Chu Than Luan Chuy Song Tu Duyen
Bên ngoài hành lang, chỉ có những tia sáng mỏng manh từ khe lá chiếu lên những viên gạch cũ kỹ, lấp ló dưới những bóng cây xanh rì rào. Trác Dực Thần lặng lẽ đứng tựa lưng vào bức tường lạnh giá, cơ thể như hòa vào sự tĩnh mịch. Đôi mắt y dõi theo ánh sáng le lói từ cửa thư phòng, nơi những lời nói nghiêm nghị của Cung Thượng Giác vang lên, mỗi chữ mỗi câu đan vào không khí, khiến lòng y dần nặng trĩu.Cung Thượng Giác ngồi thẳng lưng, ngón tay thon dài gõ nhịp nhàng lên mặt bàn gỗ mun, âm thanh đều đặn vang lên, lạnh lẽo như những đợt sóng vô hình quét qua tâm trí Trác Dực Thần. Ánh mắt hắn sắc bén, lạnh lùng như lưỡi dao, lia qua thư đồng đang cúi đầu, thấp giọng mà đầy quyền lực:"Ta biết rõ. Viễn Chủy chắc chắn sẽ đi tìm Chu Yếm. Nhưng những lời ta nói ban sáng... chỉ để Tiểu Thần không phải lo lắng quá mức."Thư đồng đứng đó, run rẩy, đôi tay nắm chặt vạt áo như cố gắng giữ lấy sự bình tĩnh. Giọng hắn nhỏ như tiếng muỗi kêu, pha chút sợ hãi:"Đại công tử, nhưng tam công tử đi như vậy... Nếu lỡ gặp nguy hiểm thì sao?"Cung Thượng Giác không đáp ngay mà chỉ nhìn vào bàn tay mình, ánh mắt thoáng hiện lên một tia băng lãnh. Hắn gật đầu, giọng kiên quyết vang lên như một lời thề:"Chính vì vậy, ta không thể để nó đơn độc. Người này nhất định biết cách giải quyết."Dứt lời, hắn lấy từ tay áo một phong thư, cẩn trọng đặt lên bàn, rồi ánh mắt lạnh lùng khóa chặt thư đồng, như một mệnh lệnh không thể chối cãi:"Mang phong thư này đến người cần nhận, ngay lập tức. Không được phép chậm trễ dù chỉ một khắc."Thư đồng cúi đầu, kính cẩn nhận lệnh, đôi tay run rẩy nâng lá thư như nâng cả một sứ mệnh quan trọng, rồi nhanh chóng rời đi. Tiếng bước chân vội vã vang lên rồi biến mất trong hành lang vắng lặng.Trong góc khuất ngoài hành lang, Trác Dực Thần đứng im lặng, cảm thấy trái tim mình thắt lại. Những lời của Cung Thượng Giác như những lưỡi dao vô hình khoét sâu vào nỗi lo lắng trong lòng y. Viễn Chủy, thật sự đã mạo hiểm đi tìm Chu Yếm. Sự lo sợ không ngừng dâng lên trong ngực Trác Dực Thần, đôi bàn tay y bất giác siết chặt, móng tay ghim vào lòng bàn tay đến mức đau nhói. Đôi mắt y ánh lên sự kiên quyết nhưng cũng không thể che giấu sự lo âu đang dâng trào trong lòng."Viễn Chủy..." Trác Dực Thần thì thầm, giọng trầm lắng như tiếng gió khẽ lay động trong đêm vắng, mang theo một nỗi lo không thể nói thành lời. "Nếu đệ đã dám mạo hiểm đến vậy, ca ca làm sao có thể đứng yên để đệ đối mặt một mình?"Không chần chừ thêm, y xoay người, bước đi như một cơn gió, nhẹ nhàng nhưng vội vã. Bóng dáng cao gầy của y dần biến mất nơi cuối hành lang, chỉ còn lại tiếng bước chân gấp gáp, mỗi bước đi dường như mang theo một quyết tâm không thể lay chuyển, không thể dừng lại. Trác Dực Thần biết rõ, y không thể chờ đợi chỉ thị hay tin tức từ Cung Thượng Giác. Tình hình hiện tại đã không cho phép y chần chừ. Cung Viễn Chủy có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào, và y phải tự mình tìm được cậu, bằng bất cứ giá nào. Mỗi giây mỗi phút, nỗi lo lắng