[CHs/AllVietNam/Nhận Đơn] Trạm Dừng Chân
Mộng Nguyệt Tẩy Tâm - Dư Âm Dưới Trăng Máu ( Japanese Empire/J.E x Việt Nam )
Gió đầu hạ thổi qua dãy doanh trại nằm sát sườn núi, mang theo mùi gỗ ẩm và khói tro từ trại lính mới dập lửa. Dưới tán tùng già, nơi trăng bạc rơi nghiêng trên mái ngói xanh sẫm, có một bóng người ngồi lặng giữa thềm đá - không hẳn là nghỉ, cũng chẳng phải canh gác mà giống như đang chờ điều gì đó, hoặc có lẽ… là trốn tránh một điều gì đó vừa quá quen, lại vừa quá xa lạ.Việt Nam ngồi bất động, tay nắm lấy bọc vải nhỏ giấu trong tay áo. Đó là túi cát hương một món quà quê cũ kỹ, bên trong đựng đầy ngải khô và cam thảo, thứ mà bà ngoại cậu từng bảo “giúp giữ hồn vía”. Cậu không tin hẳn, nhưng những cơn mộng dữ mấy đêm gần đây khiến lòng cậu bồn chồn, như thể linh hồn mình sắp tuột khỏi thân xác.Mỗi lần nhắm mắt, cậu lại thấy mình lạc vào căn phòng đỏ như máu, nơi có tiếng bước chân chầm chậm sau lưng. Không thấy ai. Nhưng hơi thở kẻ đó lạnh toát, phả sát bên gáy. Và bàn tay ấy, thô ráp, dịu dàng, nhưng giam giữ. Cậu muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt. Muốn chạy, nhưng chân không nhấc nổi.Cậu tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi lạnh thấm ướt áo. Bên ngoài trời vẫn tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng côn trùng kẽo kẹt giữa rừng đêm. Không ai biết, cũng không ai hỏi. Dưới trướng tướng quân Japanese Empire, ai cũng học cách giữ im lặng bởi đôi mắt màu tro của gã có thể khiến bất cứ lời thật lòng nào cũng hóa thành xám xịt.Japanese Empire là một người kỳ quái.Không giống những võ tướng nơi biên ải, thô lỗ, nặng mùi chiến trường, gã luôn khoác áo trắng sạch không tì vết, tóc dài cột gọn sau gáy, thái độ từ tốn, gần như dịu dàng. Nhưng đó chính là điều khiến người ta sợ hơn cả.Dịu dàng không lý do, trầm tĩnh không cảm xúc như thể gã là một ngọn núi không bao giờ nổi lửa, nhưng bên trong đang âm ỉ một cơn bão chết người.Với Việt Nam, gã luôn nở nụ cười.Không lạnh, không ấm, chỉ đủ để khiến cậu rùng mình.Gã hay gọi tên cậu nhẹ như khói.“Việt Nam.”Cậu chưa từng bảo gã được gọi mình như thế.Cũng chưa từng dám hỏi vì sao ánh mắt của gã lúc nào cũng như đang nhìn một giấc mộng… mà trong đó, cậu là kẻ duy nhất tồn tại.Hôm nay, doanh trại râm ran vì sắp đến Lễ Hội Nguyệt Thủy, lễ cổ truyền duy nhất mà binh sĩ được nghỉ ba ngày, rời trại về thăm quê.Việt Nam đứng trước thư phòng của Japanese Empire, tay siết chặt vạt áo.Lần này, cậu sẽ xin nghỉ.Không phải vì quá nhớ nhà mà vì nếu còn ở lại đây, thêm một đêm nữa, cậu e chính mình sẽ phát điên vì những cơn mộng không tên. Những ảo ảnh ngày càng rõ như gợi lại điều gì đó từng xảy ra… rồi bị xóa khỏi trí nhớ.“Vào đi.” - Giọng Japanese Empire cất lên, dù cậu chưa gõ cửa.Cậu bước vào. Mùi trầm quen thuộc vẫn phảng phất trong không gian, nhưng hôm nay ngột ngạt lạ thường. Gã ngồi sau bàn, tay đang lau kiếm. Mỗi đường lướt nhẹ qua lưỡi kim loại đều chính xác như nhịp thở.Cậu cúi đầu thật sâu.