ZingTruyen.Store

[CHs/AllVietNam/Nhận Đơn] Trạm Dừng Chân

Tình Trì Đông Dương ( Laos x Việt Nam )

Honamineee0v0

Tình yêu đến muộn giữa những người anh em, nhưng sâu đậm không đổi.

Gió chiều lướt qua hàng cây bên bờ sông Mê Kông, mang theo mùi đất mới sau cơn mưa đầu mùa. Những đám mây thấp là là trôi trên đỉnh núi xa xa, phản chiếu ánh hoàng hôn nhuộm vàng nền trời và mặt nước. Không gian ở đây tĩnh mịch đến lạ, không tiếng còi xe, không tiếng nói rôm rả, chỉ còn tiếng côn trùng rỉ rả lẩn trong mùi gỗ mục và lá rụng khô.

Việt Nam ngồi bên khung cửa sổ bằng gỗ lim đã ngả màu thời gian, hai tay đan vào nhau trong lòng, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra phía thung lũng đang chuyển sắc chiều. Cậu không nói gì, cũng không cử động như một bức tượng được tạc bằng nỗi yên bình đã được dồn nén rất lâu.

Đây không phải là lần đầu cậu đặt chân đến đất Laos, nhưng là lần đầu tiên cậu quay lại nơi này sau hơn mười năm xa cách. Những năm tháng chiến tranh đã vùi lấp bao nhiêu điều thân thuộc, khiến cho cả cậu - người từng rong ruổi khắp dãy Trường Sơn cũng trở nên xa lạ với chính mình.

Người mở cánh cửa gỗ nhẹ nhàng bước vào, là hắn - Laos.

Dáng cao gầy, vai áo vương chút mưa, mắt sâu thăm thẳm như hồ nước ngầm. Vẫn ánh nhìn dịu dàng ấy, vẫn đôi bàn tay chậm rãi rót trà như không hề bị thời gian làm cho vụng về.

“Trà lài,” hắn khẽ nói, giọng trầm và khẽ như tiếng gió. “Ta nhớ, ngươi từng rất thích.”

Việt Nam đưa tay nhận lấy tách trà mà không ngẩng đầu. Hơi nóng bốc lên, mang theo hương thơm thanh mảnh, dìu dịu như tiếng đàn tranh gảy nhẹ bên sông. Đôi môi cậu chạm nhẹ vào mép ly. Nước trà ấm, vừa đủ, không quá đắng, không quá ngọt như chính con người đang đứng đối diện cậu lúc này.

“Cảm ơn,” cậu thì thầm, gần như không thành tiếng. Thính giác của cậu dạo gần đây không còn nhạy như trước, nhưng dường như hắn vẫn nghe thấy rõ từng chữ. Laos chỉ khẽ cười, ánh mắt như có nắng nhẹ thấm vào.

Họ ngồi bên nhau, không nói thêm lời nào. Thời gian như bị kéo dài trong khoảng không nhỏ bé giữa hai người, khoảng không tưởng chừng chỉ là một nhịp thở, nhưng thật ra là hơn mười năm chờ đợi.

Việt Nam liếc nhìn hắn từ khóe mắt. Vẫn là người ấy. Người từng đi cùng cậu qua suối sâu, qua đường rừng, từng cùng nằm chung võng giữa đêm mưa pháo, từng trao cho cậu ổ bánh mì cuối cùng khi cái đói dày vò.

Vậy mà sau chiến tranh, họ mỗi người một hướng. Bao nhiêu năm, bao nhiêu cuộc họp, bao nhiêu văn thư qua lại nhưng vẫn chưa một lần họ ngồi lại như thế này, cùng nhau, trong im lặng mà bình yên.

“Ngươi vẫn sống ở đây?” - Việt Nam cất lời, khàn khàn như tiếng gió lướt trên mặt sông mùa đông.

“Ừ,” Laos đáp, mắt không rời khỏi gương mặt cậu. “Ta không đi đâu cả. Ở đây… có núi, có sông. Có hồi ức.”

