ZingTruyen.Store

Chinh Phuc Canh H Nhieu

Buổi chiều, nắng hắt qua lớp rèm trắng, để lại những vệt vàng mờ trên nền gỗ bóng loáng. Minh Hạ ngồi bên bàn ăn, thong thả dùng nĩa xẻ từng miếng bánh kem dâu. Hương dâu chín quyện cùng lớp kem béo tan ngay trên đầu lưỡi, khiến khóe môi cậu dính chút ngọt.

Tiếng chuông cửa vang lên. Cậu liếc nhanh qua màn hình camera — chị quản lý, tay cầm một túi giấy và một phong bì dày.

"Quà của một nhãn hàng mới ký với em." – Chị đặt túi xuống bàn, rồi đẩy phong bì về phía Minh Hạ. – "Và... một lời mời đặc biệt."

Minh Hạ mở phong bì, mắt lướt qua tờ giấy in bóng loáng. Trên đó là tiêu đề: "Chàng bầu cô đơn tìm tới hàng xóm đang mang bầu để giải quyết". Bên dưới là phần mô tả kịch bản — câu chuyện về hai người đàn ông cùng mang bầu, sống cách nhau chỉ một bức tường, mỗi khi nhớ chồng lại tìm đến nhau để xoa dịu những cơn ngứa ngáy khó nói.

Cậu đặt tờ giấy xuống, dùng thìa hớt một lớp kem, chậm rãi đưa lên miệng. "Nghe... thú vị đấy." – Giọng cậu kéo dài, hơi thở mơ hồ như phủ một lớp sương nóng.

Chị quản lý hơi nghiêng đầu: "Người mời là đạo diễn từng làm những bộ phim táo bạo nhất thị trường. Vai của em sẽ là nhân vật chủ động, dẫn dắt cả câu chuyện."

Minh Hạ chống cằm, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn. Trong đầu cậu, hình ảnh về những cảnh quay gợi cảm giữa hai cơ thể cùng bụng bầu tròn đầy lướt qua, kèm theo tiếng thở đứt quãng và ánh mắt khó giấu.

Một nụ cười cong lên nơi khóe môi. "Bảo họ... tôi nhận."

Bên ngoài cửa sổ, mây bắt đầu kéo đến, báo hiệu một cơn mưa. Còn trong lòng Minh Hạ, một trò chơi mới đang chờ được mở màn.

Chương 2

Trời mới tờ mờ sáng, phim trường đã sáng đèn. Không gian được dựng thành một căn hộ ấm cúng, màu sắc dịu nhẹ nhưng ẩn chứa cảm giác mời gọi. Mùi phấn trang điểm và hương nước hoa nhẹ nhàng hòa quyện trong không khí.

Minh Hạ bước vào, bộ váy ngủ lụa mỏng ôm sát bụng bầu năm tháng tròn trịa, từng bước đi uyển chuyển như đã thuộc về ống kính. Làn da trắng mịn nổi bật dưới ánh đèn, vòng ngực nặng trĩu cùng đường cong đầy đặn khiến ánh mắt nhân viên hậu trường cũng lén liếc vài lần.

Ở góc phòng, một người khác đã có mặt — Lâm Thu. Cậu mặc chiếc áo len rộng màu be, tay che nhẹ trước bụng sáu tháng rưỡi. Dáng người mảnh khảnh đến mức vòng bụng như càng lộ rõ, làn da nhợt nhạt, xương quai xanh gồ lên. Gương mặt đẹp nhưng thiếu sức sống, đôi mắt đượm vẻ ngại ngần.

Minh Hạ bước tới gần, mỉm cười. "Em là... bạn diễn hôm nay?"

Lâm Thu khẽ gật, ánh mắt lảng tránh. "Vâng. Em... mới nhận lời. Thực ra, cũng không phải vì muốn đâu, chỉ là..." – cậu dừng lại, giọng nhỏ đến mức chỉ hai người nghe thấy – "... không có tiền mua sữa cho con."

