Trans | Veritaserum (I)
吐真剂 = Veritaserum: Huyết thanh sự thật
作者:大菠萝
本文来源: https:/fangkaiwodeboluo.lofter.com/post/1fe2e7b4_2b64beec5Bối cảnh: Gen.G 2022
Truyện này nằm trong series 24h Thất tịch của Chonut.
Mình để giải thích về Veritaserum ở đây:
Veritaserum là huyết thanh sự thật, độc dược này buộc người uống phải trả lời trung thực bất kỳ câu hỏi nào đặt ra.Và khi Han Wangho uống phải huyết thanh sự thật đó...
______________________________Jeong Jihoon vẫn luôn cảm thấy mình là một người rất chuẩn mực và có logic. Dù đầu óc có linh động đến đâu cậu cũng có thể nắm bắt được sơ hở của người khác, từ đó tung ra một đòn chí mạng.Nói một cách đơn giản thì cậu chính là một người rất giỏi nói chuyện.Trong sự nghiệp không dài nhưng chắc chắn cũng không ngắn của mình, ngoại trừ lúc còn nhỏ gặp những người anh em có ác tâm như Son Siwoo và Park Dohyun ra thì có thể nói, về cơ bản cậu rất chuyên nghiệp và thành thạo trong việc đối xử với mọi người.Cho đến khi cậu gặp Han Wangho.Lúc mới đến Gen.G, cậu đối với Han Wangho hầu như chẳng mặn mà gì mấy, người mà cậu để tâm hơn là người vừa nhận được những lời bàn tán tiêu cực ngoài kia- Park Jaehyuk. Nhưng rồi vị Ad này cũng không cho cậu thời gian để kiểm tra, còn giúp cậu xách hành lý vào ký túc xá rồi còn chủ động giới thiệu từng vị trí trong đội cho cậu, sau lần đó, Park Jaehyuk trong lòng Jeong Jihoon từ một vị hoàng tử đã biến thành một chú cún Golden.Khi Jeong Jihoon đặt chân đến căn tin rồi, cậu vẫn suy nghĩ xem Park Jaehyuk có phải là một người thật sự giỏi che giấu hay không. Son Siwoo vẫn chưa đến, Choi Hyeonjun so với cậu còn khép nép hơn, Jeong Jihoon dường như bị buộc phải giao lưu một cách rất ngượng ngùng với chú chó lông vàng này.Có biết là mèo và chó rất không hợp nhau hay không a!"Tụi mình... đi ăn cơm hả anh?" Hoặc là có thể không cần ăn nữa, cứ tiếp tục ngồi đây là được rồi."A, anh vẫn đang đợi Wangho, cũng không biết là cậu ấy thích ăn đồ ăn trong căn tin hay phải đi ra ngoài ăn nữa."Park Jaehyuk mỉm cười và nói xin lỗi với Jeong Jihoon và Choi Hyeonjun, nhưng vẻ mặt thật thà ấy lại khiến người khác thật sự nghi ngờ về mức độ chân thật của những tin đồn xunh quanh hắn, Park Jaehyuk vẫn giải thích không ngừng, có vẻ như người đi rừng trong tương lai của bọn họ rất ít khi dùng bữa ở căn tin."Nếu các em đói rồi thì có đi ăn trước cũng được.""A, Jaehyuk không đợi tớ nữa à."Han Wangho dường như đã đến đúng thời điểm và bắt được Park Jaehyuk:"Cũng đúng, Ruler nim vĩ đại sao có thể quan tâm đến một kẻ bé nhỏ như tớ được chứ?"FMVP biểu tình bất lực, đứng dậy tiến hai bước chân đến đón người đi ra từ phía thang máy."Có Jihoon và Hyeonjun cũng đang đợi cậu này."Jeong Jihoon có thể cảm nhận mãnh liệt được rằng, Han Wangho ngay từ khi nhìn thấy bọn họ, anh ngay tức khắc đã thay đổi thái độ, rất bình tĩnh, lạnh lùng mà vạch ra một ranh giới rõ ràng."Chào anh Wangho~"Cậu bị Choi Hyeonjun kéo lên, gập người cúi đầu chào, tiền bối trước mặt lại cười như một kẻ ngốc."Jihoonie, Hyeonjunie, về sau xin hãy giúp đỡ anh nhiều hơn nha."Lúc đó Jeong Jihoon đã xem anh như là một kẻ rất giả tạo.
