Choker Mua Xuan Co Toi Khong
Tôi ở lại thành phố Jinhae một tháng, mùa đông ở đây đến nhanh hơn.Khi đặt chân trở lại thành phố Seoul, hiếm khi tôi cảm thấy nơi này ấm áp.“Sao anh lâu thế?”Sắc mặt Jeong Jihoon không tốt chút nào.Tôi lười biếng ngáp một cái, lườm em một cái rồi bước vào.“Sao? Em ly hôn mà cũng mang theo tình nhân? Ly xong bên này thì bên kia cưới luôn à?”Nhìn dáng vẻ dè dặt của Park Sojin đứng sau em, tôi thấy phiền, lời nói cũng đầy gai góc.“Nói chuyện đàng hoàng chút đi. Park Sojin hôm nay không khỏe, lát nữa tôi phải đưa cô ấy đi bệnh viện.”Tôi xoa xoa đôi tay lạnh, trong lòng càng bực mình: “Ồ, thế hả? Vậy em cứ đưa cô ấy đi khám đi. Tôi cũng không vội, chờ được mà.”Jeong Jihoon giơ tay kéo tôi: “Anh nhanh chút đi, đừng làm loạn nữa.”Tôi cố chấp đứng yên tại chỗ: “Em còn định ép tôi? Giữa thanh thiên bạch nhật, em không sợ mất mặt à?”Park Sojin lại bắt đầu rơi nước mắt, nhỏ giọng nói: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau mà.”Tôi thấy ghê tởm trong lòng: “Jeong Jihoon, chỉ cần em đừng làm tôi khổ sở thế này, tôi đã sớm cùng em đi lấy tờ giấy đó rồi. Giờ thì hoặc là em đánh ngất tôi kéo vào làm, hoặc là biến đi!”Jeong Jihoon giận đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn tôi một cái, kéo Park Sojin rời đi.Tôi vẫn thấy tức giận trong lòng.Suy nghĩ một lúc, tôi mua một cây gậy bóng chày, thử lắc lắc thấy vừa tay, rồi bắt taxi đến chỗ ở của Park Sojin.Tôi gọi một người thợ mở khóa và cả nhân viên quản lý tòa nhà.“Người đứng tên căn hộ này là ai?”Nhân viên quản lý cung kính trả lời: “Là ông Jeong Jihoon.”Tôi mỉm cười, đưa ra giấy đăng ký kết hôn: “Đây là tài sản chung trong hôn nhân của chúng tôi. Làm ơn mở cửa giúp tôi.”Người thợ nhanh chóng mở cửa, tôi đuổi họ đi, rồi bước vào trong.Jeong Jihoon thật sự rất thích chụp ảnh với cô ta.Dù không cười, nhưng ảnh thì có rất nhiều.Từ khi tốt nghiệp, Jeong Jihoon luôn bận rộn, nên chúng tôi hầu như không còn chụp ảnh chung nữa.Ban đầu là ngủ quay lưng lại nhau, sau đó là ngủ riêng phòng, rồi cuối cùng chúng tôi sống ly thân.Tôi mới nhận ra tình cảm đã rạn nứt, khi Jeong Jihoon bắt đầu dẫn những người phụ nữ khác về chỗ ở của em.Tôi đi một vòng, nhẹ nhàng đập vỡ một món đồ trang trí bằng ngọc tím.Đó là món mà bà nội tôi rất thích.Tôi mua nó định tặng bà, nhưng bà không vượt qua được mùa đông năm đó.Tôi cứ thắc mắc tại sao không tìm thấy nó, thì ra bị Jeong Jihoon mang đi lấy lòng tình nhân.“Hừ.”Tôi không do dự nữa, vung gậy lên, nhanh chóng phá tan mọi thứ trong phòng.Có lẽ tôi dùng sức quá mạnh, “tách tách”, có chất lỏng bắt đầu nhỏ xuống sàn.Tôi ngẩng đầu lên, lau máu chảy trên trán, cúi đầu xuống thì đối diện ngay ánh mắt kinh ngạc của Park Sojin và gương mặt giận dữ của Jeong Jihoon.“Lee! Sang! Hyeok!”