ZingTruyen.Store

[Chưa Beta/Dịch] Yandere!SAGAU x Secret!Creator!Reader

Part 2.5

0sh01111

Dịch: Sesilia Helen

Tóm tắt ngắn gọn: Sau khi chạm trán một nhóm Hilichurl trên đường đến Inazuma, bạn đã khám phá ra những lợi ích khi trở thành người sáng tạo ra Teyvat.

Nhân vật: Xiao

Cảnh báo: máu, bạo lực, đau tim, nhân vật ooc, Xiao kỳ lạ.

─── ・ 。゚✧: *.☽ .* : ✧.───

Bạn đang trên đường đến bến cảng, đẩy ông nội Fuyi trên chiếc xe lăn của ông. Cỏ lạo xạo dưới chân bạn khi bạn dùng lực nhiều hơn một chút để đẩy ông ấy. Hai người đi du lịch ở vùng ngoại ô của thị trấn, cách xa con đường đất dẫn đến thành.

Cách đây không lâu, một linh cảm sâu sắc nói với bạn rằng nếu bạn đi qua thành, bạn chắc chắn sẽ đụng độ Zhongli. Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến bạn rùng mình. Để tránh bị nhìn thấy, bạn quyết định đi đường vòng.

Khi bạn đang đi bộ, bạn thấy một nhóm Hilichurls đang nghỉ ngơi với vũ khí đặt bên cạnh. Bạn đi chậm lại, rất cẩn thận với các chuyển động của mình... nhưng khi mắt bạn quét qua khu vực đó, bạn cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Cách nhóm người Hilichurl không xa, bạn nhìn thấy một bóng to lớn đang dựa vào một cái cây bên cạnh chúng... một Mitachurl.

Đây là lần đầu tiên bạn bắt gặp nó và thậm chí từ khoảng cách xa, bạn có thể biết nó thực sự lớn như thế nào. Kích thước của nó trong hiện tại không thể so sánh được với kích thước bạn đã thấy trên màn hình của mình. Kích thước khổng lồ của con quái khiến bạn như bị đóng băng trên đường đi của mình. Đôi bàn tay đẫm mồ hôi siết chặt tay cầm xe lăn của ông nội Fuyi, bạn từ từ lùi lại. Tuy nhiên, tiếng rít của bánh xe, dù rất khẽ, cũng đủ đánh thức bọn chúng.

Bọn chúng nhảy dựng lên, cảnh giác. Đôi mắt của chúng ngay lập tức hướng về phía hai bạn, những tiếng gầm gừ vang vọng trong không trung. Mitachurl cũng thức dậy, mặt đất rung chuyển khi nó nhảy lên. Tiếng gầm lớn của chúng đánh thức ông nội Fuyi dậy. Ông lão nhận ra tình huống mà bạn đang gặp phải và bạn có thể cảm nhận được ông ấy rung mạnh như thế nào qua tay cầm của chiếc xe lăn. Bạn cũng vậy, tràn ngập nỗi kinh hoàng, không chỉ sợ tính mạng của mình mà còn vì ông nội Fuyi.

Bất chấp sự sợ hãi của mình, ông lão hét vào mặt bạn.

"C..Chạy... chạy đi!" Cuối cùng, giọng nói của ông ấy cũng khiến bạn thoát khỏi trạng thái kinh sợ và bạn nhanh chóng bắt đầu đẩy ông ấy đi nhanh nhất có thể. Nhưng tốc độ của bạn không đủ nhanh và ông nội Fuyi cũng biết điều này.

"Đứa trẻ... bỏ ta ra..."

Mắt bạn mở to và khi bạn nghe lời nói của anh ấy, một giọt nước mắt lăn dài trên má bạn. Viên pha lê lấp lánh rơi xuống đất khi bạn tiếp tục chạy.

"KHÔNG!" bạn nói với anh ta. Giọng nói của bạn run run, một sự khác biệt rõ rệt so với giọng nói của ông nội Fuyi, ổn định một cách đáng ngạc nhiên. Nó như thể ông ấy đã chấp nhận số phận của mình.

"Không sao đâu... tađã sống lâu rồi-" bạn ngắt lời anh ấy ngay lập tức.

"Người có bị điên không?!"

Bạn tiếp tục chạy. Bạn nghe thấy một tiếng rít nhỏ trong không khí và bạn vấp ngã, chửi thề khi cảm thấy lưng đau nhói. Bạn quay đầu lại, liếc xuống phía sau và thấy máu vàng chảy ra từ quần áo của bạn và một mũi tên nhô ra từ lưng dưới của bạn.

Bước đi của bạn chậm lại vì cơn đau, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt bạn. Bạn có thể nghe thấy tiếng bước chân ngày càng lớn hơn và mặt đất rung chuyển nặng nề từ những bước dậm chân của Mitachurl. Xoay đầu lại nhìn, nó đã cho bạn biết rằng đã quá muộn để chạy vì Mitachurl đã đuổi kịp.

