hiệndiện ít nhất hơn 50 năm. Kể từ khitòa nhà hiện đại được đưa vàohoạt động, hai khối nhà cũ cũngcải tạo, thay đổi công năng, biếnthành nơi ở cho học sinh nội trú.Cánh bên phải dành cho nữ sinh,cánh trái là nam sinh.Từ khu học băng sang khu nội trúđược nối với nhau bởi một lối đicó mái che. Lối đi này xuyên quakhoảng sân rất rộng, được thiết kếgiống như khu liên hợp thể thaongoài trời. Nhưng khu liên hợp nàyvẫn đang trong giai đoạn xây dựngdở dang. Giữa các sân bóng rổ, sânđánh cầu lông và sân tennis, cónhững khoảng cỏ sáng rực. Cácvòm lá cổ thụ cao vút xen lẫnnhững cây cột đèn cao áp rải rácquanh các sân bóng. Trong toàn bộkhung cảnh pha trộn lạ lùng ấy, nổibật lên lối đi dài hun hút. Nhữngviên gạch đá hoa cũ xưa đã mònvẹt. Các đốm đỏ rực và xanh vertgiờ đây thẫm lại, pha thêm sắcvàng xám, nhưng lại toát lên vẻđẹp hiếm hoi của một tấm thảm cổkính, gợi ấn tượng thi giác mềmxốp, trải dọc theo lối đi.Dường như Nguyên cũng bị hút vàovẻ đep khác thường của lối đi cómái che. Ánh nắng lúc mười giờcủa buổi sáng Chủ Nhật chóichang. Cô gái nhỏ thoạt đầu chỉ đimen phía trong tấm thảm, sau đóbước hẳn ra phía nắng chiếu. Trongmột động tác đột ngột, cô nhóngót, như một nữ nghệ sĩ xiếc đidây trên đầu mũi chân, với mộtcánh tay đưa ngang giữ thăngbằng, bước khéo léo theo đúngđường diềm mong manh của tấmthảm đá hoa cổ kính. Chừng nhưlinh cảm có điều gì đó, bà giám thịdợm ngoảnh lại. Ngay tức khắc, nữsinh mới đến thụt hẳn vào chínhgiữa lối đi, lại lệch vai với chiếcvalise nặng, thẳng bước, như chưatừng có điều bất thường xảy ra.Cuối cùng thì hai người, một giàmột trẻ cũng rẽ sang khối nhà bêncánh phải. Lối vào bị chắn bởi mộtcái cổng thấp nhỏ. Có lẽ, cánhcổng là một chi tiết trang trí củangôi nhà cổ hơn là một thứ hữuích. Kẻ nào có ý định đột nhập,chắc chắn sẽ chẳng hề bận tâm đếnvật cản cao chưa đầy một mét.Nhưng, với ai đó thích quan sát,họ sẽ bị hút mắt vào các thanh sắtrèn đúc tinh xảo, là hình ảnh cáchđiệu của những dây trường xuânmềm mại uốn lượn. Tuy vây, đỉnhcủa tất cả các ngọn lá lại đượcngười thợ rèn mĩ nghệ nào đó uốnnhẹ, làm cho hơi quặp vào trong.Chỉ khi trực tiếp chạm đầu ngóntay, mới cảm biết thật ra chúngđược giũa nhọn hoắt, giống cácmũi giáo của các hiệp sĩ thời trungcổ hơn là những chiếc lá trườngxuân non.- 306. Tầng 3, Phòng số 6!Đưa bàn tay thô ráp đẩy nhẹ cánhcổng và giữ nó cho học sinh mớibước qua, nữ giám thị nhấn mạnhtừng con số, như sợ cô gái khôngnắm vững địa chỉ sắp đến.Nhìn vẻ mặt phẳng lặng củaNguyên, bà nói thêm-Ngoài thẻ từcó mã số riêng để ra vào thư viện,phòng lab, phòng học Anh ngữ, emsẽ có một chùm chìa khóa riêng.Khóa phòng. Khóa tủ. Với điều kiệnsau một tuần, em cho chúng tôibiết em không gặp vấn đề gì rắc rốivới các bạn chung phòng. Hiểuchứ?- Vâng! - Cô gái nhỏ đáp khẽ, giọngvẫn khản đục.- Này Nguyên, nếu xét bề ngoài, tôinghĩ vốn từ của em không quá tệ.Em không thể nói nhiều hơn vài từcộc lốc hay sao?