ZingTruyen.Store

Chu Ta Trac Ngoc




"Tạ Ngọc Thanh."

Tô Vấn Cơ lẩm bẩm tên Tạ Ngọc Thanh. Chu Chí Hâm đứng trên tòa tháp cao, nhìn thấy Tạ Ngọc Thanh rút kiếm đi vào, mọi người nháo nhào nhường đường cho nàng. Trên người Tạ Ngọc Thanh còn dính bùn máu, có lẽ là vừa ra khỏi chiến trường.

Mọi người ngơ ngác nhìn nàng, có người phản ứng kịp, tiến lên muốn ngăn cản Tạ Ngọc Thanh.

Tạ Ngọc Thanh dùng vỏ kiếm làm đao, giơ tay quét ngang, chém thẳng về hướng tháp ngộ đạo.

Tô Vấn Cơ đi đến hành lang dài, nhìn nữ tử tựa kiếm phá vỡ đám người xông đến, y thở dài, bất đắc dĩ lên tiếng: "Tạ Ngọc Thanh, không cần lấy đường sống của Vân Trạch ra đùa giỡn."

"Đường sống?"

Tạ Ngọc Thanh thả người xuống, giọng thanh lãnh: "Đường sống thế nào? Còn người sống, mới là còn đường sống! Các ngươi vì cầu đường sống của các ngươi, từ bỏ bá tánh, từ bỏ sư hữu, lùi từng bước về sau, cuối cùng," Tạ Ngọc Thanh xoay người rơi xuống, quỳ một gối ở trước tháp ngộ đạo, giương mắt nhìn về phía đỉnh tháp, "Giờ lại nói ta là kẻ từ bỏ đường sống của Vân Trạch?"

Khi nói chuyện, Tạ Ngọc Thanh nhón mũi chân một chút, nhảy thẳng lên: "Ta khác với các ngươi, ta không tin Thiên Đạo, không tin số mệnh, không tin thần phật, ta chỉ tin kiếm trong tay mình."

Tạ Ngọc Thanh rơi xuống trên chỗ lan can trước Chu Chí Hâm, nhìn chằm chằm Chu Chí Hâm: "Ta sẽ không buông tay bất kì ai ta muốn bảo vệ, chỉ cần kiếm ta còn, ta sẽ luôn bảo hộ bọn họ, không thoái nhượng nửa phần."

Chu Chí Hâm không nói lời nào, Tạ Ngọc Thanh đứng dậy, nàng chỉ kiếm vào Chu Chí Hâm, thanh âm bình tĩnh: "Các ngươi vì cái gọi là đại nghĩa, lấy người luyện mạch; các ngươi vì cái gọi là đại nghĩa, từ bỏ toàn bộ tu sĩ, bá tánh bình thường bên ngoài Càn Khôn thành; bây giờ các ngươi lại vì cái gọi là đại nghĩa, muốn từ bỏ A Hàng."

"Chu Chí Hâm, nếu ngươi mở miệng nói từ bỏ người vô tội, thậm chí từ bỏ người nhà của ngươi, nói xong câu đó, trong lòng ngươi không thấy thất vọng với bản thân sao?"

"Thân là quân dưới thiên địa, là người lập thế, chỉ có khi bảo hộ được người thân của mình, mới có thể nói bảo hộ thương sinh. Trong tay ngươi có kiếm, lại không dám nhấc nó. Cho dù độ kiếp phi thăng, thì còn ý nghĩa gì?"

Chu Chí Hâm ngẩng đầu nhìn Tạ Ngọc Thanh, hắn cảm giác như có tia nắng phá vỡ mây mù, dừng ở trên người nàng.

"Chu Chí Hâm," Tạ Ngọc Thanh nhìn chăm chú vào hắn, "Nếu ngươi không đi cứu y, trên đời này, sẽ không còn ai cứu được y nữa."

Nếu hắn cũng từ bỏ Tả Hàng, trên đời này, còn có ai đi cứu Tả Hàng?

Không phải thương sinh cũng là chính bản thân hắn, cũng là người thân hắn sao?

Họ bảo hy sinh kẻ yếu đổi lấy tương lai, họ bảo hy sinh ít đổi lấy nhiều là đại nghĩa, nhưng người Vân Trạch cứ thế hi sinh hết người này tới người khác để sống sót, thì đó lại là đại nghĩa gì?

"Sư tỷ," Chu Chí Hâm giơ tay rút kiếm, "Tỷ nói rất đúng."

"Ta không nên từ bỏ bất kì ai, lại càng không nên từ bỏ y."

Vừa dứt lời, Chu Chí Hâm nhẹ nhàng cười, cơ thể liền biến mất ở trên hành lang.

Tô Vấn Cơ thần sắc kinh hãi, hoảng loạn gọi: "Đạo quân!"

"Vấn Cơ, giữ vững bản tâm, vốn cũng là đạo."

Thanh âm Chu Chí Hâm phiêu tán ở không trung, cũng chính lúc đó, toàn bộ kiếm trong tay tu sĩ điên cuồng rung lên. Khi Chu Chí Hâm lại xuất hiện thì đã ở trước sơn môn, trường kiếm trong tay tu sĩ không chịu khống chế nữa, nháo nhào rời tay xông thẳng lên trời cao, sau đó hội tụ thành một dòng kiếm uốn lượn đi theo Chu Chí Hâm, bay thẳng về phương xa.