-Đợi đến khi tiếp xúc được một thời gian, Jeong Jihoon nhận ra rằng không ai có thể trị được Han Wangho.Người đi đường trên đơn thuần ngay từ đầu đã bị Jeong Jihoon loại ra khỏi danh sách, Park Jaehyuk, người từng là đồng đội, dường như cũng đã bị Han Wangho nắm thóp, thậm chí huấn luyện viên trưởng cũng là một trong những người anh em tốt của anh ấy, Jeong Jihoon quyết định đặt sự kì vọng của mình lên người anh hỗ trợ này.Đúng như dự đoán, Son Siwoo chưa trụ được bao lâu thì đã bị tóm, Han Wangho lấy niềm vui từ trên người hắn, anh không ngừng sắm vai mình là một giáo viên mẫu giáo, trong trụ sở thậm chí còn không cho phép có một thứ gì ăn vặt để lót dạ."Anh Siwoo, anh vô dụng thật đấy!"Jeong Jihoon ngồi xổm trên bậc thềm cạnh cửa hàng tiện lợi và cắn một miếng bánh rán một cách tàn bạo.Son Siwoo ngồi bên cạnh hung hăng hút thạch jelly, miệng lưỡi cũng không chịu thua:"Jihoon, đừng có ở đó mà trách anh, em cũng khác gì đâu."Đáng tiếc hành vi lén lút ăn khuya của bộ đôi Mid-Sup không kéo dài được bao lâu thì bị người đi rừng và xạ thủ bắt gặp. Giọng nói của Han Wangho vang lên nghe có chút giống tiếng thì thầm của ác ma trên đường phố vắng lặng vào lúc bốn giờ sáng."Đồ phản bội" - Son Siwoo chỉ định và tự giác nộp lại số thạch jelly trên tay cho Han Wangho, cảm thấy không thể làm gì người đi rừng, hắn quyết định trút giận lên chú chó Golden vô tội."Tớ làm gì có cách nào đâu, Han Wangho cậu ấy...."Bộ đôi đường dưới vẫn đang mãi tranh cãi, Jeong Jihoon vẫn chưa chịu đứng lên, cậu ngẩng đầu nhìn Han Wangho, bắt gặp ánh mắt anh đang cúi đầu nhìn mình, ánh mắt họ giao nhau đúng như dự đoán. Ánh trăng nơi xa xôi chiếu rọi lên mọi người, Han Wangho đứng dưới ánh trăng đưa tay về hướng Jeong Jihoon, lúc này trong mắt anh chỉ toàn bóng hình cậu.Dù biết thứ Han Wangho đang muốn là tịch thu đồ ăn vặt từ mình, nhưng Jeong Jihoon vẫn lựa chọn nắm lấy bàn tay xinh đẹp ấy, sự chênh lệch chiều cao 16 cm của cả hai không chỉ thể hiện ở hình dáng cơ thể, Jeong Jihoon có thể dễ dàng ôm lấy Han Wangho, mượn lực anh đứng lên. Jeong Jihoon ôm eo anh, tinh nghịch gãi vào lòng bàn tay anh trai nhà mình.Người đi rừng vẫn còn choáng váng trước đòn tấn công bất ngờ của người đi đường giữa, Jeong Jihoon đột nhiên dùng sức đứng dậy. Han Wangho bất ngờ bị kéo mạnh, anh loạng choạng nghiêng người về phía trước rồi trực tiếp lao thẳng vào vòng tay của Jeong Jihoon.Jeong Jihoon vẫn ôm eo anh, chiếc áo phao bao trùm khiến bọn họ trông giống như hai người mập mạp ngốc nghếch, nhưng dù vậy, Han Wangho vẫn trông rất nhỏ bé.Tiểu mập bị loạt hành động này làm cho bối rối, anh vùi mặt vào ngực người đi đường giữa, trầm giọng nói:"Đã lén ăn đồ ăn vặt lại còn dám lén lút tấn công ta! Thêm một tội nữa rồi nhé."Nhưng giọng điệu giống hệt như đang làm nũng, hoàn toàn không khiến Jeong Jihoon lo sợ chút nào, cậu thậm chí còn bế anh rồi lắc lư một vòng."Anh ơi, tha thứ cho em lần này đi..."Cậu nhóc có giọng điệu kiên định và đã tận dụng nó vô số lần, không một ai có thể từ chối nỗi yêu cầu của em út mèo nhỏ này hết. Ngoại trừ Han Wangho."Vô ích thôi Jihoon" - Anh vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của chú mèo, vừa tiện tay lấy đi số bánh rán còn lại."Chiêu này không có tác dụng với anh đâu." Nói rồi anh kéo Park Jaehyuk đi về phía trước, Jeong Jihoon vốn có thị lực rất tốt, dù trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy vành tai đỏ rực của Han Wangho. Lần này lại cậu xếp Han Wangho vào dạng kẻ nói dối.
