Chi Yeu Anh
Gió xuân hiu hiu nhẹ trong từng lọn tóc màu đen của chàng rồi nằm gọn trong căn phòng ngủ bừa bộn. Chàng ôm mình, ngồi tựa vào ban công, đôi mắt nhắm nghiền vẫn còn chìm trong mộng. Một mộng đẹp về một buổi chiều hoàng hôn đỏ rực rỡ. Bầu trời xanh trong veo đã nhuốm màu hoàng hôn, lác đác vài cánh chim đang đập cánh bay lượn trên cao điểm tô cho bức tranh thiên nhiên trong cái chiều thu êm ả. Chàng thả lòng người, tận hưởng từng chút vẻ đẹp của sự sống. Cho đến khi, máu chảy tràn vào, xâm nhập toàn bộ không gian, màu đỏ của máu tiến tới. Chàng không nhúc nhích, để mặc thứ máu đỏ sền sệt đang dần đẩy bản thân ngã xuống hố đen tăm tối. Và ở nơi ấy, trên thân thể chàng, nơi cổ tay trái, lớp da thịt đã bị đứt lìa, dòng máu nóng thấm đẫm xuống sàn gỗ nâu nhạt, chàng mơ màng trong mộng của bản thân.Mở mắt,Tít________Tiếng động chói loá, kéo dài và không ngừng. Mí mắt nặng trĩu dần mở ra, đập vào mắt chàng là mảng trắng đục như sữa. Mu bàn tay trái cùng vết thương ở trên cổ tay hơi nhói. Đau xót. Chàng nhìn sang, nổi lên suy tư._Chàng tên Hoàng Tuấn Tiệp_"Làm sao có thể chứng minh đồ giả là đồ giả?"__________Chiều, trong ráng đỏ cam đặc trưng của một buổi hoàng hôn.Chàng ủ rũ, đôi mắt khó che giấu nỗi buồn miên man, ngắm nhìn bầu trời chỉ cách một lớp kính thủy tinh.Cửa mở,Một nam thanh niên bước vào, nhẹ nhàng đi đến, đặt trên kệ tủ cạnh đầu giường vài hộp sữa. Người nọ tên Cao Đại Uy, là người bạn thân nhất của chàng, cũng là người kịp thời phát hiện chàng đang ở trên ranh giới giữa sống và chết, đưa chàng đến bệnh viện.Cũng may là kịp.Cao Đại Uy lấy điện thoại ra nghịch, lúc này mới lên tiếng nói một câu:- Bác sĩ bảo tao chiều mai mày có thể xuất viện. Mai là có thể về rồi.Hoàng Tuấn Tiệp nghe thấy, đầu không ngoảnh lại. Cổ họng phát ra một tiếng ừ rất nhỏ, nhỏ đến nỗi Cao Đại Uy suýt không thể nghe ra được. Mấy ngày nằm viện, chàng chẳng mấy khi mở miệng nói chuyện, có chăng chỉ là dăm ba từ cụt lụn cho xong. Cao Đại Uy từng thử khơi lời nhưng không đáng kể.Mỗi ngày, đều đặn, việc mà chàng làm là luôn hướng mắt về bầu trời ngoài ô cửa sổ nhỏ, chẳng hề biết chán. Vài lúc, Cao Đại Uy có cảm tưởng bên ngoài vào mỗi ngày là một kì quan khác nhau, đẹp đến lạ mắt khiến cho người bạn của cậu không thể không nhìn về nó. Nhưng rốt cuộc, đường nhìn ra chỉ là một bầu trời, ban ngay thì mây trắng trời xanh, ban chiều chỉ đơn gian là khoác một lớp áo đổi sang màu hoàng hôn, còn ban đêm là một mảnh trăng và hàng ngàn vì sao.Bình thường và chẳng hề lạ lẫm chút nào.Ngược lại, nó có vẻ vô vị và tẻ nhạt.Cao Đại Uy lấy điện thoại ra nghịch, để không ảnh hưởng việc chàng nghỉ ngơi, luôn để điện thoại trong tình trạng tắt tiếng. Căn phòng vốn đã im ắng nay càng im ắng hơn. Chỉ có thể nghe thấy tiếng đồng hồ chầm chậm tích tắc, thời gian trôi đi theo nhịp điệu tẻ nhạt làm sao.Tối. Nồng lên một mùi tanh hôi, Hạ Chi Quang từ phòng tắm đi ra, nhảy thẳng lên sô pha, cảm giác êm ái truyền đến khắp xúc giác, hắn thở ra một hơi dài, thườn thượt, tuôn đi hết sự mệt mỏi trong ngày. Nằm được mười phút, Hạ Chi Quang bật dậy, lấy điện thoại ra xem tin tức. Mấy ngày này, giới giải trí rần rần scandal của một diễn viên tên Hoàng Tuấn Tiệp, rầm rộ đến nội mỗi ngày đi làm quản lí luôn luân quẩn bên tai hắn không được yêu, phải tập trung cho sự nghiệp nếu không thì sẽ dính dáng đến những thứ có thể hủy hoại cả sự nghiệp.Hạ Chi Quang có lắng nghe, cũng để trong lòng. Nhớ lại hắn cũng từng có một người bạn gái, nhưng họ đã chia tay vì không hợp nhau. Bây