ZingTruyen.Store

Chu Ut Em Yeu Anh Taekook

"Mấy người cứ tự nhiên đi, chúng tôi coi như không thấy gì."

Mọi người cười ha ha, bị ánh mắt hơi lạnh lùng của enigma quét qua, mấy người lúc này mới nhận ra hình như có chút không đúng, lập tức im bặt.

Không đúng lắm, Kim Taehyung trước kia khi nào mang người tham gia tiệc rượu, huống chi là tụ tập nhóm nhỏ của mấy người bọn họ?

Đây giống như là lần đầu tiên phá lệ thì phải.

Hơn nữa còn để người ngồi bên cạnh anh, chỉ một bữa cơm mà thôi, liền nhịn không được như vậy sao?

Dưới ánh mắt của mọi người, Jeon Jungkook bị ép lên đài, đành phải da đầu cứng rắn chậm chạp di chuyển, cuối cùng cũng di chuyển đến chỗ trống bên cạnh vị trí chủ tọa.

Cậu lúc này mới phát hiện phía trên đã được nhân viên phục vụ đặt trước một chiếc đệm mềm, giống như từ ban đầu đã chuẩn bị cho cậu.

Ngẩn người một lát, cậu ngồi xuống bên cạnh Kim Taehyung.

Park Jimin cũng được nhân viên phục vụ dẫn đổi một vị trí, đổi sang bên kia của Min Yoongi. 

Người đã đến đông đủ, trong phòng bao bắt đầu lên món.

Kang Hyung Sik dẫn đầu nâng ly rượu lên, hướng về phía chủ tọa nói: "Tôi xin phép mở đầu, hôm nay chủ yếu là để chúc mừng Kim tổng nhà chúng ta vinh dự thăng lên làm Kim hội trưởng, vừa rồi ở hội trường tôi đã xem toàn bộ quá trình, cạnh tranh kịch liệt như vậy, Kim hội trưởng vẫn có thể xông pha vòng vây với ưu thế cách biệt lớn, sau này lăn lộn trong giới còn phải nhờ Kim hội trưởng chiếu cố nhiều hơn, tôi cạn ly, Kim hội trưởng cứ tự nhiên."Anh ta vừa nói vừa cạn ly. 

Đã chơi khá thân với Kim Taehyung, Kang Hyung Sik cố ý nói mấy lời khách sáo, những người khác trên bàn cũng làm theo, một tiếng Kim hội trưởng, hết ly này đến ly khác kính rượu, cũng không thật sự muốn Kim Taehyung sau này giúp đỡ gì, chỉ là hâm nóng bầu không khí, chuốc say Kim Taehyung mới là mục tiêu hàng đầu của bọn họ tối nay. 

Park Jimin là người cuối cùng đứng lên ngoài Jeon Jungkook, cậu ta tuy đến đây không tình nguyện, đối mặt với những dịp như vậy lại có thể không hề sợ hãi.

"Kim tổng kính mến, Kim hội trưởng vĩ đại, vị lãnh đạo tốt nhất, anh minh thần võ nhất trên thế giới, trụ cột của Kim thị, thiên chi kiêu tử mà tôi sùng bái nhất," Park Jimin vẻ mặt thành kính, "Tôi nhất định phải kính ngài một ly lớn, ngài uống hay không tùy ý, tôi nhất định phải cạn ly mới có thể biểu đạt tâm tình kích động trong lòng tôi."

Nghe xong, Jeon Jungkook vừa muốn mở miệng nhắc nhở cậu ta một câu, đừng quên tửu lượng một ly là say của mình, liền thấy Park Jimin vậy mà thật sự uống sạch rượu trong ly.

Cậu ta mặt không đỏ hơi thở không gấp ngồi trở lại.

Min Yoongi ở một bên không nói gì, chỉ là đột nhiên đưa tay lấy ly rượu trong tay cậu ta, đặt dưới mũi ngửi ngửi. 

Park Jimin chưa kịp giật lại ly rượu của mình, liền nghe thấy người bên cạnh khẽ cười một tiếng.

Hai má cậu ta có chút đỏ lên, tức giận đoạt lại ly rượu: "Anh người này sao lại như vậy!"

