ZingTruyen.Store

Chs Allvietnam Nhan Don Tram Dung Chan

Không liên quan đến lịch sử thực tế.

...

Năm 1976

Đất nước vừa được hoà bình. Những con đường nhỏ phủ lên lớp bụi mỏng, những mái nhà thấp bé xô sát vào nhau, chằng chịt điện dây và vòm cây già cỗi.

Tháng Ba, gió đầu mùa ùa về, hun hút lạnh.

Trời không mưa, nhưng hơi nước lẫn trong không khí, phả vào da thịt lạnh buốt.

Việt Nam ngồi bên thềm nhà, áo vải thô đã sờn cũ, mắt nhìn ra phố vắng.

Một giỏ khoai lang luộc đơn sơ đặt bên chân cậu, bốc lên làn khói mỏng, tan nhanh trong gió.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ cuối ngõ.

Việt Nam ngẩng đầu.

Laos.

Anh mặc bộ áo quần cũ kỹ, vai khoác túi vải nặng trĩu.

Bàn tay cầm chặt một gói nhỏ, được bọc vụng về trong giấy báo.

"Chào cậu," Laos dừng lại trước mặt, hơi thở hoà trong gió lạnh.

Việt Nam mỉm cười, nụ cười nhạt như sương mai:

"Anh mới tới?"

Laos gật đầu.

Anh ngồi xuống bên cạnh, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.

Việt Nam im lặng một lúc, rồi khẽ đưa giỏ khoai tới trước mặt anh:

"Ăn đi. Còn nóng."

Laos nhận lấy một củ khoai nhỏ.

Tay anh khẽ run, không biết là vì lạnh, hay vì điều gì khác.

Giữa mùa gió buốt, hai người cùng nhau ngồi trên bậc thềm cũ kỹ, chia nhau chút ấm áp ít ỏi.

Laos mở gói giấy báo ra.

Trong đó là một nắm cơm nắm nhỏ, bên trên rắc ít muối vừng.

"Cho cậu."

Anh nói, mắt không dám nhìn thẳng vào Việt Nam.

Việt Nam khựng lại, ánh mắt dừng trên gói cơm đơn sơ ấy rất lâu.

Trong cơn gió rít qua, cậu vẫn nghe rõ nhịp tim mình.

"Cảm ơn anh."

Giọng nói nhỏ như gió thoảng.

Cậu nhận lấy nắm cơm, tay siết chặt, ngón tay nổi rõ khớp xương gầy guộc.

Ngày hôm ấy, họ không nói nhiều.

Chỉ ngồi bên nhau, chia nhau chút thức ăn đạm bạc, nghe tiếng gió lùa qua mái ngói lưa thưa.

Trong lòng mỗi người, có một đoạn tình cảm dằng dặc, muốn thốt ra mà không thể.

Laos lén nhìn Việt Nam.

Cậu đã gầy đi nhiều so với lần trước.

Mái tóc xõa xuống, che nửa khuôn mặt tái nhợt vì thiếu ăn.

Anh siết chặt tay.

Muốn nói điều gì đó.

Muốn nói rằng: "Đi với anh đi. Bất cứ đâu cũng được. Chỉ cần em còn cười."

Nhưng môi anh chỉ run nhẹ, không thành lời.

Việt Nam cũng vậy.

Có lúc cậu ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh long lanh như nước.

Nhưng rồi chỉ thở dài thật khẽ, như gió qua hàng tre.

Bởi cậu biết giữa thế giới này, giữa cảnh đời cơ cực, không ai dám hứa hẹn với ai điều gì cả.

Mùa hè năm ấy, Việt Nam bệnh nặng.

Gạo không đủ ăn, thuốc không đủ uống.

Cậu sốt li bì, mê man gọi tên anh trong giấc mơ.

Laos ngồi suốt bên giường, bàn tay nắm lấy bàn tay gầy guộc ấy, áp lên má mình.

"Đừng bỏ anh," anh thì thầm, khản đặc.

"Xin em."

Nhưng Việt Nam chỉ cười mệt mỏi trong mơ.

Mấy ngày sau, cơn sốt hạ.

Việt Nam tỉnh lại, nhìn thấy Laos ngủ gục bên giường, gương mặt hốc hác, áo quần nhăn nhúm.

Ánh sáng chiều tà nghiêng nghiêng trên nền nhà, phủ lên cả hai một lớp bụi vàng nhạt.

Việt Nam đưa tay, run rẩy vuốt nhẹ lấy mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh.

Một cái vuốt tay chậm chạp, ngập ngừng, như thể đang chạm vào giấc mộng mong manh nhất.

Laos choàng tỉnh.

Gặp ánh mắt ấy, anh nghẹn lời.