Câu nói nhẹ như tơ nhưng lại đâm xuyên tim Việt Nam. Cậu cụp mắt, tay nắm chặt tách trà. Có những điều muốn nói, nhưng cổ họng như bị buộc chặt bởi vô vàn dây leo không thốt nên lời.

Laos lại rót thêm trà cho cả hai. Bàn tay hắn ấm, chậm rãi và vững vàng. “Ngươi gầy đi,” hắn nói. “Mắt cũng không còn sáng như xưa.”

“Vì nhiều thứ đã đi qua,” Việt Nam đáp, nụ cười nhẹ như cánh hoa khô rơi xuống bàn trà.

“Nhưng ngươi vẫn là ngươi.” Laos nhìn cậu thật lâu. “Chỉ cần còn sống, ta vẫn nhận ra ánh mắt ấy, ánh mắt từng khiến ta muốn dừng lại giữa những năm tháng bão dông.”

Việt Nam khẽ run. Trái tim như bị kéo ngược về những buổi chiều ngồi trên bậc thềm gỗ cũ, tay cậu nắm vạt áo đầy bụi, nghe hắn kể chuyện rừng với giọng đều đều. Cái ấm áp ấy, cậu từng cho là vô nghĩa. Nhưng giờ đây, khi thế giới đã yên tiếng bom, cậu mới hiểu, đó là thứ duy nhất còn sót lại từ một thời khốc liệt.

“Ngươi không thay đổi gì cả,” Việt Nam thì thầm. “Vẫn dịu dàng như ngày ấy.”

“Chỉ khác một điều,” Laos cười, ánh mắt sâu thẳm. “Ngày ấy, ta yêu ngươi mà không dám nói. Giờ, nếu còn kịp, ta muốn bên ngươi… mỗi buổi trà chiều còn lại.”

Việt Nam lặng đi.

Bên ngoài, mưa lại rơi nhẹ, mưa đầu mùa, mưa mang theo hương của thời gian và ký ức. Tách trà trong tay cậu vẫn còn ấm, và lòng cậu, lần đầu tiên sau nhiều năm cũng bắt đầu ấm dần lên.

Chiều mùa hạ ở cố đô Luang Prabang như một bản nhạc lặng, du dương mà vương chút xưa cũ. Trên con đường đất đỏ rợp bóng hoa sứ, Việt Nam và Laos sóng bước bên nhau, không vội vã, không lời thừa thãi chỉ để tiếng ve ngân lên làm nền cho những im lặng dịu dàng.

Cả hai đang trên đường đến một ngôi chùa cổ để dự lễ tưởng niệm, một buổi lễ nhỏ, trang nghiêm, mang tính chất giao lưu tinh thần giữa những người từng đồng hành trong chiến tranh, nay hóa bình dân của thời thái bình. Việt Nam mặc áo dài lụa màu đất, mái tóc cột nhẹ phía sau, da trắng lộ rõ dưới ánh nắng vàng nhạt.

Nhưng Laos để ý thấy điều bất thường.

Từ khi bước vào khuôn viên chùa, Việt Nam bắt đầu khựng lại. Đôi mắt mở to, tay run nhẹ, nhịp thở trở nên gấp gáp. Giữa dòng người đổ về đông dần, mùi pheromone từ những Alpha khác trong lễ hội vô tình trộn lẫn trong không khí.

Pheromone - thứ vô hình nhưng đầy ảnh hưởng, dẫu Việt Nam chỉ là Omega. Cơ thể cậu mẫn cảm, chưa từng hợp với chốn quá đông người, lại càng dễ bị ảnh hưởng bởi pheromone nếu tâm trạng không ổn định.

“Việt Nam?” - Laos khẽ gọi.

Việt Nam nghiêng đầu, đôi mắt mơ hồ. Trán bắt đầu rịn mồ hôi. Tay cậu bám lấy cánh tay hắn, như một phản xạ tự nhiên, đôi chân đã loạng choạng.

Không chần chừ, Laos siết nhẹ vai cậu, đưa cậu lách khỏi dòng người, tiến về con ngõ nhỏ rợp bóng tre bên hông chùa. Nơi đó, gió thổi xuyên qua mái ngói cũ kỹ, mùi hương hoa ngọc lan nhè nhẹ trộn với bụi đất khô.

