ZingTruyen.Store

Chong Kho Cua Em

🌸 Chồng Khờ Của Em 🌸

Chương 16: Lần Đầu Để Thầy Thuốc Khám

Sáng hôm sau, sân lớn nhà họ Chu nhộn nhịp hơn thường ngày. Người làm kẻ ra người vào, chuẩn bị trà nước, hương hoa. Thương vừa đỡ Huân ngồi ngoài hiên vừa dỗ dành, thì một vị thầy thuốc từ phương xa đã tới. Ông chừng ngoài năm mươi, tóc hoa râm, dáng khoan thai, đôi mắt sáng ngời trí tuệ.

Ông bà Hội đồng bước ra đón, cung kính mời vào. Thầy thuốc khẽ gật đầu, dõi mắt nhìn Huân một lượt.

Huân lập tức chui rúc vào lòng Thương, vòng tay ôm chặt lấy nàng như đứa trẻ sợ lạ.
– Vợ ơi… Huân không chịu… Huân không cho người lạ chạm vào đâu…

Thương vội ôm lấy anh, dịu giọng thủ thỉ:
– Huân này, nhớ lời hứa với vợ không? Nếu Huân ngoan để thầy xem, thì vợ sẽ ôm Huân, hôn Huân nhiều hơn đó.

Anh ngẩng mặt lên nhìn nàng, ánh mắt vừa sợ vừa tò mò:
– Thật hả? Không lừa Huân chứ?

– Vợ chưa bao giờ lừa Huân. – Thương cười dịu dàng, đưa tay vuốt má anh.

Huân im lặng một thoáng, rồi dần dần thả lỏng, chịu để nàng dìu ra chiếc ghế tre. Nhưng ngay khi thầy thuốc đưa tay chạm vào cổ tay anh để bắt mạch, Huân giật thót, suýt bật khóc.

Thương vội nắm tay anh, đặt lên má mình, thì thầm:
– Nhắm mắt lại… nghĩ tới lúc vợ ôm Huân… lúc đó Huân thấy ấm áp, không đau chút nào.

Huân rụt rè nghe theo, đôi môi mím chặt, đôi mày nhíu lại. Một lát sau, anh hé mắt nhìn nàng, thấy nàng vẫn ngồi đó, ánh mắt dịu dàng dõi theo, thì khẽ thở ra, chịu để yên.

Thầy thuốc gật gù:
– Tâm trí chấn động nặng, thần khí phân tán, nhưng không phải không chữa được. Phải kiên trì dùng thuốc, lại thêm châm cứu dần dần, có hy vọng khôi phục.

Nghe lời ấy, bà Hội đồng khẽ chấm nước mắt, ông Hội đồng cũng nắm chặt tay vợ, như cầm trong tay một tia sáng.

Còn Thương, lòng dâng lên trăm mối tơ vò. Nàng nhìn người đàn ông ngây ngô trong vòng tay mình, khẽ thì thầm:
– Huân ơi… chỉ cần Huân chịu khó… thì một ngày nào đó, Huân sẽ trở lại như xưa…

Huân không hiểu hết, chỉ ngẩng lên cười hồn nhiên:
– Vợ đừng khóc. Huân ngoan để thầy coi rồi, giờ vợ phải ôm Huân nha!

Tiếng cười ngây ngô ấy, giữa buổi sáng tràn ngập hy vọng, khiến tất cả trong nhà đều khẽ thở dài nhưng cũng mỉm cười.

Khi thầy thuốc bắt mạch xong, ông liền mở bọc vải bên hông, lấy ra hộp gỗ nhỏ, bên trong là những cây kim bạc sáng loáng.

Huân vừa nhìn thấy đã hốt hoảng, ôm chặt lấy Thương, giọng run run:
– Không, không! Huân không muốn đâu, nó đau lắm! Vợ ơi, đuổi ông đó đi!

Anh vừa nói vừa dúi đầu vào ngực nàng, đôi vai run bần bật như đứa trẻ bị bắt nạt. Thương vội vòng tay ôm, tay kia khẽ vuốt tóc anh, giọng thì thầm dỗ dành:
– Suỵt… không sao, vợ ở đây mà. Huân nhớ không, Huân ngoan thì vợ thương Huân nhiều hơn. Chỉ nhói một chút thôi, rồi Huân sẽ giỏi hơn, thông minh hơn, để bảo vệ vợ đó.