“Thưa tướng quân… hạ nhân xin nghỉ ba ngày. Để về làng tham lễ.”Gã không ngẩng lên, chỉ dừng tay.Một khoảng lặng dài như vô tận.Rồi một câu đáp - nhỏ, nhưng bén như lưỡi dao:“Ba ngày… không dài. Nhưng cũng đủ để người ta quên mất nơi mình thuộc về.”Việt Nam ngẩng lên. Đôi mắt Japanese Empire nhìn cậu như đang dò xét linh hồn - không giận, không thương. Chỉ sâu, rất sâu - như giếng cổ giấu xác người.“Nhưng cậu được phép.” - Gã nói, rồi cười. “Miễn là quay về đúng lúc trăng tròn… Ta ghét những người bỏ lỡ lễ trăng.”“Đa tạ, tướng quân.”Cậu cúi đầu lần nữa, bước lùi ra.Nhưng cánh cửa vừa khép lại sau lưng, cậu nghe tiếng gã thì thầm:“Đừng mơ thoát, Việt Nam… Không khi em đã nằm trong mộng của ta.”Cậu quay đi thật nhanh.Không ngoảnh đầu.Không hỏi xem gã có thật đã nói câu đó hay chỉ là tiếng vọng trong đầu cậu, do những đêm mất ngủ và khói trầm đầu độc.Đêm ấy, Việt Nam rời doanh trại. Không ai tiễn, không ai nhìn theo.Chỉ có gã, đứng trên tầng gác canh, nhìn bóng áo lam mờ dần giữa rừng.Mi mắt gã khẽ khép lại.Một dòng suy nghĩ hoặc là một lời nguyền, khẽ thoát ra từ đáy lòng:“Rồi em sẽ nhớ… Rồi em sẽ thấy… rằng mình vốn không thể rời khỏi ta.”Con đường trở về làng cũ dài hơn Việt Nam nhớ. Không phải vì quãng đường thay đổi, mà là do lòng cậu đã mang theo những mảng nặng trĩu - như thể có thứ gì đang kéo cậu lại, mỗi bước đi đều nặng như đeo đá.Trời đổ mưa rào vào chiều thứ hai. Cơn mưa đầu hạ không dữ dội nhưng dai dẳng, phủ lên cánh rừng lớp sương mỏng đẫm nước, làm con đường đất trơn trượt. Việt Nam khoác chiếc áo choàng cũ kỹ, màu xám nhạt, lặng lẽ bước dưới hàng tùng đã rêu phong. Nơi đây từng là quê cũ nhưng từ lâu, nó đã thôi là tổ ấm.Nhà cũ của Việt Nam nằm bên một dốc nhỏ, mái ngói nâu, tường đất vôi đã bong tróc. Cánh cửa gỗ treo nghiêng, bậc thềm rêu bám kín. Cậu không gõ, cũng không đẩy, chỉ đứng đó một lúc lâu, mặc cho tiếng mưa lách tách rơi lên tóc, lên vai.Không có ai bên trong. Căn nhà trống rỗng.Việt Nam đã biết điều đó từ lâu.Nhưng cậu vẫn trở lại như một thói quen vô nghĩa. Như thể cứ quay lại nơi bắt đầu, sẽ tìm được mảnh nào đó của bản thân đã đánh rơi.Buổi chiều, cậu đi dạo qua chợ làng.Tiếng rao bán, tiếng chày giã bánh, tiếng gọi nhau í ới, mọi thứ đều thân thuộc nhưng xa lạ. Người dân nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi, không hẳn là xa lánh, nhưng như thể đang cố nhớ ra một điều gì đó.Một bà lão bán hương nhìn chằm chằm vào cậu khi cậu trả tiền, rồi lẩm bẩm:“Trông giống y đúc thằng bé năm xưa… nhưng nó chết rồi mà…”Cậu khựng lại. Quay đầu.“Bà… nói gì?”Bà lão giật mình, rồi lắc đầu:“Không… không có gì… Xin lỗi, ta già, hay lẫn thôi…”Tối hôm ấy, Việt Nam trú nhờ ở nhà một người quen cũ, ông bác họ xa, sống một mình ngoài rìa làng. Căn nhà nhỏ nằm sát bìa rừng, được thắp sáng bằng đèn dầu và bếp củi. Ông lặng lẽ pha trà, không hỏi gì nhiều, chỉ nhìn cậu thật lâu rồi bảo:“Cháu có cái khí lạnh quanh người.”Việt Nam cười nhạt:“Cháu sống trong quân doanh đã lâu… chắc quen mùi máu rồi.”