ZingTruyen.Store

Chim Trong Cuoc Yeu

Cố Tiêu Tây bị giam tại một phòng cho thuê giá rẻ, ngoài cửa có người canh chừng hai mươi bốn tiếng đồng hồ một ngày, đây lại là ở tầng ba, ngay cả nhảy cửa sổ thì cơ hội trốn thoát cũng không có.

Trong phòng này chỉ có đơn giản một chiếc giường gỗ, ngoại trừ những thứ này, hầu như không còn gì khác.

Điện thoại của Cố Tiêu Tây bị Tô Ngải Nhã lấy đi, cô không có biện pháp gì để liên lạc với bên ngoài, cũng không biết cha ở nhà thế nào, mất tích đã mười mấy ngày nay, nhất định là lo lắng đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.

Cô lấy từ trong túi xách lấy ra một tập giấy có mang theo để lúc rảnh luyện tập vẽ, bên trong còn có bút máy, lúc cô học vẽ tranh còn dư lại.

Cố Tiêu Tây co chân ngồi trên nền gạch, đầu chôn xuống.

Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông đi tới, cho cô hộp cơm 6 tệ mua ở bên ngoài: "Này, ăn đi."

Cố Tiêu Tây ngẩng đầu nhìn lên: "Rốt cuộc khi nào mới có thể thả tôi ra ngoài?"

"Cứ chờ đi, khi nào chúng tôi nhận được điện thoại thì sẽ cho cô đi." Người đàn ông xoay người muốn rời đi, hắn bỗng trông thấy mặt giấy bị cánh tay của Cố Tiêu Tây đè lên: "Cô đang viết cái gì đó?"

"Tôi chỉ luyện tập vẽ tranh mà thôi, các người đừng làm căng như vậy, tôi không có chuyện gì để làm, chẳng lẽ ngay cả sở thích này cũng không được sao?"

Người đàn ông giương mắt nhìn về phía cửa sổ duy nhất của căn phòng, hắn đi tới tra xét cẩn thận, xác định tờ giấy không thể truyền ra ngoài được: "Tôi làm sao biết được cô đang có chủ ý gì, cô muốn giết thời gian thì không nói, nhưng nếu tôi phát hiện cô có ý định khác, coi chừng tôi lấy dây đem trói cô lại."

Cố Tiêu Tây giả bộ khúm núm: "Tô Ngải Nhã không tới đây sao?"

"Không có, ai quan tâm cô sống chết thế nào." Người đàn ông nói xong ra khỏi phòng, cửa đóng mạnh lại.

Cố Tiêu Tây dùng bút máy chống đỡ cằm của mình, cô để hộp cơm để sang một bên, dựa theo trí nhớ trong đầu bắt đầu phác họa từng nét hình dáng Nghiêm Trạm Thanh, cô dùng hành động đả thương hắn như thế, có thể cho đến bây giờ, Nghiêm Trạm Thanh cũng không biết được là Cố Tiêu Tây yêu hắn.

Cô cho rằng, khuôn mặt của hắn dưới ngòi bút của mình sẽ rất mơ hồ, cô có thể tưởng tượng ra được, nhưng không nhất định có thể vẽ ra.

Động tác linh hoạt bay múa, Cố Tiêu Tây căn bản không dừng lại được, ngay trong lúc bất tri bất giác, hình bóng Nghiêm Trạm Thanh đã khắc sâu trong thâm thâm của cô tự lúc nào.

Cô yêu hắn, mà loại tình yêu này theo thời gian và khoảng cách cũng không thể nào biến mất.

Từng nét, từng nét đậm nhạt từ từ hiện ra rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông, ngón tay Cố Tiêu Tay khẽ vuốt lên, khóe miệng giãn ra.

Người ở phía bên ngoài quan sát cô rất cẩn thận, bất thình lình mở cửa xem cô đang làm cái gì. Cố Tiêu Tây yên lặng ngồi ở mép giường, lần lượt từng nét một vẽ ra khuôn mặt của Nghiêm Trạm Thanh.

"Ô, đây là người yêu của cô sao?"

Cố Tiêu Tây không màng đến, tiếp tục các động tác trong tay.