Việt Nam ngồi tựa lưng vào bức tường đá rêu phong, thở dốc.

Laos lấy khăn tay thấm mồ hôi trán cho cậu, ngón tay hắn dịu dàng như gió chạm mặt hồ. “Xin lỗi,” Việt Nam khẽ nói, giọng nghẹn. “Ta không ngờ…”

“Không sao,” Laos ngắt lời. “Chỉ cần ngươi ổn.”

Pheromone của Laos bắt đầu tỏa ra nhẹ nhàng, một tầng hương ngọt như nước suối đầu nguồn, mát như cỏ xanh sau mưa, và rất quen thuộc. Việt Nam ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nước. Hương ấy bao trùm lấy cậu, xoa dịu sự hỗn loạn vừa rồi trong lồng ngực.

Laos không nói gì. Hắn chỉ nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy lọn tóc rối của cậu, ngón tay chạm khẽ vành tai, rồi lướt xuống xương hàm góc cạnh. Động tác ấy không gợi dục, không vội vàng, chỉ đơn thuần là an ủi, là nhu tình tích tụ bao năm trời.

Việt Nam dựa đầu vào vai hắn. Không biết là do hương pheromone hay do trái tim đã mệt mỏi quá lâu, cậu nhắm mắt lại, thả mình trong vòng tay ấy.

Hắn không cử động. Cũng không rút tay về. Chỉ giữ lấy cậu, như một nơi trú ngụ.

Một lúc lâu sau, Việt Nam mở mắt, giọng khẽ như gió lướt: “Mùi của ngươi… khiến ta muốn khóc.”

“Vì sao?” - Laos hỏi, hơi thở phả vào tóc cậu.

“Vì nó yên bình quá…” - cậu đáp - “Mà ta thì quên mất cảm giác yên bình đã lâu rồi.”

Laos siết nhẹ vòng tay.

Trên bầu trời, chim én sải cánh nghiêng bay. Ánh hoàng hôn buông dài theo triền mái ngói xưa cũ, nhuộm cả không gian một màu nâu trầm bảng lảng.

Việt Nam ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt Laos, sâu, lặng, mà ấm đến nỗi khiến cậu muốn vùi mình mãi trong đó. Không một lời tỏ tình, không một hành động quá đà, chỉ là hai người ngồi bên nhau, pheromone hòa quyện trong không khí, như một lời hứa chưa thành tiếng.

Hôm ấy, Việt Nam ngủ thiếp trong lòng Laos, lần đầu tiên sau bao năm không giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì ác mộng. Pheromone ngọt dịu vẫn vương quanh như một chiếc chăn mỏng bao bọc lấy tâm hồn cậu, vỗ về, bảo vệ, và không rời đi.

.

Mùa hạ ở Luang Prabang không oi bức như miền Nam, mà dìu dịu, trong vắt và dịu dàng như một bức tranh thủy mặc chưa khô nét mực. Từ khung cửa sổ gỗ, ánh nắng đổ nghiêng qua từng song gỗ cũ, in vệt lên nền đất sẫm màu. Mùi gạo nếp đồ từ bếp sau, tiếng cối giã đều đặn từ hàng xóm, tất cả hòa thành một thứ nhịp điệu sống đơn sơ, thanh bình.

Việt Nam ngồi trên phản gỗ trước hiên, hai tay ôm chiếc gối nhỏ tựa lòng, mái tóc cột hờ buông lòa xòa bên má. Trên tay cậu là mảnh vải thêu dở, những đường chỉ mảnh mượt như dòng nước nhỏ, uốn quanh thành hình một nhành lan tím nhạt.

Từ trong nhà, Laos bước ra, tay cầm ấm trà gốm sứ hoa lam. Dưới ánh nắng xiên, trông hắn như bước ra từ một tấm tranh xưa, vai áo chùng mềm, từng động tác đều thong thả, chậm rãi.

“Lát nữa có hội chợ ở quảng trường,” hắn nói, rót trà vào ly của cả hai. “Muốn đi không?”