“Ọe!”Tôi giả vờ muốn nôn: “Đừng gọi tên tôi, nghe là tôi muốn nôn rồi.”Tôi dùng đầu gậy bóng chày chạm vào ngực Jeong Jihoon, từng chữ rõ ràng nói: “Ngày mai, gặp ở cục dân chính.”Cơn giận trong lòng tôi cuối cùng cũng được giải tỏa.Cuộc hôn nhân này, tôi không muốn duy trì thêm một ngày nào nữa.“Lee Sanghyeok, tôi thật sự nhịn anh lâu lắm rồi!”Trán Jeong Jihoon nổi đầy gân xanh, em mạnh mẽ đẩy tôi vào góc tường.Mũi tôi lại bắt đầu chảy máu, tôi ngửa đầu, cố ép máu chảy ngược lại.“Anh làm sao thế?”Lực tay của Jeong Jihoon lơi đi, tôi dễ dàng bước ra xa khỏi em một bước.“Tôi bị nóng trong người, bị em và tình nhân bé nhỏ của em chọc tức đấy.”Tôi vắt cây gậy bóng chày lên vai, nhìn thẳng em: “Jeong Jihoon, tôi cũng nhịn em đủ lâu rồi. Nhanh chóng ly hôn đi. Em đi đường lớn của em, tôi qua cây cầu nhỏ của tôi. Cả đời này đừng gặp lại.”Kiếp sau… cũng đừng gặp.Đau quá.Thật sự là… đau quá.Rút kinh nghiệm từ lần trước, hôm sau Jeong Jihoon đến một mình.Chúng tôi không nói một lời nào, lập tức ký giấy.Khi con dấu được đóng xuống, chúng tôi cuối cùng cũng nhận được tờ giấy chứng nhận ly hôn.Jeong Jihoon không nói thêm một câu nào, quay lưng đi một cách dứt khoát, không ngoái đầu lại.Tôi nhìn bóng lưng em rất lâu, chợt nhớ về một đêm đông rất xa xưa.Em đặt chiếc túi nước nóng ấm áp vào tay tôi và nói: “Hyeokie, anh đi trước đi, em sẽ nhìn anh đi.”Đôi tay ấm áp đó, ánh mắt nồng nhiệt đó, đã khiến tôi trải qua biết bao mùa đông mà không thấy lạnh.Thở ra một làn khói trắng, tôi lau nước mắt, bước lên chiếc xe rời khỏi thành phố Seoul.Jeong Jihoon, chúng ta… chắc sẽ không gặp lại nữa.Tôi chuyển vào một bệnh viện, bắt đầu điều trị một cách hời hợt.“Giường 03! Sao anh lại lén rút kim nữa hả?”Đứng chống tay mắng tôi là một cậu y tá thực tập trẻ tuổi, rất nhanh nhẹn, mà mắng người cũng chẳng chút nể nang.Tôi co vai lại, ngoan ngoãn để cậu ấy trách mắng.“Anh không muốn chữa trị nữa phải không? Nói đi!”Tôi đảo mắt, nửa thật nửa đùa trả lời: “Tôi thấy lạnh quá. Thật đấy, cậu có thể kiếm cho tôi một túi nước nóng nhỏ được không?”Cậu trai trẻ có vẻ nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn mang đến một chiếc túi giữ nhiệt xinh xắn.“Không được rút kim nữa đấy!”Cậu ấy cúi người dặn dò, hỏi tôi: “Không đau à?”Nhìn vào đôi mắt cậu, mũi tôi bỗng thấy cay cay. Đã lâu không có ai hỏi tôi có đau không nữa.Những người quan tâm đến tôi đều đã không còn trên đời này.“Không đau, không đau, cảm ơn y tá Minseok nhé.”Nói không đau là giả.Chỉ trong nửa tháng, tay tôi đã bị kim tiêm chọc đến mức mất cảm giác.Ban đêm đau không ngủ được, tôi chỉ có thể kéo giá truyền dịch đi lòng vòng.Tối đó, ở phòng trực y tá, chỉ có một mình Ryu Minseok.Cậu ấy đang không ngừng lau nước mắt.Tôi nhẹ nhàng gõ lên bàn:“Sao thế?”