-Kể từ đó về sau, Jeong Jihoon đã phát hiện những lời mà Han Wangho nói ra, chỉ có hai phần thật, ba phần là giả, năm phần còn lại cũng không biết nên xếp vào là thật hay giả.Đây không được tính là giả tạo hay sao? Hay nên xem nó như là một lời nói dối có thiện chí? Jeong Jihoon không muốn rạch ròi mà phân biệt nó nữa, rõ ràng lời nói dối thiện chí không phải cũng là nói dối hay sao?"Lời nói dối có tính vào diện tốt đẹp hay không không được quyết định bởi người nói dối a" Khi cậu nói điều này, buổi phát sóng trực tiếp đang diễn ra, Jeong Jihoon lén nhìn người đi rừng bên cạnh, đáng tiếc người đi rừng này không bị chủ đề này thu hút và miệng thì vẫn đang trò chuyện vui vẻ về việc Deokdam đẹp trai như thế nào trong lễ trao giải LCK.Nhưng rốt cuộc thì ngày hôm đó, anh đã chọn em mà phải không.Jeong Jihoon thực sự không muốn thừa nhận rằng mình vẫn còn non trẻ để chú tâm đến lời lẽ dùng để đối phó với giới truyền thông, nhưng sự thật phũ phàng là Han Wangho sẽ luôn đưa ra nhiều lựa chọn, và anh ấy sẽ không bao giờ là người duy nhất. Để mà phải so sánh thì những lời nói dối đẹp đẽ dường như sẽ dễ dàng được chấp nhận hơn, càng đặc biệt hơn khi khuôn mặt của người nói dối cũng đẹp như lời nói dối mà anh ta nói.Han Wangho quả thực rất giỏi lợi dụng khuôn mặt và chiều cao của mình, khi nhìn lấy anh, cho dù biết đó lại là lời nói dối, nhưng ai rồi cũng sẽ vô thức mà đồng ý.Sẽ thật tốt nếu như Han Wangho chịu thành thật hơn một chút.Jeong Jihoon đã ước một điều ước trên chiếc bánh kem ngày sinh nhật mình, liệu rằng anh trai đi rừng của cậu sẽ trông như thế nào nếu anh ấy không còn nói dối nữa?
-Một ngày sau khi tổ chức sinh nhật cho em út, Han Wangho nhận được một bưu phẩm chuyển phát giấu tên, ngay khi mở ra, anh thấy một chai nước uống thể thao không có nhãn mác. Đương nhiên không thể nào uống thứ không rõ nguồn gốc rồi, nhưng đáng tiếc Han Wangho vì vội đi ra ngoài lại không có vứt đi, mà chỉ để nó sang một bên.Trùng hợp thay, khi ký túc xá tối om, Son Siwoo bước vào, xỏ dép, mò mẫm tìm công tắc trên tường, vô tình chạm vào thứ gì đó trên mặt đất, hóa ra chính là cái chai Han Wangho đã để quên ở đó."Ai vứt đồ lung tung thế này!"Hỗ trợ miệng tuy chửi bới nhưng tay vẫn nhặt lên rồi đặt lại lên bàn ở sảnh lớn. Choi Hyeonjun, người đi sau lưng thành viên hỗ trợ, rất tham lam mà bỏ hết tất cả đồ uống mà cậu nhìn thấy vào tủ lạnh.Lúc mọi người quay lại thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cho phát sóng trực tiếp, đó là chuyện của hai tiếng sau.
-Jeong Jihoon, người đã không ăn chút đồ ăn vặt nào trong ngày đầu tiên khi bước sang tuổi 21, điều này khiến cậu rất bất mãn, cậu co ro trên ghế sofa và nằm ườn như một chú mèo tinh thể lỏng.
Chú chó Golden tốt bụng vì muốn làm cho cậu vui vẻ mà lấy từ trong tủ lạnh một chai nước giải khát cho Jeong Jihoon."Không có kem thì uống đỡ đồ lạnh cũng được này."Jeong Jihoon không tiện từ chối, nhưng cậu cũng không muốn uống những thứ có vẻ ngoài kỳ lạ này nên miễn cưỡng nhận lấy và mang đến phòng phát sóng trực tiếp.Dù sao đồ ăn dự trữ của trụ sở cũng còn nhiều hơn ký túc xá một chút, Jeong Jihoon đặt chai nước bên tay phải rồi chạy đi thó một cây kem.Còn vị kia thì tích cực bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp từ sớm và trò chuyện với khán giả cho đến khi miệng khô khốc, không để ý nhiều mà cầm chai nước duy nhất trên tay và uống gần hết nửa chai. "Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng cho mùa hè này nha!"