trong lòng càng dâng cao, cuốn lấy tâm trí y như một cơn sóng không thể ngừng lại.Thời gian trôi qua chầm chậm, ánh nắng ngoài cửa sổ đã ngả về chiều, nhưng bầu không khí trong thư phòng vẫn nặng nề, như đang chất chứa một thứ gì đó không thể giải thích. Cung Thượng Giác ngồi thẳng lưng, tay hắn vẫn gõ nhịp nhàng lên bàn gỗ mun, ánh mắt lạnh lùng không hề rời khỏi thư đồng vừa chạy vào, vẻ mặt hớt hải đầy lo lắng.Cung Thượng Giác nhíu mày, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy nghi: "Sao còn chưa đi gửi thư? Ngươi chạy vào đây làm gì?"Thư đồng cúi đầu thật thấp, hai tay run rẩy đưa ra một lá thư, giọng nói lắp bắp như cố kìm nén nỗi sợ hãi: "Đại công tử... Đây là thư... của Nhị công tử... Công tử cũng... cũng bỏ đi rồi..."Cung Thượng Giác đứng bật dậy, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, mắt hắn thoáng lóe lên một tia phẫn nộ. Hắn nhanh chóng đoạt lấy lá thư từ tay thư đồng, động tác gấp gáp nhưng vẫn đầy khí thế áp bức. Mở lá thư ra, ánh mắt hắn lướt nhanh qua những dòng chữ quen thuộc, nét chữ tựa như từng vết cắt nhẹ nhàng khắc sâu vào lòng hắn:"Ca ca, đệ ra ngoài tìm Viễn Chủy. Ca ca đừng lo lắng, đệ sẽ rất nhanh trở về. Đệ cũng tuyệt đối cẩn thận, ca ca yên tâm."Hắn đọc đi đọc lại từng chữ, đôi tay siết chặt đến mức lá thư bị nhăn nhúm dưới sức mạnh của hắn. Ánh mắt vốn lạnh lẽo nay lại ánh lên tia phẫn nộ xen lẫn lo lắng. Cơn tức giận dâng lên trong ngực hắn, như một đám mây đen che phủ bầu trời tĩnh lặng."Tiểu Thần..." Cung Thượng Giác nghiến răng, giọng nói thấp trầm đầy kiềm nén, nhưng sự căng thẳng trong từng chữ vẫn không thể che giấu:"Đệ cũng giống Viễn Chuỷ, đều cứng đầu, đều liều mạng như nhau!"Hắn ngẩng đầu nhìn thư đồng, ánh mắt sắc lạnh như dao, giọng nói nghiêm khắc vang lên:"Ngươi có thấy Nhị công tử rời đi từ bao giờ không?"Thư đồng lắc đầu hoảng hốt, cúi thấp người đáp:"Thưa đại công tử, thuộc hạ không rõ. Nhưng có lẽ người đi ngay sau khi để lại lá thư này...""Cái gì mà 'đệ cũng tuyệt đối cẩn thận'? Cái gì mà 'ca ca yên tâm'?" Cung Thượng Giác hét lên, ném mạnh lá thư xuống bàn. Giọng hắn trầm thấp nhưng tràn đầy lửa giận."Viễn Chủy đã đủ liều lĩnh rồi, giờ đến lượt đệ cũng muốn khiến ta phát điên sao?"Hắn đứng bật dậy, bước nhanh qua lại trong thư phòng, mỗi bước chân đều nặng nề như đang kìm nén một cơn bùng nổ bên trong, như muốn phá vỡ tất cả. Mái tóc đen dài của hắn bay phất phơ theo từng bước đi, ánh mắt nhìn qua khung cửa sổ đã tối dần, phản chiếu sự lo âu trong tâm trí."Cung Viễn Chủy là Càn Nguyên, biết võ, có độc dược phòng thân, ra ngoài ít ra còn có khả năng tự bảo vệ mình." Cung Thượng Giác cười lạnh, nhưng ánh mắt lại đầy lo âu."Dù vậy, ta còn không yên tâm được, chứ đừng nói đến Tiểu Thần, một Khôn Trạch yếu ớt, thân phận đặc biệt đến mức phải giấu giếm cả đời!"Hắn đập mạnh tay xuống bàn, tiếng vang rền trong căn phòng trống, khiến thư đồng đứng bên cạnh run rẩy cúi đầu."Tiểu Thần nghĩ gì mà dám nói với ta là không cần lo lắng? Nó nghĩ mình còn đủ khả năng đối mặt với mọi nguy hiểm ngoài