-Bà giám thị lúcnày đây đã lờ mờ nhận ra vài nétkhác lạ nơi nữ sinh mới, bắt đầuhướng về cô ta sự chú ý đặc biệt.Bà nhận xét, chậm rãi-Một cô gáiít nói và khiêm tốn rất tốt. Nhưng.nói chuyên cụt lủn, lảng tránh sựquan tâm của người khác cũng làbiểu hiện của sự thô lỗ. Đó cũng lànhững điều chúng tôi không baogiờ chấp nhận trong môi trườngnày. Tại sao em không đặt một câuhỏi nào đó, về chỗ sắp đến, vềnhững nơi em sắp gặp, chẳng hạn?-306. Tầng 3. Phòng số 6!-Giọngnói lặp lại máy móc, rồi bất ngờnối tiếp bằng một câu hỏi ngắnngủi-Số zero trong con số 306 có ýnghĩa gì, thưa cô?Bà giám thị im sững. Vài sợi tócxám trắng bay nhẹ quanh gươngmặt trong tích tắc bỗng nhiên nhănnhúm, như bị nhúng vào một kí ứcghê rợn nào đó. Nhưng, cũngnhanh chóng như thế, người phụnữ trung niên lấy lại sự cân bằng.Nét mặt bà giãn ra, phẳng lì, cứngnhắc và khép kín.- Không có ý nghĩa gì cả!Thôi đitiếp!-Bà giám thị nói nhát gừng,đánh lạc hướng. Có thể con số zerovô nghĩa như bà nói. Hoặc bàkhông tìm ra một lời đáp ngắn gọnvà khả dĩ như mong muốn. Nhưngcũng rất có thể, câu hỏi xoáy vàomột điểm đáng sợ nào đó mà ngườibị hỏi từ lâu đã muốn lãng quên.Kết thúc lối đi có ánh nắng soichiếu, hai người bước hẳn vào dãyhành lang sâu hút, hình như bịđóng kín phía tận cùng. Nguồnsáng duy nhất là vài bóng điệnvàng được giấu kín phía sau cácchao đèn co hình thù mấy loài sinhvật biển, xưa cũ, nhưng không bámmột hạt bụi. Tòa nhà cổ năm tầngxây dựng từ khá lâu nên các trangthiết bị bên trong không hề có dấuvết nào của thiết kế hiện đại. Ởkhúc quanh đột ngột bà giám thị rẽphải. Tuy nhiên, Nguyên đã dừnglại. Cô đặt chiếc valise trước một ôcửa sắt kéo, bên trong là một thùngkim loại hàn kín, bên trên treo tấmbảng đồng nhỏ. Chỉ có điều ngườita không thể đọc dòng chữ trên đóvì nét khắc đã đục mờ. Bà giám thịlùi lai, chống nạnh nhìn Nhuyên,nghiêm lạnh:"Thang máy khôngđược sử dụng!". Thấy Nguyên hồnhư không hiểu điều này, vẫnngước đàu nhìn từ trên xuống dướicánh cửa cài chăt, bà giám thị giảithích:"Tất cả mọi người đều đithang bộ. Thang máy chỉ sử dụngtrong trường hợp khẩn cấp!".Không rời đi ngay, nữ học sinh mớiđến chạm nhẹ tay lên các thanh sắtcủa cánh cửa, lay nhẹ. Trong khungcảnh tĩnh mịch, các bánh xe vàsong sắt va đập vào nhau, vang lênchuỗi âm thanh loảng xoảng rin rítcủa thứ đồ vật rõ ràng từ lâu đã bịbỏ phế. Rồi cô gái nhỏ lại nhấcchiếc valise, đi theo người dẫnđường lên cầu thang gỗ. Ở chiếunghỉ, nơi ánh sáng trời lại hiện ra,nhưng được lọc qua cửa sổ khépkín màu vẽ hình cuộc giao tranhgiữa thiên thần và một con quỷxanh xao, bà giám thị chợt khựnglại:- Lần đầu tiên em đến ngôi trườngnày, đặt chân vào khu học xá này,đúng vậy chứ Nguyên?-Các dảisáng màu chiếu vào mắt bà, chỉlàm nổi lên duy nhất sự ngờ vực.- Vâng, thưa cô.- Nếu là vậy, tại sao em biết chỗem vừa đứng là cánh cửa thangmáy?- Tấm bảng đồng. . . - Giọng nóitrầm khàn vang lên khẽ hơn, lưỡnglự.- Không ai còn đọc được dòng chữkhắc trên đó.- Em tự biết, vậy thôi!