Chinh Nang Luong He Thong Tay Tu Tu Reup
Cái tên Quý Trần Ai luôn khiến người khác cảm thấy kỳ quái.Thời điểm đứa trẻ ra đời, bậc cha mẹ đặt tên thường sẽ ký thác một điều gì đó, nhưng Trần Ai Trần Ai, nào có cha mẹ nào lại đặt cho con mình cái tên có ngụ ý chẳng tốt đẹp như vậy.Quý Trần Ai cũng từng hỏi mẹ anh về vấn đề này, mẹ anh trả lời là, lúc ấy thật ra quyết định tên đăng ký là Tăng Am, mà lúc đi đăng ký không biết vì sao lại đăng ký sai, rồi bởi vì khá phiền phức, cho nên vẫn không đổi lại.(Trần Ai (尘埃): bụi trần, bụi bẩn. Tăng Am (曾谙): am hiểu (?). Hai từ này phát âm khá giống nhau.)Quý Trần Ai là đứa trẻ tốt, cho nên nghe xong cách giải thích hoang đường của mẹ, thế mà cũng nhịn xuống.Mẹ Quý Trần Ai tên là Trầm Thư Nhã, lấy đạo đức hiện tại mà xét đến, chính là tiểu tam mà người ta thường gọi. Thế nhưng bà tương đối thảm, làm tiểu tam, vẫn bị dồn ép.Cha của Quý Trần Ai, Quý Minh Trung, là một gã đàn ông lăng nhăng. Thời điểm ông yêu đương với Trầm Thư Nhã, cho tới tận lúc cuối cũng không đề cập tới việc ông đã có gia đình. Chờ Trầm Thư Nhã mang thai đứa con của ông gần tám tháng mới ra nói chân tướng — Ông chẳng những đã có vợ, con trai lớn thậm chí đã học tiểu học.Trầm Thư Nhã lúc ấy liền khóc tới tối sầm mặt mũi, nhưng dù khóc thế nào đi nữa thì chuyện cũng đã xảy ra. Trầm Thư Nhã tính lành, nói tốt thì là nhu hòa, còn nếu khó nghe chính là yếu đuối. Bà vốn vì sinh hạ Quý Trần Ai mà cãi nhau với người nhà một phen, lúc này đối mặt với lời thề non hẹn biển của Quý Minh Trung cũng chỉ có thể xuống nước thỏa hiệp.Điều duy nhất có thể vui mừng một chút chính là, vợ cả của Quý Minh Trung không lâu sau ngoài ý muốn qua đời, vậy nên Trầm Thư Nhã vẫn luôn khúm núm mới ôm Quý Trần Ai gần một tuổi đăng đường nhập thất.Vì vậy từ khi Quý Trần Ai còn rất nhỏ, đã bắt đầu từng ngày sinh sống trong Quý gia này.Lúc Trầm Thư Nhã vào phòng, Quý Trần Ai đang ngồi trên xe lăn đọc sách. Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm tạo thành những vệt sáng loang lổ, chiếu lên người Quý Trần Ai tô điểm thêm cho anh, thoạt nhìn phá lệ yên bình.Trầm Thư Nhã tạm dừng một chút, trên mặt thoáng do dự.Quý Trần Ai nghe được tiếng bước chân của Trầm Thư Nhã, anh bỏ sách sang một bên, ngước đầu hỏi: "Mẹ, có chuyện gì sao?"Trần Thư Nhã định nở nụ cười, nhưng thời điểm dư quang quét tới đùi Quý Trần Ai, nụ cười kia lại biến mất không dấu vết, bà nói: "Tiểu Ai, cha con bảo mẹ tới hỏi con... Con có muốn suy nghĩ một chút không, về việc xuất ngoại chữa bệnh?"Quý Trần Ai nhìn Trầm Thư Nhã, ánh mắt kia vô cùng bình tĩnh, thẳng đến khi Trầm Thư Nhã có chút không chịu nổi, anh mới đáp: "Mẹ, con không có ý định xuất ngoại."Trầm Thư Nhã há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn đem lời nuốt vào, bà nói: "Không định xuất ngoại cũng được, ừm, cũng là cha con không cân nhắc chu đáo... con như vậy..." Nói tới chỗ này, bản thân bà cũng thấy không thích hợp, vì thế xấu hổ cười hai tiếng sau đó đứng dậy rời đi.Quý Trần Ai nhìn bóng dáng Trầm Thư Nhã, thẳng đến khi bà rời khỏi căn phòng, anh mới đột nhiên giơ quyển sách trong tay lên, nặng nề ném xuống đất.Quý Trần Ai sao không biết mẹ anh nói những lời này là có ý gì, đơn giản chính là ghét một người tàn phế tên Quý Trần Ai, ở trong nước sẽ làm mất mặt Quý gia.Quý Trần Ai mười bảy tuổi, sau khi bị liệt nửa người, dường như đã bị gia đình này vứt bỏ.Mà nguyên nhân bị liệt... cũng khiến Quý Trần Ai nhận lấy rất nhiều cười nhạo.Nhìn cánh cửa đang đóng, nụ cười của Quý Trần Ai rốt cuộc cũng lộ ra mùi vị tuyệt