Chiec O Mau Xanh
Sáng hôm sau, Huy dậy sớm hơn thường lệ. Đồng phục được ủi phẳng, giày đánh bóng, tóc chải gọn gàng – cậu không giải thích được lý do vì sao bản thân lại chú tâm đến từng chi tiết nhỏ như vậy. Có lẽ là vì Mơ. Cậu không nói ra, nhưng trong lòng đã có một hy vọng rất rõ ràng: cô sẽ lại ngồi ở chỗ cũ, vẫn cầm quyển sách cũ kỹ ấy, vẫn nhìn trời như hôm qua.Và cô ở đó thật.Mơ đang ngồi, hai chân đung đưa nhẹ. Ánh nắng sớm chiếu lên đôi mắt cô, long lanh như giọt nước mùa thu. Quyển sách hôm nay đã đổi, là "Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu". Trái tim Huy đập nhanh hơn một nhịp khi thấy cô quay sang, mỉm cười."Chào anh cảnh sát.""Chào giấc mơ của anh."Họ lại ngồi cạnh nhau. Và như thể thời gian đã quen với việc trôi chậm lại mỗi khi hai người gần nhau, cuộc trò chuyện của họ không vội vàng. Huy kể cho Mơ nghe về những buổi học căng thẳng, về lý tưởng của một cậu trai mới lớn — muốn làm cảnh sát để bảo vệ người khác, để mạnh mẽ như bố, và cũng... để không cảm thấy cô đơn.Mơ thì khác. Giọng cô nhẹ nhàng như làn khói trà sớm. Mỗi câu nói đều mang theo chút sâu lắng."Em từng muốn học văn khoa, viết truyện ngắn, viết nhật ký. Nhưng giờ em chỉ muốn viết ra những ngày còn lại để không quên mình đã từng sống."Câu nói ấy khiến Huy im lặng. Cậu không hiểu hết. Hoặc có thể... không dám hiểu.Sau vài giây, cậu lên tiếng:
"Em bị bệnh gì vậy?"Mơ không trả lời ngay. Cô chỉ cười, nhưng không còn là nụ cười như hôm qua. Nó buồn hơn, mờ hơn, như ánh trăng sau đám mây mỏng."Máu của em không chịu nghe lời nữa."Huy nuốt khan. Cậu không phải đứa ngốc. Cậu hiểu. Nhưng cậu không dám hỏi thêm.Từ hôm ấy, họ gặp nhau mỗi ngày. Sau giờ thực tập, Huy đều ra sân ngồi cùng Mơ. Họ kể chuyện, cãi nhau về những điều nhỏ xíu như nên ăn kem hay uống trà sữa, nghe Sơn Tùng hay Đen Vâu. Có lần Mơ hỏi:"Nếu em biến mất, anh sẽ quên em chứ?"Huy ngẩng lên, nhìn cô thật lâu.
"Ngày anh gặp em, anh đã biết em sẽ là nữ chính duy nhất trong đời anh. Em mà biến mất, anh sẽ lạc luôn cả cốt truyện."Mơ cười, lần này là một nụ cười trọn vẹn. Nhưng không ai biết trong nụ cười ấy có bao nhiêu đau đớn giấu kỹ.
"Em bị bệnh gì vậy?"Mơ không trả lời ngay. Cô chỉ cười, nhưng không còn là nụ cười như hôm qua. Nó buồn hơn, mờ hơn, như ánh trăng sau đám mây mỏng."Máu của em không chịu nghe lời nữa."Huy nuốt khan. Cậu không phải đứa ngốc. Cậu hiểu. Nhưng cậu không dám hỏi thêm.Từ hôm ấy, họ gặp nhau mỗi ngày. Sau giờ thực tập, Huy đều ra sân ngồi cùng Mơ. Họ kể chuyện, cãi nhau về những điều nhỏ xíu như nên ăn kem hay uống trà sữa, nghe Sơn Tùng hay Đen Vâu. Có lần Mơ hỏi:"Nếu em biến mất, anh sẽ quên em chứ?"Huy ngẩng lên, nhìn cô thật lâu.
"Ngày anh gặp em, anh đã biết em sẽ là nữ chính duy nhất trong đời anh. Em mà biến mất, anh sẽ lạc luôn cả cốt truyện."Mơ cười, lần này là một nụ cười trọn vẹn. Nhưng không ai biết trong nụ cười ấy có bao nhiêu đau đớn giấu kỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store