ZingTruyen.Store

[Choran] At 30 (Serendipity)

Oneshot

CyaraElain


At 30, lấy bối cảnh là trái đất vào mấy trăm năm sau, khi khoa học phát triển đến mức độ con người có thể quyết định rằng mình sẽ tiếp tục già đi hay ở mãi năm ba mươi tuổi. Khi đó, giả thiết về thế giới song song cũng được hoàn thiện. Vũ trụ song song thực sự tồn tại, chỉ là con người không thể xuyên qua về từng vũ trụ để xem thử mình đã và đang sống như thế nào.

Vào năm 30 tuổi, mỗi người đều sẽ phải chọn đi tiếp hoặc dừng lại. Chuyển động của phân tử làm nên cả ngàn vũ trụ, có người chọn vũ trụ này để làm điểm dừng chân cuối cùng, có người chọn rời đi.

---------

1,

Choi Hyeonjoon gặp Jihoon khi còn bé. Có một nghiên cứu khoa học báo cáo rằng con người sẽ bắt đầu nhớ được những kỉ niệm trong cuộc đời từ năm bốn tuổi, nhưng Hyeonjoon khăng khăng rằng cậu nhận ra Jihoon từ khi cậu vừa mới chào đời. Jihoon nói, làm như thể anh quen em từ kiếp trước. Hyeonjoon trả lời rằng không có kiếp trước, chỉ có vũ trụ khác. Và anh quen em qua tất cả những vũ trụ song song có tồn tại trong đời.

Jihoon là hàng xóm của Hyeonjoon. Một cậu nhóc nghịch ngợm bình thường, suốt ngày ôm theo ván trượt từ lúc bắt đầu biết chạy. Hyeonjoon không được khỏe mạnh, Jihoon cười nhạo cậu mãi rồi cuối cùng quyết định lôi Hyeonjoon ra ngoài. Cậu ném cho Hyeonjoon một chiếc ván trượt, Hyeonjoon loay hoay học theo rồi ngã úp mặt xuống đường ngay khi Jihoon vừa mới buông tay. Trán Hyeonjoon bầm một mảng lớn, Jihoon phủi mấy hạt cát cắm vào da rồi chạy vụt đi. Cát rơi ra để lại da trầy trụa rịn một lớp máu, Hyeonjoon chưa kịp khóc thì Jihoon đã mang về một túi nhỏ.

"Anh thích cam hay táo?"

"Anh thích dâu tây."

Môi Jihoon trề ra, cậu lục lọi rồi đưa cho Hyeonjoon một cây kem có vỏ hồng nhạt. Hyeonjoon lau bàn tay bẩn vì cát của mình vào quần, loay hoay mở. Jihoon lại trề môi, cậu cầm một cây vị cam lên rồi xé mở bằng răng. Hyeonjoon liếm kem như một con mèo nhỏ, Jihoon cắn từng miếng lớn, hai chiếc ván trượt lăn lóc trên vỉa hè, hai đứa nhỏ ngồi cạnh nhau vừa ăn vừa thẩn thơ ngắm ráng chiều.


--

2.

Những năm tiểu học, Jihoon thường chạy sang nhà Hyeonjoon mỗi khi bị mẹ đánh. Lí do đánh thì có cả ngàn, nhưng vị trí trốn của Jihoon chỉ có một. Riêng Hyeonjoon biết, cậu cũng không nói với ai. Mỗi khi nghe tiếng léo nhéo rồi dần dần trở thành gào thét ở cạnh nhà Hyeonjoon, hình ảnh tiếp theo luôn là Jihoon co giò phóng qua hàng rào trước nhà. Cô Jeong cầm chổi lông gà đuổi theo sau, hai mẹ con đuổi nhau một vòng quanh phố rồi kết quả luôn là cô Jeong cắp chổi về nhà ca thán, còn Jihoon đã biến đi đâu mất. Jihoon rất lì lợm, chuyện lông gà vỏ tỏi cũng làm cậu giận mẹ đến nửa ngày trời. Mẹ Jihoon cũng rất lì lợm, cô biết rằng con trai chỉ trốn quanh nhà và không chịu nổi sức cám dỗ của đồ ăn nên thường cố ý nấu mấy món ăn tỏa mùi thơm khắp phố. Chừng một năm đầu những món ăn ngon còn có tác dụng, nhưng càng về sau Jihoon càng ít xuất hiện khi ngửi thấy mùi đồ ăn trong nhà mình. Đỉnh điểm là có ngày hai mẹ con giận nhau từ sáng, Jihoon chạy đi, đến chiều muộn vẫn không thấy cậu lò dò xuất hiện như mọi lần. Cả nhà nóng ruột đi tìm, cô Jeong mếu máo về nhà lấy ảnh Jihoon để chuẩn bị đi báo cảnh sát thì gặp ông con ngồi chễm chệ ăn cá rán trong bếp. Jihoon ăn hết nửa con cá, cô Jeong nhìn kĩ xem trên người thằng con trời đánh có dấu vết gì của nơi trú ẩn không thì thấy trong túi áo con trai có một túm nhỏ cánh hoa cẩm tú cầu.

Nơi trú ẩn của Jihoon, là vườn cẩm tú cầu nhà Hyeonjoon. Cây cao tới tận vai người lớn, cậu tạo thành một đường mòn ở giữa rồi chui tọt vào đó ngồi chờ cơn giận của mẹ qua đi. Ngày đầu tiên giận mẹ rất lâu vì mẹ không cho phép đi trượt ván nữa, Jihoon nước mắt ngắn dài cả buổi rồi sau đó sụt sùi luồn lách tới bên tường nhà Hyeonjoon. Ném một viên sỏi lên cửa sổ tầng hai, Jihoon mếu máo gọi nhỏ khi Hyeonjoon vừa mở cửa nhìn ra:

"Choi Hyeonjoon, đói bụng..."

Hyeonjoon thảy xuống cho Jihoon một gói bánh mì rồi đóng cửa sổ lại. Từ trong cửa sổ, cậu thấy mấy bụi hoa cẩm tú cầu rung lên rồi dứt khoát dừng lại tại một điểm gần hàng rào. Về sau, mấy thứ đồ ăn Hyeonjoon chuẩn bị cho Jihoon được đặt trong một chiếc giỏ mây buộc dây treo tòng teng trên cửa sổ. Bánh mì, mứt, xúc xích, kẹo dẻo, Hyeonjoon tìm được thứ gì đều sẽ nhét vào giỏ thả xuống cho Jihoon. Con đường từ cái tổ giữa rừng hoa của Jihoon tới bên dưới cửa sổ của Hyeonjoon đi mãi cũng thành một lối mòn, Hyeonjoon tò mò đi vào rồi thích mê luôn khoảng trống mà Jihoon tạo ra giữa rừng hoa xanh tím. Hai đứa nhỏ mở tiệc ở đó, cùng nằm dài ngắm mây ở đó. Tiếng léo nhéo ở nhà Jihoon, Hyeonjoon thỉnh thoảng lại mong chờ.

Một đêm nọ lại nghe tiếng loảng xoảng như là Jihoon đánh vỡ đồ ở nhà bên, Hyeonjoon mở cửa nhìn ra thì thấy một bóng đèn bão chạy vùn vụt giữa rừng hoa. Hyeonjoon ôm chiếc giỏ mây rón rén đi xuống nhà, ngang qua phòng khách thì có tiếng gọi giật lại:

"Choi Hyeonjoon!"

"V..vâng."

"Jihoon lại chạy trốn rồi đúng không?"

"Vâng ạ."

"Qua đây."

Cô Choi vẫy tay, Hyeonjoon cố gắng che bớt bánh kẹo tích trữ trong giỏ lại. Cô Choi liếc vào rồi lắc đầu:

"Có ai dạy con ăn nhiều bánh ngọt vào buổi tối thì dễ bị sâu răng chưa?"

"Con đánh răng mà..."

Hyeonjoon lúng búng trả lời, cô Choi mở tủ lạnh lấy ra mấy chai nước quả, vài trái táo và bánh nhân thịt đặt vào giỏ của Hyeonjoon. Phì cười nhìn con trai một tay ì ạch xách giỏ đồ ăn, tay kia cắp thêm ba chiếc ghế nhựa và một tấm chăn mỏng đi ra khỏi cửa, cô Choi gọi điện sang nhà hàng xóm để báo tin rằng không cần phải chạy đi tìm Jihoon nữa.

Jihoon khóc rưng rức giữa vườn hoa. Cậu bao giờ cũng vậy, oan ức dù nhiều hay ít cũng đều khóc một trận cho hả dạ rồi thôi. Hyeonjoon mặc kệ Jihoon khóc lóc, cậu đặt ba chiếc ghế xuống rồi xách giỏ để lên một trong ba chiếc. Với tay lấy một quả táo, Hyeonjoon cắn một miếng rồi đưa phần còn lại cho Jihoon.

"Này, ăn đi."

"Hức... Em.. huhu... không thèm ăn.. đồ thừa.. hức... của anh."

Hyeonjoon nhún vai mở chai nước quả. Miệng méo xệch thế kia, mắt nhòa đi vì nước, Jihoon đưa hai chiếc răng cửa to cộ ra ngoạm một miếng táo rõ to.

Hai đứa nhỏ ăn hết nửa giỏ bánh, lại lờ đờ tựa vai nhau nhìn sao. Hyeonjoon giỏi tìm mấy chòm sao, Jihoon lại chăm sáng tác ra mấy chòm sao mới. Ngón tay nhỏ xíu của Hyeonjoon chỉ theo một hình dạng trên trời:

"Kia là chòm gấu lớn."

"Chòm khủng long thì có."

"Đồ ngốc, khi con người xuất hiện thì khủng long tuyệt chủng rồi, ai biết khủng long là gì mà đặt tên."

"Choi Hyeonjoon ngốc, bởi vì không có khủng long nên con người mới gọi là gấu lớn. Nếu lúc đó còn khủng long, chắc chắn người ta sẽ gọi là chòm khủng long lớn."

Hyeonjoon nghe cũng thấy hợp lí. Sau này khi tự sắm cho mình chiếc kính thiên văn rất lớn, Hyeonjoon đánh dấu lại những chòm sao theo trí tưởng tượng của Jihoon. Chòm khủng long lớn, khủng long nhỏ. Chòm mòng biển, chòm chim sẻ, chòm tôm càng và tôm hùm chẳng có gì khác nhau.

Đêm hôm đó, hai đứa nhỏ bẻ mấy cành cẩm tú cầu làm thảm, kê ba chiếc ghế thành hình tam giác rồi phủ mảnh chăn lên trên để che sương. Mấy ông bố bà mẹ tìm thấy hai đứa con ôm nhau ngủ dưới chiếc lều xập xệ tự tạo liền bế hai đứa về phChoi Hyeonjoon. Buổi sáng ra cả hai không thèm thắc mắc vì sao lại có sự dịch chuyển kì diệu đó, Hyeonjoon đuổi Jihoon về nhà để đánh răng ngay lập tức. Hyeonjoon rất sợ sâu răng, sợ Jihoon phải nhổ đi hai chiếc răng cửa to cộ của mình.

--

3.

Năm Hyeonjoon mười ba tuổi, trường học là ác mộng của cậu. Không phải chuyện học hành, Hyeonjoon học rất giỏi. Cũng không phải bị cô lập, không ai dám cô lập Hyeonjoon khi đằng sau cậu là một Jeong Jihoon nhởn nhơ đi đứng nói cười. Ác mộng nằm ở việc trường cách xa nhà, Hyeonjoon và Jihoon từ hàng xóm trở thành bạn chung phòng kí túc. Jihoon ăn ở bê bối, đem so với giường của Jihoon thì giưChoi Hyeonjoon có thể coi như đảm bảo tiêu chuẩn vô trùng. Jihoon đi học về - nhảy lên giường, chơi thể thao về - bò lên giường, nửa đêm đói bụng – ăn mì trên giường, bị mẹ mắng – khóc trên giường.

Phải rồi, cậu Jeong Jihoon mười ba tuổi vẫn thường khóc khi bị mẹ mắng.

Trước ngày nhập nội trú, cô Jeong sang gửi gắm Jihoon cho Hyeonjoon. Không phụ lòng mẹ, Hyeonjoon coi Jihoon như em trai mình mà đối xử.

"Hyeonjoon, giặt tất giúp em!"

"Tự đi mà giặt."

"Hyeonjoon, em chưa làm bài tập."

"Ngày mai anh bảo cô Oh kiểm tra em trước."

"Hyeonjoon, em vừa giặt đệm giường, tối nay cho em nằm ké!"

"Nằm đất."

"Hyeonjoon, em..."