"Nói chuyện với cô mà cô không nghe thấy phải không?" Người đàn ông đi đến trước mặt, cầm lấy bức tranh cô đang vẽ dở: "Bày đặt thanh cao à. . . . . . . ."

"Trả lại cho tôi! " Cố Tiêu Tây đứng lên để giành lại: "Anh trả lại cho tôi! "

Một gã khác từ bên ngoài tiến đến: "Làm ầm ĩ cái gì vậy, còn lo chưa đủ nhiều chuyện hay sao."

"Cũng chẳng có gì hay, trả lại cho cô! "

Người đàn ông nói xong, đi ra đem cánh cửa nặng nề đóng lại.

Cố Tiêu Tây lấy lại được bức tranh, từ trên mặt đất nhặt lên, trên mặt giấy bị vò nhăn, cô gấp rút cẩn thận đem vuốt cho phẳng.

*******************

Mạch Sanh Tiêu cùng dì Hà mang theo không ít đồ đến bệnh viện. Ba mẹ Thư Điềm đắm chìm trong thống khổ, hoàn toàn không có tâm tư thu xếp mọi việc, để người khác lo liệu thì Sanh Tiêu lại không yên tâm, cho nên dì Hà thật vất vả, mỗi ngày đều chạy ra chạy vào bệnh viện.

Sức khỏe Thư Điềm khôi phục tốt, khi Mạch Sanh Tiêu đi vào phòng bệnh thì đúng lúc cắt chỉ xong. Thư Điềm nhìn thấy cô, mang chăn mền đắp lên chân: "Sanh Tiêu, cậu đã đến rồi."

Thư Điềm rất quan tâm đế cảm xúc của cô, Mạch Sanh Tiêu cảm thấy lòng chua xót, cố đè nén lại mà cười vui đi tới: "Đến đưa cơm cho cậu đây."

"Tớ đã nói rồi, cậu đừng có vất vả như vậy, chạy đi chạy lại mãi."

"Tớ không sao, vận động nhiều một chút sẽ tốt cho cục cưng." Mạch Sanh Tiêu ngồi vào mép giường. Cô nhìn chằm chằm vào chân của Thư Điềm, trong miệng lại do dự không hỏi được.

Thư Điềm hiểu lòng cô muốn nói gì: "Tuần sau sẽ tiến hành lắp ráp chân giả, Sanh Tiêu, chờ tớ bình phục lại thì có thể đứng lên được."

Mạch Sanh Tiêu biết rõ, để phù hợp với chân giả là cực kỳ thống khổ, có vài người đau khổ đến mức không còn sức để đứng lên. Nhưng cô tin tưởng, Thư Điềm không giống họ, cô ấy kiên cường như thế, cái gì cũng có thể vượt qua.

Dì Hà lấy thức ăn ra, đặt ở trên tủ đầu giường rồi đi ra ngoài phòng bệnh chờ Sanh Tiêu.

"Thư Điềm, mấy ngày nay trong bệnh viện có gì không ổn không?"

Thư Điềm lắc đầu, cô không khỏi vui vẻ: "Tớ đóng kịch cũng đã đóng rồi, bây giờ, tớ sẽ cười vô cùng vui vẻ, càng như vậy, mới có thể cho người khác biết là tớ không đau buồn vì cái chết của Tang Viêm. Kẻ núp đằng sau muốn tớ đi tìm cái chết, đi gặp quỷ đi. Nói không chừng khi ả trông thấy tớ thế này, sẽ tức điên lên, như vậy mới có thể không chống cự được."

Mạch Sanh Tiêu bới chén cơm đặt trong tay, Thư Điềm nhận lấy: "Không cần cậu lo, hai tay tớ thật tốt đây."

"Được, cậu nhất định phải thật tốt, cục cưng vẫn chờ nhìn thấy mẹ nuôi của nó lúc sinh ra đây."

Thư Điềm tầm mắt rơi xuống bụng của Sanh Tiêu: "Tớ thật hâm mộ cậu, tớ cũng muốn có em bé."

"Sẽ có mà, chờ Tang Viêm trở lại. . . . . ."