Ông lắc đầu:“Không phải máu. Mà là… mùi trầm. Loại trầm được ủ cùng linh hồn.”Đêm xuống.Ngoài hiên, tiếng dế gáy lẫn tiếng gió lùa qua cánh rừng tạo nên một bản hòa ca dịu dàng nhưng bất an.Việt Nam nằm trên chiếc chiếu tre, mắt nhìn lên trần gỗ, tay siết chặt túi hương giấu trong tay áo.Và rồi… cậu lại mơ.Trong giấc mơ ấy, cậu đứng giữa một căn phòng đổ nát, nền gạch vỡ vụn, tường rạn nứt. Trên tường, có vết cào đỏ như máu.Một người đang ôm lấy cậu từ phía sau. Không rõ mặt. Nhưng mùi hương thì quen đến đau lòng.Mùi trầm. Mùi tóc gội cỏ thơm. Mùi máu.Giọng nói vang lên bên tai, trầm đục, khẽ run:“Việt Nam… đừng đi… nếu em rời đi, ta sẽ không sống nổi.”Cậu giãy ra. Muốn hét.Nhưng tiếng hét nghẹn lại, vỡ vụn thành những tiếng nấc câm lặng.Căn phòng tối sầm.Cậu ngã quỵ.Trong bóng tối, có ánh trăng rọi xuống qua ô cửa sổ vỡ, và hình ảnh duy nhất cậu còn thấy là một chiếc mặt nạ trắng vẽ nụ cười đỏ máu… nằm lăn lóc dưới đất.Việt Nam giật mình tỉnh dậy.Ngực phập phồng, mồ hôi lạnh thấm cả lưng áo.Bên ngoài, trời chưa sáng.Chỉ có tiếng mưa rơi tí tách, rất khẽ… như tiếng ai đó đang khóc nấc, ngay bên hiên nhà.Cậu bước ra, nhưng không thấy ai.Chỉ có một cái bóng thấp thoáng sau rặng cây, áo trắng, tóc dài, quay lưng lại.Bóng ấy đứng rất lâu.Rồi tan vào sương.Cậu bước lùi lại, tay nắm chặt gốc cột.Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, rõ ràng, rành mạch, dù không biết đến từ đâu:“Ta từng ở đây. Không chỉ là một lần trở về… mà là từng bị kéo đến. Bằng ép buộc. Bằng thôi miên. Bằng một thứ gì… không phải tình yêu.”...Không ai nói trước với Việt Nam rằng, có những mảnh ký ức không nên tìm lại. Vì khi chúng trở về, sẽ không gõ cửa mà đạp tung lòng trí, như giông bão tràn qua rừng mộ.Hôm đó, trời lặng gió, mây thấp như muốn đổ xuống mái rừng. Việt Nam trở lại nơi có ngôi miếu cổ bị bỏ hoang ngoài rìa làng - một nơi cậu từng hay chơi khi còn nhỏ. Không hiểu vì sao đôi chân dẫn cậu đến đó. Có lẽ là mộng. Có lẽ là linh hồn đang muốn chỉ đường cho thân xác.Miếu bị mục nát. Cột chống đã xiêu vẹo, mái tôn mục từng mảng. Nhưng lạ lùng thay bên trong vẫn sạch sẽ như được quét mỗi ngày. Không có bụi, không có mạng nhện. Như thể… có người vẫn thường xuyên lui tới.Cậu ngồi xuống nền đất, tay vô thức đặt lên viên đá nhỏ lồi lên giữa sàn. Chạm tay vào đó… một dòng điện lạnh buốt chạy qua cột sống.Đúng khoảnh khắc đó, hình ảnh trong đầu cậu vỡ ra như gương nứt.Trước mắt cậu, là một căn phòng khác. Không phải miếu, mà là một nơi khác, có đèn trầm nghi ngút, có thảm đỏ, có giường gỗ rộng bốn phía treo lụa.Và ở giữa đó… là cậu đang run rẩy nằm dưới thân một người đàn ông áo trắng.Việt Nam muốn la lên, muốn phủ nhận, muốn lùi lại. Nhưng ý thức không thể điều khiển thân thể trong mộng. Tất cả đang tái hiện lại, rành mạch và trần trụi.Gã ngồi bên, đang cúi đầu hôn lên tay cậu không dâm dục, chỉ dịu dàng đến ghê rợn. Như thể nâng niu một thánh tích. Như thể nếu buông ra… cậu sẽ tan biến mãi mãi.