“Suỵt!”Cậu ấy nhìn quanh, thấy không có ai mới hỏi lại tôi:“Sao anh không ngủ đi?”Tôi chỉ vào giá truyền dịch:“Không ngủ được, đi loanh quanh thôi.”Cậu ấy nhìn mặt tôi, đưa tay sờ trán, lo lắng hỏi: “Có phải đau lắm không?”Tôi định nói không, nhưng không hiểu sao lại gật đầu.Cậu ấy vẫy tay gọi tôi.Tôi đẩy cửa phòng trực, ngồi xuống cạnh.Ăn một miếng bánh ngọt ngào đến mức ngấy, cùng xem năm tập phim ngôn tình cẩu huyết, dùng hết một bịch khăn giấy.Đến khi trời tờ mờ sáng, cậu ấy mới đuổi tôi về phòng.Tôi dặn dò: “Chờ tôi cùng xem tiếp nhé. Tôi nhớ rõ tình tiết rồi, cậu đừng có lén xem trước đấy!”Minseok mỉm cười đồng ý: “Được rồi, mau về ngủ đi!”Sau ba đêm cùng Minseok xem phim, một đêm nọ, tôi nhận được điện thoại của Jeong Jihoon.“Anh đang ở đâu?”Tôi nhướn mày:“Liên quan gì đến em?”Khi còn là vợ chồng, em còn không có quyền hỏi, giờ ly hôn rồi lại đòi hỏi sao?Em rõ ràng bị tôi làm nghẹn họng, dứt khoát cúp máy.Tâm trạng vui vẻ của tôi biến mất ngay lập tức.Tôi tức tối đưa em vào danh sách đen.Minseok đang chờ tôi cùng xem phim, nhỏ giọng hỏi: “Là người nhà của anh à?”Tôi xua tay: “Tôi làm gì có người nhà. Người nhà của tôi đều mất cả rồi.”Minseok chỉ vào điện thoại: “Vậy còn hắn ta?”Tôi nhìn màn hình, nghĩ một lúc rồi trả lời: “Em ấy à? Chỉ là một người đáng ghét thôi.”Rất đáng ghét!Chỉ một cuộc gọi, không làm xáo trộn cuộc sống của tôi. Tôi vẫn ban ngày ngủ, điều trị, ban đêm đi dạo khắp nơi.Nếu gặp ca trực của Minseok, tôi sẽ cùng cậu ấy xem phim.Nhưng một kẻ phiền phức thì chẳng bao giờ xuất hiện chỉ một lần.Một tuần sau, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ.“Anh chặn số tôi rồi à?”Tôi bĩu môi và tiếp tục chặn luôn số này.Jeong Jihoon là kiểu người đã kiếm được chút tiền, chẳng biết ai đã chiều chuộng em để em có cái thói không đạt được mục đích thì không chịu dừng.Tôi khó khăn lắm mới ngủ được, lại bị loạt cuộc gọi liên hoàn của em đánh thức.Ồ, quên mất, trước đây em ấy cũng là cậu ấm cơ mà.“Alo!”Giọng tôi rất tệ, mắt còn chưa mở ra nổi.“Sao anh không ở nhà?”Giọng Jeong Jihoon truyền qua điện thoại.“Tch,” tôi hơi bực mình nhưng vẫn nhẫn nhịn hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”“Tiền chuyển vào tài khoản nào của anh?”“Tài khoản nào cũng được. Chuyện nhỏ nhặt này mà em cũng gọi hỏi sao?”“Đừng cúp máy!”Tôi kéo ống nghe lại gần hơn, nói: “Có gì nói nhanh, có rắm thì xì ra.”“Sao anh không ở nhà?”Em lại lặp lại câu cũ.Nhưng lần này, tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ và hỏi: “Em đang ở nhà tôi à? Tôi khuyên em mau rời đi đi. Căn nhà này tôi đã treo lên môi giới, không chừng sẽ có người đến xem nhà. Em mau rời đi đi, đừng cản đường kiếm tiền của tôi.”“Anh định bán?” Giọng em cao lên vài tông: “Anh định bán căn nhà này thật à?”Tôi cố nhịn cơn bực mình trong lòng, đáp: “Không bán thì để làm gì? Đẻ trứng chắc? Em bớt lải nhải và nhanh chóng cuốn xéo đi!”“Anh đang ở đâu?”Giọng em nghe có vẻ nghiêm túc.