"Sanh Tiêu, hoài bão là cảm giác như thế nào?"

Mạch Sanh Tiêu khóe miệng tự nhiên cong lên, tức lúc bắt đầu không chấp nhận mà đến bây giờ lại liều mạng muốn bảo vệ đứa bé. Ít nhất Sanh Tiêu đã nhận ra, đứa nhỏ này là của cô, trong vô thức cô đã đẩy Duật Tôn ra xa: "Rất kỳ diệu, tớ chưa bao giờ có cảm giác này."

"Sanh Tiêu." Bàn tay của Thư Điềm đặt lên vai của Mạch Sanh Tiêu: "Trông cậu như thế này, đúng là một người mẹ."

Sanh Tiêu có một chút chuyển biến mà ngay cả cô cũng không nhận ra được, cô đem nhưng ngọn tóc vén ra sau tai, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên.

*******************

Đi ra khỏi bệnh viện, dì Hà đứng bên cạnh đón xe, Duật Tôn vốn muốn lái xe đưa đón, nhưng Sanh Tiêu không cho, cô muốn thuê xe, vì không muốn xảy ra chuyện gì thêm nữa.

Mạch Sanh Tiêu đứng ở bên cạnh chờ, thình lình lại có người xông ra ôm lấy cô.

Cô định thần nhìn lại, thiếu chút nữa bị hù dọa đến giật thót mình.

Chỉ thấy một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi đầu óc rối bù, quần áo tả tơi giữ chặt lấy tay của cô: "Tây Tây, Tây Tây. . . . . . ."

"Bà, bà nhận lầm người rồi." Mạch Sanh Tiêu chưa hoàn hồn, cử động khó khăn bị bà ấy dùng sức giữ lại khó có thể nhúc nhích được.

"Tây Tây, con đi đâu vậy, làm sao mẹ cũng không tìm được con. . . . . . . ."

Dì Hà di gọi taxi, quay đầu lại trông thấy cảnh này, vội vàng xông đến lôi bà ta ra: "Bà là ai vậy?"

Mạch Sanh Tiêu giữ lấy tay áo của Dì Hà: "Thôi, tinh thần bà ấy giống như có chút không bình thường."

Người phụ nữ thấy vậy cũng không buông tha, giang hai tay ngăn cản lại bước chân của hai người: "Tây Tây, con đừng nổi giận với mẹ, cùng mẹ trở về đi, mẹ không nên đuổi con đi. . . . . . . ."

Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy sắc mặt bà ấy hồn bay phách lạc, không khỏi động lòng, nhìn bộ dạng của bà ấy, chắc là bị lạc đường. Nói không chừng, người nhà của bà ấy cũng đang vội vàng tìm kiếm: "Dì Hà, chúng ta dẫn bà ấy đến cục cảnh sát đi."

"Không được." Dì Hà không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt: "Duật thiếu đã dặn dò, ra khỏi bệnh viện phải nhanh về nhà, Sanh Tiêu, ai mà biết là bà ấy điên thật hay là giả, chẳng may gặp phải người xấu thì phải làm sao đây."

"Nhưng mà. . . . . . ."

"Xe đã đến rồi, hay là đi nhanh lên đi." Dì Hà lôi kéo cánh tay của Mạch Sanh Tiêu, chuyện như vậy quan tâm làm gì, không muốn phải chuốc lấy phiền toái, với lại trên đường người điên nhiều như vậy, cộng thêm Duật Tôn luôn dặn dò ra đường không thể đi lung tung, dì Hà cũng không dám để Sanh Tiêu mạo hiểm.

"Tây Tây, Tây Tây, con hãy tha thứ cho mẹ. . . . . . . ." Người phụ nữ lại đuổi theo, bà đói khổ ốm như cây khô, khuôn mặt lem luốc dơ bẩn, hầu như không nhận ra được bộ dáng thế nào.

Dì Hà mở cửa xe, ra hiệu cho Sanh Tiêu ngồi vào.

Mạch Sanh Tiêu dừng bước vì trông thấy người phụ nữ tội nghiệp đang lau nước mắt. Sanh Tiêu không khỏi cảm thấy lòng chua xót, một gia đình, nếu như thiếu một người, còn có thể gọi là gia đình không?