kia sao?!" Cung Thượng Giác không kìm nổi cơn giận, ánh mắt đỏ ngầu như thể đang cháy lên một ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ xung quanh.Hắn quay phắt lại nhìn thư đồng, giọng nói sắc như dao:"Truyền lệnh, lập tức cho người đi tìm tung tích của Nhị công tử và Tam công tử. Một người cũng không được phép rời mắt, bất kể là rừng sâu hay vực thẳm, đều phải lục soát hết cho ta!"Thư đồng giật mình, vội vàng cúi người nhận lệnh rồi chạy ra ngoài, nhanh như một cơn gió. Cung Thượng Giác đứng yên, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào lá thư trên bàn."Ngốc nghếch, liều lĩnh!" Hắn thì thầm, giọng nói đầy đau đớn, như một lời nguyền không thể thoát ra."Trác Dực Thần, đệ nghĩ đệ đang làm điều đúng đắn sao? Nếu đệ gặp nguy hiểm, ta phải làm thế nào đây?"Cung Thượng Giác ngồi phịch xuống ghế, một tay ôm trán, ánh mắt mờ mịt nhìn vào khoảng không vô định. Hắn hít sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng trái tim vẫn đập loạn nhịp, ngọn lửa trong ngực vẫn thiêu đốt hắn không ngừng."Viễn Chủy, Tiểu Thần..." Hắn thì thầm, giọng nói khàn khàn, như bị nghẹn lại trong cổ họng."Hai đứa thực sự muốn giết chết ca ca thật sao? Ta phải làm sao với hai đứa đây?"—-----------------Triệu Viễn Chu đứng trên cành cây cao, vươn vai đầy lười biếng, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu lên mái tóc đen dài buông thả của hắn. Cảnh tượng ấy, nếu không nhìn kỹ vào đôi mắt sắc bén và khí chất áp đảo, thì chỉ giống như một kẻ lãng du vô danh đang hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã. Mái tóc hắn lay động trong gió nhẹ, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt thâm trầm như chứa đựng cả một thế giới.Hắn nhảy xuống đất, nhẹ nhàng như một con báo săn, đôi chân không hề phát ra tiếng động. Điềm đạm, hắn chậm rãi bước về phía dòng suối gần đó, cúi xuống rửa mặt qua loa, để dòng nước trong vắt lướt nhẹ trên làn da. Khi ngẩng lên, khuôn mặt hắn phản chiếu rõ nét trong làn nước, ánh mắt lạnh lẽo đột nhiên nở một nụ cười nhếch mép đầy khinh miệt."Cái gì mà đại yêu mạnh nhất Đại Hoang?" Hắn lẩm bẩm, một nụ cười không mấy thiện cảm khẽ vẽ lên khóe môi. "Ngay cả giấc ngủ cũng phải mượn cành cây làm gối đây này."Không lâu sau, hắn bước vào một trấn nhỏ. Con đường đất lát đá vụn, người qua lại tấp nập, không khí nhộn nhịp nhưng cũng mang theo chút xôn xao không yên. Những tiếng cười, tiếng nói vội vàng, xáo động như muốn phá vỡ sự bình yên vốn có của khung cảnh, nhưng Triệu Viễn Chu chẳng bận tâm. Hắn điềm nhiên, bước chân nhẹ nhàng nhưng không thiếu uy lực.Triệu Viễn Chu chọn một tửu lâu, bước vào trong và tìm lấy một chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Hắn gọi một vò rượu, thản nhiên tựa người vào ghế, đôi mắt sâu thẳm dường như chỉ lơ đãng liếc qua dòng người bên dưới, nhưng thực ra, mọi lời bàn tán đều không lọt khỏi tai hắn."Nghe chưa? Thánh chỉ đã hạ rồi, Cung nhị công tử sẽ gả cho đại yêu Chu Yếm đấy!" Một nam nhân trung niên ngồi ở bàn bên cạnh hạ giọng thì thầm, vẻ mặt vừa tò mò