“Liên quan gì đến em?”Tôi mất kiên nhẫn, lập tức cúp máy, chặn số, xóa tin nhắn.Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể ngủ lại được.Mắt mở thao láo đến sáng.Trong lòng mắng Jeong Jihoon cả ngàn lần.Dù lòng giận đến đâu, tôi vẫn phải ngoan ngoãn để y tá Minseok dẫn đi điều trị.Ở quê hương, khó tránh khỏi gặp lại người quen cũ.“Lee Sanghyeok?”Nghe tiếng gọi, tôi quay lại.Là bạn thân hồi cấp ba của tôi: “Kim Hyukkyu?”Bạn cũ gặp lại, tất nhiên phải ôn lại chuyện xưa.Hôm đó, được y tá Minseok đồng ý, tôi hiếm hoi có một khoảng thời gian ra ngoài.Tôi chọn ăn lẩu.“Cậu sống tốt chứ?”Kim Hyukkyu cẩn thận hỏi.Tôi cười đáp:“Cũng ổn, tiền không thiếu, nhưng mạng chẳng còn bao lâu.”Đôi tay đang gắp đồ ăn của cậu ấy khựng lại, sững sờ nhìn tôi.Tôi chăm chú bỏ một miếng thịt vào miệng, mới nhận ra cậu ấy đang khóc, nước mắt rơi từng giọt lớn.“Này, cậu sao vậy?”Tôi luống cuống rút hai tờ giấy lau nước mắt cho cậu ấy, nhất thời tay chân rối loạn.“Bệnh gì vậy?”Tôi xua tay: “Bệnh không chữa được. Không sao đâu, chưa chết ngay đâu.”Nhìn ra cửa sổ, tôi nói: “Tớ muốn chết vào một ngày nắng đẹp, mùa đông lạnh lẽo quá. Cậu với Điền Dã vẫn như cũ à?”Nhắc đến Điền Dã, ánh mắt cậu ấy trầm xuống, nhỏ giọng đáp:“Ừ.”Tôi không khuyên nhủ gì.Không phải ai cũng cần phải thông suốt.Sống trên đời, chỉ cần sống vui là được.“Có thể nhờ cậu một chuyện không?”Ra đến cửa, tôi dậm chân hỏi cậu ấy.“Cậu nói đi.”“Đừng kể với ai rằng cậu gặp tớ. Nếu rảnh, hãy đến thăm tớ nhiều hơn.”Có lẽ gió lạnh thổi qua, viền mắt cậu ấy đỏ lên: “Ừ.”“Jeong Jihoon không biết à?”“Ừ, chúng tớ ly hôn rồi, em ấy không cần biết.”Kim Hyukkyu im lặng, cả hai chúng tôi chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước.Hồi còn đi học, tôi và Jeong Jihoon là một cặp tình nhân rất đẹp.Kim Hyukkyu thì luôn theo đuổi Điền Dã.Gió bắc gào thét, dù đã từng có những khoảnh khắc đẹp, chúng cũng chỉ là mây bay thoáng qua.Về đến phòng bệnh, vì ăn uống không đúng cách, tôi bị Minseok bắt quả tang và mắng cho một trận.Tôi ngoan ngoãn nghe rầy la, hứa hẹn sau này không tái phạm.Cậu ấy không lùi mà tiến tới, cầm chiếc tông đơ định xuống tóc cho tôi, nhưng tôi nhất quyết giữ chặt.Chúng tôi tranh luận suốt hai ngày.“Chỉ là ra ngoài ăn một bữa thôi, lần sau không đi nữa là được mà, sao lại phải cạo đầu?”Y tá Minseok nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Anh sắp bắt đầu hóa trị rồi. Hóa trị sẽ khiến tóc rụng, cạo trước sẽ tốt hơn đấy.”Tôi suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Không hóa trị có được không?”Y tá Minseok nổi giận, tôi cười an ủi cậu ấy:“Được rồi, được rồi, tôi sẽ suy nghĩ, suy nghĩ mà!”Cậu ấy còn định nói thêm thì một bóng dáng cao lớn bước vào, tiến thẳng về phía tôi.“Anh tìm ai vậy?”Minseok lên tiếng hỏi, nhưng em chẳng thèm đáp, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, như thể đang cố tìm ra âm mưu gì đó từ khuôn mặt tôi.