????Khi Han Wangho lẩm bẩm, không chỉ phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập dấu chấm hỏi, mà cánh trên top-mid đang tựa vào hai bên anh cũng ném ánh mắt lo lắng và tò mò về phía anh."Quả nhiên là Wangho nha!"Tuy nhiên, màn "GENG FIGHTING" của bộ đôi đường dưới không sợ chết anh hát tôi hò theo, đã nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của Han Wangho, anh vô tình chửi bới, dọa những người còn lại phải xin lỗi và tắt micro:"Vẫn còn đang trực tiếp đó nha!!!!"Có lẽ do áp lực quá lớn, người đi rừng lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn. Anh chơi liên tục nhiều trận, hoàn toàn tập trung vào trận đấu, ngoài việc thỉnh thoảng phàn nàn về đồng đội, anh cũng không tương tác nhiều trong phòng phát sóng trực tiếp nữa.Hôm nay, người đường giữa rất hài lòng với màn trình diễn của Sylas của mình và dự định sẽ chơi lại nó khi cảm thấy quen tay. Jeong Jihoon so với Han Wangho kết thúc trực tiếp sớm hơn, thấy ván game của mình sắp kết thúc, cậu tắt máy và chuẩn bị rời đi cùng Han Wangho."Nếu anh vẫn còn trực tiếp vậy em đi trước nha!""Vậy em đi trước đi" (X)"Đừng mà, Jihoon đợi anh."Giọng điệu kéo dài và ánh mắt chân thành ấy như kéo Jeong Jihoon lại."Han Wangho, anh có phải là trúng tà rồi không?""Đợi anh một ván nữa thôi..."Kỳ quái, thật sự rất kỳ lạ.Vẫn còn đang phát sóng trực tiếp, Han Wangho không dám nói bừa nữa, anh không còn tâm tình chơi game, anh tắt phát sóng trực tiếp và chạy về ký túc xá. Mặc cho Jeong Jihoon và Park Jaehyuk có gọi từ phía sau như thế nào, anh chạy một mạch về phòng và khóa cửa lại trước khi dám thở hắt ra một tiếng."Anh ơi, em nghĩ em bị điên rồi!!"Han Wangho gọi điện cho Song Kyungho, người nhìn thì không đáng tin cậy nhưng lại được tin tưởng nhất, mô tả những gì vừa xảy ra trong lúc anh trực tiếp."Tại sao em lại không nói đúng như ý muốn của mình a"'Không phải em rất giỏi biểu đạt sao?""Nhưng em không mốn nói thật!!!""Em quản không nỗi bản thân em nữa, giờ cái gì em cũng không sợ mà nói ra hết."Song Kyungho bắt đầu có hứng thú, giả vờ nghĩ ra biện pháp giúp anh, sau đó cuộc trò chuyện chuyển đổi, hắn bắt đầu hỏi một số câu hỏi."Anh trai em đẹp trai không?""Đẹp."
..."Có phải là em thích anh rồi không?""Đúng vậy."
Em trai Daegil: Sao đấy anh?
🥜: Anh phát hiện ra anh không thể nói dối được nữa
Em trai Daegil: Vậy anh ơi, AD mà anh thích nhất là ai?
🥜: Anh Junsik
Em trai Daegil: ....
🥜: ....
Em trai Daegil: Sau đó thì là ai nữa?
🥜: Anh JonginChết tiệt thật, giờ lại còn điều khiển cả ngón tay mình. Nói chuyện cũng không nói được, gõ chữ cũng không xong, Han Wangho run rẩy khi nghĩ đến buổi trực tiếp ngày mai. Từ đây đến buổi trực tiếp còn khoảng 20 giờ nữa, trong khoảng thời gian này, nghe có vẻ rất khó để giải quyết mớ hỗn độn này đi, vấn đề quan trọng là Han Wangho còn chẳng biết là mình đang mắc bệnh gì??Vì vậy anh bèn liều lĩnh mở mục tìm kiếm lên và gõ vộiTại sao một người không thể kiểm soát nỗi bản thân mà nói sự thật? Trả lời 1: Họa từ miệng mà ra đó.
Đúng thế thật, cho nên là Seo Daegil đã không còn muốn trả lời tin nhắn từ anh nữa.Trả lời 2: Đề nghị đi kiểm tra não thử xem sao.
Làm việc chỉ huy đầu não bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ đầu óc tôi có vấn đề sao? ?Trả lời 3: Có thể do bình thường bạn nói dối nhiều quá nên lương tâm bắt đầu lên án bạn rồi đó.... Trường hợp này cũng có thể.... Nhưng tạm thời cho qua đi.Đáp án 4: Đừng nói là dùng Veritaserum rồi nha.Veritaserum?Trang web nói rằng Veritaserum có thể cung cấp cho mọi người câu trả lời trong tiềm thức cho nhiều câu hỏi khác nhau.Han Wangho cố gắng nghĩ xem là ai có thể tiêm Veritaserum cho mình mà không bị anh phát hiện, chắc hẳn thủ phạm phải người mà anh thường xuyên gặp gỡ, sự việc này khiến người đi rừng 24 tuổi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Han Wangho cảm thấy điều cấp bách ngay bây giờ là anh cần phải tìm một nơi mà anh cảm thấy an toàn.
作者:大菠萝
本文来源: https:/fangkaiwodeboluo.lofter.com/post/1fe2e7b4_2b64beec5Bối cảnh: Gen.G 2022
Truyện này nằm trong series 24h Thất tịch của Chonut.