Rượu vang đỏ sớm đã bị cậu ta đổi thành nước trái cây pha nước, màu sắc nhìn không khác gì, thật ra uống vào miệng ngọt lịm.

Min Yoongi nhìn cậu ta: "Như thế nào?" 

Park Jimin trừng mắt nhìn anh ta, tuy là bị vạch trần thủ đoạn của mình, nhưng quyết định sẽ không để ý đến anh ta nữa, vùi đầu bắt đầu ra sức gắp thức ăn vào miệng.

Xung quanh ngược lại không ai chú ý đến bên bọn họ, những người khác tuy ra vẻ đang nói chuyện, thật ra ánh mắt luôn thỉnh thoảng nhìn về phía vị trí chủ tọa.

Muốn xem hai người kia còn có thể dính nhau đến mức nào.

Jeon Jungkook không cảm thấy cậu và Kim tiên sinh có gì dính nhau, giữa bọn họ chỉ là lễ nghi xã giao bình thường phổ biến. 

Vết thương trên mu bàn tay Kim tiên sinh còn chưa khỏi, hôm nay lên đài cũng cố ý dùng miếng dán che vết sẹo che lại, cho nên cậu giúp Kim tiên sinh gắp thức ăn, rót rượu, cũng chỉ là không muốn anh lại làm động đến vết thương. 

Trước kia mỗi lần ăn cơm, người được chiếu cố đều là Jeon Jungkook, lần này có thể ngược lại chiếu cố Kim Taehyung, giống như người xưa nay mạnh mẽ cũng sẽ lộ ra một mặt mềm yếu, sẽ khiến người ta càng thêm thương tiếc đau lòng, vì thế Jeon Jungkook đặc biệt tích cực, cũng chiếu cố Kim Taehyung đặc biệt chu đáo.

Trong một bàn người lần lượt kính rượu, Jeon Jungkook còn ghé sát vào bên cạnh anh nhỏ giọng nói: "Vết thương của ngài còn chưa khỏi mà, nên uống ít một chút."

Kim Taehyung rũ mắt xuống liền có thể nhìn thấy hai cánh môi ướt át đỏ mọng ở trước mắt khép khép mở mở, làm người ta hoa mắt chóng mặt.

Cũng may để cậu ngồi qua đây.

"Được."

Miệng thì thuận theo đáp lời, nhưng Kim Taehyung hôm nay tâm tình rõ ràng rất tốt, cho nên người đến đều không từ chối, sau khi uống liền mấy ly, đưa tay cởi hai cúc áo trước ngực.

Từ góc nhìn của Jeon Jungkook quét qua một cái, có thể nhìn thấy một mảng xương quai xanh nhỏ bị cổ áo sơ mi che lấp, phía trên còn treo một vòng tròn nhỏ dấu răng rõ ràng.

Là do cậu tối hôm qua khóc lóc cắn ra.

Cho dù ngoài cậu ra không ai có thể nhìn thấy, những người khác nói chuyện rôm rả, cũng không để ý đến chỗ bọn họ.

Jeon Jungkook vẫn cảm thấy gốc tai nóng lên, muốn đưa tay cài lại hai cúc áo kia.

Kim Taehyung lại đột nhiên nghiêng người về phía cậu, hai bắp đùi của hai người dưới lớp khăn trải bàn dính chặt vào nhau, có nhiệt độ nóng bỏng truyền đến qua lớp vải mỏng.

Jeon Jungkook như sắp bị bỏng, không nhịn được muốn khép hai chân lại, tránh tiếp xúc với anh, một bàn tay lớn lại từ dưới khăn trải bàn vươn tới, nhẹ nhàng ấn lên bắp đùi thon gầy, không cho phép cậu tránh né dù chỉ một chút.

Kim Taehyung giọng điệu bình tĩnh, không ai nhìn thấy cảnh tượng dưới gầm bàn.

"Bảo bối."

"Muốn ăn một con tôm."

Anh nói rất nhẹ, mà trong phòng bao ồn ào, chỉ có Jeon Jungkook nghe được.

"Vâng, vâng..."

Jeon Jungkook dùng đũa công cộng gắp, bỏ vào đĩa trước mặt enigma.

Bàn tay đặt trên đùi Jeon Jungkook không động đậy, Kim Taehyung nhìn cậu: "Vừa rồi chạm vào vết thương rồi, có chút đau."