vừa hưng phấn."Là thật sao? Nghe nói Cung nhị công tử là Trung Dung mà lại đẹp đến mức làm người khác phải si mê!" Một người khác tiếp lời, vẻ mặt mơ màng."Chẳng trách Chu Yếm lại đích thân chỉ hôn, chắc là vừa gặp đã động lòng đây mà!"Triệu Viễn Chu nheo mắt, tay xoay xoay chén rượu trong tay. Hắn không lên tiếng, chỉ ngả người ra sau, vẻ thư thái bao trùm lấy thân thể hắn, nhưng khóe môi hơi nhếch lên, như đang thưởng thức một vở hài kịch."Cung nhị công tử ấy à... nghe nói dung mạo đúng là tuyệt sắc, không biết nếu là người phàm thường thì có đáng được Chu Yếm để mắt tới không?" Một người khác cười khẩy, ánh mắt khinh thường. "Đại yêu thì đã sao? Đừng quên, Cung phủ cũng không phải gia tộc tầm thường đâu. Có lẽ Chu Yếm cũng chẳng ngốc mà không biết lợi ích phía sau cái hôn sự này."Triệu Viễn Chu bật cười khẽ, tiếng cười như gió thoảng, nhẹ nhàng và không chút cố ý. Hắn nâng chén rượu lên, ánh mắt sắc bén lóe lên chút thích thú, nụ cười vẫn như một vầng sáng nhạt nhòa, không lộ ra hết. Hắn uống cạn chén rượu, ánh mắt lóe lên một ý cười sâu xa, như thể hắn vừa khám phá ra một điều gì đó vô cùng thú vị. "Thê tử tương lai của ta à... Chúng ta nên sớm gặp nhau một chút thôi."Trong khi Triệu Viễn Chu vẫn ngồi thư thái trên tửu lâu, từng lời bàn tán dưới phố vang lên như nước chảy vào tai hắn. Ban đầu, hắn còn giữ được nụ cười nhàn nhạt trên môi, nhưng một vài câu nói bỗng khiến nụ cười đó chững lại, thay vào đó là một ánh mắt sắc lạnh."Nói gì thì nói, Chu Yếm kia là một đại yêu khét tiếng độc ác, sát khí của hắn chỉ cần thoáng qua đã khiến cả một ngôi làng biến thành cõi chết." Một người nói, ánh mắt đầy lo lắng."Đúng thế, nghe đâu hắn còn ăn thịt người nữa đấy. Thật là tội nghiệp cho Cung nhị công tử, mới bao nhiêu tuổi mà phải gả cho một kẻ như thế." Một giọng khác tiếp lời."Mà cái mặt Chu Yếm ấy..." Một giọng nói cất lên đầy khinh miệt, "nghe đồn thì xấu như quỷ, ai mà dám nhìn thẳng chứ đừng nói đến việc lấy hắn làm chồng. Thánh chỉ này chẳng khác nào ép người ta vào chỗ chết.""Haizzz, Cung nhị công tử đúng là đáng thương..."Triệu Viễn Chu ho sặc sụa, hắn thực muốn lao ra hỏi mấy người đã thực sự thấy dung nhan của Chu Yếm chưa? Sao dám khẳng định lớn tiếng đến vậy. Đồn đại độc ác đã đành, hắn không ý kiến, giờ còn chê hắn xấu? Hắn đường đường đại mỹ yêu nam Đại Hoang. Vậy mà qua miệng lưỡi nhân giới lại thành bộ dạng xấu đến vậy ư? Đôi mắt hẹp dài ánh lên sự giận dữ, nhưng hắn vẫn ngồi yên, cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, tự nhủ phải nhịn xuống. Những lời lẽ thô bỉ này, hắn không muốn để chúng làm vẩn đục tâm trí mình.Hắn đặt chén rượu xuống bàn, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng sớm chiếu rọi, nhưng tâm trí hắn lại như có bão tố cuộn trào. Những lời nói ấy cứ vang vọng trong đầu hắn, như những mũi tên nhọn đâm vào lòng tự tôn của hắn."Không cần chấp nhặt với phàm nhân." Hắn thầm nhủ, nhưng giọng nói trong lòng lại không hề bình thản như vẻ ngoài. Ánh mắt hắn bỗng sắc lạnh, như một con thú săn mồi đang chờ đợi thời cơ.Triệu Viễn Chu tựa người vào lan can trên lầu, đôi mắt sắc bén vô tình nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới. Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại, khi thấy một bóng dáng quen thuộc cưỡi ngựa đi đến giữa ngã tư cây cầu.Người đó xuống ngựa, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát, như một làn gió thoảng qua. Mái tóc dài buông xõa, mềm mại bay theo làn gió, tạo thành một vệt đen mượt mà trong không gian tĩnh lặng. Bộ y phục thanh nhã, không quá hoa lệ nhưng lại tôn lên vẻ đẹp thanh tú, phong thái đoan trang mà không kém phần mạnh mẽ. Mỗi bước đi của y như đã thấm nhuần sự kiên cường, không dễ dàng bị lay chuyển.Trác Dực Thần, với đôi mắt sáng ngời và ánh nhìn kiên định, lặng lẽ hỏi thăm từng người qua lại trong trấn nhỏ. Giọng nói của y nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên quyết, làm cho người đối diện không thể không chú ý."Xin hỏi, ngài có từng thấy một người... giống ta, từng đi qua đây chưa?"Người được hỏi lắc đầu, vẻ mặt lộ rõ sự áy náy, không dám làm phiền thêm. Trác Dực Thần chỉ khẽ gật đầu cảm tạ, rồi lại tiếp tục tìm kiếm. Y bước đi không hề nản lòng, ánh mắt không ngừng quét qua dòng người như thể chỉ cần một tia manh mối nhỏ nhất cũng đủ để y bám lấy. Từng bước đi của Trác Dực Thần như lướt trên mặt đất, không tạo ra một tiếng động nào, nhưng lại mang theo sự quyết tâm mạnh mẽ.Trên lầu, Triệu Viễn Chu vẫn đứng yên, một tay chống lên lan can, ánh mắt hẹp dài lóe lên tia sáng dịu dàng nhưng khó đoán. Hắn nhìn theo bóng dáng Trác Dực Thần đang dần khuất xa, nụ cười trên môi khẽ nhếch lên, như thể hắn đang thưởng thức một vở kịch thú vị."Thê tử của ta, ngươi đến rồi," hắn lẩm bẩm, giọng nói như có chút gì đó đùa cợt, đầy tự tin.Dứt lời, Triệu Viễn Chu từ từ đứng dậy, tay vỗ nhẹ lên lan can, đôi mắt sắc bén thoáng ánh lên một sự suy tư. Dường như hắn đã quyết định điều gì đó, nhưng lại không vội vã hành động. Chậm rãi, hắn bước xuống lầu, hòa vào dòng người tấp nập bên dưới, đôi mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng của Trác Dực Thần. Hắn theo dõi từ xa, sự chú ý của hắn không hề giảm bớt, đôi khi ánh mắt kia ẩn chứa sự tính toán sâu xa.Triệu Viễn Chu là một kẻ mang hai thái cực trong tính cách. Là đại yêu mạnh nhất Đại Hoang, hắn có uy lực áp đảo, nhưng lại không hề phô trương hay tỏ ra hung hãn. Ngược lại, hắn sống tự tại, như một kẻ lãng du với phong thái thư thái, đôi phần tùy hứng và thậm chí có chút cà chớn, khiến người khác không thể ngờ rằng hắn lại là đại yêu khét tiếng.Hắn thích những thứ đơn giản, sống như một con người bình thường, không màng danh vọng hay quyền lực. Nếu ai gặp Triệu Viễn Chu lần đầu, họ chỉ thấy một nam nhân với dáng vẻ tự do tự tại, đôi mắt luôn mang nét hài hước pha chút tinh quái, như thể thế gian này không gì đáng để hắn bận tâm.Hắn thường có những trò nghịch ngợm không giống ai, như một kẻ nghịch ngợm ẩn giấu dưới vỏ bọc của sự thản nhiên. Ví như khi nghe thấy những lời đồn thổi về mình là "xấu xa, độc ác", hắn không những không tức giận mà lại cười khẩy, thậm chí còn thêm dầu vào lửa bằng cách tự mình lan truyền thêm vài lời đồn thú vị hơn. Hắn biết, trong thế giới này, không có gì vui vẻ bằng việc tạo ra một chút sóng gió, nhất là khi chính mình là người cầm lái.