ZingTruyen.Store

Chonut Nhat Em Ve De Cuu Trai Tim Anh

Cơm nước xong, mọi người rủ nhau đi ngâm suối nước nóng, Jihoon uống rượu nhiều quá, lóng nga lóng ngóng đi lung tung, suýt chút nữa đi nhầm khu tắm cho nữ, bị đám bạn của Sehun cười nhạo một phen. Tuy tính tình của Sehun không tệ, nhưng tiêu chuẩn quen bạn thật sự hơi kém, nghệ thuật thực thụ phải dựa vào nội hàm, còn nghệ thuật giả tạo thì dựa vào đắp tiền mà ra, đáng buồn thay đám bạn của Sehun lại thuộc dạng sau. Trong đám bọn họ có rất nhiều kẻ khinh thường người nghèo, Jihoon thế này chính là đối tượng để bọn họ tìm cảm giác ưu việt.

Lúc này trên mặt Wangho không hề có ý cười, y tự mình ngồi xổm xuống, giúp Jihoon chỉnh lại áo tắm, hỏi: "Trước đây chưa từng tới chỗ này à?"

Jihoon cúi đầu lắc lắc.

Thế là Wangho kiên nhẫn nói cho cậu biết, đâu là tủ chứa đồ, đâu là phòng thay đồ, phải dùng như thế nào, quy trình ra sao, cần phải chú ý những gì, rất giống phụ huynh dặn dò học sinh tiểu học đi chơi xuân.

"Ở đây cậu là khách, cần gì cứ tìm bất cứ nhân viên phục vụ nào giải quyết, nếu có người từ chối yêu cầu hợp lý của cậu, cậu có thể khiếu nại"

"Nếu có người khách nào làm cậu khó chịu, cậu cũng có thể khiếu nại."

Y quá nghiêm túc, người xung quanh từ cười nhạo dần dần cảm thấy xấu hổ, cuối cùng cả đám đều cụp đuôi, đến khi về cũng không còn ai dám chọc ghẹo Jihoon nữa.

Xưa nay Wangho luôn luôn kín kẽ, ở đây ngoại trừ Sehun và Boseong, đa số không ai nhận ra y. Trước khi đến đám người kia chỉ biết Sehun công tử muốn mời một người đàn ông tẻ nhạt như hoàng thượng ăn cơm chứ không biết người nọ là ai. Sau khi nghe Boseong nói, cả đám đều hối hận đấm ngực giậm chân, chán nản không thôi, đương nhiên, đây là chuyện sau này.

Suối nước nóng sẽ làm huyết áp tăng cao, Wangho không xuống nước mà ngồi trên bờ nhìn Jihoon, chờ một mình cậu ở trong bể tắm nghịch đã đời rồi mới vớt cậu lên, dẫn về nhà.

Lúc về, Sehun hay tin nên đặc biệt tới đây xin lỗi, Wangho không tỏ thái độ gì, trái lại Jihoon mặt mũi đỏ ửng vì ngâm suối nước nóng chỉ cười cười, xua tay nói không sao đâu.

Về nhà đi ngang qua siêu thị, trên cửa kính thủy tinh dán một tờ thông báo ngừng kinh doanh thật lớn, Wangho định tranh thủ trước khi đóng cửa vào mua chút đồ, bèn bảo tài xế tự về trước.

Lần đầu tiên vào đây, Jihoon đẩy xe chỉ cảm thấy hàng hóa la liệt rực rỡ muôn màu, nhất thời hoa hết cả mắt, Wangho hỏi cậu muốn ăn gì liên tục hai lần mà cậu không hề nghe thấy.

"Socola? Khoai tây chiên? Uống nước ngọt không?"

Jihoon trưng ra ánh mắt mù tịt quen thuộc, Wangho không hỏi nữa, thả mấy món hợp khẩu vị trẻ nhỏ thông thường vào xe đẩy, nguyên chiếc xe đẩy chất không đủ, còn bảo Jihoon xách thêm cái giỏ.