“Em ấy tìm tôi, Minseok à, tha cho tóc tôi đi, cậu đi làm việc đi.”Cậu ấy nhíu mày nhìn người đàn ông, lại nhìn tôi rồi nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì thì gọi tôi nhé.”Tôi gật đầu, tiễn cậu ấy ra ngoài.Quay đầu lại nhìn Jeong Jihoon, tôi hỏi:“Không ở lại đón Tết với Park Sojin à?”Lễ tình nhân, Giáng sinh, Tết dương lịch, Park Sojin luôn có đủ mọi lý do để kéo em đi.Có thời gian, tôi ghét tất cả các dịp lễ vì chúng chỉ làm tôi cảm thấy mình càng thêm cô độc.Sau đó tôi quen rồi, cảm thấy một mình cũng không sao, nhưng giờ em lại đến làm phiền tôi.“Anh lại bày trò gì nữa đây?”Tim tôi thắt lại.Thì ra dù đã quen với những vết dao sắc nhọn, khi vết thương bị xé ra vẫn đau đến vậy.Tôi thở dài: “Đúng, đây là chiêu mới của tôi. Em đừng mắc bẫy, mau đi đi.”“Anh đi với tôi.”Em ấy định kéo tôi đi, tôi bất ngờ bị lôi đi vài bước.“Tôi… tch, buông tôi ra!”Tôi mạnh giọng, giật tay em ra.“Chúng ta giờ không còn liên quan gì nữa, em hiểu không? Sao em lại ở đây?”Em buông tay, lùi lại hai bước: “Đừng hòng dùng bệnh tật làm cớ để lấy thêm tiền từ tôi. Anh biết đấy, chúng ta đã ly hôn rồi!”Tôi thở khó nhọc, cảm giác máu trong tim như ngừng lưu thông, từng cơn tê dại lan ra.Tôi thậm chí không muốn nói thêm câu nào, chỉ kéo em ra ngoài: “Cút! Cút ngay đi! Cầm tiền của em mà đi tìm tình nhân của em. Biến khỏi mắt tôi!”Câu cuối cùng tôi gần như hét lên.Jeong Jihoon nghiến răng, chỉnh lại cổ áo, rồi đóng sập cửa rời đi.Y tá Minseok lo lắng mở cửa bước vào: “Anh ổn không?”Tôi tái nhợt hỏi lại: “Nếu tôi nói không ổn, có được miễn truyền dịch nữa không?”“Không được đâu.”“… Thế thì tôi vẫn ổn.”Từ lần đó, Jeong Jihoon không xuất hiện nữa, tôi lại có một tuần yên bình.Kim Hyukkyu thì thường xuyên đến thăm tôi.Dù chúng tôi không nói được nhiều, vì sợ câu nào đó lại chạm vào nỗi đau của nhau, nhưng tổng thể vẫn hòa hợp.Tôi luôn hy vọng cậu ấy lén mang cho tôi chút đồ ăn vặt, nhưng cuối cùng đều bị Minseok phát hiện và tịch thu.Tôi chỉ biết im lặng chịu đựng.Tết âm lịch ngày càng gần, Kim Hyukkyu ghé tai tôi thì thầm:“Trời càng ngày càng lạnh.”Tôi cười: “Giờ càng lạnh thì xuân đến hoa nở càng đẹp.”Tôi thở ra khói trắng, đếm ngược từng ngày.Dù ra ngoài hóng gió, tôi cũng phải về phòng bệnh đúng giờ, nếu không lại bị Minseok rầy la.Quay người quá mạnh, tôi va phải một người.Đầu óc choáng váng, tôi vội lùi lại xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”Xoa trán, tôi vòng qua người đó định đi tiếp, nhưng bị kéo lại.“Lee Sanghyeok!”Khuôn mặt Jeong Jihoon lại xuất hiện trước tôi.Nếu không phải trời quá lạnh khiến tôi lười nhấc tay, tôi đã muốn tát cho em một cái.“Làm gì?”Tôi trừng mắt, không chút sợ hãi.Em trông không còn bóng bẩy như lần trước, râu ria lởm chởm, gương mặt hốc hác.