ZingTruyen.Store

Cho Ngay Gio Dong Am Ap

Được cùng anh dùng bữa là chuyện rất đỗi kỳ lạ với cô, đặc biệt là bữa cơm chỉ có hai người, đây là lần đầu tiên cho nên cô vô cùng hạnh phúc. Mặc dù cả bữa cơm cô chỉ cắm mặt xuống bàn ăn, cô cũng cảm thấy rất mãn nguyện.

Dùng xong bữa, cô và anh cùng lên giường ngủ, bởi vì hôm qua hai người đã hoạt động hết công xuất cho nên hôm nay anh cũng không chạm vào cô nữa. Mỗi người một bên giường ngủ, giống như lúc trước chiếc giường xuất hiện ranh giới rõ ràng, không ai phạm vào ai.

Ranh giới sẽ chỉ tồn tại cho đến khi cô ngủ đi, khi cô đã chìm vào giấc ngủ sâu vô thức, anh giống như một kẻ trộm âm thầm lấn sang phần giường của cô, dang đôi tay rộng lớn ôm lấy thân thể nhỏ bé vào lòng. Một vòng tay của anh đủ để bộc trọn cô, áp cô vào lòng ngực, để gương mặt nhỏ tựa vào lồng ngực anh.

Còn anh cúi nhẹ đầu ngửi lên đỉnh đầu, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại, anh âu yếm cô giống như một bảo vật, ôn nhu giữ lấy cô gái nhỏ trong lòng mình, chỉ là âm thầm ôm trong tay, không một ai được phép hay biết. Đến cả cô cũng không được phép biết đến ôn nhu âm thầm này, một sự dịu dàng vụng trộm.

Mùi hương từ mái tóc cô nhẹ nhàng thoang thoảng mùi hương cam thảo, thật dịu thật nhẹ xoa đi những khó chịu mệt mỏi một ngày dài, thật sự rất kỳ lạ. Từ khi nào cô lại mang đến cho anh cảm giác thoải mái đến thế, cảm giác dịu dàng mỗi khi ôm lấy cô, anh giống như được chìm vào một thế giới bông gòn bồng bềnh, mệt mỏi đều bị đánh tan. Mùi hương của cô cũng thật thích, anh thích mùi hương dịu dịu cam đào, có khi là hương hoa anh thảo, mùi hương của cô hoàn toàn xua đi những mệt mỏi của anh. Những lúc gần đây, anh chỉ muốn ôm cô nhiều thêm một chút, dẫu cho có bao nhiêu mệt mỏi anh vẫn sẽ có một suy nghĩ rằng nếu quay trở về ôm cô vào lòng, chắc chắn anh sẽ không mệt mỏi nữa, sẽ chẳng có ưu phiền nào nếu anh ôm cô ấy trong tay.

Khi cô ngủ say, cô rất ngoan giống như một chú mèo nhỏ tìm chổ ấm, cô nằm yên trong vòng tay anh, lâu lâu sẽ cọ quậy tìm vị trí thoải mái rồi say giấc nồng.

Anh gần đây... Quả thật có một chút kỳ lạ, muốn được ôm cô nhiều thêm, được hôn cô nhiều hơn nữa. Tuy nhiên giữa hai người, rõ ràng là không có tình cảm, anh rõ ràng căm ghét cô cực độ nhưng vì sao cảm giác của anh lại biến thành thế này, ngày ngày càng ham muốn ôm ấp cô hơn... Nhưng anh chỉ có thể ôm cô khi sinh hoạt vợ chồng, ngoài việc đó ra, anh không có tư cách ôm lấy cô. Nếu anh đường đường chính chính ôm lấy cô sẽ rất kỳ lạ, điều đó sẽ đại diện cho một cái gì đó thay đổi.

Xoa dịu này, ham muốn này, kỳ lạ này thật giống như cảm giác mà trước đây anh giành cho cô, nó giống y hệt cảm xúc anh giành cho chị Phi Nhi vậy. Thế nhưng anh đối với Phi Nhi là tình yêu, còn cô, anh chỉ có chán ghét, vì sao lại có một chút tương đồng?

Là do anh đang biến cô thành người mà anh thương nhớ, anh đang đem nỗi nhớ nhung về chị Phi Nhi đặt lên người cô hay... Là do chính bản thân anh thật sự thay đổi?

Không, sẽ không phải thế, anh sẽ không thừa nhận cảm giác kỳ lạ này, anh sẽ chỉ vụng trộm ôn nhu như thế, anh sẽ cho là vì anh quá nhớ thương chị Phi Nhi, anh sẽ không thừa nhận bản thân đã thay đổi với cô.

Tuyệt đối không, anh chỉ có chán ghét cô.

Hôn lên tóc mềm, thư giãn nhắm mắt, ôm mềm mại trong lòng không còn thứ gì có thể khiến anh ưu phiền nữa. Vẫn là căn phòng ngủ ấy, đơn độc bao năm nay đã biến mất, có một người ôm ấp một người chỉ là không một ai được hay biết.