—---------------------Triệu Viễn Chu lần đầu gặp Trác Dực Thần tại một quán trà nhỏ bên đường. Lúc đó, Trác Dực Thần đang nghỉ chân sau hành trình dài, còn hắn, vì tò mò khi thê tử tương lai đang trên đường, đã cố tình chọn một nơi dễ gặp y.Hắn bước vào quán, tay phe phẩy chiếc quạt gỗ, dáng vẻ lười biếng nhưng lại có sức hút kỳ lạ. Thấy Trác Dực Thần ngồi bên cửa sổ, hắn cất bước tới gần, rồi ngồi xuống bàn bên cạnh, cố tình để y chú ý.Không muốn lộ thân phận đại yêu, hắn giấu đi tín hương của Càn Nguyên, thay vào đó là hơi thở nhẹ nhàng như một Trung Dung chính hiệu. Với vẻ mặt thản nhiên, hắn bắt chuyện: "Ngài cũng là người hành hương sao? Đường dài thế này thật mệt mỏi, đúng không?"Trác Dực Thần, vốn không muốn giao tiếp với người lạ, chỉ khẽ gật đầu, nhưng vẫn giữ phong thái lịch sự: "Đúng vậy. Lộ trình dài, đành ghé lại nghỉ ngơi đôi chút."Triệu Viễn Chu nhìn y một lượt, đôi mắt thoáng qua sự tinh nghịch. Hắn chỉ tay về phía y phục bụi bặm của Trác Dực Thần, cười nhẹ: "Nhìn ngài không giống người thường xuyên đi xa. Ngài đang tìm ai sao? Hay chỉ là một lữ khách tò mò muốn khám phá?"Trác Dực Thần hơi cau mày, cảm thấy câu hỏi của đối phương có chút tò mò thái quá. Tuy nhiên, giọng điệu của người này lại không hề mang ác ý, thậm chí còn có vẻ hồn nhiên đến kỳ lạ. Y đáp ngắn gọn: "Ta đang tìm một người thân."Triệu Viễn Chu nhướng mày, vẻ mặt đầy hứng thú: "Ồ? Tìm ai mà lại khiến ngài đi xa thế này? Người thân ấy chắc hẳn rất quan trọng."Y không muốn tiếp tục câu chuyện, chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì thêm. Nhưng Triệu Viễn Chu không hề từ bỏ, hắn tựa người vào ghế, giả vờ thở dài: "Ta cũng đang tìm người đây. Nhưng chẳng ai chịu kể cho ta nghe gì cả. Người trong thiên hạ này thật khó gần."Nhìn vẻ mặt "thất vọng" đến buồn cười của hắn, Trác Dực Thần thoáng ngạc nhiên. Người trước mặt rõ ràng không giống một kẻ đáng ngờ hay nguy hiểm, thậm chí còn có chút... ngốc nghếch.Thế là trong khi Trác Dực Thần nghĩ hắn chỉ là một Trung Dung lữ khách tình cờ, Triệu Viễn Chu đã quyết định bám theo y trong chuyến hành trình này. Hắn tự nhủ, nếu thê tử tương lai đã xuất hiện trước mặt, tại sao không tận dụng cơ hội để tìm hiểu y nhiều hơn?Triệu Viễn Chu nhân cơ hội kéo dài câu chuyện, gõ nhẹ ngón tay lên bàn, như thể đang suy nghĩ về một điều gì đó thú vị. Hắn nghiêng đầu, với vẻ mặt nửa đùa nửa thật: "À, ta tên Triệu Viễn Chu. Tuổi thì... để xem nào..." Hắn đưa mắt nhìn trời, ngón tay đếm trên bàn một cách hờ hững, rồi nghiêng đầu về phía Trác Dực Thần và nói: "Khoảng... hai mươi sáu tuổi, chắc vậy. Ngài thì sao, tìm ai mà gấp gáp thế?"Trác Dực Thần nhíu mày nhìn hắn, sự tùy tiện trong lời nói của người đối diện khiến y cảm thấy vừa khó hiểu vừa đáng nghi. Tuy nhiên, khi nghe Triệu Viễn Chu hỏi như