Cô muốn ba mẹ còn sống, muốn hết lòng hiếu kính với họ, cô không muốn người khác cũng giống như cô, bị mất đi thì không thể có cơ hội đền bù.

Mạch Sanh Tiêu đi tới, bất chấp dơ bẩn, kéo lấy cổ tay người phụ nữ: "Đi tôi, cháu giúp dì đi tìm con gái."

"Sanh Tiêu. . . . . . ." Dì hà nhíu mày.

"Dì Hà, yên tâm đi, chúng ta thuê xe đến cục cảnh sát, ai còn dám ở cục cảnh sát là gây chuyện đây?" Mạch Sanh Tiêu đưa người phụ nữ vào trong xe, tài xế taxi thấy thế, thiếu chút nữa là giơ chân lên: "Trên xe tôi, ăn mày không thể ngồi được, hay là các người xuống đi."

"Bác tài, giúp đỡ đi mà. . . . . . . . ."

Tài xế lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, không được, mau đi xuống đi! "

Mạch Sanh Tiêu trông thấy hắn mà phát ghét, cô vốn là ôn tồn nhưng lúc này khẩu khí lại ngang ngạnh: "Dì Hà, dì ngồi ở phía trước, tôi chưa từng thấy có quy định ăn mày không được ngồi xe, làm sao, quần áo bị rách chút ít chính là ăn mày sao? Ông nếu còn phân biệt đối xử, tôi lập tức khiếu nại ông! "

Tài xế thấy cô cũng không có ý xuống xe, chỉ đành lắc đầu tự nhận xúi quẩy: "Đi đâu?"

"Cục cảnh sát."

Dọc theo đường đi, tài xế cũng không nói nửa câu, Mạch Sanh Tiêu đối với hắn cảm thấy bất mãn và chán ghét, cô vốn định là, nếu như hắn dễ chịu, lúc xuống xe sẽ cho thêm ít tiền, nhưng như thế này thì một phân tiền cô cũng không cho hơn.

Ở trên xe, Mạch Sanh Tiêu còn lấy trong túi xách ra cái bánh bao đưa cho người phụ nữ, sau khi mang thai cô ăn nhiều lên, sợ lúc đi ra ngoài sẽ đột nhiên đói bụng.

Đến cục cảnh sát, Sanh Tiêu dắt ngư

ời phụ nữ đi vào, không nghĩ tới lúc cô đi, bà ấy lại lôi kéo không chịu buông tay: "Tây Tây, Tây Tây, con còn muốn đi đâu?"

Cảnh sát tra xét tư liệu người mất tích, đã gọi điện thoại cho gia quyến, thông báo cho người nhà đưa bà ấy trở về.

Mạch Sanh Tiêu không thoát ra được, đành phải cùng bà ấy đợi người thân đến đón.

Cố cha vội vàng chạy đến, Cố Tiêu Tây thật vất vả mới được ra tù, bây giờ lại mất tích. Ông cả ngày buồn khổ, sắc mặt thê lương, vừa thấy được Cố mẹ, Cố cha kích động ôm lấy người vợ: "Bà những ngày qua đi đâu vậy? Con gái được ra tù rồi, chúng tôi đi tìm bà khắp nơi."

"Tây Tây, Tây Tây ở đây. . . . . ." Cố mẹ chỉ vào Mạch Sanh Tiêu.

Cố cha nước mắt lưng tròng, xoa xoa con mắt, không ngừng cảm ơn Sanh Tiêu: "Cám ơn, thật sự cám ơn. . . . . ."

Mạch Sanh Tiêu đứng lên: "Đừng khách khí."

Cô luôn luôn tin rằng, người tốt sẽ gặp phước lành, nhìn thấy có thể trợ giúp mà lại không chịu vươn tay ra, lương tâm sẽ khó an.

Trông thấy thời khắc đoàn tụ này, Sanh Tiêu cũng xúc động theo.

Cố cha dìu Cố mẹ ngồi trên mặt ghế, ông nhớ tới người cảnh sát trước mặt: "Xin hỏi, con gái tôi có tin tức gì không?"

