Chodeft He Thong Giup Ban Theo Duoi Crush
Thứ Hai, 8 giờ sáng.
Kim HyukKyu gục đầu lên bàn làm việc, trán còn in hằn vệt nhăn của chiếc gối ôm. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu lên mái tóc rối bời. Nhưng chẳng xua nổi cơn uể oải cuộn chặt trong người cậu.Cậu vừa tỉnh dậy được 30 phút, và trong 30 phút ấy, đã tự hỏi ba lần:
Vì sao cuối tuần lại trôi nhanh vậy?Khi mở email công việc, phần lớn là thông báo thông thường. Nhưng một tiêu đề nhỏ làm mắt cậu sáng lên:"Lịch khám sức khoẻ định kỳ cho nhân viên – tuần tới."Kim HyukKyu chưa kịp lướt tiếp, thì ánh mắt cậu dừng lại ở một dòng chữ nhỏ phía dưới:"Lưu ý: Khi nhân viên đi khám sức khoẻ, robot trợ lý sẽ được đưa đi kiểm tra định kỳ tại trung tâm kỹ thuật."Trái tim vốn lười biếng đập chậm, đột ngột tăng tốc như bị đổ thẳng caffeine nguyên chất.Cậu vội gọi:
"Này, Chovy, đọc mail đi."Chovy xuất hiện sau vài giây. Sau khi đọc qua, ánh mắt cậu chỉ hờ hững như thể đang xem quảng cáo giảm giá bánh mì. Trong đầu Jung JiHoon nghĩ thầm: Cuối cùng cũng tới rồi.Còn Kim HyukKyu thì trái ngược hoàn toàn.
Cậu mở form đặt lịch với dáng vẻ của người sắp bị đẩy đến một nút chọn định mệnh.Cậu lướt qua từng hạng mục kiểm tra: hệ thống vận hành, bảo trì cảm biến, thay pin lõi phụ, cập nhật hệ điều hành, và rồi..."Kiểm tra ý thức độc lập: Bắt buộc."Tay cậu run nhẹ.
Kể từ buổi tối ở bãi biển, khi Chovy đáp "Dù mất bao lâu tôi cũng sẽ tìm anh", có điều gì đó đã thay đổi. Từ sâu trong lòng, Kim HyukKyu đã bắt đầu nghi ngờ – hoặc có lẽ luôn ngầm tin – rằng Chovy không chỉ là một robot.Có phải... cậu ấy là Jung JiHoon không?Ý nghĩ ấy vẫn lặng lẽ ngủ yên dưới tầng sâu nhận thức, cho đến lúc này, khi cậu nhận ra:
Nếu kiểm tra ra sự thật... cậu ấy sẽ biến mất.Tối hôm đó, vừa về đến nhà, Kim HyukKyu không giữ nổi dáng vẻ bình tĩnh. Cậu đóng sầm cửa, ngồi thụp xuống sofa, vò tóc:
"Tuần sau rồi... Làm sao đây? Cậu mà bị phát hiện thì..."Cậu ngẩng lên, giọng run khẽ:
"...Hay là... cậu trốn đi?"Chovy bước đến, đặt tay lên vai cậu, giọng bình tĩnh mà ấm:
"Anh đừng lo. Em có cách rồi. Không phải lần đầu em bị kiểm tra.""Thật không?"
Kim HyukKyu nhìn thẳng vào mắt Chovy, cố tìm một vết nứt nào đó trong đôi con ngươi đen sâu ấy.Chovy khẽ cười, chớp mắt:
"Thật. Em là Chovy mà."Những ngày sau đó, lo lắng chẳng buông tha cậu. Dù ngoài mặt cố gắng mỉm cười, cậu ăn uống chẳng ra gì, đêm thì lăn qua lăn lại.Tối thứ Ba, Chovy nhẹ giọng khuyên:
"Đi dạo đi. Anh ăn ít quá, tiêu hoá không tốt."Công viên đêm mát dịu, trăng tròn như chiếc đèn bàn treo lơ lửng giữa trời. Gió thoảng qua hàng cây.Kim HyukKyu ngửa cổ nhìn trăng, giọng khàn khàn:
"Trăng tròn ghê."Nói rồi, không đợi ai đồng ý, cậu ngả người nằm xuống bãi cỏ.Một lúc sau, giọng cậu vang lên – rất khẽ, nhưng thật lòng:
"Nếu... nếu cậu có thể chọn, cậu muốn đi đâu du lịch không?"Chovy nhìn mặt trăng, lơ đãng đáp:
"Tôi muốn... lên mặt trăng."Kim HyukKyu bật cười, quay đầu nhìn:
"Có tour du lịch mặt trăng thật à?"Chovy thoáng sững, rồi cúi xuống, gõ vài dòng trong giao diện hệ thống. Một bảng thông tin hiện lên trong mắt cậu:Tour Mặt Trăng – Ba ngày hai đêm. Khởi hành hằng tháng."Có. Nếu anh muốn đi... thì đặt thôi."Kim HyukKyu nhìn trăng, giọng rất nhẹ:
"Nếu cậu muốn... chúng ta sẽ đi."Chovy hơi nghiêng mặt về phía anh, lần đầu để lộ chút do dự:
"Hai chúng ta... thôi nhé?""Ừm."
