ZingTruyen.Store

Chiec Dong Ho Dat Biet Mpreg


Hoàng nằm vật vã trên giường, cơ thể anh ta run rẩy từng hồi sau cơn đau kinh hoàng khi bị kẹt ở khung cửa. Cơn co thắt vẫn liên tục hành hạ, dù cường độ đã dịu đi một chút theo sự điều chỉnh của Kỳ. Anh ta thở dốc, mắt nhắm nghiền, hoàn toàn kiệt sức và mất hết ý chí phản kháng. Kỳ ngồi bên cạnh, giả vờ xoa bóp tay chân cho Hoàng, nhưng ánh mắt cô lại không ngừng dán vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, nơi các thông số chuyển dạ vẫn đang được theo dõi chặt chẽ.
Kỳ mỉm cười. Đây là lúc để Hoàng trải nghiệm một cú sốc mới, một nỗi bẽ bàng tột độ nữa mà anh ta sẽ không thể nào quên. Cô chạm vào màn hình đồng hồ, tìm đến chức năng "Kiểm soát túi ối". Một biểu đồ nhỏ hiện ra, cho phép Kỳ kiểm soát độ nguyên vẹn của túi ối. Cô chọn mức "Phá vỡ đột ngột" với cường độ "Vừa phải" và thời gian trễ "Tức thì". Đồng thời, Kỳ vẫn giữ chức năng "Giảm nhận biết tín hiệu" ở mức "Cao" cho Hoàng, đảm bảo anh ta sẽ không nhận ra đây là nước ối mà vẫn nhầm lẫn với việc tè bậy.

Hoàng đang lim dim trong cơn mệt mỏi, bỗng anh ta cảm thấy một dòng nước ấm nóng trào ra từ hạ bộ. Cảm giác này quen thuộc đến đáng sợ. Anh ta giật mình, vội vàng mở mắt, và kinh hoàng nhận ra một vệt nước ẩm ướt đang lan rộng trên chiếc quần đùi và thấm xuống ga trải giường. Nó không phải là một vũng nước lớn như lần trước, mà là một dòng chảy liên tục, ướt đẫm và trơn nhớt hơn nhiều. Mùi tanh nhẹ đặc trưng của nước ối bắt đầu thoang thoảng trong không khí, nhưng Hoàng, trong cơn hoảng loạn, không hề nhận ra sự khác biệt.

"Không... Không thể nào!" Hoàng thốt lên, giọng nói run rẩy đầy tuyệt vọng. Anh ta cố gắng ngồi bật dậy, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào vệt nước đang lan rộng. "Anh... anh lại tè dầm nữa rồi!" Anh ta bấu chặt lấy ga trải giường, toàn thân run bần bật vì xấu hổ và tủi nhục. Nỗi ám ảnh về việc mất kiểm soát cơ thể lại ập đến, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh ta không hiểu tại sao mình lại liên tục bị như vậy, càng cố gắng kiềm chế lại càng vô vọng.

Kỳ, với khuôn mặt giả vờ sốc và "lo lắng", nhanh chóng phản ứng. "Trời ơi, Hoàng! Sao thế này? Lại nữa sao?" Cô vội vàng đứng dậy, nhưng không hề biểu lộ sự ghê tởm hay khó chịu nào. Thay vào đó, ánh mắt cô lấp lánh sự thích thú, tận hưởng khoảnh khắc Hoàng hoàn toàn sụp đổ. Mùi nước ối thoang thoảng trong không khí càng khiến cô phấn khích.

"Anh... anh không biết... anh xin lỗi em Kỳ... Anh lại làm bẩn nệm rồi..." Hoàng nói, giọng anh ta nghẹn ngào, nước mắt đã lăn dài trên má. Anh ta cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào Kỳ, cơ thể co rúm lại vì xấu hổ. Chiếc bụng to lớn, giờ đây dường như đang xì hơi một cách không kiểm soát, càng khiến Hoàng cảm thấy mình thật vô dụng và bẩn thỉu.

Kỳ ngồi xuống mép giường, gần Hoàng hơn. Cô nhìn xuống vùng hạ bộ của Hoàng, nơi dòng nước ối vẫn đang chảy ra từng chút một, thấm ướt chiếc quần đùi của anh ta. Cô đưa tay chạm nhẹ vào ga trải giường, cảm nhận sự ẩm ướt và trơn nhớt. Đây không phải là nước tiểu. Cô biết. Đây là nước ối, báo hiệu quá trình sinh nở đang diễn ra nhanh hơn và không thể đảo ngược.
"Đừng xin lỗi anh," Kỳ nói, giọng điệu cô dịu dàng đến đáng sợ, như thể cô đang nói với một đứa trẻ. "Anh không có lỗi đâu. Đây là điều bình thường mà. Chỉ là... có vẻ như em bé sắp chào đời thật rồi đấy!" Cô nhấn mạnh chữ "em bé" như một cách để Hoàng tập trung vào đứa con, thay vì nỗi xấu hổ của bản thân.

Hoàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Kỳ, trong đó có một tia hy vọng mong manh. "Thật không em? Là... là em bé sao?" Anh ta vẫn không thể tin rằng đây là dấu hiệu của việc sinh nở, chỉ nghĩ rằng Kỳ đang cố gắng an ủi mình.

"Đúng vậy," Kỳ mỉm cười. "Đây chính là dấu hiệu. Anh cố gắng lên nhé. Sắp được gặp con rồi." Cô nói, nhưng trong lòng lại nhếch mép. Cô sẽ không để mọi chuyện diễn ra dễ dàng như vậy.

Kỳ không vội vàng thay quần áo hay dọn dẹp ga trải giường. Cô muốn Hoàng cảm nhận rõ sự ẩm ướt và bẩn thỉu đó. Cô muốn anh ta chìm sâu hơn vào nỗi bẽ bàng. "Thôi, anh cứ nằm yên đi,"

Kỳ nói. "Để em giúp anh."
Với một động tác dứt khoát, Kỳ kéo nhẹ chiếc quần đùi đã ướt sũng của Hoàng xuống, phơi bày toàn bộ vùng hạ bộ của anh ta trước mắt cô. Hoàng giật mình, toàn thân co rúm lại vì xấu hổ. Anh ta cố gắng che đậy, nhưng Kỳ đã nhanh hơn.

"Đừng che làm gì. Em là y tá mà," Kỳ nói, giọng điệu đầy vẻ tự nhiên và chuyên nghiệp giả tạo. Cô cầm một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng lau đi dòng nước ối đang chảy ra từ hạ bộ của Hoàng. Ngón tay cô lướt trên làn da nhạy cảm của anh ta, cảm nhận từng dòng nước ấm nóng. Mùi tanh nhẹ của nước ối càng rõ rệt hơn khi cô lau.
Hoàng nhắm chặt mắt lại, cắn môi để ngăn tiếng rên rỉ, gương mặt anh ta đỏ bừng lên. Nỗi bẽ bàng dâng lên đến đỉnh điểm. Anh ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải trải qua khoảnh khắc này, bị một cô gái xa lạ, người đã cưu mang anh ta, lau rửa một cách bẽ bàng như vậy. Mọi sự tự trọng, mọi niềm tự hào còn sót lại trong anh ta đều bị nghiền nát dưới bàn tay của Kỳ.

Kỳ thích thú lau chùi cho Hoàng. Cô cố tình di chuyển chậm rãi, tỉ mỉ, để anh ta cảm nhận rõ từng cái chạm, từng sự bẽ bàng. Cô lau sạch sẽ vùng hạ bộ của anh ta, rồi sau đó, cô thậm chí còn nâng nhẹ chân Hoàng lên để kiểm tra. Ánh mắt cô quét qua từng chi tiết trên cơ thể anh ta, ghi nhớ từng phản ứng của Hoàng.

Trong khi lau, Kỳ lại chạm vào chiếc đồng hồ. Cô điều chỉnh chức năng "Độ mở cổ tử cung" lên "2 cm", và tăng "Cường độ co thắt" lên "Mạnh hơn một chút". Đồng thời, cô kích hoạt chức năng "Áp lực đầu em bé" lên "Trung bình". Hoàng không hề hay biết rằng mỗi cái chạm, mỗi lời nói của Kỳ đều đi kèm với sự điều khiển vô hình của cô.

Hoàng khẽ rên lên. Một cơn co thắt mới ập đến, mạnh hơn trước rất nhiều. Cơn đau không còn là âm ỉ nữa, mà là một sự siết chặt rõ ràng, kéo dài hơn. Anh ta cảm nhận được một áp lực khủng khiếp đang đè nặng xuống vùng xương chậu, như có một vật gì đó đang muốn xuyên thủng ra ngoài.

"Đau... Đau quá Kỳ ơi..." Hoàng thều thào, nước mắt lăn dài trên má.

Kỳ hoàn tất việc lau rửa, ném chiếc khăn bẩn vào góc phòng. Cô mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn. "Anh ngoan lắm. Em bé đang cố gắng ra ngoài đấy. Giờ thì anh đã sẵn sàng rồi."

Cô đứng dậy, nhìn Hoàng đang nằm co ro trên giường, cái bụng trần vẫn nhấp nhô liên tục theo từng cơn co thắt. Nệm đã ướt sũng, chiếc quần đùi bị bỏ lại dưới sàn. Hoàng đã hoàn toàn trần trụi trước mặt cô, không chỉ về thể xác mà cả về tâm hồn. Sự bẽ bàng, nỗi sợ hãi, và sự phụ thuộc đã biến anh ta thành một con rối trong tay Kỳ.

Kỳ biết, ván cờ lớn đã bắt đầu. Nước ối đã vỡ. Cổ tử cung đã mở. Những cơn co thắt đã trở nên rõ ràng và đau đớn hơn. Cô đã đạt được mục đích của mình: nghiền nát Hoàng cả về thể chất lẫn tinh thần trước khi anh ta bước vào khoảnh khắc sinh nở. Và cô, với chiếc đồng hồ trong tay, sẽ là người điều khiển toàn bộ quá trình đau đớn đó, không bỏ sót một chi tiết nào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store