Không thể chạy được nữa, các bánh răng trong đầu bạn quay nhanh khi bạn nghĩ cách thoát khỏi tình huống này. Mitachurl chỉ cách bạn vài bước chân, cơ thể bạn giờ đã tràn gập sự sợ hãi.

Mitachurl vung gậy của mình, bạn có thể cảm nhận được gió khi nó thổi về phía hai người. Như một nỗ lực cuối cùng để bảo vệ ông ấy, bạn giơ tay che chắn cho ông nội Fuyi, hy vọng sẽ đỡ được phần lớn đòn đánh.

Ngay khi bạn cảm thấy chiếc rìu va chạm với cánh tay của mình, một ánh sáng vàng làm bạn lóa mắt. Ánh sáng chói lóa và đột nhiên bạn thấy những con quái vật bị phóng ra xa khỏi bạn, rơi xuống đất, cơ thể của chúng dần biến mất.

Ai... ai đã cứu chúng ta?

Đôi mắt của bạn quét khu vực xung quanh để tìm ân nhân của mình, cho đến khi bạn nhận ra rằng chỉ có bạn và ông nội Fuyi. Nhận thức bắt đầu và bạn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tay mình.

Có phải mình.. là mình không?

Bạn thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình khi nghe thấy tiếng thở hổn hển của ông Fuyi. Bạn quay sang thấy ông ấy đang ôm lấy ngực mình. Có vẻ như vì căng thẳng do của hoàn cảnh cuối cùng cũng đè nặng lên ông ấy khi khuôn mặt ông lão nhăn lại vì đau.

"Ngực của ta..." bạn quỳ xuống bên cạnh ông ấy, mắt mở to. Bạn lại một lần nữa hoang mang không biết phải làm sao. Ông lão đang lên cơn đau tim.

Giữa những những suy nghĩ của mình, một ý tưởng lóe lên trong đầu bạn.

Mình-mình là người sáng tạo, bạn nghĩ vậy.

Bạn nhìn chằm chằm vào tay mình trước khi đặt chúng lên lồng ngực ông ấy. Một vài giây trôi qua và không có gì xảy ra. Ông nội Fuyi tiếp tục rên rỉ vì đau, bàn tay yếu ớt cào vào tay bạn trên ngực ông.

Trụ cột tinh thần của bạn, người duy nhất giúp bạn, đang chết dần chết mòn và bạn không thể làm gì được. Tay run run, nước mắt tuôn rơi. Những giọt nước mắt cứng lại thành pha lê, một số rơi xuống đất, những giọt khác rơi xuống chân ấy khi bạn cúi xuống. Ông Fuyi quá chóng mặt vì cơn đau dữ dội nên ông thậm chí không nhận thấy.

Thời gian hai người cho nhau lướt qua đầu bạn. Bạn nghĩ đến những lần ông ấy giúp đỡ bạn, những lần ông ấy thức trắng đêm để an ủi bạn khi bạn trằn trọc không ngủ được vì ở nơi xa lạ. Nụ cười tử tế và những trò đùa ngô nghê của ông ấy khiến bạn phải mất một lúc mới hiểu được.

Khi bạn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình với những giọt nước mắt pha lê vẫn còn đang bốc hơi, một ánh sáng nhỏ đột nhiên lóe lên từ nơi tay bạn đặt trên ngực anh ấy. Thở dốc, bạn đợi ánh sáng tắt dần.

Ông nội Fuyi bắt đầu yên tĩnh và nhắm mắt lại. Trái tim của bạn rơi khỏi lồng ngực của bạn. Mãi cho đến khi bạn nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của ông ấy, bạn mới nhận ra rằng ông ấy vẫn ổn. Bạn kêu lên một tiếng nhẹ nhõm, tựa đầu vào đầu gối anh.

Cuối cùng, bạn bắt đầu bình tĩnh lại và thở đều đều. Tuy nhiên, khi nỗi sợ hãi rời khỏi cơ thể bạn, cơn đau bắt đầu ập đến. Bạn đưa tay ra sau lưng, nao núng khi cảm thấy mũi tên gỗ nhô ra. Bạn nguyền rủa, không biết phải làm gì. Bạn biết đấy, nếu bạn rút nó ra, máu sẽ trào ra như chai rượu sâm panh bật nút... nhưng nếu bạn cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ, danh tính người sáng tạo của bạn sẽ bị tiết lộ.

Bạn nhắm nghiền mắt một lúc trước khi mở ra và lấy một chiếc áo sơ mi trong túi. Bạn xé áo thành dải và cuộn một trong các dải thành quả bóng. Thở ra thật sâu, bạn với lấy mũi tên, hy vọng điều tốt nhất. Tay bạn khựng lại, sự sợ hãi trước cơn đau sắp ập đến. Tuy nhiên, không còn lựa chọn nào khác, bạn buộc mình phải lấy hết can đảm.