"Ngươi muốn ta tham ngộ Thiên Đạo, nhưng nếu ngay cả bản tâm ta cũng không giữ được, thì còn có thể ngộ đạo sao?"

"Thiên Đạo trong tâm, không tại người. Cho dù thân xác ta thối rữa, miễn là Vân Trạch vẫn còn một người sống, sẽ vẫn còn sinh cơ."

"Không phục Thiên Đạo, đó là đạo của ta"

Chu Chí Hâm cưỡi gió bay đi, phía sau là mấy vạn trường kiếm. Tạ Ngọc Thanh xoay người trên tháp ngộ đạo, ngự kiếm theo sát.

Tô Vấn Cơ đứng ở trên hành lang, lụa trắng che hai mắt, ngơ ngác nhìn về hướng Chu Chí Hâm bay xa.

"Không phục Thiên Đạo, đó là đạo của ta..."

"Thiếu chủ," người hầu ngự kiếm bay đến, sốt ruột hỏi, "Đạo quân đi rồi, chúng ta làm gì đây?"

Tô Vấn Cơ trầm mặc không nói, sau một hồi, y khàn khàn ra tiếng, "Phái một nhóm người chờ bọn họ trên đường về Càn Khôn thành. Càn khôn thành tăng thêm phòng thủ toàn thành, nghênh chiến bất cứ lúc nào!"

******

"Ta đi cứu sư huynh, sẽ kéo chân bọn họ, tỷ nghĩ cách cứu mấy người bị bắt ra."

Chu Chí Hâm dặn dò Tạ Ngọc Thanh một câu, Tạ Ngọc Thanh đồng ý, sau đó hai người súc địa thành thốn, nhanh chóng tới địa giới của Vô Cấu cung.

Chu Chí Hâm người chưa đến, kiếm đã đi trước, mưa kiếm cùng mưa bụi trong đêm hòa lẫn rơi xuống với khí thế che trời lấp đất, nện thẳng vào kết giới Vô Cấu cung.

Toàn bộ Vô Cấu cung ầm vang rung động, đất rung núi chuyển, mọi người hoảng sợ mở mắt, liền thấy một phần kết giới đang rã ra vì kiếm, một phần kết giới đã vỡ rơi trên đất.

"Có chuyện gì?"

"Địch tập kích! Có địch tập kích!"

Mọi người trong Vô Cấu cung lập tức bắt đầu hoảng loạn, Giang Dạ Bạch ngồi ở trên đài cao, thần sắc bình tĩnh. Tả Hàng đứng ở bên cạnh Giang Dạ Bạch, mặt không cảm xúc nhìn mưa kiếm rơi xuống.

Một lát sau, thân ảnh Chu Chí Hâm xuất hiện ở chân núi Vô Cấu cung. Hắn một tay nắm kim phiến, một tay bối ở sau người, trong ánh sáng mờ ảo, thanh âm hoa lệ mang theo vài phần khàn khàn vang vọng khắp Vô Cấu cung: "Bổn quân Hoa Dương, được Ma Tôn thỉnh tới, đặc biệt đến Vô Cấu cung dự tiệc. Không biết Tuế Yến đạo quân ở đâu, có thể bái kiến?"

Nghe được câu đó, Tả Hàng quay đầu nhìn về phía Giang Dạ Bạch.

"Sư phụ, đệ tử nguyện ý nghênh chiến."

Giang Dạ Bạch ngẩng đầu nhìn y.

Tả Hàng cũng không khác gì so với y trong trí nhớ của hắn, chỉ là một Tả Hàng thay đổi cảm tình đối với Vân Trạch, cắt bỏ ký ức về Chu Chí Hâm, cứ như vẫn là đệ tử khuyên nhủ hắn không nên uống rượu ngày trước.

Y nhìn Giang Dạ Bạch, chờ Giang Dạ Bạch phân phó. Giang Dạ Bạch nhìn chăm chú vào y, dường như có hơi do dự, nhưng sau hồi lâu vẫn là nói: "Đi đi."

Tả Hàng cung kính hành lễ, sau đó rút kiếm rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Tả Hàng, Thượng Quan Minh Ngạn đảo mắt nhìn về phía Giang Dạ Bạch, không khỏi nói: "Ma Tôn đang phân vân điều gì?"

"Chỉ là ta đang nghĩ...nếu có một ngày, Yến Minh tỉnh táo lại," Giang Dạ Bạch lẩm bẩm ra tiếng, "Có lẽ sẽ khổ sở lắm."

Thượng Quan Minh Ngạn nhìn Giang Dạ Bạch vọng theo Tả Hàng ra cửa, vô thức mở miệng: "Vậy tội gì phải làm như vậy?"

"Chúng ta có thể chọn sao?"

Câu hỏi vừa ra, Minh Ngạn lập tức im lặng, hắn rũ mắt, cười khổ một tiếng.

"Đúng vậy, chúng ta không còn có thể chọn được nữa."

Chu Chí Hâm đứng ở dưới chân núi, ngửa đầu nhìn Vô Cấu cung trên đỉnh.

Hắn vừa mở lời khiêu chiến, liền thấy một bộ bạch y đi ra từ Vô Cấu cung.