Một thoáng lặng im. Minh Hạ nhìn rõ từng chi tiết — làn da xanh xao, bàn tay hơi run, dáng đứng co lại như muốn giấu mình khỏi thế giới. Cậu khẽ thở ra, rồi đặt tay nhẹ lên vai Lâm Thu, lực vừa đủ để người kia cảm thấy sự ấm áp.

"Anh hiểu. Ở đây... không ai phán xét đâu." – Giọng Minh Hạ trầm thấp, mềm mại như phủ một lớp nhung. – "Cứ nghĩ đây là công việc. Chúng ta sẽ làm tốt, và em sẽ có tiền lo cho con. Phần còn lại... để anh lo."

Lâm Thu ngẩng lên, đôi mắt hơi mở to. Có lẽ cậu không ngờ một người đàn ông toát ra khí chất tự tin, quyến rũ như Minh Hạ lại chủ động nói những lời này. Trong giây lát, ánh sáng từ đèn trường quay phản chiếu trên gương mặt cả hai, như một khung hình tĩnh đầy ẩn ý.

Phía đạo diễn hô lớn: "Vào vị trí! Chuẩn bị cảnh đầu tiên — hai người ngồi trò chuyện trên ghế sofa."

Minh Hạ nghiêng đầu, ghé sát bên tai Lâm Thu, nụ cười thoáng qua khóe môi: "Chúng ta bắt đầu nhé... bạn diễn."

Chương 3

Cảnh quay đầu tiên của bộ phim mở ra trong ánh chiều rơi nhẹ, cửa nhà Minh Hạ khẽ hé. Lâm Thu đứng bên ngoài, tay ôm chiếc rổ nhỏ, giọng rụt rè:

"Nhà... còn trứng không? Cho em xin vài quả."

Y vốn chỉ định xin rồi về ngay, nhưng khoảnh khắc cánh cửa mở rộng, ánh mắt y chạm phải cảnh Minh Hạ đang tựa vào ghế, mái tóc rối nhẹ, khóe môi khẽ hé, bàn tay vùi sâu nơi tấm vải mỏng căng lên những đường nét mơ hồ. Hơi thở cậu có chút rối loạn, ánh nhìn mơ màng như đang đắm chìm trong thứ khoái cảm riêng.

Mặt y nóng bừng. Y xoay người định lùi, nhưng bàn tay rắn chắc đã nhanh hơn, giữ chặt cổ tay y.

"Vào đi." – giọng cậu trầm thấp, như mệnh lệnh nhưng lại ẩn chút mời gọi.

Cánh cửa khép lại, ánh sáng bên ngoài bị ngăn lại, chỉ còn khoảng không gian hẹp với hơi thở ấm áp. Cậu kéo y lại gần, khoảng cách gần đến mức y cảm nhận rõ từng nhịp tim của cậu truyền qua lớp áo mỏng.

Cậu cúi sát, thì thầm bên tai y, rồi đưa bàn tay trượt dọc theo đường eo nhỏ, như dò tìm từng nấc thang cảm xúc. Ngón tay cậu chạm đến nơi ẩm ướt bí mật, đầu ngón khẽ miết, khiến y run bắn, hít sâu một hơi như muốn nén lại tiếng rên.

Cậu khẽ cười, bàn tay kia luồn ra sau gáy y, dẫn dắt y đến gần hơn. Môi cậu tìm đến nơi ngọt ẩm giữa hai đùi, hơi ấm và sự ướt át giao hòa, tiếng nuốt khẽ vang lên trong căn phòng im ắng, khiến đôi chân y mềm nhũn.

Y bất giác khẽ kêu, bàn tay bấu vào bờ vai cậu. Cậu không dừng lại, như muốn uống cạn từng giọt ngọt ngào sâu kín nhất của y. Rồi cậu xoay người, để y ngồi hẳn lên đùi mình, kéo cổ y xuống trao trả thứ mật ấm ấy, như một nghi thức thầm lặng giữa hai người.