“Việt Nam,” - tiếng gã trong mộng dịu như tơ rách, “Ta đã nói rồi… đừng rời ta. Nếu em lại bỏ trốn… ta sẽ khiến em không bao giờ nhớ nổi đường về nữa.”Cậu trong mộng nghẹn lời, ánh mắt mờ mịt, như kẻ mất hồn.Gã tiếp tục, mắt không chớp:“Em đã rời ta một lần. Ta không giận… nhưng ta đã phải tìm em suốt một mùa tuyết. Khi ta tìm thấy… em đã quên tên ta. Vậy nên ta đành xoá thêm một ít ký ức… Đừng trách. Chỉ là… ta yêu em đến phát điên.”Việt Nam bật dậy khỏi nền miếu, ngực đập thình thịch.Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.Cậu thở dốc, mắt vẫn còn lạc giữa hai thế giới, một bên là hiện thực hoang tàn, một bên là mộng cảnh đẹp như tranh… nhưng nhuốm đầy sự cưỡng đoạt.“Không…” - Cậu lẩm bẩm, “Không thể nào…”Nhưng đầu cậu đau như bị ai đó dùng gậy sắt gõ thẳng vào. Mỗi bước đi là một mảnh ký ức bung ra như đinh găm dưới chân:Một lần cậu bị đánh thuốc mê.Một lần cậu bị trói trong phòng tối, miệng bị bịt lại.Một lần… cậu quỳ bên chân gã, khóc, xin được thả về quê.Và gã chỉ vuốt tóc cậu, cười rất dịu dàng:“Ngoan… em sẽ quên sớm thôi.”Chiều đó, Việt Nam rời khỏi miếu, bước như kẻ không hồn. Cậu đi mãi, không nhớ đường, không nhớ bản thân định đi đâu. Gió thổi lật vạt áo, làm rối tóc, nhưng cậu chẳng buồn gỡ.Ánh mặt trời tắt dần sau núi, kéo theo bóng đêm dài như mực tràn ra ôm lấy núi rừng. Khi Việt Nam về đến nhà ông bác, trăng đã lên.Một vầng trăng mờ như bị nhuộm máu.Ông bác không hỏi. Chỉ đưa cậu một chén trà nóng, rồi bảo khẽ:“Có những thứ đã bị xoá khỏi tâm trí, không phải vì thời gian, mà vì có kẻ không muốn cháu nhớ lại.”Việt Nam nhìn chén trà.Hơi nước bốc lên rồi mờ dần, mờ dần… như một gương sương. Và trong đó - một lần nữa, cậu lại thấy đôi mắt ấy.Đôi mắt xám tro của Japanese Empire đang nhìn cậu xuyên qua mọi thứ. Không giận dữ, không điên loạn… chỉ là một sự ám ảnh thuần túy, triệt để, tuyệt đối.Một ánh mắt như xiềng xích.Trong lòng Việt Nam, có điều gì đó bắt đầu tan chảy.Là sợ hãi, là tức giận, hay là một phần của trái tim đang nhớ lại kẻ đã từng ôm cậu mỗi đêm, thì thầm trong mê sảng:“Em là của ta. Mãi mãi.”...Gió thổi qua triền núi, mang theo hơi lạnh thấm vào tận xương tủy. Việt Nam trở về doanh trại vào một buổi sáng xám xịt, bầu trời phủ đầy mây tro, chẳng có lấy một vệt nắng.Không ai hỏi lý do vắng mặt. Mọi người như thể đã được dặn từ trước - im lặng, không ngó ngàng, không tra vấn. Bầu không khí bao trùm bởi một thứ vô hình giống như sương, giống như bụi thuốc súng, bám lấy mọi thứ, khiến tim người ta đập chậm lại, mắt không dám nhìn thẳng vào nhau.Việt Nam bước qua hành lang dài bằng gỗ lim cũ kỹ, từng tấm ván vang vọng dưới chân như gõ vào tận đầu óc.