Y một tay rút kiếm, một tay cầm dù đứng ở chỗ cao, quan sát hắn từ trên xuống dưới, không nói một lời.

Dường như y hoàn toàn đã không còn nhớ hắn, ánh mắt không hiện vui buồn, không có nửa phần cảm xúc.

Đây là lần đầu Chu Chí Hâm thấy y hờ hững như vậy với mình. Khi y là Tuế Yến Ma Quân năm đó cũng chưa từng nhìn hắn như vậy, sau này y là Đại sư huynh Hồng Mông Thiên cung, chẳng sợ đã chém mất tình căn sống lại, dù có vô tình, lại cũng nhớ rõ hắn.

Nhưng hôm nay hình như y đã quên tất cả, hoàn toàn trở thành một người khác.

Bọn họ xa xa tương vọng, Chu Chí Hâm khổ sở bật cười một tiếng, đi lên bậc thang, cất bước về phía y.

Tu sĩ xung quanh hô to chém giết lao tới, nhưng vừa động vào cạnh Chu Chí Hâm đã lập tức bị đánh bật ra.

Tả Hàng ở chỗ cao nhìn Chu Chí Hâm cầm quạt đi đến, nhìn môi hắn cười, nhìn hắn vẫn luôn chăm chú vọng về phía mình, như thể hắn tới Vô Cấu cung này là vì y.

Nhưng y cũng không quan tâm hắn tới làm gì.

Toàn bộ ánh mắt Tả Hàng đều dừng ở trên linh khí lưu chuyển vòng quanh hắn, chú tâm suy đoán năng lực Chu Chí Hâm, đánh giá chênh lệch thực lực giữa bọn họ.

Chu Chí Hâm càng lên cao, tu vi tu sĩ chặn hắn càng cao. Khi khoảng cách giữa hắn và Tả Hàng chỉ còn trăm trượng, rốt cuộc có tu sĩ phá vỡ kết giới của hắn, đại đao chém xuống!

Chu Chí Hâm khẽ chuyển cây quạt trong tay, lật tay ra sau rút kiếm cốt trong xương, chặn lại đại đao chém đến của tu sĩ.

"Cốt kiếm."

Tả Hàng nhìn Chu Chí Hâm rút kiếm, bình tĩnh nói: "Lận thị huyết mạch."

Chu Chí Hâm nghe Tả Hàng nói, lập tức biết có lẽ y đã quên hết mọi chuyện về hắn. Hắn hơi cắn môi, chém giết thẳng tay về phía trước.

Mưa ào ạt, cuồng phong gào thét, ô che ở trong gió run run rẩy rẩy, máu loãng theo nước mưa chảy xuống bậc thang, uốn lượn thành rắn.

Chu Chí Hâm chém giết tiến lên phía trước, khi hắn đến chỗ Tả Hàng rồi thì đã là thi thể đầy đất, hắn đạp lên máu loãng, thở dốc vươn tay về phía y: "Sư huynh..."

Hắn cười lên: "Ta tới đón ngươi."

Tả Hàng lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt dừng ở trên cặp mắt hắn.

Chu Chí Hâm có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, nhưng điều làm Tả Hàng càng thấy quái lạ là đôi mắt người này không chỉ xinh đẹp, còn chứa một phần trong sạch hiếm có trên thế gian này.

Hắn giống một hài tử nhìn chăm chú vào y, tất cả đều chỉ có y.

"Ta đến từ Nghiệp Ngục." Tả Hàng bình đạm ra tiếng.

"Ta biết." Chu Chí Hâm cười khổ lên, "Ta không để bụng."

"Ta gánh trên mình kỳ vọng của một giới, cho dù phạm phải Thiên Đạo, nhưng vì bá tánh Nghiệp Ngục, ta vẫn phải làm trái bản tâm."

Nói xong, Tả Hàng ngẩng đầu.

Nước mưa chảy dọc theo sườn dù, thành một tấm màn châu ngăn cách hai người.

Ánh mắt Tả Hàng mang theo sát ý, khoảnh khắc dù của y vừa xoay , kiếm quét ngang qua, Chu Chí Hâm vội vàng xoay người lùi về sau, rồi nghe Tả Hàng nhỏ giọng nói: "Ta phải giết ngươi."

Âm vừa tắt, trường kiếm Tả Hàng ầm ầm rơi xuống.

Kiếm Tả Hàng nhanh, nhưng càng đáng sợ chính là kiếm của y không chỉ nhanh mà còn mang theo sức lực mạnh mẽ đủ để dời non lấp biển, phóng tầm mắt qua hai giới vẫn khó có thể tìm được một người đủ lực để đối đầu trực diện với y.

Chu Chí Hâm vội vàng lui về phía sau, Tả Hàng đuổi sát, rồi sau đó hai kiếm tương giao, chẳng mấy chốc đã đấu tới hơn mười chiêu.

"Sư huynh," Chu Chí Hâm sốt ruột ra tiếng, "Ta là Chí Hâm, ngươi quên hết rồi sao?"

"Chuyện Vân Trạch, ta đã chọn quên đi."

Tả Hàng đáp vô cùng bình tĩnh, Chu Chí Hâm không cố tình tiến công, chỉ một mực trốn tránh y, nghe Tả Hàng giải thích: "Ta vì Nghiệp Ngục mới đến đây, cũng không cần mấy cảm tình thừa thải đó."