Mình để giải thích về Veritaserum ở đây:
Veritaserum là huyết thanh sự thật, độc dược này buộc người uống phải trả lời trung thực bất kỳ câu hỏi nào đặt ra.Và khi Han Wangho uống phải huyết thanh sự thật đó...
______________________________Jeong Jihoon vẫn luôn cảm thấy mình là một người rất chuẩn mực và có logic. Dù đầu óc có linh động đến đâu cậu cũng có thể nắm bắt được sơ hở của người khác, từ đó tung ra một đòn chí mạng.Nói một cách đơn giản thì cậu chính là một người rất giỏi nói chuyện.Trong sự nghiệp không dài nhưng chắc chắn cũng không ngắn của mình, ngoại trừ lúc còn nhỏ gặp những người anh em có ác tâm như Son Siwoo và Park Dohyun ra thì có thể nói, về cơ bản cậu rất chuyên nghiệp và thành thạo trong việc đối xử với mọi người.Cho đến khi cậu gặp Han Wangho.Lúc mới đến Gen.G, cậu đối với Han Wangho hầu như chẳng mặn mà gì mấy, người mà cậu để tâm hơn là người vừa nhận được những lời bàn tán tiêu cực ngoài kia- Park Jaehyuk. Nhưng rồi vị Ad này cũng không cho cậu thời gian để kiểm tra, còn giúp cậu xách hành lý vào ký túc xá rồi còn chủ động giới thiệu từng vị trí trong đội cho cậu, sau lần đó, Park Jaehyuk trong lòng Jeong Jihoon từ một vị hoàng tử đã biến thành một chú cún Golden.Khi Jeong Jihoon đặt chân đến căn tin rồi, cậu vẫn suy nghĩ xem Park Jaehyuk có phải là một người thật sự giỏi che giấu hay không. Son Siwoo vẫn chưa đến, Choi Hyeonjun so với cậu còn khép nép hơn, Jeong Jihoon dường như bị buộc phải giao lưu một cách rất ngượng ngùng với chú chó lông vàng này.Có biết là mèo và chó rất không hợp nhau hay không a!"Tụi mình... đi ăn cơm hả anh?" Hoặc là có thể không cần ăn nữa, cứ tiếp tục ngồi đây là được rồi."A, anh vẫn đang đợi Wangho, cũng không biết là cậu ấy thích ăn đồ ăn trong căn tin hay phải đi ra ngoài ăn nữa."Park Jaehyuk mỉm cười và nói xin lỗi với Jeong Jihoon và Choi Hyeonjun, nhưng vẻ mặt thật thà ấy lại khiến người khác thật sự nghi ngờ về mức độ chân thật của những tin đồn xunh quanh hắn, Park Jaehyuk vẫn giải thích không ngừng, có vẻ như người đi rừng trong tương lai của bọn họ rất ít khi dùng bữa ở căn tin."Nếu các em đói rồi thì có đi ăn trước cũng được.""A, Jaehyuk không đợi tớ nữa à."Han Wangho dường như đã đến đúng thời điểm và bắt được Park Jaehyuk:"Cũng đúng, Ruler nim vĩ đại sao có thể quan tâm đến một kẻ bé nhỏ như tớ được chứ?"FMVP biểu tình bất lực, đứng dậy tiến hai bước chân đến đón người đi ra từ phía thang máy."Có Jihoon và Hyeonjun cũng đang đợi cậu này."Jeong Jihoon có thể cảm nhận mãnh liệt được rằng, Han Wangho ngay từ khi nhìn thấy bọn họ, anh ngay tức khắc đã thay đổi thái độ, rất bình tĩnh, lạnh lùng mà vạch ra một ranh giới rõ ràng."Chào anh Wangho~"Cậu bị Choi Hyeonjun kéo lên, gập người cúi đầu chào, tiền bối trước mặt lại cười như một kẻ ngốc."Jihoonie, Hyeonjunie, về sau xin hãy giúp đỡ anh nhiều hơn nha."Lúc đó Jeong Jihoon đã xem anh như là một kẻ rất giả tạo.