Đến cuối hành lang, là cửa phòng gã.Japanese Empire.Cậu ngập ngừng.Cánh cửa vẫn như xưa, gỗ đỏ, khắc hình hạc bay và trăng tròn. Nhưng lần này, cậu thấy rõ: hình trăng trên cánh cửa không tròn thực sự, mà là vỡ - một mảnh khuyết đã bị chạm khắc thành hình máu chảy.Cửa mở.Japanese Empire đang đứng bên cửa sổ, quay lưng lại. Vẫn mái tóc dài buộc bằng dây lụa đen, bộ áo trắng đơn giản, và thân người thẳng tắp như trúc.Việt Nam không lên tiếng. Nhưng gã biết cậu đã đến. Gã không cần quay lại cũng có thể cảm nhận được. Tựa như… một phản xạ ăn sâu tận cốt tủy của một kẻ không bao giờ lơi mắt khỏi con mồi mình đã dày công giam cầm.“Em đã đi lâu.” - Japanese Empire nói, giọng vẫn nhẹ như sương khói. “Ta đã nghĩ… em không trở lại.”Việt Nam cắn chặt môi. Cậu đáp, giọng khô khốc:“Tôi được phép nghỉ ba ngày. Hôm nay là ngày thứ ba.”Gã quay đầu. Đôi mắt tro xám ấy nhìn cậu. Nhẹ nhàng. Lạnh lẽo.“Ừ… phải. Em luôn nhớ rất kỹ những thứ nhỏ nhặt. Nhưng lại hay quên những gì lớn hơn.”Gã bước đến. Khoảng cách giữa họ thu hẹp dần. Mỗi bước của Japanese Empire như ép chặt không khí, khiến lồng ngực Việt Nam co rút từng hồi.“Ví dụ như…” - Gã dừng lại, mặt chỉ cách mặt cậu vài tấc. “Em đã từng gọi ta là gì trong đêm đầu tiên?”Việt Nam im lặng.Không phải vì không muốn trả lời mà vì không nhớ. Thật sự không.Cậu không nhớ đã từng yêu. Không nhớ đã từng nguyện trao thân. Nhưng… ánh mắt gã, nụ cười gã, sự dịu dàng vặn vẹo ấy, tất cả khiến cậu không thể dối mình rằng: giữa họ đã từng có một thứ rất sâu - rất tối.Buổi tối, trời mưa.Japanese Empire cho gọi cậu đến thư phòng.Trong phòng không có ai, chỉ hai người. Gã rót rượu, mời cậu ngồi, rồi châm lửa nến. Ánh sáng lay lắt chiếu lên vách giấy, hắt bóng hai người chồng lên nhau - méo mó, như thể đang quấn lấy nhau mãi không rời.“Việt Nam.” - Gã rót rượu vào chén cậu. “Em có tin vào định mệnh không?”Cậu đáp, giọng khàn:“Tôi tin vào thời gian. Không có gì là mãi mãi. Kể cả lời hứa. Kể cả… tình yêu.”Gã cười nhẹ. Nhưng đáy mắt không cười.“Em nói đúng. Mọi thứ đều có thể phai. Trừ một thứ…”Việt Nam ngước lên.Gã đặt tay lên ngực cậu, chậm rãi:“Ám ảnh.”Đêm hôm đó, cậu không ngủ được. Cơn mưa dai dẳng dội vào mái trại, tiếng mưa dồn dập như tiếng trống tang vọng lại từ sâu trong não bộ.Việt Nam trùm chăn, nhắm mắt nhưng mộng vẫn kéo về.Lần này, không phải hình ảnh mơ hồ. Mà là một giọng nói rõ ràng.“Việt Nam… ngươi tưởng rời bỏ ta dễ đến thế sao? Đừng quên, ta đã nuốt lấy ký ức ngươi từng chút một. Ngươi thuộc về ta, từ khi trái tim ngươi còn biết run rẩy trước từng cái chạm.”Cậu giãy, hét lên nhưng tỉnh lại trong một tiếng cười khe khẽ bên tai.Không ai bên cạnh.Nhưng trên cổ cậu… có dấu ngón tay in hằn.Sáng hôm sau, khi cậu soi gương trong nhà tắm vắng, Việt Nam nhìn thấy đôi mắt mình không còn trong như ngày trước.Mà là… xám.Giống hệt Japanese Empire....Trốn đi không khó. Trốn khỏi doanh trại, khỏi ánh mắt của binh lính, khỏi từng bước chân lặng lẽ đằng sau lưng… tất cả đều không khó.Việt Nam từng trốn rồi. Thành công. Ít nhất là về mặt thể xác.Nhưng… lần này, cậu nhận ra một điều tàn nhẫn hơn: trốn khỏi bên ngoài, không nghĩa là trốn được bên