Cuối cùng, bạn rút nó ra, cơn đau xé da khiến bạn phải kêu lên. Bạn có thể cảm thấy máu đang chảy ra nên bạn nhanh chóng ấn quả bóng vải vào lưng và ấn vào vết thương. Bạn nhăn mặt và cắn môi để ngăn tiếng hét mà bạn muốn phát ra. Sử dụng những mảnh vải còn lại từ chiếc áo sơ mi bị xé toạc, bạn vụng về quấn vết thương tốt nhất có thể.

Cuối cùng cũng xong, bạn thở dài, cơn đau vẫn còn trong cơ thể bạn. Sau một lúc, bạn nhận ra rằng mình vẫn đang ở ngoài trời với mặt trời gần như đã lặn hoàn toàn. Mối nguy hiểm lại bắt đầu ập đến, vì vậy bạn đứng dậy, phớt lờ cơn đau. Bạn lau tay, cảm ơn vì bộ quần áo màu đen đã che đi vết máu vàng trước khi vội vã đưa ông nội Fuyi đến bến cảng. Trong lúc vội vã, bạn quên lau sạch những giọt nước mắt pha lê và vũng máu vàng mà bạn để lại sau thảm họa vừa trải qua.

Tràn đầy tuyệt vọng với nhu cầu rời khỏi Liyue, bạn không để ý đến bóng người đang đứng trên một ngọn đồi cách bạn không xa, nhìn bạn rời đi.

Xiao đang đi tuần đêm thì nghe thấy tiếng dậm chân vang vọng của một Mitachurl. Anh ấy nhanh chóng lao đến chỗ nguy hiểm, tay nắm chặt cây thương.

Anh ấy đến ngay khi Mitachurl tấn công bạn. Xiao nguyền rủa khi nhìn thấy Mitachurl chém vào cánh tay của bạn, anh ấy nghĩ rằng mình đã quá muộn.

Tuy nhiên, anh ấy bị sốc bởi ánh sáng vàng rực rỡ phát ra từ cơ thể của bạn, đẩy lùi lũ quái vật và tiêu diệt chúng bằng một tia sáng chói lọi.

Đôi chân của Xiao như bị khóa chặt tại chỗ khi anh ấy nhìn kỹ bạn. Một chất lỏng màu vàng chảy ra từ cơ thể bạn và những giọt nước mắt pha lê chất đống trên mặt đất. Tim anh ấy đập thình thịch trong lồng ngực, anh ấy thề là anh ấy nhìn rất rõ.

Anh ảo giác sao?

Anh ấy đang cố gắng tiếp thu những gì anh ấy đã thấy nhưng khi những suy nghĩ đang chạy đua của anh ấy chậm lại, bạn đã biến mất.

Choáng váng và không chắc chắn về thực tại, anh ấy từ từ lê bước đến chỗ bạn vừa đứng, mùi máu dần nồng nặc hơn khi anh ấy đến gần. Xiao khuỵu xuống bên vũng máu và nước mắt. Tay anh run run chạm vào đống đồ bạn để lại. Một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi miệng anh ấy khi nhìn vào thứ chất lỏng vàng óng ấm áp trên tay anh. Chỉ cần chạm vào nó, Xiao cảm thấy như nghiệp chướng của bản thân bằng cách nào đó đã giảm đi một chút.

Là người... thực sự là người...

Anh ấy mê mang, không thể kiểm soát hành động của mình khi tay anh ấy lấy thêm máu của bạn, đưa lên gần mặt như thể anh ấy muốn che đi bằng chứng về sự tồn tại của bạn.

Xiao giành lại sự kiểm soát bản thân và lý trí của anh ấy trở lại. Mặc dù anh ấy có thể bình tĩnh lại nhưng khát vọng gặp bạn vẫn còn tồn tại. Xiao bật dậy, định đuổi theo bạn nhưng anh ấy dừng lại tại chỗ.

Anh ấy sẽ nói gì với người?

Rằng anh ấy biết người là đấng sáng tạo?

Người sẽ nghĩ gì về anh ấy?

Chắc chắn người sẽ thất vọng với anh ấy vì đã không đến kịp thời để bảo vệ người khỏi bị thương. Xiao không nghĩ rằng anh ấy có thể xử lý được nếu anh ấy thấy bạn nhìn anh ấy chằm chằm với vẻ thất vọng. Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tim anh ấy thắt lại.