vọng.Sáng hôm sau, bốn người Quý gia ngồi cùng một chỗ ăn điểm tâm.Anh trai của Quý Trần Ai, Quý Tô Minh, lớn hơn Quý Trần Ai năm tuổi, năm nay vừa vặn tốt nghiệp đại học, đã bắt đầu tiếp nhận một số công chuyện đơn giản của Quý gia.Hắn cho tới giờ luôn không thích đứa em trai cùng cha khác mẹ Quý Trần Ai này, gần như xem em trai như không khí, sau khi Quý Trần Ai tàn tật, loại xem nhẹ này càng ngày càng thậm tệ hơn.Trầm Thư Nhã mặc dù là mẹ kế, nhưng đối với Quý Tô Minh lại vô cùng tốt, nếu như chỉ nói riêng cách làm người, thì bà hẳn là một người tốt, nhưng lấy thân phận người mẹ mà nhìn, bà coi như không hợp cách.Ví dụ như hiện tại, Trầm Thư Nhã vừa hướng Quý Tô Minh lải nhải, một bên khuấy cà phê cho hắn, còn dặn dò hắn lái xe phải cẩn thận, hoàn toàn xem nhẹ người đang ngồi ở bên cạnh trầm mặc ăn bánh mì là Quý Trần Ai.Quý Tô Minh sau khi ăn xong, chào hỏi Quý Minh Trung vài câu rồi đứng dậy đi làm, vì thế trên bàn chỉ còn dư lại ba người.Quý Minh Trung thấy Quý Tô Minh đi rồi, lúc này mới buông tờ báo trong tay xuống, nói với Quý Trần Ai: "Tiểu Ai, ta nghe mẹ con nói con không định xuất ngoại? Có thể cho ta lý do không?"Quý Trần Ai cầm bánh mì, tay khẽ run, đầu hơi cúi thấp: "Con, con không quen ở nước ngoài lắm."Quý Minh Trung nói: "Kỹ thuật phục hồi bên nước ngoài tốt hơn rất nhiều, tiếng anh của con cũng không kém, sau khi đi nước ngoài chịu khó nỗ lực một chút thì so với con bây giờ còn tốt hơn."Quý Trần Ai nghe lời này của Quý Minh Trung, cảm thấy máu trên người lạnh toát, lời Quý Minh Trung tuy đẹp đẽ, nhưng thực tế, lấy tài lực của Quý Minh Trung, muốn mời bác sĩ phục hồi tốt nhất ở nước ngoài là một chuyện vô cùng đơn giản.Thế nhưng hiện tại, ông ta lại muốn anh một mình xuất ngoại.Quý Trần Ai ngẩng đầu, mắt nhìn Trầm Thư Nhã đang cười tủm tỉm ăn cháo, lại nhìn Quý Minh Trung "ôn hòa" nhìn anh, thấp giọng nói: "Con không muốn đi."Ánh mắt Quý Minh Trung lạnh xuống, ông ngược lại không nói gì, chỉ là không tiếp tục ăn nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi.Trầm Thư Nhã nói: "Minh Trung, sao anh không ăn nữa?"Quý Minh Trung nói: "Ăn không vào."Quý Trần Ai gắt gao nắm chặt thìa trong tay, cúi đầu không muốn để Trầm Thư Nhã nhìn thấy vẻ mặt của anh.Trầm Thư Nhã nói: "Trần Ai, con là một đứa trẻ ngoan, tại sao lần này lại cố chấp vậy? Nghe lời cha con nói, xuất ngoại không phải cũng rất tốt sao? Con..."Quý Trần Ai đánh gãy lời Trầm Thư Nhã: "Mẹ, con luôn luôn là đứa con ngoan, nhưng hiện tại thì sao?"Trầm Thư Nhã yên lặng, trong mắt bà có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh dùng ý cười miễn cưỡng đè xuống, bà nói: "Trần Ai... Cái này chỉ là ngoài ý muốn thôi."Quý Trần Ai nói: "Ngoài ý muốn? Con cần phải vì việc ngoài ý muốn này mà đánh đổi cái giá lớn như vậy?" Anh mới chỉ mười bảy tuổi, sắp đối mặt với sự kiện quan trọng nhất của cuộc đời là thi đại học, nếu không phải bị thương ngoài ý muốn, anh chắc chắn sẽ thi đậu vào trường đại học hạng nhất trong nước, nhưng bây giờ, anh cái gì cũng không có.Không chỉ bị người ngoài lấy làm trò cười, còn bị gia đình chính mình hoàn toàn vứt bỏ.Trầm Thu Nhã giật giật môi, cuối cũng vẫn chẳng thể nói được gì. Bà từ nhỏ đến lớn đều giáo dục Quý Trần Ai phải làm người tốt, thấy việc nghĩa liền hăng hái, muốn trở nên chính trực thiện lương, nhưng chính lúc này, hiện thực đã đánh một bàn tay thật mạnh lên mặt bà.Quý Trần Ai nói: "Bọn họ có đến thăm con không?"Trầm Thư Nhã biết Quý Trần Ai nói tới ai, bà nói: "Có thể bọn họ không biết..."Quý Trần Ai nhìn người mẹ của mình, bỗng nhiên cảm thấy trong người có cái gì đó trở nên lạnh lẽo, mẹ của anh vẫn luôn là một người phụ nữ thiện lương, bà tràn ngập lòng bác ái, nhìn thấy chuyện thương tâm sẽ quyên tiền, nhìn thấy động vật nhỏ bị thương cũng sẽ mang về nhà chăm sóc hoặc mang tới trạm cứu trợ, thế nhưng tại sao, bà đối với con trai duy nhất của bà lại độc ác như vậy.Trầm Thư Nhã không muốn đối diện với ánh mắt của Quý Trần Ai, cuống quít đứng dậy: "Mẹ đi xem cha con." Nói xong liền rời đi.Quý Trần Ai nhìn bóng dáng bà, trong hốc mắt rốt cuộc cũng tích tụ nước mắt, anh chậm rãi gục xuống bàn, chôn mặt vào hai cánh tay, trầm mặc run rẩy bả vai.Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, Quý Trần Ai khóc thống khoái một hồi, sau đó liền lăn xe lăn về phòng mình.Phòng anh vốn ở tầng hai, nhưng vì nguyên nhân bị thương xương sống nên căn phòng dọn xuống tầng một.Quý Trần Ai gian nan mở cửa, lăn xe lăn vào trong phòng.Vừa vào cửa, di động vứt ở trên giường vừa vặn vang lên, Quý Trần Ai cầm lên nhìn, liền phát hiện là từ một người bạn tốt gọi tới.Anh cầm di động lên nhấn nút nghe, đầu bên kia truyền tới giọng của một thiếu niên, cậu ta nói: "Trần Ai, ra ngoài chơi đi, tớ đã lâu rồi không nhìn thấy cậu rồi."Sau khi Quý Trần Ai bị thương, vẫn luôn không liên hệ với bên ngoài, lúc này nghe được lời mời của bạn thân, tâm tình vốn nặng nề tốt lên rất nhiều, anh trả lời lại: "Hiện tại tớ không có phương tiện..."Người nọ cười nói: "Không có gì, tớ lái xe tới đón cậu, cậu chờ chút."Quý Trần Ai nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ừ một tiếng.Mười mấy phút sau, cửa nhà Quý Trần Ai liền vang lên tiếng chuông, Quý Trần Ai vừa mới lăn ra cửa thì nhìn thấy cậu bạn đứng ngoài vẫy tay với anh.Quý Trần Ai nói: "Dịch Văn Nhạc, cậu tới nhanh vậy."Nam sinh được gọi là Dịch Văn Nhạc cười cười nói: "Tớ đây không phải là vừa lúc ở gần nhà cậu sao, tới đón cậu, cùng ra ngoài chơi chứ."Quý Trần Ai liếc nhìn chân mình, gật gật đầu.Dịch Văn Nhạc phụ giúp đẩy xe lăn của Quý Trần Ai ra cửa, sau đó ôm anh lên xe, lại đem xe lăn bỏ vào trong cốp sau.Quý Trần Ai ngồi ở ghế phó lái, nhìn Dịch Văn Nhạc cũng lên xe.Dịch Văn Nhạc khởi động ô tô sau, thuận miệng hỏi: "Bên kia bôi thường thế nào?"Quý Trần Ai nói: "Tớ không biết... Là cha tớ bọn họ xử lý."Dịch Văn Nhạc xì cười một tiếng: "Cha cậu? Cái ông cha kia của cậu ấy hả? Ha, tớ thấy ông ta còn không coi cậu là con trai đâu, bất quá nói đi nói lại, Trần Ai ầ, tớ đều đã nói nhiều lần rồi, cứ nhiệt tâm như vậy... cái này không... Aiz."Ánh mắt Quý Trần Ai có chút mờ mịt: "Tớ thật sự làm sai rồi à."Dịch Văn Nhạc thấy thế cũng có chút không đành lòng, vươn tay vỗ vai anh, an ủi: "Cậu không sai, thứ sai chính là thế giới này." Người như Quý Trần Ai, chỉ thích hợp sinh sống trong Utopia*, hoặc là phải được người khác bảo vệ, nếu không, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ bị tổn thương.(*: Thiên đường trần gian.)Dịch Văn Nhạc nói: "Bao giờ thì cậu chuẩn bị trở lại trường? Chỉ còn có nửa năm là đến cao khảo*, đừng có cắt bớt chương trình học đấy."(*: tương đương với thi đại học ở VN)Quý Trần Ai trầm mặc một hồi, mới nhỏ giọng nói: "Có khả năng... không đến."Vừa vặn gặp phải đèn đỏ, Dịch Văn Nhạc nghe được câu nói này của Quý Trần Ai liền đạp mạnh chân phanh lại, sau đó lộ ra biểu tình giống như gặp quỷ: "Không đến? Cậu đang nói với tớ là cậu không đến trường nữa?"Quý Trần Ai khẽ gật đầu.——o0o——Tác giả có lời muốn nói:Hố mới đến rồi la la la la
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store