"Ăn hết mì rồi nói chuyện với anh."

Đối xử như đối với em trai, đương nhiên là phải phũ phàng với nhau. Làm gì có chuyện dịu dàng tình cảm giữa anh em trai, họa chăng là ở một vũ trụ nào khác.

Hyeonjoon chịu đựng Jihoon hai năm, cuối cùng cũng đến lúc ra trường. Ngày bế giảng vui buồn lẫn lộn, Hyeonjoon làm học sinh ưu tú phát biểu, cùng bạn bè lén làm những việc chưa từng làm, đến đêm mới trở lại phòng kí túc với chiếc áo trắng đầy chữ kí, vài (mươi) lá thư và mấy lời tỏ tình trực tiếp còn ong ong trong đầu. Jihoon nằm dài trên giường lúi húi nhắn tin gì đó, Hyeonjoon đi ngang qua đá nhẹ vào chân cậu. Mới mười bốn tuổi, Jihoon đã dài hơn cả chiếc giường.

Ngày cuối ở kí túc mà Jihoon không nói một lời nào, Hyeonjoon thấy hơi kì lạ. Cậu lăn lộn trên giường mãi, đọc đi đọc lại mấy bức thư ngô nghê chân thành rồi vô tình làm rơi một bức xuống giường. Không biết gấp gáp để làm gì, Hyeonjoon phóng xuống chỗ Jihoon bằng trọng lực – tức là nhảy ầm xuống giường dưới, cậu hối hả vơ tờ giấy trắng ngà Jihoon đang cầm trên tay rồi ngay lập tức leo lên giường trên. Jihoon vẫn im lặng bất thường, Hyeonjoon nhàm chán đọc lại lá thư trên tay mình.

"Gửi Jihoon,

Có lẽ cậu không biết mình là ai, nhưng mình thì ngày nào cũng nhìn thấy cậu ở khắp mọi nơi.

Mình thấy cậu ở trên hành lang, trong lớp học, ngoài sân vận động, ở nhà ăn, mỗi nơi mỗi nơi cậu đi qua, mình đều muốn ghi lại những khoảnh khắc đó.

Có lẽ cậu không biết mình là ai, nhưng lần đầu tiên vô tình chạm vào vai áo cậu trong giờ chào cờ ngày ... tháng..., mình đã vui đến mức bạn bè nói hình như mình đã bị khùng.

Có lẽ cậu không biết mình là ai, nên mình không thể nói cho cậu biết rằng hôm cậu trượt ván ngang sân trường rồi bị ngã, cúc áo chỗ cổ tay của cậu rơi ra đã được mình nhặt lại rồi giữ cẩn thận.

..."

Khá thật. Hyeonjoon nghĩ thầm. Khá thật, mười bốn tuổi mà viết thư trơn tru, lời văn đẹp đẽ, chỉ tiếc là viết gửi Jihoon. Jihoon, kẻ gọi chòm sao gấu lớn là chòm khủng long, làm sao lại có thể thẩm thấu được mấy lời ngọt ngào này chứ.

"Gửi Jihoon,

Nếu cậu muốn biết mình là ai, hãy nhắn tin cho mình nhé. Hoặc là để lại giấy nhắn ở dưới ngăn bàn của cậu. Hi vọng sau này, chúng ta đều biết nhau."

Hyeonjoon đọc đi đọc lại lá thư, cậu còn chưa nói gì thì một tờ giấy vo tròn từ giường dưới đã bay lên đúng chóc vào trán cậu.

"Cái gì vậy?"

"Trả thư cho anh đấy."

Lá thư xinh xắn thoảng mùi nước hoa đã được Jihoon vo tròn lại. Hyeonjoon thò đầu nhìn xuống theo phong cách người nhện, bắt gặp Jihoon ngồi khoanh tay vắt chân trên giường. Cậu học theo Jihoon vo tròn lá thư rồi ném xuống:

"Đây, trả em. Mười bốn tuổi đã bày đặt yêu đương, ai dạy em thế?"

"Anh nhìn lại anh đi, mười lăm tuổi chắc là già lắm? Choi Hyeonjoon, hi vọng sau này chúng ta sẽ cùng trường cấp ba, cùng trường đại học, cùng nhiều điều khác... Cùng nhiều điều khác là điều gì? Hứ, mười lăm tuổi mà làm như năm mươi mốt..."

Jihoon ăn nói chanh chua, Hyeonjoon ném cả xấp thư còn lại xuống thành một cơn mưa bay lả tả trước mặt Jihoon.

"Có giỏi thì đọc hết mà nhái lại đi, qua hè này anh đã là học sinh trung học rồi!"

"Thì anh yêu đương mặc kệ anh, có ai cấm anh đâu!"

Jihoon nhấm nhẳng trả lời, Hyeonjoon cảm giác tim sắp vọt khỏi lồng ngực vì tức giận thì liền ôm ngực nằm xuống.

Đau tim quá.

Mười giờ đêm, kí túc xá toàn bộ phải tắt đèn. Trong đêm tối, đống sao dạ quang trang trí trên trần nhà phát ra ánh sáng xanh mờ là thứ duy nhất Hyeonjoon thấy được. Cậu đắn đo suy nghĩ mãi, thậm chí có lúc nghĩ liệu sáng mai có nên đập cửa phòng thầy hiệu trưởng rồi năn nỉ rằng thầy cho con ở lại một năm, em trai con còn nhỏ đã bị người ta dụ dỗ, để em một mình trong trường con không yên lòng...

Aishh, nhưng mà nếu là anh em trai thì yêu đương gì cũng mặc kệ nhau, làm gì có chuyện mệt tim như thế.

Chuông tin nhắn vẫn đổ dồn về điện thoại Jihoon. Hyeonjoon càng nghe càng bực mình, có phải là đã nhắn tin cho cô bé nào đấy rồi hay không? Mười hai giờ đêm, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, Hyeonjoon đạp mạnh chân vào thành giường rồi lại dùng tư thế người nhện ló đầu nhìn xuống.

"Này..."

"Này..."

Jihoon cùng lúc nhào lên chỉ còn cách Hyeonjoon một quãng ngắn, Hyeonjoon giật mình suýt nữa bật ngửa ra sau. Jihoon nắm lấy gáy Hyeonjoon, cậu lừ mắt nói:

"Không được có bạn gái."

Lại dùng tay nắm gáy hất Hyeonjoon ra, Jihoon ngã vật xuống giường.

