Chim Trong Mat Ngot
Cộng Tri Thu và Nhất Diệp Lạc ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây. Đứng dưới trời nắng một lúc mà áo hai người đã mướt mồ hôi. Nhất Diệp Lạc nhìn về bóng dáng người áo đen đang ngồi ăn cơm ở phía xa. Nụ cười của anh ta lúc nãy đã làm Nhất Diệp Lạc lóa mắt, đó chính là nụ cười đẹp nhất mà Nhất Diệp Lạc từng thấy. Ăn xong bữa cơm nghĩ ngơi nửa giờ Lâu Bạc Phong tiếp tục tập hợp mọi người quay tiếp phân cảnh ở sân đánh bóng chuyền. Tiếp theo là cảnh Địch Mãn Nhiên cũng tức là nhân vật chính gặp người trong lòng mình tại sân bóng chuyền. Xung quanh sẽ có rất nhiều đồng đội của nhân vật chính. Vì vậy Lâu Bạc Phong lại tiếp tục chiêu mộ những sinh viên rãnh rỗi, Nhất Diệp Lạc đang muốn đi vào trong nhưng Lâu Bạc Phong đã đến bên cạnh nói với cậu."Cậu không cần vào, nếu cậu đứng đó có khi người ta lại tưởng cậu là nam chính."Tự dưng nghe Lâu Bạc Phong nói vậy Nhất Diệp Lạc từ xưa tới giờ chưa từng biết mắc cỡ là gì bỗng dưng hôm nay mặt lại có chút nóng. Đâu phải chưa từng nghe những lời khen, không ngờ chỉ là câu nói đơn giản của Lâu Bạc Phong lại làm cho Nhất Diệp Lạc giống như đang ở trên mây. May mắn cậu đang đội nón nên Lâu Bạc Phong không nhìn thấy. Nhất Diệp Lạc cười rất tươi giống như đang dùng nụ cười của mình để quyến rũ Lâu Bạc Phong ."Tôi chỉ đứng ở ngoài đợi bạn của mình thôi!"Lâu Bạc Phong nhìn gương mặt trắng trẻo đang khoe ra nụ cười của cậu sinh viên trước mặt. Trong một khoảnh khắc anh có cảm giác như tim mình hẫng đi một nhịp.Cộng Tri Thu tiếp tục xung phong làm diễn viên quần chúng, đợi bạn mình quay xong trời đã nhạt nắng, Nhất Diệp Lạc gỡ cái nón trên đầu mình xuống đi về phía Lâu Bạc Phong đang ngồi đưa cho anh."Cảm ơn anh!"Lâu Bạc Phong cầm lấy nón của mình gỡ kính đen trên mắt xuống, đôi mắt tinh anh nhìn Nhất Diệp Lạc."Tôi tên là Lâu Bạc Phong , có thể cho tôi biết tên của cậu không?"Chiếc răng khểnh lại xuất hiện trước mắt Lâu Bạc Phong ."Nhất Diệp Lạc"Hai người còn muốn nói thêm vài câu, nhưng Cộng Tri Thu đã chạy lại hồ hởi nói chuyện với Nhất Diệp Lạc. Lâu Bạc Phong vẫn còn rất nhiều việc cần làm. Vì vậy anh gật đầu với cậu sau đó quay người trở về ghế của mình. Lát sau thư ký của Lâu Bạc Phong bắt loa thông báo với mọi người đoàn phim vẫn còn quay ở trường thêm một tháng nữa. Hy vọng mọi người ai rãnh rỗi đến tham gia làm diễn viên quần chúng. Tối hôm đó nằm trên giường ở ký túc xá Nhất Diệp Lạc nhoẻn miệng cười ra tiếng, khiến cho Cộng Tri Thu nằm chơi game ở giường dưới phải giật mình. "Có gì vui mà cậu cười giữ vậy?"Nhất Diệp Lạc kéo khóe miệng đang giãn ra của mình lại, nghiêm túc nói với Cộng Tri Thu."Không có gì, đang nghĩ tới vài chuyện."Mắt Cộng Tri Thu vẫn cắm vào màn hình điện thoại miệng vẫn nói không ngừng."Đừng nói là thấy người ta làm diễn viên chính nên cậu đổi ý rồi nhé!"Nhất Diệp Lạc vẫn còn nghĩ đến hình dáng người áo đen ngồi ở ghế đạo diễn, nếu cậu làm diễn viên vậy chẳng phải có thể gặp được Lâu Bạc Phong ."Tớ cũng đang suy nghĩ đến chuyện đó!"Cộng Tri Thu bấm thêm vài cái sau đó quăng điện thoại xuống giường cậu leo lên cái thang bắc lên giường của Nhất Diệp Lạc ngồi vắt vẻo trên đó."Cậu nói giỡn hay nói chơi vậy? Từ lúc học cấp ba đến bây giờ có bao nhiêu công ty đến mời cậu làm người mẫu, diễn viên. Cậu có đồng ý đâu. Tự dưng hôm nay lại nổi hứng như vậy? Thế nào thấy làm diễn viên oai phong quá nên đổi ý hả?"Nhất Diệp Lạc sợ Cộng Tri Thu nghi ngờ mình vì Lâu Bạc Phong mới có suy nghĩ đó, nên đành ậm ừ cho qua chuyện.Sáng hôm sau Nhất Diệp Lạc phải học ở giảng đường, vừa học mắt trông mong nhìn ra cửa sổ chờ đợi, giáo sư vừa tuyên bố buổi học kết thúc Nhất Diệp Lạc vội vàng kéo Cộng Tri Thu chạy ra chỗ quay phim. Hôm nay đoàn phim quay ở khuôn viên sân trường. Lâu Bạc Phong ngồi an nhiên ở chiếc ghế hôm qua, anh liên tục nói vào loa."