Việt Nam ngẩng lên, mắt chạm vào mắt hắn. Trong khoảnh khắc ấy, cậu không trả lời ngay, mà chỉ lặng lẽ quan sát gương mặt đã trở nên thân thuộc từng đường nét từ sống mũi cao nhẹ đến đôi mắt lúc nào cũng dịu dàng như mặt hồ.

“Có thể…” - cậu đáp, giọng khẽ như một chiếc lá rơi. “Miễn là không đông người như hôm trước.”

Laos gật đầu, khóe môi cong nhẹ. “Ta sẽ đưa ngươi đi bằng đường tắt.”

Thật ra, Việt Nam biết rõ nơi hắn muốn dẫn mình đến không chỉ là hội chợ mà là một góc ký ức xưa, nơi hai người từng ghé qua trong một lần hành quân tạm nghỉ.

Họ đi qua những con ngõ nhỏ lót đá, qua các mái nhà thấp thoáng màu xanh rêu, qua quán chè ven đường nơi trẻ con cười rộ. Đôi lúc, Laos đưa tay đỡ lấy cành cây rũ sát đường cho Việt Nam bước qua. Không cần nói lời nào, cũng không cần chạm nhau quá lâu, chỉ một cái liếc mắt, một bước chậm lại cũng đủ khiến tim cậu run lên như sợi dây đàn cũ được gảy lại sau nhiều năm im lặng.

Cuối cùng, họ đến một gò đất thấp gần bờ sông. Ở đó, có một ngôi nhà cũ kỹ bằng gỗ đỏ - nơi từng là điểm nghỉ chân của những người lính năm xưa.

“Vẫn còn nhớ chứ?” - Laos hỏi.

Việt Nam bước vào, ánh mắt như bị kéo về những ngày mưa bụi, ngày cả hai ngồi co ro dưới mái hiên, chia nhau chiếc bánh khô cuối cùng, tay run run vì lạnh nhưng lòng ấm áp.

“Ta tưởng… nơi này không còn nữa,” cậu thì thầm.

“Ta giữ lại,” Laos đáp, “vì ở đây… ta từng nghĩ rằng, nếu chiến tranh kết thúc, ta muốn cùng ngươi quay lại.”

Tim Việt Nam chùng xuống. Cậu bước tới, ngồi xuống sàn gỗ bụi mờ, ngón tay vuốt nhẹ một vết khắc nhỏ nơi vách, đó là chữ viết tắt tên hai người. Nét khắc xiêu vẹo, non nớt, nhưng vẫn còn nguyên vẹn như ngày đó.

“Một thời…” - cậu lặp lại, mắt mơ màng. “Ta nghĩ, tất cả sẽ tan biến khi tiếng súng dừng lại.”

Laos ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng cầm tay cậu.

“Nhưng tình cảm không phải thứ thuộc về thời chiến. Nó… chỉ bị vùi lấp. Không hề biến mất.”

Việt Nam nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình - ấm áp, cứng cáp, nhưng run nhẹ. Cậu ngước lên, ánh mắt dần ngập nước. Bỗng chốc, trong ánh nắng nghiêng nghiêng vắt qua ô cửa, giữa mùi gỗ cũ và hương đất lẫn hương trà chưa phai, cậu cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng.

Nhỏ bé, và được che chở.

Laos không ôm cậu, không hôn cậu, chỉ lặng lẽ nắm tay, như một khúc thánh ca không lời.

Họ ngồi như thế, cho đến khi ánh chiều chuyển sang sắc tím. Và Việt Nam, lần đầu tiên, tựa đầu lên vai hắn, nói thật khẽ:

“Nếu bây giờ ta ở lại, ngươi có đợi không?”

Laos không đáp. Hắn chỉ nghiêng đầu, hôn nhẹ lên mái tóc cậu, nụ hôn nhẹ đến mức gió cũng không nghe thấy.

Chỉ có tim cậu, đập lệch một nhịp và thế là đủ.