"Sang năm em lại lên trung học tìm anh."

Hyeonjoon chuyển tay ôm tim thành ôm đầu, Jeong Jihoon hất nhẹ đủ làm cậu đụng đầu vào tường. Cú va chạm làm đầu Hyeonjoon đau ê ẩm, cậu ứa nước mắt gào lên:

"Không có bạn gái thì không có, em động tay động chân cái gì?"

Đêm hôm đó Hyeonjoon vừa than đau vừa lầm bầm chửi bới ở giường trên, Jihoon dựa vào ánh sáng mờ mờ hắt ra từ màn hình điện thoại lặng lẽ gom lại xấp thư tình Hyeonjoon nhận được. Mười chín bức thư cả thảy, kể cả trai lẫn gái, cùng lớp lẫn khóa dưới của Jihoon, cậu nghẹn cổ đánh vần từng từ một. "Hẹn gặp lại", "đừng rời xa nhau nhé", "mình thích cậu", Jihoon trân trân nhìn vào dòng "mình thích cậu" mà bức nào cũng có.

Còn lâu nhé, cỏ gần hang là của thỏ hết rồi.

--

4,

Từ nhỏ đến lớn, Jeong Jihoon nói gì Hyeonjoon đều tin nấy. Không phải vì dễ bị dụ, mà là vì Hyeonjoon thấy chuyện Jihoon nói cũng hợp lý vô cùng, kể cả chuyện chòm gấu lớn được phát minh ra vì khủng long đã tuyệt chủng. Chỉ duy nhất chuyện Jihoon nói rằng lên trường trung học tìm Hyeonjoon thì cậu không tin được, bởi vì Hyeonjoon học tại trường trung học trọng điểm của thành phố, điểm số cao ngất mới được vào. Con số cao ngất duy nhất xuất hiện kèm tên của Jihoon không nằm ở cột điểm mà nằm ở cột số thứ tự.

Chỉ còn một năm, Jihoon muốn cố cũng không cố được. Cậu về nhà nói với bố rằng muốn vào cùng trường với Hyeonjoon, chú Jeong nghĩ một hồi rồi dứt khoát thả xích cho Jihoon đi tập nhảy, tập bóng rổ, tập bơi. Toàn những thứ Jihoon thích, cuối năm học đó bảng điểm của Jihoon vẫn lẹt đẹt nhưng cậu lại được lên thay mặt học sinh phát biểu về phong trào rèn luyện để phát triển cả thể chất lẫn tinh thần.

"Kính thưa thầy cô giáo, các bạn thân mến", Jihoon tưng tửng nói, đồng bọn bên dưới rúc rích cười. "Tất cả những gì chúng ta cần có là động lực."

Ví dụ như động lực để vào cùng trường trung học với Choi Hyeonjoon, tiếp tục ám anh cho đến cuối.

Bố mẹ Jihoon tới dự lễ bế giảng của con trai, cô Jeong vừa tự hào vừa lo lắng gẩy nhẹ ngón út của chú Jeong:

"Nếu Jihoon vào trường trung học mà vẫn kém như bây giờ thì phải làm sao? Sau này anh định để nó làm việc gì?"

Chú Jeong vỗ tay nhiệt liệt vì bài phát biểu kì cục của con trai mình, vui vẻ nói:

"Nó học hết bốn năm, à không, chín năm đội sổ, học kì nào cũng leo hàng rào bỏ trốn sau họp phụ huynh, cuối cùng cũng lên được trường trung học trọng điểm thành phố, em lo làm gì? Jihoon ấy mà, nó có thể không giỏi toán nhưng giỏi tưởng tượng vô cùng. Không sao cả, em không nghe nó nói sao, có động lực là được."

Mà "động lực" của Jeong Jihoon vẫn còn nguyên, lúc này đang hắt xì liên tục tại thư viện trường trung học.

--

5.

Choi Hyeonjoon học năm hai trung học, Jeong Jihoon học năm nhất, cả hai lại tiếp tục sánh vai đi đến trường.

Nói sánh vai cũng hơi khiên cưỡng, Jeong Jihoon đầu óc ba chấm tứ chi phát triển, đi cạnh Hyeonjoon phải khom lưng cúi đầu mới tạm gọi là bằng nhau. Nhưng chỉ bằng nhau về mặt chiều cao, còn chiều ngang thì Jihoon từ lâu đã vượt. Hyeonjoon khoác balo đi nghiêm chỉnh, Jihoon ôm ván trượt trên tay, thỉnh thoảng lại thả xuống chạy một đường dài rồi kết thúc bằng một cú nhảy.

"Đồ khoe mẽ."

Hyeonjoon liếc dài theo bóng lưng Jihoon mất hút giữa đám học sinh đi trên vỉa hè, một lúc sau ý nghĩ đó lại dập tắt khi thấy ván trượt dựa vào Jihoon, Jihoon dựa vào gốc cây đợi cậu. Jeong Jihoon không thể ngầu quá năm phút, vừa nhìn thấy Hyeonjoon thì đã bắt đầu cười hề hề. Hai chiếc răng thỏ chưa bị sâu chìa ra, mắt... à thôi, không thấy mắt để tả nữa. Hyeonjoon quay ngoắt đi phóng ào lên phía trước.

Đồ đáng yêu.

--

6.

Jihoon lên trường trung học, tốc độ làm quen với hoàn cảnh tỉ lệ thuận với số thư tình nhận được. Đám học sinh học ở nhóm lớp nghệ thuật và thể thao luôn là tâm điểm chú ý vì ồn ào trái ngược với dãy khoa học lúc nào cũng nghiêm túc im lìm. Jihoon lại có cái gọi là khí chất bạn trai rất rõ ràng, được dạy dỗ tốt nên càng ga lăng với con gái. Kết quả là học kì đầu tiên cậu đi về với Hyeonjoon, sang học kì thứ hai, Hyeonjoon không đợi được. Jihoon ở lại dựng giúp cô bạn này bài nhảy, đưa cô bạn kia về nhà, cậu không mấy khi về đúng giờ. Xe bus của trường trung học chỉ chở đủ số học sinh đăng kí trước, chuyến xe Jihoon và Hyeonjoon thường đi bây giờ thừa ra một ghế bên cạnh Hyeonjoon. Giữa kì học thứ hai, có người vào thế chỗ Jihoon. Cuối kì học đó, tin tức truyền từ dãy phòng khoa học tự nhiên đến dãy phòng khoa học xã hội, nhanh như chớp luồn vào tai Jihoon đang tập nhảy trong dãy phòng năng khiếu: Choi Hyeonjoon năm hai có bạn trai rồi.