"Anh..." Việt Nam mở miệng, giọng khàn đặc, "Anh vất vả quá."

Laos không trả lời, chỉ cúi đầu, chôn mặt vào lòng bàn tay cậu.

Vai anh run lên.

Giữa căn phòng nghèo nàn, nơi những bức tường bong tróc, họ ôm lấy nhau không hôn, không đòi hỏi.

Chỉ có một sự nương tựa tuyệt đối, lặng lẽ mà đau đớn.

Năm 1985.

Tình hình ngày càng tồi tệ.

Việt Nam gầy yếu, sức lực cạn kiệt dần.

Laos nhận được lệnh phải quay về đất nước anh cũng đang chìm trong những ngày khó khăn khốc liệt.

Hôm chia tay, trời nổi gió.

Những chiếc lá úa vàng cuốn bay trên con đường đất gồ ghề.

Việt Nam đứng trước cổng nhà, mặc chiếc áo vải vá chằng chịt.

Cậu cười, rất nhẹ:

"Anh nhớ giữ gìn sức khỏe."

Laos đứng lặng, nhìn gương mặt gầy guộc trước mắt, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn.

Anh muốn ôm cậu.

Muốn giữ cậu lại, bất chấp tất cả.

Nhưng cuối cùng chỉ vươn tay, run run siết lấy cổ tay cậu.

Bàn tay anh nóng hổi.

Bàn tay cậu, lạnh buốt như nước hồ mùa đông.

"Anh sẽ quay lại."

Laos thì thầm, như một lời thề.

Việt Nam gật đầu, nụ cười trong mắt phai nhạt.

"Ừ."

Gió cuốn ào qua, xô ngã cả những cánh hoa giấy già cỗi.

Laos quay lưng bước đi, không dám ngoảnh đầu lại.

Việt Nam đứng nguyên chỗ cũ, nhìn theo bóng anh khuất dần sau những rặng phố xám xịt.

Một năm sau.

Bức thư cuối cùng từ Laos được gửi tới.

Chỉ vài dòng ngắn ngủi, nhòe nước:

"Anh xin lỗi.
Anh không thể quay lại.
Xin em sống tốt.
Nếu có kiếp sau, chúng ta nhất định gặp lại."

Chữ viết vội vàng, như trong cơn hấp hối.

Ngày nhận thư, Việt Nam không khóc.

Cậu chỉ cầm tờ giấy ố vàng, đứng bất động suốt cả buổi chiều.

Gió tháng Ba lùa vào mái hiên, lạnh buốt tận xương.

Một tuần sau, tin tức truyền đến.

Laos... đã mất.

Nạn đói, bệnh dịch, chính biến.

Tất cả cuốn phăng đi một sinh mạng nhỏ bé trong dòng chảy hỗn loạn của thời đại.

Không ai đưa tin.

Không có một đám tang đàng hoàng.

Chỉ có vài người bạn cũ khẽ thở dài, rồi lại bận rộn với cơm áo gạo tiền.

Việt Nam không đi tìm mộ anh.

Bởi cậu biết, ở thời buổi ấy, đến người sống còn không đủ gạo ăn, thì làm sao có một nấm mồ tử tế cho kẻ đã khuất?

Cậu chỉ thỉnh thoảng, mỗi lần gió đầu mùa tràn về, ngồi lặng trước thềm nhà, lắng nghe tiếng lá úa xào xạc.

Trong tay, mãi siết chặt mảnh thư cũ, nhoè nhoẹt chữ.

Mùa đông năm ấy.

Việt Nam ngã bệnh lần nữa.

Cậu không đủ sức đi viện.

Không ai bên cạnh.

Không còn gì để bấu víu.

Ngày gió nổi dữ dội nhất, Việt Nam nằm co ro trên tấm chiếu rách.

Cửa sổ bật mở, gió lạnh tràn vào phòng.

Trong hơi thở cuối cùng, cậu mơ hồ thấy một dáng hình mờ nhạt.

Ai đó khoác áo cũ, mỉm cười vẫy tay với cậu bên đầu ngõ.

Việt Nam nở một nụ cười rất khẽ.

Yếu ớt, dịu dàng.

Rồi lặng lẽ nhắm mắt lại, như một chiếc lá rơi nhẹ giữa lòng đông.

Không ai hay biết.

Không ai nhớ.

Giữa thành phố nghèo nàn và lạnh lẽo ấy, có một người đã lặng lẽ biến mất.

Gió vẫn thổi qua ngõ xưa.

Lá vẫn rơi đầy hiên cũ.

Chỉ là, người từng ngồi dưới mái hiên, bẻ đôi củ khoai chia sẻ, đã không còn nữa.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store