Ngày hôm sau, cô thức dậy, đập vào mắt chính là vòng tay quen thuộc ấy, dạo gần đây, mỗi khi thức giấc thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là một lồng ngực rộng, một bờ vai cứng rắn như một bức tường thành vững chắc. Tiếp đến là hơi thở dịu dàng phủ trên mái đầu, tiếp đến chính là một gương mặt chuẩn soái đập vào mắt.

Cô vẫn như cũ chậm chạp di chuyển tay anh đang ôm ở bụng, đặt tay anh xuống giường trống sau đó rốn rén xuống giường. Chạy vào nhà tắm với gương mặt đỏ ửng, thực hiện công tác tắm rửa rất nhanh gọn sau đó chạy đến công ty làm việc.

Cô rời khỏi nhà khi anh còn chưa thức dậy, đến công ty cực kỳ sớm, trên đường mua bữa sáng đến công ty ăn. Hôm nay, cô phải chuẩn bị một tinh thần thật tốt để đối mắt với trưởng phòng Lâm.

Chỉ là bị mắng một chút, cô bị mắng đến quen rồi.

Cô ngồi ở bàn làm việc ăn bữa sáng của mình, hôm nay phòng trưởng phòng Lâm không có mấy âm thanh kỳ lạ nữa. Cô dùng xong bữa sáng thì nhân viên cũng dần xuất hiện, Nhan Tiểu Linh đến, nhìn thấy cô liền vô cùng kinh ngạc.

"Ay da, đến sớm thế" Tiểu Linh vỗ vỗ vai cô "Hôm qua sau lại nghỉ làm vậy, uống rượu nhiều quá đi không nổi à?"

"Ừm" cô gật gật đầu, viện ra cái cớ "Hôm qua thức dậy đau đầu quá nên không đi làm."

"Ha, ai bảo cậu bữa trước uống cho lắm" Nhan Tiểu Linh cười lớn, sau đó khoanh lại hai tay, đôi mắt trừng lớn hung hăng bắt chước bộ điệu của trưởng phòng Lâm "Cô xem nơi này là cái chợ à, cô muốn đi làm thì đi làm muốn nghỉ thì nghỉ, đây là lần thứ mấy rồi? Cô xem lời nói của tôi là trò đùa với cô ư?"

"Đấy, hôm nay cậu sẽ được nghe những câu nói ấy" Nhan Tiểu Linh nhúng vai, vẻ mặt bấy lực cười.

Cô cũng chỉ có thể giơ tay chịu trói, cười khổ "Thì lỗi tớ mà, đi làm như vậy bị khiển trách là đúng rồi, nghĩ mà xem có ai đi làm lại bữa làm bữa nghỉ, bữa trễ bữa vắng."

"Thế nghĩ mà xem có phu nhân nào phải đi làm như vậy?" Nhan Tiểu Linh biểu môi "Cậu thân là phu nhân, đi làm trong chính công ty chồng đã là một việc kỳ lạ rồi, còn bị nhân viên khinh thường, trên đời này chỉ có mình cậu thôi đấy."

Cô cười khẽ, chỉ có thể giải thích qua loa "Ở nhà một mình cũng không có gì để làm, đến công ty cũng có cái giết thời gian."

"Có mà bị mắng ấy chứ" Nhan Tiểu Linh nói, lúc này trưởng phòng Lâm từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy cô, trưởng phòng Lâm liền cau có khó chịu.

"Đấy, lão ta đến rồi" Nhan Tiểu Linh che miệng nói với cô, cô vẽ ra nụ cười tạm bợ. Trưởng phòng Lâm lướt qua cô và Tiểu Linh với gương mặt vô cùng khó chịu, nhưng ông ta lại không nói gì cả lướt qua.

Khiến cho Tiểu Linh cũng phải ngạc nhiên "Ôh, hôm nay ông ta không gọi cậu vào phòng mắng sao?"

"Chắc là..." Chấm chấm mồ hôi, cô cười thầm, bàn tay che mặt "Không mắng nổi nữa rồi."

Có mắng thì cô vẫn tái phạm thôi ah, hôm trước trưởng phòng cũng kiến nghị với giám đốc rồi, lão đâu còn làm gì được cô, có mắng nữa chỉ tổ hao nước bọt.

Cô thuận tiện vượt qua trưởng phòng Lâm, những tưởng cô sẽ có một ngày thoải mái ở công ty, cho đến gần giờ nghỉ trưa. Thư ký Hạ đi xuống phòng kế toán với gương mặt lạnh lẽo, giọng nói khó chịu ánh mắt cũng khó chịu.

"Phạm tiểu thư, Nguyễn tổng gọi cô."

_______

(P/s Bớ người ta Nguyễn tổng dang díu trong công ty.)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store