[Choran] Chỉ còn lại ký ức, nhưng lại không còn anh
Chương 3
Doran ngồi im lặng trong phòng tập, ánh sáng mờ ảo của màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật những nếp nhăn mệt mỏi ở khóe mắt. Dù cố gắng tập trung, anh vẫn cảm thấy mình như đang bơi trong biển mờ mịt của ký ức bị lãng quên. Những con số và chiến thuật trong trò chơi cứ thế trôi qua mà không đọng lại gì trong tâm trí anh. Không phải anh không cố gắng; thực tế, anh đã cố gắng rất nhiều, nhưng đôi khi cảm giác như mình đang chạy đua với chính mình, với một phiên bản đã mất của bản thân."Anh không sao đâu" Doran thì thầm, tay anh lướt qua bàn phím, nhưng ánh mắt vẫn dán vào màn hình mà không thực sự nhìn thấy nó. "Anh chỉ cần thêm chút thời gian."Chovy đứng phía sau anh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh. Ánh mắt của cậu không rời khỏi người anh, như thể cậu đang cố gắng đọc từng suy nghĩ của anh. Chovy hiểu rằng không phải mọi thứ đều có thể nói ra bằng lời, nhưng chỉ cần anh cần, cậu sẽ ở đây, luôn bên cạnh.Chovy cười nhẹ, nắm lấy tay Doran, kéo anh lại từ màn hình máy tính. "Anh không cần phải lo lắng quá đâu. Em tin anh sẽ tìm lại được mọi thứ. Em luôn tin vào anh."Doran nhìn Chovy, cảm nhận được sự ấm áp trong ánh mắt cậu. Câu nói ấy như một lời hứa, và dù anh không thể nhớ hết tất cả, anh cảm nhận được tình yêu và sự kiên nhẫn trong cậu. "Cảm ơn em. Anh biết mình không đơn độc." Doran mỉm cười nhẹ, lần đầu tiên cảm thấy một chút yên bình trong những ngày gần đây.Chovy kéo Doran đứng dậy. "Đi ăn chút gì đi, anh cần lấy lại sức. Không thể cứ ngồi mãi trong phòng này được."______________________________Bữa ăn tối, mặc dù không phải là một buổi tiệc linh đình, nhưng lại là một khoảnh khắc hiếm hoi mà cả hai có thể chia sẻ sự yên bình. Chovy luôn tìm cách để khiến mọi thứ trở nên bình thường, dù thực tế chẳng có gì là bình thường đối với Doran lúc này. Nhưng điều này không có nghĩa là cậu sẽ để anh rơi vào sự cô đơn. Cậu sẽ làm mọi thứ để anh cảm thấy mình có thể tiếp tục, dù ký ức có thể mãi mãi xa vời.Sau bữa ăn, cả hai bước vào phòng nghỉ của đội, nơi mọi người đã sẵn sàng chuẩn bị cho ngày thi đấu tiếp theo. Doran có thể cảm thấy sự căng thẳng trong không khí, nhưng anh không còn cảm giác như mình là một phần của đội. Những chiến thuật, những tính toán về trận đấu, tất cả đều trở nên mơ hồ trong đầu anh. Doran cảm nhận rằng, dù anh cố gắng, anh không thể hoàn toàn hòa nhập như trước kia.Chovy bước đến gần anh, sự lo lắng thoáng hiện lên trong ánh mắt cậu. "Em biết anh đang cảm thấy thế nào" Chovy nói, giọng trầm ấm nhưng lại đầy sự kiên định. "Nhưng anh phải nhớ, anh là người chơi quan trọng của đội này. Không có anh, đội không thể thành công."Doran ngước lên, nhìn vào đôi mắt của Chovy. Mặc dù anh không thể nhớ lại mọi thứ, nhưng điều anh biết chắc chắn là cậu luôn tin tưởng anh. Và điều đó khiến trái tim anh thắt lại. "Anh sẽ cố gắng" Doran đáp, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự quyết tâm. "Mặc dù không nhớ rõ, nhưng anh sẽ không để đội thất bại."Chovy khẽ nở một nụ cười, tay cậu nắm chặt tay Doran. "Anh không cần phải lo lắng về điều đó. Em sẽ luôn ở đây để giúp anh."_________________________________Ngày Thi ĐấuTrận đấu hôm đó diễn ra trong không khí căng thẳng. Cả đội đều tập trung cao độ, nhưng Doran cảm nhận rõ ràng rằng anh không thể kết nối như trước. Mọi thứ trước mắt anh đều mờ nhạt, như một bộ phim đã bị hỏng, thiếu mất nhiều đoạn quan trọng. Tuy vậy, trong khoảnh khắc quan trọng nhất của trận đấu, khi mọi người bắt đầu hoang mang, Doran vẫn cố giữ được sự tỉnh táo cần thiết, ít nhất là đủ để có thể đưa ra quyết định đúng đắn.Nhưng điều làm Doran ngạc nhiên nhất chính là sự thay đổi trong mình khi nhìn thấy Chovy. Cậu luôn ở đó, đến cạnh anh trong những khoảnh khắc khó khăn nhất. Doran không biết liệu mình có thể quay lại được với trò chơi này hoàn toàn hay không, nhưng khi thấy Chovy nhìn mình với ánh mắt đầy niềm tin, anh hiểu rằng mình sẽ không bỏ cuộc.Khi trận đấu kết thúc, đội của họ không giành chiến thắng, nhưng Doran không cảm thấy thất vọng. Anh nhìn quanh, thấy những gương mặt đầy lo lắng và thất vọng của các đồng đội, nhưng rồi ánh mắt anh lại hướng về Chovy. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng với anh, không hề có một dấu hiệu nào của sự buồn bã. Cậu biết rằng dù kết quả là gì, điều quan trọng nhất là họ đã cố gắng hết sức.____________________________Sau trận đấu, cả đội ngồi lại trong phòng nghỉ. Mọi người bắt đầu nói về chiến thuật và những sai lầm trong trận đấu. Doran vẫn ngồi đó, yên lặng, như thể những cuộc trò chuyện xung quanh anh chẳng thể vào đầu. Nhưng rồi Chovy ngồi bên cạnh, đặt tay lên vai anh, kéo anh lại từ những suy nghĩ mơ hồ đó."Không sao đâu" Chovy nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy sự vững vàng. "Chúng ta sẽ làm tốt hơn trong trận đấu sau."Anh quay sang nhìn Chovy, nhận ra rằng dù mọi thứ có khó khăn, cậu luôn là người không bao giờ bỏ cuộc. "Cảm ơn em" Doran thì thầm. "Anh biết mình không thể làm được nếu thiếu em."Chovy cười khẽ, ánh mắt cậu dịu dàng như thường lệ. "Chúng ta là đội. Không có anh, không có em."Doran nhắm mắt lại, thở dài nhẹ nhõm. Anh không thể nhớ lại tất cả, nhưng anh có Chovy bên cạnh, và đó là tất cả những gì anh cần.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store