"Ngươi sẽ hối hận!"

Chu Chí Hâm hét lớn ra tiếng: "Sư huynh, nếu ngươi nhớ rõ rất cả rồi đưa ra lựa chọn, ta đây tuyệt đối không bức ngươi. Nhưng bây giờ ngươi không nhớ rõ mọi thứ, ngươi làm ra quyết định, nếu có một ngày ngươi nhớ lại, hối hận thì biết làm sao?!"

"Vậy không nhớ."

Tả Hàng nói xong, kiếm mang pháp quang chém xuống, tựa như một con rồng lớn đánh đến, Chu Chí Hâm chợt nhảy lên, rơi thẳng xuống nóc Vô Cấu cung.

Tả Hàng đứng bất động tại chỗ, kiếm vung lên một nhát, mấy trăm đạo kiếm ý lập tức rơi xuống đánh vào Chu Chí Hâm.

Chu Chí Hâm vội vã chạy vòng qua Tả Hàng, hắn thăm dò phương hướng linh khí lưu động xung quanh y, tự hỏi phương thức rút đi cảm tình của Giang Dạ Bạch làm trên Tả Hàng.

Mọi cảm tình, ký ức của một người đều tồn trữ bên trong thần thức, Giang Dạ Bạch muốn rút ra một kí ức nhất định nào đó của Tả Hàng, hiển nhiên là phải xâm nhập vào thần thức của y.

Mà bên trong thần thức cũng tựa như một đống phòng bên trong một tòa tháp, rút ra bất kì một cây cột, xà ngang, thậm chí chỉ một cái đinh, cũng có thể khiến cả tòa tháp sụp xuống, cho nên sau khi Giang Dạ Bạch rút ra kí ức của Tả Hàng, nếu muốn giữ gìn thế giới trong thần thức không sụp đổ, không hỗn loạn, tất nhiên là phải dùng thứ gì đó thế vào vị trí rút ra kia.

Ví dụ như là cảm xúc nào đó.

Mọi biểu hiện của Tả Hàng lúc này, gần như mang một loại tín ngưỡng tuyệt đối với Nghiệp Ngục.

Bởi vì có phần tín ngưỡng này tồn tại, cho nên dù y thiếu hụt một phần kí ức, y cũng không nghĩ mình phải đi tra xét, đi dò hỏi.

Muốn để Tả Hàng khôi phục cảm tình cùng kí ức đối với hắn, cần phải biết "chú" mà Giang Dạ Bạch đã đặt trong thần thức Tả Hàng.

Muốn yểm "chú" vào thần thức của một người gần Độ Kiếp hiển nhiên là chuyện rất khó. Mà muốn thanh trừ cái "chú" này nhưng không thương tổn thần hồn Tả Hàng, lại càng khó hơn.

Nhưng Chu Chí Hâm cần phải thử, vì thế hắn vò phù chú trên tay, chạy vòng quanh Tả Hàng bắt đầu đặt trận pháp.

Tả Hàng nhìn ra ý đồ vẽ trận của hắn, y đứng bất động tại chỗ, kiếm ý theo sát Chu Chí Hâm. Mỗi nơi hắn đi, kiếm ý liền theo sát đến.

"Tả Hàng, ngươi đến từ Nghiệp Ngục, vượt qua hai giới, tới Vấn Kiếm thành, đoạt xá thành người."

Chu Chí Hâm vừa nói vừa giơ tay ấn một pháp trận loại nhỏ xuống đất, kiếm quang của Tả Hàng lập tức đánh xuống, Chu Chí Hâm nhích mũi chân, lập tức hạ thêm một cái nữa bên cạnh.

"Ngươi lớn tại Vân Trạch, ở tại Vân Trạch, ngươi là Đại sư huynh Hồng Mông Thiên cung, ngươi có rất nhiều sư huynh đệ muội. Ngươi từng nói muốn lấy mạng hộ Vân Trạch, ngươi từng nói cho ta, muốn trừ bạo giúp kẻ yếu, giữ gìn chính đạo cương thường."

"Không cần nhiều lời." trường kiếm của Tả Hàng giống như mang theo sấm sét phóng đến, một tiếng "ầm" lớn vang lên, lập tức đập ra một hố sâu trước người Chu Chí Hâm.

Chu Chí Hâm khó khăn lắm mới lăn tránh được kiếm của Tả Hàng, thở hổn hển quỳ một gối trên mặt đất, Tả Hàng nhìn hắn, hờ hững nói: "Rút kiếm."

"Ta không rút kiếm," Chu Chí Hâm thở dốc một lát, lại dùng tay niệm chú, "Ngươi là sư huynh ta, ta không rút kiếm."

Vừa dứt lời, pháp trận dưới tay Chu Chí Hâm lập tức uốn lượn lan thẳng về phía Tả Hàng. Tả Hàng thả người bay lên, phù văn kia càng lúc càng nhanh, tựa như một bàn tay đột ngột bắt được chân Tả Hàng, sau đó mang theo toàn bộ kí ức Chu Chí Hâm nhét vào, bức nó vào đầu y.

Tả Hàng theo bản năng nâng kiếm chém, nhưng chỉ được một lát, đầu y lại đau muốn nứt ra.