Jeon Jungkook có chút căng thẳng: "Vậy phải làm sao bây giờ..."

Kim Taehyung nói: "Đút cho anh ăn."

Jeon Jungkook gật đầu, gắp con tôm kia trong đĩa lên lần nữa, đưa cao cao, đút đến bên môi enigma.

"Mở miệng ra, a——"

Jeon Jungkook vừa nói, vừa tự mình làm động tác há miệng ăn đồ, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm con tôm kia, chờ enigma ăn vào.

Kim Taehyung nhìn thấy chiếc lưỡi nhỏ đỏ tươi thoáng qua giữa kẽ môi cậu, biết mùi vị mềm mại ngọt ngào của miếng thịt kia, yết hầu khẽ động, há miệng, ngậm con tôm vào miệng, từ từ nhai.

Những người thoạt nhìn đang nói chuyện thật ra quan sát nhất cử nhất động của hai người bên này rất rõ ràng: "......"

Chỉ bị trầy chút da, còn giả bộ chưa xong sao?

Jeon Jungkook nhìn Kim Taehyung nuốt xuống, ánh mắt dịu dàng hỏi: "Còn muốn ăn không?"

Kim Taehyung nói: "Có."

Jeon Jungkook lại gắp một con vào đĩa, theo quy trình tương tự đút cho anh ăn.

Kim Taehyung dường như đặc biệt thích thú với sự chăm sóc này của cậu, nhưng ăn thêm hai miếng cũng không ăn nữa.

Ngoài ra còn để nhân viên phục vụ mang lên mấy món nữa, đều là những món Jeon Jungkook vừa rồi ăn nhiều, Kim Taehyung biết cậu thích ăn, trực tiếp để ở trước mặt cậu.

Những người khác trên bàn vừa vặn nói chuyện đến những địa điểm mới mẻ thú vị gần đây, Kang Hyung Sik có chút tiếc nuối nói: "Khoảng thời gian trước không phải tôi còn nhắc đến Park Bo Gum làm một trang trại nho sao, chuẩn bị đợi bên chỗ anh ta sửa sang xong tôi thay anh ta gửi thiệp mời cho mọi người đều đi chơi, nhưng không ngờ còn chưa khai trương đã hỏng bét rồi." 

"Sao vậy? Thủ tục chưa xong hay là thiếu tiền? Có khó khăn gì đều nói với Kim hội trưởng đi, anh ấy trong phút chốc là làm xong cho."

"Đúng vậy, Park Bo Gum có phải cảm thấy ngại không dám mở miệng không?" 

Kang Hyung Sik xua tay: "Không phải không phải, không phải chuyện này, tôi hôm qua vừa hỏi Bo Gum, anh ta nói trang trại đã bị một người mua tư nhân mua rồi, anh ta vốn dĩ không muốn bán, nhưng điều kiện đối phương đưa ra đã cao hơn rất nhiều so với giá trị vốn có của trang trại rồi, anh ta nếu còn kiên trì nữa cũng không có ý nghĩa gì lớn, dứt khoát đổi chủ." 

"Người mua bí ẩn từ đâu ra vậy?"

Kang Hyung Sik nói: "Không biết nữa, tôi không hỏi ra được, cũng không biết người ta mua về để làm gì, trang trại đó còn có hầm rượu riêng, có thể dùng công nghệ cổ truyền để ủ rượu vang, xem ra chúng ta không có phúc được uống rồi." 

"Ai có quan hệ rộng thì giúp hỏi thăm lại xem, tôi cảm thấy cũng khá thú vị, có thời gian đi chơi cũng không tệ."

"Là người mua ở Seoul sao? Ngoài chúng ta ra còn có ai nhàn rỗi như vậy, bỏ ra giá cao mua một trang trại rượu bỏ không để chơi?" 

"Mặc kệ người ta chứ, nói không chừng người ta chính là có tiền, chính là thích tiêu tiền, mua về tặng người cũng được mà."

Mấy người mỗi người một câu vẫn còn đang thảo luận.

Jeon Jungkook đã ăn no rồi, thậm chí có chút ăn quá no, hai mắt nhìn ngơ ngác ngẩn người.

