ZingTruyen.Store

Choker Tinh Trong Lua Do R18

Lee Sanghyeok thấp thỏm không yên ngồi trong phòng. Anh có chút hối hận vì đã gọi em người yêu lên phòng.

Anh cũng nhớ Hoonie lắm, nhưng vấn đề là... Chưa lần nào bọn anh gặp nhau mà anh yên bình khỏe mạnh đến hôm sau cả. Yêu hồng hài nhi cũng vui đó, trẩu trẩu dễ thương, nhưng mà cái eo của anh thực sự khó mà vui nổi. Trừ lần đầu cả hai còn bỡ ngỡ, ẻm còn biết tiết chế, còn lại lần nào lên giường (cũng có lúc không phải giường) thì Jihoon cũng lật anh qua lại, vừa dài vừa mệt như một cái BO5 vậy.

Còn đang mải suy nghĩ lát phải thuyết phục Jihoon làm sao để cậu tha cho mình, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa dồn dập làm anh giật bắn cả mình. Sao có cảm giác bị tội phạm biến thái tìm đến tận cửa thế nhỉ?

"Cạch"

"Jihoon à..."

Lời còn chưa nói xong, người ngoài cửa đã lao vào, ôm ghì lấy eo anh mà ngấu nghiến hôn lên môi mèo xinh xắn. Jeong Jihoon siết chặt vòng tay như muốn khảm chặt anh vào cơ thể mình. Hơi thở nóng rẫy không ngừng cuốn lấy nhau. Tiếng nước bọt vang lên nhóp nhép vang vọng khắp căn phòng, tiếng thở dốc ồ ồ của gã trai trẻ như một con sói đói vớ được con mồi múp rụp.

Sanghyeok bị tấn công bất ngờ, chỉ có thể đứng yên, ngửa cổ lên cho tên to xác trước mặt cướp dần đi toàn bộ dưỡng khí của mình. Yêu nhau hơn 1 năm, anh chưa bao giờ thích nghi nổi kiểu hôn môi như ăn tươi nuốt sống của bạn trai mình. 

Cho đến khi gương mặt anh đỏ lên vì khó thở, cậu mới thả anh ra. Nhưng hình như mặt Jihoon còn đỏ hơn cả anh?

"Sao mặt em đỏ thế này? Em chảy nhiều mồ hôi thế?"

Jeong Jihoon vẫn chưa tha cho anh, cậu vừa mút môi dưới của người trong lòng, phát ra âm thanh chụt chụt đầy ngại ngùng, vừa trả lời:

"Nãy không chờ được thang máy, nên em đi cầu thang bộ."

Từ tầng 3 lên tầng 7 mà chưa tới 5 phút, anh nên khâm phục sức khỏe của bạn trai, hay lên trách cậu thực sự bị con ku làm mờ con mắt nên bất chấp đến vậy đây?

"Hyeokie của em. Dâu yêu của em. Em nhớ anh. Em yêu anh."

Jihoon vừa bày tỏ lòng mình, vừa lao vào tiếp tục cháo lưỡi với anh yêu. Cậu thực sự mê chết đi được hương vị ngọt ngào như mật dâu tay này. Cậu đọc trong fanfic biết rằng có một thứ gọi là pheromone, một loại hormone gây nghiện có khả năng kích dục. Họ nói người bình thường rất khó để cảm nhận pheromone của bản thân cũng như người khác. Nhưng Hyeokie yêu dấu của cậu đâu phải người thường? Chắc hẳn pheromone của anh phải vượt trội hơn tất cả. Không thì sao mỗi lần gặp anh cậu đều như một con nghiện thèm thuốc, muốn được đánh dấu, được để lại dấu răng của mình trên từng tấc da thịt của anh.

Bỗng nhiên, Jihoon nhấc bổng Sanghyeok lên, vừa bế anh người yêu trong lòng mà vẫn không dừng trao đổi enzym, vừa tiến về phía giường ngủ.

"Jihoon ơi. Sáng mai anh còn phải đi phỏng vấn."

"Em biết. Nay em sẽ không làm."

Jihoon vừa nói, vừa nhẹ nhàng đặt anh yêu xuống đệm. Rồi quỳ xuống bên cạnh giường.

Cậu nâng bàn tay của anh lên, cẩn thận vuốt ve, dịu dàng mơn trớn, rồi cúi xuống đặt lên đó từng nụ hôn. 

Jeong Jihoon thành kính hôn lên lòng bàn tay, mu bàn tay vị thần của mình. Cậu hôn từng ngón tay một. 