-Đợi đến khi tiếp xúc được một thời gian, Jeong Jihoon nhận ra rằng không ai có thể trị được Han Wangho.Người đi đường trên đơn thuần ngay từ đầu đã bị Jeong Jihoon loại ra khỏi danh sách, Park Jaehyuk, người từng là đồng đội, dường như cũng đã bị Han Wangho nắm thóp, thậm chí huấn luyện viên trưởng cũng là một trong những người anh em tốt của anh ấy, Jeong Jihoon quyết định đặt sự kì vọng của mình lên người anh hỗ trợ này.Đúng như dự đoán, Son Siwoo chưa trụ được bao lâu thì đã bị tóm, Han Wangho lấy niềm vui từ trên người hắn, anh không ngừng sắm vai mình là một giáo viên mẫu giáo, trong trụ sở thậm chí còn không cho phép có một thứ gì ăn vặt để lót dạ."Anh Siwoo, anh vô dụng thật đấy!"Jeong Jihoon ngồi xổm trên bậc thềm cạnh cửa hàng tiện lợi và cắn một miếng bánh rán một cách tàn bạo.Son Siwoo ngồi bên cạnh hung hăng hút thạch jelly, miệng lưỡi cũng không chịu thua:"Jihoon, đừng có ở đó mà trách anh, em cũng khác gì đâu."Đáng tiếc hành vi lén lút ăn khuya của bộ đôi Mid-Sup không kéo dài được bao lâu thì bị người đi rừng và xạ thủ bắt gặp. Giọng nói của Han Wangho vang lên nghe có chút giống tiếng thì thầm của ác ma trên đường phố vắng lặng vào lúc bốn giờ sáng."Đồ phản bội" - Son Siwoo chỉ định và tự giác nộp lại số thạch jelly trên tay cho Han Wangho, cảm thấy không thể làm gì người đi rừng, hắn quyết định trút giận lên chú chó Golden vô tội."Tớ làm gì có cách nào đâu, Han Wangho cậu ấy...."Bộ đôi đường dưới vẫn đang mãi tranh cãi, Jeong Jihoon vẫn chưa chịu đứng lên, cậu ngẩng đầu nhìn Han Wangho, bắt gặp ánh mắt anh đang cúi đầu nhìn mình, ánh mắt họ giao nhau đúng như dự đoán. Ánh trăng nơi xa xôi chiếu rọi lên mọi người, Han Wangho đứng dưới ánh trăng đưa tay về hướng Jeong Jihoon, lúc này trong mắt anh chỉ toàn bóng hình cậu.Dù biết thứ Han Wangho đang muốn là tịch thu đồ ăn vặt từ mình, nhưng Jeong Jihoon vẫn lựa chọn nắm lấy bàn tay xinh đẹp ấy, sự chênh lệch chiều cao 16 cm của cả hai không chỉ thể hiện ở hình dáng cơ thể, Jeong Jihoon có thể dễ dàng ôm lấy Han Wangho, mượn lực anh đứng lên. Jeong Jihoon ôm eo anh, tinh nghịch gãi vào lòng bàn tay anh trai nhà mình.Người đi rừng vẫn còn choáng váng trước đòn tấn công bất ngờ của người đi đường giữa, Jeong Jihoon đột nhiên dùng sức đứng dậy. Han Wangho bất ngờ bị kéo mạnh, anh loạng choạng nghiêng người về phía trước rồi trực tiếp lao thẳng vào vòng tay của Jeong Jihoon.Jeong Jihoon vẫn ôm eo anh, chiếc áo phao bao trùm khiến bọn họ trông giống như hai người mập mạp ngốc nghếch, nhưng dù vậy, Han Wangho vẫn trông rất nhỏ bé.Tiểu mập bị loạt hành động này làm cho bối rối, anh vùi mặt vào ngực người đi đường giữa, trầm giọng nói:"Đã lén ăn đồ ăn vặt lại còn dám lén lút tấn công ta! Thêm một tội nữa rồi nhé."Nhưng giọng điệu giống hệt như đang làm nũng, hoàn toàn không khiến Jeong Jihoon lo sợ chút nào, cậu thậm chí còn bế anh rồi lắc lư một vòng."Anh ơi, tha thứ cho em lần này đi..."Cậu nhóc có giọng điệu kiên định và đã tận dụng nó vô số lần, không một ai có thể từ chối nỗi yêu cầu của em út mèo nhỏ này hết. Ngoại trừ Han Wangho."Vô ích thôi Jihoon" - Anh vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của chú mèo, vừa tiện tay lấy đi số bánh rán còn lại."Chiêu này không có tác dụng với anh đâu." Nói rồi anh kéo Park Jaehyuk đi về phía trước, Jeong Jihoon vốn có thị lực rất tốt, dù trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy vành tai đỏ rực của Han Wangho. Lần này lại cậu xếp Han Wangho vào dạng kẻ nói dối.