Đêm ở Luang Prabang phủ lên mọi vật một lớp chăn mỏng bằng sương và tĩnh lặng. Trong căn nhà gỗ nhỏ, nơi đèn dầu treo lơ lửng phát ra ánh sáng ấm áp, Việt Nam đang ngồi thêu bên cửa sổ, tay đều đặn từng mũi chỉ. Cậu mặc áo lụa trắng, tà áo phủ nhẹ xuống sàn gỗ, khiến cả người như tan vào trong ánh trăng lạnh ngoài hiên.

Laos đứng phía sau, im lặng quan sát một lúc lâu. Dáng người cậu in hằn trong ánh sáng chập chờn, vừa mong manh vừa đẹp đẽ như một nhành lan trắng nở nơi khe đá, dịu dàng mà kiên cường.

“Ngươi không ngủ?” - Hắn hỏi khẽ.

Việt Nam khựng tay, rồi mỉm cười nhẹ. “Không buồn ngủ. Gió mát, ta muốn thêu một chút.”

Laos bước đến gần, đặt tay lên vai cậu, không quá mạnh, không quá nhẹ - đủ để khiến hơi thở hai người giao thoa trong không khí.

“Tay ngươi lạnh rồi,” hắn nói. “Để ta giúp.”

Việt Nam nghiêng đầu, ánh mắt khẽ động. “Ngươi biết thêu?”

“Không,” Laos cười, “nhưng ta biết ủ ấm đôi tay cần thêu.”

Rồi hắn ngồi xuống, lấy tay mình bao lấy bàn tay cậu. Đôi tay hắn to, thô ráp, nhưng động tác lại dịu dàng không ngờ. Hơi ấm từ da thịt truyền vào da thịt, chậm rãi len lỏi vào từng đầu ngón tay Việt Nam, vào cả trái tim vốn khép kín và e dè kia.

“Đừng làm thế,” Việt Nam khẽ thì thầm, giọng mang chút run rẩy. “Ngươi… sẽ khiến ta quen với nó mất.”

Laos không đáp, chỉ lặng lẽ cúi đầu, chạm trán mình vào trán cậu.

“Một khi quen,” hắn nói, “thì ta có trách nhiệm khiến ngươi không bao giờ cần rời bỏ cảm giác ấy.”

Việt Nam nhìn hắn. Mắt trong mắt, hơi thở chạm nhau, không gian như lặng đi chỉ còn tiếng đập trái tim hòa vào nhau thành một bản nhạc trầm lặng.

Hắn đưa tay vuốt nhẹ gò má cậu, rồi dừng lại nơi cổ. Dưới lớp lụa mỏng, làn da cậu ấm nóng một cách lạ thường, khiến lòng hắn chùng xuống. Đôi tay kia cầm lấy tay hắn, như không muốn buông, như đã chờ quá lâu để có thể một lần được dựa vào người khác.

Cửa sổ hé mở, gió đêm thổi lùa qua tấm mành, mang theo mùi hương của cỏ dại và đất ẩm sau cơn mưa chiều. Trong mùi hương ấy, pheromone của Laos tỏa ra rất nhẹ, như một làn khói lững lờ không màu không sắc, chỉ riêng người cậu đang ôm mới cảm nhận rõ.

Việt Nam khẽ run. Dưới làn da, một lớp cảm xúc lạ lẫm đang lan ra, không hẳn là khao khát, cũng không hoàn toàn là bản năng mà là nhu cầu được yêu, được chở che, được cảm thấy bản thân mình đáng giá.

“Laos…” - cậu gọi tên hắn, dịu dàng đến nghẹn lòng.

“Ta đây,” hắn đáp, vùi mặt vào tóc cậu.

Cậu quay người lại, để trọn khuôn mặt mình hiện ra dưới ánh đèn dầu vàng. Hơi thở gần đến mức đôi môi như chạm nhẹ vào nhau. Laos không hỏi, không đòi hỏi, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, chờ đợi.

Việt Nam nghiêng đầu, khẽ hôn lên môi hắn.

Chỉ một nụ hôn rất nhẹ.

Nhưng đủ để gió ngoài hiên cuốn lên một hồi, làm tấm mành lay động như sóng vỗ vào lòng.