Để chấm dứt cuộc điều tra khóchịu, cô gái nhỏ bước nhanh hơn.Ba tầng cầu thang và chiếc valisekhiến hơi thở của Nguyên vang lênrõ mồn một. Đôi kính đeo trên mặtmờ đi vì hơi ẩm mồ hôi, Cũng nhưtầng trệt, hành lang của tầng bacũng vắng lặng, không một bóngngười. Các khung cửa dọc theo lốiđi cao lênh khênh, cánh gỗ dàyđóng chặt, nửa trên lượn vòngcung. Từ bên trong các căn phòngấy, không rỉ ra bất kì tiếng độngnào. Lối kiến trúc quen thuộc ủacác tòa nhà thuộc địa. Có cả mắtthần để người bên trong có thểquan sát phía ngoài. Khúc quanhcuối hành lang. Phòng số 6. Bảngsố được trang trí bằng những decalcủa các nhân vật hoạt hình nổitiếng.Dưới bàn tay dứt khoát của bàgiám thị, tiếng gõ cửa vang lên oaivệ. Tuy nhiên, chẳng có ai ra mở.Một cách bực bội, bà nắm chốt,vặn mạnh. Cánh cửa bật mở. Mộtkhung cảnh bên trong hoàn toànkhác biệt. Khác, và không có chútnào ăn nhập với vẻ bề ngoài củakhu nhà.m thanh náo động như thể đangdiễn ra một cuộc đại chiến thếgiới.Các cánh cửa sổ đều mở tung. Ánhsáng tràn ngập căn phòng nội trú.Những tấm poster phim và ca nhạcđủ màu sắc, đủ kích cỡ dán khắpcác mảng tường. Chúng bắt sáng vàphản quang, làm cho cả căn phòngcàng rực rỡ thêm. Ngay chính giữaphòng, một cô gái chừng 16 tuổi,mặc quần shorts lửng, thân hìnhchắc đậm với làn da nâu sậm đangngồi trước may tính, xoay lưng lại.Có lẽ quá hứng thú với trò chơichiến đấu trên màn hình, cô bạn danâu tháo luôn chiếc headphonesbọc vải nhung ca-rô sặc sỡ khỏitai, vắt nó quanh cổ, để âm thanhphát ra tự do, ầm ĩ, choán kín,khiến không chỉ các đồ vật runglên bần bật mà mấy bức tườnggạch của căn phòng cũng như chỉchực nứt vỡ.Chếch phía bên trái, khuất sau cáikệ nhỏ ngăn giữa hai chiếc giừongtầng, không hề bị dòng thác âmthanh rú rít tấn công, cô gái thứnhì mặc váy hai dây, mái tóc xoăntừng lọn dài mềm mại rủ xuống haibên gương mặt đẹp tuyệt đang ngồitrên gờ cửa sổ khá rộng. Khácngười bạn cùng phòng, cô ta đeochiế earphones gắn liền với iPodnhét trong túi áo vuông khâu trướcngực. Ngồi trên khung cửa theokiểu nữ kỵ sĩ trên mình ngựa, mộtbên chân cô thả ra ngoài tường,chân kia co lên. Gác cằm trên đầugối, cô gái có mái tóc xoăn đangchăm chú đọc lại một quyển sáchdày cộp. Tất cả rõ ràng đều đangđuổi theo sở thích đặc biệt củariêng mình. Đó là lí do vì sao haithành viên cũ trong phòng khônghề nghe thấy tiếng gõ cửa.Dường như quá quen với sự thiếutập trung và cảnh tượng hỗn loạndo đám học sinh dưới quyền caiquản của mình gây ra, bà giám thịtiến đến, vươn tay bấm mạnh cáinút lớn trên giàn loa vi tính. "Ối,chết tiệt!". Cô gái da nâu kêu rúlên. Ngẩng phắt, quay lại, cô hiểungay mình đã phun ra một câu nóikhông thể tha thứ nổi khi nhận rangười đứng trước mặt mình là ai.Mái tóc xoăn cũng giật thót, nhảyxuống khỏi khung cửa. Nhẹ nhàngvà duyên dáng, cô gái xinh đẹp gấpquyển sách, cất xuống bên dướichiếc gối đầu giường. Dễ dàng làmchủ mọi không gian và tình huống,bà giám thị lên tiếng:- Như tôi đã thông báo trong buổihọp trường hồi cuối tuần vừa qua,lớp 11C5 của các em có thành viênmới. Bạn ấy đã đến rồi đây. BìnhNguyên. Từ nay, bạn sẽ chia cănphòng này cùng hai em.