Choran Chi Con Lai Ky Uc Nhung Lai Khong Con Anh
Sân khấu rực rỡ những tiếng cười nói và tiếng pháo tay vang dội. Đồng đội cùng nhân viên quây quần bên chiếc cúp vô địch, từng người một lần lượt nâng nó lên, chia sẻ niềm tự hào sau một mùa giải dài đầy thách thức. Đèn flash không ngừng chớp sáng, ghi lại từng khoảnh khắc đáng nhớ.Ở một góc phòng hậu nâng cúp, Doran và Chovy ngồi trên chiếc ghế sofa. Doran vẫn còn giữ chiếc cúp trên tay, nhưng anh chẳng bận tâm đến ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh. Thay vào đó, ánh mắt anh chỉ tập trung vào Chovy – người đồng đội, người yêu, và cũng là niềm an ủi lớn nhất của anh suốt bốn năm qua."Em bảo mà, chúng ta sẽ làm được" Chovy nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự phấn khích.Doran mỉm cười, tay anh khẽ đặt lên vai Chovy, như một cử chỉ để trấn an hơn là khoe khoang. "Ừ, em nói đúng. Nhưng không phải vì em đoán giỏi đâu, mà vì em thực sự rất giỏi."Chovy bật cười, tiếng cười trong trẻo như xua tan sự mệt mỏi sau trận đấu căng thẳng. "Anh cũng vậy. Nếu không có anh ở đây, chắc em đã không bình tĩnh nổi rồi.""Thật không? Vậy anh đáng giá như thế nào nhỉ?" Doran cố ý trêu chọc, nụ cười ấm áp trên môi."Đáng giá hơn cả chiếc cúp này," Chovy đáp, vừa nói vừa nghiêng người dựa sát vào Doran. "Nhưng anh đừng tự mãn quá đấy."Doran lắc đầu, nhưng anh không thể ngăn mình cười lớn. Bàn tay anh bất giác đưa lên, nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc của Chovy, nơi còn đọng lại chút mồ hôi sau trận đấu. "Được rồi, anh sẽ không tự mãn đâu. Nhưng anh vẫn tự hào vì em, Jihoon à."Chovy im lặng, nhưng đôi mắt cậu ánh lên sự cảm kích sâu sắc. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai người như quên đi sự huyên náo xung quanh, chỉ còn lại sự ấm áp lặng lẽ giữa họ.________________________________________Sau buổi tiệc mừng, cả hai rời khỏi đám đông và lặng lẽ bước dọc theo con đường rợp bóng cây. Thành phố về đêm vẫn sáng rực ánh đèn, nhưng không gian giữa họ lại tĩnh lặng đến lạ.Doran bước chậm rãi bên cạnh Chovy, tay anh khẽ nắm lấy túi áo khoác."Anh này..." Chovy bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng."Hửm?" Doran quay sang nhìn cậu, đôi mắt anh dịu dàng như ánh trăng đang soi rọi xuống con đường."Sau mùa giải này... mình công khai được không?"Câu hỏi khiến Doran thoáng khựng lại. Anh dừng bước, nhìn sâu vào mắt Chovy. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, gương mặt Chovy bừng lên một vẻ mong đợi nhưng cũng xen lẫn chút lo lắng."Công khai gì cơ?" Doran giả vờ ngây ngô, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười trêu chọc."Anh biết mà" Chovy lẩm bẩm, giọng cậu nhỏ dần, khuôn mặt đỏ ửng khi phải nói ra điều mà cả hai đều hiểu.Doran bật cười, bước đến gần hơn và khẽ đặt tay vào tay Chovy. "Nếu đó là điều em muốn, thì anh sẽ làm.""Thật chứ?" Chovy ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hy vọng."Thật" Doran gật đầu, ánh mắt anh nghiêm túc và chân thành. "Anh hứa. Chỉ cần em muốn, anh sẽ làm mọi thứ."Chovy nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt cậu như ánh lên cả một bầu trời sao. "Cảm ơn anh... vì đã luôn ở bên em.""Không cần cảm ơn" Doran thì thầm, kéo cậu vào một cái ôm nhẹ nhàng. "Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, đúng không?""Ừ, luôn luôn" Chovy đáp, giọng nói cậu nhỏ lại nhưng ấm áp lạ kỳ._________________________________________Chiếc xe lướt đi trên con đường cao tốc, ánh đèn đường mờ nhạt vút qua ô cửa kính. Trong xe, Chovy ngồi bên ghế phụ, đầu tựa vào cửa sổ, đôi mắt khép hờ vì mệt mỏi."Em mệt lắm không?" Doran hỏi, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn con đường phía trước."Một chút thôi" Chovy trả lời, giọng cậu yếu ớt. "Khi nào đến nơi, anh nhớ gọi em nhé.""Được rồi, ngủ đi" Doran nhẹ nhàng đáp. "Anh sẽ gọi em."Nhưng Chovy không thể ngờ rằng lời hứa ấy sẽ không bao giờ được thực hiện.Một ánh sáng chói lòa bất ngờ rọi thẳng vào mắt Doran. Tiếng còi xe vang lên chói tai, và trước khi anh kịp phản ứng, một chiếc xe tải đã lao tới.___________________________Phòng bệnh trắng xóa...Chovy mở mắt, ánh sáng trắng chói lòa làm cậu nhắm chặt lại ngay lập tức. Cơn đau nhói lên ở thái dương khiến cậu muốn hét lên, nhưng giọng nói lại nghẹn lại nơi cổ họng."Hyeon-jun..." Cậu gọi khẽ, giọng nói yếu ớt như hơi thở.Một bóng dáng bước đến, là bác sĩ. "Cậu tỉnh rồi. Đừng cố gắng quá.""Hyeon-jun đâu?" Chovy hỏi, đôi mắt cậu mở to, ánh nhìn hoảng loạn.Vị bác sĩ ngập ngừng, ánh mắt lảng tránh. "Cậu ấy sống sót, nhưng... có một vấn đề. Cậu ấy bị chấn thương não nghiêm trọng, và... có vẻ đã mất trí nhớ, ngoại trừ tên, cậu ấy không nhớ gì cả."Những lời nói ấy như một nhát dao cứa vào tim cậu. Mọi thứ trong đầu cậu như sụp đổ."Không... không thể nào..." Cậu thì thầm, nước mắt trào ra không thể kiểm soát.______________________Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Chovy bước vào. Doran đang ngồi trên giường, ánh mắt anh hướng ra cửa sổ, vẻ mặt bình thản."Hyeon-jun..." Chovy gọi, giọng cậu run rẩy.Doran quay lại, đôi mắt anh dừng trên Chovy. Nhưng thay vì nụ cười thân quen, ánh mắt anh trống rỗng và xa lạ. "Xin chào. Cậu là ai?"Câu hỏi như một lưỡi dao cứa vào trái tim cậu. Cậu đứng bất động, đôi mắt mở to vì kinh ngạc và đau đớn."Em là..." Chovy nuốt khan, cố gắng kiềm chế cảm xúc. "Em là đồng đội của anh. Em là Jihoon, tuyển thủ Chovy."Doran gật đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt. "Rất vui được gặp cậu, Chovy."Khi rời khỏi phòng bệnh, nước mắt Chovy trào ra không ngừng. Dựa vào tường hành lang, cậu thì thầm, giọng nói nghẹn ngào:"Nếu anh không nhớ được em... thì để em yêu anh một lần nữa, từ đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store