Laos siết nhẹ eo cậu, đôi môi giờ đây mới thật sự chiếm lấy môi cậu, chậm rãi, dịu dàng, như một khúc tụng ca dâng hiến cho vị thần duy nhất mà hắn tin tưởng: người con trai đang run rẩy trong vòng tay hắn, người đã đi qua quá nhiều mùa mưa bão.

Đêm đó, họ không rời khỏi căn phòng nhỏ. Không lời ràng buộc, không ngôn từ trói buộc, chỉ có pheromone dịu dàng hòa quyện, những hơi thở ấm áp cuộn lại thành sợi dây vô hình.

Cái chạm tay đầu tiên, cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, tất cả đều không ngấu nghiến, không vội vã mà dịu dàng đến đau lòng, như thể mỗi khoảnh khắc đều phải giữ thật kỹ, như thể chỉ cần buông ra, sẽ tan vào mây khói.

Họ không nói yêu, không hứa mãi mãi nhưng đêm ấy, Việt Nam biết rằng: trái tim mình đã chọn nơi thuộc về.

.

Mùa hạ dần lùi bước, nhường chỗ cho những cơn gió thu hiền hòa và tiếng lá rơi khe khẽ ngoài hiên. Trong căn nhà nhỏ nơi rìa cố đô, nhịp sống vẫn bình lặng như một khúc nhạc xưa chưa bao giờ dừng lại.

Việt Nam bây giờ không còn ngập ngừng khi tay cậu vô tình chạm vào tay Laos giữa bữa cơm chiều. Cậu cũng không giật mình khi bị Laos siết nhẹ eo từ phía sau mỗi khi trời se lạnh. Mọi thứ đến tự nhiên, dịu dàng như ánh nắng sớm mai len vào qua cửa lá sách, không khoa trương, không ồn ào, nhưng đầy ắp trong lòng.

Sáng sớm, Việt Nam thường dậy sớm hơn. Cậu mang gạo ra vo, nấu cháo loãng bằng nước mưa hứng từ đêm trước, pha một ấm trà thơm từ những lá trà cổ thụ được Laos cất kỹ. Khi tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng, cậu chỉ cần liếc mắt là biết hắn vừa mới tỉnh, tóc còn rối, mắt còn mờ sương.

“Lại thức khuya nữa?” - Việt Nam khẽ hỏi, tay vẫn đảo cháo.

“Chờ ngươi nói chúc ngủ ngon,” Laos đáp, cười mỉm.

“Thì ta ngủ sớm mất rồi.”

“Ừ,” hắn bước đến sau lưng cậu, tựa cằm lên vai cậu. “Nhưng ngươi có biết, nhìn ngươi ngủ cũng khiến ta thấy đủ đầy.”

Việt Nam đỏ mặt, mím môi. Nhưng cậu không đẩy ra chỉ khẽ nghiêng đầu, để hắn tựa vào thoải mái hơn.

Thời gian cứ thế trôi qua. Cả hai không một lần nhắc đến tương lai. Họ sống như thể chỉ có hôm nay là quan trọng, như thể mỗi ngày đều là lần đầu tiên ở cạnh nhau.

Cho đến một hôm, trời trở gió. Việt Nam ngã bệnh.

Cơn sốt không lớn, nhưng cậu trở nên mệt mỏi khác thường, người lúc nóng lúc lạnh, đôi khi mê sảng giữa đêm gọi tên Laos. Hắn lo đến phát cuồng. Bao năm trên chiến trường, từng vết thương cắt sâu đến đâu cũng không khiến hắn run rẩy như khi thấy cậu ho khan không dứt.

“Uống thêm một ngụm thôi, Việt Nam,” hắn dỗ dành, tay đỡ lấy gáy cậu, bát cháo thơm được hâm lại ba lần.

Việt Nam lắc đầu yếu ớt, giọng khàn khàn: “Không… ăn không nổi…”

“Ngươi phải cố. Ngươi yếu đi… ta sợ lắm…”

Cậu mở mắt nhìn hắn, ánh mắt như trăng mờ sau rặng tre, mỏng manh đến mức khiến tim Laos nhói lên.