Kim Taehyung ra ngoài nghe điện thoại, tối nay điện thoại của anh vẫn luôn kêu không ngừng, đủ loại tin nhắn chúc mừng dồn dập, chỉ là phần lớn anh đều không nghe cũng không trả lời, còn để Bae Joohyun dời lại tất cả những buổi tiệc rượu khác tìm đến.

Hwan lão thật ra cũng sớm đã phái người đến mời, Kim Taehyung đều từ chối, ai ngờ đối phương trực tiếp tức giận, trách Kim Taehyung qua cầu rút ván, lên chức rồi vậy mà liền muốn bắt đầu phủi sạch quan hệ.

Điện thoại của Hwan lão trực tiếp gọi đến số riêng của Kim Taehyung, gọi đến lần thứ ba, Kim Taehyung mới ra hành lang nghe máy.

Giọng của Hwan lão nghe có vẻ vô cùng tức giận, ngoài việc chửi mắng Kim Taehyung bội tín bội nghĩa, không nói đạo lý giang hồ, còn lấy thân phận ra áp chế anh, muốn nắm anh trong lòng bàn tay.

Nhưng anh ta đoán chừng cũng là lần đầu tiên gặp phải Kim Taehyung cứng rắn như vậy, nói trở mặt không nhận người là thật sự có thể làm được lạnh lùng vô tình.

Từ trước cuộc bầu cử tối nay, Kim Taehyung đã phát hiện Hwan lão không chỉ ở sau lưng lén lút làm chút hành động nhỏ, thậm chí sớm đã ngấm ngầm thay đổi người ủng hộ, nhưng kết quả không thay đổi, Kim Taehyung vẫn trúng cử với số phiếu cao, cho nên Hwan lão lúc này lại bắt đầu mặt dày quay lại tìm anh, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Giao dịch của Do Hyun với ông không chỉ xảy ra ở Viên ngọc quý trong tay chứ," Kim Taehyung nói, "Anh ta đã bị lập án điều tra, ông cảm thấy ông chạy thoát được sao?" 

Giọng nói bên kia ống nghe bắt đầu trở nên kinh hoàng: "Anh, anh muốn làm gì? Do Hyun đã bị anh hạ bệ rồi, anh còn muốn làm gì?" 

Kim Taehyung cười cười: "Phạm sai lầm, cũng không chỉ có anh ta."

"Anh đừng hòng hãm hại tôi, tôi nói cho anh biết Kim Taehyung, Do Hyun cũng không phải là người tốt lành gì, anh hại anh ta thành như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu, anh ta chính là một kẻ tiểu nhân có thù tất báo, anh ta chắc chắn sẽ tìm anh tính sổ!" 

Kim Taehyung nhìn vết thương trên mu bàn tay: "Được, vậy thì cứ để anh ta đến tìm tôi."

"Tôi chờ."

....................................................

Đứng bên ngoài lại thổi gió một lúc, cảm giác tâm trạng bình tĩnh lại, Kim Taehyung trở lại phòng bao, phát hiện omega nhỏ vốn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ ngồi không biết từ lúc nào đã ngồi vào vị trí chủ tọa, trong tay còn cầm ly rượu của anh, hai tay nâng niu, đang ngửa cổ uống.

Đứng bên cạnh Kang Hyung Sik và một người bạn khác, hai người cũng cầm ly rượu, cười nhìn Jeon Jungkook. 

Không có ý gì khác, đơn thuần là bị hành động của cậu chọc cười.

Kim Taehyung nhíu mày, bước nhanh tới, đặt ly rượu trong tay omega nhỏ xuống, nhìn thấy đôi mắt cậu phủ một tầng hơi nước, còn có hai má hơi ửng hồng, khóe môi đỏ mọng dính vết rượu không cẩn thận chảy xuống.

Một bộ dáng đã uống không ít.

Jeon Jungkook có chút say rồi, hơn nữa vừa rồi cậu uống hai loại rượu cùng nhau, càng dễ bị say, lúc này cố gắng ngẩng cổ nhìn enigma đứng bên cạnh cao như ngọn núi, cổ cậu đều có chút mỏi.

Thế là vẫy vẫy tay với enigma, bất mãn bĩu môi, mềm giọng ra lệnh: "Anh, anh thấp xuống một chút..."