Lúc tính tiền, Jihoon nhìn chằm chằm kệ hàng bên quầy thu ngân.

"Muốn cái nào thì lấy đi."

Do dự chốc lát, Jihoon lấy một viên sữa nén.

Đây là lần đầu tiên Jihoon thực hiện mong muốn của mình, Wangho không khỏi nhìn cậu hồi lâu, đoạn quay đầu nói với nhân viên thu ngân: "Lấy cả hộp luôn đi."

"Cậu thích cái này à?"

Jihoon cầm viên sữa nén gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng bản thân cậu cũng mê man, dường như chìm vào hồi ức nào đó.

Wangho cũng không hỏi dò, quay đầu tập trung lái xe. Lúc xe gần về đến nhà, Jihoon đột nhiên mở miệng.

"Bắt đầu từ khi có ký ức em đã ở trại mồ côi, trại mồ côi đó nghèo lắm, một ngày cho ăn ba bữa rất khó khăn, đôi khi đói bụng quá, em với mấy bạn khác mới đi trộm sữa bột ăn, là loại sữa nén này nè, bốc một nắm nhét vào miệng. Hồi bé chưa từng được ăn đồ ăn vặt nên em cảm thấy sữa nén chính là thứ ngon nhất trần đời, sau đó lớn lên mới biết, thứ bọn em trộm là phần ăn của những đứa trẻ bị bỏ rơi trong trại mồ côi."

Jihoon cúi đầu dùng ngón tay khều khều viên sữa nén trên tay, chậm rãi nở nụ cười: "Hôm nay anh dẫn em đến đây, em mới biết thì ra trên thế giới này có nhiều đồ ăn vặt như thế."

Nghe vậy, Wangho nhìn sang Jihoon, trong lòng hơi xúc động, y cầm vô lăng, tiếp tục nhìn về phía trước, hỏi: "Mấy năm nay, cậu sống tốt không?"

"Anh đang hỏi em hả?"

"Ừm."

Jihoon quay đầu lại, dường như đang tìm cách diễn đạt: "Nếu so với hiện tại, vậy chắc không tốt rồi. Sau khi đi lạc khỏi trại mồ côi, em rơi vào tay bọn buôn người, sau đó bị bán qua tay nhiều người, cuối cùng bị thế chấp cho quán bar của Yechan, lăn lộn ở đó ba năm, mãi đến khi anh đưa em về."

"Chuyện trước khi đến trại mồ côi, cậu còn ấn tượng không?"

Jihoon giật mình, hỏi lại: "Trước khi đến trại mồ côi?"

"Không có gì, tới rồi."

Qua Tết, Wangho bắt đầu bận rộn trở lại, có khi cả ngày không thấy bóng dáng. Thừa dịp này, Jihoon vùi đầu học bài, trình độ ở mọi phương diện tiến bộ vùn vụt, thầy cũng đổi xoèn xoẹt, dần dà Wangho không hỏi đến nữa, tất cả đều nhờ chú Viên sắp xếp cho cậu.

Jihoon hiểu biết sâu hơn Wangho tưởng tượng nhiều, nghĩ kỹ lại cũng không có gì lạ, suy cho cùng Jihoon cũng từng ngụp lặn dưới đáy xã hội nhiều năm, thằng nhóc này rất am hiểu "giả heo ăn cọp", giấu năng lực của mình cực kỳ tốt, ngoài mặt trông vô hại thế thôi, trên thực tế suy nghĩ thấu đáo lắm. Tác phong thận trọng gần như khắc vào xương tủy này, đa phần được tôi luyện trong hoàn cảnh tìm kế mưu sinh kham khổ.

Gần đây Jihoon đã biết dùng di động gửi tin nhắn cho Wangho, thỉnh thoảng Wangho làm việc xong lấy di động ra sẽ thấy vài tin nhắn.