Lee Sanghyeok nhìn gương mặt tràn đầy sự nghiêm túc của em yêu mà cảm thấy ngại ngùng.

Nhưng rồi chuyện tiếp theo xảy ra mà anh chẳng hề ngờ đến.

Người yêu anh đang dùng gương mặt thành kính nhất, thè lưỡi liếm từng ngón tay của anh. Đầu lưỡi đỏ hỏn lướt qua từng kẽ ngón tay trắng bóc, khẳng khiu. Cảm giác ẩm ướt nóng rẫy từ lòng bàn tay truyền đến xương cụt, khiến anh rùng mình sợ hãi. 

Khoảnh khắc Jihoon ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt cậu đỏ ngầu, tràn đầy dục vọng và sự si mê đến cố chấp. Anh có cảm giác bản thân như một con thỏ thoi thóp nằm trong nanh vuốt của con sói, bị con dã thú liếm mềm để nuốt sạch vào bụng.

Nhưng anh không thể rút tay lại.

Hay nói chính xác hơn, là không muốn.

Anh yêu cách Jihoon yêu anh một cách si mê đầy cuồng dại.

Anh yêu cách Jihoon coi anh là con mồi mà em ấy luôn khao khát.

Anh yêu cái tình yêu thành kính nhưng biến thái cùng cực của Jihoon.

Hoặc nói là, chúng ta sinh ra là để dành cho nhau mà phải không, Thiên Mệnh nhân của anh?

*

Trong lúc Jeong Jihoon đang chìm vào cơn nghiện với đôi tay của Lee Sanghyeok, có một bàn chân mềm mại, nhẹ nhàng đạp lên đũng quần đã cứng ngắc của cậu.

"Ưm... Đúng rồi. Giúp Jihoonie bé bỏng của anh đi."

Bàn chân ấy tựa như mát xa, lại tựa như tra tấn, không ngừng cọ qua hai lớp vải quần, chạm vào vật to lớn nóng hổi của Jihoon, cho đến khi đũng quần của cậu bắt đầu trở nên dính nhớp.

Sanghyeok nhẹ nhàng dùng ngón chân kéo tụt chiếc quần kẻ và quần lót xuống. Thứ đồ khổng lồ giấu trong quần vội vàng bật ra chào hỏi tình yêu lâu ngày không gặp của mình.

Đôi bàn chân gầy gò của Lee Sanghyeok kẹp lấy con hàng khủng bố của Jeong Jihoon, lên xuống nhịp nhàng, cảm nhận từng mạch đập mạnh mẽ trên những đường gân đang gồng lên chống đỡ cơn nứng. 

Thỉnh thoảng, bàn chân tinh quái còn đạp nhẹ lên chú chim non đã dựng đứng, hay day day vào túi tinh căng phồng của Jihoon, khiến cậu không thể không khẽ gầm gừ trong cổ họng như con thú bị khiêu khích mà không thể phản kháng.

Nghịch chán chê, nhác thấy không chỉ đôi tay, mà thậm chí cả cánh tay mình cũng đã ướt sũng nước miếng của con mèo cam chết đói, Sanghyeok dùng chân kéo bao quy đầu của "Jihoon bé nhỏ" xuống, rồi nghịch ngợm lấy ngón chân gãi gãi lên đầu khấc.

"Á!"

Jihoon bị người đẹp trên người trêu chọc đến phát điên, cắn một phát vào ngón áp út của anh.

Cuối cùng thì con mèo cam cũng thôi trò liếm đồ chơi của mình mà đổi sang trò khác. Cậu ngồi dậy, nắm lấy đôi tay xinh đẹp đến vô thực, lấp lánh ánh nước của người thương, đặt lên con cu đã sưng tấy của mình.

"Yêu ơi, tuốt giúp em đi. Giúp em bắn một lần thôi anh."

Nhờ có nước bọt bôi trơn và dịch nhầy tiết ra trước đó mà công cuộc sục cặc giúp em yêu dễ hơn mọi ngày nhiều. Mặc cho sự thật rằng Lee Sanghyeok có dùng cả hai tay cũng không thể bao trọn con hàng vừa thô vừa dài của bạn trai nhỏ được. 

Jeong Jihoon cũng không cho phép mình nhàn rỗi. Một tay cậu luồn vào chiếc quần đồng phục trên người anh yêu để chăm sóc bé cưng nho nhỏ hồng hào như ngọc thạch, một tay không ngừng mơn trớn thân trên của anh, vừa tiếp tục mút hết mật ngọt từ khoang miệng của người yêu.