“Sao? Mới ly hôn mấy ngày mà em đã kinh doanh thất bại, phá sản à? Tình nhân của em đá em rồi?”Tôi chế nhạo em bằng giọng điệu cay độc, điều kỳ lạ là em không phản bác mà chỉ đứng đó, nhìn tôi chăm chú.Tôi rùng mình, lườm em một cái rồi quay người bước vào phòng.“Hyeokie.”Tôi giật mình, nhảy ra xa ba mét:“Làm gì vậy?”Đã rất lâu rồi Jeong Jihoon không gọi tôi như thế, giọng điệu này lạ lẫm đến mức khiến tôi bất an.Ánh mắt em thoáng qua vẻ bối rối:“Anh bệnh mà sao không nói với em?”Trong đầu tôi đầy dấu hỏi:“Liên quan gì đến em?”Chúng tôi cùng im lặng.“Ít nhất chúng ta từng là vợ chồng.”Tôi hừ lạnh, nhìn anh nói:“Thôi, thôi, đừng nhắc đến tình nghĩa vợ chồng. Điều tôi hối hận nhất đời này là có tình cảm với em. Chúng ta cứ như đã nói lúc đầu, tôi rời khỏi thành phố Seoul, em sống cuộc đời của em, đừng đến làm phiền tôi nữa!”Tôi quay lưng bỏ đi, nhưng Jeong Jihoon không rời đi, em chỉ lặng lẽ theo sau tôi.Không biết có phải vì gặp Jeong Jihoon thường xuyên hay không, tôi lại mất ngủ vào ban đêm.Xem lịch, hôm nay lại là ca trực của y tá Minseok, tôi quyết định kéo giá truyền dịch đi dạo.Vừa mở cửa, tôi giật mình khi thấy một bóng dáng co ro trên ghế dài bên trái.Lại gần dưới ánh trăng, tôi nhận ra đó là Jeong Jihoon.Tôi không khách sáo, đá em tỉnh: “Em làm gì ở đây?”Em lờ mờ tỉnh dậy, không tỏ vẻ khó chịu, chỉ nhìn tôi và hỏi:“Anh định đi đâu? Không khỏe à?”Tôi nghẹn lời, khó chịu đáp:“Em biến khỏi mắt tôi là tôi khỏe ngay!”Em đưa tay xoa mặt:“Tôi không đi đâu cả, tìm anh vất vả lắm mới thấy.”“Tìm tôi làm gì?”Em im lặng.Tôi không muốn đứng đó tranh cãi, liền nói:“Biến đi, không tôi báo cảnh sát vì chiếm dụng tài nguyên công cộng!”Nói xong, tôi vui vẻ chạy đi cùng y tá Minseok xem phim.Trong lúc chờ quảng cáo, Minseok ghé sát lại nói:“Hôm nay hắn ta đứng trước cửa phòng anh rất lâu, chỉ nhìn thôi chứ không vào.”Tôi đoán chắc là lúc tôi ngủ trưa, đuổi em đi rồi mà không ngờ lại quay lại.“Đừng để ý, một thời gian nữa em ấy sẽ đi thôi.”Trong nhà thì ấm áp, công việc thì thuận lợi.Chỉ có tôi là nói toàn lời lạnh lẽo.Người như Jeong Jihoon, luôn nghĩ cho bản thân, sẽ không ở lâu đâu.“Hắn ta tìm chúng tôi xin bệnh án của anh…”Tôi bĩu môi, không đáp.“Tôi không đưa, nhưng có thể người khác sẽ, hắn ta nói hắn là chồng anh.”Tôi bỗng giận dữ: “Đây là hiểu lầm đấy! Phải giải thích rõ! Chúng tôi là vợ chồng cũ, CŨ!”“Tôi cũng không biết em ấy đến vì quan tâm hay vì nhòm ngó số tiền tôi đã lấy sau ly hôn.”Ryu Minseok ngay lập tức trở nên cảnh giác, nhìn qua vai tôi rồi lớn tiếng:“Anh làm gì vậy!”Tôi quay lại, suýt nữa lên cơn đau tim:“Em làm cái gì mà cứ đi theo tôi mãi thế hả?”Jeong Jihoon nhìn tôi với vẻ mặt u ám:“Không phải vì tiền.”Tôi thở dài, ngước nhìn trần nhà:“Không vì tiền, vậy thì vì cái gì?”Tôi đành kéo em về phòng bệnh, ngồi khoanh chân trên giường nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store