trong.Bởi có một thứ đã bị cài vào tâm trí cậu từ lâu như một loại độc nhẹ, không giết chết ngay lập tức, nhưng dần dần ăn mòn suy nghĩ.Cậu rời doanh trại trong đêm, không báo, không để lại gì ngoài chiếc áo cũ treo nơi cửa.Rừng về khu Japanese Empire tối đen, gió như tiếng thở dốc của núi sâu. Việt Nam cứ đi, bước chân nhỏ mà gấp, gấp mà tuyệt vọng. Trong lòng cậu là một cơn xoáy vừa mong được xa, vừa sợ chính sự rời đi đó sẽ khiến bản thân tan biến.Cậu dừng lại giữa một bãi lau sậy - nơi chẳng ai tìm thấy.Thở hổn hển. Trái tim đập mạnh như trống trận.“Thoát rồi…” - Cậu thì thầm.Nhưng câu nói đó… không có âm vang.Và rồi, một giọng nói cất lên, từ phía sau.“Lần này, em đi xa thật.”Cậu quay phắt lại, chẳng thấy ai. Nhưng bầu không khí đã khác. Lạnh đi. Dày hơn. Giống như không khí trong phòng giam - nơi người ta biết mình không còn lựa chọn.“Em nghĩ ta không biết đường em đi sao?”Gió rít qua tai, kéo theo tiếng cười khẽ, nhẹ nhàng, nhưng ẩn dưới là tiếng gãy vỡ.Việt Nam bị kéo mạnh xuống đất. Tay chân cậu run rẩy nhưng không phải do sức mạnh thể chất, mà do thứ trói cậu lúc này không phải dây thừng… mà là ký ức.Trong đầu, hiện lên những mảnh hình ảnh đứt đoạn:Gã ôm cậu trong một bữa tiệc máu, miệng lẩm bẩm: “Chỉ có ta được chạm vào em.”Gã ôm cậu giữa giấc mộng, ánh mắt trống rỗng: “Em là thực thể cuối cùng giữ ta ở lại với thế giới này.”Gã hôn lên mắt cậu, khi cậu đang khóc: “Ngoan… em không cần phải nhớ, chỉ cần ở đây.”Trói hồn là cách Japanese Empire dùng để giam giữ cậu. Không xiềng xích. Không gông cùm. Chỉ là… lặp lại. Lặp lại câu nói, cử chỉ, ánh nhìn, mùi hương, để cậu không còn phân biệt nổi đâu là ký ức, đâu là hiện tại.Cậu từng nghĩ mình mạnh mẽ.Nhưng không ai đủ mạnh để thoát khỏi một tình yêu bị bóp méo thành ám ảnh.Khi trời sáng, Việt Nam tỉnh dậy trong chính căn phòng của mình trong doanh trại.Chăn gối gọn gàng. Bàn trà còn ấm. Và bên mép bàn, một tờ giấy được đặt ngay ngắn:“Lần tới, em có thể đi xa hơn. Nhưng đừng quên, ta luôn ở ngay sau em.Dù em trốn vào mộng, ta cũng sẽ vào theo.Dù em quên hết, ta cũng sẽ gợi nhớ.”Không ký tên. Nhưng cậu biết.Luôn luôn là gã.Tối hôm ấy, khi doanh trại lên đèn, Japanese Empire bước vào phòng cậu mà không cần gõ.Không có lời trách mắng. Chỉ có một bó hoa trà trắng, tươi, thơm, và vừa vặn nở.Gã đặt lên bàn, ánh mắt sâu như đáy hồ:“Em biết tại sao hoa trà được gọi là ‘hoa vĩnh biệt’ không?”Việt Nam không trả lời.Gã tiếp:“Vì cánh nó rơi từng đóa một. Không tan nát, không vỡ vụn.Như em. Dù rời ta… cũng không bao giờ thật sự biến mất.”