"Có phải dạo này anh đang quen bạn gái không? Sao ngày nào cũng nhìn di động thế?" Họp xong, Seojun trêu chọc y.

"Hả? Bộ có à?"

"Bộ không có sao? Thế tôi vừa nói với anh chia hoa hồng tỉ lệ bao nhiêu là phù hợp nhất?"

"...."

Tết âm lịch vừa qua, ngày bắt đầu dài ra, với thành phố dường như không có mùa xuân này mà nói, qua mùa đông là sang mùa hè ngay. Mấy hôm trước tuyết còn lạnh đến mức răng va lập cập, ngoảnh lại gió thổi một cái mặt trời bắt đầu lên cao, vị trí của quần thu trong cửa hàng cũng đổi thành trang phục mùa xuân chủ đạo.

Mấy ngày nay trời nắng đẹp, Siwoo chạy về từ nước Mỹ, mới vào cửa đã bắt đầu cảm thán tổ quốc chào đón mình nồng hậu quá, vừa la lối đòi nước uống. Qua tết, Siwoo phát tướng hẳn ra, mặt mũi hồng hào như hận không thể phát sáng, Wangho đùa rằng anh ăn bột nở, bị anh chọt trở lại, nói Jihoon phát tướng rõ hơn mình nhiều, giống như bơm hơi vậy.

"So đo với con nít, hay ho quá nhỉ." Wangho đưa ly nước chanh cho Siwoo.

"Uầy, còn con nít nữa cơ." Quay đầu liều mạng nháy mắt với Wangho, ý hỏi có xảy ra chuyện gì chưa, bị Wangho dùng một miếng thơm chặn họng.

Siwoo trề môi, luôn miệng kêu chán òm.

"Cảm ơn bác sĩ Son đã quan tâm, hôm nào em và ông chủ Han có tiến triển mang tính thực tế sẽ nói ngay cho anh biết." Jihoon đeo một bên tai nghe đi xuống từ cầu thang, vẻ mặt thong dong.

Siwoo sửng sốt, trong lòng thầm kêu thôi rồi, thằng nhóc này thừa dịp mình không chú ý lén lút làm phản, đổi sang cùng phe với Wangho, rồi lại nhịn không được cảm thán, con nít đang tuổi lớn quả thật không thể xem thường, mới qua chừng mấy tháng mà từ bề ngoài đến cách ăn nói đều như biến thành một người khác.

"Chậc, xem ra tôi rớt xuống tầng chót của chuỗi thức ăn rồi." So sánh vóc dáng lại cao thêm của Jihoon, Siwoo lập tức ấm ức không thôi. Bác sĩ bị tổn thương tức tối tuyên bố, sáng mai cả hai người đều phải đến bệnh viện SW làm kiểm tra.

"Em cũng phải đi?" Dạo này Jihoon đang luyện khả năng nghe, đi đâu cũng đeo tai nghe, nghe vậy không khỏi ngẩng đầu lên.

Thời gian này cậu liều mạng ăn, bị Wangho nuôi mập lên nhiều, không còn thấy vết hõm do thiếu dinh dưỡng trên má nữa, mỗi đêm còn bị Wangho đốc thúc thoa kem dưỡng da, nhờ vậy da mặt trơn mịn, trông rất dễ nựng.

Siwoo bước qua vò tóc cậu thành một cục rối nùi: "Đi chứ, đi kiểm tra đầu khớp xương của cậu xem cậu còn lớn được nữa không."

Người trong nước có hai bản lĩnh mà người nước ngoài theo không kịp, một là có thể xem bất cứ lễ nào như lễ tình nhân, hai là có thể xem bất cứ lễ nào như lễ hội mua sắm. Tiết thanh minh đến, trên phố vẫn đông nghìn nghịt như cũ, bây giờ tất cả mọi người không viếng mộ nữa mà đổi thành ra phố, chú Viên nhấn còi suốt chặng đường cũng không ăn thua gì. Ven đường có doanh nghiệp phát vé số miễn phí, Jihoon quay cửa kính xe xuống nhận một tờ.