Hơi thở hòa lẫn, môi chạm môi, vị mặn ngọt đan xen. Y choáng váng, vừa xấu hổ vừa mê mẩn.

Không dừng ở đó, cậu trượt bàn tay lên, bao trọn lấy bầu ngực căng nặng của y. Ngón tay cậu nhẹ nhàng xoa nắn, rồi bóp khẽ, một tia ấm nóng trào ra. Cậu cúi đầu, miệng khép quanh đầu nhũ, mút nhẹ như muốn giúp y giải tỏa sự căng tức.

Mỗi nhịp mút lại kéo theo tiếng rên nghẹn ngào từ cổ họng y. Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Thu như tan chảy, chỉ còn lại cảm giác mình đang bị cậu chiếm trọn, từ trong ra ngoài.

Chương 4

Sau khi quay xong bộ phim, cậu được y dẫn đến nhà mình để nghỉ ngơi. Trong căn hộ, mộc mặc tối tăm làm cậu lại càng thêm phần thương Lâm Thu.

Minh Hạ nhìn Lâm Thu ngồi ở góc ghế sofa, đôi tay gầy guộc đang khẽ vuốt bụng tròn căng. Sáu tháng rưỡi thai kỳ, dáng vẻ y lại càng tiều tụy — nước da xanh xao, xương quai xanh nhô lên, như thể từng cơn gió thôi qua cũng đủ khiến y ngã.

Cậu khẽ chau mày, ngồi xuống cạnh y, bàn tay lớn chạm nhẹ lên bụng bầu của y, cảm nhận được nhịp động nhỏ bên trong.
"Về nhà anh sống đi," Minh Hạ nghiêng người, giọng nói trầm ấm như mật rót vào tai, "ở đây không tốt cho em đâu."

Lâm Thu mím môi, ánh mắt lẩn tránh.
"Không cần... Em ổn."

Minh Hạ khẽ cười, không vội tranh cãi. Cậu đưa tay nâng cằm y, bắt y nhìn thẳng vào mình.
"Ổn gì mà ổn... Em xanh xao thế này, không có tiền mua sữa cho con, còn tự nhốt mình ở cái căn hộ tối tăm này. Nghe anh, về với anh."

Lâm Thu vẫn định từ chối, nhưng khi Minh Hạ áp sát hơn, bụng bầu của cậu và y khẽ cạ vào nhau, từng đường cong mềm mại chạm tới khiến y rùng mình. Cái hơi ấm truyền qua lớp vải mỏng làm Lâm Thu bất giác đỏ mặt, hơi thở rối loạn.

Giọng Minh Hạ càng thấp hơn, như thôi miên:
"Anh sẽ chăm em... chăm cả con của em nữa."

Cái áp lực từ hơi thở, từ sự gần gũi thân thể và cả sự dịu dàng khó cưỡng ấy khiến Lâm Thu mềm lòng. Y khẽ gật đầu.
"... Được."

Chuyển về nhà Minh Hạ, Lâm Thu ngỡ ngàng trước không gian sáng sủa, rộng rãi và ấm áp. Minh Hạ không để y kịp ngồi nghỉ, đã kéo y vào phòng ngủ, mở tủ quần áo.

"Quần áo em mặc dạo này rộng thùng thình quá, nhìn chẳng có sức sống gì cả," cậu vừa nói vừa lục từng chiếc váy bầu màu nhạt, đặt chúng trước người y, "Để anh giúp em chọn mấy bộ vừa người, trông xinh hơn một chút."

Lâm Thu hơi ngại ngần, nhưng ánh mắt chăm chú và giọng nói kiên nhẫn của Minh Hạ khiến y không nỡ từ chối. Lớp không khí giữa hai người như mềm ra, mùi hương dịu ngọt len vào từng nhịp thở.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store