Jihoon hậm hực đi tìm Hyeonjoon. Tìm ở trong phòng học không thấy, thư viện không thấy, lớp trưởng Park Ruhan suýt nữa đâm đầu vào Jihoon đang chạy rầm rầm trên hành lang nói cho cậu biết rằng Hyeonjoon ở phòng thí nghiệm sinh học. Jihoon đi tới dãy phòng thí nghiệm, qua một loạt những mô tơ điện quay tít mù cùng ròng rọc động của phòng vật lý, ngang qua cả đám học sinh đang chụm đầu xem cái gì đó đốt trên đèn cồn ở phòng hóa học, cuối cùng dừng khựng lại ở cuối hành lang. Phòng sinh học có đủ loại thí nghiệm kì lạ từ gieo hạt trồng cây cho đến mô hình ADN xoay qua xoay lại, ở sau giá thấu kính hiển vi cùng một chiếc kính điện tử, Choi Hyeonjoon đang cười nói vui vẻ cùng một cậu bạn mà Jihoon chưa gặp bao giờ. Cậu đứng nhìn rất lâu, nghe hai người nói gì đó về sự phân chia tế bào và cách bảo quản dung dịch làm co nhân tế bào mà Jihoon nghe không hiểu. Cậu trai kia rõ ràng hiểu vì còn nói nhiều hơn cả Hyeonjoon. Hai mái đầu sắp chạm cả vào nhau, Jihoon gọi lớn:

"Choi Hyeonjoon!"

Hyeonjoon ngẩng đầu lên nhìn. Vài tháng không gặp ở nhà lẫn ở trường, Jihoon không thay đổi mấy ngoài chuyện ống quần hình như lại hụt đi một chút vì cậu cao lên. Hyeonjoon mặc nguyên áo blouse bước ra ngoài, Jihoon vừa nắm lấy cổ tay định kéo ra góc hành lang nói chuyện thì đã bị Hyeonjoon thẳng thừng gạt ra.

"Có chuyện gì?"

"Nghe nói anh có bạn trai?"

Hyeonjoon nhíu mày, dãn mày, đỏ mặt, tái mặt, cuối cùng quát nhẹ:

"Ừ, thì sao?"

Jihoon gào lên một tiếng ở giữa hành lang, cả dãy phòng thí nghiệm vật lý lẫn hóa học đều im thin thít:

"Anh không giữ lời, hôm bế giảng anh nói anh sẽ không có bạn gái!"

Mọi người đều ló đầu nhìn ra, Hyeonjoon đỏ mặt nhìn quanh rồi gào trả lại:

"Ai bảo cậu tôi không giữ lời? Tôi bảo tôi không có bạn gái, bây giờ tôi có bạn trai, hợp lý chứ?"

"#!%@^!"

Trần đời Hyeonjoon ghét nhất những người chửi bậy. Jihoon đi tập nhảy, thỉnh thoảng lại lén trốn vào mấy khu ăn chơi để battle, cuối cùng nhiễm phải vài ba từ bậy bạ khi không biết phải nói gì. Hyeonjoon chỉ vào hướng cầu thang khẽ nói:

"Đi về đi, đừng phiền tôi nữa."

"Anh..."

"Đi đi."

Jihoon lủi thủi bước đi, có tiếng huýt sáo vang lên từ phòng thí nghiệm vật lý:

"Choi Hyeonjoon, có bạn trai thật?"

Hyeonjoon đưa ngón giữa thay cho câu trả lời rồi lại đi vào phòng thí nghiệm. Cậu dùng kẹp tách tế bào vỏ hành để quan sát mà mãi không thể làm bóng khí thoát ra hết được tấm tiêu bản, cuối cùng chán nản buông ra. Cậu trai lớp dưới ngồi bên mất năm giây đã đặt được tiêu bản vào kính hiển vi rồi bật đèn quan sát. Hyeonjoon nhỏ thêm một giọt iot, nhân tế bào co nhỏ lại thành một chấm xám mờ.

Đồ ngốc.

Chính là cậu trai bên cạnh Hyeonjoon, ngồi trên xe bus lâu ngày lân la gợi chuyện. Chuyện học hành, chuyện mượn phòng thí nghiệm, chuyện học sinh trong trường, cuối cùng bắt đầu bóng gió đến chuyện bạn gái bạn trai. Hyeonjoon không thích vòng vo, cậu vừa nghe đã biết người ta muốn gì. Chuyến bus chỉ có mỗi học sinh cùng trường, Hyeonjoon đeo tai nghe tựa vào cửa kính nhìn ra. Bên dưới phố đột nhiên có bóng hình quen quen đang thong dong đứng trên ván trượt, tay nắm tay một cô bé khác cũng đang run run khom người trên một chiếc ván trượt màu hồng phấn, Hyeonjoon buột miệng nói với người bên cạnh:

"Tôi có bạn trai rồi."

Dù là buột miệng nói, nhưng là buột miệng nói lúc đang đeo tai nghe. Cậu trai bên cạnh sững sờ, cả chuyến bus lặng thinh. Tin tức một đồn mười, mười đồn trăm, ngay ngày hôm sau mọi người đều biết Hyeonjoon có bạn trai, đoán già đoán non một chút thì ai cũng nghĩ rằng bạn trai Hyeonjoon chính là cái người ngày đêm ngồi trên xe bus nói cười cùng cậu.

--

Jihoon không tập nhảy nổi, cũng không có sức đi bơi. Có bạn trai thì có bạn trai, làm gì mà đuổi người ta đi như thế? Tưởng biết chuyện co nhân tế bào và bảo quản cái chất lỏng màu xanh xanh tím tím gì đó thì hay lắm? Hai người chỉ cần một người biết là được rồi.

Jihoon buồn rất nhiều, Choi Hyeonjoon cứ như vậy mà đuổi cậu. Chỗ ngồi trên bus cũng không còn giữ được, Jihoon còn định sau giờ học lên ngồi cạnh điều tra xem ai là người hẹn hò với Hyeonjoon. Chuyến bus rời đi trong nắng chiều vàng đồng, Jihoon nhìn ngẩn ngơ. Mười bốn năm ở cạnh nhau không có chuyện gì, vừa quay đi một năm thì Choi Hyeonjoon đã rơi vào tay người khác.