"Ưm... Jihoonie đừng có nhéo chỗ đó mà, ứm!"

Jeong Jihoon nghe vậy thì cười nhẹ một cái rồi càng ngấu nghiến đôi môi anh. Dâu yêu của cậu nhạy cảm như thế đó. Chạm vào eo thì kêu nhột. Nhéo đầu vú thì kêu buồn. Nhưng thật ra cậu biết, cậu cảm nhận được từng cơn run rẩy của anh, cảm nhận được bé Hyeokie trong tay mình co giật rồi tiết ngày càng nhiều dịch tuyến tiền liệt. 

Anh bị cậu chọc cho càng nứng hơn.

Liệu những kẻ ngoài kia có biết, đôi tay mà họ khao khát đang đỏ ửng lên vì phải cố hết sức sục cặc cho cậu?

Làm sao mà họ biết được, dưới lớp áo khoác thùng thình thường ngày là vòng eo nhỏ nhắn chỉ dùng một vòng tay là ôm hết?

Sao mà nhìn thấy được cảnh vị thần của họ ngẩng đầu khát cầu được hôn đối thủ lớn nhất của anh như con thú non mong được mớm sữa mẹ? Không, anh 28 tuổi rồi. Thứ duy nhất anh cần là "sữa chua" của Jeong Jihoon.

"Hoonie! Cho anh ra!"

"Không, chờ em. Mình ra cùng nhau!"

"Không... ứm!"

Động tác của Jeong Jihoon ngày càng mạnh bạo. Nửa trên không ngừng giày xéo như muốn làm môi mèo xinh bật máu. Nửa dưới thì một tay nắm chặt lấy chú chim non dễ thương không cho hót, một tay bao lấy hai tay của Hyeokie lên xuống càng lúc càng nhanh.

"Buông... buông anh ra. Đau quá... Huhu chồng ơi, tha cho anh đi... chồng ơi."

Sanghyeok nước mắt nước miếng giàn giụa dùng đến biện pháp cuối cùng để cầu xin Jihoon. Và nó thực sự hiệu nghiệm. Cuối cùng cậu cũng bắn ra. 

Có chú mèo đen vừa được thả ra sau nụ hôn dường như muốn bóp nghẹt cả tim lẫn phổi, vừa cúi xuống lấy hơi thì bị một dòng tinh trắng đục bắn thẳng vào mặt. Có không ít bắn thẳng vào miệng anh.

Anh ngẩng đầu lên, mắt mèo trợn tròn nhìn bạn trai. 

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác vì bị tấn công bất ngờ của anh, Jihoon không khỏi phì cười. Cậu lấy tay quệt một chút tinh dịch dính trên gò má phúng phính, nhét vào miệng anh.

"Sữa của chồng có ngon không, Urihyeokie?"

"Ngon..."

Jihoon yêu chết đi được cái thời gian sau khi bé Dâu của cậu lên đỉnh. Anh như một con búp bê bị chơi hỏng, trừ tinh dịch của cậu ra chẳng còn biết gì nữa. Cậu đau đáu nhìn ảnh đang không ngừng cầm tay mình để liếm nốt số con cháu còn sót lại, tiếng mút chùn chụt vang lên khiến con cu của cậu lại có dấu hiệu tỉnh lại.

"Được rồi, đi tắm thôi. Anh còn tiếp tục là tối nay anh xác định đừng ngủ nữa."

Hyeokie là một em bé ngoan. Sau khi được ăn no và giải tỏa lập tức hiện nguyên hình là một con mèo lười biếng.

Anh giơ tay lên, nhõng nhẽo với bạn trai nhỏ.

"Jihoonie, bế~"

"Tuân lệnh, công chúa của em!"

Jeong Jihoon chỉ có thể mỉm cười cưng chiều, vòng tay bế bổng anh yêu vào phòng tắm để lau người.

Cả hai tắm chung thì đương nhiên rồi, ngoại trừ tiết mục nghịch nước thổi xà phòng cực trẩu tre ra thì còn phải giúp nhau ra một lần nữa. Nghĩ gì nhịn 1 tuần mà bắn 1 lần là xong vậy?

******************************

Chúc mừng hai ba của con dắt tay nhau vào bán kết:)) Ừm cũng khó nói he. Thôi chúc các vòng cổ con sống ổn:)) Chúng ta sẽ có lovetalk để chữa lành sớm thôi, cố lên. 





Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store