-Kể từ đó về sau, Jeong Jihoon đã phát hiện những lời mà Han Wangho nói ra, chỉ có hai phần thật, ba phần là giả, năm phần còn lại cũng không biết nên xếp vào là thật hay giả.Đây không được tính là giả tạo hay sao? Hay nên xem nó như là một lời nói dối có thiện chí? Jeong Jihoon không muốn rạch ròi mà phân biệt nó nữa, rõ ràng lời nói dối thiện chí không phải cũng là nói dối hay sao?"Lời nói dối có tính vào diện tốt đẹp hay không không được quyết định bởi người nói dối a" Khi cậu nói điều này, buổi phát sóng trực tiếp đang diễn ra, Jeong Jihoon lén nhìn người đi rừng bên cạnh, đáng tiếc người đi rừng này không bị chủ đề này thu hút và miệng thì vẫn đang trò chuyện vui vẻ về việc Deokdam đẹp trai như thế nào trong lễ trao giải LCK.Nhưng rốt cuộc thì ngày hôm đó, anh đã chọn em mà phải không.Jeong Jihoon thực sự không muốn thừa nhận rằng mình vẫn còn non trẻ để chú tâm đến lời lẽ dùng để đối phó với giới truyền thông, nhưng sự thật phũ phàng là Han Wangho sẽ luôn đưa ra nhiều lựa chọn, và anh ấy sẽ không bao giờ là người duy nhất. Để mà phải so sánh thì những lời nói dối đẹp đẽ dường như sẽ dễ dàng được chấp nhận hơn, càng đặc biệt hơn khi khuôn mặt của người nói dối cũng đẹp như lời nói dối mà anh ta nói.Han Wangho quả thực rất giỏi lợi dụng khuôn mặt và chiều cao của mình, khi nhìn lấy anh, cho dù biết đó lại là lời nói dối, nhưng ai rồi cũng sẽ vô thức mà đồng ý.Sẽ thật tốt nếu như Han Wangho chịu thành thật hơn một chút.Jeong Jihoon đã ước một điều ước trên chiếc bánh kem ngày sinh nhật mình, liệu rằng anh trai đi rừng của cậu sẽ trông như thế nào nếu anh ấy không còn nói dối nữa?
-Một ngày sau khi tổ chức sinh nhật cho em út, Han Wangho nhận được một bưu phẩm chuyển phát giấu tên, ngay khi mở ra, anh thấy một chai nước uống thể thao không có nhãn mác. Đương nhiên không thể nào uống thứ không rõ nguồn gốc rồi, nhưng đáng tiếc Han Wangho vì vội đi ra ngoài lại không có vứt đi, mà chỉ để nó sang một bên.Trùng hợp thay, khi ký túc xá tối om, Son Siwoo bước vào, xỏ dép, mò mẫm tìm công tắc trên tường, vô tình chạm vào thứ gì đó trên mặt đất, hóa ra chính là cái chai Han Wangho đã để quên ở đó."Ai vứt đồ lung tung thế này!"Hỗ trợ miệng tuy chửi bới nhưng tay vẫn nhặt lên rồi đặt lại lên bàn ở sảnh lớn. Choi Hyeonjun, người đi sau lưng thành viên hỗ trợ, rất tham lam mà bỏ hết tất cả đồ uống mà cậu nhìn thấy vào tủ lạnh.Lúc mọi người quay lại thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cho phát sóng trực tiếp, đó là chuyện của hai tiếng sau.
-Jeong Jihoon, người đã không ăn chút đồ ăn vặt nào trong ngày đầu tiên khi bước sang tuổi 21, điều này khiến cậu rất bất mãn, cậu co ro trên ghế sofa và nằm ườn như một chú mèo tinh thể lỏng.
Chú chó Golden tốt bụng vì muốn làm cho cậu vui vẻ mà lấy từ trong tủ lạnh một chai nước giải khát cho Jeong Jihoon."Không có kem thì uống đỡ đồ lạnh cũng được này."Jeong Jihoon không tiện từ chối, nhưng cậu cũng không muốn uống những thứ có vẻ ngoài kỳ lạ này nên miễn cưỡng nhận lấy và mang đến phòng phát sóng trực tiếp.Dù sao đồ ăn dự trữ của trụ sở cũng còn nhiều hơn ký túc xá một chút, Jeong Jihoon đặt chai nước bên tay phải rồi chạy đi thó một cây kem.Còn vị kia thì tích cực bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp từ sớm và trò chuyện với khán giả cho đến khi miệng khô khốc, không để ý nhiều mà cầm chai nước duy nhất trên tay và uống gần hết nửa chai. "Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng cho mùa hè này nha!"