Y biết Chu Chí Hâm đang dùng đạo tu để công kích, vậy nên không để cho Chu Chí Hâm có thời gian kích hoạt phù, lập tức xuất hiện ở trước mặt Chu Chí Hâm, kiếm chém tới cực nhanh, đe dọa: "Rút kiếm!"

Chu Chí Hâm bị Tả Hàng chém một nhát kiếm vào sống lưng, lăn ngay tại chỗ, chỉ thủ không công, pháp quyết trên tay từng chút từng chút ấn xuống đất, liên tục nhắc lại chuyện cũ:

"Sư tỷ ngươi tên là Tạ Ngọc Thanh, là một vị kiếm tu tu Vô Tình đạo, nàng và ngươi cùng nhau lớn lên, rất quan tâm săn sóc ngươi."

"Sư đệ ngươi là Vân Vũ, ngày thường rất thích nói chuyện tán dóc, nhưng tu vi bình thường, hắn sùng bái ngươi, luôn kè kè đi theo ngươi, giúp đỡ ngươi xử lý mấy chuyện vụn vặt."

"Ngươi nuôi một con linh hồ, đặt tên Đại Hoa, nơi ngươi ở là nơi được sư phụ ngươi tu sửa, trong cung có một cái nguyệt môn, ngươi chôn mấy vò rượu dưới sàn đại điện, thường xuyên lén uống rượu."

"Ngươi và ta lần đầu gặp nhau là khi ngươi tám tuổi," kiếm chợt xỏ xuyên qua đầu vai Chu Chí Hâm, khiến hắn vội vàng thối lui tránh xa, giơ tay ấn xuống phù văn pháp trận lên mặt đất.

Hoa văn trên mặt đất bắt đầu quay vòng vọt về hướng Tả Hàng, chúng giống như dây đằng âm thầm vươn về phía đối phương, sau đó đan chéo thành một cái bẫy lưới, lặng lẽ dừng ở dưới chân Tả Hàng.

Tả Hàng cảm thấy có cái gì đang điên cuồng tiến công thần thức mình, làm tầm mắt y mơ hồ, tới tới lui lui đều là ảo giác.

Mỗi một hình ảnh Chu Chí Hâm nói đều bắt đầu vờn quanh trong đầu y.

Chu Chí Hâm nói hắn lên núi, nói hắn bái sư, nói hắn quỳ trước mặt y kêu sư huynh, nói hắn đi theo y, bị Đại Hoa đuổi cắn đến kiếm đài tập huấn buổi sáng.

Đây là kí ức của y.

Nhưng y không cần, không cần có kí ức đó!

Khoảnh khắc y nhận ra điều đó, Tả Hàng mơ hồ nghe được một tiếng gọi của Giang Dạ Bạch: "Yến Minh."

Nghiệp Ngục chúng sinh dùng tay đẩy thuyền nhỏ vượt qua dần dần chìm xuống đáy, từng bộ từng đám xương trắng nổi lên sông, những hình ảnh đó ào ào xông đến.

Tả Hàng rút kiếm bay lên, dùng hết toàn lực nhào về phía Chu Chí Hâm!

"Ở lễ đại điển sắc phong cung chủ Hồng Mông Thiên cung, ngươi làm bể ngọc bội, ta cho ngươi một cái khác."

Vừa dứt lời, kiếm của Tả Hàng chợt xỏ xuyên qua cơ thể Chu Chí Hâm. Chu Chí Hâm rên lên một tiếng.

Tả Hàng run rẩy xuống tay, giương mắt nhìn về phía nam tử bị kiếm y xỏ qua cơ thể, hờ hững lên tiếng: "Còn không rút kiếm sao?"

"Ngươi vẫn luôn nhớ kỹ...," Chu Chí Hâm thở dốc, gượng cười, "muốn trả ta...khối...ngọc bội này."

Tả Hàng rút kiếm ra, rồi lại lần nữa đâm xuyên qua hắn, nhưng hắn dường như hoàn toàn không để bụng. Y bảo: "Chuyện đó không quan trọng"

"Lần thứ hai gặp mặt, là ở Tuyền Ki mật cảnh."

Chu Chí Hâm nâng lên bàn tay dính đầy máu tươi, muốn đụng vào mặt y: "Khi đó ta không nhìn thấy gì cả, là ngươi cứu ta."

Ánh mắt Chu Chí Hâm khẽ nhúc nhích, hắn cảm giác máu tươi đang cuồng loạn trào dâng trong cơ thể hắn.

Thiết trí trận pháp tiêu hao quá nhiều linh khí của hắn, khiến hắn không còn đủ sức để khép lại mấy miệng vết thương Tả Hàng tạo ra. Hắn cảm thấy bản thân còn đứng ở đây đã là khó khăn rồi.

Nhưng hắn cũng không biết tại sao khi hắn nhìn người trước mặt, lại có một loại sung sướng điên cuồng nảy lên.

Cũng tốt.

Nếu chết ở chỗ này, chết dưới kiếm của y, cũng tốt.

Năm đó hắn tự tay đưa y lên Thẩm Mệnh đài, buộc y tự mổ tình căn.

Tả Hàng cũng không trách hắn, cũng không hận hắn, thậm chí ngay cả cơ hội chuộc tội cũng chưa từng cho hắn.

Hiện giờ y muốn lấy mạng hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện giao cho y.

"Ngươi bảo ta cầm kiếm để ngươi kéo đi, dẫn ta đi trên con đường dài, thật dài."