vậy, y vẫn đáp lại: "Ta đang tìm tiểu đệ của mình. Một người giống như ta, ngươi có gặp qua không?"Nghe vậy, đôi mắt Triệu Viễn Chu lóe lên tia tinh nghịch, nhưng hắn nhanh chóng che giấu, nghiêm mặt gật đầu:"Ồ, một người giống như ngài à? Hình như... hình như ta đã thấy thì phải."Hắn không nói thêm gì, nhưng ánh mắt ấy, sâu thẳm và mơ hồ, như thể đang giấu kín một bí mật mà chỉ có hắn mới hiểu.Lời vừa dứt, Trác Dực Thần lập tức bật dậy, ánh mắt sáng lên như thể vừa tìm được hy vọng:"Ngươi thật sự đã thấy sao? Hắn ở đâu? Hắn là tiểu đệ của ta! Hắn đi hướng nào?"Vẻ lo lắng rõ rệt trên khuôn mặt y khiến Triệu Viễn Chu cảm thấy một sự hứng thú mới mẻ.Nhưng hắn vẫn giả vờ trầm ngâm, một tay chống cằm, tay kia gõ nhịp xuống bàn."Để ta nhớ xem nào... hình như là..."Hắn cố tình kéo dài giọng, làm Trác Dực Thần càng thêm nóng ruột. Y bước tới gần hắn, giọng nói gấp gáp, gần như mất kiên nhẫn:"Nói mau! Hắn ở đâu?"Nhìn vẻ lo lắng trên khuôn mặt Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu lại càng thêm thích thú. Tuy nhiên, hắn vẫn làm ra vẻ khổ sở, đan chéo tay lại với nhau và ngước mắt lên trần nhà."À, chuyện là ta vừa đói vừa mệt, mà trí nhớ ta thì không được tốt khi bụng rỗng. Chi bằng chúng ta đến trấn nhỏ phía trước, ăn một bữa no nê, rồi ta sẽ từ từ suy nghĩ xem đã thấy người giống ngài ở đâu."Trác Dực Thần thoáng khựng lại, ánh mắt y thoáng vẻ nghi ngờ, nhưng rồi lại nhanh chóng trở lại trầm ngâm. Y biết mình là Khôn Trạch, nhưng hiện tại không ai đoán được thân phận này, hơn nữa người đối diện chỉ là một Trung Dung bình thường, chẳng có gì nguy hiểm.Sau một lúc cân nhắc, y hạ giọng, một phần vì cảm thấy không thể chần chừ thêm: "Được. Nhưng ngươi phải nhanh chóng kể ta nghe sau bữa ăn."Triệu Viễn Chu mỉm cười hài lòng, đứng dậy vươn vai, như thể vừa làm xong một việc cực kỳ quan trọng: "Yên tâm, ta không nuốt lời đâu. Đi thôi, ta biết một quán ăn ngon lắm!"Hắn dẫn đường, ánh mắt liếc qua Trác Dực Thần với vẻ đầy thích thú. "Thê tử tương lai" của hắn không chỉ đẹp mà còn thật dễ lừa, Triệu Viễn Chu thầm nghĩ, không khỏi buồn cười trong lòng.Bước đi bên cạnh Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu không thể ngừng nghịch ngợm, ánh mắt liếc về phía con ngựa của Trác Dực Thần với vẻ tiếc nuối, nhưng lại thở dài một cách thật sự bi ai."Ôi, ta đúng là kẻ đáng thương. Không có ngựa, lại đói khát, chân đau. Thôi, ngài cứ đi trước đi, ta sẽ lết theo sau. Chắc... chắc cũng đến nơi trước khi trời sáng."Hắn vừa nói vừa thở dài, vẻ mặt như thể cả thế gian đang đè nặng lên vai hắn. Thực ra, với thân phận đại yêu của mình, chỉ cần một cái chớp mắt, hắn đã có thể bay tới trước cả canh giờ. Nhưng hắn không muốn bỏ qua cơ hội bày ra bộ dáng đáng thương này, để nhận chút ân huệ từ Trác Dực Thần.Trong khi đó, Trác Dực Thần chỉ thở dài, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác mơ hồ khó tả. Y đã gặp không ít người, nhưng kiểu con người như Triệu Viễn Chu lại chưa bao giờ khiến y cảm thấy vừa khó chịu vừa không thể bỏ qua như thế này.Y khẽ vỗ vào lưng ngựa, sau đó nói: "Thôi được, ngươi lên ngựa đi. Ngồi sau ta."Triệu Viễn Chu lập tức ngẩng đầu lên, mắt sáng như sao, nhưng lại nhanh chóng hạ giọng, vờ như không cần thiết:"Ôi, không cần đâu, ta... ta chịu được mà. Ngài cứ đi đi."Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đã nhẹ nhàng trèo lên ngựa từ lúc nào, ngồi ngay ngắn phía sau Trác Dực Thần, miệng khẽ cười như mèo trộm được cá."Ngươi lên rồi?" Trác Dực Thần hơi ngoái lại, nhìn hắn một cách khó hiểu."À, không còn cách nào khác. Dù sao ta cũng không muốn làm chậm hành trình của ngài," Triệu Viễn Chu nói, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại lén liếc về phía eo của Trác Dực Thần.Trác Dực Thần không để ý, chỉ dặn dò:"Vậy bám chắc vào, đường dài không cẩn thận sẽ ngã đấy."Triệu Viễn Chu nhìn eo y một lần nữa, trong lòng nổi lên một cảm giác khó tả. Hắn thực sự rất muốn đưa tay ra bám lấy eo, nhưng nghĩ tới mặt mũi và hình tượng mình vừa dựng nên, cuối cùng đành miễn cưỡng nắm lấy vai y thay vào đó."Yên tâm, ta bám chắc rồi."Trác Dực Thần khẽ gật đầu, vung cương cho ngựa phi đi. Triệu Viễn Chu ngồi phía sau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mờ ám, thầm nghĩ: Cũng không tệ lắm, ít nhất mình được gần gũi với thê tử tương lai một chút.Ngựa phi nhanh trên con đường mòn, gió thổi nhẹ làm tung bay làn tóc dài của Trác Dực Thần. Từng sợi tóc mềm mại như lụa phất phơ trong không khí, mùi hương Nguyệt Quế thoang thoảng, dịu nhẹ nhưng lại như một dấu ấn đặc biệt chỉ mình y sở hữu.Triệu Viễn Chu, ngồi phía sau, khẽ hít một hơi sâu. Với chiếc mũi nhạy bén của đại yêu, hắn dễ dàng phát hiện ra tín hương đặc biệt bị che giấu khéo léo kia. Đôi mắt hắn thoáng chốc đổi màu, ánh đỏ rực lên, tựa như ngọn lửa bùng cháy chỉ chờ cơ hội nuốt chửng. Một nụ cười ái muội nở trên khóe môi hắn, ánh mắt lấp lánh đầy ẩn ý.Trác Dực Thần chợt cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, như có ánh mắt bí ẩn nào đó đang dán chặt vào mình. Y khẽ rùng mình, xoay đầu lại nhìn về phía Triệu Viễn Chu. Nhưng điều đập vào mắt y chỉ là dáng vẻ nhàn nhã, ngây ngô của hắn, nụ cười ngốc nghếch trên môi, cùng ánh mắt trong veo đầy vẻ vô hại."Có chuyện gì sao?" Triệu Viễn Chu hỏi, chớp chớp mắt như một kẻ không biết trời cao đất rộng, hoàn toàn không giống dáng vẻ sắc bén của một đại yêu.Trác Dực Thần nhìn hắn một lúc, rồi hờ hững quay lại phía trước, giọng nói lạnh nhạt như không có gì xảy ra:"Không có gì. Ta chỉ tưởng ngươi đã rơi xuống rồi."Triệu Viễn Chu nhướn mày, khóe môi khẽ cong lên. Trong lòng hắn khẽ bật cười, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ ngây ngô:"Làm sao mà rơi được? Ta bám chắc lắm mà!"Trác Dực Thần không đáp, chỉ điều khiển ngựa đi tiếp. Nhưng trong lòng y thoáng qua một cảm giác kỳ lạ, như thể vừa bỏ lỡ điều gì không nên bỏ lỡ. Trong khi đó, Triệu Viễn Chu ngồi phía sau, ánh mắt lén liếc nhìn bóng lưng Trác Dực Thần, nụ cười ám muội lại hiện lên trên khuôn mặt hắn. Thú vị thật, thê tử của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store