Hiện tại cậu đã dạn dĩ hơn nhiều, Wangho rất khoan dung với cậu, gần như không kiềm hãm gì cả, chỉ dặn dò những chuyện quan trọng, còn lại tùy cậu phát triển. Siwoo chẩn bệnh cho Wangho xong, nhịn không được nhắc nhở một câu: "Cậu cẩn thận nuôi hổ gây họa."

Wangho mỉm cười, ý bảo yên tâm đi. Đúng là y có lòng nuôi hổ, Jihoon cũng là mầm tốt, nhưng người mà y bồi dưỡng, trong lòng y tự biết tính toán, Jihoon bị y nắm trong tay, mãi mãi cũng không thành họa được.

Hạng mục kiểm tra của Jihoon đơn giản hơn Wanghk nhiều, rút máu xong, Wangho bảo cậu xuống lầu ăn sáng trước. Bệnh viện SW và bệnh viện lớn nhất thành phố nằm sát cạnh nhau, Jihoon băng qua hàng lang, đụng phải một người mình không ngờ tới, Yechan.

Hắn mặc nguyên một cây đen, nghiêng người tựa vào hành lang, trên mặt đeo cặp kính râm vô cùng cợt nhả. Đứng bên cạnh nói chuyện với hắn là một cô gái trẻ, vóc dáng bảo dưỡng khá tốt, không trang điểm mà đeo cặp kính râm to đùng và bịt khẩu trang kín mít, thật ra ở nơi như thế này, cải trang kiểu đó trông còn bắt mắt hơn.

Jihoon cố tình quay đầu tránh hắn, nào ngờ lại bị nhận ra trước.

"Ơ kìa, đây chẳng phải là người yêu bé nhỏ của Wangho sao?" Yechan cắm hai tay trong túi áo, điệu bộ bất cần đời "Chạy cái gì, sợ tao ăn mày à?"

Jihoon quay đầu lại, Yechan đánh giá cậu một lát, chẳng hiểu sao giọng điệu có chút thù địch: "Thế nào, hắn vẫn chưa chán mày hả?"

Mới vài tháng ngắn ngủi, Jihoon thay đổi thật đáng kinh ngạc. Yechan nhìn vậy, trong lòng càng thêm khó chịu. Cũng dễ hiểu thôi, rõ ràng lúc ở quán bar Jihoon chỉ là một thằng nhóc rúm ró rụt rè, qua chỗ Wangho lại trở nên sáng láng tự tin thế này, giống như lấy một cục đá vô dụng nhà mình tặng cho người ta, kết quả người ta đem về cạo bỏ lớp ngoài, phát hiện bên trong là một viên ngọc thô, Yechan không tức mới là lạ.

Mấy ngày nay đi theo Wangho, Jihoon học được không ít, suy nghĩ của Yechan ít nhiều cậu cũng hiểu, dù vậy cậu vẫn không khỏi cảm thấy hắn ta thật ấu trĩ. Cậu chỉnh lại giọng điệu, lịch sự mà không kém phần xa cách: "Có gì không?"

"Chậc, nghe mày nói kìa, tốt xấu gì tao cũng là ông chủ cũ của mày" Yechan lấy giấy ghi số thứ tự từ tay cô gái bên cạnh, "Giúp anh mày một việc, lấy kết quả xét nghiệm cho chị dâu mày."

Jihoon ngẩng đầu nhìn "chị dâu" bên cạnh, cô gái lại cúi đầu không nhìn cậu.

Chẳng biết lại muốn giở trò gì, Jihoon đành phải giúp hắn đi đến trước máy tự động quẹt số, bên trong lòi ra một tờ đơn, Jihoon vừa nhìn liền sửng sốt.

"Làm gì vậy?"

"Phá thai chứ gì."

"À phải, mày tới bệnh viện làm gì, chắc không phải cũng dẫn người tới phá thai chứ?"