Chu Chí Hâm nói xong, giơ tay cầm kiếm y, siết chặt mũi kiếm.

Mũi kiếm cắt qua lòng bàn tay hắn, máu tươi nhỏ xuống, Chu Chí Hâm nhìn chằm chằm y:

"Chúng ta định tình ở nơi đó, ngươi vì ta mà suýt nữa bỏ mạng ở mật cảnh, ta chịu đựng Kim Đan vỡ vụn để cứu ngươi, lúc tách ra, ngươi nói muốn ta chờ ngươi."

"Ta đợi rất lâu. Ba mươi năm, hai đời."

Chu Chí Hâm rơm rớm nước mắt, cười lên: "Tả Hàng, ngươi có nhớ, ngươi từng thích ta không?"

"Cút ngay!"

Nỗi lòng Tả Hàng rung động mãnh liệt, kiếm khí đột nhiên đánh bật Chu Chí Hâm. Chu Chí Hâm bị y ném ra xa, phun ra một búng máu.

Tràn ngập đầu óc Tả Hàng đều là hình ảnh Chu Chí Hâm vừa nói, Chu Chí Hâm thở hổn hển ngã trên mặt đất, máu tràn ra trận pháp.

Giang Dạ Bạch vẫn luôn quan sát trận chiến nãy giờ bỗng nhiên bật dậy, Minh Tu vội la lên: "Ma Tôn, Tuế Yến, y..."

"Không thể qua đó"

Giang Dạ Bạch siết chặt tay vịn, run rẩy nói: "Nếu sai một bước, thức hải của y sẽ bị hủy."

"Vậy phải làm sao đây?"

Minh Tu quay đầu nhìn Giang Dạ Bạch: "Nếu y nhớ ra rồi đi theo Chu Chí Hâm, thì biết làm sao?"

Giang Dạ Bạch không nói nên lời, chỉ nhìn Tả Hàng trong trận pháp.

Y khoác một thân bạch y, tay nắm chặt Chẩm Tuyết kiếm mà hắn đã tặng cho y.

Dù cho có lẽ lúc này y đã đau đớn đến tột cùng, y vẫn duy trì tư thái bình tĩnh như trước.

Quá khứ Chu Chí Hâm đang nói bỗng bày ra trước mắt y, nhưng bên trong thức hải của y dường như có một lực lượng vô hình nào đó đang kháng cự kịch liệt những đoạn kí ức ngắn đang ầm ầm đẩy vào.

Lý trí cùng cảm tình lần lượt đụng vào nhau, tín ngưỡng vô cớ hung hăng đánh vào cảm tình chân thật.

Tay của y siết kiếm quá chặt, khiến cho lòng bàn tay cầm kiếm bắt đầu chảy máu.

Máu của y hòa lẫn vào máu Chu Chí Hâm trong trận pháp, Chu Chí Hâm tuy đã thần chí không rõ, nhưng hắn biết, hắn phải tỉnh táo, phải đi giúp Tả Hàng.

Hắn biết, hiện giờ trận pháp của hắn đang đối nghịch với chú thuật của Giang Dạ Bạch trong thức hải Tả Hàng. Dù là một khắc nào trải qua, đối với Tả Hàng mà nói, cũng là địa ngục nhân gian.

Chu Chí Hâm thở dốc, hắn chống mình đứng lên, cố gắng ngẩng đầu.

Tầm mắt hắn đã sớm bị máu tươi làm cho mù mờ, ở khóe mắt, chỉ có một bộ bạch y.

Đó là nơi kết thúc, là số mệnh, là đường về của hắn.

Vì thế chẳng sợ sức lực kiệt quệ, mọi thứ đều đã rời xa hắn, hắn vẫn dùng hết toàn lực gắng gượng, từng bước từng bước lết về phía người kia.

"Ngươi từng vì ta vào Kim Quang tự chịu trường đinh thấu xương......"

Hắn khàn khàn ra tiếng, nhớ tới bộ dáng Tả Hàng chịu hình bị đinh trên tường Phù Đồ năm đó. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, Tả Hàng cúi đầu nhìn xuống, tựa như thần phật.

"Ngươi từng vì ta tới Vạn Cốt nhai đánh mười vạn âm hồn......"

Chu Chí Hâm dùng tay chống đỡ bản thân, khó khăn bò đi, từng nơi cơ thể hắn đi qua là vết máu như rồng như rắn, uốn lượn về phía trước.

Tầm mắt của hắn càng ngày càng mơ hồ, nhưng bộ dáng của y trong đầu lại càng ngày càng rõ ràng, đó là Tả Hàng ngồi ở trong Vạn Cốt nhai, thân nuôi vạn quỷ, tay vê hoa sen.

"Ngươi từng vì ta tại Luân Hồi kiều chờ một đêm mưa gió......"

Từng giọt nước mưa lớn đánh xuống người Chu Chí Hâm. Trước mắt hắn hiện lên, là nam tử cầm dù đứng trước Luân Hồi kiều năm đó, sau đó hắn quay đầu, là mối tương tư hai đời chỉ có thể nhìn qua làn mây khói, tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, một lát hóa hư không.

"Ngươi từng vì ta ở Vô Cấu cung, thắp thiện đăng mười năm."