"Em, nhìn không thấy, mặt anh rồi..."

Kim Taehyung cúi người đến gần cậu, có thể nhìn sâu hơn vào đáy mắt cậu, cũng ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt từ trên người cậu truyền đến.

Mới rời đi nửa tiếng, omega nhỏ đã bị chuốc thành như vậy.

Kim Taehyung sắc mặt không vui, lạnh lùng quay đầu nhìn lại.

Kang Hyung Sik lập tức cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo, anh ta vội vàng giải thích: "Không phải, anh đừng hiểu lầm, không phải chúng tôi chuốc rượu cậu ấy, là cậu ấy tự muốn uống, tôi vừa rồi qua rót rượu vào ly anh đợi anh về uống, nhưng cậu ấy nhìn thấy liền nói cậu ấy có thể uống thay anh, tôi nghĩ ý cậu ấy nói là cậu ấy uống rất được, tôi liền đồng ý, ai ngờ..." 

Cậu ấy một chút cũng không uống được.

Jeon Jungkook lúc enigma đến gần liền híp mắt lại, rất yên tâm dựa nhẹ đầu lên vai anh, thịt mềm mại trên má bị ép ra chút độ cong phúng phính, giống như mèo con cọ cọ, tìm kiếm một góc độ thoải mái hơn.

Kim Taehyung dứt khoát ôm lấy eo cậu, trực tiếp bế cậu từ trên ghế lên, đỡ lấy mông cậu để cậu treo trên người mình, hơi thở ấm áp ẩm ướt cũng vùi vào cổ mình.

Tư thế như vậy quả thật thoải mái hơn nhiều, Jeon Jungkook chép chép miệng hai cái, không biết có phải còn muốn cắn thứ gì đó hay không.

Cậu cố ý giữ khoảng cách lịch sự với Kim Taehyung cả một buổi tối, bây giờ trực tiếp biến thành số âm.

Những người khác cũng đều dừng động tác, ánh mắt nhất loạt nhìn qua.

Giả bộ cả một buổi tối, cuối cùng cũng không giả bộ được nữa rồi.

Kim Taehyung thần sắc hết sức tự nhiên, nói với mọi người trong phòng bao: "Cậu ấy say rồi, tôi đưa cậu ấy về trước."

Những người khác như bị lời này làm cho kinh ngạc.

Về đâu?

Về nhà?!

Kim Taehyung ôm người trong lòng, bước chân vững vàng, bước những bước chân dài liền đi về phía ngoài phòng bao.

Đợi hai người rời đi, trong phòng bao lập tức như nổ tung.

"Làm cái gì vậy, chơi thật sao?"

"Omega kia có lai lịch gì vậy, nhà ai? Nhìn có chút quen mắt nhưng không nhớ ra."

"Đây là đã sống chung rồi? Sao tôi cảm thấy anh ấy bị Omega ăn hết rồi vậy? Bây giờ không ghét sự yếu đuối nữa sao?"

"Ghét? Không thấy mắt đều sắp dán lên người ta rồi, bận về nhà làm việc rồi chứ sao."

"Không phải chỉ uống hai ly rượu thôi sao, che chở như tròng mắt vậy, mấy người chúng ta cũng sẽ không ăn thịt người mà."

Kang Hyung Sik là người biết rõ ngọn ngành sự việc, tốt bụng nhắc nhở: "Sau này vẫn nên chú ý một chút thì hơn, nói không chừng lập tức sẽ có thêm một cậu em dâu nhỏ đấy." 

........................................

Bị bế lên xe, lại bị bế lên lầu về nhà.

Jeon Jungkook suốt đường đi đầu óc choáng váng, không phân biệt được đông tây nam bắc, cũng không biết mình đang ở đâu.

Đợi đến khi bị tách ra khỏi vòng tay ấm áp thoải mái kia, lại bị nhét vào trong chăn, cậu cuối cùng cũng hơi tỉnh táo lại, mơ màng mở mắt, nhìn thấy bên giường mơ hồ có bóng người đứng, dường như đang cởi cúc áo trước ngực.

Cậu liền cũng bắt đầu cởi cúc áo trên người mình trong chăn, nhưng hai tay không nghe lời lắm, cởi tới cởi lui cũng chỉ cởi được một cúc.

