ZingTruyen.Store

[Choran] Chỉ còn lại ký ức, nhưng lại không còn anh

Chương 14

RawN169

Những ngày tháng đầy căng thẳng và áp lực dường như không dừng lại với Doran. Mùa giải này không hề dễ dàng, mỗi trận thua lại như một cú đấm mạnh mẽ vào lòng anh. Từng bước đi trên đấu trường ngày càng nặng nề hơn, giống như mọi thứ đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát của Doran. Những trận thua liên tiếp khiến anh cảm thấy mình không còn là chính mình nữa, không còn là Doran của những ngày luyện tập siêng năng, đầy quyết tâm và tự tin.

Trong khi Doran chìm trong thất vọng, Chovy vẫn không ngừng lo lắng và chăm sóc cho anh. Mỗi khi trận đấu kết thúc và Doran trở lại phòng, Chovy là người đầu tiên đứng đợi, luôn sẵn sàng an ủi và động viên anh. Dù có mệt mỏi, dù kết quả có ra sao, Chovy vẫn luôn ở đó, vững vàng như một chỗ dựa tinh thần cho Doran.

Hôm nay cũng vậy, sau một trận thua đầy căng thẳng, Doran ngồi thẫn thờ trước màn hình máy tính, mắt không hề rời khỏi những con số thống kê thua kém. Mỗi lần nhìn thấy kết quả, trái tim anh như vỡ vụn. Chovy nhìn thấy sự căng thẳng ấy, nhưng thay vì chỉ đứng nhìn, cậu bước đến bên Doran, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.

"Anh ổn chứ?" Chovy hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy lo lắng. Doran không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn vào màn hình, tựa như tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.

"Chovy..." Doran bắt đầu, giọng nói của anh đầy mệt mỏi, "Anh không biết phải làm gì nữa. Chúng ta thua quá nhiều rồi. Anh không đủ giỏi, không thể làm tốt hơn."

Chovy vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra bất kỳ sự lo lắng thái quá nào. Cậu biết rằng Doran đang ở trong một trạng thái tinh thần rất yếu, nhưng cậu cũng biết anh không hề yếu đuối thực sự. " Hyeon-jun, không phải anh làm mọi thứ một mình. Đội vẫn còn em, và em vẫn ở đây với anh" Chovy nói, ánh mắt chân thành nhìn vào Doran. "Chúng ta sẽ vượt qua, em tin vào anh."

Doran khẽ thở dài, những lời động viên của Chovy như một làn sóng nhỏ vỗ về trái tim anh, nhưng vẫn không đủ để làm anh vơi đi những lo lắng trong lòng. Anh đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không đạt được kết quả như mong muốn. Mỗi lần thua, anh cảm thấy như mình đang vấp ngã không thể đứng dậy được.

Chovy nhẹ nhàng đặt tay lên vai Doran, cảm nhận được sự mệt mỏi, căng thẳng mà anh đang mang. "Em biết anh đang rất khó khăn, Hyeon-jun " Chovy tiếp tục "Nhưng anh không thể bỏ cuộc. Mỗi thất bại là một bài học. Quan trọng là đứng lên và tiếp tục chiến đấu."

__________________________

Những trận đấu thua cứ tiếp diễn, và Doran ngày càng trở nên mệt mỏi. Đôi khi, anh không thể phân biệt đâu là lý do anh cố gắng, đâu là lý do anh vẫn bám trụ. Trong khi đó, Chovy lại không hề rời xa, luôn tìm mọi cách để tiếp thêm sức mạnh cho Doran. Cậu chăm sóc anh trong từng chi tiết nhỏ nhất, không bao giờ để Doran phải một mình đối mặt với những khó khăn.

"Anh không cô đơn đâu" Chovy lại nói vào một buổi tối sau khi cả hai đã rời khỏi trận đấu. "Em sẽ luôn ở đây để cùng anh vượt qua."

Doran im lặng. Anh không biết phải nói gì, không biết phải làm gì. Những thất bại liên tiếp, sự áp lực không ngừng khiến anh kiệt sức. Nhưng khi nhìn vào mắt Chovy, anh cảm thấy một chút an ủi. Cậu luôn ở đó, không bao giờ bỏ rơi anh, và điều đó giúp anh cảm thấy như có lý do để tiếp tục chiến đấu.

Có một khoảnh khắc, khi Doran và Chovy cùng ngồi im lặng sau một trận thua, Doran quay sang Chovy, nhìn vào đôi mắt cậu đầy lo lắng nhưng cũng đầy kiên định.

"Chovy" Doran nói, giọng anh khẽ run rẩy, "Anh... anh không biết phải làm sao nữa. Anh mệt mỏi lắm rồi."

Chovy nhẹ nhàng cầm tay Doran, ánh mắt đầy sự kiên nhẫn. "Em hiểu, Hyeon-jun. Nhưng đừng lo, em ở đây với anh. Chúng ta sẽ tìm cách vượt qua cùng nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store