- Hi Nguyên!Mình là Khiết!Còn bạnkia tên San - Da nâu nháy mắt tinhquái, lên tiếng nagy - Sự thật thìhai đứa tớ không ai mong chờ bạncả. Bạn thấy đấy, chúng tớ và mọiđồ vật đều đã quen chỗ của mình.Bọn tớ ở đây từ hồi đầu năm lớp10 kia mà. Nhưng không sao,chúng tớ sẵn lòng thu hẹp địa bàn,thu nạp bạn vào phòng 306. Tấtnhiên, chúng tớ hi vọng bạn cảmthấy thoải mái, một thời gian nữasẽ là một thành viên rất tuyệt củacăn phòng đặc biệt này. Okay?Sau câu nói dài, da nâu nhìn sangcô bạn tóc xoăn. San mỉm cười dịudàng, gập nhẹ những ngón taymềm mại trắng trẻo, vẫy vẫy, thaycho lời chào thân thiện dành chothành viên mới.Người mới đến gật nhẹ, không cóbiểu hiện gì đặc biệt.- Theo phép lịch sự, ít nhất emcũng nên bỏ mắt kính ra!-Bà giámthị nhắc, hay ra lệnh thì đúng hơn.- Xin chào!-Nguyên mấp máy môi,tháo kính. Cúi mặt xuống, cô khôngnhìn ai trong phòng.Nhiệm vụ đã hoàn tất, bà giám thịnhón tay lấy chiếc headphones bọcvải sặc sỡ trên vai co học trò danâu, mặt vẫn nghiêm lạnh:- Cách giới thiệu và làm quen hơithô lỗ, vẫn gây shock theo phongcách của em, Khiết ạ. Nhưng quảthật là không tệ. Nhưng sai phạmthì vẫn bị ghi nhận, nhé. Nếu emmuốn chuộc lỗi nói hỗn với tôi,mở nhạc quá lớn, vi phạm quy địnhvề chuẩn âm thanh của khu nộitrú, em nên giúp Bình Nguyên thuxếp giường, ngăn tủ quần áo và góchọc tập. Ngay bây giờ!- Yes mam! - Khiết nhún vai.Cánh cửa phòng 306 khép lại.Người mới đến lại đeo lên chiếcmắt kính màu hổ phách. Bằng vẻtự nhiên và quan tâm vừa phải,không quá sốt sắng gây bối rối, haithành viên cũ chỉ dẫn các khônggian họ đã thu xếp dành choNguyên. Tủ lạnh dùng chung. Thahồ uống nước đá và ướp lạnh tráicây hay nước ngọt. Do cái bàn lớnđã được đặt hai chiếc máy vi tínhcủa San và Khiết, nên bàn học củaNguyên sẽ kê cạnh cửa sổ. Quần áocủa cả phòng xếp trong tủ âmtường. Do San sở hữu quá nhiềutrang phục, nên cô ấy chiếm hẳnnửa tủ. Khiết và người mới đến sẽchia nhau hai ngăn hẹp còn lại.Khiết ở tầng trên, còn valise củaNguyên cất gọn trong tầng dưới,thuận lợi hơn, bù cho việc muốnlên giường của mình, Nguyên phảileo lên chiếc cầu thang đóng sátthành giường của Khiết, vốn khábất tiện.Sau chuyến đi dài từ nhà đến thànhphố và thực hiện thủ tục nhập họcmệt mỏi, người mới đến không thaytrang phục, mà lên giường tầng củamình nằm im, nhắm mắt như ngủ.Cánh phải khu nội trú của các nữsinh không hề yên tĩnh như ấntượng ban đầu nó gây nên. Chốcchốc, lại có chuông điện thoại.Chốc chốc, lại có tiếng gõ cửa. Mộtcô nàng tò mò nào đó thò đầu vàophòng, nhìn thành viên mới đếncủa phòng 306 đang ngủ mà vẫnđeo kính trên mặt. Phải đến khoảng2 giờ của chiều Chủ Nhật ấy, khôngkhí mới yên tĩnh đôi chút. Mọingười rủ nhau đi xem phim.Nguyên chìm vào giấc ngủ thật sự.Sâu và phẳng lặng. Cô chỉ choàngdậy khi ngoài hành lang vang lêntiếng chân chạy dồn dập. Giọng cáccô gái nhỏ gọi nhau rầm rì như bịbóp nghẹt. San và Khiết bật cửa,chạy vào phòng, mở tung khu vựcbuồng tắm và tủ âm tường, vạch racác bộ quần áo, tìm kiếm. Ngoảnhnhìn Nguyên, Khiết thở hổn hển:- Bọn tớ đang tìm Ngọc, học lớpdưới. Ở cùng tầng 3. Cách haiphòng. Cô bé đã mất tích!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store