Đêm xuống, ngoài kia có tiếng đàn sáo trong gió. Nhẹ, xa, mà da diết. Việt Nam ngồi bên cửa sổ, tay nắm chặt chuôi kiếm nhỏ.Cậu không còn nhớ rõ những gì bị lãng quên.Nhưng cảm giác bị xiềng xích… thì chưa từng mờ đi.Lễ hội năm ấy, hoa đăng thắp từ sớm.Người dân đổ về kinh thành đông như mây tụ. Những con phố ngập ánh đèn lồng đỏ rực, ánh nến lập lòe hắt bóng người qua lại. Tiếng trống, tiếng sáo, tiếng cười nói hòa cùng tiếng buôn bán, chen nhau thành một bản hòa tấu hỗn độn mà sống động.Việt Nam đứng lặng giữa dòng người.Không quân phục. Không vũ khí. Chỉ là một bộ áo nâu sẫm giản dị, khăn buộc đầu và chiếc mặt nạ giấy hồ thủ công - hình hồ điệp bạc.Trái tim cậu đập loạn, không phải vì sợ mà là vì hy vọng.Nếu có nơi nào khiến ta quên đi hắn… thì chỉ có thể là ở đây.Bên cạnh cậu, là một tiểu đồng đang bán quạt giấy. Thằng bé ngước nhìn:“Huynh đeo mặt nạ làm gì? Lễ hội là phải cười chứ!”Cậu mỉm cười khẽ. Một nụ cười méo mó.“Nhiều người cười… mà chẳng phải vì vui.”Đêm đến.Tiếng trống khai hội vang lên, từng nhịp dồn dập như xé rách không trung. Pháo hoa thắp lên trời cao, chiếu sáng gương mặt bao người đang ngước nhìn. Việt Nam đứng trong đám đông, lặng lẽ đưa mắt theo ánh sáng bùng lên rồi lụi tắt.Như cuộc đời cậu. Như những ký ức không rõ hình.Từ phía xa, đoàn diễu hành tiến lại những vũ công trong trang phục trắng, đỏ, mặt nạ cười nhăn nhó, tay giơ cao đèn sen.Nhưng cậu chợt khựng lại.Một người trong đoàn - khoác áo choàng đen, tay cầm quạt giấy, đầu đội mặt nạ hồ điệp vàng.Không ai khác - gã.Japanese Empire không bước vội. Gã tiến chậm, từng nhịp hòa lẫn vào tiếng trống như thể đã tính toán sẵn từng bước chân trùng khớp với nhịp tim cậu.Việt Nam lùi lại. Cậu xoay người, chen qua đám đông, chạy.Qua hàng quán. Qua đèn lồng. Qua những con đường lát đá phủ sương. Cậu chạy như điên dại, như đang lội qua chính máu mình.Nhưng vẫn không thoát được.Phía trước là ngã ba. Một người đàn ông đứng sẵn. Ánh mắt tro xám lóe sáng dưới ánh trăng.Japanese Empire cười.“Lễ hội là để đoàn viên. Em lại bỏ đi... chẳng phải làm ta thất lễ sao?”Cậu thở hổn hển, rút dao nhỏ giấu bên hông.“Đừng đến gần.”Japanese Empire không sợ. Gã không bao giờ sợ cậu.“Ta đã để em thử một lần. Em đi. Ta cho em thời gian.Em nhìn thấy lễ hội. Nhìn thấy tự do.Nhưng cuối cùng, em vẫn về.”Cậu giơ dao, nhưng tay run.“Không phải vì tôi chọn quay lại.”Gã bước tới, nhẹ như sương:“Không.Là vì mọi con đường... dù em tự đi hay bị kéo... đều dẫn về với ta.”Cậu gục xuống. Dao rơi. Mặt nạ vỡ làm đôi.Japanese Empire ngồi xuống, ôm lấy cậu. Giống như bao lần trước.Nhưng lần này... cậu không khóc.Chỉ có giọng cậu khẽ vang:“Ngươi đã cướp đi trí nhớ ta…Nhưng thứ còn lại... ngươi sẽ không bao giờ có được.”Gã cứng người.“Là gì?”Việt Nam nhắm mắt.“…Là giấc mơ.”Đêm lễ hội ấy, người ta thấy một đôi nam nhân bước qua cầu liễu. Một người ôm người kia trong tay như ôm kẻ say rượu ngủ gục.Không ai biết, đó là lần cuối Việt Nam mơ thấy bản thân tự do.Và là lần đầu… gã Japanese Empire biết sợ....Mùa xuân năm đó, hoa đào nở sớm hơn lệ thường.Trên núi cao phía bắc, nơi tuyết tan chậm và nắng hiếm hoi, có một căn nhà gỗ nhỏ lọt thỏm giữa cánh rừng tùng xanh rì. Bên mái nhà, dây chuông gió bằng vỏ ốc rung khẽ theo gió núi, ngân nga những âm thanh trong vắt, gợi nhớ về một thế giới không có chiến tranh.Việt Nam bước ra hiên, tay cầm