Nhiều năm trôi đi, mọi thứ đều thay đổi chỉ trừ vườn cẩm tú cầu trước nhà Hyeonjoon. Jihoon cao vượt lên trên mấy bông hoa, cô Jeong nhắm mình không đuổi kịp con trai nên cũng không có màn cầm chổi lông gà chạy quanh xóm nữa. Jihoon đi tập nhảy về thì gặp Hyeonjoon cùng mẹ đang ngồi trên xích đu bằng gỗ ở chỗ khoảng trống mà năm nào Jihoon và Hyeonjoon bẻ hoa làm thảm ngủ, cậu nhịn không được nói với vào:

"Cô Choi, Hyeonjoon có bạn trai rồi đấy ạ."

Trường trung học trọng điểm thành phố, Hyeonjoon học hành luôn lọt top 5, Jihoon chắc mẩm ngày hôm nay kẻ phải leo rào đi trốn là Hyeonjoon chứ không phải cậu. Vậy mà cô Choi dừng bàn tay đưa miếng táo cắn dở lên miệng lại, vui vẻ nhìn Hyeonjoon:

"Bạn trai? Hyeonjoon cũng biết có bạn trai cơ đấy?"

Hyeonjoon cúi đầu cười cười, chân vẫn đung đưa để xích đu kêu lên kẽo kẹt. Không nghe thấy con trai nói gì, cô Choi tiếp tục hỏi:

"Cậu ấy thế nào?"

Hyeonjoon đẩy miếng táo vào miệng mẹ, cậu liếc về phía con người vô duyên đứng chống cằm lên hàng rào hóng chuyện rồi nói:

"Cậu ta cái gì cũng tốt, không giống Jeong Jihoon."

Lựa một trái táo tròn trịa trong giỏ, Hyeonjoon dợm ném ra hàng rào.

"Jihoon, bắt lấy này."

Trái táo rời khỏi tay Hyeonjoon vừa đúng lúc Jihoon quay đầu đi thẳng.

Anh quên rồi, phải cắn một miếng mới được đưa.

--

7.

Tin tức chấn động trong trường trung học, Jeong Jihoon năm hai lần đầu tiên đăng kí học phụ đạo bốn môn toán lý hóa sinh. Jihoon thừa nhận rằng mình còn muốn đăng kí thêm vài môn khoa học xã hội nhưng bị thầy cô ngăn lại. Người hay đi cùng Hyeonjoon tên là Park Dohyeon, là một tay người máy chính hiệu. Ngoài mấy môn học trên trường lúc nào cũng được điểm cao, Dohyeon còn biết vẽ tranh, biết chơi piano.

Jihoon nhìn mấy ngón tay mình, âm thầm xác định cậu chỉ có thể vẽ mười con giun hoặc chơi được bản twinkle twinkle little star là hết nấc. Thôi thì đành cố gắng học vậy, để thử xem Choi Hyeonjoon và Park Dohyeon có thể nói với nhau những chuyện gì. Bố mẹ Jihoon thấy con trai chăm chỉ học hành thì ngạc nhiên nhiều hơn là vui mừng, nhưng cũng không ngăn khi Jihoon chạy sang nhà Hyeonjoon hỏi điều này điều nọ. Hyeonjoon không thể từ chối được, cậu lúc đầu còn khó chịu nghĩ Jihoon muốn làm hòa nhưng dần dần nhận ra rằng Jeong Jihoon kia hứng thú với mấy môn khoa học thật sự. Hứng thú theo kiểu học quang học thì Jihoon sẽ lôi Hyeonjoon đi làm kính thiên văn, đi chế dụng cụ phun nước dưới nắng để làm thành cầu vồng nhỏ. Học hóa học thì Jihoon đi đúc nến, đi làm thí nghiệm gì đó vớ vẩn, chế cả pháo hoa lẫn thuốc nổ loại nhỏ đến nỗi lông mày cháy xém vì thí nghiệm không thành. Hyeonjoon vừa lo mấy thí nghiệm của Jihoon vừa lo chọn trường đại học, chỉ trong vài tháng đã thấy mình bắt đầu già đi so với Jeong Jihoon vẫn chìa hai chiếc răng thỏ ra ngơ ngẩn cười khi thấy dung dịch kết tủa trong đáy ống nghiệm.

Một buổi trưa ở trường, vừa hết giờ ăn trưa thì Jihoon đã vác theo một túi khoai tây chạy tìm Hyeonjoon. Một cái thí nghiệm về enzim catalaza đơn giản, Jihoon chẳng qua muốn Hyeonjoon làm cùng mình. Park Ruhan lại một lần nữa đưa ngón tay trắng nõn chỉ về dãy phòng thí nghiệm, Jihoon thẩn thơ xách túi khoai tây đi dưới tán hoa anh đào hồng phấn rụng lả tả rồi lại đột ngột đứng khựng lại trước phòng thực hành sinh học. Vẫn là áo blouse trắng cùng khẩu trang còn đeo trên sống mũi, Hyeonjoon nghiêng đầu ngủ trên chiếc bàn đá sạch trơn. Mái tóc đen mềm lơ thơ trước trán, gò má đỏ bừng vì hô hấp bị cản trở qua chiếc khẩu trang, nhìn thôi cũng muốn chạm môi vào. Chắc chắn Jihoon không phải là người duy nhất muốn, vì Park Dohyeon cũng ngẩn ngơ nhìn Hyeonjoon trước khi khẽ khàng kéo sợi dây thun ở quai khẩu trang ra. Trước khi màu đỏ ửng trên má Hyeonjoon kịp tan đi, Park Dohyeon ghé môi chạm nhẹ vào đó.

Jihoon lúc đó đứng nhìn màn hoa hồng phấn tung ngợp trời, bỗng nhiên nghĩ rằng không cần làm thí nghiệm về enzim catalaza nữa. Có lẽ cậu nên làm một nghiên cứu hẳn hoi về hội chứng ngắm hoa rồi thấy đau lòng, chắc chắn cũng sẽ vớt được một giải Ig Nobel. Gò má Hyeonjoon hẳn phải mềm và ngọt lắm, bởi vì sau nụ hôn lén lút kia, Park Dohyeon thất thần đến nỗi làm đổ cả một giá đựng ống nghiệm vẫn còn đầy dung dịch ra bàn.