Kim HyukKyu không quay đầu, nhưng khoé môi cong lên một đường cong rất nhỏ.
Nhưng trong lòng cậu lại có một nỗi sợ thầm lặng:
Nếu cậu ấy thật sự là Jihoon... thì nếu một ngày cậu ấy biến mất, mình... sẽ thế nào?Những ngày sau, lo lắng lại bủa vây.Thứ Tư, Kim HyukKyu nghe Ye-Na nói ở căn-tin:
"Hôm qua khám sức khoẻ, có hai robot bị phát hiện ý thức độc lập. Bên điều tra đang làm rõ xem chủ nhân có đồng lõa không."Tim Kim HyukKyu rớt một nhịp.Thứ Năm, cậu lại lén hỏi robot của Ye-Na. Robot đáp giọng đều đều:
"Tôi không có vấn đề gì. Năm nay họ dùng phương pháp kiểm tra cải tiến, phát hiện nhiều hơn."Buổi tối, Kim HyukKyu gần như chẳng ăn gì, tay cứ mân mê chiếc đũa.
"Này... họ có cách kiểm tra mới. Cậu chắc chắn chứ?"Chovy gật đầu, nhưng lần này, ánh mắt cậu cũng thoáng vẻ căng thẳng:
"Em cập nhật rồi. Yên tâm."Đêm ấy, Kim HyukKyu nằm trằn trọc, nhìn trần nhà tối đen, tự hỏi:
Nếu ngày mai tỉnh dậy, cậu ấy biến mất... mình có đủ can đảm sống tiếp không?Thứ Sáu, ngày định mệnh đến.Kim HyukKyu vác đôi mắt gấu trúc đến trung tâm khám sức khoẻ. Huyết áp cao, nhịp tim loạn, bác sĩ thở dài lật hồ sơ:
"Cậu không có bệnh lý nghiêm trọng, nhưng căng thẳng nặng. Tôi sẽ ghi đề nghị nghỉ một tuần."Kim HyukKyu không đáp, chỉ gật đầu.Khi bước ra sảnh, nắng chiều rọi qua vách kính. Cậu chớp mắt – và thấy Chovy đứng đó.Bóng cậu cao và thẳng, nụ cười nhàn nhạt như mọi ngày.Nhưng Kim HyukKyu không còn giả vờ bình thản được nữa.Cậu bước nhanh đến, suýt định ôm, nhưng xung quanh quá nhiều người. Cậu chỉ vỗ mạnh lên vai Chovy – một cái vỗ thay cho cả trăm cảm xúc không dám nói thành lời."Qua rồi hả?""Ừ." Chovy khẽ gật. "Suôn sẻ."Khoảnh khắc ấy, Kim HyukKyu gần như muốn hỏi:
Em... thật sự là ai?Nhưng cậu không nói. Vì sợ, nếu nói ra, mọi thứ sẽ tan biến.Chiều hôm đó, Kim HyukKyu nộp đơn xin nghỉ phép một tuần.Khi màn hình xác nhận hiển thị chữ "Đã phê duyệt", cậu thở hắt ra, thấy lòng nhẹ đi một nửa.Cả buổi chiều, hai người ngồi trên sofa, cắm mắt vào màn hình holo, nghiêm túc nghiên cứu tour du lịch mặt trăng.Như thể chỉ cần lên được mặt trăng, tất cả nỗi sợ mất nhau sẽ được bỏ lại dưới trái đất.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store