????Khi Han Wangho lẩm bẩm, không chỉ phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập dấu chấm hỏi, mà cánh trên top-mid đang tựa vào hai bên anh cũng ném ánh mắt lo lắng và tò mò về phía anh."Quả nhiên là Wangho nha!"Tuy nhiên, màn "GENG FIGHTING" của bộ đôi đường dưới không sợ chết anh hát tôi hò theo, đã nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của Han Wangho, anh vô tình chửi bới, dọa những người còn lại phải xin lỗi và tắt micro:"Vẫn còn đang trực tiếp đó nha!!!!"Có lẽ do áp lực quá lớn, người đi rừng lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn. Anh chơi liên tục nhiều trận, hoàn toàn tập trung vào trận đấu, ngoài việc thỉnh thoảng phàn nàn về đồng đội, anh cũng không tương tác nhiều trong phòng phát sóng trực tiếp nữa.Hôm nay, người đường giữa rất hài lòng với màn trình diễn của Sylas của mình và dự định sẽ chơi lại nó khi cảm thấy quen tay. Jeong Jihoon so với Han Wangho kết thúc trực tiếp sớm hơn, thấy ván game của mình sắp kết thúc, cậu tắt máy và chuẩn bị rời đi cùng Han Wangho."Nếu anh vẫn còn trực tiếp vậy em đi trước nha!""Vậy em đi trước đi" (X)"Đừng mà, Jihoon đợi anh."Giọng điệu kéo dài và ánh mắt chân thành ấy như kéo Jeong Jihoon lại."Han Wangho, anh có phải là trúng tà rồi không?""Đợi anh một ván nữa thôi..."Kỳ quái, thật sự rất kỳ lạ.Vẫn còn đang phát sóng trực tiếp, Han Wangho không dám nói bừa nữa, anh không còn tâm tình chơi game, anh tắt phát sóng trực tiếp và chạy về ký túc xá. Mặc cho Jeong Jihoon và Park Jaehyuk có gọi từ phía sau như thế nào, anh chạy một mạch về phòng và khóa cửa lại trước khi dám thở hắt ra một tiếng."Anh ơi, em nghĩ em bị điên rồi!!"Han Wangho gọi điện cho Song Kyungho, người nhìn thì không đáng tin cậy nhưng lại được tin tưởng nhất, mô tả những gì vừa xảy ra trong lúc anh trực tiếp."Tại sao em lại không nói đúng như ý muốn của mình a"'Không phải em rất giỏi biểu đạt sao?""Nhưng em không mốn nói thật!!!""Em quản không nỗi bản thân em nữa, giờ cái gì em cũng không sợ mà nói ra hết."Song Kyungho bắt đầu có hứng thú, giả vờ nghĩ ra biện pháp giúp anh, sau đó cuộc trò chuyện chuyển đổi, hắn bắt đầu hỏi một số câu hỏi."Anh trai em đẹp trai không?""Đẹp."
..."Có phải là em thích anh rồi không?""Đúng vậy."
....
"Yahhh, Wangho của chúng tôi vẫn còn là một đứa trẻ nha.... Alo? Alo? Alo?"Han Wangho trực tiếp ngắt điện thoại, tiếp tục chán nản gửi tin nhắn cầu cứu người khác.🥜: Có khi nào anh mắc bệnh Mất trí nhớ tuổi già rồi không ta?Em trai Daegil: Sao đấy anh?
🥜: Anh phát hiện ra anh không thể nói dối được nữa
Em trai Daegil: Vậy anh ơi, AD mà anh thích nhất là ai?
🥜: Anh Junsik
Em trai Daegil: ....
🥜: ....
Em trai Daegil: Sau đó thì là ai nữa?
🥜: Anh JonginChết tiệt thật, giờ lại còn điều khiển cả ngón tay mình. Nói chuyện cũng không nói được, gõ chữ cũng không xong, Han Wangho run rẩy khi nghĩ đến buổi trực tiếp ngày mai. Từ đây đến buổi trực tiếp còn khoảng 20 giờ nữa, trong khoảng thời gian này, nghe có vẻ rất khó để giải quyết mớ hỗn độn này đi, vấn đề quan trọng là Han Wangho còn chẳng biết là mình đang mắc bệnh gì??Vì vậy anh bèn liều lĩnh mở mục tìm kiếm lên và gõ vộiTại sao một người không thể kiểm soát nỗi bản thân mà nói sự thật? Trả lời 1: Họa từ miệng mà ra đó.
Đúng thế thật, cho nên là Seo Daegil đã không còn muốn trả lời tin nhắn từ anh nữa.Trả lời 2: Đề nghị đi kiểm tra não thử xem sao.
Làm việc chỉ huy đầu não bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ đầu óc tôi có vấn đề sao? ?Trả lời 3: Có thể do bình thường bạn nói dối nhiều quá nên lương tâm bắt đầu lên án bạn rồi đó.... Trường hợp này cũng có thể.... Nhưng tạm thời cho qua đi.Đáp án 4: Đừng nói là dùng Veritaserum rồi nha.Veritaserum?Trang web nói rằng Veritaserum có thể cung cấp cho mọi người câu trả lời trong tiềm thức cho nhiều câu hỏi khác nhau.Han Wangho cố gắng nghĩ xem là ai có thể tiêm Veritaserum cho mình mà không bị anh phát hiện, chắc hẳn thủ phạm phải người mà anh thường xuyên gặp gỡ, sự việc này khiến người đi rừng 24 tuổi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Han Wangho cảm thấy điều cấp bách ngay bây giờ là anh cần phải tìm một nơi mà anh cảm thấy an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store