Hyeonjoon tỉnh dậy vì tiếng ồn, cậu cau mày nhìn đám dung dịch vương vãi nhưng chỉ giúp Dohyeon dọn sạch trước khi bảo cậu ta sang phòng thí nghiệm của giáo viên lấy thêm acid và iot để thực hiện thí nghiệm từ đầu. Park Dohyeon cun cút chạy đi như làm gì sai trái lắm, Hyeonjoon lắc đầu cầm một ống nghiệm đi ra góc hành lang. Vừa bước ra cửa đã thấy tấm lưng quen thuộc cầm một túi khoai tây đứng ngắm hoa bay, Hyeonjoon suy nghĩ vài giây rồi bước tới đá nhẹ vào bắp chân cậu.

"Này, làm gì đấy?"

"Ngắm hoa."

Jihoon trả lời nhát gừng, vẻ mặt lại không vui như lúc bình thường. Hyeonjoon nhún vai quay đi. Thí nghiệm với enzim amilaza đương nhiên cần enzim amilaza. Mà enzim amilaza không phải là thứ được giáo viên cung cấp, enzim amilaza có trong nước bọt.

Jihoon lặng im không nói, Hyeonjoon thỉnh thoảng lại nâng ống nghiệm lên môi mình. Hoa vẫn tung bay đầy trời, Hyeonjoon huých nhẹ vai Jihoon.

"Tìm anh làm thí nghiệm catalaza phải không? Thứ đó đơn giản, em tự làm một mình được mà. Hôm nay anh bận làm thí nghiệm thủy phân tinh bột với Dohyeon, chờ báo cáo kết quả xong cũng phải giữa giờ chiều."

Jihoon không nhịn được mà liếc nhìn gò má của Hyeonjoon. Gò má đã bớt đỏ, áo blouse hắt sáng lên làm cho da Hyeonjoon trắng hơn bình thường.

"Park Dohyeon ấy mà."Jihoon hắng giọng nói nhỏ, "cậu ta..."

"Ừ, Dohyeon sao?"

"Cậu ta là người thế nào?"

"Chăm chỉ, thật thà. Nói chuyện vui vẻ, cái gì cũng biết."

"Đồ robot."

Kinh nghiệm ở chung mười bốn năm ngay lập tức cho Hyeonjoon biết Jihoon đang làu bàu điều gì. Cậu nghiêm nghị nhìn Jihoon:

"Đừng nói xấu người khác sau lưng."

"Nào dám, ở trước mặt em vẫn sẽ nói cậu ta là đồ robot thôi. Chăm chỉ thật thà cái gì cũng biết, thà yêu một cái máy còn hơn. Cái gì cũng biết, có biết nhảy không? Có biết trượt ván không? Có biết chơi bóng rổ không, ném xuống nước có sống được không?"

Thật không muốn nói Jihoon là đồ tứ chi phát triển, Hyeonjoon bùng lên một cơn giận. Dohyeon và Hyeonjoon vốn được xếp vào cùng một loại học sinh. Cậu ghé ống nghiệm lên môi lần nữa rồi quay sang Jihoon, dù Hyeonjoon đã cố gắng nhưng giọng nói vẫn chực chờ nổ tung:

"Jeong Jihoon, cậu thừa nước bọt như vậy thì cho tôi một ít để làm thí nghiệm đi, đừng ở đây nói nhảm!"

Vừa đúng lúc gió thổi qua, lại một cơn mưa hoa tung trắng trời. Mắt Jihoon nheo lại, cậu quyết định phải làm thêm một nghiên cứu xứng đáng nhận Ig Nobel nữa – mối liên hệ giữa việc ngắm hoa anh đào và chữa khỏi bệnh nhức nhối trong tim. Vứt túi khoai tây xuống đất, Jihoon nắm lấy cổ áo blouse của Hyeonjoon kéo mạnh. Hai đôi môi chạm vào nhau rồi chẳng biết làm gì tiếp theo, Jihoon nhắm mắt nghiêng đầu cắn môi Hyeonjoon sau đó đẩy lưỡi vào. Hyeonjoon trợn mắt nhìn chỉ thấy được một hàng lông mi rung rung cùng với trời hoa trắng xóa, cậu sửng sốt đến quên cả vùng ra. Jihoon lục lọi gì đó trong miệng Hyeonjoon rồi rời ra thở mạnh. Cậu quệt ống tay áo lên môi, đá mấy củ khoai tây dưới chân mình trước khi hùng hổ bước đi.

"Cho anh hết, có bao nhiêu nước bọt đều cho anh hết đấy!"

Choi Hyeonjoon nuốt khan. Enzim amilaza trong nước bọt có công dụng biến đổi tinh bột thành đường mantozo, đó là lí do vì sao người ta nhai cơm lâu sẽ có vị ngọt. Hyeonjoon ôm miệng hồi lâu rồi lại nuốt nước bọt, trong miệng rõ ràng chỉ có enzim mà không có tinh bột, không hiểu vì sao Hyeonjoon vẫn thấy ngọt ngào.

Hoa anh đào bay tứ tán, xung quanh chỉ có âm thanh quen thuộc của trường học nhưng Hyeonjoon hình như còn nghe được tiếng hát. Bài hát nói cho Hyeonjoon biết, tình đầu là đây chứ còn ở đâu...

Jihoon sau khi hôn Hyeonjoon thì về thẳng khu phố nhà mình. Ngang qua vườn cẩm tú cầu lại gặp mẹ của Hyeonjoon thong thả uống trà trên chiếc xích đu, cậu dừng lại dõng dạc nói:

"Cô Choi!"

"Ừ."

"Từ nay cô hãy gọi con là con!"

"Cái g... không phải cô vẫn gọi con là con đó sao?"

"Và xưng mẹ!"

Bụi hoa cẩm tú cầu gần đó rung lên nhưng không ai xuất hiện, Jihoon lại nói tiếp:

"Lúc còn nhỏ Hyeonjoon nuôi con, sau này con nuôi Hyeonjoon!"

Cô Choi phì cười, bụi cẩm tú cầm cũng rung lên dữ dội. Từ trong vạt hoa hồng tím, cô Jeong ôm một cụm hoa lớn đứng thẳng lên vừa cười ha hả vừa nhìn con trai mình.

Jihoon cáu bẳn nhảy rào về nhà, không may áo sơ mi dài mắc lại trên hàng rào kéo roạt một đường từ mép áo lên lưng.

Hai bà mẹ cười đến quên trời đất.