Hắn ghì lấy cậu vào ngực, giữ cậu thật chặt, như thể chỉ cần buông tay, người này sẽ tan vào hư không.

“Đừng đi đâu cả,” Laos nói, giọng khản đặc. “Dù chỉ trong giấc mơ… cũng đừng rời khỏi ta.”

Việt Nam run rẩy vòng tay ôm lại hắn. Giữa những lớp chăn, những lời chưa bao giờ nói, sự thật lặng thầm hiện lên: trái tim cậu, đã không còn lối quay về nữa.

Ba ngày sau, cơn sốt rút dần. Nhưng thay vào đó là những biểu hiện lạ.

Việt Nam bỗng trở nên thính với mùi pheromone của Laos hơn. Tim cậu đập nhanh khi hắn đến gần, mặt đỏ lên chỉ vì một cái liếc mắt.

“Ngươi… đang sốt pheromone,” Laos nói khẽ, ánh mắt phức tạp.

Việt Nam ngơ ngác. Cậu là Omega, ít nhất, cậu đã luôn tin như vậy.

“Không… ta chưa bao giờ phát hiện…” - cậu lùi lại một bước.

“Nhưng cơ thể ngươi… đang gọi tên ta.”

Không gian bỗng tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng lá tre rơi ngoài hiên. Việt Nam run nhẹ, ánh mắt như tìm kiếm trong mắt hắn một câu phủ nhận nhưng Laos không nói gì thêm.

Hắn chỉ bước tới, rất chậm, như thể sợ dọa cậu. Tay hắn đưa lên, không chạm vào mặt cậu, mà chỉ lơ lửng trước làn da đang ửng đỏ.

“Nếu ngươi không muốn… ta sẽ không làm gì.”

Việt Nam không nói. Cậu nhìn hắn, ánh mắt đầy những điều không thể diễn tả. Rồi, như một cánh chim mệt mỏi cuối cùng cũng tìm được nơi trú ngụ, cậu bước đến một bước nhỏ thôi và gục đầu vào ngực hắn.

“Ta sợ…” - cậu nói, giọng rất nhỏ - “sợ bản thân mình sẽ quá yếu đuối khi ở bên ngươi.”

Laos siết nhẹ cậu. “Thế thì để ta mạnh mẽ thay ngươi.”

Trong bóng tối mờ nhạt của đêm, giữa tiếng gió rít qua rặng tre già, hai người ôm lấy nhau thật lâu không vội vã, không cuồng nhiệt chỉ có một sự chấp nhận sâu sắc, thầm lặng, và vĩnh viễn.

Mùa thu đã đến, mang theo làn gió nhẹ mơn man khắp những con đường phủ kín lá vàng. Trong ngôi nhà nhỏ ven rừng, Việt Nam và Laos vẫn sống một cuộc sống giản dị, không nhanh, không vội. Họ không cần những lời hứa hẹn mãi mãi, vì cả hai đều hiểu rằng, tình yêu của họ không cần chứng minh bằng những lời nói hay những điều xa vời.

Đêm nay, như bao đêm khác, Việt Nam đang ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn trăng khuyết treo cao trên bầu trời. Ánh trăng sáng vằng vặc, phản chiếu lên mặt hồ gần đó, tạo thành một con đường bạc lung linh. Việt Nam mỉm cười, cậu đã quen với những đêm như thế này, yên bình, không có gì phải lo nghĩ. Nhưng điều làm trái tim cậu xao xuyến lại là cái nhìn của Laos, cái nhìn ấm áp nhưng đầy kiên định, như muốn nói rằng dù thế nào, hắn sẽ luôn ở bên cậu.

Bước chân của Laos vang lên trên sàn gỗ, nhè nhẹ mà rõ ràng, như luôn là một phần của không gian này.

“Ngươi lại ngồi một mình sao?” - Laos hỏi, đôi mắt dịu dàng nhìn vào cậu.