"Con gái ông tên gọi là gì?"

"Cố Tiêu Tây."

Mạch Sanh Tiêu giật mình, thế giới này hóa ra thật nhỏ.

"Còn chưa có, nếu có tin tức gì chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho ông."

Sanh Tiêu đi đến bên cạnh ông: "Cố Tiêu Tây là con gái của bác sao? Cô ấy không phải là. . . . . . ."

"Cô quen nó sao?"

Mạch Sanh Tiêu nhất thời không biết nên nói quan hệ giữa cô và Cố Tiêu Tây là gì: "Vâng, cháu với cô ấy. . . . . . . là bạn."

Nói ra hai chữ "bạn bè", Sanh Tiêu lại gật đầu một cái: "Vâng, là bạn bè."

"Thật là trùng hợp, Tây Tây sau khi ra tù, không biết thế nào, không ngờ lại đột nhiên mất tích, điện thoại cũng không gọi được, aizz. . . . . . . . ."

Mạch Sanh Tiêu nhẹ giọng an ủi: "Bác cứ yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì."

"Sanh Tiêu, chúng ta mau trở về thôi." Dì Hà đi tới, lôi kéo cô rời đi.

Cố cha lại cùng cô nói cảm ơn, Mạch Sanh Tiêu an ủi vài câu, lúc này mới ra khỏi cục cảnh sát.

*******************

Trở lại Ngự Cảnh Viên, đã gần tối, lại là sau khi Duật Tôn về.

Người đàn ông lấy điện thoại di động ra đang muốn gọi điện thoại thì nhìn thấy hai người trở về, lo lắng trong mắt tản đi chút ít, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Dì Hà làm sao tránh được số kiếp này, Mạch Sanh Tiêu đối với hắn tính tình đầy phòng bị, cô bước đến trước sô pha, Duật Tôn vừa muốn hỏi vì sao lại trở về muộn như vậy thì Sanh Tiêu đã mở miệng trước: "Anh đoán xem hôm nay tôi đã gặp ai?"

Trong mắt Duật Tôn lộ ra nghi hoặc: "Ai?"

Dì Hà nhẹ nhàng như làn khói vọt vào bếp.

Mạch Sanh Tiêu ngồi xuống ghế: "Cha mẹ của Cố Tiêu Tây."

Người đàn ông nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Túi xách Mạch Sanh Tiêu đặt ở bên cạnh: "Anh sẽ không ngay cả Cố Tiêu Tây là ai cũng đều quên đấy chứ?"

Hắn có nhiều phụ nữ hơn nữa, trí nhớ cũng sẽ không kém như thế: "Bọn họ có cái gì tốt mà gặp?"

"Anh biết không? Cố Tiêu Tây ra tù rồi."

"Cái gì?" Duật Tôn ngồi xuống: "Đáng lẽ Nghiêm gia sẽ không bỏ qua cho cô ta mới đúng chứ, anh còn cho rằng cô ta sẽ ngồi tù mọt gông."

Mạch Sanh Tiêu mắt thấy khóe môi Duật Tôn câu dẫn ra độ cong, càng cảm thấy người đàn ông này lãnh khốc vô tình lại thêm tàn nhẫn: "Tôi nghĩ, có thể là Nghiêm Trạm Thanh đã nhẹ tay, dù sao Cố Tiêu Tây cũng bị liên lụy vào, cô ấy vô tội."

"Cô ta vô tội?"

Sanh Tiêu một tay đặt lên đâu: "Vậy chẳng lẽ, là anh vô tội hay sao?"

Duật Tôn gác lên một chân: "Cố Tiêu Tây ra tù. . . . . . . . . Cố Tiêu Tây."

Mạch Sanh Tiêu từ trong ánh mắt lạnh dần của người đàn ông mà nhìn ra chút manh mối: "Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến cô ấy?"

"Anh thấy khả năng là không lớn, Cố Tiêu Tây tính tình nhu nhược, huống chi giết người cần một khoản tiền, gia cảnh cô ta lại thường thường." Dù sao nhớ tới trước đây Cố Tiêu Tây cũng Tô Nhu liên thủ, Duật Tôn lại cảm thấy không thể dễ dàng loại trừ cô ta ra, hắn hừ lạnh: "Phụ nữ thật đáng sợ."