Địch Mãn Nhiên tay của cậu đang để đâu vậy, phải để thoải mái sau lưng ghế chứ! Lưng thẳng lên!"Nhất Diệp Lạc đến trễ chỉ đứng lẫn vào đám đông. Nhưng cậu vốn dĩ cao đến tận một mét tám nên dù đứng sau nhưng cậu vẫn cao hơn rất nhiều người. Lâu Bạc Phong vừa nói xong mắt lia nhanh về phía Nhất Diệp Lạc. Địch Mãn Nhiên đang cùng diễn viên nữ diễn cảnh hai người đang ngồi ghế đá nói chuyện. Một vài sinh viên làm diễn viên quần chúng đi qua đi lại trước ống kính. Nhìn gương mặt trét đầy kem phấn của anh ta mà Cộng Tri Thu rùng mình."Nhìn cái tên Địch Mãn Nhiên đó tớ còn không biết anh ta là nam hay nữ luôn đó."Nhất Diệp Lạc hoàn toàn đồng tình với nhìn nhận của Cộng Tri Thu, đó cũng chính là lý do cậu không muốn làm diễn viên dù được rất nhiều công ty săn đón.Có một cảnh ngồi nói chuyện với nữ chính mà phải liên tục quay đi quay lại, khiến cho những sinh viên đi qua lại ống kính nãy giờ muốn rụng cả chân. "Địch Mãn Nhiên mắt cậu phải luôn nhìn về phía trước, nữ chính ngả người ra ghế một chút. Gương mặt phải luôn mỉm cười ngây thơ. Có hiểu không?"Lâu Bạc Phong liên tục nhắc nhở những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, Nhất Diệp Lạc xem được một lúc kéo Cộng Thu Tri xuống canteen ăn cơm trưa. Hai người ngồi chung với đám bạn ở cùng kí túc xá với mình vừa ăn vừa trò chuyện cười vô cùng vui vẻ.Lát sau cả đoàn phim lượt kéo nhau vào nhà ăn. Hôm nay họ không đặt cơm ở ngoài mà vào cănteen công ty ăn cơm. Lâu Bạc Phong đi cùng với thư ký Nhị Muội của mình và mấy người quay phim. Họ chọn một bàn ngồi kế bàn của Nhất Diệp Lạc. Như có như không ánh mắt hai người chạm nhau, Nhất Diệp Lạc lập tức cụp mắt lại giả vờ nói chuyện với mọi người trong bàn. Lát sau trợ lý Chu Cường Cường cũng mang cơm đến ngồi cùng, vừa ngồi xuống đã than vãn với Lâu Bạc Phong ."Địch Mãn Nhiên này có người đỡ đầu cho nên tôi mới phải làm trợ lý cho cậu ta. Tính tình cậu ta cũng chẳng tốt lành gì, bị bệnh ngôi sao rất là nặng."Lâu Bạc Phong xưa nay chẳng quan tâm đến diễn viên nào, anh chỉ hoàn thành công việc tổng đạo diễn của mình thôi. Còn lại ai muốn thái độ gì anh không hề quan tâm."Tôi không quan tâm cậu ta mắc bệnh gì, chỉ cần tập trung quay xong bộ phim này là được."Chu Cường Cường áy náy vô cùng."Cậu ta mới vào nghề, lần này làm khó cậu rồi. Quay xong bộ phim tôi mời cậu đi ăn."Lâu Bạc Phong nuốt xuống miếng cơm sau đó mới nói chuyện với A Cường."Địch Mãn Nhiên đâu phải là lính mới mà chính là trang giấy trắng đó. Cậu rãnh rỗi thì mời thầy về tập diễn xuất cho cậu ta đi. Không cần áy náy với tôi làm gì."Thư ký Nhị Muội cũng gật gù dùng giọng nói âm dương quái gở của mình bình luận về Địch Mãn Nhiên."Tối nay diễn cảnh đánh tay đôi với tình địch ở ký túc xá rồi. Cậu ta cứ dịu dàng như vậy làm sao mà đánh."Cả bọn cười to khi nghe Nhị Muội dùng từ với Địch Mãn Nhiên. Một người quay phim bắt chước A Nguyên chỉ ngón tay vào mặt của Chu Cường Cường."