Chu Chí Hâm nói xong, bò đến dưới chân Tả Hàng.

Tả Hàng ngơ ngác nhìn Chu Chí Hâm, máu loãng trong mắt Chu Chí Hâm đã rơi thấm ướt bàn tay của hắn. Trong mắt hắn lúc này chỉ có cảnh tượng hắn đã thấy trong thần thức Tả Hàng năm đó.

Trong bóng đêm âm u của Vô Cấu cung, chỉ có một trản thiện đăng bằng đồng thắp sáng đêm tối. Tả Hàng vuốt ve trản đèn đồng Thanh Long ngậm ngọc ấy, bình tĩnh nói: "Ta không cầu hắn cảm kích, ta chỉ cầu hắn sống sót."

"Người có tình là ta, không liên quan đến hắn."

Người có tình là ta, không liên quan đến hắn.

Chu Chí Hâm nghĩ tới câu đó, cảm giác như đang dưới thống khổ tột cùng bỗng dưng xuất hiện ra niềm hạnh phúc lớn lao.

Cả đời hoang đường tới mức buồn cười này của hắn, một câu lẽ ra nên thống khổ như vậy, lại cũng có thể hiện ra vài phần tốt đẹp.

Suy cho cùng, dù thế nào đi nữa ——

Chu Chí Hâm ngẩng đầu lên, chảy nước mắt nhìn chăm chú vào Tả Hàng, cười mà như khóc: "Tả Hàng, trong lòng ngươi có ta trước."

Trong lòng ngươi có ta trước.

Là ngươi đã hao phí cả đời mình, lặng lẽ âm thầm trong đêm tối yêu người này.

Không một câu nào, không lời biện minh, không oán giận, không căm hận.

Dù cho cuối cùng y tự mổ tình căn, không bệnh mà chết, cũng không thể lấp đi thời gian ba mươi năm dài đằng đẵng. Dù là sinh tử ái hận hay là đại nghĩa tiểu tiết, cũng không thể làm mất đi phần cảm tình đáng thương lại đáng buồn, nhỏ yếu lại cứng cỏi đó.

Tả Hàng nhìn người dưới chân, cảm thấy như có thứ gì đang điên cuồng chấn động trong đầu, chúng giống như bị thứ gì đó giam cầm, muốn ngay lập tức chui ra khỏi mặt đất.

Y không nhấc nổi kiếm, cũng không nhích nổi bước chân, toàn bộ cảm xúc, hết thảy ánh nhìn, đều dồn lên Chu Chí Hâm.

"Ta quên rồi."

"Ngươi quên cũng không sao," Chu Chí Hâm nghe y nói vậy thì thong thả cười lên, "Ta không quên."

Nói xong, hắn run rẩy với tay, lấy ra ngọc bội y cho mình lúc trước. Ngọc bội dính máu lẫn nước mắt, hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào y: "Người cũng như ngọc, mài giũa mà thành."

Chu Chí Hâm nói xong, giơ tay bấu vào ngực.

Lấy ngón làm đao, ở trên Thẩm Mệnh đài, Tả Hàng đã làm như vậy.

Tinh huyết đầu quả tim theo ngón tay chảy xuống, rơi trên trận pháp.

Tinh huyết đầu quả tim của tu sĩ Độ Kiếp, là vật mạnh nhất có thể dùng để thúc giục kích hoạt trận pháp.

Kí ức giống như hồng thủy cuồn cuộn, nháy mắt phá tan tấm chắn ngăn trở cuối cùng trong thức hải Tả Hàng.

Tả Hàng ngơ ngác nhìn ngọc bội đó, kí ức xa xôi nhanh chóng hiện lên.

Y cứ như đã trở về kiếp trước, thấy Chu Chí Hâm nằm trong vũng máu loãng, một đôi mắt nỏng bỏng tràn ngập căm hận nhìn y.

Lại tựa hồ như đã trở lại thời điểm Chu Chí Hâm tiến vào sư môn, quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn y, cõi lòng chứa đầy kỳ vọng.

"Đao mài rìu đục,"

Tiếng nói của Chu Chí Hâm đan chéo thanh âm Tả Hàng năm đó: "Sinh tử trăm đau."

"Ngọc vừa giũa xong, người cũng mài nên."

Thân hình Tuế Yến Ma quân cầm ngọc bội đưa cho hắn kiếp trước, từ từ chồng lên hình ảnh Tả Hàng khoác bạch y đang đứng ở trên đài cao Hồng Mông Thiên cung.

Khuôn mặt Hoa Dương chân quân tràn ngập hận ý dưới trời mưa to trút nước năm đó, dần dần tương giao với khuôn mặt thanh niên khoác hắc y đang ngửa đầu trong mưa phùn lúc này.

Bọn họ cứ như đều bị thời gian một nhát lại một nhát mài giũa tinh tế, mới có thể trở thành bộ dáng cuối cùng như bây giờ.

"Hiện giờ Chí Hâm thành ngọc," thanh âm Chu Chí Hâm ẩn chứa nghẹn ngào, "Sư huynh có nguyện lại chấp nhận ta không?"

Tả Hàng không nói gì, y ngơ ngác nhìn ngọc bội. Chu Chí Hâm thân mình đầy máu, ngửa đầu ngóng nhìn y.

Tả Hàng nhịn không được vươn tay, run rẩy mò xuống đụng vào ngọc bội kia.

