Chi Tu Bat Du
"Diệp Minh Nguyệt! Ngươi thật to gan dám từ chối cả thái tử. Thái tử để mắt đến ngươi là phúc phần của cả nhà ngươi, ngươi như vậy là không coi thái tử ra gì, cũng không để trẫm vào mắt đúng không?" thánh thượng tức giận quát lớn"Thần không dám. Xin thánh thượng, hoàng hậu, thái tử tha tội." giọng nàng run rẩy"Nếu vậy thì trẫm sẽ ban hôn cho thái tử và Diệp tiểu thư, đợi chọn được ngày lành thì lập tức cử hành hôn lễ.""Nhi thần tạ ơn phụ hoàng." Thời Lãng mừng rỡNàng lặng thinh, mắt nàng cay xè nhưng vẫn cố kìm nén để không rơi giọt nước mắt nào, mẹ nàng bên cạnh nói nhỏ: "Còn không mau tạ ân.""Thần tạ chủ long ân." nàng cúi người, nhắm mắt lại khẽ đánh rơi một giọt nước mắt"Được rồi tiếp tục yến tiệc, đừng để mọi người mất hứng, các ngươi mau quay về chỗ ngồi đi.""Tạ ơn thánh thượng." Diệp tướng quân, Diệp phu nhân đồng thanhNàng về lại chỗ, trầm ngâm suy nghĩ, mẹ nàng nói không sai, trước mặt thiên tử mình quả thật như con kiến một tay có thể dễ dàng giết chết, nàng và Tần Dữ làm sao đấu lại được với thái tử. Nàng không muốn ở lại đây thêm nữa, nàng thở dài quay đầu khẽ nói với Tiểu Thu bên cạnh:"Ta ra ngoài dạo một chút đi, trong này không khí ngột ngạt quá."Tiểu Thu hiểu ý bèn dìu nàng ra khỏi điện, cảnh này đã bị Thời Lãng nhìn thấy, hắn nhìn bóng nàng đang dần rời đi, hắn cũng lặng lẽ đi theo nàng, ra khỏi điện nàng xoay người nói với Tiểu Thu:"Hôm nay ta hơi mệt, muốn về phủ trước. Em vào báo với cha mẹ ta một tiếng để họ khỏi lo đi.""Dạ, tiểu thư ở đây đợi em. Em sẽ quay lại ngay."Nàng gật đầu khẽ ừm, từng đợt gió Thanh Lam* lướt qua người nàng, nàng khẽ rùng mình ôm lấy cánh tay. Nàng ngước mắt nhìn ánh trắng sáng rực giữa bầu trời đêm. Không biết Tần Dữ có đang ngắm trăng giống nàng không? Nàng nhớ hắn, nhớ da diết. (Thanh Lam làn gió đầu tiên của đầu hạ)"Tần Dữ, ta nhớ chàng rồi. Khi nào chàng mới quay về cưới ta đây, ta sắp trụ không nổi nữa rồi." nàng lặng lẽ rơi nước mắtLúc này có tiếng bước chân tiến lại gần, nàng nghĩ đó là Tiểu Thu đã quay lại, nàng vội lau những giọt nước mắt kia, rồi từ từ xoay người lại:"Tiểu Thu em đã báo..." nàng bỗng khượng lại"Thái tử điện hạ, sao người lại ra đây? Ngài không ở trong đó dự yến sao?""Điều này ta nên hỏi nàng mới đúng? Yến tiệc vừa mới được một nửa, ta chú ý nàng vẫn chưa động đũa. Có phải đang trách ta không?""Thần nào dám chứ. Để thái tử lo lắng rồi. Thần không sao. Chỉ là muốn ra ngoài hít thở một chút không khí cho thoải mái, ngồi mãi trong đó cảm thấy hơi khó chịu.""Nàng đừng xưng hô với ta xa cách như vậy có được không? Phụ hoàng đã ban hôn, chúng ta sắp thành người một nhà rồi." vừa nói hắn vừa đưa tay muốn nắm lấy tay nàng như cách mà Tần Dữ đã làm trước kia, nhưng nàng lùi lại, hắn lặng lẽ rút tay về, cười gượng."Xin thái tử điện hạ đừng nói như vậy. Cho dù thánh thượng có ban hôn nhưng chúng ta vẫn chưa thành thân, ta vẫn là Diệp tiểu thư của Diệp phủ, không phải thái tử phi của người. Nên xin người đừng cố hành động thân mật với ta được không?" mặt nàng không cảm xúc, lạnh