Đúng rồi! cậu phải làm cách nào cho cậu ta mạnh mẽ lên đi.""Ha..ha.. ha.."Nhị Muội tức giận vì bị trêu ghẹo cậu ta vừa la vừa đánh liên tục vào tay của người quay phim. Nụ cười giãn ra trên gương mặt anh tuấn của Lâu Bạc Phong khiến cho mắt Nhất Diệp Lạc không tự chủ mà lén nhìn mãi.Nhìn lén liên tục cuối cùng đã bị trợ lý Nhị Muội của anh phát hiện. Vị trợ lý này đi tới yểu điệu chỉ tay vào mặt của Nhất Diệp Lạc."Cậu sinh viên niên này có hứng thú làm diễn viên không? Tôi giới thiệu công ty cho."Không đợi Nhất Diệp Lạc một người ngồi trong nhóm cậu đã nhanh nhẹn trả lời."Cần gì anh giới thiệu, A Lạc nhà chúng tôi có đầy công ty muốn đến chiêu mộ. Đáng tiếc mắt cậu ta rất cao, không nhìn vừa công ty nào."Nhị Muội bị từ chối nhưng không hề giận, anh ta rất thích kiểu trai đẹp như Nhất Diệp Lạc Nhị Muội gác tay lên vai của cậu."Đẹp trai như vậy dĩ nhiên có quyền lựa chọn rồi."Không hiểu sao Lâu Bạc Phong thấy bực bội khi cánh tay của Nhị Muội quàng trên vai của Nhất Diệp Lạc. Anh hắng giọng."Nhị Muội! Về ăn cơm của mình cho xong đi."Nghe tiếng gọi của anh Nhị Muội trở về ăn tiếp phần cơm của mình. Chu Cường Cường ngồi bên bàn nói vọng sang."Đâu phải đẹp trai là phải làm diễn viên, mọi người nhìn xem bạn của tôi Lâu Bạc Phong thân cao gần mét chín. Đẹp trai nhất trong giới đạo diễn vậy mà có thèm làm diễn viên đâu."Vừa nói xong một nhóm sinh viên nữ đi đến vây xung quanh Lâu Bạc Phong một cô gan nhất bọn lên tiếng."Đạo diễn có cần diễn viên nữ không?"Nhị Muội giống như đã quen với chuyện này anh ta vội trả lời."Hiện tại thì không cần, tối nay chúng tôi chỉ quay ở kí túc xá nam."Nhóm sinh viên vô cùng tiếc nuối."Vậy khi nào cần người anh gọi cho bọn em nhé!"Lời nói hướng về phía Lâu Bạc Phong . Nhị Muội gật đầu cho có lệ."Được được khi nào cần chúng tôi sẽ dùng loa thông báo cho toàn trường. Mọi người đều sẽ có dịp tham gia. Yên tâm!"Đợi các cô gái đi xa rồi Nhị Muội chậc lưỡi nói với Lâu Bạc Phong ."Anh xem! Mỗi lần đi tới đâu đều có người đến xin làm diễn viên. Tôi vừa nhìn đã biết mấy cô này đang đánh chủ ý lên anh. Tối nay anh ngủ nhớ đóng cửa phòng cẩn thận nhé! Không lại có màn nửa đêm có người đẹp vào phòng."Lâu Bạc Phong nghiêm túc nói với trợ lý của mình."Xung quanh đây toàn là sinh viên, đừng có đầu độc tư tưởng của bọn nhỏ."Nguyễn Nguyên một người quay phim trong nhóm miệng rất to mỗi lần anh ta nói tiếng vang vọng khắp nơi."Thời buổi bây giờ mà cậu còn lo tụi nó bị đầu độc gì chứ, chẳng phải dạo trước có một em diễn vai phụ nửa đêm canh ba cởi sạch quần áo chui vào lều của cậu sao?"Chu Cường Cường vô cùng tò mò với tin tức này của Nguyễn Nguyên."Rồi các người xử lý thế nào?"Nhị Muội hắng giọng."Còn xử lý thế nào, dám động đến biểu tượng tự hào của chúng ta dĩ nhiên phải đuổi đi rồi."Lâu Bạc Phong nhăn mày."Đừng nói nhảm nữa ăn nhanh sắp tới giờ quay rồi."Nhất Diệp Lạc không ngờ làm đạo diễn mà cũng có nguy cơ bị sàm sỡ cao như vậy. Cậu cũng biết giới diễn viên dù nữ phụ hay chính ai cũng rất đẹp, liệu anh ta có bị mê hoặc hay không? Có khả năng anh ta có vợ rồi cũng nên anh ta đẹp trai như vậy mà. Nhất Diệp Lạc cứ ngồi đó suy nghĩ linh tinh trong đầu đến khi nghe tiếng quát của Cộng Tri Thu mới giật mình ngơ ngác."Cậu nói gì?"Cộng Tri Thu nghiến răng nhìn gương mặt vừa hồi thần của Nhất Diệp Lạc."Tớ nói ăn xong rồi thì dẹp mâm.""À!"Lúc này Nhất Diệp Lạc mới đứng dậy cầm mâm của mình đi theo sau lưng Cộng Tri Thu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store