Jihoon không để ý lời trêu chọc của hắn, nhưng nghĩ đến cảnh ngộ của những đứa trẻ bị bỏ rơi trong trại mồ côi hồi mình còn bé, cậu nhịn không được nhíu mày, coi thường mạng sống là chuyện cậu khó tha thứ nhất.

"Không thể tôn trọng mạng người một chút à?"

"Nhìn Wangho nuông chiều mày kìa, bây giờ mày cũng dám dạy đời tao?"

"Chuyện này không liên quan đến ông chủ Han, tôi..."

"Tao nuôi mày ba năm, mày không nói một câu cảm ơn thì thôi đi, Wangho mới nuôi mày bao lâu, ba tháng? Mày đã nói đỡ cho hắn?" Yechan cắt ngang.

Jihoon nhìn thẳng vào Yechan, tay đặt bên hông siết chặt thành đấm, từ nhỏ đến lớn cậu đã quen thỏa hiệp, quen bị động, trong một quãng thời gian rất dài của quá khứ, cậu là một người không có lòng tự trọng. Không thể phủ nhận trước đây cậu rất sợ Yechan, thậm chí đến tận bây giờ, phản ứng đầu tiên khi thấy hắn vẫn là chạy trốn, nhưng vào giờ phút này, cậu đứng tại đây, đột nhiên không hiểu nổi tại sao ngày xưa mình lại cảm thấy Yechan đáng sợ chứ?

"Anh Ye, anh đã cho tôi cơm ăn, đời này tôi sẽ nhớ kỹ ân tình của anh, nhưng không có chén cơm của anh, tôi nghĩ chưa chắc mình sẽ chết đói, tôi ở chỗ của anh sống được tới ngày hôm nay, người mà tôi phải cảm ơn không phải anh, mà là chính bản thân tôi."

Còn một câu Jihoon chưa nói, đó là nếu trên đời này có người nào đáng để cậu cảm ơn chỉ có mỗi Wangho, bởi vì y chẳng những cho cậu cơm ăn mà còn dạy cậu biết cái gọi là lòng tự trọng.

Jihoon bỗng chợt nhận ra, đối với sự quan tâm của Wangho, chẳng biết từ bao giờ cậu đã từ lo lắng dần dà thành quen, thậm chí nó còn trở thành một phần sức mạnh của cậu, và bất tri bất giác cậu đã đặt Wangho vào trong lòng, theo bản năng bảo vệ y.

"Đi khắp nơi không tìm được cậu, còn tưởng cậu đi đâu chứ." Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, Jihoon phục hồi tinh thần lại, thấy Yechan tháo kính râm xuống chào Wangho.

Wangho lại không định ôn chuyện với hắn, bước qua chào hỏi vài câu rồi định dẫn người đi, nhưng bị Yechan cất bước ngăn cản: "Ông chủ Han có hứng thú với công ty mỹ phẩm của tôi không?"

Wangho biết ngoài miệng Yechan đang nói đến việc bỏ vấn đầu tư, nhưng thật ra đang đòi món nợ nhân tình lần trước y dẫn Jihoon đi. Dù sao Lee Chul cũng xuất thân từ xã hội đen, lão rất chú trọng nghĩa khí giang hồ, cũng thường ghim điểm này trong quan hệ giữa người với người, bố thế nào, con trai thế nấy. Nếu đổi thành mười mấy năm trước, thứ này dùng rất được, khi đó tất cả mọi người đều nghèo khổ, không có xung đột lợi ích gì, nhưng hôm nay thời thế đã khác, đây là thương trường, không phải chỉ dựa vào nhân tình là có thể làm ăn. Wangho đã từng nếm trải điều này, lại nói, cũng là nhờ Jaehyuk "dạy" y.

Y không đồng ý, Yechan làm gì được y?

"Xin lỗi, hôm nay tôi không muốn nói chuyện hợp tác."

__________
xin lũi các tình eo vì đã để mọi ng đợi ♡

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store