lùng đáp"Vậy Tần Dữ thì được sao?" hắn lạnh lùng nói"Chàng ấy khác với ngài. Ta và chàng là toàn tâm toàn ý, thật lòng yêu nhau. Còn giữa ta và ngài là do lời thánh thượng ràng buộc miễn cưỡng mà thành." nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, dõng dạc đáp"Ta thật sự không thích ngài, dù ngài có làm bất cứ điều gì ta vẫn sẽ không đổi ý. Trái tim ta chỉ thuộc về một mình Tần Dữ, cả đời này của ta cũng chỉ muốn một mình chàng ấy làm trượng phu.""Nàng không thích ta cũng chả sao, chỉ ta thích nàng là đủ rồi.""Sao ngài lại cố chấp như vậy làm gì? Ngoài kia có bao nhiêu nữ nhân thích ngài, họ đẹp hơn ta, tài giỏi hơn ta, thích hợp làm thái tử phi hơn ta. Tại sao? Tại sao cứ nhất định phải là ta?" giọng nàng bắt đầu nghẹn ngào"Ta cố chấp? Thiên địa bao la, nử tử cũng nhiều, nhưng lòng ta duy nhất chỉ có một mình nàng. Chỉ cần ta thấy nàng thích hợp là được. Ta chỉ cần mỗi nàng thôi.""Tại sao nàng không thể quay đầu lại nhìn ta một lần? Tại sao nàng không thể thích ta dù chỉ một chút thôi? Tại sao mọi người ai ai cũng thích Tần Dữ mà không thích ta?" giọng hắn cũng nghẹn lạiHắn không hi vọng thiên trường địa cửu, chỉ nguyện có một vị trí nhỏ trong tim người. Nhưng có lẽ đó chỉ là ước mơ viển vông của hắn. Nàng cúi đầu thở dài, nàng thấy Tiểu Thu bước ra:"Hôm nay thần không khỏe, muốn về phủ nghỉ ngơi, không thể tiếp tục dự yến với thái tử điện hạ, xin ngài lượng thứ." nói rồi nàng dứt khoát quay người rời đi để lại hắn một mình đứng đó nhìn theo bóng nàng.Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, độc đoán, lần này cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định, hắn nhất định phải khiến Tần Dữ mãi mãi biến mất khỏi thế gian này, chỉ cần không có Tần Dữ, hắn nhất định sẽ khiến nàng phải toàn tâm toàn ý mà ở bên hắn, sẽ thành thân với hắn. Hắn không về lại yến tiệc mà về thẳng Đông cung, hắn thì thầm to nhỏ gì đó với thị về bên cạnh. Chỉ thấy người bên cạnh cứ gật gật đầu rồi rời đi."Tần Dữ người có thể cướp bất cứ thứ gì từ ta, nhưng nàng thì không thể, nàng mãi mãi thuộc về một mình ta. Ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."Trên suốt đoạn đường về phủ, nước mắt nàng rơi mãi, cả đêm hôm đó nàng trằn trọc mãi cũng không vào giấc được. Nàng muốn viết cho Tần Dữ một bức thư, nàng cứ cầm bút rồi lại đặt xuống. Nàng không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết có nên nói cho Tần Dữ biết vụ việc ngày hôm nay không, nhưng nàng cũng sợ lỡ vì chuyện này làm hắn mất tập trung, không chú tâm đánh giặc, dẫn đến thua trận thì hắn sẽ bị thánh thượng trách phạt mất, nếu không may còn bị thương hoặc tồi tệ nhất là bỏ mạng thì phải làm sao? Càng nghĩ nàng càng không thể viết được, nàng lặng lẽ đặt bút xuống, tiếp tục chờ đợi hắn, nàng quyết định đời hắn về sẽ nói với hắn, nói hắn nhanh chóng cưới nàng, nàng tin hắn sẽ trở về sớm thôi. Nàng tin tưởng hắn hơn bất cứ điều gì, Tần Dữ nhất định sẽ thực hiện lời hứa với nàng, hắn sẽ không nuốt lời.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store