Huân khựng lại, ngẩng mặt nhìn nàng, đôi mắt ngây dại thoáng lóe tia sáng kỳ lạ:
– Nếu Huân giỏi lại… thì Huân sẽ bảo vệ vợ?

– Đúng rồi. – Thương mỉm cười gật đầu, bàn tay ấm áp giữ lấy tay anh. – Vợ tin Huân làm được.

Huân cắn môi, nhìn nàng chăm chăm, rồi khẽ gật đầu.
– Vậy… vợ phải hôn Huân trước.

Thương bật cười, nhìn quanh thấy ông bà Hội đồng cùng thầy thuốc đều dõi theo, nàng đỏ mặt nhưng vẫn ghé sát, đặt một nụ hôn nhanh lên trán anh.
– Được chưa nào?

Huân nhắm mắt lại, vẻ mặt như được tiếp thêm sức mạnh. Anh ngồi yên, để thầy thuốc châm mấy kim đầu tiên. Tuy môi anh mím chặt, tay siết lấy bàn tay Thương đến đỏ lên, nhưng anh không còn la hét, chỉ rúc vào nàng, lẩm bẩm:
– Vợ ơi… đau… nhưng Huân chịu được… vì vợ.

Trái tim Thương run lên từng hồi, khóe mắt cay xè. Nàng xiết chặt tay anh, cúi đầu thì thầm:
– Giỏi lắm, anh Huân của em…

Thầy thuốc xong việc, khẽ gật đầu:
– Cậu Ba còn có tình thần chấp nhận, lại có mợ Ba ở bên cạnh, thì việc trị liệu này có thể kéo dài mà không lo dở dang. Chỉ cần kiên trì, sẽ có ngày thấy được kết quả.

Ông bà Hội đồng nhìn nhau, niềm hy vọng hiện rõ trên gương mặt già nua. Còn Thương, nàng cúi xuống nhìn Huân đang dựa đầu vào vai mình, lòng dấy lên một ngọn lửa quyết tâm.

Nàng thì thầm, chỉ đủ cho một mình anh nghe:
– Anh Huân nè, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé…

Huân lim dim mắt, khẽ mỉm cười trẻ thơ:
– Vợ nhớ hứa rồi đó, ôm Huân hoài…

Sau khi thu dọn kim châm, thầy thuốc lấy ra tờ giấy bút, nắn nót ghi tên từng vị thuốc rồi trao tận tay ông Hội đồng Chu:

– Đây là thang thuốc bổ thần an trí, mỗi ngày sắc một thang cho cậu Ba dùng. Quan trọng là phải đều đặn, không bỏ dở. Ngoài ra, hai ngày một lần, ta sẽ quay lại châm cứu, giúp điều khí thông huyết, dẫn dần trí lực về như trước.

Ông Hội đồng hai tay đón lấy, cúi đầu cảm tạ:
– Nhờ cả vào thầy. Chỉ mong sao thằng Huân nó sớm trở lại như xưa, nhà này ngàn lần biết ơn.

Thầy thuốc mỉm cười ôn hòa:
– Bệnh này không phải ngày một ngày hai, cần có sự nhẫn nại, nhất là sự khích lệ của người thân. May mắn là cậu Ba có mợ Ba luôn ở bên, đó chính là liều thuốc quý nhất.

Nghe vậy, bà Hội đồng liếc sang con dâu, ánh mắt vừa thương vừa cảm kích. Thương chỉ khẽ cúi đầu, nhưng trong lòng dâng lên một niềm quyết tâm cháy bỏng: cho dù gian nan đến mấy, nàng cũng sẽ không buông tay Huân.

Huân thì chẳng hiểu hết những lời kia, chỉ kéo tay Thương thì thào như trẻ con:
– Vợ ơi, Huân uống thuốc có đắng không?

Thương cười dịu dàng, áp tay anh vào má mình:
– Có đắng thì vợ bỏ thêm chút mật ong cho Huân, thế là thành ngọt liền.

Anh nghe vậy, đôi mắt sáng rỡ, ngây ngô gật gù:
– Vậy Huân chịu! Miễn có vợ cho thì Huân uống.

Câu nói hồn nhiên ấy khiến cả gian nhà lặng đi một thoáng, rồi bật thành những nụ cười nhẹ nhõm. Trong cái khờ dại của anh, có một niềm tin trọn vẹn dành cho nàng – điều đó, hơn tất thảy, là điểm tựa để mọi người tin rằng, ngày hồi sinh sẽ chẳng còn xa.

Hết Chương 16

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store