--

8.

Chuyện gì cần xảy ra rồi cũng xảy ra, đó là cách vũ trụ vận hành. Choi Hyeonjoon làm giá vài lần, cho đến ngày Jihoon tự chế được một chiếc kính thiên văn rồi hẹn Hyeonjoon lên sân thượng trường học trong một ngày có giờ tự học ban đêm để nhìn xem liệu cậu đã đo chính xác tiêu cự. Mặt trăng hiện lên lồi lõm như ruột bánh mì ngậm quá nhiều men nở, Hyeonjoon quan sát say sưa không để ý đến một bàn tay lén lút nắm lấy tay mình. Cũng có thể Hyeonjoon vô cùng để ý, vì đầu ngón tay ban đầu chạm nhẹ sau đó là cả mười ngón đan chặt vào nhau, Hyeonjoon vẫn chỉ trung thành nhìn ngắm mấy miệng núi lửa nhàm chán trên cái vật thể xa xôi vô cùng đó mà không dám nhìn người bên cạnh mình.

Vì sao không dám ư? Vì cậu sợ Jeong Jihoon lại nổi hứng lên mà trao đổi enzim trong miệng.

Hai bàn tay nắm lấy nhau không rời, từ hành lang trường học cho đến vỉa hè vắng ngắt chỉ có tiếng côn trùng kêu inh ỏi trong đêm mùa hạ.

Hyeonjoon dễ dàng nộp hồ sơ vào khoa y của một trường đại học trong thành phố, Jihoon cũng không chật vật lắm để được nhận vào ngành truyền thông của một trường đại học gần chỗ Hyeonjoon. Vài năm sau, Hyeonjoon thực tập tại bệnh viện phải ôm mặt thở dài trong giờ giải lao khi thấy vài chục quảng cáo điên rồ cộp mác Jeong Jihoon xuất hiện trên TV, mà bệnh nhân bên dưới lại vô cùng thích thú. Vài năm sau nữa, Jihoon tự hào đọc tin Choi Hyeonjoon là bác sĩ trẻ nhất có mặt trong một kíp phẫu thuật ghép tim vô cùng phức tạp lần đầu tiên diễn ra tại bệnh viện thành phố. Mọi việc yên ổn trôi đi như thế, chẳng mấy chốc đã đến năm Hyeonjoon cận kề tuổi ba mươi.

Hyeonjoon suy nghĩ rất nhiều đêm mà không biết Jihoon định như thế nào. Jihoon sống vui vẻ khỏe mạnh, anh muốn để cậu trong vũ trụ này mãi mãi. Cũng muốn yêu Jihoon suốt cả cuộc đời này, cùng nắm tay cậu đi đến cuối, cùng trải qua vòng xoay sinh lão bệnh tử để nếm hết vị đắng của việc lần đầu tiên chia xa trong đời.

Một ngày nọ, Jihoon ngồi chờ Hyeonjoon ở vườn hoa bệnh viện. Bệnh nhân qua lại phần đông là người trẻ. Hành tinh lúc này những người ở lại đều còn rất trẻ, chẳng có mấy người chịu già đi nếu có cơ hội được trẻ mãi không già. Trước mặt Jihoon có hai ông bà lão đã già, cụ ông chống gậy, cụ bà ôm một con mèo nhỏ. Hai người ngồi xuống một băng ghế phủ đầy hoa đào nở muộn, chia cho nhau mấy quả quýt trong một chiếc giỏ mây. Cụ ông bóc quýt từ từ, cụ bà vuốt ve con mèo nhỏ đang chơi đùa cùng mảnh vỏ quýt ngày một dài ra. Đột nhiên Jihoon nhớ lại hai đứa nhỏ năm nào ngồi cạnh nhau ngắm ráng chiều, có đứa nhỏ tên là Jeong Jihoon biết rằng Hyeonjoon thích ăn kem dâu nhưng vẫn cắc cớ hỏi anh muốn ăn vị cam hay vị táo. Tuổi thơ trải qua cùng nhau, đi học đều đi bên nhau, không biết liệu sau này nếu ở tuổi ba mươi lần thứ mười, thứ năm mươi, thứ một trăm, hai người sẽ chia xa hay là nắm tay nhau trẻ mãi.

Hyeonjoon bước xuống vườn hoa khi mặt trời đậu trên vai hai người già trước mặt. Anh ngồi xuống giả vờ áp đầu ống nghe vào ngực Jihoon rồi trịnh trọng nói:

"Bệnh nhân Jeong Jihoon, không biết có phải bởi vì ngồi trước mặt người yêu hay không, nhịp tim của cậu tương đối loạn lạc."

Jihoon bật cười đưa cho Hyeonjoon một chai nước. Anh ngồi tựa lưng ghế rồi thong thả mở nắp ngửa đầu uống một ngụm, hôm nay lại có một bệnh nhân ở ICU qua đời. Nếu cứ làm bác sĩ vài trăm năm, mỗi năm có vài trăm bệnh nhân qua đời, Hyeonjoon không biết lúc đó liệu mình có còn cảm thấy đau đớn vì sự chia xa không hay sẽ dửng dưng với mọi nỗi đau thể xác.

Hyeonjoon ngửa lòng bàn tay được cắt móng sạch sẽ ra, Jihoon nhẹ nhàng nắm lấy. Miết ngón cái lên mu bàn tay mảnh khảnh như đầy sức mạnh vì cấp cứu cho bệnh nhân lâu ngày, Jihoon vẫn nhìn về phía trước rồi gọi khẽ:

"Choi Hyeonjoon."

"Ừ."

"Chúng ta hãy cùng nhau già đi có được không?"

Cùng nhau già đi, để có thể nói rằng mình đã yêu nhau và ở bên nhau suốt cả cuộc đời. Yêu nhau thêm vài năm hoặc vài mươi năm nữa, có thể yêu cả những lúc già cỗi nhăn nheo, rồi hẹn gặp lại nhau ở một vũ trụ song song nào đó, nơi mà chắc chắn rằng hai người vẫn sẽ nhận ra nhau, vẫn sẽ yêu nhau như cách hai người đã yêu từ khi còn bé.

Hyeonjoon mỉm cười nhìn về phía trước, anh siết chặt bàn tay đang nắm tay mình.

Có bình minh thì sẽ có hoàng hôn, chỉ cần ở cạnh nhau thì trải qua một ngày hay một đời đều sẽ thấy đủ.


--

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store