giờ đã không còn gặp lại nữa, mỗi người đều có công việc riêng của bản thân, làm gì có thời gian quan tâm đến chuyện ngày xưa đây.Xưa cũ bay đi trong gió, gói gọn trong lòng. Phần hành trình nhỏ trên con đường trưởng thành.Chàng trở về nhà, cảm nhận sự thân thuộc sau vài ngày ở viện. Cao Đại Uy tay xách nách mang, đi thẳng vào phòng của Hoàng Tuấn Tiệp giúp chàng cất đồ. Hoàng Tuấn Tiệp đi theo vào phòng, bên trong rất gọn gàng, rèm cửa tung bay, tinh nghịch cùng gió. Sắp xếp đồ gọn gàng đâu vào đấy, Cao Đại Uy mới bảo Hoàng Tuấn Tiệp tắm rửa nghỉ ngơi sớm, giờ cậu phải đi siêu thị, mua ít đồ về để nấu.- Vất vả cho mày rồi. Còn nữa, Đại Uy cảm ơn mày.Cao Đại Uy sững người, chừng hai giây rồi giơ tay vỗ lên vai Hoàng Tuấn Tiệp.- Lúc tao ốm nặng, mày cũng chăm sóc tao như vậy. Đừng tỏ vẻ như thế, bọn mình là bạn thân mà. Thôi, tao đi đây.- Ừ.Nói xong, Cao Đại Uy rời phòng đi mất. Hoàng Tuấn Tiệp ngồi bệt xuống giường, sức lực mệt mỏi không muốn làm gì cả. Một loại mù mịt khiến lòng chàng bối rối.Cùng thời điểm đó, - Không muốn dính tới kiện tụng?Kiều Giải nhếch mép cười mỉa mai. - Nếu vậy thì từ đầu tốt nhất đừng có lên bài làm gì. Chỉ với bài phốt của cô đã ảnh hưởng đến nghệ sĩ của chúng tôi. Nhờ có cô mà Hoàng Tuấn Tiệp có thể sẽ mất đi sự nghiệp chỉ vừa chớm nở của cậu ấy. Giờ cô nói chuyện với tôi như thể bản thân vô tội lắm hay sao. - Em...em, không phải, chị ơi, làm ơn...Kiều Giải đang sẵn cơn tức giận, trực tiếp ngắt lời cô ta.- Đừng nói làm ơn với tôi, tôi chán ghét với hai từ đó lắm rồi. Một tuần sau chúng ta gặp nhau ở tòa đi. Kiều Giải đứng dậy, dứt khoát rời khỏi căn nhà nồng nặc thứ mùi tởm lợm đến phát nôn. Hoa Nhi Siêu Cấp Ngoan muốn chạy theo cô nhưng bị vệ sĩ bên cạnh ngăn cản lại. Vệ sĩ kia dáng người đô con, khuôn mặt lại hung dữ. Hoa Nhi Siêu Cấp Ngoan đang hoảng loạn, lại không có sức so với một nam nhân khoẻ mạnh, ả cuồng loạn muốn thoát khỏi sự ngăn cản từ vệ sĩ nhưng không thể. Ả bất lực, khụy người xuống đất, hai tay ôm chặt đầu, đôi mắt mở to, miệng lầm bầm gì đó không rõ.Kiều Giải đi đến cửa, xoay đầu nhìn ả, ánh mắt thể hiện rõ sự khinh bỉ.- Tôi nói thẳng luôn, chuyện lần này sẽ không hòa giải. Cô tự lo liệu đi. Đại Trần, đi thôi Náo loạn một buổi chiều, Kiều Giải thấy rất đau đầu, cô ngồi tựa mình trên xe. Nếu không phải vì cấp trên của cô cứ bắt buộc phải nói chuyện với Hoa Nhi Siêu Cấp Ngoan vì muốn giải quyết vụ việc lần này gọn gàng thôi thì sao có thể tới đây rồi tự làm mình kinh tởm chứ. " Chỉ là một nghệ sĩ nhỏ mới nổi không cần thiết phải làm đến vậy. Không nhất thiết phải rùm bêng làm gì. "Nghĩ lại, Kiều Giải vô cùng đau đầu. Cô khinh. Đại Trần nhìn lên gương, thấy Kiều Giải sắc mặt không ổn, lo lắng hỏi:- Cô ổn không?Kiều Giải thở dài, trút ra tiếng lòng đầy phiền muộn.- Sao có thể ổn được chứ? Cô ta đúng là đồ điên vừa muốn giải quyết chuyện này êm đẹp vừa không muốn lên bài đính chính. Còn tên sếp kia nữa, đúng là chỉ mong muốn cái có lợi cho mình, lương tâm đúng là vứt cho chó ăn rồi mà.- ....Vâng, đúng vậy.- Đại Trần, anh đưa tôi về nhà. Tôi phải gặp bố tôi, nhờ ông ấy mua đứt lại cái công ty này.- ....Đại Trần không nói gì nữa, khởi động xe rồi lái đi. Trong đầu nghĩ công ty tàn đời rồi. Kiều Giải lấy ra tai nghe Bluetooth, kết nối với điện thoại, bật lên bài hát không lời, cô nhắm mắt nghỉ ngơi. Xe cộ tấp nập, dòng người qua lại. Một ngày sắp kết thúc chào đón ngày kế tiếp. Trời xanh trong bình minh. Hoàng hôn tàn. Đêm tan.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store