Cúc áo giống như đang đánh nhau với đầu ngón tay cậu, cậu tủi thân hốc mắt cũng đỏ lên, ngấn nước mắt ngẩng đầu nhìn, ánh mắt cầu xin.

Nhưng người bên giường lại như căn bản không chú ý đến vẻ đáng thương của cậu, vậy mà trực tiếp xoay người bỏ đi.

Jeon Jungkook: "Hu hu..."

Cậu bị quần áo bắt cóc rồi, ai đến cứu cậu với...

Thật sự đánh không lại quần áo, chỉ có thể cứ như vậy khó chịu mặc đi ngủ.

Jeon Jungkook rụt vào trong chăn, hơi thở đầy mùi rượu vang ngọt ngào.

Vừa nhắm mắt lại sắp ngủ, người bên giường lại quay trở lại, một tay luồn vào trong chăn, kéo omega nhỏ mặc chỉnh tề bên dưới ra.

Kim Taehyung dường như ngẩn người một chút, không ngờ nhìn thấy sẽ là một cảnh tượng như vậy.

Thân hình yếu ớt tóc tai rối bời nằm trên giường sắp rụt thành một cục, áo sơ mi chỉ cởi được một cúc, cho nên một mảng xương quai xanh trắng như ngọc kia cũng chỉ có thể lộ ra một chút, phía trên trắng trợn treo một dấu hôn sâu hoắm.

Hai má omega nhỏ ửng hồng một mảng, hơi thở tràn ngập hương rượu vang nồng nàn, hàng mi dài rậm khẽ khép lại, vô thức run rẩy tủi thân, gốc mi tràn ra chút ẩm ướt, bởi vì ở dưới chăn một lúc, làn da vừa mềm vừa non cũng bị ủ ra chút mồ hôi, sờ vào lòng bàn tay trơn trượt.

Hai bàn tay nhỏ của cậu vẫn nắm chặt cúc áo trước ngực, không biết vừa rồi đã làm một cuộc đấu tranh kịch liệt như thế nào, nhưng vẫn vô dụng bị đánh bại.

Kim Taehyung vốn chỉ muốn thay đồ ngủ cho cậu, sau khi chạm vào hơi ẩm ướt ở cổ cậu, liền thay đổi chủ ý.

Rượu có lúc không phải là thứ quá tệ, có thể thúc đẩy tình cảm.

Bế omega nhỏ vào lòng, đi về phía phòng tắm.

Tiếng nước ào ào đột ngột dừng lại, bồn tắm đã được đổ đầy nước ấm.

Không gian chật hẹp hơi nước dày đặc, nhiệt độ quá cao khiến hơi rượu bốc hơi càng nhanh, ồn ào xông lên đỉnh đầu, omega nhỏ choáng váng ngồi không vững trên bồn rửa tay, bị một bàn tay ấn vào eo bên hông, mới miễn cưỡng không bị trượt khỏi bồn.

Kim Taehyung dùng bàn tay dán thuốc, chậm rãi cởi những cúc áo phiền phức cho cậu.

Giống như bóc một quả trứng luộc trắng mịn, lại giống như xé lớp vỏ bọc bên ngoài lớp thịt quả mọng nước.

Người say có lý do để táo bạo, Jeon Jungkook mở mắt, cúi đầu nhìn bàn tay kia.

Sau đó bị áp vào trước tấm gương phủ đầy hơi nước.

Một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đột nhiên "bộp" một tiếng ấn lên trên, càng giống như đập lên, một tiếng bịch nặng nề.

Sau đó là một bàn tay lớn thon dài mạnh mẽ, mu bàn tay nổi đầy gân xanh kiềm chế nhẫn nhịn, đè lên mu bàn tay thon gầy kia, có thể hoàn toàn bao phủ lấy, mạnh mẽ tách năm ngón tay cậu ra, ngón tay chen vào, cùng cậu mười ngón giao nhau ở sau lưng, như dây leo quấn quýt vào nhau.

Sau đó Jeon Jungkook bị bế vào trong bồn tắm, toàn thân như được vô số bàn tay ấm áp dịu dàng nâng đỡ, giúp cậu thư giãn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store