Một khắc đó, vô số kí ức cùng cảm xúc theo ngọc bội cuồn cuộn nhập vào.

Y cứ như đã về lại bên trong cột nước tẩy đi kí ức của mình, vừa mở mắt đã thấy nam tử hắc y kia ngẩng đầu nhìn y, vươn tay về phía y.

"Chu......" Tả Hàng lẩm bẩm ra tiếng, "Chí...Hâm..."

Âm chữ vừa vang, nước mắt Tả Hàng chảy xuống theo gò má, rơi thẳng trên ngọc bội, rồi sau đó linh khí xung quanh cuồn cuộn, toàn bộ đều nhập vào cơ thể y.

Trời đất rung chuyển, núi sông cùng vang.

Ánh sáng phóng lên cao, Tả Hàng ngồi xuống nửa thân mình, nhìn Chu Chí Hâm đang quỳ rạp trên nền đất, ngửa đầu nhìn y.

Y cảm giác trong cơ thể mình như đang có một mầm cây sinh ở trong lòng, nhanh chóng mọc rễ, nẩy mầm, vội vã vươn dài chạy trốn về phía trước.

Y nhìn chăm chú vào hắn.

Từ lúc sống lại tới nay, Tả Hàng lần đầu tiên cảm giác được rõ ràng có buồn vui vô tận trộn lẫn vào nhau xông đến, thực sự cảm giác được cảm tình cùng động tâm bên trong lồng ngực, sinh sôi nảy lên.

Y lẳng lặng ngóng nhìn hắn, nghẹn ngào ra tiếng: "Ngươi không nên tới."

Hắn nên ở Càn Khôn thành, tham ngộ Thiên Đạo, sau đó chờ đến khi có thể tiếp cận phi thăng, cứu vớt Vân Trạch.

"Ta không tới," Chu Chí Hâm cười cười, bàn tay dính đầy máu xoa xoa khuôn mặt Tả Hàng, "thì ngươi biết làm sao?"

"A Hàng, ta muốn làm một người có thể ích kỉ một chút. Khi tất cả mọi người đều từ bỏ ngươi," tiếng Chu Chí Hâm hàm chứa nghẹn ngào, "Thì vẫn còn có ta."

Thần phật không độ, đã có hắn thay.

"Tả Hàng," Chu Chí Hâm chống mình đứng dậy, sau đó ôm người vào lòng. Máu của hắn nhiễm ướt bạch y, làm cho trên bạch y bỗng nở rộ một đóa hoa lớn màu sắc diễm lệ.

"Có ta ở đây, ta sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn, bảo hộ ngươi."

Hắn đã hộ thương sinh cả đời.

Bây giờ, hắn chỉ muốn có thể, hộ một người thật chu toàn.

---------------------
Từ Weibo tác giả:

Rốt cuộc cũng viết tới một trong những đoạn cao trào thích nhất của truyện.

Thần phật không độ, đã có hắn thay.

Tả Hàng có thần tính trước khi y hiểu yêu là gì, nhưng Chu Chí Hâm có thần tính sau khi hiểu yêu là gì.

Đây cơ bản là cặp đôi đẹp nhất tôi từng viết.

----------------------
Giải thích của tác giả đối với chuyện Chu Chí Hâm bỏ lớn lấy nhỏ (cứu TD thay vì ở lại tháp)

Vân Trạch vẫn luôn chấp nhất chuyện hy sinh số ít đi cứu số nhiều, cho nên năm đó mới lấy người luyện mạch, sau đó lại xây dựng Càn Khôn thành, từ bỏ tu sĩ bình thường, lúc sau lại bức Chu Chí Hâm từ bỏ Tả Hàng.

Bọn họ luôn ký thác vận mệnh lên người khác, giao phó hết cho chuyện hy sinh một số người để bảo hộ quyền lợi bản thân.

Người mà Chu Chí Hâm cứu không chỉ là Tả Hàng mà còn có vạn tu sĩ bị bắt, quyết định của hắn không chỉ là vì hắn muốn đi cứu người hắn yêu, mà quan trọng nhất chính là hắn cho rằng không thể luôn cứ hy sinh số ít đi cứu vớt số nhiều, không thể ký thác vận mệnh lên người khác.

Vân Trạch ký thác vận mệnh lên hắn, hắn ký thác vận mệnh lên Thiên Đạo.

Nhưng lỡ như hắn không thể tham ngộ Thiên Đạo thì sao đây?

Cho nên có thể chiến liền chiến, có thể cứu liền cứu, nếu hắn chết thì chính những người đang ở Càn Khôn thành cũng phải cầm kiếm lên.

Hắn vốn dĩ ôm tâm phải chết đi cứu viện. Logic của văn chính là ủng hộ chuyện đi cứu viện mà không từ bỏ bất cứ ai,  Thiên Đạo mà hắn cần phải tham ngộ, vốn dĩ chính là cái này.

Cho nên hắn sẽ cứu người, trong quá trình đó sẽ hiểu được Thiên Đạo, nhưng nếu hắn không cứu người, cả đời ngồi ở tháp Ngộ Đạo thì chắc chắn cũng sẽ không ngộ ra.

Thay vì nói là bàn tay vàng, không bằng nói là cách tôi đang biểu đạt chủ đề mình muốn hướng tới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store