Mặc dù anh ấy khao khát gặp bạn, nhưng anh ấy chống lại sự thôi thúc đi theo bạn. Phải mất một lúc và vài lần hít thở sâu anh ấy mới có thể chế ngự được tính bốc đồng của mình. Hiện tại, bình tĩnh anh ấy cúi xuống để nhặt những giọt nước mắt của bạn, rất cẩn thận đặt chúng vào túi như thể chúng là vật sở hữu quý giá nhất của anh ấy. Sau khi đem cất nước mắt của bạn, Xiao rời đi, định chia sẻ tin tức về sự xuất hiện của bạn với các tiên nhân khác.

Bạn đến bến cảng, thở hồng hộc. Ông nội Fuyi vẫn đang ngủ say. Hơi khập khiễng vì đau, bạn đi vòng quanh hỏi từng thành viên trên tàu xem bạn có thể đi thuyền nào đến Inazuma. Tuy nhiên, mỗi thành viên trên tàu đều cho bạn câu trả lời giống nhau.

Con tàu duy nhất rời Inazuma là Nam Thập Tự. Mặc dù quần áo màu đen, bộ đồ của bạn vẫn thấm đẫm máu hoàng kim. Bạn không chắc liệu mình có thể nắm bắt cơ hội gặp cả Beidou và Kazuha mà bọn họ không nhận ra điều gì hay không. Bạn muốn bỏ cuộc nhưng cơn đau lan tỏa từ vết thương khiến bạn có cảm giác cấp bách buộc bạn phải chấp nhận.

Đó là cách bạn thấy mình ở tầng thấp nhất của Nam Thâp Tự, xung quanh là các thành viên tàu đang ngủ. Ông nội Fuyi nằm trên giường bên cạnh bạn, không một lần thức dậy sau giấc ngủ sâu.

Bạn đợi một lúc, đảm bảo rằng mọi người đều đã ngủ trước khi đi vào phòng tắm nhỏ. Ở đó, bạn dành thời gian để chăm sóc kỹ lưỡng vết thương cũng như rửa sạch máu vàng trên quần áo của mình. Khi giọt cuối cùng trôi xuống cống, bạn nhìn chằm chằm vào mình trong gương, hồi tưởng lại tất cả những sự kiện đã xảy ra.

Bạn bắt đầu tự hỏi, bạn có những sức mạnh nào khác?

Bạn quyết định thử nghiệm. Nghĩ lại về các khía cạnh của trò chơi, suy nghĩ của bạn sẽ hướng đến một trong những thiết bị hữu ích nhất... điểm dịch chuyển. Người chơi có thể sử dụng các điểm dịch chuyển để đi đến bất cứ nơi nào họ muốn trong Teyvat. Khi quyết định thử sức mạnh mình, bạn nghĩ về một nơi mà bạn muốn đến. Bạn loại trừ Inazuma, vì Nam Thập Tự đang trên đường đến đó.

Vẫn không chắc chắn về giới hạn mà của bạn đối với sức mạnh của mình, bạn quyết định chọn một nơi nào đó gần đó, hy vọng rằng nếu nó hoạt động, bạn sẽ vẫn có đủ sức để dịch chuyển tức thời trở lại. Mặc dù bạn cảm thấy hơi cảnh giác khi đến Liyue một lần nữa, nhưng vẫn có một phần trong bạn nghi ngờ rằng dịch chuyển tức thời sẽ hoạt động.

Nghi ngờ này cho phép bạn nhắm mắt lại và tập trung. Tâm trí của bạn hình thành hình ảnh trong đầu và bạn cảm thấy sức mạnh đột ngột dâng trào. Khi bạn mở mắt ra, bạn đang ở chính xác nơi bạn tưởng tượng, bên trong Nhà Trọ Vọng Thư.

Bạn cười vui sướng, phấn khích vì đã khám phá ra một sức mạnh rất hữu ích.

"Sức... sức mạnh của người." một giọng nói đầy kinh ngạc chỉ bạn từ phía sau. Đầu bạn xoay qua một bên, mọi phấn khích vụt tắt ngay lập tức.

Đôi mắt vàng của Xiao ươn ướt như sắp khóc. Một tiếng uỵch lớn vang đến tai bạn khi anh ấy quỳ xuống trước mặt bạn. Kể từ khi anh ấy nhìn thấy bạn, hình ảnh của bạn luôn ở trong tâm trí anh ấy. Vì sự xuất hiện đột ngột của bạn, anh ấy nghĩ rằng bạn đã thực sự nghe thấy anh ấy, mong muốn được gặp bạn sâu sắc đến mức bạn quyết định đáp lại lời cầu nguyện của anh ấy. Đôi mắt anh tràn ngập sự ngưỡng mộ mãnh liệt và một cảm giác tôn thờ vặn vẹo.

"Th...Thật vinh dự-"

"Chết tiệt."

─── ・ 。゚✧: *.☽ .* : ✧.───

Đôi lời của dịch

Sesilia Helen: ...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store