"Tôi thấy là anh nợ phụ nữ quá nhiều rồi."

Một đôi mắt hẹp dài đào hoa của Duật Tôn nhìn qua hướng Mạch Sanh Tiêu, hắn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm: "Anh chỉ có một người phụ nữ trong tay thôi mà đã bị thua thiệt, trên người anh hoặc là cắn bị thương, hoặc là dao đâm bị thương, rồi cả nội thương, đều là tại một người mà ra."

Hắn nói ra hai chữ "nội thương" thập phần mờ ám.

Mạch Sanh Tiêu buông tay ra, cầm túi xách đứng lên: "Tôi cũng vậy, chỉ vì một người đàn ông mà bản thân nếm đủ nhiều, tôi đều nhận rất cả, mà thương thế của tôi không thể nhìn thấy. . . . . . ."

Duật Tôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sanh Tiêu đang đi lên lầu, đáy lòng bỗng nhiên sa vào tăm tối.

*******************

Hôm sau khi Mạch Sanh Tiêu rời giường, ánh mặt trời đã chiếu khắp nơi, rèm cửa sổ để mở hết ra, nửa bên giường lớn đắm chìm trong ấm áp. Cô rửa mặt xong chuẩn bị xuống lầu đã nghe được tiếng đàn du dương xuyên qua phòng khách rộng lớn, dường như còn có thể bay ra tận biển cả xa xôi.

Sanh Tiêu đứng ở khúc quanh nơi cầu thang, tiếng đàn rất đẹp lại đột nhiên bị tiếng chuông cửa cắt đứt.

Dì Hà ra mở cửa, đã thấy Từ Khiêm hấp tấp chạy vào.

Duật Tôn dừng lại động tác: "Cậu tới đây làm gì?"

Mạch Sanh Tiêu cảm thấy có chút tiếc hận, cô vịn cầu thang đi xuống dưới.

Duật Tôn đậy nắp Piano lại, Từ Khiêm ở bên cạnh châm chọc khiêu khích: "Cậu đánh đàn là giả bộ làm thân sĩ được hả?"

Duật Tôn chẳng thèm để ý tới, ngẩng đầu nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu xuống lầu.

Từ Khiêm tiếp nhận ly nước dì Hà đem lại: "Đi, đi chơi vài ván mạt chược."

"Không có hứng thú."

"Cậu nếu mà không đi, đợi tí nữa tiểu ma nữ kia có thể đến đây đấy, Tước cùng nhạc mẫu của hắn chơi, còn thiếu hai tay mạt chược, đi thôi."

"Em có muốn đi không?" Duật Tôn nghiêng đầu hỏi Mạch Sanh Tiêu đứng bên cạnh.

Hắn cho rằng cô sẽ không đi, hắn cũng lười chơi những thứ này.

"Có." Lại không nghĩ rằng, Mạch Sanh Tiêu đồng ý đi. Cô muốn gặp Dung Ân một chút, mấy ngày nay bôn ba đến bệnh viện nhiều, mặc dù cười vui miễn cường nhưng tâm tình vẫn không có được thư thả.

"Vậy còn đợi gì nữa, đi thôi." Từ Khiêm dẫn đầu ra cửa.

. . .

Mạch Sanh Tiêu đi theo Duật Tôn bước vào Ngự Cảnh Uyển, trong hoa viên, những cây bạch quả xếp thành hàng là điểm sáng nhất. Dung Ân đang ngồi ở võng, cách đó không xa, Vương linh đang chuẩn bị bữa thịt nướng, Đồng Đồng cùng mấy con chó con đang chơi vô cùng vui vẻ, mấy người bước đến mà cô bé cũng không phát hiện ra.

Sanh Tiêu chưa đi vào nhà cùng bọn họ mà đi tới hoa viên.

"Sanh Tiêu". Dung Ân ngoắc tay ra hiệu cho cô đi đến.

Mạch Sanh Tiêu ngồi vào bên cạnh Dung Ân: "Chị Dung Ân."