Việt Nam quay lại, ánh mắt như một câu hỏi lơ lửng: “Ta nghĩ một chút về mọi thứ. Có đôi khi, ta tự hỏi mình sẽ như thế nào nếu không gặp ngươi.”

Laos ngồi xuống bên cạnh cậu, tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay Việt Nam. “Vậy thì may mắn là chúng ta đã gặp nhau. Để từ đây, chúng ta sẽ không phải hỏi lại câu đó nữa.”

Việt Nam mỉm cười nhẹ, ngước nhìn hắn, đôi mắt sáng lên dưới ánh trăng. “Ngươi luôn biết cách làm ta cảm thấy bình yên.”

Laos không đáp, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa tay cậu, như thể muốn nói rằng mọi sự bình yên ấy là nhờ hắn, nhờ sự ở bên cậu của hắn.

Họ ngồi như thế, trong một khoảng lặng không lời. Chỉ có ánh trăng, gió nhẹ, và những tiếng lá xào xạc bên ngoài. Đôi khi, không cần phải có những lời nói lớn lao, chỉ cần ở cạnh nhau, những khoảnh khắc như thế này đã đủ khiến lòng người ấm áp.

Một tuần sau, khi trời đã hoàn toàn vào thu, Việt Nam thức dậy từ giấc ngủ dài, vẫn cảm thấy hơi lâng lâng, như một giấc mơ kéo dài. Cậu mỉm cười khi thấy Laos đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Hắn không phải là người khéo léo trong bếp núc, nhưng lúc nào cũng kiên nhẫn, chăm chỉ làm những điều nhỏ nhặt để chăm sóc cậu.

“Ngươi lại làm gì vậy?” - Việt Nam hỏi, ánh mắt vẫn chưa mở hoàn toàn.

Laos quay lại, trên môi là nụ cười nhẹ nhàng: “Ta làm bữa sáng cho ngươi. Ngươi muốn ăn gì?”

Việt Nam ngồi dậy, vuốt vuốt tóc, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy những món ăn quen thuộc: cháo nóng, bánh bao tự làm, và một tách trà thơm. Đó là tất cả những gì cậu cần trong cuộc sống này. Những thứ giản đơn, bình dị, nhưng lại là tất cả những gì cậu mong muốn.

Bữa sáng ấy, như bao bữa sáng khác, diễn ra trong yên bình và những nụ cười. Họ không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần nhìn nhau, trao cho nhau những ánh mắt ấm áp, là đủ.

Dù không hứa hẹn mãi mãi, dù không cần phải dùng những lời hứa suông, nhưng tình yêu của họ vẫn tồn tại bền bỉ, vững vàng. Trong lòng họ, đã có một nơi dành riêng cho nhau, một nơi không có sự xa cách, không có khoảng trống. Đó là một tình yêu sâu sắc, nhẹ nhàng, và tràn đầy sự hiểu biết lẫn nhau.

Khi chiều xuống, Việt Nam và Laos cùng ra ngoài vườn, dưới những tán cây xòe rộng. Những chiếc lá vàng khẽ rơi xuống, nhẹ nhàng như những lời hứa thầm lặng trong lòng họ. Việt Nam cầm tay Laos, ánh mắt họ đan vào nhau, không cần phải nói gì nhiều, vì cả hai đều hiểu rằng tình yêu của mình là thứ không thể đong đếm, không thể so sánh với bất kỳ thứ gì.

“Chúng ta sẽ không rời xa nhau, đúng không?” - Việt Nam hỏi, giọng đầy sự nhẹ nhàng nhưng cũng đầy kiên định.

“Không bao giờ,” Laos trả lời, mắt nhìn sâu vào mắt cậu. “Dù thế nào, ta sẽ luôn ở bên ngươi. Mãi mãi.”

Và thế là, đêm đến, trăng vẫn sáng, gió vẫn thổi qua từng kẽ lá. Cả hai nằm bên nhau, trong giấc ngủ an lành, không có sự lo lắng hay sợ hãi. Tình yêu của họ là một mối liên kết không thể phá vỡ, là sự chấp nhận và yêu thương lẫn nhau không cần lời nói.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store