tách trà ấm.Trên cổ tay cậu là một sợi chỉ đỏ, đã bạc màu theo thời gian. Dưới nắng, nó nhạt nhòa như lời nguyền đã phai.Trong bếp, Japanese Empire đang nấu ăn. Gã mặc áo chàm đơn giản, tay áo xắn cao, tóc cột lỏng. Gương mặt gã không còn lạnh lẽo như ngày trước, nhưng trong ánh mắt vẫn giữ lại chút ưu sầu, thứ đã trở thành một phần máu thịt.Họ đã sống cùng nhau như thế, yên bình, giản dị, như hai kẻ lưu lạc tìm được một nơi chẳng ai nhớ tới.Đôi lúc, vào những đêm gió lớn, Việt Nam mơ.Trong giấc mơ, cậu thấy bản thân chạy trong rừng, mưa đuổi sau lưng, tiếng cười vỡ vụn bám theo như móng vuốt. Có lúc cậu nghe tiếng gọi tên mình, ngọt ngào mà ghê rợn. Có lúc, cậu thấy một bàn tay đặt lên ngực trái, khẽ thì thầm:"Em sẽ không bao giờ rời ta."Cậu giật mình tỉnh dậy, tim đập dồn.Nhưng khi mở mắt, bên cạnh là Japanese Empire, đang ngủ.Gã lúc ngủ trông vô hại đến lạ, hàng mi dài khép lại, khuôn mặt yên bình như chưa từng biết đến máu và kiểm soát.Việt Nam đưa tay chạm nhẹ vào tóc gã. Có gì đó rất mong manh, rất... người.Một ngày nọ, cậu hỏi:“Japanese Empire, nếu ta nhớ lại hết mọi chuyện, ngươi có hối hận không?”Gã im lặng rất lâu. Rồi đáp:“Nếu em nhớ mà vẫn ở lại… thì ta sẽ biết, đó là thực.Còn nếu em nhớ và muốn đi…Ta sẽ không giữ nữa.”Việt Nam cười nhạt.“Lời nói của ngươi… muộn hơn cả chiến tranh.”Japanese Empire không cãi. Gã chỉ rót trà, đặt trước mặt cậu.“Mọi thứ đều muộn. Nhưng em vẫn ở đây.”Năm sau, họ kết hôn.Không lễ rình rang, không khách mời, chỉ có gió rừng, hoa dại và một đêm trăng tròn.Việt Nam mặc áo trắng, mắt ánh lên một nụ cười thật nhẹ như gió đầu mùa. Japanese Empire đứng bên, ánh nhìn không rời, nhưng không còn chiếm hữu. Chỉ còn... cảm tạ.Trong lễ, không có lời thề nguyện. Cả hai chỉ buộc sợi chỉ đỏ vào tay nhau, thay cho tất cả những gì đã từng gãy đổ.Tháng ngày sau đó trôi đi êm đềm như giấc mộng lành.Việt Nam chăm sóc vườn hoa, dạy trẻ con làng dưới núi học chữ. Japanese Empire làm thuốc, chữa bệnh, đôi khi vẫn ngồi lặng hàng giờ bên gốc tùng, như thể đang chuộc lỗi với điều gì đó vô hình.Nhưng cậu vẫn mơ.Mỗi năm vài lần.Trong mơ, cậu thấy mình ngồi trong một căn phòng tối. Trên tường treo đầy mặt nạ. Có tiếng bước chân chầm chậm đến gần. Rồi một giọng nói khẽ vang:“Ta đã nói rồi… Em là giấc mộng đẹp nhất ta từng thao túng.”Cậu thường tỉnh dậy khi trời chưa sáng.Nhưng lần nào tỉnh dậy, bên cạnh cũng có một bàn tay nắm lấy tay cậu. Không chặt. Không giữ. Chỉ là… ở đó.Việt Nam nhìn Japanese Empire đang ngủ, và thầm nghĩ:"Có lẽ không ai thật sự thoát khỏi bóng tối. Nhưng ta đã học cách sống cùng nó… mà không còn run rẩy."Ngoài kia, mùa xuân lại đến.Hoa đào vẫn nở.Và trong căn nhà gỗ lưng núi, hai người đàn ông sống cùng nhau, không còn là cấp trên, cấp dưới. Không còn là kẻ kiểm soát và người bị điều khiển.Chỉ còn hai con người đã đi qua chiến tranh, thao túng, và giấc mộng.để tìm lại chính mình.Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store