Mặt Dung Ân giãn ra: "Em gọi chị là Ân Ân được rồi."

Sanh Tiêu nhếch miệng cười theo, không khí cũng thoải mái hòa hợp không ít, cô hỏi: "Tại đây nướng thịt sao ạ?"

"Đúng, đây là Vương Linh đối đãi thiên vị chúng ta, ai bảo có hai phụ nữ mang thai cùng ở đây cơ chứ."

"Ân Ân, chị cũng là người ở thành phố Bạch Sa sao?"

"Đúng rồi." Dung Ân ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp ánh lên nắng ấm: "Lúc chị mới gặp Duật Tôn lần đầu, có có chút sợ anh ta, chị cảm thấy được người đàn ông này quá lạnh lẽo, luôn cho chị một cảm giác âm trầm không an, kỳ thật bây giờ nhìn lại, ác ma cũng sẽ có lúc bị cảm hóa."

"Cảm hóa?" Sanh Tiêu lơ đễnh: "Sợ là rất khó."

"Sanh Tiêu, có thể, chị đối với chuyện của các em không hiểu rõ, nhưng chị nghĩ, một người đàn ông như vậy lại có thể muốn một người phụ nữ sinh con cho anh ta thì quả thật không hề đơn giản. Chị nghĩ anh ta cũng là loại người cô độc đã quen, kết hôn sinh con kỳ thật là một chuyện thật sự rất nghiêm trọng."

"Em cũng không biết, có đôi khi, em sẽ cảm thấy rất bàng hoàng. Em nhìn thấy gia đình người khác vui vẻ xum họp mà vô cùng ngưỡng mộ. Em cũng có một ngôi nhà vậy, nhưng lại luôn luôn không biết được cảm giác ấm áp là như thế nào. Em nghĩ, em sẽ không thể hiểu được cái gì là mừng rỡ, cái gì là buồn đau nữa. Em khuất phục trước thủ đoạn của hắn, lại giả vờ như đang sống trong hạnh phúc. Nếu như không phải vì đứa con, em sống với một thể xác không hồn cũng không có gì là khác biệt. Em suy nghĩ như vậy cũng rất tốt vì tâm tình của em cũng sẽ không vì hắn mà dao động nữa, em vĩnh viễn không đếm xỉa gì thêm. . . . . . . . ."

Bàn tay Dung Ân nắm nhẹ bả vai của mạch Sanh Tiêu, cô dừng lại, không nói gì thêm nữa.

"Vậy em nghĩ thế, em có vui vẻ không?"

Mạch Sanh Tiêu nghiêng mặt nhìn qua, nhìn chằm chằm Dung Ân bằng đôi mắt đen láy. Tầm mắt Dung Ân lại trải về phía xa xăm: "Chị có một khoảng thời gian cũng giống như em. Chị bị Tước bức đến đường cùng, chị thậm chí còn nói với anh ấy là, thế giới này mỗi ngày đều có người chết, anh vì cái gì mà không chết đi? Về sau, chị thật sự có được như ý nguyện, anh ấy lọt vào thư sát, chị cho rằng anh ta chết mất xác. Lúc ấy chị vốn nên vui vẻ vì chẳng phải đã được giải thoát rồi sao? Nhưng chị lại cả ngày sống ngây ngô, chị không biết phải thế nào mới có thể vui vẻ. Bên cạnh chỉ là mất đi một người mà thôi, trái đất vẫn đang quay, bất luận cái gì cũng không thay đổi, đúng là, lòng mình thay đổi thì cũng không hề vui sống, chị bất lực cứu vãn, lại phát hiện nó đã chết rồi."

Sanh Tiêu nghe vậy, lại mông lung tầm mắt, xúc động muốn khóc.

Viền mắt Dung Ân cũng phiếm hồng: "Nhưng bây giờ chị rất hạnh phúc, một người làm sai sau này có thể được tha thứ hay không, nếu như hỏi chị, đáp án của chị là có thể! "

Mạch Sanh Tiêu khóe miệng khẽ run, đôi mắt gấp rút mở to.

Tay Dung Ân trên vai cô vỗ nhẹ vào cái: "Vào nhà đi, mình xem họ chơi mạt chược."

Chân mẹ Dung khôi phục rất tốt, đã có thể bỏ gậy ra tự đi được, bà ngồi vị trí hướng nam, vì thường xuyên chơi với các bác gái ở cư xá, lâu dần cũng có thể nghiện.

Mạch Sanh Tiêu đi đến bên người Duật Tôn, người đàn ông rất tự nhiên kéo cổ tay của cô: "Ngồi bên cạnh anh."

Nam Dạ Tước vẫn đường hoàng như cũ, tóc màu đỏ rượu cuồng ngạo rơi xuống khôn

g kiềm chế được, tầm mắt anh lơ đãng lướt qua Mạch Sanh Tiêu, anh nghĩ, Duật Tôn cũng nên bị buộc lại rồi.

Tốt nhất là buộc càng chặt càng tốt.

Sanh Tiêu ngồi ở bên cạnh Duật Tôn, cô xem không hiểu, nhìn vài lượt con mắt đã mỏi nhừ.

Duật Tôn thế bài rất nhanh, động tác tiêu sái, không ướt át bẩn thỉu.

Khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu ghé lại gần: "Cái này chơi như thế nào?"

Duật Tôn thấy hình như cô có hứng thú, đầu chân mày hắn giương nhẹ: "Bên này gom lại thành một đôi thì có thể ù."

Mạch Sanh Tiêu cẩn thận nhìn chăm chú: "À, có phải chọn được quân một đồng là được rồi không?"

"Thì ra là cậu đang đợi quân một đồng." Từ Khiêm chen miệng vào bật cười.

Nam Dạ Tước và mẹ Dung cũng không nhịn được.

Bọn họ cho rằng, Mạch Sanh Tiêu đã tiết lộ bí mật.

Sanh Tiêu nhẹ cong khóe miệng, ngoan ngoãn im lặng,

Duật Tôn mỉm cười nói: "Đúng, tôi hiện tại đang chờ quân một đồng."

Đến phiên Duật Tôn bốc bài, Sanh Tiêu không khỏi đề nghị: "Để tôi giúp anh bốc một quân."

"Được."

Mạch Sanh Tiêu vươn tay, đem bài mở ra, đúng là quân một đồng, ánh mắt của cô sáng ngời: "Có phải thắng rồi không, ù chưa?"

Từ Khiêm liếc nhìn, có khi nào bốc nhầm: "Đừng mà. . . . . . . ." Thì ra Mạch Sanh Tiêu bốc vào một quân ở hàng khác.

"Được, ù." Duật Tôn đem bài trong tay đẩy ra.

Tay Từ Khiêm che lấy gương mặt tuấn tú, cái đạo lý gì thế này, cướp bóc!

Nam Dạ Tước và mẹ Dung lần lượt đẩy bài, chơi vui cao hứng.

Mạch Sanh Tiêu ngồi ở bên cạnh nhìn, rất nhanh liền buồn ngủ, cô ngồi bên cạnh Duật Tôn, cũng không theo sát trò chơi, tự nhiên ngủ thiếp đi, đầu từ từ rũ xuống dựa vào vai Duật Tôn, chính cô cũng không nhận ra vì ngủ say.

Lúc mơ màng, Mạch Sanh Tiêu cũng chưa tỉnh ngủ, cô cảm giác được thân thể lui về phía sau, giống như rơi vào biển rộng mênh mông, cô giật mình tỉnh lại, hai cánh tay vung loạn xạ bắt lấy cánh tay của Duật Tôn. Tay của người đàn ông giữ lấy thắt lưng của cô, Sanh Tiêu tỉnh dậy, cảm thấy mình đã thất thố, sắc mặt không khỏi đỏ hồng.

Duật Tôn môi mỏng dán chặt lên vành tai cô: "Không có việc gì, dựa vào anh ngủ đi."

Mi mắt Mạch Sanh Tiêu rủ xuống, cô gối lên vai Duật Tôn, ngoài cửa sổ có nắng ấm toát ra làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bình thản, cô nhắm mắt lại ngủ một giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store